Chương 35: Ngốc nghếch


"Cạch." Tô Đông An cau mày, đặt sách lại lên giá. Cô chưa bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhưng đối với Lưu Thiên Lãng thì... cô không thể ngừng được. Vì mọi thứ đều lồ lộ trước mắt, muốn lờ đi cũng khó.

Bình luận

"Cạch." Tô Đông An cau mày, đặt sách lại lên giá. Cô chưa bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài nhưng đối với Lưu Thiên Lãng thì... cô không thể ngừng được. Vì mọi thứ đều lồ lộ trước mắt, muốn lờ đi cũng khó.

Một nữ sinh có mái tóc dài màu nâu, mặc chiếc váy ngắn xếp ly cùng sơ mi trắng từ đâu nhẹ nhàng bước tới. Gương mặt nhỏ nhắn ấy bỗng đỏ ửng, e lệ nhìn Lưu Thiên Lãng rồi thỏ thẻ hỏi: "Anh đẹp trai có bạn gái chưa?"

Bình luận

Một nữ sinh có mái tóc dài màu nâu, mặc chiếc váy ngắn xếp ly cùng sơ mi trắng từ đâu nhẹ nhàng bước tới. Gương mặt nhỏ nhắn ấy bỗng đỏ ửng, e lệ nhìn Lưu Thiên Lãng rồi thỏ thẻ hỏi: "Anh đẹp trai có bạn gái chưa?"

Lưu Thiên Lãng vô thức liếc nhìn Tô Đông An, mỉm cười gật đầu. Hiện tại chưa phải nhưng sau này sẽ phải.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng vô thức liếc nhìn Tô Đông An, mỉm cười gật đầu. Hiện tại chưa phải nhưng sau này sẽ phải.

Nhận được câu trả lời của cậu, nữ sinh kia ủ rũ bỏ đi. Nhưng người này rời đi thì người khác lại đến. Cô nàng mới đến nhỉnh hơn một chút, giả vờ mất điện thoại, muốn mượn điện thoại của Lưu Thiên Lãng để tìm.

Bình luận

Nhận được câu trả lời của cậu, nữ sinh kia ủ rũ bỏ đi. Nhưng người này rời đi thì người khác lại đến. Cô nàng mới đến nhỉnh hơn một chút, giả vờ mất điện thoại, muốn mượn điện thoại của Lưu Thiên Lãng để tìm.

Sai lầm! Cô đã sai khi lựa chọn đi nhà sách cùng Lưu Thiên Lãng. Tô Đông An lắc đầu, lẳng lặng rời đi.

Bình luận

Sai lầm! Cô đã sai khi lựa chọn đi nhà sách cùng Lưu Thiên Lãng. Tô Đông An lắc đầu, lẳng lặng rời đi.

Người vẫn luôn theo dõi cô nãy giờ như Lưu Thiên Lãng nhanh chóng nhận ra. Cậu vỗ vai Phạm Minh Nhất ra hiệu rồi đuổi theo cô. Phạm Minh Nhất đành phải tiến lên, ngăn chặn bước chân của mấy cô gái kia, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Bình thường mọi chuyện riêng của mình Lãng đều tự giải quyết, chưa từng có lần nào Lãng lôi cậu ta ra làm tấm khiên ngăn chặn hoa đào như hôm nay. Nếu Lãng thực sự thích Tô Đông An thì...

Bình luận

Người vẫn luôn theo dõi cô nãy giờ như Lưu Thiên Lãng nhanh chóng nhận ra. Cậu vỗ vai Phạm Minh Nhất ra hiệu rồi đuổi theo cô. Phạm Minh Nhất đành phải tiến lên, ngăn chặn bước chân của mấy cô gái kia, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Bình thường mọi chuyện riêng của mình Lãng đều tự giải quyết, chưa từng có lần nào Lãng lôi cậu ta ra làm tấm khiên ngăn chặn hoa đào như hôm nay. Nếu Lãng thực sự thích Tô Đông An thì...

Lưu Thiên Lãng bám theo sau Tô Đông An, dò hỏi: "Cậu giận à? Tôi không nghĩ bọn họ lại phiền đến thế."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng bám theo sau Tô Đông An, dò hỏi: "Cậu giận à? Tôi không nghĩ bọn họ lại phiền đến thế."

"..."

Bình luận

"..."

Mặc dù cậu rất muốn nghĩ Tô Đông An vì ghen nên mới bỏ đi, nhưng cậu cũng hiểu cô chỉ cảm thấy phiền phức mà thôi. Tuy trong lòng có chút buồn nhưng ngoài mặt Lưu Thiên Lãng vẫn tỏ ra vui vẻ nài nỉ.

