Bình luận
Bình luận
Trang giống như một bông hoa nở rộ trong ánh sáng ban ngày nhưng chưa kịp tỏa hương đã bị bàn tay tàn nhẫn của số phận ngắt lấy. Thần chết đã đưa em đi rồi.
Bình luận
Bình luận
Hôm đó, em nằm trên giường bệnh, mặt tái hết đi, hơi thở yếu ớt như ngọn nến đang dần bị dập tắt. Ai cũng tưởng cô nhóc vượt qua được tử thần rồi nhưng ai ngờ tử thần lại không tha cho cô bé. Những mảng ký ức đó lại được lặp lại. Chỉ khác lần này, em đã không vượt qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Từng câu từng chữ được nặn ra rất khó khăn nhưng Trang vẫn cố gắng nói, mỗi từ như một nỗ lực cuối cùng.”. Ai cũng đã quen với việc Trang là cô bé với niềm lạc quan, sự tích cực. Một cô bé luôn nở nụ cười trên môi. Nhưng cũng ít có ai biết cô bé đó rất hiểu chuyện, cũng rất biết cách làm người khác đau lòng. Dù ở trên giường bệnh, em vẫn cười.
Bình luận
Bình luận
Nguyên nhìn em gái mình với sự đau đớn không thể tả. Cảm xúc như những con sóng vỡ vụn, từng đợt tràn về làm cậu nghẹt thở. Trái tim như bị lời nói đó nắm lấy và bóp nghẹt, từng nhịp đập đều chứa đựng sự căng thẳng, đau đớn không thể tả nổi.
Bình luận
Bình luận
“Trang, đừng nói vậy mà. Đừng cười. Hức…hức. Anh hứa sẽ làm theo lời em nói. Đừng, đừng đi mà. Hức…hức.” Tiếng khóc nấc nghẹn ngào, xót xa xen lẫn sự bất lực. Mỗi lần nấc là một cơn co thắt bất ngờ trong lồng ngực, như những cú sốc nhỏ xé rách sự bình yên. Nguyên nắm chặt tay Trang. Cảm giác như mình đang cố gắng níu giữ một phần của cuộc đời mình. Đôi bàn tay run rẩy và nước mắt không ngừng rơi xuống hòa quyện làm một để nói lên nỗi đau đớn không thành lời này của Nguyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nguyên, đã đến lúc em phải đi rồi. Bỏ tay ra đi.” Bố Nguyên với đôi mắt đỏ hoe, râu mọc lởm chởm trên cằm. Ông lên tiếng, giọng nói khàn đặc thể hiện sự bất lực đến vô cùng
Bình luận
Bình luận
Đôi bàn tay dần được nới lòng, cậu buông thõng hai tay xuống, cùi gục xuống đất, nhìn em gái mình lần cuối. Cảm giác trống rỗng và sự mất mát lan tỏa khắp cơ thể, mỗi nhịp thở đều như một nhát dao cắt vào trái tim, nhắc nhở cậu về sự vĩnh viễn của sự ra đi này.
Bình luận
Bình luận
Hơi thở của Trang dần yếu đi, cuối cùng cũng dập tắt. Cả nhà ba người đều lặng lẽ rơi nước mắt. Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề
Bình luận
Bình luận
Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng là gia đình này vô tâm, nhà này không thương yêu con cái nhưng họ nào biết rằng trong 2 tuần trở lại trước đó, đêm nào bố mẹ của Nguyên cũng ôm chặt Trang vào lòng khóc. Họ sớm đã cạn kiệt nước mắt rồi. Đứa con máu mủ mình sinh ra bị sinh non nhưng vượt qua được và lập ra kỳ tích để sống tiếp đến năm 6 tuổi giờ đây đã rời xa. Ông trời thật biết cách trêu đùa với con người mà.
Bình luận
Bình luận
Sau khi lễ tang được diễn ra 3 ngày, căn nhà nhỏ vốn ấm áp và tràn ngập tiếng cười giờ lại trở nên trầm lặng, yên tĩnh đến đáng sợ. Dường như nó vẫn còn lại âm ỉ dư âm của nỗi đau.
