Mặc dù ở sinh hoạt ở trong bệnh viện của Edward cực kỳ thuận tiện, cực kỳ thoải mái, nhưng cậu vẫn ngày đêm trông mong được ra viện. Cuối cùng, ngày đó cũng đến, sau khi nghe một tràng lải nhải dặn dò của bác sĩ về chuyện tĩnh dưỡng rồi ăn uống bồi bổ cũng như giải quyết xong xuôi tất cả các thủ tục còn lại, Edward chính thức được ra viện.
Bình luận
Mặc dù ở sinh hoạt ở trong bệnh viện của Edward cực kỳ thuận tiện, cực kỳ thoải mái, nhưng cậu vẫn ngày đêm trông mong được ra viện. Cuối cùng, ngày đó cũng đến, sau khi nghe một tràng lải nhải dặn dò của bác sĩ về chuyện tĩnh dưỡng rồi ăn uống bồi bổ cũng như giải quyết xong xuôi tất cả các thủ tục còn lại, Edward chính thức được ra viện.
Bình luận
Bước ra bên ngoài cổng, Edward khoan khoái hít vào thở ra một hơi thật dài. Edwin đứng bên cạnh mỉm cười, nhìn cậu một cách đầy trìu mến:
Bình luận
Bước ra bên ngoài cổng, Edward khoan khoái hít vào thở ra một hơi thật dài. Edwin đứng bên cạnh mỉm cười, nhìn cậu một cách đầy trìu mến:
Bình luận
“Không khí có gì ngon lắm sao, sao anh chẳng thấy gì cả?”
Bình luận
“Không khí có gì ngon lắm sao, sao anh chẳng thấy gì cả?”
Bình luận
“Vâng, đây chính là mùi tự do đó.” Edward quay sang giải thích, trên mặt tươi tắn không thể tả.
Bình luận
“Vâng, đây chính là mùi tự do đó.” Edward quay sang giải thích, trên mặt tươi tắn không thể tả.
Bình luận
“Được rồi, chúc mừng em được tự do nhé, giờ thì mình về nhà thôi. Em đứng đây chờ một chút, anh đi lấy xe.” Edwin xoa đầu cậu dặn dò.
Bình luận
“Được rồi, chúc mừng em được tự do nhé, giờ thì mình về nhà thôi. Em đứng đây chờ một chút, anh đi lấy xe.” Edwin xoa đầu cậu dặn dò.
Bình luận
“Vâng.” Edward đứng ở cổng bệnh viện nhìn theo Edwin đang rảo bước. Thời tiết tháng hai vẫn rất lạnh, Edward hơi xiết tay kéo vạt áo, để chiếc áo choàng dày trên người dán sát vào da thịt. Quần áo cậu mặc khi được đưa đến bệnh viện đã bê bết máu, thậm chí lúc vắt máu còn chảy ra, dùng thuốc tẩy có thể tẩy sạch vết máu nhưng lại bị rách nên đành phải vứt đi. Trong lòng Edward tiếc hùi hụi, cậu đã phải tốn công ngồi chờ mấy sự kiện giảm giá ở các app mua đồ qua mạng mới lấy được phiếu giảm giá để mua mấy cái sơ mi này, dự định mặc lâu dài. Ai ngờ mới lấy ra mặc được một ngày đã phải vứt đi.
Bình luận
“Vâng.” Edward đứng ở cổng bệnh viện nhìn theo Edwin đang rảo bước. Thời tiết tháng hai vẫn rất lạnh, Edward hơi xiết tay kéo vạt áo, để chiếc áo choàng dày trên người dán sát vào da thịt. Quần áo cậu mặc khi được đưa đến bệnh viện đã bê bết máu, thậm chí lúc vắt máu còn chảy ra, dùng thuốc tẩy có thể tẩy sạch vết máu nhưng lại bị rách nên đành phải vứt đi. Trong lòng Edward tiếc hùi hụi, cậu đã phải tốn công ngồi chờ mấy sự kiện giảm giá ở các app mua đồ qua mạng mới lấy được phiếu giảm giá để mua mấy cái sơ mi này, dự định mặc lâu dài. Ai ngờ mới lấy ra mặc được một ngày đã phải vứt đi.
Bình luận
Xe của Edwin đã dừng chân trước cổng bệnh viện, anh bước xuống xe, giúp Edward mở cửa ghế phó lái rồi mới yên vị ở vị trí của mình. Nhẹ nhàng gạt cần số, xoay vô lăng, Edwin lái xe vào phần đường về nhà.
