Chương 4: Thân thế được phơi bày


"Theo tôi được biết thì ông có nhóm máu O, còn vợ của ông có nhóm máu B. Cho nên con của hai người sinh ra phải có nhóm máu O hoặc B, nhưng con gái của ông lại có nhóm máu A. Ông thử nghĩ kỹ lại xem, năm xưa liệu có khả năng y tá đã trao nhầm con cho hai người không?"

Bình luận

"Theo tôi được biết thì ông có nhóm máu O, còn vợ của ông có nhóm máu B. Cho nên con của hai người sinh ra phải có nhóm máu O hoặc B, nhưng con gái của ông lại có nhóm máu A. Ông thử nghĩ kỹ lại xem, năm xưa liệu có khả năng y tá đã trao nhầm con cho hai người không?"

"Ý của ông là Trúc Ly không phải con ruột của chúng tôi?"

Bình luận

"Ý của ông là Trúc Ly không phải con ruột của chúng tôi?"

"Có khả năng là vậy"

Bình luận

"Có khả năng là vậy"

Đứa con gái mà ông hết mực yêu thương suốt mười tám năm qua rất có khả năng không phải là con gái ruột của ông? Ông làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.

Bình luận

Đứa con gái mà ông hết mực yêu thương suốt mười tám năm qua rất có khả năng không phải là con gái ruột của ông? Ông làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này.

Con đường trở về phòng bệnh đối với ông dài như quãng đường mà ông đi suốt mười tám năm qua, ông nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ giữa ông và Trúc Ly trong quá khứ, tim của ông như bị ai đó bóp thật mạnh.

Bình luận

Con đường trở về phòng bệnh đối với ông dài như quãng đường mà ông đi suốt mười tám năm qua, ông nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ giữa ông và Trúc Ly trong quá khứ, tim của ông như bị ai đó bóp thật mạnh.

Ông ngồi bên giường bệnh nhìn Trúc Ly thật lâu, người mạnh mẽ như ông lúc này lại rơi nước mắt. Ông nhớ lại chuyện năm đó, bác sĩ đã chẩn đoán con của ông bị bệnh tim ngay từ khi còn trong bụng mẹ, khi đó bác sĩ hỏi hai vợ chồng ông có muốn giữ đứa bé lại không, ông cương quyết trả lời là có, cho dù con của ông không được khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác thì ông vẫn muốn sinh nó ra, vì nó là một sinh mạng.

Bình luận

Ông ngồi bên giường bệnh nhìn Trúc Ly thật lâu, người mạnh mẽ như ông lúc này lại rơi nước mắt. Ông nhớ lại chuyện năm đó, bác sĩ đã chẩn đoán con của ông bị bệnh tim ngay từ khi còn trong bụng mẹ, khi đó bác sĩ hỏi hai vợ chồng ông có muốn giữ đứa bé lại không, ông cương quyết trả lời là có, cho dù con của ông không được khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác thì ông vẫn muốn sinh nó ra, vì nó là một sinh mạng.

Sau khi suy nghĩ kỹ lại ông mới phát hiện năm đó mình đã bỏ qua điều quan trọng này, ông càng tin lời người bác sĩ kia nói là sự thật. Ông lại nghĩ đến đứa con gái bị mắc bệnh tim của mình, không biết những năm qua con bé đã sống như thế nào.

Bình luận

Sau khi suy nghĩ kỹ lại ông mới phát hiện năm đó mình đã bỏ qua điều quan trọng này, ông càng tin lời người bác sĩ kia nói là sự thật. Ông lại nghĩ đến đứa con gái bị mắc bệnh tim của mình, không biết những năm qua con bé đã sống như thế nào.

Ông vừa nghĩ như thế thì chợt nghe Trúc Ly gọi mình, ông cố giấu sự đau lòng nơi đáy mắt, giả vờ như chưa có gì xảy ra mà đáp lại cô ấy. Khi Trúc Ly vừa dậy, cô ấy thấy ông đang vùi mặt vào lòng bàn tay, cô ấy chỉ nghĩ ông đang ngủ gật nên không chú ý đến tâm trạng khác thường của ông.

Bình luận

Ông vừa nghĩ như thế thì chợt nghe Trúc Ly gọi mình, ông cố giấu sự đau lòng nơi đáy mắt, giả vờ như chưa có gì xảy ra mà đáp lại cô ấy. Khi Trúc Ly vừa dậy, cô ấy thấy ông đang vùi mặt vào lòng bàn tay, cô ấy chỉ nghĩ ông đang ngủ gật nên không chú ý đến tâm trạng khác thường của ông.

