Bình luận
Bình luận
Đêm tối mịt mù, gió bão ầm ầm nổi lên. Kinh thành Đại Quốc chỉ trong một đêm bỗng trở nên loạn lạc. Khắp nơi mù mịt khói lửa và tiếng hò hét, la thét vang vọng. Quân lính Đại Vượng ầm ầm đổ vào từ mọi phía, áo giáp sáng loáng, kiếm giáo lấp lánh trong ánh nắng mặt trời hiếm hoi lọt qua màn khói. Tiếng ngựa hí vang rền cùng với tiếng vũ khí va chạm, tạo nên một bản hợp âm khủng khiếp của sự tàn phá và hỗn loạn.
Bình luận
Bình luận
Khắp nơi, xác chết la liệt, máu chảy thành dòng, những vết tích của cuộc tàn sát hiện hữu khắp mọi nơi. Những tên lính của Đại Quốc dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy. Không khí đặc quánh mùi máu, khói và nỗi sợ hãi bao trùm lên tất cả. Trong giây phút đó, thời gian như dừng lại, chỉ còn lại sự hỗn loạn và nỗi kinh hoàng không thể diễn tả thành lời.
Bình luận
Bình luận
Thái tử nước Đại Vượng ngồi uy nghi trên lưng con ngựa chiến, toàn thân toát lên vẻ oai phong và uy nghiêm hiếm có. Tề Phóng mặc áo giáp bạc sáng loáng, từng mảnh kim loại bóng loáng được khắc hoa văn vô cùng cầu kỳ, áo choàng màu đỏ thẫm tung bay sau lưng, càng tăng thêm phần trang nghiêm và quyền lực.
Bình luận
Bình luận
Tề Phóng uy nghiêm đứng giữa vạn quân, cẩn thận đưa mắt quan sát xung quanh, nét mặt tuyệt nhiên không thể hiện cảm xúc. Tướng phó Thẩm Chiêu cưỡi ngựa đi tới, cung kính nói với Tề Phóng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tề Phóng nhếch miệng cười đắc chí, hắn cầm chặt đuôi kiếm trong tay, máu từ lưỡi kiếm thi nhau chảy xuống. Hắn hạ giọng, từng chữ thốt ra âm điệu ngả ngớn:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cung nữ Tiểu Thi từ bên ngoài vội vã chạy vào, bộ dạng vô cùng hoảng hốt. Trưởng Công chúa Quý Thính lo lắng đi qua đi lại trong gian phòng, nhìn thấy Tiểu Thi thì nhanh chóng đi đến hỏi han tình hình:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Công chúa, không xong rồi, quân...quân lính Đại Vượng đã chiếm được kinh thành, đang bắt đầu tiến vào hoàng cung rồi!!
Bình luận
Bình luận
Tiểu Thi sợ hãi cực độ, giọng nói không kiềm chế được mà toát ra sự run rẩy. Quý Thính nghe xong thì sững sờ, hai mắt mở to, hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nghe. Cả cơ thể Quý Thính bỗng chốc run lên bần bật, khi nghe tin Đại Vượng đánh chiếm, nàng đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến như thế. Quý Thính bật cười đầy cay đắng. Báo ứng đến rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Công chúa, chẳng mấy chốc quân lính Đại Vượng sẽ đến bắt chúng ta, lúc đó nhất định tiểu nữ và người sẽ không sống được đến ngày mai! Tiểu nữ sợ lắm!
Bình luận
Bình luận
Quý Thính vân vê tay áo, trong đầu không khỏi suy nghĩ. Nàng cũng sợ, nàng thật sự không muốn chết, có rất nhiều việc nàng chưa làm được, sao có thể chết dễ dàng như vậy. Quý Thính bình tĩnh nhìn quanh phòng, bảo Tiểu Thi đi lấy tay nải. Sau đó, hai người bắt đầu vơ vét những đồ đạc quan trọng, đồ ăn thức uống bỏ vào tay nải một cách nhanh nhất có thể.
Bình luận
Bình luận
– Tiểu Thi, nhân lúc quân Đại Vượng chưa vào đến hoàng cung, chúng ta phải mau chóng trốn đi! Nhanh lên, lối này!
Bình luận
Bình luận
Quý Thính nắm lấy tay Tiểu Thi chạy ra khỏi Phủ, nhưng còn chưa đi được vài bước, cả hai phải lập tức lùi lại. Nhị công chúa Quý An cầm kiếm hùng hổ xông vào Phủ An Kim, ánh mắt gườm gườm nhìn Quý Thính. Quý Thính dùng thân mình chắn cho Tiểu Thi, sững sờ nhìn thanh kiếm sắc bén trên tay Quý An. Nhị công chúa nhìn dáng vẻ sợ sệt của Quý Thính thì bật cười một tiếng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Quý Thính hoàn toàn không bị lay động bởi lời nói của Quý An, nàng lùi lại vài bước, vẫn dùng thân mình che chắn cho Tiểu Thi đằng sau, kiên định mà tra hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
– Hừ! Đại Quốc sao có thể có một công chúa phế vật như ngươi cơ chứ! Thật phí cho cái danh Trưởng Công chúa!
