Từ sáng sớm tinh mơ, gà trong chuồng được thả ra vườn, nó đập cánh vài phát rồi ưỡn cổ dùng sức gáy tiếng một dài.
Bình luận
Bình luận
Bấy giờ đã có người thức dậy trước lúc gà gáy, đi bộ, tập thể dục, sau đó mới trở về nhà chuẩn bị làm công việc buổi sáng.
Bình luận
Bình luận
Lúc này, cánh cửa kêu 'cách' một tiếng rồi tiếng kẽo kẹt mở ra, một chàng thanh niên mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, đầu tóc bù xù đi ra đằng sau nhà, thiếu niên ngồi xổm xuống bên cạnh vòi nước, rồi vặn nó, nước từ vòi chảy ra, thanh niên không nghĩ nhiều mà cho cho mặt mình trực tiếp vào dòng nước đang chảy từ vòi, một cơn mát khiến cả người bừng tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Rồi với lấy cốc nhựa có để bàn chải đánh răng và kem đánh răng chung một chỗ, làm vệ sinh cá nhân xong, thiếu niên lại rửa mặt một lần nữa với nước lạnh, chiếc khăn phơi cạnh đó lấy xuống lau qua qua rồi tùy tiện vắt lên vai.
Bình luận
Bình luận
Sau đó đi vào nhà, hôm nay là phiên chợ anh định ra đi mua một chút đồ về nấu ăn tiện thể ra văn phòng phẩm mua chút đồ.
Bình luận
Bình luận
Trần Kiều đi vào trong phòng lấy ví tiền trong chiếc túi áo sơ mi treo trên móc, anh không thay áo mà mặc luôn chiếc ba lỗ này đi ra ngoài.
Bình luận
Ra đến cửa, chiếc xe đạp đang bị khóa, anh lấy chìa rồi mở nó ra, lúc này nghe nhà bên cạnh một tiếng mở cửa thật lớn.
Bình luận
Bình luận
"Chào buổi sáng anh, tiện đường đi chợ anh chở em một đoạn được không?" Cô gái mở cửa ra thấy anh thì hớn hở, tưởng rằng anh đã đi trước rồi.
Bình luận
Bình luận
Trần Kiều dắt chiếc xe đạp ra ngoài cổng, đây không phải lần đầu tiên, nhìn cô gái nhỏ tóc thắt bím kẹp trên đầu có mấy cái, còn có má hồng, anh bật cười: "Không."
Bình luận
Bình luận
Dường như cũng đã quen với việc này nên thấy anh trả lời vậy cô gái không buồn, ngược lại còn nở nụ cười thật tươi trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Thấy anh ngồi lên xe rồi đạp đi, cô gái vội lấy chiếc xe trong láng nhà mình đạp đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trần Kiều nói câu đó thôi mà cô bán thịt đã thở một hơi dài, vía anh tuy hợp hàng cô nhưng bán cho anh hết lần này đến lần khác đều mặc cả giá, trần đời cô chưa thấy đàn ông nào đi chợ mà hơn cả đàn bà vậy.
Bình luận
Bình luận
"Ngày nào mày cũng như hôm nay chắc tao không phải uống trợ tim đâu, sao nay có hứng mua cả con vậy?" Cô hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau đó anh cúi đầu đi qua tấm vải che trước hàng, cô bán thịt nhìn theo bóng lưng anh mà chép miệng, tuy nhìn cà lơ phất phơ, nhưng nhìn kĩ lại gương mặt này thật sự không giống người ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trên đường đi về có ai đó đi theo sau anh, và anh cũng biết đó là ai. Cô gái nhỏ thấy anh vào văn phòng phẩm thì dừng xe lại, nấp vào một chỗ gần đó, rất nhanh thấy anh đi ra với một túi đồ.
Bình luận
Bình luận
Dắt xe vào trong sân, Trần Kiều mang túi đồ đi chợ vào trong nhà, mặc kệ có người đang theo dõi mình.
Bình luận
Bình luận
Lý Hương cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi đi theo anh từ chợ về nhà, đột nhiên nhớ ra rằng em gái của Trần Kiều đang nằm viện anh ấy đi chợ mua đồ chắc chắn là sẽ mang vào trong viện, cô gái còn đang có ý nghĩ bước tiếp theo thì nghe thấy giọng nói quen thuộc:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Tại sao chứ? Con bận rồi! Con... con..." Trình độ phản ứng của Lý Hương rất kém, mãi chưa nghĩ ra lý do để trốn việc, vì thế mà bị mẹ bắt đi đưa đồ cho bà ngoại.
Bình luận
Bình luận
Còn lúc này, Trần Kiều đang nấu ăn trong bếp, anh làm cháo gà để mang vào trong viện, nhìn đồng hồ hiện tại là bảy giờ đúng.
Bình luận
Bình luận
Vì nấu cháo phải canh và khuấy đều tay nên Trần Kiều đứng thấy cả buổi, công việc này tẻ nhạt, anh cũng không được dời mắt.
