Sang kỳ hai, thầy chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi. Lớp được chia làm bốn dãy, hồi đầu kỳ, cô ngồi ở bàn bốn dãy ba. Còn hiện tại, chỗ ngồi mới của Tô Đông An ở bàn ba dãy một, dãy cạnh cửa đi. Bạn cùng bàn của cô giờ đây là cậu bạn mũm mĩm đánh rơi thẻ căng-tin, cũng là em họ Bùi Nguyên Vũ, Bùi Hằng Anh.
Bình luận
Sang kỳ hai, thầy chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi. Lớp được chia làm bốn dãy, hồi đầu kỳ, cô ngồi ở bàn bốn dãy ba. Còn hiện tại, chỗ ngồi mới của Tô Đông An ở bàn ba dãy một, dãy cạnh cửa đi. Bạn cùng bàn của cô giờ đây là cậu bạn mũm mĩm đánh rơi thẻ căng-tin, cũng là em họ Bùi Nguyên Vũ, Bùi Hằng Anh.
Tô Đông An cất sách vở vào ngăn bàn, cảnh giác nhìn cậu ấy. Còn Bùi Hằng Anh thì vô tư nhìn cô rồi cười hề hề trông như một tên ngốc, nhưng cô sẽ không bị đánh lừa bởi ngoại hình nhiều thịt của cậu ấy đâu. Em họ Bùi Nguyên Vũ, biết được bọn họ lại đang toan tính điều gì.
Bình luận
Tô Đông An cất sách vở vào ngăn bàn, cảnh giác nhìn cậu ấy. Còn Bùi Hằng Anh thì vô tư nhìn cô rồi cười hề hề trông như một tên ngốc, nhưng cô sẽ không bị đánh lừa bởi ngoại hình nhiều thịt của cậu ấy đâu. Em họ Bùi Nguyên Vũ, biết được bọn họ lại đang toan tính điều gì.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà thầy chủ nhiệm sắp xếp cho nhóm idol, Lưu Thiên Lãng và Phạm Minh Nhất ngồi chung một dãy. Sáu người, ba bàn cuối dãy trong cùng. Hoàng Thanh Nam và Hoàng Bách ngồi bàn cuối, rồi lần lượt đến Bùi Nguyên Vũ và Dương Minh Huỳnh, Lưu Thiên Lãng và Phạm Minh Nhất.
Bình luận
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà thầy chủ nhiệm sắp xếp cho nhóm idol, Lưu Thiên Lãng và Phạm Minh Nhất ngồi chung một dãy. Sáu người, ba bàn cuối dãy trong cùng. Hoàng Thanh Nam và Hoàng Bách ngồi bàn cuối, rồi lần lượt đến Bùi Nguyên Vũ và Dương Minh Huỳnh, Lưu Thiên Lãng và Phạm Minh Nhất.
Ngoại hình của họ thì khỏi phải bàn, đứng một mình đã chói lóa, giờ hội tụ lại một chỗ giống như cánh cửa thiên đường đang mở rộng chào đón tất cả mọi người, nhìn vẻ ngất ngây lồ lộ trên gương mặt của đám bạn học là đủ hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Nhưng có vẻ Dương Minh Huỳnh và Hoàng Thanh Nam không thích sự sắp xếp này cho lắm, vì từ đầu tới giờ, cô ấy khó chịu ra mặt, còn cậu ta thì đứng dậy, tự ý chuyển chỗ ngồi khác.
Bình luận
Ngoại hình của họ thì khỏi phải bàn, đứng một mình đã chói lóa, giờ hội tụ lại một chỗ giống như cánh cửa thiên đường đang mở rộng chào đón tất cả mọi người, nhìn vẻ ngất ngây lồ lộ trên gương mặt của đám bạn học là đủ hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Nhưng có vẻ Dương Minh Huỳnh và Hoàng Thanh Nam không thích sự sắp xếp này cho lắm, vì từ đầu tới giờ, cô ấy khó chịu ra mặt, còn cậu ta thì đứng dậy, tự ý chuyển chỗ ngồi khác.
Không biết đây là ý của thầy chủ nhiệm hay là mục đích của ai nhưng Tô Đông An cảm thấy rất tốt, đến lối đi cũng không cần phải đi chung thì phiền phức sẽ được hạn chế ở mức tối đa. Chỉ cần cô không nhìn ra hướng đó thì mọi thứ đều ổn.
Bình luận
Không biết đây là ý của thầy chủ nhiệm hay là mục đích của ai nhưng Tô Đông An cảm thấy rất tốt, đến lối đi cũng không cần phải đi chung thì phiền phức sẽ được hạn chế ở mức tối đa. Chỉ cần cô không nhìn ra hướng đó thì mọi thứ đều ổn.
Tô Đông An đăm chiêu suy nghĩ. Giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, sức khỏe cũng ổn định, chỉ cần duy trì tình trạng hiện tại thì có sống được tới già hay không cô không chắc, nhưng sống tới trung niên thì hẳn là vẫn được. Giờ, việc cô cần tập trung là tìm ngành học phù hợp với sức khỏe. Chiều nay có nên ghé qua hiệu sách mua vài quyển hướng nghiệp không nhỉ?
