Bình luận
Hắn ăn nửa miếng bánh ngọt, húp một chút cháo, tuy vẫn còn muốn ăn thêm nhưng thân thể này lại như không cho phép hắn, một mực không chịu vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khúc Độ Biên vỗ vỗ mặt, cố gắng tỉnh táo lại: “Diệp công công, ngươi có tìm được người biết Thái Cực quyền không?”
Bình luận
Bình luận
Diệp Tiểu Viễn do dự: “Nô tài đi trên đường nhặt được một tên thái giám sắp chết, hắn có nói hắn biết, vậy nên nô tài đem hắn trở về, hiện tại có lẽ đang đợi ở bên ngoài.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệp Tiểu Viễn thầm ai oán, rõ là bản thân bị bệnh hành cho như vậy rồi mà còn đi lo lắng cho sống chết một tên nô tài, ngài thiện lương như vậy thì tồn tại trong cung thế nào đây, nương nương ở trên trời nhìn xuống sao có thể yên lòng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệp Tiểu Viễn lo lắng hàn khí từ tên thái giám này sẽ lây sang Khúc Độ Biên nên kêu hắn đừng tới gần, cách xa tầm sáu bảy bước. Tiểu thái giám vừa tới đã ngay lập tức quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu, âm thanh vang lên yếu ớt, cái rét làm hàm răng hắn không ngừng lập cập va vào nhau.
Bình luận
Bình luận
“Cầu xin ngài …… Cầu xin điện hạ thu nhận nô tài ….. nô tài nhất định, nhất định sau này sẽ toàn t-tâm toàn ý báo đáp điện hạ tấm ân t-tình này ….”
Bình luận
Có lẽ do giọng nói hắn quá nhỏ, cũng có lẽ do hắn quá chật vật, không vừa mắt quý nhân, hắn nói xong rồi, căn phòng vẫn cứ im lìm.
Bình luận
Bình luận
Trong điện yên tĩnh, tiểu thái giám tự cắn đầu lưỡi bản thân, cắn tới khi nếm được vị máu mới cảm thấy đau, gượng gạo hết sức để duy trì tỉnh táo, nhưng cái lạnh càng đến lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa.
Bình luận
Bình luận
Trong chốn cung này, mạng của đám dân nô tài bọn họ, cũng giống như bụi đất dưới gót chân các vị quý nhân, rẻ mạt vô cùng, cả người hắn bấy giờ chỗ nào trông cũng cực kỳ chật vật, dơ bẩn, làm sao có thể được vừa ý được cho ở lại.
Bình luận
“Ngươi biết Thái Cực quyền sao?” Một giọng nói non nớt của trẻ nhỏ cất lên hỏi hắn, là một thanh âm cực kỳ yếu ớt, vô lực.
Bình luận
Bình luận
Tiểu thái giám cắn lưỡi, nuốt máu, cố giữ tinh thần, vội nói: “Biết, nô tài biết! Trước khi tiến cung, nô tài đã được học một hai chiêu, công phu cơ bản đều biết một ít.”
Bình luận
Khúc Độ Biên cuối cùng cũng rớt bớt một cục tạ trong lòng, huhu tuổi thọ của hắn có người tới cứu rồi.
Bình luận
Bình luận
Tầm mắt hắn không rời khỏi thân thể tiểu thái giám đang quỳ rạp trên đất, thân hình run rẩy không rõ vì lạnh hay vì sợ.
Bình luận
Bình luận
Bỏ mấy vấn đề khác qua một bên, hiện tại xét theo tuổi tác thì tuổi tác của tên thái giám đó và Diệp công công không cách nhau .
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tuy rằng điện hạ chịu giữ lại hắn, nhưng tiểu tử này đã ở ngoài chịu lạnh lâu lắm rồi, không thể tránh khỏi bị một trận sốt cao. Nhưng dược liệu ở chỗ này vốn chỉ dành cho điện hạ, nô tài chỉ có thể uống một phần nước gừng, còn sống được hay không, phải xem đêm nay hắn thế nào đã.
Bình luận
Bình luận
Tiểu thái giám không biết Diệp Tiểu Viễn nghĩ gì, bị kéo đứng dậy, hắn không nhịn được ngẩng đầu lên phía trước nhìn.
