Cuối cùng, chuyến dã ngoại mà đám học sinh mong chờ cũng đã đến.
Bình luận
Cuối cùng, chuyến dã ngoại mà đám học sinh mong chờ cũng đã đến.
Thị xã S thuộc một tỉnh nằm ở phía Tây Bắc, cách thành phố A khoảng hơn 300 km. Đây là nơi có núi non trùng trùng điệp điệp, những bộ quần áo được làm thủ công một cách tinh xảo của các dân tộc thiểu số, những hàng thông già, thung lũng hoa, chợ phiên,... Tuy đi tầm này không được chứng kiến những thửa ruộng bậc thang vàng ươm, óng ánh dưới nắng trời, hay thung lũng tràn ngập sắc hoa cùng làn gió mát vi vu mang theo hương thơm tràn vào cánh mũi. Nhưng bù lại, nếu đứng trên đỉnh núi F, chúng ta sẽ được chứng kiến lớp sương mù cùng mây giăng kín núi trời. May mắn hơn thì được ngắm nhìn khắp nơi phủ đầy tuyết trắng, một hiện tượng hiếm xảy ra với một đất nước thuộc khí hậu nhiệt đới gió mùa.
Bình luận
Thị xã S thuộc một tỉnh nằm ở phía Tây Bắc, cách thành phố A khoảng hơn 300 km. Đây là nơi có núi non trùng trùng điệp điệp, những bộ quần áo được làm thủ công một cách tinh xảo của các dân tộc thiểu số, những hàng thông già, thung lũng hoa, chợ phiên,... Tuy đi tầm này không được chứng kiến những thửa ruộng bậc thang vàng ươm, óng ánh dưới nắng trời, hay thung lũng tràn ngập sắc hoa cùng làn gió mát vi vu mang theo hương thơm tràn vào cánh mũi. Nhưng bù lại, nếu đứng trên đỉnh núi F, chúng ta sẽ được chứng kiến lớp sương mù cùng mây giăng kín núi trời. May mắn hơn thì được ngắm nhìn khắp nơi phủ đầy tuyết trắng, một hiện tượng hiếm xảy ra với một đất nước thuộc khí hậu nhiệt đới gió mùa.
Xuất phát từ thành phố A, muốn đến thị xã S chỉ có thể đi tàu hoặc đi xe khách, xe máy. Tàu hỏa là phương tiện an toàn và thuận lợi nhất trong số các phương tiện còn lại. Nhưng ga cuối của tàu hỏa chỉ dừng ở trên tỉnh, cách thị xã S khoảng 30 km nên nếu muốn đi tàu thì vẫn cần thuê xe khách để di chuyển từ trường đến ga tàu và từ ga tàu đến thị xã S. Khá phức tạp và tốn kém, cũng khó trong việc quản lý học sinh. Vậy nên nhà trường quyết định thuê xe khách loại Limousine 45 chỗ để di chuyển.
Bình luận
Xuất phát từ thành phố A, muốn đến thị xã S chỉ có thể đi tàu hoặc đi xe khách, xe máy. Tàu hỏa là phương tiện an toàn và thuận lợi nhất trong số các phương tiện còn lại. Nhưng ga cuối của tàu hỏa chỉ dừng ở trên tỉnh, cách thị xã S khoảng 30 km nên nếu muốn đi tàu thì vẫn cần thuê xe khách để di chuyển từ trường đến ga tàu và từ ga tàu đến thị xã S. Khá phức tạp và tốn kém, cũng khó trong việc quản lý học sinh. Vậy nên nhà trường quyết định thuê xe khách loại Limousine 45 chỗ để di chuyển.
6 giờ sáng có mặt ở trường nên Tô Đông An phải dậy từ rất sớm. Mọi người tập trung ở địa điểm được phân của lớp. Cô nhìn xung quanh một hồi thì cảm thấy hoa mắt, chóng mặt trước rừng hoa đủ loại màu sắc. Ai cũng diện những bộ cánh xinh đẹp, hồ hởi trò chuyện với nhau bất chấp tiết trời lạnh giá, nhưng nổi bật hơn cả vẫn là chàng thiếu niên đang chậm rãi bước về phía cô.