Bình luận
Bình luận
Quý An bật cười chế nhạo, Quý Thính cau mày khó hiểu nhìn nàng ta. Nàng ta chỉ đến đây để nói những lời này thôi ư? Không bằng nhân lúc đó mà trốn đi thì tốt hơn! Quý Thính không thèm đáp lại, nàng kéo tay Tiểu Thi tránh ra một bên, tiến về phía trước.
Bình luận
Bình luận
Ngay sau đó, tiếng hét của Tiểu Thi vang lên, Nhị quận chúa dùng kiếm chĩa thẳng về phía Quý Thính, Quý Thính bị doạ đến thất kinh, bỗng chốc hoảng sợ mà ngồi sụp xuống. Quý An cười đắc chí, dùng ánh mắt thù địch nhìn nàng, gào lên mà nói:
Bình luận
Bình luận
– Phủ Kim An cách xa Chính Tâm Điện hàng dặm, chắc chắn quân địch sẽ không đến được đây trong đêm nay, nhưng Phủ Nguyệt Ly của ta thì khác, ta không thể chết trước được. Quý Thính, ngươi nghe đây, bổn công chúa mặc dù được sủng ái, nhưng danh vị lúc nào cũng kém hơn ngươi, ngươi mặc dù bị ghét bỏ, nhưng lúc nào cũng cao hơn ta một bậc!
Bình luận
Bình luận
Quý Thính thở hổn hển, nước mắt chảy dài trên má. Quý An càng chĩa sâu lưỡi kiếm về phía nàng, không mảy may sợ hãi mà tiếp tục nói:
Bình luận
Bình luận
– Đến ngày hôm nay, nếu như theo trời định đoạt, bổn công chúa cũng sẽ phải chết trước, còn ngươi, ngươi có thể sẽ chạy thoát! Ngươi nói xem, làm sao ta có thể để yên như vậy? Quý Thính, dù có chết ta cũng phải kéo ngươi xuống cùng!!
Bình luận
Bình luận
Đối mặt với sự điên cuồng của Quý An, Quý Thính ngồi dưới đất, vẻ mặt bình thản đến lạ. Nàng khẽ cười lạnh, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Quý An, mạnh mẽ đáp lại:
Bình luận
Bình luận
– Trước kia, mẫu thân của ngươi dẫm đạp lên mẫu hậu ta, ép bà chết không nhắm mắt. Ngày hôm nay, ngươi chĩa kiếm vào ta, ta hoàn toàn không nghĩ đến việc sống sót ra khỏi đây. Nhưng Quý An, ngươi hãy nhớ, mẫu thân ngươi dù là Hoàng hậu của Đại Quốc, nhưng hoàn toàn không sánh bằng mẫu thân ta, cũng chỉ là người thay thế vị trí của mẫu thân ta. Còn ngươi, dù ngươi được sủng ái, nhưng ngươi vẫn chỉ là Nhị Công chúa, còn ta, ta mãi mãi là Trưởng Công chúa của Đại Quốc. Quý An, dù có ngươi có hàng trăm hàng vạn lý do để bao biện, dùng mọi thủ đoạn để che giấu, thì tất cả những điều đó không bao giờ có thể thay đổi được. Ngươi, và mẫu thân ngươi, mãi mãi chỉ đứng sau ta và mẫu thân ta mà thôi!!!
Bình luận
Bình luận
Vừa dứt lời, lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim Quý Thính. Quý Thính phun ra một ngụm máu, sau đó nằm ngục xuống nền đất lạnh lẽo. Nước mắt của nàng từ từ chảy xuống, tim nàng đau quá, nhưng nàng vẫn chưa muốn chết. Hai mắt nhoè đi, Quý Thính nhìn thấy mẫu hậu, nàng khóc nức nở, nàng vẫn chưa trả thù được cho mẫu hậu, sao ông trời lại ép nàng phải chết?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Quý Thính nhìn sang Tiểu Thi, bất giác nở nụ cười. Nàng cảm thấy mắt mình nặng trĩu, sau đó trước mặt dần dần tối lại. Tiểu Thi đau khổ ôm lấy cơ thể nàng, cơ thể nàng vẫn ấm áp vô cùng. Tiểu Thi không ngừng gào thét, nức nở gọi nàng:
Bình luận
Bình luận
– Công chúa, người đừng đi!!! Xin người đừng bỏ tiểu nữ!!! Công chúa, cầu xin người!!! Công chúa!!!!
Bình luận
Bình luận
Tiếng gào khóc vang vọng khắp Phủ Kim An, Quý Thính rời khỏi trần gian, kết thúc một kiếp người khổ đau, hi vọng vào một kiếp người hạnh phúc, vui vẻ hơn.