• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:44:31 AM
  • 0
  • 0

Chương 41


“Bình tĩnh, vẫn còn cứu được! Bây giờ mà hoảng là toi thật đấy.” Hô một tiếng trấn an cô y tá, vị bác sĩ quay sang thuần thục chỉ huy mọi người.

Bình luận

“Bình tĩnh, vẫn còn cứu được! Bây giờ mà hoảng là toi thật đấy.” Hô một tiếng trấn an cô y tá, vị bác sĩ quay sang thuần thục chỉ huy mọi người.

Bình luận

May mắn, chỉ một lúc sau tim Edward đã đập trở lại, tuy rất yếu. Edwin thở khẽ một hơi, anh mệt mỏi dựa đầu vào ghế.

Bình luận

May mắn, chỉ một lúc sau tim Edward đã đập trở lại, tuy rất yếu. Edwin thở khẽ một hơi, anh mệt mỏi dựa đầu vào ghế.

Bình luận

“Anh yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bọn tôi sẽ cố gắng hết sức.” Thấy bộ dạng thất thần của Edwin, một cô y tá cúi xuống vỗ vai anh.

Bình luận

“Anh yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bọn tôi sẽ cố gắng hết sức.” Thấy bộ dạng thất thần của Edwin, một cô y tá cúi xuống vỗ vai anh.

Bình luận

“Cảm ơn cô…” Edwin bóp trán, nhìn về phía Edward đang hôn mê.

Bình luận

“Cảm ơn cô…” Edwin bóp trán, nhìn về phía Edward đang hôn mê.

Bình luận

Thoáng chốc xe cứu thương đã đến bệnh viện. Chiếc cáng Edward và Jeremy nằm đã được khiêng vào phòng cấp cứu ngay lập tức không để trễ giây nào. Edwin sốt ruột vô cùng, nhưng không làm gì được nên đành ngồi trên băng ghế chờ, mắt nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu không rời.

Bình luận

Thoáng chốc xe cứu thương đã đến bệnh viện. Chiếc cáng Edward và Jeremy nằm đã được khiêng vào phòng cấp cứu ngay lập tức không để trễ giây nào. Edwin sốt ruột vô cùng, nhưng không làm gì được nên đành ngồi trên băng ghế chờ, mắt nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu không rời.

Bình luận

Thần trí Edwin hiện tại đang căng như dây đàn, giống như chỉ cần chạm nhẹ thôi là có thể đứt phựt. Một âm thanh phát ra đã khiến anh tỉnh táo:

Bình luận

Thần trí Edwin hiện tại đang căng như dây đàn, giống như chỉ cần chạm nhẹ thôi là có thể đứt phựt. Một âm thanh phát ra đã khiến anh tỉnh táo:

Bình luận

“Thôi chết rồi, thiếu nhóm ORh-, bây giờ kho dự trữ của bệnh viện không đủ, mà gọi cho Ngân hàng Máu thì không kịp.”

Bình luận

“Thôi chết rồi, thiếu nhóm ORh-, bây giờ kho dự trữ của bệnh viện không đủ, mà gọi cho Ngân hàng Máu thì không kịp.”

Bình luận

“Nhóm nào ạ?” Edwin bật dậy khỏi băng ghế, “ORh- phải không? Tôi cũng có nhóm máu đó bây giờ có tiện lấy máu luôn không?

Bình luận

“Nhóm nào ạ?” Edwin bật dậy khỏi băng ghế, “ORh- phải không? Tôi cũng có nhóm máu đó bây giờ có tiện lấy máu luôn không?

Bình luận

Mấy bác sĩ nhìn nhau một lúc rồi nói:

Bình luận

Mấy bác sĩ nhìn nhau một lúc rồi nói:

Bình luận

“Có thể, nhưng lượng máu khá lớn, nếu mắc bệnh thiếu máu thì anh đừng miễn cưỡng..”

Bình luận

“Có thể, nhưng lượng máu khá lớn, nếu mắc bệnh thiếu máu thì anh đừng miễn cưỡng..”

Bình luận

“Tôi ổn cả mà, lấy bao nhiêu cũng được.” Edwin khẳng định.

Bình luận

“Tôi ổn cả mà, lấy bao nhiêu cũng được.” Edwin khẳng định.

Bình luận

“Được, anh đi theo tôi.” Một bác sĩ bước tới nói với anh.