Bình luận
6 giờ sáng có mặt ở trường nên Tô Đông An phải dậy từ rất sớm. Mọi người tập trung ở địa điểm được phân của lớp. Cô nhìn xung quanh một hồi thì cảm thấy hoa mắt, chóng mặt trước rừng hoa đủ loại màu sắc. Ai cũng diện những bộ cánh xinh đẹp, hồ hởi trò chuyện với nhau bất chấp tiết trời lạnh giá, nhưng nổi bật hơn cả vẫn là chàng thiếu niên đang chậm rãi bước về phía cô.
Cậu mặc áo khoác dạ măng tô màu be dài quá đầu gối, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu đen cùng quần tây ôm trọn đôi chân thon dài. Mái tóc luôn để ngôi chéo nay lại vuốt xuống, uốn xoăn tự nhiên. Tô Đông An có thể mường tượng ra được cảnh những tờ tiền polime xuất hiện sau mỗi bước đi khoan thai của cậu. Khí chất trăm hoa đua nở của Lưu Thiên Lãng giờ đây đã được thay thế bởi hào quang quyền lực của đồng tiền.
Bình luận
Cậu mặc áo khoác dạ măng tô màu be dài quá đầu gối, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu đen cùng quần tây ôm trọn đôi chân thon dài. Mái tóc luôn để ngôi chéo nay lại vuốt xuống, uốn xoăn tự nhiên. Tô Đông An có thể mường tượng ra được cảnh những tờ tiền polime xuất hiện sau mỗi bước đi khoan thai của cậu. Khí chất trăm hoa đua nở của Lưu Thiên Lãng giờ đây đã được thay thế bởi hào quang quyền lực của đồng tiền.
Từ đằng xa, Lưu Thiên Lãng đã nhận ra Tô Đông An đang nhìn mình chằm chằm nên khi đứng trước mặt cô, cậu liền hỏi: "Sao nhìn tớ kinh thế? Lạ lắm à?"
Bình luận
Từ đằng xa, Lưu Thiên Lãng đã nhận ra Tô Đông An đang nhìn mình chằm chằm nên khi đứng trước mặt cô, cậu liền hỏi: "Sao nhìn tớ kinh thế? Lạ lắm à?"
Cậu mím môi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Tô Đông An. Phải biết, để chuẩn bị chỉn chu như thế này cậu đã dậy từ 4 giờ sáng, lục tung đống quần áo trong tủ, gọi cả Phạm Minh Nhất dậy để chọn đồ cho cậu. Đến khi làm tóc xong xuôi cũng vừa lúc kíp giờ tập trung ở trường. Không biết cô có... ừm, có thích không nhỉ?
Bình luận
Cậu mím môi, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Tô Đông An. Phải biết, để chuẩn bị chỉn chu như thế này cậu đã dậy từ 4 giờ sáng, lục tung đống quần áo trong tủ, gọi cả Phạm Minh Nhất dậy để chọn đồ cho cậu. Đến khi làm tóc xong xuôi cũng vừa lúc kíp giờ tập trung ở trường. Không biết cô có... ừm, có thích không nhỉ?
Nhìn Lưu Thiên Lãng trên dưới toàn đồ hiệu mới toanh, Tô Đông An cúi đầu nhìn lại bản thân mình. Áo phao màu đen gần như nuốt trọn cơ thể cô, đôi giày thể thao vẫn còn dính vết bẩn sau một lần đi mưa và chiếc mũ len màu đỏ mận có hai quả cù dài tới bả vai của bé "Tô Đông An" chẳng biết có từ bao giờ. Tuy lúc đến đây đã bị đám bạn học cười nhạo một lượt, nhưng chỉ đến khi Lưu Thiên Lãng đứng cạnh, Tô Đông An mới thực sự cảm nhận được sự chênh lệch giai cấp một cách rõ ràng giữa cô và bọn họ.