"Ba, mẹ về rồi sao?"

Bình luận

"Ba, mẹ về rồi sao?"

"Ừm, ba bảo bà ấy về nghỉ ngơi rồi, chiều nay ba sẽ ở lại đây với con"

Bình luận

"Ừm, ba bảo bà ấy về nghỉ ngơi rồi, chiều nay ba sẽ ở lại đây với con"

Ông đứng dậy lấy hộp thuốc để trên bàn rồi đưa nó cho Trúc Ly, sau đó ông rót một ly nước đưa đến trước mặt cô ấy.

Bình luận

Ông đứng dậy lấy hộp thuốc để trên bàn rồi đưa nó cho Trúc Ly, sau đó ông rót một ly nước đưa đến trước mặt cô ấy.

"Ba, con không muốn uống thuốc"

Bình luận

"Ba, con không muốn uống thuốc"

"Trúc Ly, con phải uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh được. Ba mẹ không phải lúc nào cũng luôn ở bên con, con lớn rồi, con nên học cách tự chăm sóc bản thân đi"

Bình luận

"Trúc Ly, con phải uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh được. Ba mẹ không phải lúc nào cũng luôn ở bên con, con lớn rồi, con nên học cách tự chăm sóc bản thân đi"

"Ba nói vậy nghĩa là sao?"

Bình luận

"Ba nói vậy nghĩa là sao?"

"Ý của ba là con sắp lên đại học rồi, đến lúc đó con phải học xa nhà, cho nên con cần phải học cách tự lập"

Bình luận

"Ý của ba là con sắp lên đại học rồi, đến lúc đó con phải học xa nhà, cho nên con cần phải học cách tự lập"

"Nếu là chuyện này thì ba không cần lo lắng, con đã chọn được trường đại học rồi, trường này cũng rất gần nhà, như vậy con sẽ không phải lo sẽ xa ba mẹ nữa"

Bình luận

"Nếu là chuyện này thì ba không cần lo lắng, con đã chọn được trường đại học rồi, trường này cũng rất gần nhà, như vậy con sẽ không phải lo sẽ xa ba mẹ nữa"

Trúc Ly vừa nói vừa ôm lấy ông, ông cũng xoa đầu cô ấy rồi thở dài.

Bình luận

Trúc Ly vừa nói vừa ôm lấy ông, ông cũng xoa đầu cô ấy rồi thở dài.

"Con đó, không biết đến bao giờ con mới có thể trưởng thành đây"

Bình luận

"Con đó, không biết đến bao giờ con mới có thể trưởng thành đây"

Trúc Ly đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay con thấy ba rất kỳ lạ, có phải ba đang giấu con chuyện gì không?"

Bình luận

Trúc Ly đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay con thấy ba rất kỳ lạ, có phải ba đang giấu con chuyện gì không?"

"Không có, ba chỉ nghĩ là sau này ba mẹ không thể ở bên con cả đời, con cũng không thể dựa dẫm vào ba mẹ mãi được"

Bình luận

"Không có, ba chỉ nghĩ là sau này ba mẹ không thể ở bên con cả đời, con cũng không thể dựa dẫm vào ba mẹ mãi được"

Trúc Ly nghe vậy thì càng ôm chặt ông hơn, cô ấy nói: "Con mặc kệ, những chuyện đó sau này hẵng tính, hiện giờ con chỉ muốn ở bên ba mẹ thật lâu thôi"

Bình luận

Trúc Ly nghe vậy thì càng ôm chặt ông hơn, cô ấy nói: "Con mặc kệ, những chuyện đó sau này hẵng tính, hiện giờ con chỉ muốn ở bên ba mẹ thật lâu thôi"

Ông đau lòng nhìn Trúc Ly, ông không biết phải nói sự thật với Trúc Ly như thế nào, dù sao thì ông cũng không nỡ nhìn thấy cô ấy bị tổn thương.

Bình luận

Ông đau lòng nhìn Trúc Ly, ông không biết phải nói sự thật với Trúc Ly như thế nào, dù sao thì ông cũng không nỡ nhìn thấy cô ấy bị tổn thương.

Ngày hôm sau Trúc Ly được xuất viện, thật ra là vì cô ấy muốn xuất viện sớm để nhanh chóng trở lại trường học. Buổi tối, ông đợi Trúc Ly ngủ say rồi mới nói chuyện đó với bà Thu Yến.

Bình luận

Ngày hôm sau Trúc Ly được xuất viện, thật ra là vì cô ấy muốn xuất viện sớm để nhanh chóng trở lại trường học. Buổi tối, ông đợi Trúc Ly ngủ say rồi mới nói chuyện đó với bà Thu Yến.