Bình luận
Tô Đông An đăm chiêu suy nghĩ. Giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, sức khỏe cũng ổn định, chỉ cần duy trì tình trạng hiện tại thì có sống được tới già hay không cô không chắc, nhưng sống tới trung niên thì hẳn là vẫn được. Giờ, việc cô cần tập trung là tìm ngành học phù hợp với sức khỏe. Chiều nay có nên ghé qua hiệu sách mua vài quyển hướng nghiệp không nhỉ?
Cuộc trò chuyện dừng lại tại đó. Bùi Hằng Anh bối rối nhìn cô không biết phải làm sao. Cậu ấy nhớ lời mẹ dặn liền lật đật lôi đống đồ ăn vặt ra, cẩn thận bày lên trên bàn, híp mắt cười.
Bình luận
Cuộc trò chuyện dừng lại tại đó. Bùi Hằng Anh bối rối nhìn cô không biết phải làm sao. Cậu ấy nhớ lời mẹ dặn liền lật đật lôi đống đồ ăn vặt ra, cẩn thận bày lên trên bàn, híp mắt cười.
"Ừm. Hôm... hôm nay tớ đem hơi nhiều đồ ăn vặt, cậu... cậu... cậu ăn chung cùng tớ nhé!"
Bình luận
"Ừm. Hôm... hôm nay tớ đem hơi nhiều đồ ăn vặt, cậu... cậu... cậu ăn chung cùng tớ nhé!"
Nhìn hai má phính thịt rung rung theo mỗi cử động của Bùi Hằng Anh, Tô Đông An không khỏi sờ mặt. Đến bao giờ cô mới có được nhiều thịt như cậu ấy nhỉ? Cô rút gương từ trong túi ra, ngắm nghía một hồi rồi thở dài. Ít ra thì, giờ cũng đỡ hơn trước kia.
Bình luận
Nhìn hai má phính thịt rung rung theo mỗi cử động của Bùi Hằng Anh, Tô Đông An không khỏi sờ mặt. Đến bao giờ cô mới có được nhiều thịt như cậu ấy nhỉ? Cô rút gương từ trong túi ra, ngắm nghía một hồi rồi thở dài. Ít ra thì, giờ cũng đỡ hơn trước kia.
"Sao, sao thế?" Bùi Hằng Anh chần chừ hỏi.
Bình luận
"Sao, sao thế?" Bùi Hằng Anh chần chừ hỏi.
Cô để gương xuống bàn, hắng giọng, tỏ vẻ thờ ơ: "Không có gì. Tôi không thích ăn vặt, cậu ăn một mình đi."
Bình luận
Cô để gương xuống bàn, hắng giọng, tỏ vẻ thờ ơ: "Không có gì. Tôi không thích ăn vặt, cậu ăn một mình đi."
Tuy Bùi Hằng Anh hơi ngố nhưng vẫn có thể cảm nhận được Tô Đông An cố ý xa lánh mình. Ngày đó, lúc đi qua chỗ Tô Đông An, nghe thấy cô thích những người mũm mĩm, cậu ấy vui mừng không thôi, nhưng do tính cách rụt rè nên mãi chưa dám lại gần làm quen. Cậu ấy biết bản thân không được chào đón như anh họ, nhiều bạn học cũng cười nhạo cậu ấy vì ngoại hình quá khổ này. Cứ nghĩ Tô Đông An sẽ khác nhưng... không ngờ kết quả vẫn vậy.
Bình luận
Tuy Bùi Hằng Anh hơi ngố nhưng vẫn có thể cảm nhận được Tô Đông An cố ý xa lánh mình. Ngày đó, lúc đi qua chỗ Tô Đông An, nghe thấy cô thích những người mũm mĩm, cậu ấy vui mừng không thôi, nhưng do tính cách rụt rè nên mãi chưa dám lại gần làm quen. Cậu ấy biết bản thân không được chào đón như anh họ, nhiều bạn học cũng cười nhạo cậu ấy vì ngoại hình quá khổ này. Cứ nghĩ Tô Đông An sẽ khác nhưng... không ngờ kết quả vẫn vậy.
Hay là do mình béo quá rồi chăng? Bùi Hằng Anh thầm nghĩ. Cậu ấy liếc mắt nhìn cậu bạn lớp trưởng, lại nhìn mình một lượt, buồn bã cúi đầu. Hình như béo hơn lớp trưởng hơi nhiều.
Bình luận
Hay là do mình béo quá rồi chăng? Bùi Hằng Anh thầm nghĩ. Cậu ấy liếc mắt nhìn cậu bạn lớp trưởng, lại nhìn mình một lượt, buồn bã cúi đầu. Hình như béo hơn lớp trưởng hơi nhiều.