Bình luận
Xe của Edwin đã dừng chân trước cổng bệnh viện, anh bước xuống xe, giúp Edward mở cửa ghế phó lái rồi mới yên vị ở vị trí của mình. Nhẹ nhàng gạt cần số, xoay vô lăng, Edwin lái xe vào phần đường về nhà.
Bình luận
Edward xin nghỉ phép thêm mấy ngày nữa, kì thực cậu muốn đi làm luôn nhưng nghe Edwin thuyết phục lại thôi, thế nên mấy ngày tới cậu sẽ rảnh rang nằm nhà, đúng ngày thì đến dự phiên tòa. Ngày diễn ra phiên tòa đã được ấn định, cũng không còn lâu nữa. Jeremy đã hồi phục phần nào, đến lúc đó, anh cũng có thể tham dự phiên xử án.
Bình luận
Edward xin nghỉ phép thêm mấy ngày nữa, kì thực cậu muốn đi làm luôn nhưng nghe Edwin thuyết phục lại thôi, thế nên mấy ngày tới cậu sẽ rảnh rang nằm nhà, đúng ngày thì đến dự phiên tòa. Ngày diễn ra phiên tòa đã được ấn định, cũng không còn lâu nữa. Jeremy đã hồi phục phần nào, đến lúc đó, anh cũng có thể tham dự phiên xử án.
Bình luận
Lại nói, trong lúc nằm viện, Edward được bạn bè hỏi thăm nhiều vô kể. Sự việc của cậu Edwin đã bí mật làm cách nào đó để báo giới không tọc mạch thêm, nhưng cuối cùng thì bạn bè của cậu ai cũng biết. Hoá ra số là Anne đến nhà nhưng không thấy cậu đâu, Edwin cũng mất tích. Cô không liên lạc được với Edward nên đành phải gọi điện cho Edwin và biết được tình trạng của cậu. Còn về những người bạn khác, vì bỗng dưng không gọi được điện thoại cho Edward, gửi thư không thấy trả lời thì sốt ruột nên đã hỏi người bạn ở gần Edward nhất là Anne, và xoay một vòng thì tất cả mọi người đều biết chuyện. Vậy là những người có công tác gần bệnh viện Edward nằm thì ghé qua thăm cậu một chút, còn những người bạn ở các nơi xa xôi khác thì gửi quà đến. Edwin mỗi lần về nhà rồi trở lại bệnh viện chăm Edward đều xách theo lúc thì gói hoa quả, lúc thì mấy món gì đó khác. Hỏi ra thì mới biết, bạn bè của cậu gửi cả đống thứ chất trước cổng nhà hai người kìa.
Bình luận
Lại nói, trong lúc nằm viện, Edward được bạn bè hỏi thăm nhiều vô kể. Sự việc của cậu Edwin đã bí mật làm cách nào đó để báo giới không tọc mạch thêm, nhưng cuối cùng thì bạn bè của cậu ai cũng biết. Hoá ra số là Anne đến nhà nhưng không thấy cậu đâu, Edwin cũng mất tích. Cô không liên lạc được với Edward nên đành phải gọi điện cho Edwin và biết được tình trạng của cậu. Còn về những người bạn khác, vì bỗng dưng không gọi được điện thoại cho Edward, gửi thư không thấy trả lời thì sốt ruột nên đã hỏi người bạn ở gần Edward nhất là Anne, và xoay một vòng thì tất cả mọi người đều biết chuyện. Vậy là những người có công tác gần bệnh viện Edward nằm thì ghé qua thăm cậu một chút, còn những người bạn ở các nơi xa xôi khác thì gửi quà đến. Edwin mỗi lần về nhà rồi trở lại bệnh viện chăm Edward đều xách theo lúc thì gói hoa quả, lúc thì mấy món gì đó khác. Hỏi ra thì mới biết, bạn bè của cậu gửi cả đống thứ chất trước cổng nhà hai người kìa.