"Thu Yến, bà có còn nhớ năm xưa khi bà mang thai, bác sĩ đã chẩn đoán con gái của chúng ta bị bệnh tim bẩm sinh không?"

Bình luận

"Thu Yến, bà có còn nhớ năm xưa khi bà mang thai, bác sĩ đã chẩn đoán con gái của chúng ta bị bệnh tim bẩm sinh không?"

"Dĩ nhiên là nhớ, nhưng Trúc Ly của chúng ta lại hoàn toàn khỏe mạnh, điều này chứng tỏ bác sĩ đã chẩn đoán nhầm. Chuyện đã qua lâu rồi, sao tự dưng hôm nay ông lại nhắc đến chuyện này?"

Bình luận

"Dĩ nhiên là nhớ, nhưng Trúc Ly của chúng ta lại hoàn toàn khỏe mạnh, điều này chứng tỏ bác sĩ đã chẩn đoán nhầm. Chuyện đã qua lâu rồi, sao tự dưng hôm nay ông lại nhắc đến chuyện này?"

"Bác sĩ không hề chẩn đoán nhầm, con gái của chúng ta đúng là bị bệnh tim bẩm sinh"

Bình luận

"Bác sĩ không hề chẩn đoán nhầm, con gái của chúng ta đúng là bị bệnh tim bẩm sinh"

"Ông nói vậy nghĩa là sao?"

Bình luận

"Ông nói vậy nghĩa là sao?"

"Trúc Ly không phải là con gái ruột của chúng ta"

Bình luận

"Trúc Ly không phải là con gái ruột của chúng ta"

"Ông nói cái gì, làm sao có thể..."

Bình luận

"Ông nói cái gì, làm sao có thể..."

Bà không tin vào tai mình, tầm nhìn trước mắt mờ dần đi. Khó trách bà lại có phản ứng như vậy, bởi vì chính ông cũng không biết mình mang cảm xúc gì khi nói những lời này.

Bình luận

Bà không tin vào tai mình, tầm nhìn trước mắt mờ dần đi. Khó trách bà lại có phản ứng như vậy, bởi vì chính ông cũng không biết mình mang cảm xúc gì khi nói những lời này.

"Trúc Ly không cùng nhóm máu với chúng ta, vì vậy có khả năng y tá đã trao nhầm con cho chúng ta. Bà nhớ kỹ lại xem, năm xưa lúc ở trong phòng sinh bà đã nhìn thấy những gì?"

Bình luận

"Trúc Ly không cùng nhóm máu với chúng ta, vì vậy có khả năng y tá đã trao nhầm con cho chúng ta. Bà nhớ kỹ lại xem, năm xưa lúc ở trong phòng sinh bà đã nhìn thấy những gì?"

Tâm trạng của bà dần trở nên hoảng loạn, phải mất một lúc bà mới tiếp thu được những gì ông nói. Bà cố nhớ lại những gì đã xảy ra năm xưa.

Bình luận

Tâm trạng của bà dần trở nên hoảng loạn, phải mất một lúc bà mới tiếp thu được những gì ông nói. Bà cố nhớ lại những gì đã xảy ra năm xưa.

"Tôi nhớ ra rồi, năm đó khi con của chúng ta vừa chào đời, tôi có nhìn thấy trên cánh tay của nó có một vết bớt. Nhưng khi đó tôi cho rằng mình đã nhìn nhầm. Thì ra đứa bé đó mới chính là con gái ruột của chúng ta, vậy mà tôi chưa từng nhìn kỹ nó, cũng chưa từng ôm nó một lần"

Bình luận

"Tôi nhớ ra rồi, năm đó khi con của chúng ta vừa chào đời, tôi có nhìn thấy trên cánh tay của nó có một vết bớt. Nhưng khi đó tôi cho rằng mình đã nhìn nhầm. Thì ra đứa bé đó mới chính là con gái ruột của chúng ta, vậy mà tôi chưa từng nhìn kỹ nó, cũng chưa từng ôm nó một lần"

"Bà bình tĩnh lại đi, việc chúng ta cần làm hiện giờ là tìm lại gia đình đã bị trao nhầm con với chúng ta. Nhưng trước khi tìm được họ, tạm thời chúng ta đừng nói cho Trúc Ly biết chuyện này"

Bình luận

"Bà bình tĩnh lại đi, việc chúng ta cần làm hiện giờ là tìm lại gia đình đã bị trao nhầm con với chúng ta. Nhưng trước khi tìm được họ, tạm thời chúng ta đừng nói cho Trúc Ly biết chuyện này"

Ngày hôm sau hai ông bà tìm đến bệnh viện đã trao nhầm con cho bọn họ. Sau khi xem lại hồ sơ bệnh án năm đó, hai người họ tìm được địa chỉ của gia đình nọ. Nhưng khi đến nơi thì họ phát hiện gia đình nọ đã chuyển đi nơi khác từ mười năm trước.

