Bình luận
Bình luận
Trong đêm tối với ánh đèn đuốc lờ mờ, đôi mắt lại nhòe nhoẹt vì nước, Hân không nhìn rõ những bóng dáng đứng lố nhố trên bờ. Nhưng những âm thanh lạ vẫn cứ vọng vào trong tai, nghe lùng bùng không rõ ràng. Cô không nhớ mình đã uống mấy ngụm nước, đã chới với trong bao lâu, bản năng khiến cô cố gắng vùng vẫy để đẩy người nổi lên trên nước. Hình như thời gian đã qua lâu lắm làm Hân thấy sợ hãi. Chẳng lẽ đông người ở bến thuyền như thế mà lại không có ai cứu cô à? Rõ ràng cô thấy có những bóng người trên bờ, người ta lại có thể dửng dưng nhìn cô chết dần như thế ư?
Bình luận
Cánh tay Hân đập liên hồi, chân đạp loạn xạ, miệng há ra muốn kêu cứu lại bị nước ọc vào. Cô mệt quá!
Bình luận
Tới tận khi cánh tay không còn sức lực, trái tim cảm thấy đau nhức vì thiếu oxy, bất chợt Hân cảm thấy có một sức mạnh đột ngột kéo giật cổ áo, túm cô nổi lên rồi kéo vào bờ. Cô đã được cứu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"May phước nhà nó, ông Lân hôm nay đi kích cá sớm mới ngang qua đây, suýt nữa lại có người chết rồi…"
Bình luận
Bình luận
Ý thức đã mất dần dần trở lại, bên tai liên tục vang lên những giọng nói xa lạ ồn ào khiến Hân ngơ ngác. Cô nhớ hôm nay mình đi du lịch Tràng An với lớp đại học, tới chiều tối thuyền quay lại bến, mà khi cô bước lên bậc thang đá, dưới chân trượt một cái khiến cô rơi xuống nước. Sự việc quá nhanh và bất ngờ khiến Hân không kịp phản xạ lại, chứ cô biết bơi một chút, mỗi hè vẫn thường đến bể bơi chơi đùa cùng lũ bạn. Hơn hết, cô tin ở bến thuyền khu du lịch, chắc chắn sẽ có nhân viên cứu hộ, thế nên lúc lên bờ cũng hơi chủ quan mà không nhìn kỹ dưới chân. Thế nhưng, cảnh vật và những con người xa lạ trước mắt khiến Hân không tin được đôi mắt đôi tai của mình nữa.
Bình luận
Một con đường đất trải đá dăm nhỏ, tối mù mù dưới ánh đèn vàng. Xung quanh đứng lố nhố cả người lớn và trẻ con, có đứa còn đang cầm đèn ngôi sao, cái kiểu đèn thắp nến trông cũ cũ mà lũ trẻ con bây giờ chẳng đứa nào thèm đụng đến. Hân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một người đàn ông lạ lao tới, tát thẳng một bạt tay vào đầu.
Bình luận
"Mẹ tiên sư con ranh này, ai cho mày ra ao chơi? Còn làm phiền ông Lân cứu mày, về nhà mày chết mẹ mày với tao!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người đàn ông kia vẫn chửi mắng luôn mồm, vừa chửi Hân vừa chửi luôn cả người phụ nữ lạ. Đan xen cùng đó là tiếng khuyên giải của người xung quanh.
Bình luận
Từ bé Hân đã sống với bà ngoại, bố mẹ cô đi xuất khẩu lao động rồi ly hôn, sau đó lại tái hôn với người khác và có gia đình mới. Mặc dù không được hưởng tình thương của bố mẹ, nhưng Hân cũng không tự ti hay mặc cảm gì. Cô lớn lên trong tình yêu của bà ngoại và sự che chở bảo vệ của các bác, các anh chị họ trong nhà, bố mẹ cũng thường gửi tiền sinh hoạt chứ không để cô thiếu thốn vật chất hay thua kém bạn bè bao giờ. Có thể nói, từ bé đến nay, chưa bao giờ Hân bị đánh, cũng chưa bao giờ cảm thấy uất ức như lúc này.
Bình luận
Hoang mang, hoảng sợ, giận dữ, bất lực,… những cảm xúc tiêu cực đồng thời xuất hiện khiến Hân cảm thấy không thở nổi, đầu óc choáng váng rồi không còn biết gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trống đánh ba tiếng, báo hiệu đã hết một tiết học, tiếp theo học sinh sẽ được nghỉ giải lao giữa giờ 15 phút.
Bình luận
Bầu trời mùa thu tháng 10 trong veo, những cơn gió mát nhè nhẹ lay động từng tán lá. Hân chống cằm, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài. Ước gì cô có thể được tự do như cơn gió kia.