Bình luận
Nhìn Lưu Thiên Lãng trên dưới toàn đồ hiệu mới toanh, Tô Đông An cúi đầu nhìn lại bản thân mình. Áo phao màu đen gần như nuốt trọn cơ thể cô, đôi giày thể thao vẫn còn dính vết bẩn sau một lần đi mưa và chiếc mũ len màu đỏ mận có hai quả cù dài tới bả vai của bé "Tô Đông An" chẳng biết có từ bao giờ. Tuy lúc đến đây đã bị đám bạn học cười nhạo một lượt, nhưng chỉ đến khi Lưu Thiên Lãng đứng cạnh, Tô Đông An mới thực sự cảm nhận được sự chênh lệch giai cấp một cách rõ ràng giữa cô và bọn họ.
Hàng hiệu - Lưu Thiên Lãng VS hàng chợ - Tô Đông An.
Bình luận
Hàng hiệu - Lưu Thiên Lãng VS hàng chợ - Tô Đông An.
Hàng hiệu - Lưu Thiên Lãng: WIN.
Bình luận
Hàng hiệu - Lưu Thiên Lãng: WIN.
"Không có gì." Tô Đông An cúi đầu, dùng ngón cái lau vết bẩn màu nâu dính trên áo. Cô nhìn Lưu Thiên Lãng một lượt rồi dừng lại trước chiếc valy cỡ lớn cậu đang cầm, hỏi: "Cậu mang nhiều đồ vậy hả?"
Bình luận
"Không có gì." Tô Đông An cúi đầu, dùng ngón cái lau vết bẩn màu nâu dính trên áo. Cô nhìn Lưu Thiên Lãng một lượt rồi dừng lại trước chiếc valy cỡ lớn cậu đang cầm, hỏi: "Cậu mang nhiều đồ vậy hả?"
"Không!" Sợ cô nói mình giống con gái, Lưu Thiên Lãng liền đẩy valy cho người đang đứng phía sau cậu. "Ừm... đây là valy của Nhất. Tớ cầm hộ thôi."
Bình luận
"Không!" Sợ cô nói mình giống con gái, Lưu Thiên Lãng liền đẩy valy cho người đang đứng phía sau cậu. "Ừm... đây là valy của Nhất. Tớ cầm hộ thôi."
"Ờ" Tô Đông An nghi ngờ nhìn Phạm Minh Nhất đang nghiêm túc cầm valy, trên vai còn đeo túi đựng đồ tập dạng mini. Tô Đông An chần chừ lên tiếng: "Nhất trông vậy... mà mang nhiều đồ ghê."
Bình luận
"Ờ" Tô Đông An nghi ngờ nhìn Phạm Minh Nhất đang nghiêm túc cầm valy, trên vai còn đeo túi đựng đồ tập dạng mini. Tô Đông An chần chừ lên tiếng: "Nhất trông vậy... mà mang nhiều đồ ghê."
Lưu Thiên Lãng ho nhẹ, mỉm cười không đáp.
Bình luận
Lưu Thiên Lãng ho nhẹ, mỉm cười không đáp.
Vệ sĩ kiêm tấm khiên ngăn cản hoa đào kiêm thùng rác đổ tội - Phạm Minh Nhất: "..."
Bình luận
Vệ sĩ kiêm tấm khiên ngăn cản hoa đào kiêm thùng rác đổ tội - Phạm Minh Nhất: "..."
Sau khi các bạn học đến đông đủ, dưới sự chỉ dẫn của lớp trưởng, bọn họ di chuyển đến chiếc Limousine có dán tờ giấy ghi "10A1". Trước khi lên xe, Lưu Thiên Lãng nhìn xung quanh một hồi, thấy Kẹo Bông Gòn liền gật đầu ra hiệu. Kẹo Bông Gòn cũng gật mạnh đầu đáp lại, hai tay còn làm hành động cổ vũ.
Bình luận
Sau khi các bạn học đến đông đủ, dưới sự chỉ dẫn của lớp trưởng, bọn họ di chuyển đến chiếc Limousine có dán tờ giấy ghi "10A1". Trước khi lên xe, Lưu Thiên Lãng nhìn xung quanh một hồi, thấy Kẹo Bông Gòn liền gật đầu ra hiệu. Kẹo Bông Gòn cũng gật mạnh đầu đáp lại, hai tay còn làm hành động cổ vũ.
