Chương 42: Đố kỵ


Khi bọn họ tới thì vừa hay hai đội đang chuẩn bị ra sân. Mấy chiếc ghế đá gần đấy cũng đã có người ngồi, bọn họ chỉ có thể chen lấn với đám người xung quanh mới có thể chiếm được một vị trí dễ nhìn. Chẳng cần mất thời gian, Nguyễn Huệ Lan đã ngay lập tức bắt được bóng dáng cao ráo, nổi bật giữa đám người của Lưu Thiên Lãng, trái tim cô ta bỗng chốc trở nên loạn nhịp.

Bình luận

Khi bọn họ tới thì vừa hay hai đội đang chuẩn bị ra sân. Mấy chiếc ghế đá gần đấy cũng đã có người ngồi, bọn họ chỉ có thể chen lấn với đám người xung quanh mới có thể chiếm được một vị trí dễ nhìn. Chẳng cần mất thời gian, Nguyễn Huệ Lan đã ngay lập tức bắt được bóng dáng cao ráo, nổi bật giữa đám người của Lưu Thiên Lãng, trái tim cô ta bỗng chốc trở nên loạn nhịp.

Cô ta xao xuyến, nhìn Lưu Thiên Lãng đang khởi động chân tay, rồi lại nhìn cậu bất chợt rời khỏi sân bóng, chạy tới cái cây gần đấy, nơi dành riêng cho các thành viên trong đội bóng để đồ dùng cá nhân. Cô ta thấy cậu mở chiếc ghế gấp, để cạnh gốc cây. Một xíu sau, Tô Đông An lững thững bước tới, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đó chờ cậu phục vụ. Nhìn Lưu Thiên Lãng loay hoay chuẩn bị hết thứ này tới thứ kia cho Tô Đông An, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm. Móng tay nuôi dài được chăm sóc tỉ mẩn cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng Nguyễn Huệ Lan không hề cảm thấy đau đớn. Vì thứ làm cô ta đau hơn là khung cảnh trước mặt, là người trong mộng của cô ta đang vô cùng hưởng thụ cảm giác được phục vụ người con gái khác.

Bình luận

Cô ta xao xuyến, nhìn Lưu Thiên Lãng đang khởi động chân tay, rồi lại nhìn cậu bất chợt rời khỏi sân bóng, chạy tới cái cây gần đấy, nơi dành riêng cho các thành viên trong đội bóng để đồ dùng cá nhân. Cô ta thấy cậu mở chiếc ghế gấp, để cạnh gốc cây. Một xíu sau, Tô Đông An lững thững bước tới, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đó chờ cậu phục vụ. Nhìn Lưu Thiên Lãng loay hoay chuẩn bị hết thứ này tới thứ kia cho Tô Đông An, hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm. Móng tay nuôi dài được chăm sóc tỉ mẩn cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng Nguyễn Huệ Lan không hề cảm thấy đau đớn. Vì thứ làm cô ta đau hơn là khung cảnh trước mặt, là người trong mộng của cô ta đang vô cùng hưởng thụ cảm giác được phục vụ người con gái khác.

Quá đáng hơn là, Lưu Thiên Lãng lại chẳng quan tâm ánh mắt của mọi người, thản nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Tô Đông An, cười nói vô cùng vui vẻ, còn để mặc Tô Đông An dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vỗ lên tóc cậu. Nguyễn Huệ Lan nghiến răng, trừng mắt nhìn về phía hai người, ruột gan nhộn nhạo bởi một mớ cảm xúc hỗn độn. Ấy vậy mà Phan Thanh Mai đứng ngay bên cạnh lại không nhận ra tâm trạng của Nguyễn Huệ Lan đang rất tệ, vẫn cứ oang oang mồm mà chửi:

Bình luận

Quá đáng hơn là, Lưu Thiên Lãng lại chẳng quan tâm ánh mắt của mọi người, thản nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Tô Đông An, cười nói vô cùng vui vẻ, còn để mặc Tô Đông An dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vỗ lên tóc cậu. Nguyễn Huệ Lan nghiến răng, trừng mắt nhìn về phía hai người, ruột gan nhộn nhạo bởi một mớ cảm xúc hỗn độn. Ấy vậy mà Phan Thanh Mai đứng ngay bên cạnh lại không nhận ra tâm trạng của Nguyễn Huệ Lan đang rất tệ, vẫn cứ oang oang mồm mà chửi:

"Đấy! Mấy người nhìn xem! Làm gì có kiểu bạn bè nào mà hầu hạ đến tận chân thế kia không? Làm như bản thân là tiểu thư, công chúa yếu liễu đào tơ lắm không bằng! Sợ nắng sợ mệt thì về quách mẹ đi, còn bày đặt đến xem bọn họ chơi bóng."

Bình luận

"Đấy! Mấy người nhìn xem! Làm gì có kiểu bạn bè nào mà hầu hạ đến tận chân thế kia không? Làm như bản thân là tiểu thư, công chúa yếu liễu đào tơ lắm không bằng! Sợ nắng sợ mệt thì về quách mẹ đi, còn bày đặt đến xem bọn họ chơi bóng."

Phan Thanh Mai một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía hai người rồi nói với mấy cô bạn đi cùng: "Thế kia mà nói không phải là người yêu! Mẹ kiếp, cái con nhỏ trà xanh ấy! Hay lắm! Thảo nào nhờ nó giúp mà nó chối đây đẩy. Chẳng phải là muốn giữ bạn Lãng cho riêng nó sao!"

Bình luận

Phan Thanh Mai một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía hai người rồi nói với mấy cô bạn đi cùng: "Thế kia mà nói không phải là người yêu! Mẹ kiếp, cái con nhỏ trà xanh ấy! Hay lắm! Thảo nào nhờ nó giúp mà nó chối đây đẩy. Chẳng phải là muốn giữ bạn Lãng cho riêng nó sao!"

Phan Thanh Mai đang chửi hăng say thì một cô bạn trong số đó kéo tay áo cô ta, chỉ vào Nguyễn Huệ Lan mặt mày tái mét bên cạnh, ra hiệu cô ta đừng nói nữa. Biết bản thân lỡ lời, Phan Thanh Mai gãi ót, an ủi.

Bình luận

Phan Thanh Mai đang chửi hăng say thì một cô bạn trong số đó kéo tay áo cô ta, chỉ vào Nguyễn Huệ Lan mặt mày tái mét bên cạnh, ra hiệu cô ta đừng nói nữa. Biết bản thân lỡ lời, Phan Thanh Mai gãi ót, an ủi.

"Lan này, bà đừng để ý tới lời tôi nói. Ha ha. Có thể do cơ thể con An yếu ớt nên bạn Lãng mới bố thí chút thương xót cho nó mà thôi. Bà phải mạnh mẽ lên, chỉ có bà mới xứng đôi vừa lứa với bạn Lãng thôi."

Bình luận

"Lan này, bà đừng để ý tới lời tôi nói. Ha ha. Có thể do cơ thể con An yếu ớt nên bạn Lãng mới bố thí chút thương xót cho nó mà thôi. Bà phải mạnh mẽ lên, chỉ có bà mới xứng đôi vừa lứa với bạn Lãng thôi."

Nguyễn Huệ Lan cười gượng, không đáp.

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan cười gượng, không đáp.

