Isaac đã nói rằng Edwin có thể sẽ tỉnh lại sớm thôi, và sau khi kiểm tra sức khỏe, anh có thể xuất viện, những ngày sau đó chỉ cần cẩn thận chế độ ăn ngủ nghỉ cho đến khi hoàn toàn hồi phục là được. Vì vậy, trong khi chờ Edwin tỉnh lại, Edward đã đi hoàn thành nốt các thủ tục liên quan, trả tiền viện phí, và bây giờ, cậu đang ngồi bên giường Edwin, lên kế hoạch về một chế độ ăn uống ngủ nghỉ phù hợp và ghi vào mục ghi chú của điện thoại. Lại nói thêm, Edward rất muốn một chiếc điện thoại đi kèm bút cảm ứng để cậu có thể ghi chép như sổ tay, nhưng vì điều kiện kinh tế nghèo nàn nên suốt nhiều năm nay, cậu vẫn dùng chiếc điện thoại cũ mèm mua bằng hai tháng lương phụ bếp (Khi còn học đại học, ngoài giờ học ở lớp, Edward phải nai lưng ra làm thêm bán thời gian ở một quán ăn. Cậu được nhận làm công việc phụ bếp.)
Bình luận
Isaac đã nói rằng Edwin có thể sẽ tỉnh lại sớm thôi, và sau khi kiểm tra sức khỏe, anh có thể xuất viện, những ngày sau đó chỉ cần cẩn thận chế độ ăn ngủ nghỉ cho đến khi hoàn toàn hồi phục là được. Vì vậy, trong khi chờ Edwin tỉnh lại, Edward đã đi hoàn thành nốt các thủ tục liên quan, trả tiền viện phí, và bây giờ, cậu đang ngồi bên giường Edwin, lên kế hoạch về một chế độ ăn uống ngủ nghỉ phù hợp và ghi vào mục ghi chú của điện thoại. Lại nói thêm, Edward rất muốn một chiếc điện thoại đi kèm bút cảm ứng để cậu có thể ghi chép như sổ tay, nhưng vì điều kiện kinh tế nghèo nàn nên suốt nhiều năm nay, cậu vẫn dùng chiếc điện thoại cũ mèm mua bằng hai tháng lương phụ bếp (Khi còn học đại học, ngoài giờ học ở lớp, Edward phải nai lưng ra làm thêm bán thời gian ở một quán ăn. Cậu được nhận làm công việc phụ bếp.)
Bình luận
Ghi chép xong xuôi, Edward tắt điện thoại, đưa tay bóp trán. Đã là giữa tháng một nên thời tiết không quá lạnh như những tháng mùa đông, nhưng so với những tháng khác trong năm thì vẫn lạnh hơn rất nhiều nên mọi người đều chú ý ăn mặc ấm áp, với người sợ lạnh như Edward lại càng chú ý nhiều hơn. Cậu vẫn mặc nguyên chiếc áo choàng của Edwin trên người, dù cho nó rộng hơn cậu vài số. Áo choàng của Edwin chỉ có mùi nước giặt, mùi bạc hà trên người Edward và cả mùi hương đặc trưng của anh. Hít một hơi thật sâu cái mùi hương ấy, Edward chìm vào suy tư.
Bình luận
Ghi chép xong xuôi, Edward tắt điện thoại, đưa tay bóp trán. Đã là giữa tháng một nên thời tiết không quá lạnh như những tháng mùa đông, nhưng so với những tháng khác trong năm thì vẫn lạnh hơn rất nhiều nên mọi người đều chú ý ăn mặc ấm áp, với người sợ lạnh như Edward lại càng chú ý nhiều hơn. Cậu vẫn mặc nguyên chiếc áo choàng của Edwin trên người, dù cho nó rộng hơn cậu vài số. Áo choàng của Edwin chỉ có mùi nước giặt, mùi bạc hà trên người Edward và cả mùi hương đặc trưng của anh. Hít một hơi thật sâu cái mùi hương ấy, Edward chìm vào suy tư.
Bình luận
Dạo gần đây Edwin vắng nhà một cách thường xuyên, nhưng anh vẫn cố gắng quan tâm Edward chu toàn và thực hiện đầy đủ những gì một người yêu có trách nhiệm nên làm: Đi đâu làm gì cũng báo cáo để người kia yên tâm, nhưng đồng thời cũng để cả hai có khoảng thời gian riêng, hỏi han chăm sóc khi người kia gặp vấn đề, đồng thời ghi nhớ những thói quen hay tật xấu, tình trạng sức khỏe của người kia nhằm thích nghi để sống chung hòa hợp hết mức có thể. Nhưng dù vậy, Edward vẫn cảm thấy thiếu vắng gì đó, cậu nghĩ có lẽ mình đã quá quen với việc có Edwin ở bên vào lúc thức dậy, lúc đi ngủ, vào bữa sáng và bữa tối, đến mức khi Edwin không có nhà vào những thời điểm ấy, cậu đã cảm thấy trống trải và khó chịu.