Bình luận

“Được, anh đi theo tôi.” Một bác sĩ bước tới nói với anh.

Bình luận

Trong căn phòng lấy máu, sau khi sát khuẩn, vị bác sĩ kia cầm ống tiêm, vừa cẩn thận xử lý dụng cụ vừa nói:

Bình luận

Trong căn phòng lấy máu, sau khi sát khuẩn, vị bác sĩ kia cầm ống tiêm, vừa cẩn thận xử lý dụng cụ vừa nói:

Bình luận

“Kim đâm vào chỉ hơi đau một chút như kiến cắn thôi, đừng sợ. Nếu bị chảy máu thì anh phải…” Anh ta tận tình hướng dẫn trước khi đâm kim vào mạch máu.

Bình luận

“Kim đâm vào chỉ hơi đau một chút như kiến cắn thôi, đừng sợ. Nếu bị chảy máu thì anh phải…” Anh ta tận tình hướng dẫn trước khi đâm kim vào mạch máu.

Bình luận

“Cảm ơn hướng dẫn của bác sĩ nhưng tôi biết mình cần làm gì mà, bác sĩ cứ làm theo quy trình bình thường là được rồi ạ.” Edwin sốt ruột cắt ngang.

Bình luận

“Cảm ơn hướng dẫn của bác sĩ nhưng tôi biết mình cần làm gì mà, bác sĩ cứ làm theo quy trình bình thường là được rồi ạ.” Edwin sốt ruột cắt ngang.

Bình luận

“Vâng, được rồi, vậy tôi bắt đầu nhé.”

Bình luận

“Vâng, được rồi, vậy tôi bắt đầu nhé.”

Bình luận

Chỉ một lúc sau, một túi máu lớn đã được lấy xong. Anh bác sĩ nhanh chóng sát khuẩn và băng lại cho Edwin. Túi máu được chuyển đi ngay sau đó. Edwin chống tay đứng dậy. Một cảm giác chóng mặt truyền về thần kinh khiến anh loạng choạng mãi mới giữ được thăng bằng. Anh bác sĩ kia thấy vậy, đưa cho anh một chai nước đường:

Bình luận

Chỉ một lúc sau, một túi máu lớn đã được lấy xong. Anh bác sĩ nhanh chóng sát khuẩn và băng lại cho Edwin. Túi máu được chuyển đi ngay sau đó. Edwin chống tay đứng dậy. Một cảm giác chóng mặt truyền về thần kinh khiến anh loạng choạng mãi mới giữ được thăng bằng. Anh bác sĩ kia thấy vậy, đưa cho anh một chai nước đường:

Bình luận

“Ngài uống một ít đi, sẽ đỡ hơn. Tôi đã bảo là sẽ rút kha khá máu ngay từ đầu rồi mà.”

Bình luận

“Ngài uống một ít đi, sẽ đỡ hơn. Tôi đã bảo là sẽ rút kha khá máu ngay từ đầu rồi mà.”

Bình luận

“Cảm ơn bác sĩ, tôi ổn, chỉ là rút chút máu mà thôi. Tôi vẫn chịu được.” Tuy nói như vậy nhưng Edwin vẫn đón lấy chai nước đường, uống một hơi hết veo nửa chai.

Bình luận

“Cảm ơn bác sĩ, tôi ổn, chỉ là rút chút máu mà thôi. Tôi vẫn chịu được.” Tuy nói như vậy nhưng Edwin vẫn đón lấy chai nước đường, uống một hơi hết veo nửa chai.

Bình luận

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng choang, thỉnh thoảng lại có người chạy ra rồi chạy vào. Sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết, Edwin vẫn ngồi trên băng ghế chờ chứ không về nhà, anh chôn mặt vào hai lòng bàn tay.

Bình luận

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng choang, thỉnh thoảng lại có người chạy ra rồi chạy vào. Sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết, Edwin vẫn ngồi trên băng ghế chờ chứ không về nhà, anh chôn mặt vào hai lòng bàn tay.

Bình luận

Một mảnh ký ức vụt qua trước mắt anh. Cách đây mười năm, Edwin cũng ngồi trên băng ghế chờ như thế này nhưng không phải chờ trước phòng cấp cứu mà là trước phòng siêu âm. Kết quả sau đó nhận được khiến cuộc sống mười năm trở lại đây của anh cứ như là sống cùng với một quả bom nổ chậm vậy.