Thực ra, Tô Đông An cũng không muốn đến lắm nhưng cô lỡ hứa với Lưu Thiên Lãng rồi nên đành phải đi. Lúc cô lững thững bước tới thì cậu ra hiệu cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở đó. Sau đó, cậu lại bận rộn lôi ra đủ thứ. Nào là quạt chạy bằng pin loại cầm tay, nào là ô nếu cô thấy nắng quá thì che, nào là đủ loại nước uống nếu cô khát. Lưu Thiên Lãng còn săn sóc mở sẵn một chai nước khoáng, ngồi xổm xuống, đưa cho cô rồi nháy mắt trêu ghẹo:

Bình luận

Thực ra, Tô Đông An cũng không muốn đến lắm nhưng cô lỡ hứa với Lưu Thiên Lãng rồi nên đành phải đi. Lúc cô lững thững bước tới thì cậu ra hiệu cô ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở đó. Sau đó, cậu lại bận rộn lôi ra đủ thứ. Nào là quạt chạy bằng pin loại cầm tay, nào là ô nếu cô thấy nắng quá thì che, nào là đủ loại nước uống nếu cô khát. Lưu Thiên Lãng còn săn sóc mở sẵn một chai nước khoáng, ngồi xổm xuống, đưa cho cô rồi nháy mắt trêu ghẹo:

"Phục vụ thế này đã đủ chu đáo chưa?"

Bình luận

"Phục vụ thế này đã đủ chu đáo chưa?"

Chu đáo thì chu đáo đấy, nhưng mà cũng làm lố quá rồi. Lưu Thiên Lãng đúng là rất biết cách biến bản thân trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Tô Đông An lúng túng cầm chai nước, quay mặt đi nơi khác, lẩm bẩm:

Bình luận

Chu đáo thì chu đáo đấy, nhưng mà cũng làm lố quá rồi. Lưu Thiên Lãng đúng là rất biết cách biến bản thân trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Tô Đông An lúng túng cầm chai nước, quay mặt đi nơi khác, lẩm bẩm:

"Rất chu đáo."

Bình luận

"Rất chu đáo."

Cậu nhướn mày, hỏi tiếp: "Vậy cô chủ không định thưởng gì cho tớ hay sao?"

Bình luận

Cậu nhướn mày, hỏi tiếp: "Vậy cô chủ không định thưởng gì cho tớ hay sao?"

Cô trừng mắt, nhỏ giọng nói: "Này! Đừng gọi tớ như vậy! Mau quay lại sân bóng đi."

Bình luận

Cô trừng mắt, nhỏ giọng nói: "Này! Đừng gọi tớ như vậy! Mau quay lại sân bóng đi."

Mặc kệ lời cô nói, cậu vẫn cứng đầu cứng cổ ngồi đó nhìn cô, giống như cô không cho gì thì cậu sẽ không đi. Tô Đông An nào có được mặt dày như Lưu Thiên Lãng. Nếu Lưu Thiên Lãng chỉ đấu mắt với mỗi mình cô, thì cô phải đấu mắt với gần trăm con người phía sau lưng cậu. Cuối cùng, Tô Đông An chỉ có thể lựa chọn đầu hàng. Cô sờ khắp người vẫn không tìm được thứ gì để cho, nhác thấy mái tóc xanh thẫm bồng bềnh trước mặt, cô chần chừ vươn tay, vỗ nhẹ hai cái lên đầu cậu, nói:

Bình luận

Mặc kệ lời cô nói, cậu vẫn cứng đầu cứng cổ ngồi đó nhìn cô, giống như cô không cho gì thì cậu sẽ không đi. Tô Đông An nào có được mặt dày như Lưu Thiên Lãng. Nếu Lưu Thiên Lãng chỉ đấu mắt với mỗi mình cô, thì cô phải đấu mắt với gần trăm con người phía sau lưng cậu. Cuối cùng, Tô Đông An chỉ có thể lựa chọn đầu hàng. Cô sờ khắp người vẫn không tìm được thứ gì để cho, nhác thấy mái tóc xanh thẫm bồng bềnh trước mặt, cô chần chừ vươn tay, vỗ nhẹ hai cái lên đầu cậu, nói:

"Làm tốt lắm!"

Bình luận

"Làm tốt lắm!"