Bình luận

Ngày hôm sau hai ông bà tìm đến bệnh viện đã trao nhầm con cho bọn họ. Sau khi xem lại hồ sơ bệnh án năm đó, hai người họ tìm được địa chỉ của gia đình nọ. Nhưng khi đến nơi thì họ phát hiện gia đình nọ đã chuyển đi nơi khác từ mười năm trước.

Bọn họ hỏi những người sinh sống xung quanh nhưng cũng không ai biết gia đình nọ đã chuyển đi đâu. Manh mối bị đứt đoạn, hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, hai ông bà đành ôm nỗi thất vọng trở về.

Bình luận

Bọn họ hỏi những người sinh sống xung quanh nhưng cũng không ai biết gia đình nọ đã chuyển đi đâu. Manh mối bị đứt đoạn, hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, hai ông bà đành ôm nỗi thất vọng trở về.

Mười năm trước, gia đình cô xảy ra biến cố. Ba cô đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông, trước đó ông ấy vì muốn có tiền chữa bệnh cho cô nên đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình đem đi đầu tư cùng bạn bè, nào ngờ kinh doanh thua lỗ, đã vậy ông ấy còn nợ một số tiền lớn. Cho nên sau khi ông ấy mất, bà Tuyết Mai phải bán nhà để trả nợ. Hiện tại gia đình cô đang sống ở nhà thuê.

Bình luận

Mười năm trước, gia đình cô xảy ra biến cố. Ba cô đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông, trước đó ông ấy vì muốn có tiền chữa bệnh cho cô nên đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình đem đi đầu tư cùng bạn bè, nào ngờ kinh doanh thua lỗ, đã vậy ông ấy còn nợ một số tiền lớn. Cho nên sau khi ông ấy mất, bà Tuyết Mai phải bán nhà để trả nợ. Hiện tại gia đình cô đang sống ở nhà thuê.

Vì để có tiền chữa bệnh cho mình, những ngày qua bà Tuyết Mai đã đi vay tiền khắp nơi, từ đồng nghiệp cho đến bạn bè thân thiết, nhưng bà ấy chỉ vay được một số tiền ít ỏi.

Bình luận

Vì để có tiền chữa bệnh cho mình, những ngày qua bà Tuyết Mai đã đi vay tiền khắp nơi, từ đồng nghiệp cho đến bạn bè thân thiết, nhưng bà ấy chỉ vay được một số tiền ít ỏi.

Buổi tối cô đi làm thêm về, cô nhìn thấy mẹ mình vẫn đang cặm cụi may đồ thì vội bước đến ngăn cản bà ấy.

Bình luận

Buổi tối cô đi làm thêm về, cô nhìn thấy mẹ mình vẫn đang cặm cụi may đồ thì vội bước đến ngăn cản bà ấy.

"Mẹ, hiện giờ đã trễ rồi, mẹ mau nghỉ ngơi đi, mẹ vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tạm thời mẹ đừng may đồ nữa"

Bình luận

"Mẹ, hiện giờ đã trễ rồi, mẹ mau nghỉ ngơi đi, mẹ vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, tạm thời mẹ đừng may đồ nữa"

Cô quay sang nhìn Bảo Trâm đang ngồi học bài rồi tiếp tục nói: "Không phải chị đã dặn em chăm sóc mẹ rồi sao? Sao em lại để cho bà ấy tiếp tục may đồ nữa"

Bình luận

Cô quay sang nhìn Bảo Trâm đang ngồi học bài rồi tiếp tục nói: "Không phải chị đã dặn em chăm sóc mẹ rồi sao? Sao em lại để cho bà ấy tiếp tục may đồ nữa"

Bảo Trâm tủi thân nói: "Em cũng khuyên rồi nhưng mà mẹ không chịu nghe em nói, em cũng hết cách"

Bình luận

Bảo Trâm tủi thân nói: "Em cũng khuyên rồi nhưng mà mẹ không chịu nghe em nói, em cũng hết cách"

"Bảo Ngọc, con đừng trách Bảo Trâm. Mẹ đã khỏe lại rồi, con đừng lo lắng cho mẹ nữa. Ngược lại là con, những ngày qua con đã đi đâu?"