Thấy người bên cạnh không có phản ứng, cô liếc mắt nhìn sang. Bờ vai Bùi Hằng Anh rủ xuống, cả người ủ rột như chú chó bị chủ nhân phũ phàng. Đôi mắt xanh đượm buồn, khóe mắt hơi đỏ như sắp khóc. Tô Đông An giật mình, lướt lại đoạn hội thoại vừa nãy trong đầu một lượt. Cô, không nói gì quá đáng mà nhỉ? Học hết một kỳ mà giờ cô mới biết mặt cậu ấy. Chắc có lẽ cậu ấy cũng không hề thân thiết với Bùi Nguyên Vũ như cô tưởng. Có cần thiết phải phòng bị cậu ấy không? Suy nghĩ vừa thoáng qua, Tô Đông An giật mình vội lắc đầu. Không được, không thể dễ dàng mất cảnh giác như vậy. Lúc đầu bọn họ cũng tỏ ra vô hại để đánh lừa cô mà.
Bình luận
Thấy người bên cạnh không có phản ứng, cô liếc mắt nhìn sang. Bờ vai Bùi Hằng Anh rủ xuống, cả người ủ rột như chú chó bị chủ nhân phũ phàng. Đôi mắt xanh đượm buồn, khóe mắt hơi đỏ như sắp khóc. Tô Đông An giật mình, lướt lại đoạn hội thoại vừa nãy trong đầu một lượt. Cô, không nói gì quá đáng mà nhỉ? Học hết một kỳ mà giờ cô mới biết mặt cậu ấy. Chắc có lẽ cậu ấy cũng không hề thân thiết với Bùi Nguyên Vũ như cô tưởng. Có cần thiết phải phòng bị cậu ấy không? Suy nghĩ vừa thoáng qua, Tô Đông An giật mình vội lắc đầu. Không được, không thể dễ dàng mất cảnh giác như vậy. Lúc đầu bọn họ cũng tỏ ra vô hại để đánh lừa cô mà.
"Cậu... ghét tớ hả?" Bùi Hằng Anh lên tiếng, giọng nghẹn lại như sắp khóc. "Bởi vì tớ quá béo ư?"
Bình luận
"Cậu... ghét tớ hả?" Bùi Hằng Anh lên tiếng, giọng nghẹn lại như sắp khóc. "Bởi vì tớ quá béo ư?"
"Ai? Ai nói thế hả?" Nghe đến đây, Tô Đông An tức giận, vỗ bàn quát to khiến các bạn học giật mình, quay đầu nhìn về phía này. Cô giả bộ ho một tiếng, hạ giọng nói tiếp: "Cậu không béo, cậu chỉ nhiều thịt thôi. Đứa nào chê cậu béo tức là nó đang ghen tị với cậu đấy! Hiểu không? Nhiều thịt thế này thì phải tự hào lên chứ!"
Bình luận
"Ai? Ai nói thế hả?" Nghe đến đây, Tô Đông An tức giận, vỗ bàn quát to khiến các bạn học giật mình, quay đầu nhìn về phía này. Cô giả bộ ho một tiếng, hạ giọng nói tiếp: "Cậu không béo, cậu chỉ nhiều thịt thôi. Đứa nào chê cậu béo tức là nó đang ghen tị với cậu đấy! Hiểu không? Nhiều thịt thế này thì phải tự hào lên chứ!"
Tô Đông An gật mạnh đầu như muốn lấy cả bản thân ra để thề: "Thật. Tớ muốn như cậu còn không được."
Bình luận
Tô Đông An gật mạnh đầu như muốn lấy cả bản thân ra để thề: "Thật. Tớ muốn như cậu còn không được."
Lần đầu tiên có người nói muốn được như cậu ấy, còn nói tất cả là do ghen ghét với cậu ấy nên mới nói thế. Bùi Hằng Anh biết cô nói vậy chỉ để an ủi mình nhưng trong lòng cậu ấy vẫn rất vui. Nhân lúc bầu không khí tốt đẹp, Bùi Hằng Anh liền hỏi chuyện lúc nãy.
Bình luận
Lần đầu tiên có người nói muốn được như cậu ấy, còn nói tất cả là do ghen ghét với cậu ấy nên mới nói thế. Bùi Hằng Anh biết cô nói vậy chỉ để an ủi mình nhưng trong lòng cậu ấy vẫn rất vui. Nhân lúc bầu không khí tốt đẹp, Bùi Hằng Anh liền hỏi chuyện lúc nãy.
"Vậy sao cậu lại xa lánh tớ."
Bình luận
"Vậy sao cậu lại xa lánh tớ."
"Ờm." Tô Đông An gãi má, không biết phải nói sao, nhưng cũng không thể vì Bùi Nguyên Vũ mà nhận định cậu ấy xấu ngay từ đầu được. "Vì cậu là em họ của Bùi Nguyên Vũ."
Bình luận
"Ờm." Tô Đông An gãi má, không biết phải nói sao, nhưng cũng không thể vì Bùi Nguyên Vũ mà nhận định cậu ấy xấu ngay từ đầu được. "Vì cậu là em họ của Bùi Nguyên Vũ."
"Chỉ vì thế?" Bùi Hằng Anh ngạc nhiên hỏi lại.
Bình luận
"Chỉ vì thế?" Bùi Hằng Anh ngạc nhiên hỏi lại.
"Vì cậu ta tính kế tớ nên tớ không tin tưởng tất cả những người có mối quan hệ với cậu ta." Cô thẳng thắn trả lời.
