Thấy cô nằm dài trên bàn không chút sức sống, Bùi Hằng Anh ngồi phía sau lôi chiếc quạt cầm tay mà cậu ấy thủ sẵn trong cặp, đưa cho cô.
Bình luận
Thấy cô nằm dài trên bàn không chút sức sống, Bùi Hằng Anh ngồi phía sau lôi chiếc quạt cầm tay mà cậu ấy thủ sẵn trong cặp, đưa cho cô.
"Nóng lắm hả? Hay cậu dùng thêm cả cái này đi."
Bình luận
"Nóng lắm hả? Hay cậu dùng thêm cả cái này đi."
Tô Đông An xua tay đáp: "Không, tớ thấy hơi khó chịu trong người thôi."
Bình luận
Tô Đông An xua tay đáp: "Không, tớ thấy hơi khó chịu trong người thôi."
Thời tiết ở thành phố A rất khó chịu, mùa đông thì lạnh buốt, lạnh đến tê tái. Còn mùa hè thì nóng bức, oi đến khó thở, cả người lúc nào cũng trong trạng thái bức bối. Từ lúc xuyên tới đây Tô Đông An chỉ ở thành phố A, có đợt tết là về thành phố D nên cô cũng không rõ mùa hè ở đó có đỡ hơn ở đây không nhưng có một điều chắc chắn, đó là cô sẽ chọn một thành phố khác có khí hậu dễ chịu hơn để học đại học.
Bình luận
Thời tiết ở thành phố A rất khó chịu, mùa đông thì lạnh buốt, lạnh đến tê tái. Còn mùa hè thì nóng bức, oi đến khó thở, cả người lúc nào cũng trong trạng thái bức bối. Từ lúc xuyên tới đây Tô Đông An chỉ ở thành phố A, có đợt tết là về thành phố D nên cô cũng không rõ mùa hè ở đó có đỡ hơn ở đây không nhưng có một điều chắc chắn, đó là cô sẽ chọn một thành phố khác có khí hậu dễ chịu hơn để học đại học.
Sau khi nói chuyện rõ ràng với nhau trong chuyến dã ngoại, cô quyết định mở lòng, làm bạn với Bùi Hằng Anh. Không phải vì ngoại hình mà là vì tính cách cậu ấy khá hợp gu cô, lại còn cùng chung sở thích ăn uống. Tuy mỗi lần cô cũng chỉ nếm một chút nhưng còn hơn Lưu Thiên Lãng lúc nào cũng cấm cô không được ăn hết thứ này đến thứ kia.
Bình luận
Sau khi nói chuyện rõ ràng với nhau trong chuyến dã ngoại, cô quyết định mở lòng, làm bạn với Bùi Hằng Anh. Không phải vì ngoại hình mà là vì tính cách cậu ấy khá hợp gu cô, lại còn cùng chung sở thích ăn uống. Tuy mỗi lần cô cũng chỉ nếm một chút nhưng còn hơn Lưu Thiên Lãng lúc nào cũng cấm cô không được ăn hết thứ này đến thứ kia.
Tô Đông An đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng có hai cô bạn bước tới làm quen.
Bình luận
Tô Đông An đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng có hai cô bạn bước tới làm quen.
"Chào cậu, tớ là Lan." Nguyễn Huệ Lan tự mình giới thiệu rồi chỉ vào người đang đứng bên cạnh cô ta. "Cậu ấy là Mai, bạn thân của tớ."
Bình luận
"Chào cậu, tớ là Lan." Nguyễn Huệ Lan tự mình giới thiệu rồi chỉ vào người đang đứng bên cạnh cô ta. "Cậu ấy là Mai, bạn thân của tớ."
Tô Đông An miễn cưỡng ngồi dậy, gật đầu đáp lại: "Tớ tên An."
Bình luận
Tô Đông An miễn cưỡng ngồi dậy, gật đầu đáp lại: "Tớ tên An."
Lúc này Tô Đông An mới để ý, trong lớp hiện tại chỉ còn lại bốn người bọn họ. Mọi người đã về hết rồi chăng? Cô đưa mắt đánh giá nữ sinh vừa lên tiếng. Cô ta có mái tóc màu nâu sẫm dài tới ngang lưng, đôi mắt nâu to tròn lúc nào cũng ươn ướt như động vật nhỏ, kích thích ham muốn bảo vệ phái yếu của đám con trai. Tóc để thẳng tự nhiên, mái cắt kiểu layer dài càng làm tăng thêm độ trong sáng, thuần khiết của cô ta. Giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe cũng là một điểm cộng lớn làm tăng thiện cảm với người đối diện trong lần gặp mặt đầu tiên. Quả là một người hiểu rõ thế mạnh của bản thân.