Bình luận

"Bảo Ngọc, con đừng trách Bảo Trâm. Mẹ đã khỏe lại rồi, con đừng lo lắng cho mẹ nữa. Ngược lại là con, những ngày qua con đã đi đâu?"

"Không phải con đã nói với mẹ là con qua nhà bạn ôn bài rồi sao? Nhà mình không có máy vi tính cho nên con mới qua nhà bạn mượn dùng"

Bình luận

"Không phải con đã nói với mẹ là con qua nhà bạn ôn bài rồi sao? Nhà mình không có máy vi tính cho nên con mới qua nhà bạn mượn dùng"

Cô vừa nói vừa né tránh ánh mắt của bà ấy, nhưng bà ấy làm sao không phát hiện ra việc cô nói dối.

Bình luận

Cô vừa nói vừa né tránh ánh mắt của bà ấy, nhưng bà ấy làm sao không phát hiện ra việc cô nói dối.

"Bảo Ngọc, con nói thật cho mẹ biết đi, rốt cuộc những ngày qua con đã đi đâu?"

Bình luận

"Bảo Ngọc, con nói thật cho mẹ biết đi, rốt cuộc những ngày qua con đã đi đâu?"

Cô im lặng một lúc, sau đó nói: "Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý nói dối mẹ. Thật ra con đang làm thêm tại một quán cà phê, số tiền lần trước con đưa mẹ chính là tiền công mà con nhận được"

Bình luận

Cô im lặng một lúc, sau đó nói: "Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý nói dối mẹ. Thật ra con đang làm thêm tại một quán cà phê, số tiền lần trước con đưa mẹ chính là tiền công mà con nhận được"

Thấy bà ấy im lặng, cô ngồi xuống nắm lấy tay bà ấy nói: "Mẹ đừng giận con, tại con không nỡ nhìn mẹ vất vả nên con mới muốn tìm việc làm thêm, sau này con sẽ không nói dối mẹ nữa"

Bình luận

Thấy bà ấy im lặng, cô ngồi xuống nắm lấy tay bà ấy nói: "Mẹ đừng giận con, tại con không nỡ nhìn mẹ vất vả nên con mới muốn tìm việc làm thêm, sau này con sẽ không nói dối mẹ nữa"

"Bảo Ngọc, do mẹ không có khả năng cho hai chị em con một cuộc sống tốt nên mới khiến con phải chịu khổ, người nói xin lỗi là mẹ mới đúng"

Bình luận

"Bảo Ngọc, do mẹ không có khả năng cho hai chị em con một cuộc sống tốt nên mới khiến con phải chịu khổ, người nói xin lỗi là mẹ mới đúng"

Cô cứ nghĩ bà ấy sẽ tức giận vì việc mình nói dối, nhưng không ngờ bà ấy không những không tức giận mà còn xin lỗi ngược lại cô, cô đau lòng ôm lấy bà ấy. Bảo Trâm cũng đi đến ôm lấy hai người.

Bình luận

Cô cứ nghĩ bà ấy sẽ tức giận vì việc mình nói dối, nhưng không ngờ bà ấy không những không tức giận mà còn xin lỗi ngược lại cô, cô đau lòng ôm lấy bà ấy. Bảo Trâm cũng đi đến ôm lấy hai người.

"Mẹ đừng nói như vậy, con cảm thấy rất hạnh phúc vì được làm con của ba mẹ. Sau này con muốn kiếm thật nhiều tiền để mẹ có cuộc sống tốt hơn"

Bình luận

"Mẹ đừng nói như vậy, con cảm thấy rất hạnh phúc vì được làm con của ba mẹ. Sau này con muốn kiếm thật nhiều tiền để mẹ có cuộc sống tốt hơn"

"Mẹ, con cũng giống như chị hai, sau này con muốn kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ và chữa bệnh cho chị hai"

Bình luận

"Mẹ, con cũng giống như chị hai, sau này con muốn kiếm thật nhiều tiền để lo cho mẹ và chữa bệnh cho chị hai"

Bà Tuyết Mai ôm Bảo Ngọc và Bảo Trâm vào lòng, bà ấy cảm thấy may mắn vì có hai đứa con vừa ngoan ngoãn lại biết chuyện.

Bình luận

Bà Tuyết Mai ôm Bảo Ngọc và Bảo Trâm vào lòng, bà ấy cảm thấy may mắn vì có hai đứa con vừa ngoan ngoãn lại biết chuyện.


Truyện tương tự

Bình luận