Lưu Thiên Lãng sững sờ trong chốc lát rồi ngay lập tức, nở nụ cười tươi rói. Cậu hài lòng đứng dậy, quay trở về sân bóng; còn Tô Đông An cúi người, dùng hai tay che mặt, trong lòng mặc niệm đi mặc niệm lại câu nói. Lưu Thiên Lãng không thích cô! Lưu Thiên Lãng không hề thích cô! Lưu Thiên Lãng không không hề thích cô! Tất cả là do cậu muốn trêu ghẹo lại vì cô đã "bắt" cậu phục vụ mà thôi.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng sững sờ trong chốc lát rồi ngay lập tức, nở nụ cười tươi rói. Cậu hài lòng đứng dậy, quay trở về sân bóng; còn Tô Đông An cúi người, dùng hai tay che mặt, trong lòng mặc niệm đi mặc niệm lại câu nói. Lưu Thiên Lãng không thích cô! Lưu Thiên Lãng không hề thích cô! Lưu Thiên Lãng không không hề thích cô! Tất cả là do cậu muốn trêu ghẹo lại vì cô đã "bắt" cậu phục vụ mà thôi.

Sau khi ổn định được tâm lý, dẹp yên những hoài nghi, Tô Đông An mới ngồi thẳng dậy, tập trung quan sát trận đấu. Nhưng tỏ vẻ chưa được bao lâu thì cô lại quay trở về trạng thái uể oải, bởi cô không có hứng thú với bộ môn thể thao này.

Bình luận

Sau khi ổn định được tâm lý, dẹp yên những hoài nghi, Tô Đông An mới ngồi thẳng dậy, tập trung quan sát trận đấu. Nhưng tỏ vẻ chưa được bao lâu thì cô lại quay trở về trạng thái uể oải, bởi cô không có hứng thú với bộ môn thể thao này.

Cô không hiểu vì sao mỗi một động tác của Lưu Thiên Lãng lại khiến đám con gái phía đối diện la hét dữ dội đến thế. Chỉ là mấy động tác cướp bóng, dẫn bóng, xoay người rồi ném vào rổ thôi mà.

Bình luận

Cô không hiểu vì sao mỗi một động tác của Lưu Thiên Lãng lại khiến đám con gái phía đối diện la hét dữ dội đến thế. Chỉ là mấy động tác cướp bóng, dẫn bóng, xoay người rồi ném vào rổ thôi mà.

Đương lúc Tô Đông An đang quan sát trận đấu thì bỗng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô lia mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh, Tô Đông An đã xác định được chủ nhân của ánh mắt đó là ai. Kẻ đó không nghĩ sẽ bị bắt gặp nên giật mình thon thót, vội vàng giấu cảm xúc ấy đi, rồi nhìn lại cô với ánh mắt nai tơ của ngày thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tô Đông An nhếch môi, mỉm cười đáp lại.

Bình luận

Đương lúc Tô Đông An đang quan sát trận đấu thì bỗng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt bất thiện. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô lia mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh, Tô Đông An đã xác định được chủ nhân của ánh mắt đó là ai. Kẻ đó không nghĩ sẽ bị bắt gặp nên giật mình thon thót, vội vàng giấu cảm xúc ấy đi, rồi nhìn lại cô với ánh mắt nai tơ của ngày thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tô Đông An nhếch môi, mỉm cười đáp lại.

Nhìn một đám nữ sinh vây xung quanh cô ta, Tô Đông An thầm nghĩ. Suy cho cùng thì Nguyễn Huệ Lan cũng chỉ là một nữ sinh trung học. Có thể giấu tâm tư, lừa tất cả mọi người bởi vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết như vậy cũng đã rất tâm cơ rồi. Chỉ là cô không ngờ, thứ tình cảm cô ta dành cho Lưu Thiên Lãng lại mãnh liệt đến thế. Vừa nãy còn nhìn cô với ánh mắt đố kỵ, giờ lại nhìn Lưu Thiên Lãng với đôi mắt si mê. Chẳng biết sau này cô ta sẽ định làm gì đây?