Bình luận
Edward đã dành những ngày nghỉ phép để đọc truyện xem phim, ngủ nướng, điều mà cậu chưa từng cho phép bản thân mình làm trước đây. Khi nói với Edwin chuyện này, anh bật cười kéo cậu vào lòng:
Bình luận
Edward đã dành những ngày nghỉ phép để đọc truyện xem phim, ngủ nướng, điều mà cậu chưa từng cho phép bản thân mình làm trước đây. Khi nói với Edwin chuyện này, anh bật cười kéo cậu vào lòng:
Bình luận
“Chắc là do trong lòng em vẫn còn một phần nổi loạn ấu trĩ của bọn trẻ vị thành niên đấy. Có lẽ vì tuổi thơ của em đi nhanh quá nên em không kịp nổi loạn thì đã phải lo lắng đến đủ thứ chuyện đời rồi. Không sao, lúc ở với anh em cứ tự do quậy phá đi, anh có kinh nghiệm trông trẻ rồi.”
Bình luận
“Chắc là do trong lòng em vẫn còn một phần nổi loạn ấu trĩ của bọn trẻ vị thành niên đấy. Có lẽ vì tuổi thơ của em đi nhanh quá nên em không kịp nổi loạn thì đã phải lo lắng đến đủ thứ chuyện đời rồi. Không sao, lúc ở với anh em cứ tự do quậy phá đi, anh có kinh nghiệm trông trẻ rồi.”
Bình luận
Nằm trong lòng Edwin, không hiểu sao Edward lại có cảm giác ấm áp khó tả. Cậu cẩn thận cầm bàn tay đang ôm lấy eo mình, siết nhẹ. Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, cậu ngẩng đầu hỏi Edwin:
Bình luận
Nằm trong lòng Edwin, không hiểu sao Edward lại có cảm giác ấm áp khó tả. Cậu cẩn thận cầm bàn tay đang ôm lấy eo mình, siết nhẹ. Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, cậu ngẩng đầu hỏi Edwin:
Bình luận
“Cục cưng à, "có kinh nghiệm trông trẻ" mà anh vừa nói là sao vậy?”
Bình luận
“Cục cưng à, "có kinh nghiệm trông trẻ" mà anh vừa nói là sao vậy?”
Bình luận
“Là anh phải chăm nom Kate chứ ai, hồi nhỏ con bé cứ quấn lấy anh suốt ấy.” Edwin giải thích, nhân tiện phủ nhận luôn cái ý nghĩ mà anh đoán vừa nảy ra trong đầu Edward, “Anh xin thề với em, lấy danh dự để thề luôn, là anh không có con, em đừng có suy diễn lung tung rồi lại hiểu nhầm đấy.”
Bình luận
“Là anh phải chăm nom Kate chứ ai, hồi nhỏ con bé cứ quấn lấy anh suốt ấy.” Edwin giải thích, nhân tiện phủ nhận luôn cái ý nghĩ mà anh đoán vừa nảy ra trong đầu Edward, “Anh xin thề với em, lấy danh dự để thề luôn, là anh không có con, em đừng có suy diễn lung tung rồi lại hiểu nhầm đấy.”
Bình luận
“Hì hì, em đâu có nghĩ thế đâu.” Edward nở một nụ cười trừ rồi quay sang chỗ khác.
Bình luận
“Hì hì, em đâu có nghĩ thế đâu.” Edward nở một nụ cười trừ rồi quay sang chỗ khác.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Ngày ra tòa cũng cuối cùng cũng đã đến sau một loạt những thủ tục bên lề. Phiên tòa diễn ra vào buổi sáng nên Edward cố ý dậy sớm hơn một chút, ăn sáng nhanh hơn một chút và giờ đây cậu đang đứng thắt cà vạt trước gương.
Bình luận
Ngày ra tòa cũng cuối cùng cũng đã đến sau một loạt những thủ tục bên lề. Phiên tòa diễn ra vào buổi sáng nên Edward cố ý dậy sớm hơn một chút, ăn sáng nhanh hơn một chút và giờ đây cậu đang đứng thắt cà vạt trước gương.
Bình luận
Edward hầu như ngày nào cũng đeo cà vạt đi làm nên cậu thuần thục vòng chiếc cà vạt màu đen lên cổ áo, thắt lại, sau đó cài khuy măng sét. Edwin đưa cho cậu một chiếc kẹp cà vạt dạng trượt, Edward nhận ra ngay đây là chiếc kẹp cà vạt Anne đã mua tặng cậu và còn mua thêm một cái nữa y hệt cho Edwin. Cậu nhận lấy, cười tủm tỉm cài lên cà vạt.