Bình luận
Dạo gần đây Edwin vắng nhà một cách thường xuyên, nhưng anh vẫn cố gắng quan tâm Edward chu toàn và thực hiện đầy đủ những gì một người yêu có trách nhiệm nên làm: Đi đâu làm gì cũng báo cáo để người kia yên tâm, nhưng đồng thời cũng để cả hai có khoảng thời gian riêng, hỏi han chăm sóc khi người kia gặp vấn đề, đồng thời ghi nhớ những thói quen hay tật xấu, tình trạng sức khỏe của người kia nhằm thích nghi để sống chung hòa hợp hết mức có thể. Nhưng dù vậy, Edward vẫn cảm thấy thiếu vắng gì đó, cậu nghĩ có lẽ mình đã quá quen với việc có Edwin ở bên vào lúc thức dậy, lúc đi ngủ, vào bữa sáng và bữa tối, đến mức khi Edwin không có nhà vào những thời điểm ấy, cậu đã cảm thấy trống trải và khó chịu.
Bình luận
Người ta có câu "Ăn quen, nhịn không quen.", Edward cảm thấy câu nói này rất đúng với cậu. Trước đây, Anne cũng thỉnh thoảng đến ở nhà cậu dăm hôm rồi rời đi, cậu chỉ thấy có chút quyến luyến rồi lại tiếp tục sinh hoạt như thường. Nhưng hiện tại, vì đã sống cùng Edwin bốn tháng, quen dần với sự hiện diện của Edwin, nên cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu khi phải ở một mình mà không có Edwin, và cậu còn nhận ra một điều kinh khủng hơn: Nếu bắt cậu quay trở về cuộc sống như trước, có khi cậu không sống nổi cũng nên.
Bình luận
Người ta có câu "Ăn quen, nhịn không quen.", Edward cảm thấy câu nói này rất đúng với cậu. Trước đây, Anne cũng thỉnh thoảng đến ở nhà cậu dăm hôm rồi rời đi, cậu chỉ thấy có chút quyến luyến rồi lại tiếp tục sinh hoạt như thường. Nhưng hiện tại, vì đã sống cùng Edwin bốn tháng, quen dần với sự hiện diện của Edwin, nên cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu khi phải ở một mình mà không có Edwin, và cậu còn nhận ra một điều kinh khủng hơn: Nếu bắt cậu quay trở về cuộc sống như trước, có khi cậu không sống nổi cũng nên.
Bình luận
Chỉ số IQ cao thì thường đi kèm với chỉ số EQ thấp, nhưng cả hai chỉ số này ở Edward lại cao một cách đồng đều. Đó là lý do cậu nhạy cảm với sự thay đổi về mặt cảm xúc của những người xung quanh và cả bản thân. Khi phát hiện ra mình cảm thấy cô đơn và khó chịu khi thiếu vắng Edwin, thì đồng thời cậu cũng phát hiện ra nguyên nhân rằng cậu đã bắt đầu dựa dẫm đôi chút vào xúc cảm ấm áp mà Edwin đem lại. Cậu vẫn luôn thiếu đi xúc cảm này, nên việc dựa dẫm và mong chờ đối với người đem lại nó cho cậu là một điều rất dễ hiểu, nhưng lòng tự trọng và tính độc lập cao ngất ngưởng đã khiến cậu có cảm giác lo sợ.
Bình luận
Chỉ số IQ cao thì thường đi kèm với chỉ số EQ thấp, nhưng cả hai chỉ số này ở Edward lại cao một cách đồng đều. Đó là lý do cậu nhạy cảm với sự thay đổi về mặt cảm xúc của những người xung quanh và cả bản thân. Khi phát hiện ra mình cảm thấy cô đơn và khó chịu khi thiếu vắng Edwin, thì đồng thời cậu cũng phát hiện ra nguyên nhân rằng cậu đã bắt đầu dựa dẫm đôi chút vào xúc cảm ấm áp mà Edwin đem lại. Cậu vẫn luôn thiếu đi xúc cảm này, nên việc dựa dẫm và mong chờ đối với người đem lại nó cho cậu là một điều rất dễ hiểu, nhưng lòng tự trọng và tính độc lập cao ngất ngưởng đã khiến cậu có cảm giác lo sợ.
