Có lẽ, khi trải qua nhiều chuyện thì tự khắc trong trái tim sẽ xuất hiện những vết xước nhỏ, theo thời gian những vết xước ấy có thể tự liền lại được nhưng vẫn sẽ để lại những vết sẹo mờ.
Bình luận
Bình luận
Hơn mười giờ tối, mọi người chào tạm biệt nhau ra về, mấy cậu bạn nam chân bước loạng choạng dìu nhau ra khỏi nhà hàng.
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu và Huy Trường là người đi về cuối cùng, cô đi sau cách anh vài bước chân, hình ảnh này giống như mười năm trước đây khi cô hay lẽo đẽo theo sau anh vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đối diện với anh, trái tim của Diệu Châu lại rung động thêm một lần nữa, nhưng rồi cô lại từ chối anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, trong ánh mắt long lanh ấy vẫn luôn chan chứa những điều tiếc nuối về anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Huy Trường lúc này cũng đang quay lưng rời đi, anh nghe thấy có người gọi mình thì lập tức dừng bước ngoảnh đầu nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Câu nói đó của anh như lại một lần nữa chạm đến trái tim của cô, khơi gợi lại những kí ức bị cô chôn vùi tận sâu trong tim, đã lâu lắm rồi cô chưa từng nghe anh nói những câu như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lời nói vừa nói dứt, khoé mắt cô đã hơi cay cay, cô cố gắng kìm nén không rơi nước mắt trước mặt anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thấy cậu nói vậy, Diệu Châu không nán lại thêm nữa, cô quay người bước đi, những giọt nước mắt bỗng dưng rơi lã chã xuống hai bên má của cô.
Bình luận
Bình luận
Trong lòng cô lúc này như một mớ hỗn độn, cô tự nhủ với mình: "Cậu phải thật hạnh phúc thì tớ mới tin là mình không còn cơ hội với cậu nữa."
Bình luận
Bình luận
Huy Trường vẫn đứng lặng người nhìn bóng lưng của cô xa dần, cho đến khi chiếc xe con màu đỏ rẽ trái biến mất sau hàng cây bên đường anh mới thở dài.
Bình luận
Bình luận
"Cậu chúc tớ phải thật hạnh phúc, nhưng tớ lại không biết phải làm thế nào thì mới trở nên hạnh phúc như lời cậu nói!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Hai tuần sau đó, chứng đau đầu của Diệu Châu ngày càng nặng, thuốc giảm đau giờ cũng chẳng thể giúp ích được gì cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mấy ngày đầu khi có triệu chứng đau đầu, Diệu Châu nghĩ có thể do cô thức khuya quá nhiều, hoặc do áp lực công việc nên cô mới bị, nhưng trải qua một thời gian dùng thuốc giảm đau đầu và thay đổi lối sinh hoạt hằng ngày cô vẫn thấy triệu chứng đau đầu của cô không hề giảm mà thậm chí còn nặng hơn trước.
Bình luận
Bệnh viện ngày đầu tuần rất đông người đến khám, xếp hàng hơn 20 phút Diệu Châu mới có thể lấy được phiếu khám.
Bình luận
Bình luận
Trước cửa phòng chụp CT không quá đông người, Diệu Châu ngồi đợi một lúc thì màn hình thông báo đọc đến tên cô, Diệu Châu đứng dậy cầm phiếu khám trên tay đứng trước cửa phòng khám, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước trong phòng.
Bình luận
Bình luận
Khoảng một lúc sau, chụp CT xong y tá ở đó còn còn không quên nhắc cô: "Cô ra ngoài đợi một lúc nữa sẽ có kết quả, khi đó tôi sẽ gọi cô vào sau."
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu vâng lại với y tá rồi ra ngoài ngồi đợi. Khoảng 5 phút sau, y tá trong phòng đẩy cửa bước ra, nói: "Bệnh nhân Lê Hà Diệu Châu còn đây không ạ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu theo sau cô y tá trẻ đi vào phòng, vừa ngồi xuống ghế vị bác sĩ đã hơn 50 tuổi nhìn cô rồi thở dài, Diệu Châu cũng lấy làm lạ khi thấy ông có biểu cảm như vậy. Lẽ nào kết quả chụp CT của cô không được tốt cho lắm?
Bình luận
Bình luận
Trong lòng Diệu Châu cũng cảm thấy hoang mang và lo sợ, cô cầm chặt chiếc túi xách, hỏi bác sĩ: "Bác sĩ kết quả kiểm tra của tôi sao rồi ạ?"