Bình luận
Edward hầu như ngày nào cũng đeo cà vạt đi làm nên cậu thuần thục vòng chiếc cà vạt màu đen lên cổ áo, thắt lại, sau đó cài khuy măng sét. Edwin đưa cho cậu một chiếc kẹp cà vạt dạng trượt, Edward nhận ra ngay đây là chiếc kẹp cà vạt Anne đã mua tặng cậu và còn mua thêm một cái nữa y hệt cho Edwin. Cậu nhận lấy, cười tủm tỉm cài lên cà vạt.
Bình luận
Phiên tòa diễn ra vào đúng giờ đã định. Edward ngồi ở hàng ghế bị hại, Lucas và Evan ngồi ở ghế bị cáo. Jeremy cùng với Edwin ngồi ở hàng ghế nhân chứng.
Bình luận
Phiên tòa diễn ra vào đúng giờ đã định. Edward ngồi ở hàng ghế bị hại, Lucas và Evan ngồi ở ghế bị cáo. Jeremy cùng với Edwin ngồi ở hàng ghế nhân chứng.
Bình luận
Chủ tọa là một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ, đúng giờ đã định, ông tuyên bố bắt đầu phiên tòa.
Bình luận
Chủ tọa là một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ, đúng giờ đã định, ông tuyên bố bắt đầu phiên tòa.
Bình luận
Ngoài dự đoán của Edward, ông George thế mà cũng tham gia. Ông ta ngồi ở hàng ghế người dự, sắc mặt vô cùng khó đoán.
Bình luận
Ngoài dự đoán của Edward, ông George thế mà cũng tham gia. Ông ta ngồi ở hàng ghế người dự, sắc mặt vô cùng khó đoán.
Bình luận
Lucas và Evan bị buộc tội cưỡng hiếp và sử dụng vũ lực, giam giữ người trái phép nhưng Lucas không bị tuyên phạt tội mưu sát mà chỉ có Evan. Nguyên nhân là vì Lucas có bằng chứng chứng minh mình chỉ yêu cầu Evan và Jeremy bắt cóc và cưỡng bức Edward chứ không yêu cầu giết chết, vết thương Evan gây cho Edward và Jeremy là từ súng bị cướp cò. Còn về các vết thương chí mạng khác của Edward và Jeremy được chứng minh là do hành động bộc phát sau đó của Evan nhằm xóa chứng cứ chứ không phải yêu cầu của Lucas.
Bình luận
Lucas và Evan bị buộc tội cưỡng hiếp và sử dụng vũ lực, giam giữ người trái phép nhưng Lucas không bị tuyên phạt tội mưu sát mà chỉ có Evan. Nguyên nhân là vì Lucas có bằng chứng chứng minh mình chỉ yêu cầu Evan và Jeremy bắt cóc và cưỡng bức Edward chứ không yêu cầu giết chết, vết thương Evan gây cho Edward và Jeremy là từ súng bị cướp cò. Còn về các vết thương chí mạng khác của Edward và Jeremy được chứng minh là do hành động bộc phát sau đó của Evan nhằm xóa chứng cứ chứ không phải yêu cầu của Lucas.
Bình luận
Thái độ của Lucas hoàn toàn bình thản, có thể nói là không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào, cần nói gì thì nói đó. Cả phiên tòa cậu không nhìn ông George lần nào, ngay cả khi nói rằng động cơ gây án của mình là vì đố kỵ với sự thiên vị của ông George dành cho Edward. Cậu chỉ nhìn qua ông ta đúng hai lần, một lần là lúc phiên tòa bắt đầu và lần sau đó là khi phiên tòa kết thúc. Edward cảm nhận được ánh nhìn đó chứa rất nhiều thứ, nhưng sự oán trách là chủ yếu nhất.
Bình luận
Thái độ của Lucas hoàn toàn bình thản, có thể nói là không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào, cần nói gì thì nói đó. Cả phiên tòa cậu không nhìn ông George lần nào, ngay cả khi nói rằng động cơ gây án của mình là vì đố kỵ với sự thiên vị của ông George dành cho Edward. Cậu chỉ nhìn qua ông ta đúng hai lần, một lần là lúc phiên tòa bắt đầu và lần sau đó là khi phiên tòa kết thúc. Edward cảm nhận được ánh nhìn đó chứa rất nhiều thứ, nhưng sự oán trách là chủ yếu nhất.