Tô Đông An không thích ồn ào nên lúc lên xe cô đã chọn ngay hàng ghế đầu tiên sau ghế lái. Vừa để cặp xuống sàn xe thì thấy Lưu Thiên Lãng đã ngồi xuống ghế bên cạnh, cô theo phản xạ nói: "Đấy là chỗ của Kẹo Bông Gòn."
Bình luận
Tô Đông An không thích ồn ào nên lúc lên xe cô đã chọn ngay hàng ghế đầu tiên sau ghế lái. Vừa để cặp xuống sàn xe thì thấy Lưu Thiên Lãng đã ngồi xuống ghế bên cạnh, cô theo phản xạ nói: "Đấy là chỗ của Kẹo Bông Gòn."
Lưu Thiên Lãng thản nhiên đáp: "Cậu ấy muốn ngồi phía dưới để tham gia trò chơi, giao lưu văn nghệ nên đã tìm tớ để đổi chỗ."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng thản nhiên đáp: "Cậu ấy muốn ngồi phía dưới để tham gia trò chơi, giao lưu văn nghệ nên đã tìm tớ để đổi chỗ."
Nói rồi, cậu nghiêng người hỏi cô: "Đi đường dài thế này cậu có hay bị say xe không?"
Bình luận
Nói rồi, cậu nghiêng người hỏi cô: "Đi đường dài thế này cậu có hay bị say xe không?"
Tô Đông An suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Bình luận
Tô Đông An suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nhận được câu trả lời từ cô, Lưu Thiên Lãng rút từ trong túi mấy miếng băng keo cá nhân, một chai dầu gió và vài lát gừng rồi hỏi: "Cậu thích dùng dầu gió hay gừng nào?"
Bình luận
Nhận được câu trả lời từ cô, Lưu Thiên Lãng rút từ trong túi mấy miếng băng keo cá nhân, một chai dầu gió và vài lát gừng rồi hỏi: "Cậu thích dùng dầu gió hay gừng nào?"
Cô chỉ vào chai dầu gió: "Cái này đi. Mà cậu có thấy khó chịu với mùi dầu gió không?"
Bình luận
Cô chỉ vào chai dầu gió: "Cái này đi. Mà cậu có thấy khó chịu với mùi dầu gió không?"
Lưu Thiên Lãng lắc đầu. Cậu bóc miếng băng keo, nhỏ ba giọt dầu gió vào băng gạc rồi thình lình tiến sát lại gần Tô Đông An, cúi đầu dán lên cổ tay trái cho cô.
Bình luận
Lưu Thiên Lãng lắc đầu. Cậu bóc miếng băng keo, nhỏ ba giọt dầu gió vào băng gạc rồi thình lình tiến sát lại gần Tô Đông An, cúi đầu dán lên cổ tay trái cho cô.
Tô Đông An bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho giật mình, vội ngả người về phía sau. Gần quá! Hình như hơi thân mật rồi thì phải?
Bình luận
Tô Đông An bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho giật mình, vội ngả người về phía sau. Gần quá! Hình như hơi thân mật rồi thì phải?
Đợi đến khi cậu dán xong, cô mới gượng gạo đáp: "Cậu... chu đáo quá! Tớ có thể tự làm mà."
Bình luận
Đợi đến khi cậu dán xong, cô mới gượng gạo đáp: "Cậu... chu đáo quá! Tớ có thể tự làm mà."
Lưu Thiên Lãng nhếch môi, con ngươi xanh thẫm tràn đầy ý cười: "Giờ cậu mới nhận ra sao? Được rồi, mau đeo cái này rồi ngủ đi."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng nhếch môi, con ngươi xanh thẫm tràn đầy ý cười: "Giờ cậu mới nhận ra sao? Được rồi, mau đeo cái này rồi ngủ đi."
Tô Đông An gật đầu, máy móc nhận tai nghe từ tay cậu, nhắm mắt tựa lưng vào ghế. Vì không ngủ đủ giấc nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn Lưu Thiên Lãng ngồi bên thì không được bình thản như cô. Câu khen ngợi của cô luôn lặp đi lặp lại trong đầu cậu, cả người cậu hưng phấn nhưng không có chỗ trút nên chốc chốc, Lưu Thiên Lãng lại ngoảnh đầu sang nhìn Tô Đông An. Nhìn chăm chú một hồi thì cậu cũng bình tâm.