Bình luận
Lúc này Tô Đông An mới để ý, trong lớp hiện tại chỉ còn lại bốn người bọn họ. Mọi người đã về hết rồi chăng? Cô đưa mắt đánh giá nữ sinh vừa lên tiếng. Cô ta có mái tóc màu nâu sẫm dài tới ngang lưng, đôi mắt nâu to tròn lúc nào cũng ươn ướt như động vật nhỏ, kích thích ham muốn bảo vệ phái yếu của đám con trai. Tóc để thẳng tự nhiên, mái cắt kiểu layer dài càng làm tăng thêm độ trong sáng, thuần khiết của cô ta. Giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe cũng là một điểm cộng lớn làm tăng thiện cảm với người đối diện trong lần gặp mặt đầu tiên. Quả là một người hiểu rõ thế mạnh của bản thân.
Thấy Tô Đông An đang quan sát mình, Nguyễn Huệ Lan hơi mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bàn trên, thanh âm ấm áp một lần nữa lại vang lên: "Thật xấu hổ khi phải giới thiệu mình là lớp phó học tập. Học lực của tớ chỉ ở tầm trung của lớp thôi nhưng nếu cậu cần gì thì cứ hỏi tớ nhé. Tớ không biết sẽ hỏi lại mọi người hộ cậu."
Bình luận
Thấy Tô Đông An đang quan sát mình, Nguyễn Huệ Lan hơi mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bàn trên, thanh âm ấm áp một lần nữa lại vang lên: "Thật xấu hổ khi phải giới thiệu mình là lớp phó học tập. Học lực của tớ chỉ ở tầm trung của lớp thôi nhưng nếu cậu cần gì thì cứ hỏi tớ nhé. Tớ không biết sẽ hỏi lại mọi người hộ cậu."
Phan Thanh Mai đứng bên cạnh nghe vậy vỗ mạnh vai Nguyễn Huệ Lan, cười to: "Bà khiêm tốn thế. Người học giỏi nhất lớp ta mà lại nói học lực tầm trung như vậy là không được đâu."
Bình luận
Phan Thanh Mai đứng bên cạnh nghe vậy vỗ mạnh vai Nguyễn Huệ Lan, cười to: "Bà khiêm tốn thế. Người học giỏi nhất lớp ta mà lại nói học lực tầm trung như vậy là không được đâu."
Nguyễn Huệ Lan liếc nhìn cô ta, đáp: "Nhưng giờ thì không phải nữa rồi."
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan liếc nhìn cô ta, đáp: "Nhưng giờ thì không phải nữa rồi."
Phan Thanh Mai vỗ trán, như chợt nhớ ra điều gì: "Phải rồi. Bạn Lãng chuyển sang lớp ta rồi nhỉ? Mà cậu ta học giỏi ghê, mấy lần đá đít con Huỳnh xuống khỏi vị trí số một."
Bình luận
Phan Thanh Mai vỗ trán, như chợt nhớ ra điều gì: "Phải rồi. Bạn Lãng chuyển sang lớp ta rồi nhỉ? Mà cậu ta học giỏi ghê, mấy lần đá đít con Huỳnh xuống khỏi vị trí số một."
Nguyễn Huệ Lan cau mày, cằn nhằn: "Cậu đừng có gọi bạn ấy là con này con kia thế. Nghe bất lịch sự lắm!"
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan cau mày, cằn nhằn: "Cậu đừng có gọi bạn ấy là con này con kia thế. Nghe bất lịch sự lắm!"
Biết cô bạn thân của mình không thích cách gọi này nên Phan Thanh Mai gãi đầu, luôn miệng nói "Lỡ lời, lỡ lời".
Bình luận
Biết cô bạn thân của mình không thích cách gọi này nên Phan Thanh Mai gãi đầu, luôn miệng nói "Lỡ lời, lỡ lời".