Bình luận

Một mảnh ký ức vụt qua trước mắt anh. Cách đây mười năm, Edwin cũng ngồi trên băng ghế chờ như thế này nhưng không phải chờ trước phòng cấp cứu mà là trước phòng siêu âm. Kết quả sau đó nhận được khiến cuộc sống mười năm trở lại đây của anh cứ như là sống cùng với một quả bom nổ chậm vậy.

Bình luận

Anh còn nhớ rõ, năm đó anh đã trốn vào phòng vệ sinh khóc thật nhiều, khóc vì bất lực, cũng vì hoảng sợ và tuyệt vọng. Dù ít thể hiện ra, nhưng sâu thẳm trong lòng, Edwin là một người rất kiêu ngạo, cũng rất tự tin vào khả năng của bản thân. Sự bất lực đó chính là một cú đánh mạnh vào lòng tự tôn của anh, bên cạnh những vết thương khác.

Bình luận

Anh còn nhớ rõ, năm đó anh đã trốn vào phòng vệ sinh khóc thật nhiều, khóc vì bất lực, cũng vì hoảng sợ và tuyệt vọng. Dù ít thể hiện ra, nhưng sâu thẳm trong lòng, Edwin là một người rất kiêu ngạo, cũng rất tự tin vào khả năng của bản thân. Sự bất lực đó chính là một cú đánh mạnh vào lòng tự tôn của anh, bên cạnh những vết thương khác.

Bình luận

Nhìn về phía phòng cấp cứu, Edwin cảm thấy hoang mang và căng thẳng vô cùng. Liệu mọi thứ sẽ ra sao, nếu kết quả anh nhận được là lời báo tử của bác sĩ? 

Bình luận

Nhìn về phía phòng cấp cứu, Edwin cảm thấy hoang mang và căng thẳng vô cùng. Liệu mọi thứ sẽ ra sao, nếu kết quả anh nhận được là lời báo tử của bác sĩ? 

Bình luận

"Nếu Edward qua đời, mày sẽ tự biết cách sống tiếp cơ mà. Tại sao mày lại có thể yếu đuối như thế này chứ?"

Bình luận

"Nếu Edward qua đời, mày sẽ tự biết cách sống tiếp cơ mà. Tại sao mày lại có thể yếu đuối như thế này chứ?"

Bình luận

Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ bước ra. Edwin đứng bật dậy, cả người căng như dây đàn. Vị bác sĩ kia nhìn anh, cất lời:

Bình luận

Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ bước ra. Edwin đứng bật dậy, cả người căng như dây đàn. Vị bác sĩ kia nhìn anh, cất lời:

Bình luận

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, vận dụng tất cả các khả năng của mình......”

Bình luận

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, vận dụng tất cả các khả năng của mình......”

Bình luận

Edwin cảm thấy từng chữ từng chữ như tiếng sấm xẹt qua tai.

Bình luận

Edwin cảm thấy từng chữ từng chữ như tiếng sấm xẹt qua tai.

Bình luận

“... nhưng chúng tôi gặp một sự cố trong lúc phẫu thuật nên ca phẫu thuật đã bị kéo dài thời gian chừng vài phút. Hiện tại, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch và sẽ được chuyển về phòng hồi sức cấp cứu để theo dõi tình trạng. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sơ sót trong quá trình phẫu thuật đã khiến anh lo lắng.”

Bình luận

“... nhưng chúng tôi gặp một sự cố trong lúc phẫu thuật nên ca phẫu thuật đã bị kéo dài thời gian chừng vài phút. Hiện tại, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch và sẽ được chuyển về phòng hồi sức cấp cứu để theo dõi tình trạng. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì sơ sót trong quá trình phẫu thuật đã khiến anh lo lắng.”

Bình luận

“Không sao cả đâu ạ, cảm ơn các bác sĩ rất nhiều.” Edwin như gỡ được gánh nặng đè trong lòng, anh cúi người tỏ vẻ cảm kích.

Bình luận

“Không sao cả đâu ạ, cảm ơn các bác sĩ rất nhiều.” Edwin như gỡ được gánh nặng đè trong lòng, anh cúi người tỏ vẻ cảm kích.

Bình luận

Vị bác sĩ kia có phần ngại ngùng, anh ta luống cuống ngăn cản:

Bình luận

Vị bác sĩ kia có phần ngại ngùng, anh ta luống cuống ngăn cản:

Bình luận

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, anh không cần làm vậy.”