Bình luận
Đã hơn một tháng kể từ khi Hân tới đây. Ngày đó, sau khi cô ngất xỉu, người ta không đưa cô đi trạm xá mà bế thẳng về nhà. Cái ao tù Hân rơi xuống vừa có bèo vừa có rác, lúc đó cả người cô vừa ướt vừa bẩn. Ông Hưng mắng chửi sướng mồm thì leo lên giường đi ngủ, mặc kệ cô với bà Cam. Hàng xóm tới xem một hồi rồi tản đi, ai về nhà nấy. Bà Cam còn bận chuẩn bị bán hàng sáng hôm sau, nên cũng chỉ lau sơ người cho Hân, thay cho cô bộ quần áo sạch sẽ khác, lại xoa dầu vào gan bàn tay bàn chân rồi thôi.
Bình luận
Cuộc sống nghèo khó khiến người ta quên đi việc chăm lo cho sức khỏe của chính mình và người thân. Vì không được chăm sóc cẩn thận, lại thêm tâm lý căng thẳng làm cho Hân phát sốt. Cô sốt cả đêm, đến gần sáng mới được phát hiện. Mấy ngày sau đó lúc mơ lúc tỉnh. Khi thì cô mơ thấy mình còn nhỏ, đang làm nũng trong lòng bà ngoại. Có lúc lại mơ thấy hình ảnh của một cô bé khác, lầm lũi làm việc trong im lặng. Cũng có lúc những hình ảnh mơ hồ trộn lẫn vào nhau, cô bé kia bị bắt nạt rồi, cô xông xáo dẫn các anh chị họ đi đòi lại công bằng cho cô bé… Hân nhớ bà ngoại quá, cô muốn về nhà, cô cũng bị bắt nạt, nhưng không có ai tới giúp cô cả. Hân cảm thấy mình đã khóc rất nhiều, rất nhiều trong giấc mơ. Mà trong thực tế, dù đang ngủ, nước mắt cô vẫn chảy đầm đìa, ướt một bên gối…
Bình luận
Sau khi cơn sốt qua đi, phải mất mấy ngày sức khỏe của Hân mới tốt hơn. Trong đầu cô có một số kí ức vụn vặt của cơ thể này. Ban đầu Hân còn không tin, không dám tin và cũng không thể tin. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải chấp nhận sự thật phũ phàng: Cô không còn ở năm 2025 nữa, mà đã quay lại năm 2002, sống trong cơ thể Bảo Hân - con gái dì Cam. Quan trọng hơn, đây không phải thế giới thực, mà là thế giới trong một bộ phim truyền hình dài tập. Trong phim, cô bé mất khi còn nhỏ, tạo thành vết thương lòng không bao giờ lành cho dì Cam. Mà Hân, hiện tại đang sống trong cơ thể này, tiếp tục cuộc sống dở dang của cô bé.
Bình luận
Đã từng có lúc, Hân mông lung nghĩ rằng nếu bây giờ mình chết đi, thì liệu có thể quay lại cuộc sống hiện đại không? Nhưng phải làm thế nào mới được. Hân không dám xuống nước nữa, suýt chết đuối đã vô hình tạo cho cô nỗi sợ hãi không tên với nước. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh một khối nước khổng lồ tối đen như mực bao vây xung quanh đã khiến Hân thấy không thở nổi. Nhìn thấy bể nước hay mặt sông tĩnh lặng cũng khiến cô vô thức tránh xa. Khi người ta tuyệt vọng, có rất nhiều cách để từ giã cõi đời, Hân không phải trẻ con, những cách có thể cô đều đã nghĩ tới. Nhưng mà, cô không dám thực hiện. Sâu trong lòng mình, Hân biết, cô muốn sống, cô không dám đánh cược. Tỷ lệ để trở về là bao nhiêu? Sẽ ra sao nếu cô thất bại?
Bình luận
Từ nhỏ, bà ngoại đã dạy cô phải tự biết nắm lấy cuộc sống của chính mình. Vui vẻ, hạnh phúc… hay chán chường, bi quan… tất cả đều do tự bản thân lựa chọn. Cuộc đời sẽ liên tục đưa ra thử thách, mỗi người lại có những cách giải quyết khác nhau. Hèn nhát, chùn bước sẽ bị sóng gió cuộc đời vùi dập tơi tả. Mà khi bản thân dám đứng lên, đương đầu, thì dù ban đầu có vất vả tới đâu, sau này cũng sẽ gặt hái được thành quả. Mưa dầm thấm lâu, Hân vẫn luôn ghi lòng tạc dạ những lời dạy bảo của bà. Không phải tự nhiên mà một cô bé từ nhỏ không có cha mẹ bên cạnh, lại vẫn có thể trưởng thành rực rỡ như một đóa hoa, luôn lạc quan và yêu đời.