Bình luận
Tô Đông An gật đầu, máy móc nhận tai nghe từ tay cậu, nhắm mắt tựa lưng vào ghế. Vì không ngủ đủ giấc nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn Lưu Thiên Lãng ngồi bên thì không được bình thản như cô. Câu khen ngợi của cô luôn lặp đi lặp lại trong đầu cậu, cả người cậu hưng phấn nhưng không có chỗ trút nên chốc chốc, Lưu Thiên Lãng lại ngoảnh đầu sang nhìn Tô Đông An. Nhìn chăm chú một hồi thì cậu cũng bình tâm.
Khi ngủ, vẻ mặt lạnh nhạt đã được rút đi, chỉ còn lại sự ngây thơ, ngoan hiền, lòng cậu bất chợt nổi lên suy nghĩ. Ước gì Tô Đông An dựa vào vai cậu mà ngủ nhỉ? Suy nghĩ vừa dứt thì chiếc xe khách trở lớp bọn họ đi vào ổ gà, nẩy lên một cái. Tô Đông An đang trong tư thế ngồi thẳng bỗng nghiêng ngả rồi tựa đầu vào vai Lưu Thiên Lãng.
Bình luận
Khi ngủ, vẻ mặt lạnh nhạt đã được rút đi, chỉ còn lại sự ngây thơ, ngoan hiền, lòng cậu bất chợt nổi lên suy nghĩ. Ước gì Tô Đông An dựa vào vai cậu mà ngủ nhỉ? Suy nghĩ vừa dứt thì chiếc xe khách trở lớp bọn họ đi vào ổ gà, nẩy lên một cái. Tô Đông An đang trong tư thế ngồi thẳng bỗng nghiêng ngả rồi tựa đầu vào vai Lưu Thiên Lãng.
Lưu Thiên Lãng ngồi im như tượng, tim đập loạn nhịp, hơi thở trở lên gấp gáp. Ước gì... Tô Đông An nắm tay cậu mà ngủ nhỉ! Suy nghĩ vừa dứt, cậu chầm chậm vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang để trên đùi của cô. Mười ngón tay đan xen, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay cô, trái tim cậu sung sướng như muốn vỡ òa. Lưu Thiên Lãng đưa tay còn lại lên che mặt.
Bình luận
Lưu Thiên Lãng ngồi im như tượng, tim đập loạn nhịp, hơi thở trở lên gấp gáp. Ước gì... Tô Đông An nắm tay cậu mà ngủ nhỉ! Suy nghĩ vừa dứt, cậu chầm chậm vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang để trên đùi của cô. Mười ngón tay đan xen, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay cô, trái tim cậu sung sướng như muốn vỡ òa. Lưu Thiên Lãng đưa tay còn lại lên che mặt.
Ước gì, cậu được sờ... BỐP!
Bình luận
Ước gì, cậu được sờ... BỐP!
Một cú đánh trời giáng xuống đầu Lưu Thiên Lãng, cắt đứt mong muốn tiếp theo của cậu. Cậu xoa đầu, lườm kẻ ngồi cùng hàng dãy bên kia của xe: "Sao cậu đánh tớ?"
Bình luận
Một cú đánh trời giáng xuống đầu Lưu Thiên Lãng, cắt đứt mong muốn tiếp theo của cậu. Cậu xoa đầu, lườm kẻ ngồi cùng hàng dãy bên kia của xe: "Sao cậu đánh tớ?"
Phạm Minh Nhất nghiêm túc đáp: "Mặt cậu không khác gì cái đầu tàu hỏa đang xả khói nên tớ giúp cậu lấy lại tỉnh táo."
Bình luận
Phạm Minh Nhất nghiêm túc đáp: "Mặt cậu không khác gì cái đầu tàu hỏa đang xả khói nên tớ giúp cậu lấy lại tỉnh táo."
Lưu Thiên Lãng "hừ" nhẹ một tiếng: "Đưa cho tớ cái chăn mỏng đây."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng "hừ" nhẹ một tiếng: "Đưa cho tớ cái chăn mỏng đây."