Bình luận

“Đây là trách nhiệm của chúng tôi, anh không cần làm vậy.”

Bình luận

Edward được chuyển về phòng hồi sức, mà tương tự, Jeremy cũng đã qua cơn nguy kịch, được sắp xếp nằm ở phòng bên cạnh phòng Edward. Đêm đó, Edwin không về nhà mà ở lại bệnh viện túc trực bên Edward. Ngay hôm sau, anh liền huy động mọi mạng lưới quan hệ, phối hợp với cảnh sát để điều tra.

Bình luận

Edward được chuyển về phòng hồi sức, mà tương tự, Jeremy cũng đã qua cơn nguy kịch, được sắp xếp nằm ở phòng bên cạnh phòng Edward. Đêm đó, Edwin không về nhà mà ở lại bệnh viện túc trực bên Edward. Ngay hôm sau, anh liền huy động mọi mạng lưới quan hệ, phối hợp với cảnh sát để điều tra.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Edward chớp chớp mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu khi tỉnh dậy là trần nhà trắng xoá. Cậu thử lắc nhẹ đầu một chút để tiêu tan cảm giác cứng đờ. Đầu Edward vẫn còn hơi nhức mỏi. Cảm giác cồm cộm, ngưa ngứa của băng vải cọ xát với da khiến Edward xác định được rằng cậu đã được cấp cứu.

Bình luận

Edward chớp chớp mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu khi tỉnh dậy là trần nhà trắng xoá. Cậu thử lắc nhẹ đầu một chút để tiêu tan cảm giác cứng đờ. Đầu Edward vẫn còn hơi nhức mỏi. Cảm giác cồm cộm, ngưa ngứa của băng vải cọ xát với da khiến Edward xác định được rằng cậu đã được cấp cứu.

Bình luận

Một âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu. Đó là giọng nói của Edwin. Anh đang tham dự một cuộc họp trực tuyến. Vì anh đang đeo tai nghe nên Edward chỉ nghe được giọng anh chứ không nghe thấy những người khác trong cuộc họp nói gì. Có vẻ anh đang đàm phán hợp đồng. Mặc dù không hiểu rõ lắm những khái niệm kinh doanh nhưng Edward vẫn chăm chú nghe những gì anh nói.

Bình luận

Một âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu. Đó là giọng nói của Edwin. Anh đang tham dự một cuộc họp trực tuyến. Vì anh đang đeo tai nghe nên Edward chỉ nghe được giọng anh chứ không nghe thấy những người khác trong cuộc họp nói gì. Có vẻ anh đang đàm phán hợp đồng. Mặc dù không hiểu rõ lắm những khái niệm kinh doanh nhưng Edward vẫn chăm chú nghe những gì anh nói.

Bình luận

Edward không muốn làm phiền đến anh, mà có vẻ Edwin cũng đang rất chăm chú nên không hề biết rằng Edward đã tỉnh nên cậu không gọi anh mà chỉ nằm im đợi cho đến khi Edwin họp xong. Nói một câu "Mong rằng chúng ta hợp tác thuận lợi." và chào đối tác, Edwin đóng máy tính, cất vào trong túi. Anh đứng lên, bước đến gần giường Edward. Khoảnh khắc anh quay đầu nhìn xuống, Edward đã làm một hành động mà ngay cả cậu cũng không hiểu nổi: nhắm mắt và vờ như chưa tỉnh lại.

Bình luận

Edward không muốn làm phiền đến anh, mà có vẻ Edwin cũng đang rất chăm chú nên không hề biết rằng Edward đã tỉnh nên cậu không gọi anh mà chỉ nằm im đợi cho đến khi Edwin họp xong. Nói một câu "Mong rằng chúng ta hợp tác thuận lợi." và chào đối tác, Edwin đóng máy tính, cất vào trong túi. Anh đứng lên, bước đến gần giường Edward. Khoảnh khắc anh quay đầu nhìn xuống, Edward đã làm một hành động mà ngay cả cậu cũng không hiểu nổi: nhắm mắt và vờ như chưa tỉnh lại.