Bình luận
"Vì cậu ta tính kế tớ nên tớ không tin tưởng tất cả những người có mối quan hệ với cậu ta." Cô thẳng thắn trả lời.
"Nhưng tớ... tớ thực sự không thân với anh Vũ."
Bình luận
"Nhưng tớ... tớ thực sự không thân với anh Vũ."
"Chẳng có gì chứng minh được điều đó cả. Huống chi..." Tô Đông An nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ẩn ý. "Bố cậu lại là người được lợi trong chuyện này."
Bình luận
"Chẳng có gì chứng minh được điều đó cả. Huống chi..." Tô Đông An nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ẩn ý. "Bố cậu lại là người được lợi trong chuyện này."
"Lợi... được lợi gì cơ?" Não Bùi Hằng Anh đơ ra, chỉ biết lặp lại lời cô nói.
Bình luận
"Lợi... được lợi gì cơ?" Não Bùi Hằng Anh đơ ra, chỉ biết lặp lại lời cô nói.
Nhìn đôi mắt dại đi vì lượng thông tin quá lớn, Tô Đông An hoang mang không biết có phải bản thân đa nghi quá không. Chứ gương mặt ngây ngốc này có suy nghĩ gì đều hiện hết trên mặt thế kia thì lừa được ai?
Bình luận
Nhìn đôi mắt dại đi vì lượng thông tin quá lớn, Tô Đông An hoang mang không biết có phải bản thân đa nghi quá không. Chứ gương mặt ngây ngốc này có suy nghĩ gì đều hiện hết trên mặt thế kia thì lừa được ai?
Đương lúc Bùi Hằng Anh định nói thì thầy chủ nhiệm lên tiếng, cậu ấy đành nén lại, chờ cơ hội lần sau.
Bình luận
Đương lúc Bùi Hằng Anh định nói thì thầy chủ nhiệm lên tiếng, cậu ấy đành nén lại, chờ cơ hội lần sau.
"Thầy sẽ nói ngắn gọn thôi." Thầy Thao đập sách xuống bàn, thu hút sự chú ý của đám học trò. "Sắp tới nhà trường dự định tổ chức đi dã ngoại hai ngày một đêm tại thị xã S vào cuối tháng này. Cán bộ lớp lên kế hoạch cho buổi dã ngoại rồi gửi lại cho thầy."
Bình luận
"Thầy sẽ nói ngắn gọn thôi." Thầy Thao đập sách xuống bàn, thu hút sự chú ý của đám học trò. "Sắp tới nhà trường dự định tổ chức đi dã ngoại hai ngày một đêm tại thị xã S vào cuối tháng này. Cán bộ lớp lên kế hoạch cho buổi dã ngoại rồi gửi lại cho thầy."
Lớp trưởng mũm mĩm: "Vâng."
Bình luận
Lớp trưởng mũm mĩm: "Vâng."
Nói rồi, thầy Thao ra ngoài, để cho đám học sinh tự lên kế hoạch. Thầy vừa đi, cả lớp bắt đầu bàn tán rôm rả. Ai cũng thắc mắc vì sao năm nay lại đi trong nước, còn đi tận nơi hẻo lánh như thị xã S. Các năm trước đều đi nước ngoài, nay thay đổi nên đám học sinh thắc mắc cũng là điều đương nhiên. Cả lớp tụ thành những tốp nhỏ, nhóm thì bàn luận về những thứ chuẩn bị mua cho chuyến đi, nhóm thì tìm hiểu, chia sẻ những địa điểm đẹp có thể chụp ảnh. Kẹo Bông Gòn cũng từ bên kia nhảy tới chỗ Tô Đông An.
Bình luận
Nói rồi, thầy Thao ra ngoài, để cho đám học sinh tự lên kế hoạch. Thầy vừa đi, cả lớp bắt đầu bàn tán rôm rả. Ai cũng thắc mắc vì sao năm nay lại đi trong nước, còn đi tận nơi hẻo lánh như thị xã S. Các năm trước đều đi nước ngoài, nay thay đổi nên đám học sinh thắc mắc cũng là điều đương nhiên. Cả lớp tụ thành những tốp nhỏ, nhóm thì bàn luận về những thứ chuẩn bị mua cho chuyến đi, nhóm thì tìm hiểu, chia sẻ những địa điểm đẹp có thể chụp ảnh. Kẹo Bông Gòn cũng từ bên kia nhảy tới chỗ Tô Đông An.
"Lạ thật. Năm nay lại đi trong nước mà không phải đi nước ngoài."
Bình luận
"Lạ thật. Năm nay lại đi trong nước mà không phải đi nước ngoài."
"Các năm trước đều đi nước ngoài à?"
Bình luận
"Các năm trước đều đi nước ngoài à?"
"Ừ. Nhưng tớ vừa lên mạng tìm hiểu thì thấy nơi đó khá nhiều cảnh đẹp. Chắc sẽ vui lắm đây."
Bình luận
"Ừ. Nhưng tớ vừa lên mạng tìm hiểu thì thấy nơi đó khá nhiều cảnh đẹp. Chắc sẽ vui lắm đây."