Bình luận

Nhìn một đám nữ sinh vây xung quanh cô ta, Tô Đông An thầm nghĩ. Suy cho cùng thì Nguyễn Huệ Lan cũng chỉ là một nữ sinh trung học. Có thể giấu tâm tư, lừa tất cả mọi người bởi vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết như vậy cũng đã rất tâm cơ rồi. Chỉ là cô không ngờ, thứ tình cảm cô ta dành cho Lưu Thiên Lãng lại mãnh liệt đến thế. Vừa nãy còn nhìn cô với ánh mắt đố kỵ, giờ lại nhìn Lưu Thiên Lãng với đôi mắt si mê. Chẳng biết sau này cô ta sẽ định làm gì đây?

Trận đấu vừa kết thúc, Lưu Thiên Lãng lau mồ hôi, vội chạy tới chỗ Tô Đông An muốn xem biểu hiện của cô thế nào nhưng cậu chợt nhớ ra, trước đó bản thân đã làm gì. Nếu tiếp tục lộ vẻ hồ hởi trên gương mặt, Tô Đông An sẽ sinh nghi mất. Nghĩ vậy, cậu điều chỉnh lại cảm xúc rồi chạy chậm tới chỗ cô, nói với giọng bình thản nhất có thể:

Bình luận

Trận đấu vừa kết thúc, Lưu Thiên Lãng lau mồ hôi, vội chạy tới chỗ Tô Đông An muốn xem biểu hiện của cô thế nào nhưng cậu chợt nhớ ra, trước đó bản thân đã làm gì. Nếu tiếp tục lộ vẻ hồ hởi trên gương mặt, Tô Đông An sẽ sinh nghi mất. Nghĩ vậy, cậu điều chỉnh lại cảm xúc rồi chạy chậm tới chỗ cô, nói với giọng bình thản nhất có thể:

"Tí nữa tớ đi uống nước với mọi người, cậu tự về trước nhé! À, nếu cậu quay lại lớp lấy đồ thì cất hộ tớ cái ô với cái quạt nhé."

Bình luận

"Tí nữa tớ đi uống nước với mọi người, cậu tự về trước nhé! À, nếu cậu quay lại lớp lấy đồ thì cất hộ tớ cái ô với cái quạt nhé."

Tô Đông An ngẩn người nhìn Lưu Thiên Lãng như không hiểu vì sao cậu lại đổi ý. Tuy vậy cô cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu, cầm đồ rời đi.

Bình luận

Tô Đông An ngẩn người nhìn Lưu Thiên Lãng như không hiểu vì sao cậu lại đổi ý. Tuy vậy cô cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu, cầm đồ rời đi.

Cậu mím môi, trầm tư nhìn theo bóng lưng của cô. Nhớ lại chuyến đi dã ngoại vừa ngọt ngào lại đau thương đối với cậu.

Bình luận

Cậu mím môi, trầm tư nhìn theo bóng lưng của cô. Nhớ lại chuyến đi dã ngoại vừa ngọt ngào lại đau thương đối với cậu.

Sau khi Tô Đông An bỏ đi, cậu đã đứng thẫn thờ ở nơi đó hồi lâu. Lâu đến mức, một bác gái bán hàng gần đấy nhịn không được mà đi tới, vỗ vai cậu, vừa cằn nhằn vừa đưa chiếc ba lô đã không nhìn ra màu sắc ban đầu cho cậu. Cậu lúc đó chỉ biết máy móc cảm ơn rồi tìm nơi vắng vẻ, làm lạnh cái đầu của mình.

Bình luận

Sau khi Tô Đông An bỏ đi, cậu đã đứng thẫn thờ ở nơi đó hồi lâu. Lâu đến mức, một bác gái bán hàng gần đấy nhịn không được mà đi tới, vỗ vai cậu, vừa cằn nhằn vừa đưa chiếc ba lô đã không nhìn ra màu sắc ban đầu cho cậu. Cậu lúc đó chỉ biết máy móc cảm ơn rồi tìm nơi vắng vẻ, làm lạnh cái đầu của mình.