Đón lấy tấm chăn mỏng từ tay Phạm Minh Nhất, cậu cẩn thận đắp lên người Tô Đông An rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bình luận
Đón lấy tấm chăn mỏng từ tay Phạm Minh Nhất, cậu cẩn thận đắp lên người Tô Đông An rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì thời gian di chuyển vào khoảng năm tiếng nên giữa chặng cả đoàn sẽ dừng chân nghỉ ngơi nửa tiếng tại một địa điểm đã được quyết định từ trước. Tuy Tô Đông An có xuống khởi động chân tay nhưng khi đến thị xã S, cả người cô vẫn không tránh khỏi mệt mỏi. Cô lờ đờ theo mọi người vào khách sạn, nhận phòng.
Bình luận
Vì thời gian di chuyển vào khoảng năm tiếng nên giữa chặng cả đoàn sẽ dừng chân nghỉ ngơi nửa tiếng tại một địa điểm đã được quyết định từ trước. Tuy Tô Đông An có xuống khởi động chân tay nhưng khi đến thị xã S, cả người cô vẫn không tránh khỏi mệt mỏi. Cô lờ đờ theo mọi người vào khách sạn, nhận phòng.
Bạn cùng phòng của cô gồm có Kẹo Bông Gòn, cô bạn tóc nâu - người đã gọi bạn học đưa cô vào bệnh viện lần trước và cô bạn tóc vàng - bạn cùng bàn của cô bạn tóc nâu. Khi biết được bạn cùng phòng của mình là ai, Tô Đông An không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đây cũng là một chuyến đi nghỉ dưỡng, nếu phải chung phòng với Dương Minh Huỳnh, tất cả sống dưới bầu không khí gượng gạo thì cũng mất vui.
Bình luận
Bạn cùng phòng của cô gồm có Kẹo Bông Gòn, cô bạn tóc nâu - người đã gọi bạn học đưa cô vào bệnh viện lần trước và cô bạn tóc vàng - bạn cùng bàn của cô bạn tóc nâu. Khi biết được bạn cùng phòng của mình là ai, Tô Đông An không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đây cũng là một chuyến đi nghỉ dưỡng, nếu phải chung phòng với Dương Minh Huỳnh, tất cả sống dưới bầu không khí gượng gạo thì cũng mất vui.
Đúng là, độ tuổi bẻ gãy sừng trâu. Mới vừa nãy ba người kia còn như xác sống, vật vờ lê bước thì nay được nằm nghỉ ngơi một chút đã nhanh chóng nạp đầy năng lượng. Họ hừng hực khí thế tính toán tí nữa sẽ đi những đâu, còn rủ cô đi cùng nhưng Tô Đông An hiện tại chẳng còn chút sức nào nên đã từ chối. Cô cởi áo khoác, ngả người xuống giường nghỉ ngơi.
Bình luận
Đúng là, độ tuổi bẻ gãy sừng trâu. Mới vừa nãy ba người kia còn như xác sống, vật vờ lê bước thì nay được nằm nghỉ ngơi một chút đã nhanh chóng nạp đầy năng lượng. Họ hừng hực khí thế tính toán tí nữa sẽ đi những đâu, còn rủ cô đi cùng nhưng Tô Đông An hiện tại chẳng còn chút sức nào nên đã từ chối. Cô cởi áo khoác, ngả người xuống giường nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Tô Đông An tỉnh dậy thì đã hơn bốn giờ chiều. Ở mãi trong phòng cũng ì người nên cô quyết định mặc áo khoác đi dạo xung quanh cho thay đổi không khí. Khi vừa xuống đến sảnh khách sạn, cô đã nhìn thấy ngay bóng dáng quen thuộc. Cậu ngồi đó, chẳng quan tâm mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình mà chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại. Bộ đồ thời thượng ban ngày đã thay thế bằng chiếc áo phao màu đen đơn giản, quần bò bạc màu và đôi giày thể thao hàng hiệu có kiểu dáng bình thường. Cô bước tới, hỏi:
Bình luận
Đợi đến khi Tô Đông An tỉnh dậy thì đã hơn bốn giờ chiều. Ở mãi trong phòng cũng ì người nên cô quyết định mặc áo khoác đi dạo xung quanh cho thay đổi không khí. Khi vừa xuống đến sảnh khách sạn, cô đã nhìn thấy ngay bóng dáng quen thuộc. Cậu ngồi đó, chẳng quan tâm mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình mà chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại. Bộ đồ thời thượng ban ngày đã thay thế bằng chiếc áo phao màu đen đơn giản, quần bò bạc màu và đôi giày thể thao hàng hiệu có kiểu dáng bình thường. Cô bước tới, hỏi:
"Cậu định đi loanh quanh trong khách sạn hay ra ngoài vậy?"