Bình luận

Mặc dù cậu rất muốn nghĩ Tô Đông An vì ghen nên mới bỏ đi, nhưng cậu cũng hiểu cô chỉ cảm thấy phiền phức mà thôi. Tuy trong lòng có chút buồn nhưng ngoài mặt Lưu Thiên Lãng vẫn tỏ ra vui vẻ nài nỉ.

"Nói gì đi. Đừng bơ tôi mà! Việc này sẽ không có lần sau đâu. Hay tôi tạ lỗi với cậu nhé? Cậu thích gì?"

Bình luận

"Nói gì đi. Đừng bơ tôi mà! Việc này sẽ không có lần sau đâu. Hay tôi tạ lỗi với cậu nhé? Cậu thích gì?"

"Không cần. Tôi không giận."

Bình luận

"Không cần. Tôi không giận."

Lưu Thiên Lãng nắm vai cô mà lắc: "Đừng lạnh lùng như vậy! Tôi tìm sách hộ cậu nhé? Hay tặng sách?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng nắm vai cô mà lắc: "Đừng lạnh lùng như vậy! Tôi tìm sách hộ cậu nhé? Hay tặng sách?"

Bị Lưu Thiên lãng lắc lư qua lại nên Tô Đông An không tập trung nhìn đường được. Đến khúc cua sang dãy sách khác, cô đâm sầm vào một người đang bê sách đi hướng ngược lại. Người đó không sao, đứng vững như tượng. Chỉ có sách rơi vương vãi trên đất và Tô Đông An bị bật ngược ra đằng sau, ngã vào lòng Lưu Thiên Lãng.

Bình luận

Bị Lưu Thiên lãng lắc lư qua lại nên Tô Đông An không tập trung nhìn đường được. Đến khúc cua sang dãy sách khác, cô đâm sầm vào một người đang bê sách đi hướng ngược lại. Người đó không sao, đứng vững như tượng. Chỉ có sách rơi vương vãi trên đất và Tô Đông An bị bật ngược ra đằng sau, ngã vào lòng Lưu Thiên Lãng.

Lưu Thiên Lãng cũng bị giật mình không kém. Cậu nắm vai cô, vội hỏi: "Cậu ổn không? Đập vào đâu rồi? Có bị thương không?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng cũng bị giật mình không kém. Cậu nắm vai cô, vội hỏi: "Cậu ổn không? Đập vào đâu rồi? Có bị thương không?"

Tô Đông An xoa ngực không đáp, nhìn người đối diện.

Bình luận

Tô Đông An xoa ngực không đáp, nhìn người đối diện.

"Xin... xin... xin lỗi cậu. Tớ... tớ... tớ... tớ không để... để... để... để ý đường." Bùi Hằng Anh vội vàng xin lỗi. Sau nhận ra bản thân nói lắp quá nhiều, cậu ấy mím môi không nói nữa, cúi người nhặt sách.

Bình luận

"Xin... xin... xin lỗi cậu. Tớ... tớ... tớ... tớ không để... để... để... để ý đường." Bùi Hằng Anh vội vàng xin lỗi. Sau nhận ra bản thân nói lắp quá nhiều, cậu ấy mím môi không nói nữa, cúi người nhặt sách.

"Ừm.. cảm... cảm ơn cậu. Mỗi khi tớ... tớ căng thẳng thì... thì sẽ bị nói... nói lắp." Bùi Hằng Anh giải thích khi thấy cô phụ mình nhặt sách. Tuy cậu ấy đã cố sửa nhưng nhiều lúc vẫn không thể kiểm soát được.

Bình luận

"Ừm.. cảm... cảm ơn cậu. Mỗi khi tớ... tớ căng thẳng thì... thì sẽ bị nói... nói lắp." Bùi Hằng Anh giải thích khi thấy cô phụ mình nhặt sách. Tuy cậu ấy đã cố sửa nhưng nhiều lúc vẫn không thể kiểm soát được.

"Không sao đâu." Tô Đông An đứng dậy, đưa sách cho cậu ấy. Nhìn dáng vẻ rụt rè, bối rối của Bùi Hằng Anh, cô bỗng mủi lòng. "Cậu mua nhiều sách nhỉ?"

Bình luận

"Không sao đâu." Tô Đông An đứng dậy, đưa sách cho cậu ấy. Nhìn dáng vẻ rụt rè, bối rối của Bùi Hằng Anh, cô bỗng mủi lòng. "Cậu mua nhiều sách nhỉ?"