Trái tim cậu bị tổn thương bởi hành động đó của cô. Dù đã gần như moi tim móc phổi đối tốt với cô nhưng cô vẫn không mảy may động lòng. Sẵn sàng rũ bỏ cậu khi cô không muốn đáp lại thứ tình cảm ấy. Nhưng bản thân cậu cũng kém cỏi chẳng kém, biết là thế mà vẫn không cam lòng rời đi.

Bình luận

Trái tim cậu bị tổn thương bởi hành động đó của cô. Dù đã gần như moi tim móc phổi đối tốt với cô nhưng cô vẫn không mảy may động lòng. Sẵn sàng rũ bỏ cậu khi cô không muốn đáp lại thứ tình cảm ấy. Nhưng bản thân cậu cũng kém cỏi chẳng kém, biết là thế mà vẫn không cam lòng rời đi.

Vì cậu biết, nếu cậu rời đi, bản thân sẽ chẳng còn cơ hội nào với Tô Đông An nữa cả. Không biết sao cậu lại có linh cảm ấy. Lưu Thiên Lãng cười khổ. Chính vì thế mà cậu đã quyết định, giấu tình cảm ấy xuống đáy lòng và tiếp tục làm "bạn" với cô. Nhưng Tô Đông An cũng rất nhạy bén. Ban đầu thấy cậu hành xử như vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm, rồi dần dần, nỗi nghi hoặc lại trồi lên, thường xuyên dõi theo từng hành động của cậu khiến cậu nhiều lúc chỉ có thể tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt để đánh lạc hướng.

Bình luận

Vì cậu biết, nếu cậu rời đi, bản thân sẽ chẳng còn cơ hội nào với Tô Đông An nữa cả. Không biết sao cậu lại có linh cảm ấy. Lưu Thiên Lãng cười khổ. Chính vì thế mà cậu đã quyết định, giấu tình cảm ấy xuống đáy lòng và tiếp tục làm "bạn" với cô. Nhưng Tô Đông An cũng rất nhạy bén. Ban đầu thấy cậu hành xử như vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm, rồi dần dần, nỗi nghi hoặc lại trồi lên, thường xuyên dõi theo từng hành động của cậu khiến cậu nhiều lúc chỉ có thể tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt để đánh lạc hướng.

Nhìn vẻ mặt sầu bi này của cậu, Phạm Minh Nhất lắc đầu thở dài. Đẹp trai là thế mà đường tình duyên lận đận quá. Chứng kiến trạng thái mơ mơ màng màng của cậu một thời gian dài, cậu ta cứ nghĩ cậu sẽ từ bỏ, theo ý chủ tịch mà trở lại thành phố B. Nhưng không ngờ cậu vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của mình, thành công thuyết phục Lưu Thiên Nhã - chị gái cậu về phe mình, tiếp tục học tập ở đây. Sau đó còn giả bộ như không có tình cảm gì mà tiếp tục ở bên cạnh Tô Đông An. Cố chấp thật đấy!

Bình luận

Nhìn vẻ mặt sầu bi này của cậu, Phạm Minh Nhất lắc đầu thở dài. Đẹp trai là thế mà đường tình duyên lận đận quá. Chứng kiến trạng thái mơ mơ màng màng của cậu một thời gian dài, cậu ta cứ nghĩ cậu sẽ từ bỏ, theo ý chủ tịch mà trở lại thành phố B. Nhưng không ngờ cậu vẫn làm theo kế hoạch ban đầu của mình, thành công thuyết phục Lưu Thiên Nhã - chị gái cậu về phe mình, tiếp tục học tập ở đây. Sau đó còn giả bộ như không có tình cảm gì mà tiếp tục ở bên cạnh Tô Đông An. Cố chấp thật đấy!


Truyện tương tự

Bình luận