Bình luận
Bình luận
Tầm tám giờ kém, lúc này hương thơm của cháo tỏa ra, anh múc một thìa nóng hổi, thổi phù phù rồi nếm thử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mấy năm nay nhà nước đầu tư vào cơ sở vật chất các thị trấn của các thành phố nhỏ, những máy móc y khoa hiện đại để phục vụ cho người dân không có đủ khả năng lên thành phố lớn chữa bệnh.
Bình luận
Bình luận
"Bây giờ cô cảm thấy như thế nào?" Một bác sĩ nữ đứng bên giường của bệnh nhân hỏi thăm tình hình sức khỏe.
Bình luận
Bình luận
"Hiện tại tôi cảm thấy cơ thể rã rời, chân tay của tôi không cử động nổi, nói chung tôi rất mệt. Bác sĩ có phải tôi đã chết rồi không?"
Bình luận
Bình luận
Bác sĩ nữ bị nữ bệnh nhân làm cho bật cười, bác sĩ nói: "Cô không sao đâu, chỉ có điều do nhiều ngày không ăn gì bị thiếu chất, lại còn bị thương nên mới cảm thấy như thế thôi."
Bình luận
Bình luận
Cô gái này được một chàng trai đưa vào trong bệnh viện với tình trạng ngất xỉu và bị chảy máu ở bụng, theo như thông tin được cung cấp chàng trai vô tình gặp cô gái đang đi trên đường thì bị bọn cướp giật chúng thấy cô gái quyết liệt không buông nên đã sử dụng các vũ lực, khi chàng trai chạy đến chúng đã bỏ chạy và cô gái này do bị tác động nên đã ngã xuống con mương cạnh đó.
Bình luận
Bình luận
Hiện giờ chưa thể liên lạc với người nhà bệnh nhân, bởi vì khi đưa đến điện thoại của cô đã bị tắt nguồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Dương Thúy Hoa nằm trên giường bệnh, vừa nhìn lên trần nhà vừa đọc số điện thoại của bố mẹ anh chị em cho chị y tá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Y tá gọi điện cho số điện thoại mà Dương Thúy Hoa cung cấp thì lại không nhận lại được phản hồi gì, số thì không rõ, số thì báo gọi nhầm máy.
Bình luận
Bình luận
Dương Thúy Hoa đúng là đã đưa số điện thoại nhưng là số điện thoại của thế giới cô đang sống, có gọi như thế nào cũng không thể nghe được. Nhân viên y tá hơi bất ngờ, gọi năm số không số nào nghe đúng, cô ấy còn hoài nghi người nhà của bệnh nhân cố tình hoặc là bệnh nhân không nhớ số điện thoại nên đọc bừa, nhưng mà đọc bừa là trúng tận mấy số thế này.
Bình luận
Bình luận
Nhân viên y tá hỏi lại Dương Thúy Hoa, cô nằm nhìn lên trần nhà, trả lời chị ấy: "Số đấy đúng là số của bố mẹ em, nhưng mà chắc chị sẽ không gọi được đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ý tá nữ sững sờ một giây, sau đó hiểu ra ánh mắt chị nhìn Dương Thúy Hoa khác. Còn Dương Thúy Hoa thì nhận ra điều không hay cô vội sửa lại: “Chị đừng hiểu lầm chị nhé, thật ra, bố mẹ em đang ở một chỗ khác thôi chứ không phải như chị nghĩ đâu.”
Bình luận
Bình luận
Dương Thúy Hoa làm vậy khiến chị y tá hoài niệm về người cha quá cố của mình, nên y tá hiểu được phần nào, đúng rồi bố mẹ cho dù như thế nào thì họ cũng chỉ đi xa đi đến một thế giới khác chúng ta mà thôi.
Bình luận
Bình luận
“Chị à, chị đang khóc đấy hả? Chị đừng nghĩ như vậy chứ. Bố mẹ em còn sống mà!” Cô nhổm cái đầu lên được năm giây, chịu không nổi lại nằm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Câu chuyện ngoài lề khiến chị y tá lập tức quên ngay và nhớ đến ngày hôm đó, kể lại cho cô nghe đầu đuôi sự việc, chị còn đặc biệt nhấn mạnh người đưa cô vào viện là một anh chàng đẹp trai.
Bình luận
Bình luận
Dương Thúy Hoa sẽ để ý đến người cứu mạng bé nhỏ của mình, cô hỏi tiếp: “Em hỏi chị một câu cuối được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Mới đầu khi em được đưa vào không có ai bên cạnh, cũng không liên lạc được với người nhà nên bệnh viện đã liên lạc tới một bộ phận ẩn danh có thể giúp em trả viện phí đó. Em cứ nghỉ ngơi đi, sau này xuất viện rồi tính sau, em đừng lo về vấn đề này, bệnh viện những năm gần đây có một người đứng ra mở một quỹ tiền để giúp những người không đủ kinh phí hoặc là những người trường hợp giống như em vậy.” Y tá giải thích tường tận cho Dương Thúy Hoa nghe.
Bình luận
Bình luận
Sau đó, chị y tá quay người rời đi. Dương Thúy Hoa nằm trên giường bệnh, cơ thể cô lúc này gắn liền với bốn chữ ‘không muốn cử động’, nếu gắng gượng dùng sức thì có thể ngồi dậy, lúc này cô lại nhớ đến lời của chị y tá nói ‘Không liên lạc được với người nhà’.