Nói đến sách, hai mắt Bùi Hằng Anh bỗng tỏa sáng: "Ừm. Tớ thích lắm. Những lúc ở một mình, tớ thường đọc sách. Ngày... ngày thường tớ hay ghé qua đây trước khi về. Cậu... cậu muốn tìm sách gì, tớ tìm giúp cậu."

Bình luận

Nói đến sách, hai mắt Bùi Hằng Anh bỗng tỏa sáng: "Ừm. Tớ thích lắm. Những lúc ở một mình, tớ thường đọc sách. Ngày... ngày thường tớ hay ghé qua đây trước khi về. Cậu... cậu muốn tìm sách gì, tớ tìm giúp cậu."

"Tớ muốn tìm khu để sách chuyên ngành và mấy quyển hướng nghiệp."

Bình luận

"Tớ muốn tìm khu để sách chuyên ngành và mấy quyển hướng nghiệp."

Cuối cùng Lưu Thiên Lãng cũng tìm được điểm để xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người họ, cậu vội hỏi: "Mới lớp 10 mà cậu đã nghĩ tới chọn ngành học rồi à?"

Bình luận

Cuối cùng Lưu Thiên Lãng cũng tìm được điểm để xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người họ, cậu vội hỏi: "Mới lớp 10 mà cậu đã nghĩ tới chọn ngành học rồi à?"

"Ừ. Tìm hiểu trước cũng không mất gì mà."

Bình luận

"Ừ. Tìm hiểu trước cũng không mất gì mà."

"Đi... đi theo tớ." Bùi Hằng Anh ôm chồng sách đi đằng trước, Tô Đông An theo sau.

Bình luận

"Đi... đi theo tớ." Bùi Hằng Anh ôm chồng sách đi đằng trước, Tô Đông An theo sau.

Lưu Thiên Lãng mím môi, lườm bóng dáng mập mạp phía trước, không cam lòng mà lẽo đẽo theo sau.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng mím môi, lườm bóng dáng mập mạp phía trước, không cam lòng mà lẽo đẽo theo sau.

Nói đến sách, Bùi Hằng Anh như trở thành con người khác. Gương mặt cậu ấy tươi tắn, rạng ngời, cả người toát ra khí chất tự tin, chỉ cần Tô Đông An cầm cuốn nào liền giới thiệu lưu loát cho cô điểm hay, điểm còn hạn chế của cuốn đó. Có thể thấy, hầu hết sách trong đây cậu ấy đã đọc qua. Đọc nhiều là thế mà cô thấy thành tích học tập của Bùi Hằng Anh có vẻ không được nổi trội cho lắm thì phải?

Bình luận

Nói đến sách, Bùi Hằng Anh như trở thành con người khác. Gương mặt cậu ấy tươi tắn, rạng ngời, cả người toát ra khí chất tự tin, chỉ cần Tô Đông An cầm cuốn nào liền giới thiệu lưu loát cho cô điểm hay, điểm còn hạn chế của cuốn đó. Có thể thấy, hầu hết sách trong đây cậu ấy đã đọc qua. Đọc nhiều là thế mà cô thấy thành tích học tập của Bùi Hằng Anh có vẻ không được nổi trội cho lắm thì phải?

Nhờ Bùi Hằng Anh mà công cuộc tìm kiếm tài liệu của cô được rút ngắn đi rất nhiều. Lưu Thiên Lãng từ đầu đến cuối không xen được vào câu nào nên cậu tức lắm. Cậu chụp lấy chồng sách trên tay Tô Đông An rồi lườm Bùi Hằng Anh một cái, đi thẳng ra quầy thu ngân.

Bình luận

Nhờ Bùi Hằng Anh mà công cuộc tìm kiếm tài liệu của cô được rút ngắn đi rất nhiều. Lưu Thiên Lãng từ đầu đến cuối không xen được vào câu nào nên cậu tức lắm. Cậu chụp lấy chồng sách trên tay Tô Đông An rồi lườm Bùi Hằng Anh một cái, đi thẳng ra quầy thu ngân.

Đợi đến khi Tô Đông An đuổi tới nơi thì nhân viên thu ngân đã đang cầm thẻ của Lưu Thiên Lãng để quẹt. Cô sững sờ ba giây rồi hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Bình luận

Đợi đến khi Tô Đông An đuổi tới nơi thì nhân viên thu ngân đã đang cầm thẻ của Lưu Thiên Lãng để quẹt. Cô sững sờ ba giây rồi hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Lưu Thiên Lãng cười cười: "Đây là quà xin lỗi của tôi vì đã làm phiền cậu."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng cười cười: "Đây là quà xin lỗi của tôi vì đã làm phiền cậu."