Mái tóc tém màu cam rực rỡ cùng điệu cười hào sảng của Phan Thanh Mai đã thành công kéo Tô Đông An ra khỏi cơn buồn ngủ. Cô im lặng, chăm chú nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng. Nhận thấy bản thân đã nói chuyện một lúc nhưng Tô Đông An vẫn không đáp lời. Phan Thanh Mai hắng giọng, hỏi:
Bình luận
Mái tóc tém màu cam rực rỡ cùng điệu cười hào sảng của Phan Thanh Mai đã thành công kéo Tô Đông An ra khỏi cơn buồn ngủ. Cô im lặng, chăm chú nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng. Nhận thấy bản thân đã nói chuyện một lúc nhưng Tô Đông An vẫn không đáp lời. Phan Thanh Mai hắng giọng, hỏi:
"Cậu và bạn Lãng có vẻ thân nhau nhỉ? Có phải vì cậu nên bạn Lãng mới chuyển tới lớp bọn tôi phải không?"
Bình luận
"Cậu và bạn Lãng có vẻ thân nhau nhỉ? Có phải vì cậu nên bạn Lãng mới chuyển tới lớp bọn tôi phải không?"
Một câu hỏi thẳng thắn và đầy thô thiển dành cho người chỉ mới biết mặt bọn họ vài phút trước. Cô ta nghĩ gì mà lại hỏi cô câu đó nhỉ? Tô Đông An ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt, lạnh nhạt đáp:
Bình luận
Một câu hỏi thẳng thắn và đầy thô thiển dành cho người chỉ mới biết mặt bọn họ vài phút trước. Cô ta nghĩ gì mà lại hỏi cô câu đó nhỉ? Tô Đông An ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt, lạnh nhạt đáp:
"Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Bình luận
"Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Nguyễn Huệ Lan ngồi đối diện bối rối giải thích thay cho cô bạn của mình: "Tính cậu ấy hơi thẳng thắn chứ không có ý gì đâu. An đừng chấp nhé! Chỉ là trong hai đợt thi chuyên đề vừa rồi Lãng là người có điểm số cao nhất toàn khối nên cậu ấy hơi tò mò lý do vì sao người học giỏi như vậy lại chuyển tới lớp thường."
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan ngồi đối diện bối rối giải thích thay cho cô bạn của mình: "Tính cậu ấy hơi thẳng thắn chứ không có ý gì đâu. An đừng chấp nhé! Chỉ là trong hai đợt thi chuyên đề vừa rồi Lãng là người có điểm số cao nhất toàn khối nên cậu ấy hơi tò mò lý do vì sao người học giỏi như vậy lại chuyển tới lớp thường."
Nguyễn Huệ Lan gãi má, ngượng ngùng đáp: "Lãng là người đầu tiên vượt qua được bạn Huỳnh nên bọn tớ ngưỡng mộ cậu ấy lắm. Cũng muốn trộm chút xíu bí quyết học tập của cậu ấy để có thể học giỏi hơn. Hì hì."
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan gãi má, ngượng ngùng đáp: "Lãng là người đầu tiên vượt qua được bạn Huỳnh nên bọn tớ ngưỡng mộ cậu ấy lắm. Cũng muốn trộm chút xíu bí quyết học tập của cậu ấy để có thể học giỏi hơn. Hì hì."
Đôi mắt như con nai ngơ ngác, bối rối đảo qua đảo lại tìm từ giải thích trông thật đáng thương làm sao! Nhưng vẻ mỏng manh, yếu ớt ấy lại chẳng thể chạm đến tâm của Tô Đông An. Cô ngồi đó, khoanh tay nhìn người con gái trước mặt mà không hề nói nấy nửa lời chữa ngượng giúp cô ta.
Bình luận
Đôi mắt như con nai ngơ ngác, bối rối đảo qua đảo lại tìm từ giải thích trông thật đáng thương làm sao! Nhưng vẻ mỏng manh, yếu ớt ấy lại chẳng thể chạm đến tâm của Tô Đông An. Cô ngồi đó, khoanh tay nhìn người con gái trước mặt mà không hề nói nấy nửa lời chữa ngượng giúp cô ta.
Phan Thanh Mai dường như không nhận ra bầu không khí xấu hổ này, vẫn tiếp tục hỏi những câu riêng tư: "Vậy rốt cuộc thì mối quan hệ của hai người là gì? Là người yêu của nhau?"
Bình luận
Phan Thanh Mai dường như không nhận ra bầu không khí xấu hổ này, vẫn tiếp tục hỏi những câu riêng tư: "Vậy rốt cuộc thì mối quan hệ của hai người là gì? Là người yêu của nhau?"