Tô Đông An ngồi nhìn Kẹo Bông Gòn ba hoa chích chòe, hào hứng mãi không thôi. Chắc do cô đã trưởng thành nên không có nhiều hứng thú như cô ấy. Tô Đông An cũng cố lờ đi vẻ mặt bồn chồn muốn tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người của Bùi Hằng Anh.
Bình luận
Tô Đông An ngồi nhìn Kẹo Bông Gòn ba hoa chích chòe, hào hứng mãi không thôi. Chắc do cô đã trưởng thành nên không có nhiều hứng thú như cô ấy. Tô Đông An cũng cố lờ đi vẻ mặt bồn chồn muốn tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người của Bùi Hằng Anh.
Lúc tiếp cận cô, bọn họ cũng như này, vô tư không mục đích, nhưng rồi kết cục thì thế nào? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bùi Nguyên Vũ như thế, đám người chơi với cậu ta thì sao khác đi được. Huống chi, Bùi Hằng Anh lại còn là em họ của cậu ta.
Bình luận
Lúc tiếp cận cô, bọn họ cũng như này, vô tư không mục đích, nhưng rồi kết cục thì thế nào? Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Bùi Nguyên Vũ như thế, đám người chơi với cậu ta thì sao khác đi được. Huống chi, Bùi Hằng Anh lại còn là em họ của cậu ta.
"À. Có chuyện này hay lắm, tớ mới nghe ngóng được." Đang ba hoa chích chòe, Kẹo Bông Gòn bất chợt chuyển đề tài. Cô ấy nghiêng người về phía Tô Đông An, nói nhỏ: "Hí hí hí. Cậu biết gì không? Trần Diễm Hạ bị đánh đến nhập viện đấy."
Bình luận
"À. Có chuyện này hay lắm, tớ mới nghe ngóng được." Đang ba hoa chích chòe, Kẹo Bông Gòn bất chợt chuyển đề tài. Cô ấy nghiêng người về phía Tô Đông An, nói nhỏ: "Hí hí hí. Cậu biết gì không? Trần Diễm Hạ bị đánh đến nhập viện đấy."
Nói đến đây, Kẹo Bông Gòn ôm bụng cười ha hả một lúc mới dừng lại. Cô ấy lau khóe mắt, vừa nói vừa cười: "Ha... ha... ha. Cậu ta mang danh em gái mưa, nhưng lại làm những hành động vượt quá hai từ "em gái" với tên anh trai mưa đó nên bị bạn gái anh ta, cũng là chị đại của trường bên dạy cho một bài học. Cả Vũ Thị Liên và Đỗ Mai Lan đi cùng cậu ta cũng bị vạ lây, đánh cho nhập viện đấy. Há há há, đáng đời. Chị đại kia còn nói, xuất hiện trước mặt chị ta lần nào, chị ta đánh lần ấy."
Bình luận
Nói đến đây, Kẹo Bông Gòn ôm bụng cười ha hả một lúc mới dừng lại. Cô ấy lau khóe mắt, vừa nói vừa cười: "Ha... ha... ha. Cậu ta mang danh em gái mưa, nhưng lại làm những hành động vượt quá hai từ "em gái" với tên anh trai mưa đó nên bị bạn gái anh ta, cũng là chị đại của trường bên dạy cho một bài học. Cả Vũ Thị Liên và Đỗ Mai Lan đi cùng cậu ta cũng bị vạ lây, đánh cho nhập viện đấy. Há há há, đáng đời. Chị đại kia còn nói, xuất hiện trước mặt chị ta lần nào, chị ta đánh lần ấy."
Tô Đông An bật cười. Mặc dù không có ý định sẽ trả thù bọn họ, nhưng khi nghe đám người xấu tính ấy bị kẻ khác tẩn cho một trận đến mức nhập viện. Cô thấy vô cùng vô cùng vui vẻ. Bùi Hằng Anh ngồi bên không hiểu chuyện gì nhưng thấy hai người họ cười, cậu ấy cũng bất giác cười theo.
Bình luận
Tô Đông An bật cười. Mặc dù không có ý định sẽ trả thù bọn họ, nhưng khi nghe đám người xấu tính ấy bị kẻ khác tẩn cho một trận đến mức nhập viện. Cô thấy vô cùng vô cùng vui vẻ. Bùi Hằng Anh ngồi bên không hiểu chuyện gì nhưng thấy hai người họ cười, cậu ấy cũng bất giác cười theo.
"Tùng... tùng... tùng"
Bình luận
"Tùng... tùng... tùng"
Tiếng trống vừa vang lên, Kẹo Bông Gòn đứng bật dậy, Bùi Hằng Anh theo phản xạ cũng đứng lên theo. Kẹo Bông Gòn nói: "Đi ăn trưa thôi."
Bình luận
Tiếng trống vừa vang lên, Kẹo Bông Gòn đứng bật dậy, Bùi Hằng Anh theo phản xạ cũng đứng lên theo. Kẹo Bông Gòn nói: "Đi ăn trưa thôi."