"Sao không mua luôn nhà sách này cho có lòng thành hơn đi!" Cô lẩm bẩm. Biết đối với một số việc Lưu Thiên Lãng khá cố chấp nên cô cũng không rút ví trả tiền nữa, nhưng miệng thì vẫn không nhịn được mà mỉa mai đôi câu.

Bình luận

"Sao không mua luôn nhà sách này cho có lòng thành hơn đi!" Cô lẩm bẩm. Biết đối với một số việc Lưu Thiên Lãng khá cố chấp nên cô cũng không rút ví trả tiền nữa, nhưng miệng thì vẫn không nhịn được mà mỉa mai đôi câu.

Lưu Thiên Lãng chống tay xuống bàn thu ngân, nghiêng người nhìn cô, khẽ cười: "Hay là vậy nhỉ?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng chống tay xuống bàn thu ngân, nghiêng người nhìn cô, khẽ cười: "Hay là vậy nhỉ?"

Cô lườm cậu một cái, xoay người bỏ đi. Lưu Thiên Lãng thấy thế vui vẻ cầm túi sách, nhanh chóng đuổi theo. Phạm Minh Nhất đi đằng sau nhìn Bùi Hằng Anh đang xách túi lớn túi nhỏ, kệ nệ bước đi, tốt bụng hỏi: "Cần tớ cầm hộ không?"

Bình luận

Cô lườm cậu một cái, xoay người bỏ đi. Lưu Thiên Lãng thấy thế vui vẻ cầm túi sách, nhanh chóng đuổi theo. Phạm Minh Nhất đi đằng sau nhìn Bùi Hằng Anh đang xách túi lớn túi nhỏ, kệ nệ bước đi, tốt bụng hỏi: "Cần tớ cầm hộ không?"

Bùi Hằng Anh đưa cho cậu ta một túi đầy sách rồi nở nụ cười ngốc nghếch: "Cảm... cảm ơn cậu nhé!"

Bình luận

Bùi Hằng Anh đưa cho cậu ta một túi đầy sách rồi nở nụ cười ngốc nghếch: "Cảm... cảm ơn cậu nhé!"

Phạm Minh Nhất im lặng một chút rồi đáp: "Không có gì."

Bình luận

Phạm Minh Nhất im lặng một chút rồi đáp: "Không có gì."

Trông ngốc ngốc mà có vẻ không ngốc chút nào.

Bình luận

Trông ngốc ngốc mà có vẻ không ngốc chút nào.

Bốn người rảo bước trên vỉa hè, đi đến đoạn ngã tư vừa hay đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Bùi Hằng Anh chợt lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo mấy phần vui mừng: "May quá! Đèn chuyển sang màu đỏ rồi. Vậy thì chúng ta có thể đứng... đứng nói chuyện thêm lúc nữa rồi."

Bình luận

Bốn người rảo bước trên vỉa hè, đi đến đoạn ngã tư vừa hay đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Bùi Hằng Anh chợt lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo mấy phần vui mừng: "May quá! Đèn chuyển sang màu đỏ rồi. Vậy thì chúng ta có thể đứng... đứng nói chuyện thêm lúc nữa rồi."

"..." Tô Đông An gãi trán, suy tư nhìn dòng xe đang dừng lại sau vạch kẻ trắng. Đèn đỏ thì bọn họ không được đi à? Sao đèn đỏ lại không được đi tiếp nhỉ? Bọn họ đang đi bộ mà... đúng không?

Bình luận

"..." Tô Đông An gãi trán, suy tư nhìn dòng xe đang dừng lại sau vạch kẻ trắng. Đèn đỏ thì bọn họ không được đi à? Sao đèn đỏ lại không được đi tiếp nhỉ? Bọn họ đang đi bộ mà... đúng không?

Lưu Thiên Lãng: "..."

Bình luận

Lưu Thiên Lãng: "..."

Phạm Minh Nhất: "..."

Bình luận

Phạm Minh Nhất: "..."

Như nhận ra bản thân đã nói lời ngốc nghếch, Bùi Hằng Anh nhìn đèn giao thông chỉ còn mười mấy giây nữa là chuyển sang màu xanh, vội giục bọn họ: "Mau... mau sang đường thôi. Sắp chuyển sang đèn xanh rồi."

Bình luận

Như nhận ra bản thân đã nói lời ngốc nghếch, Bùi Hằng Anh nhìn đèn giao thông chỉ còn mười mấy giây nữa là chuyển sang màu xanh, vội giục bọn họ: "Mau... mau sang đường thôi. Sắp chuyển sang đèn xanh rồi."