"Có sao đâu." Cô ta không hiểu vì sao Nguyễn Huệ Lan lại kéo áo mình, chẳng phải đây là câu hỏi mà Nguyễn Huệ Lan muốn hỏi sao? "Xin lỗi cậu. Vì cái Lan thích bạn Lãng đã lâu rồi, tính nó hay ngại ngùng nên tôi hỏi thay. Cậu đừng chấp nhé!"
Bình luận
"Có sao đâu." Cô ta không hiểu vì sao Nguyễn Huệ Lan lại kéo áo mình, chẳng phải đây là câu hỏi mà Nguyễn Huệ Lan muốn hỏi sao? "Xin lỗi cậu. Vì cái Lan thích bạn Lãng đã lâu rồi, tính nó hay ngại ngùng nên tôi hỏi thay. Cậu đừng chấp nhé!"
Tô Đông An nhìn cô ta, chậm rãi đáp: "Là bạn bình thường."
Bình luận
Tô Đông An nhìn cô ta, chậm rãi đáp: "Là bạn bình thường."
Hai mắt Phan Thanh Mai tỏa sáng, lắc cô bạn thân mặt đang đỏ như quả cà chua: "Nghe thấy không? Nghe thấy không? Cậu ấy bảo là bạn bình thường thôi. Mà cậu thân với bạn Lãng như vậy có thể giúp cái Lan tỏ tình được không?"
Bình luận
Hai mắt Phan Thanh Mai tỏa sáng, lắc cô bạn thân mặt đang đỏ như quả cà chua: "Nghe thấy không? Nghe thấy không? Cậu ấy bảo là bạn bình thường thôi. Mà cậu thân với bạn Lãng như vậy có thể giúp cái Lan tỏ tình được không?"
Lần này thì Nguyễn Huệ Lan không cản Phan Thanh Mai nữa. Cô ta cúi đầu, gương mặt đỏ lựng, đôi môi hồng khẽ mím thành một đường thẳng cho thấy tâm trạng của cô ta đang rất căng thẳng. Đôi mắt hết liếc nhìn bạn mình lại nhìn Tô Đông An. Bắt gặp gương mặt không cảm xúc của cô, cảm giác bồi hồi, mong chờ lắng xuống, thay vào đó là sự sượng trân lên đến tột cùng.
Bình luận
Lần này thì Nguyễn Huệ Lan không cản Phan Thanh Mai nữa. Cô ta cúi đầu, gương mặt đỏ lựng, đôi môi hồng khẽ mím thành một đường thẳng cho thấy tâm trạng của cô ta đang rất căng thẳng. Đôi mắt hết liếc nhìn bạn mình lại nhìn Tô Đông An. Bắt gặp gương mặt không cảm xúc của cô, cảm giác bồi hồi, mong chờ lắng xuống, thay vào đó là sự sượng trân lên đến tột cùng.
Bùi Hằng Anh đang cúi gằm mặt, nhìn chăm chăm vào quyển sách trên bàn, nghe đến đây cũng không khỏi sững sờ.
Bình luận
Bùi Hằng Anh đang cúi gằm mặt, nhìn chăm chăm vào quyển sách trên bàn, nghe đến đây cũng không khỏi sững sờ.
Thấy cô mãi không trả lời cô ta liền thúc giục: "Này, cậu trả lời đi. Được hay không?"
Bình luận
Thấy cô mãi không trả lời cô ta liền thúc giục: "Này, cậu trả lời đi. Được hay không?"
"Xin lỗi. Việc này tôi không thể giúp được."
Bình luận
"Xin lỗi. Việc này tôi không thể giúp được."
Phan Thanh Mai cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chỉ cần mình mở lời là kiểu gì người ta cũng sẽ giúp thôi nên cô ta không lường trước được việc cô sẽ từ chối nhanh như vậy. Cô ta đơ người một lúc rồi cao giọng nói:
Bình luận
Phan Thanh Mai cảm thấy đây là chuyện nhỏ, chỉ cần mình mở lời là kiểu gì người ta cũng sẽ giúp thôi nên cô ta không lường trước được việc cô sẽ từ chối nhanh như vậy. Cô ta đơ người một lúc rồi cao giọng nói:
"Sao cơ? Chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không giúp được là sao?"
Bình luận
"Sao cơ? Chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng không giúp được là sao?"