Bình luận

Tiếng bước chân Edwin càng lúc càng gần, và mí mắt Edward cảm nhận được nhiệt lượng toả ra từ lòng bàn tay. Tiếng nói của Edwin vang lên một cách dịu dàng, nhưng Edward vẫn nhận ra tận sâu trong đó có ý đùa giỡn khi một người lớn nhìn thấu trò giả vờ của bọn trẻ:

Bình luận

Tiếng bước chân Edwin càng lúc càng gần, và mí mắt Edward cảm nhận được nhiệt lượng toả ra từ lòng bàn tay. Tiếng nói của Edwin vang lên một cách dịu dàng, nhưng Edward vẫn nhận ra tận sâu trong đó có ý đùa giỡn khi một người lớn nhìn thấu trò giả vờ của bọn trẻ:

Bình luận

“Em tỉnh rồi thì mở mắt ra đi, nếu đèn chói quá thì để anh vặn nhỏ đèn lại.”

Bình luận

“Em tỉnh rồi thì mở mắt ra đi, nếu đèn chói quá thì để anh vặn nhỏ đèn lại.”

Bình luận

Edward mở mắt, Edwin dùng tay che trên mắt cậu cho đến khi mắt Edward quen dần với ánh đèn. Cậu mỉm cười hỏi:

Bình luận

Edward mở mắt, Edwin dùng tay che trên mắt cậu cho đến khi mắt Edward quen dần với ánh đèn. Cậu mỉm cười hỏi:

Bình luận

“Sao anh biết em tỉnh?”

Bình luận

“Sao anh biết em tỉnh?”

Bình luận

“Nhịp thở không đúng, chỉ cần nhìn là biết ngay thôi.” Edwin nhún vai, “Em uống nước không?

Bình luận

“Nhịp thở không đúng, chỉ cần nhìn là biết ngay thôi.” Edwin nhún vai, “Em uống nước không?

Bình luận

“Em có, anh cho em một ít.”

Bình luận

“Em có, anh cho em một ít.”

Bình luận

“Em ngồi dậy từ từ thôi, không lại bị đau.” Edwin đỡ cậu ngồi dậy, còn kê thêm gối sau lưng cậu, đưa cho cậu một ly nước, “Đây, em uống đi.

Bình luận

“Em ngồi dậy từ từ thôi, không lại bị đau.” Edwin đỡ cậu ngồi dậy, còn kê thêm gối sau lưng cậu, đưa cho cậu một ly nước, “Đây, em uống đi.

Bình luận

Edward uống cạn ly nước, cậu muốn tiêu tan hết cảm giác khát nước và cả mùi thuốc sát trùng vẫn luôn quanh quẩn bên xoang mũi. Chờ cậu uống hết, Edwin mới cầm lại ly nước đặt lên bàn.

Bình luận

Edward uống cạn ly nước, cậu muốn tiêu tan hết cảm giác khát nước và cả mùi thuốc sát trùng vẫn luôn quanh quẩn bên xoang mũi. Chờ cậu uống hết, Edwin mới cầm lại ly nước đặt lên bàn.

Bình luận

“Edwin, em nằm được mấy ngày rồi?” Chợt nhớ ra vấn đề này, Edward cất tiếng hỏi.

Bình luận

“Edwin, em nằm được mấy ngày rồi?” Chợt nhớ ra vấn đề này, Edward cất tiếng hỏi.

Bình luận

“Hơn hai ngày một chút, anh cũng đã giúp em xin nghỉ phép rồi, đừng lo.” Edwin vừa trả lời vừa khoác chiếc áo được phát cho người nhà vào chăm sóc bệnh nhân, “Em có muốn ăn gì không?”

Bình luận

“Hơn hai ngày một chút, anh cũng đã giúp em xin nghỉ phép rồi, đừng lo.” Edwin vừa trả lời vừa khoác chiếc áo được phát cho người nhà vào chăm sóc bệnh nhân, “Em có muốn ăn gì không?”

Bình luận

“Tạm thời thì không, em không đói. Mà này Edwin, sao anh lại ở đây?” Nhận ra vẻ khó hiểu của Edwin, Edward giải thích, “Em xin lỗi, ý em là sao anh không đi làm? Ở bệnh viện có y tá mà.”

Bình luận

“Tạm thời thì không, em không đói. Mà này Edwin, sao anh lại ở đây?” Nhận ra vẻ khó hiểu của Edwin, Edward giải thích, “Em xin lỗi, ý em là sao anh không đi làm? Ở bệnh viện có y tá mà.”