Bình luận
Dù sao thì Riley cũng đã nói với cậu rằng không cần quá độc lập tự chủ khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương với Edwin, vì vậy sau khi suy đi tính lại, Edward đã dẹp bỏ cảm giác lo lắng trong lòng và quyết định sẽ để mặc cho bản thân mình tiếp tục dựa dẫm vào xúc cảm ấm áp mà Edwin đem lại cho cậu mà không bận tâm thêm về nó nữa. Bây giờ, việc quan trọng và thực tế nhất cậu phải lo chính là chăm sóc Edwin cẩn thận mấy ngày tới.
Bình luận
Dù sao thì Riley cũng đã nói với cậu rằng không cần quá độc lập tự chủ khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương với Edwin, vì vậy sau khi suy đi tính lại, Edward đã dẹp bỏ cảm giác lo lắng trong lòng và quyết định sẽ để mặc cho bản thân mình tiếp tục dựa dẫm vào xúc cảm ấm áp mà Edwin đem lại cho cậu mà không bận tâm thêm về nó nữa. Bây giờ, việc quan trọng và thực tế nhất cậu phải lo chính là chăm sóc Edwin cẩn thận mấy ngày tới.
Bình luận
Đã rất khuya nhưng Edward không hề có ý định về nhà ngủ, cậu quyết định ở lại cùng Edwin cho đến khi anh tỉnh. Ở phòng bệnh của Edwin không có giường cho người vào chăm sóc, nhưng được cái là ghế ngồi rất thoải mái. Đối với Edward, đó là điều kiện rất tốt rồi. Chỉnh sửa lại tư thế ngồi, cậu quyết định chợp mắt một lúc.
Bình luận
Đã rất khuya nhưng Edward không hề có ý định về nhà ngủ, cậu quyết định ở lại cùng Edwin cho đến khi anh tỉnh. Ở phòng bệnh của Edwin không có giường cho người vào chăm sóc, nhưng được cái là ghế ngồi rất thoải mái. Đối với Edward, đó là điều kiện rất tốt rồi. Chỉnh sửa lại tư thế ngồi, cậu quyết định chợp mắt một lúc.
Bình luận
Mười hai giờ đêm, bất chợt mi mắt Edwin hơi rung rung, sau đó anh mở mắt. Đập vào mắt anh là trần nhà quét vôi trắng toát của bệnh viện. Edwin không hề ngạc nhiên về điều này, anh chỉ quay sang nhìn xung quanh và thấy Edward đang ngồi ngủ trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Bình luận
Mười hai giờ đêm, bất chợt mi mắt Edwin hơi rung rung, sau đó anh mở mắt. Đập vào mắt anh là trần nhà quét vôi trắng toát của bệnh viện. Edwin không hề ngạc nhiên về điều này, anh chỉ quay sang nhìn xung quanh và thấy Edward đang ngồi ngủ trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Bình luận
Edward dù đang ngủ nhưng tư thế vẫn nghiêm chỉnh như ngày thường: Ngồi thẳng lưng, hai chân vắt chéo và khoanh tay trước ngực. Đầu cậu chỉ hơi gục xuống, mắt nhắm lại và hơi thở nhẹ nhàng đều đặn. Edwin chống tay xuống mặt giường ngồi dậy, mà tiếng động anh gây ra đã đánh thức Edward.
Bình luận
Edward dù đang ngủ nhưng tư thế vẫn nghiêm chỉnh như ngày thường: Ngồi thẳng lưng, hai chân vắt chéo và khoanh tay trước ngực. Đầu cậu chỉ hơi gục xuống, mắt nhắm lại và hơi thở nhẹ nhàng đều đặn. Edwin chống tay xuống mặt giường ngồi dậy, mà tiếng động anh gây ra đã đánh thức Edward.
Bình luận
Edward giật mình mở mắt, nhìn thấy Edwin đang chống tay ngồi dậy bên cạnh mình, cậu mới hoàn hồn. Vốn đang mơ ác mộng, lại nhờ tiếng động Edwin gây ra mà tỉnh giấc khiến cơ thể Edward hơi căng cứng, mất một lúc mới có thể thả lỏng. Edwin cũng nhận ra điều này nên đưa tay giúp cậu xoa bóp, nói với giọng trấn an:
Bình luận
Edward giật mình mở mắt, nhìn thấy Edwin đang chống tay ngồi dậy bên cạnh mình, cậu mới hoàn hồn. Vốn đang mơ ác mộng, lại nhờ tiếng động Edwin gây ra mà tỉnh giấc khiến cơ thể Edward hơi căng cứng, mất một lúc mới có thể thả lỏng. Edwin cũng nhận ra điều này nên đưa tay giúp cậu xoa bóp, nói với giọng trấn an:
Bình luận
“Không sao cả, anh đang ở đây rồi, đừng sợ.”