Bình luận
"Cậu định đi loanh quanh trong khách sạn hay ra ngoài vậy?"
Tô Đông An ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Đi ra ngoài."
Bình luận
Tô Đông An ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Đi ra ngoài."
"Hôm nay tổ chức chợ Phiên đấy. Cậu có muốn đi không? Ở đó có nhiều đồ thủ công mỹ nghệ đẹp mà lạ mắt." Lưu Thiên Lãng dò hỏi.
Bình luận
"Hôm nay tổ chức chợ Phiên đấy. Cậu có muốn đi không? Ở đó có nhiều đồ thủ công mỹ nghệ đẹp mà lạ mắt." Lưu Thiên Lãng dò hỏi.
"Giờ cũng không còn sớm nên tớ chỉ định đi dạo gần đây thôi." Tô Đông An ngước mắt lên nhìn cậu. "Nếu cậu muốn đi thì cứ đi đi. Không cần để ý tớ đâu."
Bình luận
"Giờ cũng không còn sớm nên tớ chỉ định đi dạo gần đây thôi." Tô Đông An ngước mắt lên nhìn cậu. "Nếu cậu muốn đi thì cứ đi đi. Không cần để ý tớ đâu."
Cậu nhún vai đáp: "Tớ cũng vừa đi dạo về đây. Mỏi chân quá nên mới ngồi đây nghỉ tí thì đúng lúc cậu xuống."
Bình luận
Cậu nhún vai đáp: "Tớ cũng vừa đi dạo về đây. Mỏi chân quá nên mới ngồi đây nghỉ tí thì đúng lúc cậu xuống."
Phạm Minh Nhất liếc cậu, không lên tiếng. Rồi không biết là ai nãy vừa đến đã vội vàng thay quần áo, xuống sảnh ôm cây đợi thỏ, ngồi một tí mà thành mấy tiếng liền nữa.
Bình luận
Phạm Minh Nhất liếc cậu, không lên tiếng. Rồi không biết là ai nãy vừa đến đã vội vàng thay quần áo, xuống sảnh ôm cây đợi thỏ, ngồi một tí mà thành mấy tiếng liền nữa.
Tô Đông An gật đầu, ra ngoài. Đi được vài bước, cô xoay người lại hỏi: "Chẳng phải cậu mỏi chân sao? Đi theo tớ làm gì?"
Bình luận
Tô Đông An gật đầu, ra ngoài. Đi được vài bước, cô xoay người lại hỏi: "Chẳng phải cậu mỏi chân sao? Đi theo tớ làm gì?"
"Có sao?" Lưu Thiên Lãng ngạc nhiên. "Nhất mỏi chân nên mới về, còn tớ không mỏi chân. Để tớ đi cùng cậu, xung quanh đây vắng người qua lại nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Bình luận
"Có sao?" Lưu Thiên Lãng ngạc nhiên. "Nhất mỏi chân nên mới về, còn tớ không mỏi chân. Để tớ đi cùng cậu, xung quanh đây vắng người qua lại nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Phạm Minh Nhất nghe vậy liền lùi một bước, ngồi lại xuống ghế.
Bình luận
Phạm Minh Nhất nghe vậy liền lùi một bước, ngồi lại xuống ghế.
Khách sạn mà nhà trường bao trọn là khách sạn năm sao lớn nhất tại trung tâm thị xã S, tọa lạc tại vị trí đắc địa trên sườn đồi với tầm nhìn bao trọn núi non hùng vĩ, những thửa ruộng bậc thang và thung lũng hoa đầy thơ mộng. Vậy nên, dù phòng có nằm ở hướng nào thì view nhìn ra ngoài cũng đều khiến du khách cảm thấy như đang hòa mình vào thiên nhiên, thư giãn và bình yên.