Bình luận

“Do anh không yên tâm, anh muốn ở cùng em mà.” Edwin nhún vai, “Anh đã sắp xếp công việc rồi, cái gì giải quyết được trực tuyến thì tranh thủ luôn, còn những việc bắt buộc phải có mặt ở công thì dời lại. Còn nếu gấp quá thì anh ghé qua công ty một chút. Vắng anh mọi người vẫn biết phải làm thế nào mà.”

Bình luận

“Do anh không yên tâm, anh muốn ở cùng em mà.” Edwin nhún vai, “Anh đã sắp xếp công việc rồi, cái gì giải quyết được trực tuyến thì tranh thủ luôn, còn những việc bắt buộc phải có mặt ở công thì dời lại. Còn nếu gấp quá thì anh ghé qua công ty một chút. Vắng anh mọi người vẫn biết phải làm thế nào mà.”

Bình luận

Anh ngồi xuống bên giường Edward, nói nốt:

Bình luận

Anh ngồi xuống bên giường Edward, nói nốt:

Bình luận

“Nếu tổng giám đốc là anh phải chường mặt ở công ty mới có thể giữ hiệu suất làm việc của nhân viên không tụt lùi thì chứng tỏ anh thuê phải đám vô dụng rồi.”

Bình luận

“Nếu tổng giám đốc là anh phải chường mặt ở công ty mới có thể giữ hiệu suất làm việc của nhân viên không tụt lùi thì chứng tỏ anh thuê phải đám vô dụng rồi.”

Bình luận

“Cũng đúng nhỉ.” Edward gật đầu, “Còn nữa, Edwin, mấy ngày hôm nay anh ăn uống có tử tế không đấy?”

Bình luận

“Cũng đúng nhỉ.” Edward gật đầu, “Còn nữa, Edwin, mấy ngày hôm nay anh ăn uống có tử tế không đấy?”

Bình luận

“Chắc chắn rồi, em yên tâm. Anh không bỏ bữa đâu. Nhưng mà thật lòng thì anh vẫn thích đồ ăn em làm hơn. Em biết về các món chính em vẫn giỏi hơn anh nhiều mà.” Edwin kéo Edward vào lòng, cẩn thận xoa đầu cậu, cố gắng tránh những vết thương, “Cho nên em nhanh khỏe một chút nha, anh đói rồi.”

Bình luận

“Chắc chắn rồi, em yên tâm. Anh không bỏ bữa đâu. Nhưng mà thật lòng thì anh vẫn thích đồ ăn em làm hơn. Em biết về các món chính em vẫn giỏi hơn anh nhiều mà.” Edwin kéo Edward vào lòng, cẩn thận xoa đầu cậu, cố gắng tránh những vết thương, “Cho nên em nhanh khỏe một chút nha, anh đói rồi.”

Bình luận

“Đói thì anh tự đi nấu đi.” Edward mím môi cười, đẩy nhẹ cái đầu đang rúc vào hõm vai mình, “Anh lớn tướng rồi mà cứ như trẻ con vậy.”

Bình luận

“Đói thì anh tự đi nấu đi.” Edward mím môi cười, đẩy nhẹ cái đầu đang rúc vào hõm vai mình, “Anh lớn tướng rồi mà cứ như trẻ con vậy.”

Bình luận

“Đau khổ quá, anh hàng ngày lăn lộn kiếm sống, đau không dám kêu, buồn không dám khóc, toàn cố gắng chững chạc trưởng thành mà chẳng ai thấy, nhưng lúc anh muốn trẻ con một tí thì ai cũng mắng anh.” Edwin vờ khóc lóc.

Bình luận

“Đau khổ quá, anh hàng ngày lăn lộn kiếm sống, đau không dám kêu, buồn không dám khóc, toàn cố gắng chững chạc trưởng thành mà chẳng ai thấy, nhưng lúc anh muốn trẻ con một tí thì ai cũng mắng anh.” Edwin vờ khóc lóc.

