Chương 1: Cha mẹ nuôi con láng biển hồ lai Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày.
Cha mẹ nuôi con láng biển hồ lai
Bình luận
Cha mẹ nuôi con láng biển hồ lai
Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày.
Bình luận
Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày.
Bình luận
Lúc nhỏ tôi hay nghe bà nói câu này nhưng khi đó nào đã hiểu được gì đâu, mỗi lần nói câu ấy mắt bà luôn vô thức nhìn về phía xa xăm, mắt hơi ửng đỏ, miệng mỉm cười.
Bình luận
Lúc nhỏ tôi hay nghe bà nói câu này nhưng khi đó nào đã hiểu được gì đâu, mỗi lần nói câu ấy mắt bà luôn vô thức nhìn về phía xa xăm, mắt hơi ửng đỏ, miệng mỉm cười.
Còn nhớ ngày ấy khi đi học về, vừa chạy xe đến cổng nhà tôi đã nghe được những âm thanh to tiếng từ bên trong vọng ra.
Bình luận
Còn nhớ ngày ấy khi đi học về, vừa chạy xe đến cổng nhà tôi đã nghe được những âm thanh to tiếng từ bên trong vọng ra.
“ Mày con út, mày ở nhà này thì mày nuôi bà già đi, tao còn vợ tai biến chăm làm sao suể” Bác cả tay chắp sau mông, mặt nhăn nhó nói vọng lớn về phía ba tôi.
Bình luận
“ Mày con út, mày ở nhà này thì mày nuôi bà già đi, tao còn vợ tai biến chăm làm sao suể” Bác cả tay chắp sau mông, mặt nhăn nhó nói vọng lớn về phía ba tôi.
“ Thì tui nuôi, tui nói bà già tui nuôi mà, có kêu ai nuôi đâu, mà mấy người cũng phải có trách nhiệm thang thuốc bà già đồ chứ, lỡ có gì mà ngặt cái tui không có nhà rồi sau ?”
Bình luận
“ Thì tui nuôi, tui nói bà già tui nuôi mà, có kêu ai nuôi đâu, mà mấy người cũng phải có trách nhiệm thang thuốc bà già đồ chứ, lỡ có gì mà ngặt cái tui không có nhà rồi sau ?”
“ Mày có nước đi nuôi gái chứ nuôi bà già gì” bác Bảy nói giọng khinh bỉ về phía ba tôi.
Bình luận
“ Mày có nước đi nuôi gái chứ nuôi bà già gì” bác Bảy nói giọng khinh bỉ về phía ba tôi.
“ Không ấy kêu mấy đứa nhỏ chở bà già về bên tao đi, tao giữ” bác Tư đang ngồi ở võng bên hông nhà bực bội lên tiếng.
Bình luận
“ Không ấy kêu mấy đứa nhỏ chở bà già về bên tao đi, tao giữ” bác Tư đang ngồi ở võng bên hông nhà bực bội lên tiếng.
“ Thôi đi, ông đàn ông con trai rồi sau tắm rửa này kia, bất tiện nhiều cái.” Cô Năm lên tiếng
Bình luận
“ Thôi đi, ông đàn ông con trai rồi sau tắm rửa này kia, bất tiện nhiều cái.” Cô Năm lên tiếng
“ Tui là tui ôm 7 năm trời rồi, giờ tới ai nhận thì nhận đi, 7 năm là quá đủ rồi, quá mệt mỏi rồi” Cô Chín ngồi bên bực bội nói.
Bình luận
“ Tui là tui ôm 7 năm trời rồi, giờ tới ai nhận thì nhận đi, 7 năm là quá đủ rồi, quá mệt mỏi rồi” Cô Chín ngồi bên bực bội nói.
“Thôi giờ tính vậy đi, tui thấy ai chăm bà già cũng không bằng cô Chín với vợ thăng Út chăm bà già. Giờ mấy anh em có đủ mặt ở đây tui nói luôn, giờ mỗi tháng thì mỗi người trích ra một ít đưa cô Chín nó để chăm bà má, để thang thuốc ăn uống cho bà má đồ” Vợ Bác Tư lên tiếng sau hồi lâu nghe mấy anh em trong nhà cứ cãi nhau qua lại về việc nuôi mẹ già.
Bình luận
“Thôi giờ tính vậy đi, tui thấy ai chăm bà già cũng không bằng cô Chín với vợ thăng Út chăm bà già. Giờ mấy anh em có đủ mặt ở đây tui nói luôn, giờ mỗi tháng thì mỗi người trích ra một ít đưa cô Chín nó để chăm bà má, để thang thuốc ăn uống cho bà má đồ” Vợ Bác Tư lên tiếng sau hồi lâu nghe mấy anh em trong nhà cứ cãi nhau qua lại về việc nuôi mẹ già.