Bình luận
“Không sao cả, anh đang ở đây rồi, đừng sợ.”
Bình luận
“Vâng.” Edward đỏ mặt gạt nhẹ tay Edwin ra, “Cũng chẳng đáng sợ lắm đâu, chỉ là chút ác mộng thôi mà.”
Bình luận
“Vâng.” Edward đỏ mặt gạt nhẹ tay Edwin ra, “Cũng chẳng đáng sợ lắm đâu, chỉ là chút ác mộng thôi mà.”
Bình luận
“Sao em lại ở đây?” Edwin hỏi. Nhận ra vẻ khó hiểu trên mặt Edward, anh giải thích, “Ý anh là sao em không về nhà ngủ, buổi đêm rất lạnh, em sẽ bị cúm mất.”
Bình luận
“Sao em lại ở đây?” Edwin hỏi. Nhận ra vẻ khó hiểu trên mặt Edward, anh giải thích, “Ý anh là sao em không về nhà ngủ, buổi đêm rất lạnh, em sẽ bị cúm mất.”
Bình luận
“Không sao mà, áo của anh rất ấm.” Edward nắm lấy vạt áo choàng đang trùm trên người.
Bình luận
“Không sao mà, áo của anh rất ấm.” Edward nắm lấy vạt áo choàng đang trùm trên người.
Bình luận
“Như vậy cũng có thể bị cảm mà, em phải chú ý sức khỏe của mình chứ.” Edwin vòng tay ôm cậu.
Bình luận
“Như vậy cũng có thể bị cảm mà, em phải chú ý sức khỏe của mình chứ.” Edwin vòng tay ôm cậu.
Bình luận
“Câu này em nên nói mới đúng, Edwin.” Vốn đang chìm trong cái ôm ấm áp của Edwin, nghe thấy câu này, cậu liền vùng ra, “Chẳng ai cấm anh làm việc chăm chỉ cả, nhưng anh phải biết là việc cứ vùi đầu vào công việc mà không để ý sức khỏe sẽ gây tổn hại rất lớn đến tuổi thọ của anh. Vả lại bây giờ anh còn trẻ, sức khoẻ còn chống đỡ được, vậy sau này thì sao? Hay anh muốn một ngày nào đó nhập viện vì làm việc quá sức, rồi cứ thế trượt dài trong bệnh tật? Mấy lời kêu gọi người ta làm việc như điên dại từ sáng tới khuya, rồi từ đầu tuần đến cuối tuần toàn là dối trá. Edwin này, anh nên biết rằng em nói với anh những điều này không chỉ với tư cách là bạn trai của anh, mà còn là một bác sĩ chịu trách nhiệm về sức khỏe của anh nữa đấy. (*)”
Bình luận
“Câu này em nên nói mới đúng, Edwin.” Vốn đang chìm trong cái ôm ấm áp của Edwin, nghe thấy câu này, cậu liền vùng ra, “Chẳng ai cấm anh làm việc chăm chỉ cả, nhưng anh phải biết là việc cứ vùi đầu vào công việc mà không để ý sức khỏe sẽ gây tổn hại rất lớn đến tuổi thọ của anh. Vả lại bây giờ anh còn trẻ, sức khoẻ còn chống đỡ được, vậy sau này thì sao? Hay anh muốn một ngày nào đó nhập viện vì làm việc quá sức, rồi cứ thế trượt dài trong bệnh tật? Mấy lời kêu gọi người ta làm việc như điên dại từ sáng tới khuya, rồi từ đầu tuần đến cuối tuần toàn là dối trá. Edwin này, anh nên biết rằng em nói với anh những điều này không chỉ với tư cách là bạn trai của anh, mà còn là một bác sĩ chịu trách nhiệm về sức khỏe của anh nữa đấy. (*)”
Bình luận
Edwin nghe Edward nói xong cũng không tỏ vẻ bực tức, anh vươn tay kéo Edward vào lòng mình lần thứ hai:
Bình luận
Edwin nghe Edward nói xong cũng không tỏ vẻ bực tức, anh vươn tay kéo Edward vào lòng mình lần thứ hai:
Bình luận
“Được rồi, anh xin lỗi, anh sẽ không phung phí sức lực của mình nữa. Nhưng này bé yêu, em là bác sĩ của anh từ bao giờ thế?”