Bình luận
Bình luận
Bác sĩ cúi xuống lật xem vài trang giấy, rồi sau đó mới ngẩng đầu trả lời cô: "Theo như kết quả kiểm tra, hiện tại chúng tôi phát hiện não cô đang có một khối u ác tính."
Bình luận
Bình luận
Nghe đến đây đầu óc của cô trở quay cuồng, đôi tay nắm chặt chiếc túi xách bỗng nhiên trở nên mất hết sức lực, cô ngây người chẳng dám tin vào những gì mà cô vừa mới nghe thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bác sĩ lại lật xem tài liệu trên bàn, sau đó đưa cho cô xem, Diệu Châu xem một lúc cũng chẳng hiểu được những con chữ số ở trên tờ giấy, lúc này bác sĩ lại nói tiếp: "Khối u ngày càng lan rộng, đó cũng là nguyên nhân dẫn đến việc cô thường xuyên bị đau đầu."
Bình luận
Bình luận
Sau đó bác sĩ chỉ lên màn hình máy tính, đó là kết quả chụp CT não của cô, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một hồi, nghe bác sĩ nói nhưng cô vẫn chẳng muốn tin vào những gì cô đang trải qua.
Bình luận
Bình luận
"Liệu có khi nào kết quả này sai hay không hả bác sĩ? Tôi vốn rất bình thường chỉ là hay đau đầu một chút thôi." Diệu Châu không dám tin đó là sự thật mà hỏi lại bác sĩ.
Bình luận
Bác sĩ nghiêm túc nói: "Chụp CT là phương pháp phát hiện ra bệnh u não với tỉ lệ lên đến 90%, nếu cô vẫn chưa thể chấp nhận kết quả này có thể đi khám thêm ở nhiều nơi khác."
Bình luận
Bình luận
Bác sĩ dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: "Tôi rất hiểu cảm xúc của cô lúc này, tôi biết phần lớn người bệnh khi phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh này thì rất khó có thể chấp nhận sự thật này."
Bình luận
Bình luận
"Vậy thời gian còn lại của tôi còn lại là bao nhiêu lâu?" Tuy Diệu Châu vẫn chẳng thể nào dám đối mặt với sự thật này nhưng chẳng hiểu sao cô lại hỏi bác sĩ câu hỏi này.
Bình luận
Bình luận
"Khối u ngày càng lan rộng, tôi nghĩ cô nên nhập viện điều trị để kéo dài thêm thời gian, nếu không thời gian của cô chỉ còn lại khoảng 2 đến 3 tháng, và điều này thì tôi cũng không thể chắc chắn được với cô."
Bình luận
Bình luận
Nghe thấy vậy, Diệu Châu không nói gì nữa cả, cô cầm kết quả chụp CT cảm ơn bác sĩ rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Những lời nói của bác sĩ cứ luôn văng vẳng bên tai cô, Diệu Châu đứng trong thang máy cúi xuống nhìn túi đựng kết quả chụp CT mà cô vẫn chẳng thể nào tin được rằng thời gian sống của cô chỉ còn khoảng 2 đến 3 tháng. Cô mới 28 tuổi, còn chưa kết hôn, chẳng làm chuyện gì sai trái có lỗi với ai bao giờ, cớ sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy!
Bình luận
Bình luận
Kể từ lúc ra khỏi phòng khám Diệu Châu cứ như người mất hồn, bước chân của cô cũng trở nên nặng trĩu, ra đến cửa bệnh viện có một người đàn ông đi qua không may đụng phải cô, đồ trên tay cô rơi xuống đất, Diệu Châu suýt chút nữa thì bị ngã cũng may là lúc này có người kịp đỡ lấy cô từ phía sau.
Bình luận
Bình luận
Lúc nhìn thấy Huy Trường tâm trạng của Diệu Châu mới được ổn định trở lại, cô lập tức đứng cách xa anh, còn không quên nói cảm ơn với anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu nhận lấy đồ từ người đàn ông đó, Huy Trường nhìn xuống thứ mà cô đang cầm trên tay, anh hỏi: "Cậu bị sao mà phải đi khám vậy?"
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu lập tức úp mặt có ghi tên cô vào trong, lắc đầu nói: "À đây là kết quả chụp CT của mẹ tớ. Thỉnh thoảng cách vài tháng tớ vẫn hay thường xuyên đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe định kì, mà hôm nay thật trùng hợp lại gặp cậu ở đây. Cậu làm việc ở đây sao?"
Bình luận
Bình luận
"Tớ vừa mới vào làm việc ở bệnh viện này cách đây không lâu, tớ làm bên khoa tim mạch, nếu có cần gì thì cứ nói với tớ nhé!"