Bình luận

Hai người vẫn luôn thích cái trò đùa giỡn làm nũng thế này, nhưng hiện tại Edward không hùa theo Edwin như những lần khác mà im lặng không nói gì. Câu nói "đau không dám kêu, buồn không dám khóc", cộng với ánh mắt của Edwin hôm anh bị đau dạ dày khiến cậu cảm thấy có chút chua xót. Vỗ nhẹ lên mớ tóc đang dụi dụi vào vai mình, cậu hạ giọng:

Bình luận

Hai người vẫn luôn thích cái trò đùa giỡn làm nũng thế này, nhưng hiện tại Edward không hùa theo Edwin như những lần khác mà im lặng không nói gì. Câu nói "đau không dám kêu, buồn không dám khóc", cộng với ánh mắt của Edwin hôm anh bị đau dạ dày khiến cậu cảm thấy có chút chua xót. Vỗ nhẹ lên mớ tóc đang dụi dụi vào vai mình, cậu hạ giọng:

Bình luận

“Em đùa anh tí thôi, lúc nào anh muốn làm mấy cái trò nghịch ngợm trẻ con thì cứ thoải mái đi, em không cười anh đâu.”

Bình luận

“Em đùa anh tí thôi, lúc nào anh muốn làm mấy cái trò nghịch ngợm trẻ con thì cứ thoải mái đi, em không cười anh đâu.”

Bình luận

“Anh biết rồi..”

Bình luận

“Anh biết rồi..”

Bình luận

Những ngày sau đó của Edward và Edwin trôi qua một cách dễ chịu. Sau khi kiểm tra cho Edward, bác sĩ nói cậu chỉ cần nằm viện thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Jeremy cũng đã tỉnh lại, nên cảnh sát có thể lấy lời khai của anh. Giữa lúc đó, Edwin còn phát hiện một bí mật khác: Ông George Connors vậy mà lại là ba ruột của Edward. Khi anh nói chuyện này với Edward, vẻ mặt của cậu không thay đổi:

Bình luận

Những ngày sau đó của Edward và Edwin trôi qua một cách dễ chịu. Sau khi kiểm tra cho Edward, bác sĩ nói cậu chỉ cần nằm viện thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Jeremy cũng đã tỉnh lại, nên cảnh sát có thể lấy lời khai của anh. Giữa lúc đó, Edwin còn phát hiện một bí mật khác: Ông George Connors vậy mà lại là ba ruột của Edward. Khi anh nói chuyện này với Edward, vẻ mặt của cậu không thay đổi:

Bình luận

“Cái này em biết, Lucas từng nói cho em lúc em bị bắt cóc. Vốn em muốn chờ khỏi hẳn rồi xác thực sau, cơ mà anh đã tra được thì tốt quá. Nhưng có chứng cứ không, anh?”

Bình luận

“Cái này em biết, Lucas từng nói cho em lúc em bị bắt cóc. Vốn em muốn chờ khỏi hẳn rồi xác thực sau, cơ mà anh đã tra được thì tốt quá. Nhưng có chứng cứ không, anh?”

Bình luận

“Chỉ là lời khai, chưa ai rõ, nhưng Lucas có nói ông ấy đã lén làm xét nghiệm ADN. Nếu em không tin thì có thể làm lại cũng được.” Edwin nhún vai, “Mà không hiểu sao ông ấy lại phải huy động người để lén thu thập ADN của em nhỉ? Cứ nói thẳng lại không tốt hơn.”

Bình luận

“Chỉ là lời khai, chưa ai rõ, nhưng Lucas có nói ông ấy đã lén làm xét nghiệm ADN. Nếu em không tin thì có thể làm lại cũng được.” Edwin nhún vai, “Mà không hiểu sao ông ấy lại phải huy động người để lén thu thập ADN của em nhỉ? Cứ nói thẳng lại không tốt hơn.”

Bình luận

“Có lẽ em nên làm theo lời anh, xét nghiệm một lần cũng chẳng mất miếng thịt nào, hơn nữa vấn đề này không phải chuyện nhỏ. Edwin, anh giúp em nhé?” Edward nhìn anh, mỉm cười bình thản, nhưng Edwin hiểu trong lòng cậu chẳng hề yên bình như vậy.

Bình luận

“Có lẽ em nên làm theo lời anh, xét nghiệm một lần cũng chẳng mất miếng thịt nào, hơn nữa vấn đề này không phải chuyện nhỏ. Edwin, anh giúp em nhé?” Edward nhìn anh, mỉm cười bình thản, nhưng Edwin hiểu trong lòng cậu chẳng hề yên bình như vậy.

Bình luận

Chiều hôm đó, ông George Connors tới gõ cửa phòng bệnh của Edward.

Bình luận

Chiều hôm đó, ông George Connors tới gõ cửa phòng bệnh của Edward.


Truyện tương tự

Bình luận