Bình luận
Khách sạn mà nhà trường bao trọn là khách sạn năm sao lớn nhất tại trung tâm thị xã S, tọa lạc tại vị trí đắc địa trên sườn đồi với tầm nhìn bao trọn núi non hùng vĩ, những thửa ruộng bậc thang và thung lũng hoa đầy thơ mộng. Vậy nên, dù phòng có nằm ở hướng nào thì view nhìn ra ngoài cũng đều khiến du khách cảm thấy như đang hòa mình vào thiên nhiên, thư giãn và bình yên.
Hai người im lặng sánh vai bước đi chậm rãi từ đường lớn rẽ vào con đường đất nhỏ của mấy nhà dân gần đó. Hàng thông xanh ngắt được trồng thẳng tắp hai bên ria đường. Những thửa rau cũng được thiết kế theo dạng bậc thang sao cho phù hợp với vị trí địa lý ở sườn đồi nom có chút thú vị và lạ mắt.
Bình luận
Hai người im lặng sánh vai bước đi chậm rãi từ đường lớn rẽ vào con đường đất nhỏ của mấy nhà dân gần đó. Hàng thông xanh ngắt được trồng thẳng tắp hai bên ria đường. Những thửa rau cũng được thiết kế theo dạng bậc thang sao cho phù hợp với vị trí địa lý ở sườn đồi nom có chút thú vị và lạ mắt.
Từ đây, Tô Đông An cũng có thể nhìn thấy núi non trùng trùng điệp điệp, thật là một cảnh tưởng hùng vĩ. Nhưng cũng vì vậy mà gió từ thung lũng cứ ào ạt thổi tới, mang theo cái lạnh buốt giá của mùa đông khiến cô không nhịn được mà đưa tay lên chắn, mặt cũng vì vậy mà tái mét đi. Lưu Thiên Lãng không nói không rằng nắm hai vai Tô Đông An, đẩy cô vào trong còn mình đi bên rìa.
Bình luận
Từ đây, Tô Đông An cũng có thể nhìn thấy núi non trùng trùng điệp điệp, thật là một cảnh tưởng hùng vĩ. Nhưng cũng vì vậy mà gió từ thung lũng cứ ào ạt thổi tới, mang theo cái lạnh buốt giá của mùa đông khiến cô không nhịn được mà đưa tay lên chắn, mặt cũng vì vậy mà tái mét đi. Lưu Thiên Lãng không nói không rằng nắm hai vai Tô Đông An, đẩy cô vào trong còn mình đi bên rìa.
Nhìn bóng dáng cao lớn lững thững đi bên cạnh, cô bất giác mỉm cười. Tuy cả hai không ai nói với ai câu nào nhưng bầu không khí lại ấm áp lạ thường.
Bình luận
Nhìn bóng dáng cao lớn lững thững đi bên cạnh, cô bất giác mỉm cười. Tuy cả hai không ai nói với ai câu nào nhưng bầu không khí lại ấm áp lạ thường.
Đi thêm được một đoạn, cả hai bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ của một cặp đôi phát ra ở phía trước con đường. Tô Đông An tò mò đi nhanh hơn một chút thì bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc. Dương Minh Huỳnh mặt lạnh đi đằng trước còn Bùi Nguyên Vũ đuổi theo sau, kéo tay cô ấy giải thích gì đó. Dương Minh Huỳnh chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta không đáp.
Bình luận
Đi thêm được một đoạn, cả hai bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ của một cặp đôi phát ra ở phía trước con đường. Tô Đông An tò mò đi nhanh hơn một chút thì bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc. Dương Minh Huỳnh mặt lạnh đi đằng trước còn Bùi Nguyên Vũ đuổi theo sau, kéo tay cô ấy giải thích gì đó. Dương Minh Huỳnh chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta không đáp.
Lưu Thiên Lãng cũng nhìn thấy một màn này: "Hôm nay gió lớn quá, chúng ta về thôi."
Bình luận
Lưu Thiên Lãng cũng nhìn thấy một màn này: "Hôm nay gió lớn quá, chúng ta về thôi."