Cô ấy vừa dứt lời, Bùi Hằng Anh liền cúi đầu nhìn cô, tựa như đang đợi cô đi cùng. Kẹo Bông Gòn nhanh tay kéo cậu ấy lôi đi. Trước khi ra khỏi cửa lớp còn ngoảnh lại, nháy mắt, vẫy tay với Tô Đông An: "Bọn tớ đi ăn tí rồi về nha."
Bình luận
Cô ấy vừa dứt lời, Bùi Hằng Anh liền cúi đầu nhìn cô, tựa như đang đợi cô đi cùng. Kẹo Bông Gòn nhanh tay kéo cậu ấy lôi đi. Trước khi ra khỏi cửa lớp còn ngoảnh lại, nháy mắt, vẫy tay với Tô Đông An: "Bọn tớ đi ăn tí rồi về nha."
Cô đưa tay lên đáp.
Bình luận
Cô đưa tay lên đáp.
Như mọi lần, chờ người trong lớp đi gần hết, lúc này Lưu Thiên Lãng cầm theo bình giữ nhiệt bước đến chỗ cô. Cậu kéo ghế Bùi Hằng Anh ngồi xuống, nói: "Ăn cái này đi."
Bình luận
Như mọi lần, chờ người trong lớp đi gần hết, lúc này Lưu Thiên Lãng cầm theo bình giữ nhiệt bước đến chỗ cô. Cậu kéo ghế Bùi Hằng Anh ngồi xuống, nói: "Ăn cái này đi."
Tô Đông An "ồ" một tiếng, mở bình giữ nhiệt, là súp tổ yến càng cua. Cô cười gượng nhìn cậu múc tổ yến ra bát, miễn cưỡng bưng lên ăn. Ngày hôm đó Kẹo Bông Gòn chỉ nói trêu mà không ngờ Lưu Thiên Lãng lại làm thật.
Bình luận
Tô Đông An "ồ" một tiếng, mở bình giữ nhiệt, là súp tổ yến càng cua. Cô cười gượng nhìn cậu múc tổ yến ra bát, miễn cưỡng bưng lên ăn. Ngày hôm đó Kẹo Bông Gòn chỉ nói trêu mà không ngờ Lưu Thiên Lãng lại làm thật.
Gần một tháng nay, hầu như ngày nào cậu cũng mang tổ yến, bào ngư, không thì vi cá mập đã được chế biến đa dạng thành nhiều món khác nhau cho cô. Dù nhiều lần cô đã tìm cách từ chối nhưng đều bị cậu áp chế. Tuần đầu tiên mới ra viện, cậu còn bắt cô ngày nào cũng phải ăn. Tuy biết Lưu Thiên Lãng có ý tốt nhưng ăn toàn đồ đắt tiền thế này cũng khiến cô lo lắng lắm chứ! Đã vậy ăn liên tục cả tuần liền. Lo sợ bất chợt ngày nào đó cậu đòi lại, phần vì cũng không muốn nhận đồ của người ta mãi nên Tô Đông An đã nói cậu đừng mang đến nữa.
Bình luận
Gần một tháng nay, hầu như ngày nào cậu cũng mang tổ yến, bào ngư, không thì vi cá mập đã được chế biến đa dạng thành nhiều món khác nhau cho cô. Dù nhiều lần cô đã tìm cách từ chối nhưng đều bị cậu áp chế. Tuần đầu tiên mới ra viện, cậu còn bắt cô ngày nào cũng phải ăn. Tuy biết Lưu Thiên Lãng có ý tốt nhưng ăn toàn đồ đắt tiền thế này cũng khiến cô lo lắng lắm chứ! Đã vậy ăn liên tục cả tuần liền. Lo sợ bất chợt ngày nào đó cậu đòi lại, phần vì cũng không muốn nhận đồ của người ta mãi nên Tô Đông An đã nói cậu đừng mang đến nữa.
Lúc đó, Lưu Thiên Lãng chỉ cười cười không nói, cũng không khuyên nhủ đôi câu. Cô còn tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đó, nhưng không ngờ buổi tối vừa ngồi xuống ghế đã thấy tổ yến xuất hiện trên bàn ăn. Hỏi ra mới biết, là Lưu Thiên Lãng gửi tới.
Bình luận
Lúc đó, Lưu Thiên Lãng chỉ cười cười không nói, cũng không khuyên nhủ đôi câu. Cô còn tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại tại đó, nhưng không ngờ buổi tối vừa ngồi xuống ghế đã thấy tổ yến xuất hiện trên bàn ăn. Hỏi ra mới biết, là Lưu Thiên Lãng gửi tới.
Cuối cùng, Tô Đông An chỉ có thể đàm phán với cậu. Cô sẽ ăn một tuần ba bữa vì ăn nhiều hơn không tốt cho sức khỏe, với điều kiện cậu không được ngồi ăn trưa cùng cô, hạn chế đi theo cô. Thấy thái độ cứng rắn của cô, cậu đành phải thỏa hiệp.
Bình luận
Cuối cùng, Tô Đông An chỉ có thể đàm phán với cậu. Cô sẽ ăn một tuần ba bữa vì ăn nhiều hơn không tốt cho sức khỏe, với điều kiện cậu không được ngồi ăn trưa cùng cô, hạn chế đi theo cô. Thấy thái độ cứng rắn của cô, cậu đành phải thỏa hiệp.