Bình luận
“Được rồi, anh xin lỗi, anh sẽ không phung phí sức lực của mình nữa. Nhưng này bé yêu, em là bác sĩ của anh từ bao giờ thế?”
Bình luận
“Từ ngày mai, thưa ngài.” Edward làm bộ dạng giống bác sĩ đang dặn dò bệnh nhân, “Tôi sẽ phụ trách việc theo dõi cũng như chăm sóc sức khỏe của ngài. Mong ngài hợp tác.”
Bình luận
“Từ ngày mai, thưa ngài.” Edward làm bộ dạng giống bác sĩ đang dặn dò bệnh nhân, “Tôi sẽ phụ trách việc theo dõi cũng như chăm sóc sức khỏe của ngài. Mong ngài hợp tác.”
Bình luận
“Ừm, được. Tôi sẽ cố gắng làm theo chỉ dẫn của bác sĩ. Cảm ơn ngài, bác sĩ Watson.” Edwin cũng hùa theo đóng kịch, anh vùi mặt vào hõm vai Edward, còn dụi dụi vài cái.
Bình luận
“Ừm, được. Tôi sẽ cố gắng làm theo chỉ dẫn của bác sĩ. Cảm ơn ngài, bác sĩ Watson.” Edwin cũng hùa theo đóng kịch, anh vùi mặt vào hõm vai Edward, còn dụi dụi vài cái.
Bình luận
“Edwin, anh lớn rồi mà sao cứ như trẻ con thế.” Edward bị nhột, nhưng cậu không nỡ đẩy Edwin ra.
Bình luận
“Edwin, anh lớn rồi mà sao cứ như trẻ con thế.” Edward bị nhột, nhưng cậu không nỡ đẩy Edwin ra.
Bình luận
“Anh chỉ muốn làm nũng một chút thôi mà.” Giọng Edwin rầm rì.
Bình luận
“Anh chỉ muốn làm nũng một chút thôi mà.” Giọng Edwin rầm rì.
Bình luận
“Thôi được rồi, tùy anh đấy.” Cơ thể Edwin rất ấm áp, Edward cũng im lặng để anh ôm.
Bình luận
“Thôi được rồi, tùy anh đấy.” Cơ thể Edwin rất ấm áp, Edward cũng im lặng để anh ôm.
Bình luận
Hai người lặng thinh ôm nhau một lúc, bất chợt Edwin cất tiếng hỏi:
Bình luận
Hai người lặng thinh ôm nhau một lúc, bất chợt Edwin cất tiếng hỏi:
Bình luận
“Này, búp bê nhỏ.”
Bình luận
“Này, búp bê nhỏ.”
Bình luận
“Vâng?”
Bình luận
“Vâng?”
Bình luận
“Mấy ngày hôm nay anh hay vắng nhà, không có nhiều cơ hội gần gũi với em, em không cảm thấy anh vô tâm, vì công việc mà quên mất em đấy chứ?” Edwin đã ngẩng đầu khỏi hõm vai Edward, nhìn thẳng vào cậu.
Bình luận
“Mấy ngày hôm nay anh hay vắng nhà, không có nhiều cơ hội gần gũi với em, em không cảm thấy anh vô tâm, vì công việc mà quên mất em đấy chứ?” Edwin đã ngẩng đầu khỏi hõm vai Edward, nhìn thẳng vào cậu.
Bình luận
“Không có đâu, ừ thì em cũng hơi buồn một chút nhưng không sao cả. Mà sao anh lại hỏi câu này?” Edward nghi hoặc.
Bình luận
“Không có đâu, ừ thì em cũng hơi buồn một chút nhưng không sao cả. Mà sao anh lại hỏi câu này?” Edward nghi hoặc.
Bình luận
“Anh chỉ sợ em buồn thôi. Em biết không, anh và mối tình đầu của anh chia tay là vì lý do này đấy.”
Bình luận
“Anh chỉ sợ em buồn thôi. Em biết không, anh và mối tình đầu của anh chia tay là vì lý do này đấy.”
Bình luận
“Sao cơ? Thật á?” Edward từ nghi hoặc chuyển thành ngỡ ngàng.
Bình luận
“Sao cơ? Thật á?” Edward từ nghi hoặc chuyển thành ngỡ ngàng.