Bình luận
Hắn chỉ nhìn thấy tấm màn che hơi buông xuống, thấy một cục phồng nhỏ trong chăn bông, vị quý nhân cứu hắn hình như đang bị bệnh chắn hẳn là ở trong đống chăn bông đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Khúc Độ Biên còn chưa kịp thắc mắc sao đến tên tiểu thái giám này cũng không có, liền bị độ hảo cảm ở phía dưới làm cho đình trệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệp công công tiện tay nhặt được một tên thái giám, không chỉ dạy hắn võ thuật, mà còn là một máy cày tuổi thọ cực kỳ tiềm lực trong tương lai.
Bình luận
Bình luận
Khúc Độ Biên đột nhiên cảm thấy vừa nãy có phải bản thân hơi lạnh lùng quá không, nếu hắn tự mình xuống an ủi một chút, có phải độ hảo cảm sẽ còn tăng nhanh hơn không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Không thể trách hắn vui vẻ như vậy, bất kỳ ai nếu có một cái máy đếm ngược thời gian sống còn lại trên đầu mà thấy một cái máy “ sạc tuổi dự phòng” hàng thật giá thật đều sẽ sáng mắt ra thôi.
Bình luận
Bình luận
Vui thì vui chứ Khúc Độ Biên cũng hiểu, độ hảo cảm có thể tăng nhanh như vậy, đều do cứu người lúc hoạn nạn mà ra, cơ hội quý báu này không phải lúc nào cũng gặp được.
Bình luận
Bình luận
Nhưng xoay đi xoay lại hắn vẫn không hiểu, tại sao đối với Diệp công công không hiện độ hảo cảm? Hắn tự mình cảm nhận được, Diệp công công quan tâm chăm sóc cho hắn so với người thân máu mủ không kém gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
[Hệ thống mô phỏng bệnh tật] nhả ra một câu: Hảo cảm của Diệp Tiểu Viễn đối với ký chủ đã đạt 60 trước khi xuyên qua, không được tính vào hệ thống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn vĩnh viễn không biết, đứa nhỏ mà hắn chăm bẵm hai năm qua lặng yên không một tiếng động chết đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nếu là người khác có lẽ sẽ vì yêu thương, chăm sóc của Diệp công công mà áy náy trong lòng, nhưng Khúc Độ Biên sẽ không. Hắn nhận lấy phần yêu thương, chăm sóc Diệp Tiểu Viễn dành cho tiểu hoàng tử, tự nhiên cũng sẽ nhận lấy phần nhân quả này.
Bình luận
Bình luận
Gì cơ? Vì hắn không phải linh hồn tiểu hoàng tử nên không xứng á? Vậy được rồi, mau mau gọi linh hồn tiểu hoàng tử từ dưới hoàng tuyền trở về, hắn sẽ cam tâm tình nguyện cút khỏi thân thể này mà đi đầu thai, giao việc chăm sóc dưỡng già của Diệp công công cho tiểu hoàng tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thân phận hắn tốt xấu cũng là một hoàng tử, cho dù tệ cách mấy, chờ tên cha hờ kia chết đi, hắn chắc chắn sẽ có một cái chức vị. Cung tiền cho Diệp công công nghỉ già, tiểu hoàng tử chết sớm kia liền có thể mỉm cười ấm áp dưới suối vàng .
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trong điện có địa long, biên biên giác giác lại còn đốt than ngâm sương, khiến mỗi góc trong phòng mỗi khi ngang qua đều cảm nhận được từng tầng hơi ấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đại cung nữ Liên Trúc nói: “Nghe nói đang bị bệnh nặng, cực kỳ nghiêm trọng, trời lạnh như vậy, bên đó lại chẳng thể đốt nhiều than, chẳng biết có thể sống sót hay không.”
Bình luận
Bình luận
Lan quý phi cười hừ một tiếng: “Lúc trước khi Vân phi sinh tên ranh mới nhìn mặt được một lần đã nhắm mắt xuôi tay, chắc đang nhớ nhung vô cùng. Chi bằng để bổn cung làm người tốt một phen, giúp hai mẹ con họ gặp lại nhau dưới địa phủ.”