Tô Đông An ngẩng mặt, há miệng định nói không cần tiếp tục mang cho cô nữa, nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cậu, cô lại không thể thốt lên lời. Tô Đông An buồn bực, khuấy bát tổ yến trước mặt, đau khổ đáp: "Ngon lắm!"
Bình luận
Tô Đông An ngẩng mặt, há miệng định nói không cần tiếp tục mang cho cô nữa, nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cậu, cô lại không thể thốt lên lời. Tô Đông An buồn bực, khuấy bát tổ yến trước mặt, đau khổ đáp: "Ngon lắm!"
"Vậy thì ăn nhiều vào." Nhớ lại cảnh lúc nãy trong lớp, cậu nghịch tóc mai rủ xuống trước trán, lơ đãng hỏi: "Mới chuyển chỗ mà cậu với tên mập mạp kia thân nhau quá nhỉ?"
Bình luận
"Vậy thì ăn nhiều vào." Nhớ lại cảnh lúc nãy trong lớp, cậu nghịch tóc mai rủ xuống trước trán, lơ đãng hỏi: "Mới chuyển chỗ mà cậu với tên mập mạp kia thân nhau quá nhỉ?"
Cô lắc đầu: "Không thân. Cậu ấy là em họ của Bùi Nguyên Vũ."
Bình luận
Cô lắc đầu: "Không thân. Cậu ấy là em họ của Bùi Nguyên Vũ."
Chẳng hiểu sao sau khi nghe cô nói vậy, cậu lại thấy vui trong lòng. Lưu Thiên Lãng hắng giọng, đáp: "Nên như thế. Biết được Bùi Nguyên Vũ lại đang tính toán điều gì, cẩn thận vẫn hơn."
Bình luận
Chẳng hiểu sao sau khi nghe cô nói vậy, cậu lại thấy vui trong lòng. Lưu Thiên Lãng hắng giọng, đáp: "Nên như thế. Biết được Bùi Nguyên Vũ lại đang tính toán điều gì, cẩn thận vẫn hơn."
"Mà cậu không đi ăn trưa hả?"
Bình luận
"Mà cậu không đi ăn trưa hả?"
"Bây giờ tôi đi đây. Nhớ ăn cho hết đấy. À," Lưu Thiên Lãng đứng dậy, đưa cho cô lọ sứ không nhãn mác đựng những sợi dài, mảnh màu đỏ. "Đây là nhụy nghệ tây, về pha với nước ấm cho thêm ít đường phèn vào uống nhé."
Bình luận
"Bây giờ tôi đi đây. Nhớ ăn cho hết đấy. À," Lưu Thiên Lãng đứng dậy, đưa cho cô lọ sứ không nhãn mác đựng những sợi dài, mảnh màu đỏ. "Đây là nhụy nghệ tây, về pha với nước ấm cho thêm ít đường phèn vào uống nhé."
"Này." Tô Đông An gọi giật cậu lại. Cô gãi má, ngập ngừng hỏi: "Nhà cậu... còn nhiều thứ này lắm hả?"
Bình luận
"Này." Tô Đông An gọi giật cậu lại. Cô gãi má, ngập ngừng hỏi: "Nhà cậu... còn nhiều thứ này lắm hả?"
Lưu Thiên Lãng nhếch môi, đôi mắt cong cong như hồ ly gian xảo. Cậu vò mái tóc ngắn đen nhánh của Tô Đông An, cười đáp: "Yên tâm. Ở nhà tôi còn nhiều lắm. Đủ để cậu ăn mấy tháng. Đi nhé!"
Bình luận
Lưu Thiên Lãng nhếch môi, đôi mắt cong cong như hồ ly gian xảo. Cậu vò mái tóc ngắn đen nhánh của Tô Đông An, cười đáp: "Yên tâm. Ở nhà tôi còn nhiều lắm. Đủ để cậu ăn mấy tháng. Đi nhé!"
Tô Đông An gục đầu xuống bàn, rên rỉ. Không yên tâm chút nào! Nhiều như vậy làm sao cô yên tâm được! Chả lẽ phải ăn liên tục mấy tháng liền ư? Chắc đi chết quá.
Bình luận
Tô Đông An gục đầu xuống bàn, rên rỉ. Không yên tâm chút nào! Nhiều như vậy làm sao cô yên tâm được! Chả lẽ phải ăn liên tục mấy tháng liền ư? Chắc đi chết quá.
Lưu Thiên Lãng vừa đi khuất thì trước cửa lớp xuất hiện một bóng dáng mập mạp, trên tay cậu ấy cầm suất cơm, rụt rè tiến lại gần chỗ Tô Đông An đang ngồi. Thấy trên bàn cô có đồ ăn, cũng biết bản thân lo lắng dư thừa nên cậu ấy tính nhẹ nhàng lùi ra ngoài thì Tô Đông An bỗng ngồi bật dậy. Cậu ấy giật mình, vội vàng giấu suất cơm sau lưng.