Bình luận
Bị tuyên phạt mười lăm năm tù giam, ngoài ra còn phải bồi thường thiệt hại cho Edward, đó là mức án mà Lucas phải chịu. Cậu ta không có ý kiến gì về mức phạt này, bình thản tiếp nhận những gì cần phải nhận. Edward nhìn theo bóng lưng Lucas bị hai cảnh sát áp giải, quyết định một lúc nào đó cậu nhất định sẽ đi gặp cậu ta, dù sao thì Lucas vẫn chưa biết hết mọi chuyện trong nhà, mà ông George cũng chưa chắc sẽ kể cho cậu ta nghe.
Bình luận
Bị tuyên phạt mười lăm năm tù giam, ngoài ra còn phải bồi thường thiệt hại cho Edward, đó là mức án mà Lucas phải chịu. Cậu ta không có ý kiến gì về mức phạt này, bình thản tiếp nhận những gì cần phải nhận. Edward nhìn theo bóng lưng Lucas bị hai cảnh sát áp giải, quyết định một lúc nào đó cậu nhất định sẽ đi gặp cậu ta, dù sao thì Lucas vẫn chưa biết hết mọi chuyện trong nhà, mà ông George cũng chưa chắc sẽ kể cho cậu ta nghe.
Bình luận
Jeremy vẫn còn băng bó trên đầu, anh ra viện chậm hơn Edward mấy ngày. Nhìn thấy Edward đi cùng Edwin, anh gật đầu chào rồi bước đi.
Bình luận
Jeremy vẫn còn băng bó trên đầu, anh ra viện chậm hơn Edward mấy ngày. Nhìn thấy Edward đi cùng Edwin, anh gật đầu chào rồi bước đi.
Bình luận
Như đã lên dự định từ trước, sau khi kết thúc phiên tòa hai ngày, Edward đi thăm Lucas. Cậu ta bị giam ở một nhà tù khá rộng, nhưng cơ sở vật chất và an ninh không tồi chút nào. Sau khi hoàn thành đủ các thứ thủ tục, Edward được một nhân viên đưa vào một căn phòng chuyên để người nhà thăm nom phạm nhân. Khi Edward ngồi xuống hàng ghế, thì tương tự, Lucas cũng bước ra từ bên kia mặt kính, ngồi xuống đối diện cậu.
Bình luận
Như đã lên dự định từ trước, sau khi kết thúc phiên tòa hai ngày, Edward đi thăm Lucas. Cậu ta bị giam ở một nhà tù khá rộng, nhưng cơ sở vật chất và an ninh không tồi chút nào. Sau khi hoàn thành đủ các thứ thủ tục, Edward được một nhân viên đưa vào một căn phòng chuyên để người nhà thăm nom phạm nhân. Khi Edward ngồi xuống hàng ghế, thì tương tự, Lucas cũng bước ra từ bên kia mặt kính, ngồi xuống đối diện cậu.
Bình luận
Edward mở lời trước:
Bình luận
Edward mở lời trước:
Bình luận
“Chào cậu, Lucas.”
Bình luận
“Chào cậu, Lucas.”
Bình luận
“Chào anh.” Lucas gật đầu bình thản, “Anh là người đến đầu tiên đấy, nhưng cũng là người mà tôi không ngờ sẽ đến. Có chuyện gì cần nói à?”
Bình luận
“Chào anh.” Lucas gật đầu bình thản, “Anh là người đến đầu tiên đấy, nhưng cũng là người mà tôi không ngờ sẽ đến. Có chuyện gì cần nói à?”
Bình luận
“Đúng vậy, là chuyện trong gia đình cậu. Tôi nghĩ cậu xứng đáng được biết.” Edward trả lời.
Bình luận
“Đúng vậy, là chuyện trong gia đình cậu. Tôi nghĩ cậu xứng đáng được biết.” Edward trả lời.
Bình luận
“Hửm? Chuyện gì? Mà sao lại là "nhà cậu" chứ không phải "nhà chúng ta"?” Lucas ngồi thẳng lưng lên, nhìn Edward một cách hiếu kỳ.
Bình luận
“Hửm? Chuyện gì? Mà sao lại là "nhà cậu" chứ không phải "nhà chúng ta"?” Lucas ngồi thẳng lưng lên, nhìn Edward một cách hiếu kỳ.
Bình luận
“Tôi không muốn dính dáng vào nhà Connors của cậu một chút nào, còn về chuyện mà tôi muốn kể thì là thế này.....” Edward kể lại ngắn gọn tất cả những chuyện mà bà nội Lucas đã nói. Sau khi kể xong, cậu nói, “Chuyện là vậy đấy.”