"Tôi sẽ không bao giờ xen vào chuyện riêng của người khác." Tô Đông An đưa mắt nhìn gương mặt ngày một tái xanh của Nguyễn Huệ Lan, buông lời tàn nhẫn. "Cậu nên tự chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân thay vì mong chờ người khác giúp."
Bình luận
"Tôi sẽ không bao giờ xen vào chuyện riêng của người khác." Tô Đông An đưa mắt nhìn gương mặt ngày một tái xanh của Nguyễn Huệ Lan, buông lời tàn nhẫn. "Cậu nên tự chịu trách nhiệm với tình cảm của bản thân thay vì mong chờ người khác giúp."
"Tôi nhìn lầm cậu rồi. Cái đồ xấu tính! Không muốn giúp thì thôi cần gì phải nói khó nghe thế. Chúng ta đi." Phan Thanh Mai phẫn nộ hét lớn rồi kéo Nguyễn Huệ Lan đang thẫn thờ chạy ra khỏi cửa lớp.
Bình luận
"Tôi nhìn lầm cậu rồi. Cái đồ xấu tính! Không muốn giúp thì thôi cần gì phải nói khó nghe thế. Chúng ta đi." Phan Thanh Mai phẫn nộ hét lớn rồi kéo Nguyễn Huệ Lan đang thẫn thờ chạy ra khỏi cửa lớp.
Tô Đông An chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thấy bóng dáng hai người kia đã khuất, Bùi Hằng Anh lúc này mới lên tiếng: "An này, cậu nói vậy... không sợ mấy người đó sẽ tìm đến gây sự sao?"
Bình luận
Tô Đông An chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thấy bóng dáng hai người kia đã khuất, Bùi Hằng Anh lúc này mới lên tiếng: "An này, cậu nói vậy... không sợ mấy người đó sẽ tìm đến gây sự sao?"
Bọn họ mới chuyển tới đây đã hỏi những câu khiếm nhã, nhờ vả chuyện riêng tư. Nhờ không được thì cáu kỉnh, quay sang oán hận. Kiểu người này sẽ rất dễ gây phiền phức cho bọn họ sau này.
Bình luận
Bọn họ mới chuyển tới đây đã hỏi những câu khiếm nhã, nhờ vả chuyện riêng tư. Nhờ không được thì cáu kỉnh, quay sang oán hận. Kiểu người này sẽ rất dễ gây phiền phức cho bọn họ sau này.
Tô Đông An nhìn bóng dáng Nguyễn Huệ Lan đang được đám bạn an ủi phía xa xa, khẽ đáp: "Là người mang ý đồ xấu đến tiếp cận thì dù mình có đối xử thật lòng vẫn sẽ bị họ đâm sau lưng mà thôi."
Bình luận
Tô Đông An nhìn bóng dáng Nguyễn Huệ Lan đang được đám bạn an ủi phía xa xa, khẽ đáp: "Là người mang ý đồ xấu đến tiếp cận thì dù mình có đối xử thật lòng vẫn sẽ bị họ đâm sau lưng mà thôi."
"Vả lại, lời này coi như là để dành cho tất cả những người khác có ý định giống cậu ta."
Bình luận
"Vả lại, lời này coi như là để dành cho tất cả những người khác có ý định giống cậu ta."
Việc này nếu làm không khéo sẽ chỉ rước họa vào thân, và cô cũng không muốn Lưu Thiên Lãng vì cô mà phải khó xử.
Bình luận
Việc này nếu làm không khéo sẽ chỉ rước họa vào thân, và cô cũng không muốn Lưu Thiên Lãng vì cô mà phải khó xử.
Bùi Hằng Anh nghe vậy cúi đầu, lẩm bẩm: "Bọn họ sẽ gây phiền phức lớn đấy!"
Bình luận
Bùi Hằng Anh nghe vậy cúi đầu, lẩm bẩm: "Bọn họ sẽ gây phiền phức lớn đấy!"
Cậu ấy nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Tô Đông An ngồi phía trên nghe thấy. Cô ngỡ ngàng ba giây rồi quay phắt lại nhìn cậu ấy, tò mò hỏi: "Cậu cũng nhận ra à?"
Bình luận
Cậu ấy nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Tô Đông An ngồi phía trên nghe thấy. Cô ngỡ ngàng ba giây rồi quay phắt lại nhìn cậu ấy, tò mò hỏi: "Cậu cũng nhận ra à?"