Bình luận
“Đúng thế. Khi đó anh bận rộn làm việc, quên mất việc quan tâm chăm sóc cô ấy khiến cô ấy tổn thương sâu sắc. Lúc bị nói là vô tâm, anh thực sự hoảng hốt đấy. Trước đó anh vẫn luôn tự tin vào sự chu đáo của bản thân.” Edwin đưa tay xoa tóc Edward, kể cho cậu nghe về người yêu cũ, một chủ đề anh vẫn luôn né tránh.
Bình luận
“Đúng thế. Khi đó anh bận rộn làm việc, quên mất việc quan tâm chăm sóc cô ấy khiến cô ấy tổn thương sâu sắc. Lúc bị nói là vô tâm, anh thực sự hoảng hốt đấy. Trước đó anh vẫn luôn tự tin vào sự chu đáo của bản thân.” Edwin đưa tay xoa tóc Edward, kể cho cậu nghe về người yêu cũ, một chủ đề anh vẫn luôn né tránh.
Bình luận
Edwin quen cô bạn gái này vào lúc vừa tròn hai mươi tuổi. Ở tuổi đó, bạn bè anh vẫn còn những người đang vui vẻ tận hưởng những chuyến phiêu lưu, những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, còn anh đang miệt mài đặt những viên gạch đầu tiên cho sự nghiệp. Cô gái anh yêu là một người rất mạnh mẽ, và anh tin tưởng vào sự mạnh mẽ đó đến mức cho rằng cô sẽ không giống những cô gái khác, muốn được người yêu chiều chuộng gần gũi. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ là hiện tại anh quá bận rộn, không có nhiều thời gian, cô có thể thông cảm cho anh, sau này khi mọi thứ đã vững chắc, anh có thể quay lại bù đắp những thiếu sót trong mối quan hệ này. Nhưng một buổi hẹn chia tay đã khiến anh bị đả kích nặng nề, khiến anh hiểu rằng, dù mạnh mẽ đến mấy, thì cũng vẫn bị sự vô tâm làm tổn thương, và anh chính là một kẻ vô tâm đáng trách nhất.
Bình luận
Edwin quen cô bạn gái này vào lúc vừa tròn hai mươi tuổi. Ở tuổi đó, bạn bè anh vẫn còn những người đang vui vẻ tận hưởng những chuyến phiêu lưu, những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, còn anh đang miệt mài đặt những viên gạch đầu tiên cho sự nghiệp. Cô gái anh yêu là một người rất mạnh mẽ, và anh tin tưởng vào sự mạnh mẽ đó đến mức cho rằng cô sẽ không giống những cô gái khác, muốn được người yêu chiều chuộng gần gũi. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ là hiện tại anh quá bận rộn, không có nhiều thời gian, cô có thể thông cảm cho anh, sau này khi mọi thứ đã vững chắc, anh có thể quay lại bù đắp những thiếu sót trong mối quan hệ này. Nhưng một buổi hẹn chia tay đã khiến anh bị đả kích nặng nề, khiến anh hiểu rằng, dù mạnh mẽ đến mấy, thì cũng vẫn bị sự vô tâm làm tổn thương, và anh chính là một kẻ vô tâm đáng trách nhất.
Bình luận
"Edwin, khi anh tỏ tình với em, em đồng ý mà không do dự, vì em cũng yêu anh. Em tin tưởng vào sự chu đáo, tỉ mỉ của anh, em cũng tin rằng anh có thể đem lại hạnh phúc cho em. Nhưng có vẻ em nhầm thật rồi. Em không trách anh quá bận rộn, em làm gì có quyền bắt một người rời bỏ sự nghiệp của mình. Em chỉ thất vọng, Edwin à, em chỉ thất vọng về sự vô tâm của anh thôi. Anh không thể dành ra một chút quan tâm cho em sao? Em chỉ cần một chút, nhưng anh cũng không làm nổi. Thứ duy nhất anh làm cho em trong ba năm qua chỉ là những lời hứa hẹn, những câu an ủi và vài thứ vụn vặt khác. Em chẳng cần biết sau này anh đền bù cho em ra sao, em chỉ cần hiện tại anh đối tốt với em thôi. Em xin lỗi, nhưng em không chờ được cái ngày anh nói. Mình chia tay đi, để cả hai nhẹ lòng. Được không anh?"