Nội tay run run chống gậy ra lên tiếng cắt ngang lời bác Tư đang đưa ra ý kiến:
Bình luận
Nội tay run run chống gậy ra lên tiếng cắt ngang lời bác Tư đang đưa ra ý kiến:
“ Tụi mày đi hết đi, tao không cần con nào thằng nào nuôi tao hết, tự tao sống ên được, khỏi có làm phiền tới ai hết. Khỏi có tới nhà ai để nuôi hết, tao không có cần, tụi mày khỏi.”
Bình luận
“ Tụi mày đi hết đi, tao không cần con nào thằng nào nuôi tao hết, tự tao sống ên được, khỏi có làm phiền tới ai hết. Khỏi có tới nhà ai để nuôi hết, tao không có cần, tụi mày khỏi.”
Khi các bác các cô đi hết tôi chỉ thấy nội chống gậy từ từ ra sau nhà lấy cái ghế cây nhỏ ra phía bên hông nhà. Nội kêu tôi gom mấy tàu dừa khô rụng phía sau vườn vô cho nội. Tay nội run run cầm dao rọc lá hai bên tàu dừa để riêng một bên bó lại thành từng bó. Còn nhánh lớn tôi phụ nội chẻ nhỏ ra chất thành đống, nội ngồi kế bên tôi gom củi dừa tôi vừa chặt bó lại thành từng bó nhỏ. “ Mai để nội ra chợ bán, nội già chứ còn tự sống được đâu có nhờ đứa nào nuôi đâu à. Mà tụi nó tụ lại lớn tiếng Khi các bác các cô đi hết tôi chỉ thấy nội chống gậy từ từ ra sau nhà lấy cái ghế cây nhỏ ra phía bên hông nhà. Nội kêu tôi gom mấy tàu dừa khô rụng phía sau vườn vô cho nội. Tay nội run run cầm dao rọc lá hai bên tàu dừa để riêng một bên bó lại thành từng bó. Còn nhánh lớn tôi phụ nội chẻ nhỏ ra chất thành đống, nội ngồi kế bên tôi gom củi dừa tôi vừa chặt bó lại thành từng bó nhỏ. “ Mai để nội ra chợ bán, nội già chứ còn tự sống được đâu có nhờ đứa nào nuôi đâu à. Mà tụi nó tụ lại lớn tiếng hàng xóm cười cho.” Nội vừa nói với tôi vừa cười nhưng sao trong nụ cười ấy chỉ thấy toàn chua xót. Giây phút ấy tôi mới thấm được một điều. Mẹ nuôi chín, mười con thiếu thốn đủ điều nhưng mẹ không than vãn điều chi. Mười con nuôi mẹ tính tháng đếm ngày, mỗi ngày đều là một gánh nặng trên vai. Gánh thì nặng mà không gánh thì sợ điều tiếng người đời xung quanh.
Bình luận
Khi các bác các cô đi hết tôi chỉ thấy nội chống gậy từ từ ra sau nhà lấy cái ghế cây nhỏ ra phía bên hông nhà. Nội kêu tôi gom mấy tàu dừa khô rụng phía sau vườn vô cho nội. Tay nội run run cầm dao rọc lá hai bên tàu dừa để riêng một bên bó lại thành từng bó. Còn nhánh lớn tôi phụ nội chẻ nhỏ ra chất thành đống, nội ngồi kế bên tôi gom củi dừa tôi vừa chặt bó lại thành từng bó nhỏ. “ Mai để nội ra chợ bán, nội già chứ còn tự sống được đâu có nhờ đứa nào nuôi đâu à. Mà tụi nó tụ lại lớn tiếng Khi các bác các cô đi hết tôi chỉ thấy nội chống gậy từ từ ra sau nhà lấy cái ghế cây nhỏ ra phía bên hông nhà. Nội kêu tôi gom mấy tàu dừa khô rụng phía sau vườn vô cho nội. Tay nội run run cầm dao rọc lá hai bên tàu dừa để riêng một bên bó lại thành từng bó. Còn nhánh lớn tôi phụ nội chẻ nhỏ ra chất thành đống, nội ngồi kế bên tôi gom củi dừa tôi vừa chặt bó lại thành từng bó nhỏ. “ Mai để nội ra chợ bán, nội già chứ còn tự sống được đâu có nhờ đứa nào nuôi đâu à. Mà tụi nó tụ lại lớn tiếng hàng xóm cười cho.” Nội vừa nói với tôi vừa cười nhưng sao trong nụ cười ấy chỉ thấy toàn chua xót. Giây phút ấy tôi mới thấm được một điều. Mẹ nuôi chín, mười con thiếu thốn đủ điều nhưng mẹ không than vãn điều chi. Mười con nuôi mẹ tính tháng đếm ngày, mỗi ngày đều là một gánh nặng trên vai. Gánh thì nặng mà không gánh thì sợ điều tiếng người đời xung quanh.