Bùi Hằng Anh chần chừ một chút rồi gật đầu.
Bình luận
Bùi Hằng Anh chần chừ một chút rồi gật đầu.
Cô biết Bùi Hằng Anh hay căng thẳng, ngại ngùng không dám nhìn thẳng người xa lạ nhưng không ngờ chỉ một thoáng mà cậu ấy đã có thể nhìn thấu được bản chất của hai người kia. Giác quan thực sự nhạy bén hơn cô rất nhiều.
Bình luận
Cô biết Bùi Hằng Anh hay căng thẳng, ngại ngùng không dám nhìn thẳng người xa lạ nhưng không ngờ chỉ một thoáng mà cậu ấy đã có thể nhìn thấu được bản chất của hai người kia. Giác quan thực sự nhạy bén hơn cô rất nhiều.
"Ây gô. Cậu trông vậy mà giỏi ghê ta. Giấu cũng kỹ thật." Tô Đông An vui vẻ véo má cậu ấy. "Nhưng mà tớ thích. Hi hi."
Bình luận
"Ây gô. Cậu trông vậy mà giỏi ghê ta. Giấu cũng kỹ thật." Tô Đông An vui vẻ véo má cậu ấy. "Nhưng mà tớ thích. Hi hi."
Bùi Hằng Anh đỏ mặt, tránh tay cô. Cậu ấy nhìn quanh quất một hồi, nhỏ giọng nói: "Cậu không được véo má tớ."
Bình luận
Bùi Hằng Anh đỏ mặt, tránh tay cô. Cậu ấy nhìn quanh quất một hồi, nhỏ giọng nói: "Cậu không được véo má tớ."
Nếu để Lưu Thiên Lãng thấy thì...
Bình luận
Nếu để Lưu Thiên Lãng thấy thì...
"Tại sao lại không được?" Tô Đông An trêu ghẹo.
Bình luận
"Tại sao lại không được?" Tô Đông An trêu ghẹo.
Đúng lúc này, bỗng từ đâu xuất hiện một cú đánh trời giáng xuống đầu Tô Đông An. Cú đánh không đau nhưng vẫn đủ khiến cô muốn ngoảnh lại xem là ai làm thì thấy Lưu Thiên Lãng đã đứng lù lù ở đằng sau từ bao giờ. Cậu nhìn cô, giọng nói có phần gay gắt:
Bình luận
Đúng lúc này, bỗng từ đâu xuất hiện một cú đánh trời giáng xuống đầu Tô Đông An. Cú đánh không đau nhưng vẫn đủ khiến cô muốn ngoảnh lại xem là ai làm thì thấy Lưu Thiên Lãng đã đứng lù lù ở đằng sau từ bao giờ. Cậu nhìn cô, giọng nói có phần gay gắt:
"Không phải tớ đã dặn cậu không được tự tiện làm mấy hành động đó với người khác giới rồi sao?"
Bình luận
"Không phải tớ đã dặn cậu không được tự tiện làm mấy hành động đó với người khác giới rồi sao?"
Cô "hừ" một tiếng, quay mặt đi nơi khác, trong lòng thầm nghĩ. Bùi Hằng Anh cũng không phải là người khác.
Bình luận
Cô "hừ" một tiếng, quay mặt đi nơi khác, trong lòng thầm nghĩ. Bùi Hằng Anh cũng không phải là người khác.
Lưu Thiên Lãng cũng biết Tô Đông An chẳng quan tâm lời cậu nói nên cậu bước tới, kẹp cổ Bùi Hằng Anh lôi đi. Đi được vài bước, cậu quay lại dặn dò: "Tớ "trò chuyện" với Hằng Anh một chút, cậu chuẩn bị dần rồi ra sân bóng rổ nhé."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng cũng biết Tô Đông An chẳng quan tâm lời cậu nói nên cậu bước tới, kẹp cổ Bùi Hằng Anh lôi đi. Đi được vài bước, cậu quay lại dặn dò: "Tớ "trò chuyện" với Hằng Anh một chút, cậu chuẩn bị dần rồi ra sân bóng rổ nhé."
Phía bên kia, sau khi Phan Thanh Mai kéo Nguyễn Huệ Lan đi cả một đoạn dài thì mới dừng lại, bực bội nói: "Cái con nhỏ đáng ghét ấy. Nó nghĩ nó là ai mà dám nói thế. Mẹ, điên hết cả người!"