Đến lúc này Tô Đông An không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng rồi cũng nhanh chân băng qua đường. Lưu Thiên Lãng nhìn cô, lẩm bẩm: "Đồ ngốc thế mà cậu cũng thích chơi."

Bình luận

Đến lúc này Tô Đông An không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng rồi cũng nhanh chân băng qua đường. Lưu Thiên Lãng nhìn cô, lẩm bẩm: "Đồ ngốc thế mà cậu cũng thích chơi."

Thấy Tô Đông An không đáp, Lưu Thiên Lãng nhịn không được mà nói tiếp, trong giọng nói còn mang theo hờn dỗi rất dễ nhận ra: "Mới đó mà cậu đã thân thiết với cậu ta rồi. Còn tớ tớ cậu cậu cả buổi. Còn tôi giúp cậu bao nhiêu mà cậu vẫn lạnh nhạt, xa cách."

Bình luận

Thấy Tô Đông An không đáp, Lưu Thiên Lãng nhịn không được mà nói tiếp, trong giọng nói còn mang theo hờn dỗi rất dễ nhận ra: "Mới đó mà cậu đã thân thiết với cậu ta rồi. Còn tớ tớ cậu cậu cả buổi. Còn tôi giúp cậu bao nhiêu mà cậu vẫn lạnh nhạt, xa cách."

Cô cười là vì Bùi Hằng Anh có khả năng làm người khác ngốc nghếch theo mình. Với nhìn bộ dạng rụt rè, tự ti ấy, cô không nỡ nói nặng lời. Nhưng Lưu Thiên Lãng nói không sai, cô vẫn vô thức giữ khoảng cách với cậu. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại thế, và có vẻ như điều này đã làm cậu tổn thương? Nghĩ vậy, Tô Đông An liền ngoảnh đầu nhìn cậu mỉm cười:

Bình luận

Cô cười là vì Bùi Hằng Anh có khả năng làm người khác ngốc nghếch theo mình. Với nhìn bộ dạng rụt rè, tự ti ấy, cô không nỡ nói nặng lời. Nhưng Lưu Thiên Lãng nói không sai, cô vẫn vô thức giữ khoảng cách với cậu. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình lại thế, và có vẻ như điều này đã làm cậu tổn thương? Nghĩ vậy, Tô Đông An liền ngoảnh đầu nhìn cậu mỉm cười:

"Tớ biết rồi, Lãng."

Bình luận

"Tớ biết rồi, Lãng."

Nói rồi, cô xoay người đi tiếp mà không hề biết người nào đó da dẻ đang hồng hào lại dần dần chuyển sang màu đỏ lựng. Cậu ôm ngực, nhìn theo bóng lưng thiếu nữ trước mặt rồi hỏi người bên cạnh:

Bình luận

Nói rồi, cô xoay người đi tiếp mà không hề biết người nào đó da dẻ đang hồng hào lại dần dần chuyển sang màu đỏ lựng. Cậu ôm ngực, nhìn theo bóng lưng thiếu nữ trước mặt rồi hỏi người bên cạnh:

"Nhất này! Cậu có cảm thấy An hôm nay tỏa sáng lạ thường không? Kiểu như xung quanh cậu ấy phát ra ánh hào quang, lấp lánh lấp lánh ấy."

Bình luận

"Nhất này! Cậu có cảm thấy An hôm nay tỏa sáng lạ thường không? Kiểu như xung quanh cậu ấy phát ra ánh hào quang, lấp lánh lấp lánh ấy."

Phạm Minh Nhất nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lắc lư đi phía trước, lại nhìn người anh em đang ngẩn ngơ như thằng ngốc bên cạnh. Cậu ta lắc đầu, quả quyết đáp: "Không! Do cậu đang bị bệnh đấy!"

Bình luận

Phạm Minh Nhất nhìn bóng dáng nhỏ nhắn lắc lư đi phía trước, lại nhìn người anh em đang ngẩn ngơ như thằng ngốc bên cạnh. Cậu ta lắc đầu, quả quyết đáp: "Không! Do cậu đang bị bệnh đấy!"

"Bệnh ư?" Lưu Thiên Lãng lẩm bẩm: "Vậy thì là bệnh tương tư rồi!"

Bình luận

"Bệnh ư?" Lưu Thiên Lãng lẩm bẩm: "Vậy thì là bệnh tương tư rồi!"

Phạm Minh Nhất: "..."

Bình luận

Phạm Minh Nhất: "..."


Truyện tương tự

Bình luận