Bình luận
Lưu Thiên Lãng vừa đi khuất thì trước cửa lớp xuất hiện một bóng dáng mập mạp, trên tay cậu ấy cầm suất cơm, rụt rè tiến lại gần chỗ Tô Đông An đang ngồi. Thấy trên bàn cô có đồ ăn, cũng biết bản thân lo lắng dư thừa nên cậu ấy tính nhẹ nhàng lùi ra ngoài thì Tô Đông An bỗng ngồi bật dậy. Cậu ấy giật mình, vội vàng giấu suất cơm sau lưng.
"Tớ tưởng cậu đi ăn rồi?" Thấy người trước mặt, cô ngạc nhiên hỏi.
Bình luận
"Tớ tưởng cậu đi ăn rồi?" Thấy người trước mặt, cô ngạc nhiên hỏi.
Bùi Hằng Anh lúng túng đáp: "Tớ... tớ... tớ tưởng cậu không mang đồ ăn trưa, ha ha."
Bình luận
Bùi Hằng Anh lúng túng đáp: "Tớ... tớ... tớ tưởng cậu không mang đồ ăn trưa, ha ha."
Nhìn bàn tay giấu sau lưng nãy giờ của Bùi Hằng Anh, cô chợt hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tô Đông An nhìn cậu ấy với ánh mắt phức tạp. Giờ cô chẳng thể phân biệt được Bùi Hằng Anh thật lòng hay đang tính kế nữa. Nhưng người đã tới, không lợi dụng thì cũng hơi uổng.
Bình luận
Nhìn bàn tay giấu sau lưng nãy giờ của Bùi Hằng Anh, cô chợt hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tô Đông An nhìn cậu ấy với ánh mắt phức tạp. Giờ cô chẳng thể phân biệt được Bùi Hằng Anh thật lòng hay đang tính kế nữa. Nhưng người đã tới, không lợi dụng thì cũng hơi uổng.
Nghĩ vậy, Tô Đông An cười đon đả, chỉnh ghế cho Bùi Hằng Anh, tay còn nhiệt tình phủi bụi, thân thiện hỏi han: "Cậu chắc ăn qua loa để mang cơm đến cho tớ nhỉ? Ngồi đi, ngồi đi. Lượng ăn hàng ngày của cậu thế nào?"
Bình luận
Nghĩ vậy, Tô Đông An cười đon đả, chỉnh ghế cho Bùi Hằng Anh, tay còn nhiệt tình phủi bụi, thân thiện hỏi han: "Cậu chắc ăn qua loa để mang cơm đến cho tớ nhỉ? Ngồi đi, ngồi đi. Lượng ăn hàng ngày của cậu thế nào?"
Bùi Hằng Anh đẩy gọng kính, mơ mơ màng màng ngồi xuống. Vừa nghe cô nhắc tới từ ăn, bụng cậu ấy vội réo lên biểu tình. Bùi Hằng Anh đỏ mặt, đè ngấn mỡ trước bụng.
Bình luận
Bùi Hằng Anh đẩy gọng kính, mơ mơ màng màng ngồi xuống. Vừa nghe cô nhắc tới từ ăn, bụng cậu ấy vội réo lên biểu tình. Bùi Hằng Anh đỏ mặt, đè ngấn mỡ trước bụng.
Tô Đông An phì cười, đẩy bình giữ nhiệt về phía cậu ấy: "Đói sao? Vừa hay tớ lại no quá. Cậu ăn hộ tớ chỗ này được không? Yên tâm, phần tớ ăn đã đơm riêng ra bát."
Bình luận
Tô Đông An phì cười, đẩy bình giữ nhiệt về phía cậu ấy: "Đói sao? Vừa hay tớ lại no quá. Cậu ăn hộ tớ chỗ này được không? Yên tâm, phần tớ ăn đã đơm riêng ra bát."
"Cậu... cậu no rồi sao?"
Bình luận
"Cậu... cậu no rồi sao?"
Cô híp mắt: "Ừ. Giúp tớ nhé."
Bình luận
Cô híp mắt: "Ừ. Giúp tớ nhé."
"Ừ... ừm..."
Bình luận
"Ừ... ừm..."
Nhìn Bùi Hằng Anh giải quyết đống tổ yến, Tô Đông An thở phào nhẹ nhõm. Nay thoát nạn rồi, nhưng còn ngày kia. Giờ nói sao để bảo Lưu Thiên Lãng đừng mang đồ cho cô nữa nhỉ? Nếu tiếp tục ăn nữa thì chẳng biết cô phải làm cật lực bao nhiêu năm mới trả đủ cho cậu. Tự dưng Tô Đông An thấy tương lai của mình mờ mịt quá.
Bình luận
Nhìn Bùi Hằng Anh giải quyết đống tổ yến, Tô Đông An thở phào nhẹ nhõm. Nay thoát nạn rồi, nhưng còn ngày kia. Giờ nói sao để bảo Lưu Thiên Lãng đừng mang đồ cho cô nữa nhỉ? Nếu tiếp tục ăn nữa thì chẳng biết cô phải làm cật lực bao nhiêu năm mới trả đủ cho cậu. Tự dưng Tô Đông An thấy tương lai của mình mờ mịt quá.