Bình luận
Bình luận
Nguyên ngồi co ro trong phòng, dựa vào góc tường chỉ để lộ đôi mắt đỏ hoe, sưng tấy, mái tóc rối bù lên. Cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, ánh mắt dáo dác như đang tìm lấy một thứ gì đó. Mọi thứ trong phòng vẫn ngăn nắp, gọn gàng như mọi ngày nhưng không khí nặng nề ẩn chứa nỗi buồn dai dẳng.
Bình luận
Bình luận
Nguyên không còn cảm thấy thèm ăn, cậu chỉ thấy chán ngấy với mấy món ăn. Ngày nào bố mẹ cũng mang cơm lên cho Nguyên nhưng cậu cũng chẳng thèm động đũa.Những miếng thịt, những miếng sườn mà cậu thích ăn giờ cũng chẳng còn sức hấp dẫn đối với cậu nữa. Giờ đây trong thế giới của cậu chỉ còn lại hình ảnh và những kỷ niệm về em gái mình, như những thước phim không ngừng lặp lại trong tâm trí cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Những tiếng “Anh ơi” cùng giọng nói ngọt ngào và nụ cười của cô nhóc nhỏ cứ vang lên trong khoảng không. Nguyên loạng choạng đứng dậy, đầu óc trở nên quay cuồng. Cậu cảm thấy mắt mình nhòe đi, mọi thứ xung quanh như quay tròn nhưng âm thanh thì càng ngày càng trở nên rõ rệt.Nguyên cố gắng bước đến chỗ phát ra âm thanh. Những bước đầu tiên của cậu cứ như đang đi trên mặt nước, mỗi bước đều khập khiễng và không vững. Một lúc sau, cơn choáng váng dần dần lắng xuống, nhưng cậu vẫn cảm thấy lảo đảo và yếu đuối, như thể vừa trải qua một cơn bão trong tâm trí.
Bình luận
Bình luận
Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, âm thanh bỗng biến mất. Nguyên đứng ngẩn người, thất vọng giữa căn phòng trống vắng. Nước mắt lại lặng yên rơi xuống. Từng giọt cứ như cứa vào sâu cậu những nhát dao của hiện thực rằng “Trang đã đi rồi.”
Bình luận
Bình luận
Trong căn phòng lạnh lẽo, ánh sáng nhạt chiếu qua ô cửa nhỏ tạo ra những vệt sáng yếu ớt trên sàn. Nó như muốn làm sáng lên một phần của căn phòng, muốn an ủi trái tim đang thất vọng của Nguyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Nguyên! Mở cửa đi! Nguyên!”. Giọng bố gầm lên, từng nhịp trở nên gấp gáp. Những tiếng gọi như bị nuốt chửng bởi sự im lặng bên trong. Mẹ đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe, tay run rẩy không ngừng, cố gắng đập lên cánh cửa với chút sức còn lại. Cánh cửa vốn chỉ là vật vô tri vô giác nhưng giờ đây nó lại như một bức tường kiên cố ngăn cách họ với con trai của mình. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt, nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Chợt, nhớ ra điều gì đó, mẹ bỗng hét lên:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt họ là thân ảnh của Nguyên nằm bất động dưới sàn. Mái tóc rối bù và lấm tấm bụi, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi rung lên theo từng nhịp thở yếu ớt, trên trán còn rịn những mảng mồ hôi. Ngay sau khi nhìn thấy điều này, bố mẹ lập tức bắt taxi đưa cậu đến bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt, nhẹ nhàng rơi xuống bức ảnh đánh thức Nguyên trở về thực tại. Cậu khẽ mỉm cười, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống và vô tình chạm vào môi. Vị của nước mắt, vừa ngọt cũng thật vừa mặn như một sự kết hợp giữa cảm xúc đau đớn hoài niệm và chút dịu dàng đang dâng trào trong cậu.
Bình luận
Bình luận
Nhờ có Trang, lần này Nguyên mới tìm lại được hy vọng, mới dám tin rằng mình sẽ không gục ngã, sẽ không bị bỏ rơi. Em đã đi rồi, nhưng bóng dáng em vẫn in sâu trong tâm trí cậu, từng khoảnh khắc, từng nhịp thở, chẳng thể nào phai nhòa.