Bình luận
“Tôi không muốn dính dáng vào nhà Connors của cậu một chút nào, còn về chuyện mà tôi muốn kể thì là thế này.....” Edward kể lại ngắn gọn tất cả những chuyện mà bà nội Lucas đã nói. Sau khi kể xong, cậu nói, “Chuyện là vậy đấy.”
Bình luận
“Ông ta có bảo rằng sẽ dành ra một phần tài sản để anh thừa kế, coi như bù đắp cho anh không?” Lucas nhìn Edward, vẻ mặt dường như rất hứng thú với câu trả lời của cậu.
Bình luận
“Ông ta có bảo rằng sẽ dành ra một phần tài sản để anh thừa kế, coi như bù đắp cho anh không?” Lucas nhìn Edward, vẻ mặt dường như rất hứng thú với câu trả lời của cậu.
Bình luận
“Có, nhưng tôi từ chối rồi. Những lúc tôi cần đến một người ba thì ông ta không có mặt, bây giờ lại muốn bù đắp sao? Hơn nữa ông ta là người bỏ rơi mẹ tôi, người ông ta nên xin lỗi là mẹ tôi, bây giờ tôi nhận chỗ tài sản đó khác nào để mẹ tôi mất mặt.” Edward quay đi chỗ khác, giọng trầm xuống.
Bình luận
“Có, nhưng tôi từ chối rồi. Những lúc tôi cần đến một người ba thì ông ta không có mặt, bây giờ lại muốn bù đắp sao? Hơn nữa ông ta là người bỏ rơi mẹ tôi, người ông ta nên xin lỗi là mẹ tôi, bây giờ tôi nhận chỗ tài sản đó khác nào để mẹ tôi mất mặt.” Edward quay đi chỗ khác, giọng trầm xuống.
Bình luận
“Ông ta chính là vậy mà, luôn nghĩ rằng bản thân rất trách nhiệm. Lúc phát hiện người ta tổn thương thì mới áy náy, bù đắp đôi chút rồi lại ngựa quen đường cũ. Lúc nghe ông ta kể chuyện về anh và...mẹ anh là cô Annette nhỉ? Tôi đoán được gần hết câu chuyện, chỉ trừ chuyện bà nội cố tình thử thách. Tôi đâu có ngu mà tin vào mấy câu tự cho mình là đáng thương, là "có nỗi khổ riêng" của ông ta chứ.” Lucas bật cười một tiếng đầy mỉa mai.
Bình luận
“Ông ta chính là vậy mà, luôn nghĩ rằng bản thân rất trách nhiệm. Lúc phát hiện người ta tổn thương thì mới áy náy, bù đắp đôi chút rồi lại ngựa quen đường cũ. Lúc nghe ông ta kể chuyện về anh và...mẹ anh là cô Annette nhỉ? Tôi đoán được gần hết câu chuyện, chỉ trừ chuyện bà nội cố tình thử thách. Tôi đâu có ngu mà tin vào mấy câu tự cho mình là đáng thương, là "có nỗi khổ riêng" của ông ta chứ.” Lucas bật cười một tiếng đầy mỉa mai.
Bình luận
“Vậy tại sao cậu còn ra tay với tôi làm gì?” Edward nhìn thẳng vào Lucas, nói ra thắc mắc của mình.
Bình luận
“Vậy tại sao cậu còn ra tay với tôi làm gì?” Edward nhìn thẳng vào Lucas, nói ra thắc mắc của mình.
Bình luận
“Ý anh là gì?” Lucas hơi nhíu mày
Bình luận
“Ý anh là gì?” Lucas hơi nhíu mày
Bình luận
“Câu biết chút áy náy đó của ông ta chỉ là nhất thời, nửa vời, vậy sao còn phải vì đố kỵ mà ra tay với tôi? Cậu đâu thèm muốn lòng thương hại đó.” Edward lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Bình luận
“Câu biết chút áy náy đó của ông ta chỉ là nhất thời, nửa vời, vậy sao còn phải vì đố kỵ mà ra tay với tôi? Cậu đâu thèm muốn lòng thương hại đó.” Edward lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Bình luận
“Tôi có nói vậy hả?” Lucas phủ nhận, “Không, tôi không cần số tài sản đó, tôi từ chối còn không kịp cơ mà, thậm chí còn lên kế hoạch khi nào nhận được sẽ chuyển thẳng cho mấy quỹ từ thiện, một chút cũng không dính dáng.”