Bình luận
Bình luận
Liên Trúc: “Nhưng ta không thể tạo ra động tĩnh quá lớn nếu không Hoàng Hậu bên kia sẽ phát hiện ra được.”
Bình luận
Bình luận
Lan quý phi có chút giận dữ liếc nàng cái, nhưng vẫn giữ vẻ quan tâm: “Đứa nhỏ bị bệnh, nếu thuốc có 3 phần là độc, lượng thuốc tinh chỉnh thì ra đi cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Ngươi tìm người bên Thái Y viện chiếu cố tốt một chút là được, phải chắc chắn không được phép để lộ ra.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lan quý phi nói xong, nhíu mày: “Hơn nữa, tên ranh kia chắc phải hơn 3 tuổi rồi, tuy rằng nhờ lời của Quan Tinh Tư năm đó mà 3 năm nay Hoàng Đế chưa một lần nhắc tới hắn, nhưng bổn cung vẫn cảm thấy tên đó chính là một tai họa ngầm, bổn cung không hy vọng trên con đường con ta trong tương lai có bất kỳ chướng ngại nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lần này lời hơn đợt trước, điện hạ được cấp thuốc cho nhiều hơn hẳn, chừng 3 gói, những ngày sau không cần phải lo nghĩ về thuốc thang nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Tại thời điểm hắn đứng nấu thuốc trong bếp, liếc mắt sang một chút là có thể thấy tiểu thái giám kia đang cuộn tròn mình ở một góc. Ý thức tiểu thái giám dường như bị thiêu đốt sạch, tấm bọc trên thân rách rưới run lên bần bật.
Bình luận
Bình luận
Diệp Tiểu Viễn nấu thuốc, tiểu thái giám cũng gượng dậy mở mắt ra, dùng hết sức để hô hấp, như muốn đem hết hơi thuốc kia hít vào bụng, tự nói với bản thân gắng gượng qua một kiếp nạn này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn vẫn mơ hồ nhớ được, trên giường tiểu điện hạ ngày hôm qua là một đứa trẻ nhỏ bé gầy yếu đang mang một thân bệnh, vậy nên thứ thuốc quý giá kia nhìn thế nào cũng không thể thuộc về tên nô tài mệnh yểu như hắn được.
Bình luận
Bình luận
Nhìn hắn như vậy, sợ là khó chịu qua được đêm nay. Diệp Tiểu Viễn một bên suy tính, một bên chắt thuốc, nhanh lẹ chạy đưa qua tâm điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Miệng vừa chạm vào chén thuốc, cái [Hệ thống mô phỏng bệnh tật] trong hắn bất chật bắn ra thông báo chữ đỏ to thù lù:
Bình luận
Bình luận
[Kiểm tra đo lường phát hiện đây là thuốc trị liệu cho người trên 12 tuổi, thân thể ký chủ còn nhỏ yếu, uống vào dễ xảy ra việc ngoài ý muốn, dẫn tới tử vong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệp Tiểu Viễn tỏ vẻ hiểu rõ, cười cười hiền dịu nói: “Điện hạ đừng ngại đắng, uống thuốc xong chúng ta lấy bánh ngọt còn dư bữa trước ra ăn, ăn lót một bữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đời trước tính toán, khúc mắc, mưu toan trong chương trình, showbiz xảy ra nhiều tới não hắn muốn bay vòng đã sớm quen rồi, trong đầu lại hiện lên vô số đoạn kịch cung đấu ngắn, hắn nhanh chóng giữ lại vẻ bình tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Nếu hôm nay không phải là ngoài ý muốn, vậy tình hình của hắn hiện tại, có vẻ như không phải mờ nhạt như hắn vốn tưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hắn ta ở nơi này chăm sóc một đứa nhỏ, nếu mà có tâm tư hãm hại hắn thì vốn chẳng cần vòng vo như vậy làm gì, trực tiếp mặc kệ hắn 2 3 ngày, hắn sẽ chết không nghi ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cái hệ thống mô phỏng này, có vẻ che giấu khá nhiều công dụng hay ho, so với suy nghĩ của hắn còn hữu dụng hơn nhiều.
Bình luận
Khúc Độ Biên nuốt xuống ngụm đầu tiên, ngụm thứ hai liền phun ra, nước mắt muốn chảy là chảy ra, sau đó làm bộ nôn khan.