Bình luận
"Edwin, khi anh tỏ tình với em, em đồng ý mà không do dự, vì em cũng yêu anh. Em tin tưởng vào sự chu đáo, tỉ mỉ của anh, em cũng tin rằng anh có thể đem lại hạnh phúc cho em. Nhưng có vẻ em nhầm thật rồi. Em không trách anh quá bận rộn, em làm gì có quyền bắt một người rời bỏ sự nghiệp của mình. Em chỉ thất vọng, Edwin à, em chỉ thất vọng về sự vô tâm của anh thôi. Anh không thể dành ra một chút quan tâm cho em sao? Em chỉ cần một chút, nhưng anh cũng không làm nổi. Thứ duy nhất anh làm cho em trong ba năm qua chỉ là những lời hứa hẹn, những câu an ủi và vài thứ vụn vặt khác. Em chẳng cần biết sau này anh đền bù cho em ra sao, em chỉ cần hiện tại anh đối tốt với em thôi. Em xin lỗi, nhưng em không chờ được cái ngày anh nói. Mình chia tay đi, để cả hai nhẹ lòng. Được không anh?"
Bình luận
Edwin nhìn theo bóng lưng dưới chiếc ô, định nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu: "Anh xin lỗi.."
Bình luận
Edwin nhìn theo bóng lưng dưới chiếc ô, định nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu: "Anh xin lỗi.."
Bình luận
Từ đó, Edwin đã cố gắng quan tâm chăm sóc nhiều hơn đến những người anh yêu thương, cố gắng không để họ cảm thấy mình bị bỏ rơi. Sự vô tâm một cách cố ý đã khiến người ta tổn thương, mà sự vô tâm của một người vốn không hề biết mình đang vô tâm còn gây tổn thương hơn nữa.
Bình luận
Từ đó, Edwin đã cố gắng quan tâm chăm sóc nhiều hơn đến những người anh yêu thương, cố gắng không để họ cảm thấy mình bị bỏ rơi. Sự vô tâm một cách cố ý đã khiến người ta tổn thương, mà sự vô tâm của một người vốn không hề biết mình đang vô tâm còn gây tổn thương hơn nữa.
Bình luận
Edward ngồi nghe hết câu chuyện của Edwin, cậu im lặng một lúc rồi nói:
Bình luận
Edward ngồi nghe hết câu chuyện của Edwin, cậu im lặng một lúc rồi nói:
Bình luận
“Như vậy, kể ra em cũng đã vô tâm với Richard mà không hề biết. Em chỉ tập trung vào việc học hành, rồi việc mưu sinh của bản thân, không để ý cảm xúc của anh ấy.”
Bình luận
“Như vậy, kể ra em cũng đã vô tâm với Richard mà không hề biết. Em chỉ tập trung vào việc học hành, rồi việc mưu sinh của bản thân, không để ý cảm xúc của anh ấy.”
Bình luận
“Nhưng anh ta đã phản bội em,hơn nữa em vẫn dành thời gian cho cậu ta, điều này khác nhau mà.” Edwin cất giọng an ủi cậu.
Bình luận
“Nhưng anh ta đã phản bội em,hơn nữa em vẫn dành thời gian cho cậu ta, điều này khác nhau mà.” Edwin cất giọng an ủi cậu.
Bình luận
“Thôi nào, em cũng không phải trẻ con nữa, anh không cần dỗ dành em như vậy đâu.” Edward ngượng ngùng.
Bình luận
“Thôi nào, em cũng không phải trẻ con nữa, anh không cần dỗ dành em như vậy đâu.” Edward ngượng ngùng.
Bình luận
“Nhưng mà anh không muốn em buồn.” Edwin phân bua.
Bình luận
“Nhưng mà anh không muốn em buồn.” Edwin phân bua.
Bình luận
“Thì em có buồn đâu.” Edward mím môi cười, sau đó như nhớ ra điều gì, cậu hỏi, “Nhưng này, Edwin.”
Bình luận
“Thì em có buồn đâu.” Edward mím môi cười, sau đó như nhớ ra điều gì, cậu hỏi, “Nhưng này, Edwin.”
Bình luận
“Ơi?”
Bình luận
“Ơi?”
Bình luận
“Sao anh phải cố chấp như vậy? Tuổi hai mươi cũng chưa phải muộn màng gì, anh có thể thong thả làm việc, dành thêm thời gian cho bạn gái, đâu nhất thiết cứ phải quần quật làm việc tối ngày. Như thế thật không giống anh. Có phải có chuyện gì rồi không?” Edward nói ra nghi ngờ của mình.
Bình luận
“Sao anh phải cố chấp như vậy? Tuổi hai mươi cũng chưa phải muộn màng gì, anh có thể thong thả làm việc, dành thêm thời gian cho bạn gái, đâu nhất thiết cứ phải quần quật làm việc tối ngày. Như thế thật không giống anh. Có phải có chuyện gì rồi không?” Edward nói ra nghi ngờ của mình.