Bình luận
“Tôi có nói vậy hả?” Lucas phủ nhận, “Không, tôi không cần số tài sản đó, tôi từ chối còn không kịp cơ mà, thậm chí còn lên kế hoạch khi nào nhận được sẽ chuyển thẳng cho mấy quỹ từ thiện, một chút cũng không dính dáng.”
Bình luận
Lucas nhìn xuống, giọng nói như nặng nề hơn:
Bình luận
Lucas nhìn xuống, giọng nói như nặng nề hơn:
Bình luận
“Tôi không hận anh vì cái lý do lãng xẹt đấy, Edward. Chỉ là, anh biết không? Lúc bàn chuyện của anh, ba tôi có nói một câu này: "Thằng bé nhất định đã sống thiệt thòi suốt hai mươi năm nay rồi, bây giờ có bao nhiêu tiền bạc cũng không bù đắp nổi, ba chỉ có thể làm hết trong khả năng của mình." Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy hận anh vô cùng tận, Edward, đến mức ngay khi về nhà, tôi đã nghĩ xong một kế hoạch. Tôi thuê Evan, và..bảo anh ta làm những gì anh cũng biết rồi đấy.”
Bình luận
“Tôi không hận anh vì cái lý do lãng xẹt đấy, Edward. Chỉ là, anh biết không? Lúc bàn chuyện của anh, ba tôi có nói một câu này: "Thằng bé nhất định đã sống thiệt thòi suốt hai mươi năm nay rồi, bây giờ có bao nhiêu tiền bạc cũng không bù đắp nổi, ba chỉ có thể làm hết trong khả năng của mình." Lúc đó, tôi thực sự cảm thấy hận anh vô cùng tận, Edward, đến mức ngay khi về nhà, tôi đã nghĩ xong một kế hoạch. Tôi thuê Evan, và..bảo anh ta làm những gì anh cũng biết rồi đấy.”
Bình luận
“Edward à, mấy năm nay anh nhất định đã cảm thấy mình rất thiệt thòi, vậy anh nghĩ tôi thì sung sướng lắm sao? Tôi..tôi chưa từng có một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí ngay trong căn nhà của mình, tôi bị bỏ rơi.” Cảm xúc của Lucas bùng phát mãnh liệt, “Hai mươi năm trước, chính tay ba tôi bỏ rơi mẹ con anh, cũng chính là người gián tiếp khiến anh mồ côi. Ông ta ý thức được anh thiệt thòi, vậy còn tôi? Vậy còn đứa trẻ và người vợ cưới hỏi đàng hoàng mà ông ta bỏ rơi, ngó lơ không thiệt thòi sao?”
Bình luận
“Edward à, mấy năm nay anh nhất định đã cảm thấy mình rất thiệt thòi, vậy anh nghĩ tôi thì sung sướng lắm sao? Tôi..tôi chưa từng có một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí ngay trong căn nhà của mình, tôi bị bỏ rơi.” Cảm xúc của Lucas bùng phát mãnh liệt, “Hai mươi năm trước, chính tay ba tôi bỏ rơi mẹ con anh, cũng chính là người gián tiếp khiến anh mồ côi. Ông ta ý thức được anh thiệt thòi, vậy còn tôi? Vậy còn đứa trẻ và người vợ cưới hỏi đàng hoàng mà ông ta bỏ rơi, ngó lơ không thiệt thòi sao?”
Bình luận
“Ông ta ý thức được có bù đắp bao nhiêu lần cũng không hết được những lỗi lầm của mình với anh. Vậy còn những lỗi lầm của ông ta với tôi, với mẹ tôi, chỉ vài đồng tiền, vài câu tạ lỗi là bù đắp được sao?” Lucas gằn giọng đầy oán trách, tựa như đang chất vấn người cha vô trách nhiệm của mình.
Bình luận
“Ông ta ý thức được có bù đắp bao nhiêu lần cũng không hết được những lỗi lầm của mình với anh. Vậy còn những lỗi lầm của ông ta với tôi, với mẹ tôi, chỉ vài đồng tiền, vài câu tạ lỗi là bù đắp được sao?” Lucas gằn giọng đầy oán trách, tựa như đang chất vấn người cha vô trách nhiệm của mình.