Bình luận
Phía bên kia, sau khi Phan Thanh Mai kéo Nguyễn Huệ Lan đi cả một đoạn dài thì mới dừng lại, bực bội nói: "Cái con nhỏ đáng ghét ấy. Nó nghĩ nó là ai mà dám nói thế. Mẹ, điên hết cả người!"
Nguyễn Huệ Lan kéo tay cô ta, nhỏ giọng đáp: "Được rồi mà. Vốn dĩ việc này là việc riêng tư, người ta không muốn giúp cũng đúng thôi."
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan kéo tay cô ta, nhỏ giọng đáp: "Được rồi mà. Vốn dĩ việc này là việc riêng tư, người ta không muốn giúp cũng đúng thôi."
Phan Thanh Mai quay phắt lại, quát: "Sao bà lúc nào cũng hiền thế. Con An nó nói khó nghe đến thế mà bà vẫn bênh nó được. Tôi chịu!"
Bình luận
Phan Thanh Mai quay phắt lại, quát: "Sao bà lúc nào cũng hiền thế. Con An nó nói khó nghe đến thế mà bà vẫn bênh nó được. Tôi chịu!"
Mặt Nguyễn Huệ Lan buồn so, không đáp. Tiếng quát của Phan Thanh Mai thu hút một vài bạn nữ đang đi gần đấy, thấy vậy, bọn họ liền tiến tới hỏi thăm. Trong lúc tức giận Phan Thanh Mai nói huỵch toẹt hết mọi chuyện, còn thêm mắm dặm muối biểu cảm của Tô Đông An lúc đó trông khinh người ra sao. Các bạn nữ nghe xong an ủi Nguyễn Huệ Lan vài câu rồi quay sang cùng Phan Thanh Mai chỉ trích Tô Đông An.
Bình luận
Mặt Nguyễn Huệ Lan buồn so, không đáp. Tiếng quát của Phan Thanh Mai thu hút một vài bạn nữ đang đi gần đấy, thấy vậy, bọn họ liền tiến tới hỏi thăm. Trong lúc tức giận Phan Thanh Mai nói huỵch toẹt hết mọi chuyện, còn thêm mắm dặm muối biểu cảm của Tô Đông An lúc đó trông khinh người ra sao. Các bạn nữ nghe xong an ủi Nguyễn Huệ Lan vài câu rồi quay sang cùng Phan Thanh Mai chỉ trích Tô Đông An.
Mãi một lúc lâu sau, Nguyễn Huệ Lan mới khẽ thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Được rồi mà. Mọi người đừng trách cậu ấy nữa."
Bình luận
Mãi một lúc lâu sau, Nguyễn Huệ Lan mới khẽ thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Được rồi mà. Mọi người đừng trách cậu ấy nữa."
Phan Thanh Mai càu nhàu: "Bà cứ hiền thế để cho nó trèo lên đầu lên cổ bà à! Mà thôi, cũng sắp đến giờ trận bóng diễn ra rồi. Chúng ta không thể vì con nhỏ đó mà bỏ lỡ được."
Bình luận
Phan Thanh Mai càu nhàu: "Bà cứ hiền thế để cho nó trèo lên đầu lên cổ bà à! Mà thôi, cũng sắp đến giờ trận bóng diễn ra rồi. Chúng ta không thể vì con nhỏ đó mà bỏ lỡ được."
Cô ta cười cười, vỗ bả vai Nguyễn Huệ Lan: "Đi thôi. Đi ngắm Lãng của bà nào."
Bình luận
Cô ta cười cười, vỗ bả vai Nguyễn Huệ Lan: "Đi thôi. Đi ngắm Lãng của bà nào."
Nguyễn Huệ Lan mím môi, đỏ mặt nhắc nhở: "Cậu đừng nói thế, mọi người sẽ hiểu lầm đấy!"
Bình luận
Nguyễn Huệ Lan mím môi, đỏ mặt nhắc nhở: "Cậu đừng nói thế, mọi người sẽ hiểu lầm đấy!"
Mấy bạn nữ xung quanh cũng cười cười, trêu ghẹo: "Hiểu lầm gì cơ? Vừa nãy hai cậu có nói chuyện gì à?"
Bình luận
Mấy bạn nữ xung quanh cũng cười cười, trêu ghẹo: "Hiểu lầm gì cơ? Vừa nãy hai cậu có nói chuyện gì à?"