Bình luận
Nghe câu này, sắc mặt Edwin chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng vờ như không có chuyện gì xảy ra:
Bình luận
Nghe câu này, sắc mặt Edwin chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng vờ như không có chuyện gì xảy ra:
Bình luận
“Thì như em nói, tuổi hai mươi cũng không phải muộn màng gì nhưng cũng không còn sớm nữa. Nếu như anh không tận dụng thời gian mà cố gắng, thì làm sao đạt được thành công chứ.”
Bình luận
“Thì như em nói, tuổi hai mươi cũng không phải muộn màng gì nhưng cũng không còn sớm nữa. Nếu như anh không tận dụng thời gian mà cố gắng, thì làm sao đạt được thành công chứ.”
Bình luận
“Anh đang nói dối, Edwin.” Edward nhận ra vẻ mặt chùng xuống của anh.
Bình luận
“Anh đang nói dối, Edwin.” Edward nhận ra vẻ mặt chùng xuống của anh.
Bình luận
“Được rồi, thật ra đó chỉ là một phần lý do, nhưng phần lý do còn lại, anh chưa thể nói bây giờ. Anh sẽ nói khi anh sẵn sàng, mà cũng không lâu nữa đâu.” Edwin hiếm khi không nhìn thẳng vào mắt Edward trả lời, anh nhìn vào một khoảng không.
Bình luận
“Được rồi, thật ra đó chỉ là một phần lý do, nhưng phần lý do còn lại, anh chưa thể nói bây giờ. Anh sẽ nói khi anh sẵn sàng, mà cũng không lâu nữa đâu.” Edwin hiếm khi không nhìn thẳng vào mắt Edward trả lời, anh nhìn vào một khoảng không.
Bình luận
Edward rùng mình khi nhận ra ánh mắt Edwin giống hệt ánh mắt của người đối diện với một quả bom hẹn giờ không thể gỡ ra, mà số chỉ cũng chỉ còn một chút thời gian ít ỏi. Đó là ánh mắt tuyệt vọng cùng sợ hãi không dám đối mặt.
Bình luận
Edward rùng mình khi nhận ra ánh mắt Edwin giống hệt ánh mắt của người đối diện với một quả bom hẹn giờ không thể gỡ ra, mà số chỉ cũng chỉ còn một chút thời gian ít ỏi. Đó là ánh mắt tuyệt vọng cùng sợ hãi không dám đối mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
(*) Đây là câu nói lấy ý tưởng từ Sherlock Holmes, vụ án Dấu Bộ Tứ. Khi thấy Holmes dùng cocaine, Watson đã can ngăn: "Hãy nghĩ tới cái giá anh phải trả! Như anh nói, nhất thời có thể thần kinh của anh bị kích thích và làm việc hiệu quả hơn nhưng nếu xét trên cả một quá trình về bệnh học thì nó sẽ gây ra nhiều thay đổi trong các mô và ít nhất nó có thể khiến sức lực của anh kiệt quệ vĩnh viễn. Anh cũng thừa biết rằng anh đang phải chịu những ảnh hưởng không tốt từ nó, vậy thì cuộc chơi này đâu có bổ ích gì cơ chứ? Anh nên biết rằng tôi nói với anh không chỉ với tư cách là một người bạn mà còn với tư cách là một bác sĩ chịu trách nhiệm về sức khỏe của anh nữa đấy." Tui ship Johnlock, mọi người biết mà, nên thỉnh thoảng sẽ chêm vào mấy câu tui thích trong tiểu thuyết gốc=)))
Bình luận
(*) Đây là câu nói lấy ý tưởng từ Sherlock Holmes, vụ án Dấu Bộ Tứ. Khi thấy Holmes dùng cocaine, Watson đã can ngăn: "Hãy nghĩ tới cái giá anh phải trả! Như anh nói, nhất thời có thể thần kinh của anh bị kích thích và làm việc hiệu quả hơn nhưng nếu xét trên cả một quá trình về bệnh học thì nó sẽ gây ra nhiều thay đổi trong các mô và ít nhất nó có thể khiến sức lực của anh kiệt quệ vĩnh viễn. Anh cũng thừa biết rằng anh đang phải chịu những ảnh hưởng không tốt từ nó, vậy thì cuộc chơi này đâu có bổ ích gì cơ chứ? Anh nên biết rằng tôi nói với anh không chỉ với tư cách là một người bạn mà còn với tư cách là một bác sĩ chịu trách nhiệm về sức khỏe của anh nữa đấy." Tui ship Johnlock, mọi người biết mà, nên thỉnh thoảng sẽ chêm vào mấy câu tui thích trong tiểu thuyết gốc=)))