Bình luận
Bình luận
Nói rồi anh lại nhìn xuống đồ mà cô cầm trên tay hỏi: "Kết quả kiểm tra tổng quan của bác gái đều tốt cả chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đột nhiên Huy Trường lại chuyển sang chủ đề khác hỏi cô: "Cậu về lại ngoài Bắc này lâu chưa? Tớ cứ nghĩ cậu sẽ mãi mãi không bao giờ quay trở lại ngoài này nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nói chuyện được một lúc đột nhiên anh nhận ra từ nãy hai người cứ đứng nói chuyện trước cửa bệnh viện thật đúng là không hợp lý chút nào cả, anh nói: "Tớ mời cậu uống trà hay cà phê được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu chào tạm biệt với anh rồi rời đi trước, cô vừa đi được vài bước Huy Trường đứng phía sau gọi cô: "Diệu Châu, đợi tớ một chút."
Bình luận
Bình luận
Huy Trường chạy về phía cô, mỉm cười rồi đưa điện thoại về phía cô: "Tớ chợt nhớ ra là chúng mình chưa có số của nhau. Để hẹn được cậu cùng đi uống cà phê thì tớ phải có được số của cậu rồi mới hẹn được cậu, nếu không thì chắc tớ lại phải đợi dịp may khác mới có thể gặp gặp lại được cậu."
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu cũng không bất ngờ khi Huy Trường hỏi số của cô, thì đúng là từ khi cô cùng bố mẹ vào miền Nam cô đã đổi số điện thoại nên anh cũng không có số của cô, nhưng còn số của anh thì cô lại nhớ rất rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đúng lúc này Huy Trường nhận được điện thoại từ bên khoa, chẳng biết đầu dây bên kia đã nói gì chỉ thấy anh liên tục gật đầu đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau đó anh tắt máy quay sang nói với Diệu Châu: "Tớ có chút chuyện phải đi trước. Tớ sẽ gọi cho cậu sau nhé!"
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu vẫy tay chào tạm biệt với anh, đợi anh đi vào trong bệnh viện rồi cô mới quay bước rời đi.
Bình luận
Bình luận
Về đến nhà, Diệu Châu ngồi ngây người trên ghế sô pha, bóng đèn trong nhà không được bật nên làm cho căn nhà trở nên u tối, chỉ có vài ánh sáng từ bên ngoài len lỏi qua khe cửa sổ chiếu rọi lên bức tường phía sau lưng cô.
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu cuối cùng cô vẫn bấm gọi cho mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nghe được giọng nói của mẹ cổ họng của cô bỗng nghẹn ứ lại, cô không biết nên mở lời nói với mẹ như thế nào, những giọt nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.
Bình luận
Bình luận
Thấy con gái chẳng nói câu gì bà Thu lên tiếng: "Châu, con nói gì vậy? Sao mẹ không nghe thấy con nói gì cả."
Bình luận
Bình luận
Diệu Châu lúc này mới trở nên bình tĩnh hơn, cô lấy tay lau những giọt nước mắt còn vương trên má, ho một tiếng lấy lại giọng bình thường rồi trả lời mẹ: "Con đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp đi ăn cơm trưa, con gọi cho mẹ là muốn bảo với mẹ rằng sắp tới con không về quê được, dạo này công việc bên công ty cũng hơi nhiều."
Bình luận
Bình luận
"Thế con phải ăn uống cho đầy đủ vào nhé! Đừng có mà nhịn ăn bỏ bữa nghe chưa!" Bà Thu ôn tồn nhắc cô.
Bình luận
Bình luận
"Dạ vâng con biết rồi ạ!" Diệu Châu nói xong sau đó liền lấy lý do đi ăn cơm trưa với đồng nghiệp chào tạm biệt mẹ một tiếng rồi tắt điện thoại trước.
Bình luận
Bình luận
Cô đặt điện thoại xuống bàn rồi nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, cả người cô như mất đi hết sức lực, cô chẳng muốn làm gì cả, cô cảm thấy thế giới trước mắt cô như đã sụp đổ hoàn toàn, cô vừa nhỏ bé lại vừa yếu đuối. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, nỗi sợ hãi trong lòng cô ngày càng lớn, cô khóc nấc lên thành tiếng, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân vừa bất lực vừa sợ hãi như thế này.
Bình luận
Bình luận
Trước đây cô luôn nghĩ số phận của mình là do chính mình nắm giữ, chẳng ai có thể thay mình quyết định mọi chuyện, nhưng chuyện sống chết thì lại không phải con người ta nắm giữ, tử thần mới là vị thần khiến cho con người ta phải đầu hàng và trở nên cảm sợ hãi và nhỏ bé nhất.