Minh Bảo giật mình tỉnh giấc giữa đêm , mồ hôi đẫm chán , hơi thở gấp gáp . Căn phòng tối om nhưng những hình ảnh trong cơn ác mộng vẫn còn . Cậu mơ thấy Anh Thư - người con gái cậu yêu hơn cả sinh mạng , đang khóc nức nở . Giọt nước mắt của cô rơi xuống , thấm đẫm vào từng lời nói trách móc , từng mảnh vỡ kí ức .
Bình luận
Bình luận
Minh Bảo đưa tay lên , cố gắng chạm lấy khuôn mặt đang đẫm lệ của cô nhưng chỉ chạm vào khoảng không vô tận . Cậu thấy mình đứng trên một con đường dài hun hút . Anh Thư cứ bước mãi về phía trước , chẳng quay đầu lại nhìn . Minh Bảo cố đuổi theo gọi tên cô nhưng cổ họng nghẹn lại , chẳng phát ra tiếng được . Cậu cứ thế bất lực nhìn bóng hình cô cứ mãi xa dần .
Bình luận
Cậu đưa mắt nhìn quanh, cố định hình lại. Căn phòng quen thuộc, bức tường sơn màu trắng, chiếc bàn làm việc với chồng giáo án cao ngất. Cậu nhớ ra rồi, mình đang ở nhà, không phải trong cái ngõ nhỏ ngày xưa nơi cậu và Anh Thư thường hẹn hò.
Bình luận
Đã sáu năm rồi. Sáu năm kể từ cái ngày cậu rời đi mà không một lời từ biệt. Sáu năm, một khoảng thời gian đủ dài để chữa lành những vết thương, nhưng lại không đủ để xóa nhòa hình bóng của một người.
Bình luận
Anh Thư, cái tên ấy, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ để khiến trái tim cậu loạn nhịp. Cô ấy bây giờ ra sao? Có còn nhớ đến cậu không? Hay đã quên rồi, quên một kẻ hèn nhát đã bỏ rơi cô mà đi?
Bình luận
Minh Bảo cầm lấy bức ảnh trên đầu giường , xoa xoa vào gương mặt tươi cười của Anh Thư trong bức ảnh .
Bình luận
Bình luận
Minh Bảo rời khỏi giường, bước ra ban công . Thành phố về đêm lung linh ánh đèn . Cậu đưa tay lên, sờ vào sợi dây chuyền trên cổ . Sợi dây chuyền bạc với mặt hình cơn gió nhỏ . Đó là món quà Anh Thư tặng cậu vào ngày sinh nhật lần thứ 17 . Cô nói , cậu giống như cơn gió vì cậu từng mơ ước đi khắp thế giới , còn cô sẽ là đám mây đi cùng cậu đến mọi nơi mà cậu muốn . Minh Bảo đã từng hứa rằng sẽ không bao giờ làm mất chiếc vòng đó , cũng như không bao giờ để mất cô . Nhưng cuối cùng, cậu đã thất hứa . Cậu đã giữ chiếc vòng , nhưng lại đánh mất đám mây của mình .
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Anh Thư đang sửa soạn đồ để đi họp phụ huynh đầu năm cho Thùy Trâm - em gái của cô . Con bé vẫn đang làm bài tập , chăm chỉ giống cô của ngày trước .
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trên hành lang , cô nhớ lại những kỉ niệm nơi đây , ngôi trường ngày xưa cô từng học vẫn còn nét thanh xuân đọng lại , những lớp học với những tiếng cười rộn rã vào giờ nghỉ , tiếng bút phấn ‘’xoẹt .. xoẹt’’ trên mặt bảng , tất cả khiến cô cảm giác như mình đang quay trở lại tuổi học trò . Bước đến trước cửa lớp 12A1 , Anh Thư hít một hơi sâu , mở cửa bước vào .
Bình luận
Vừa nhìn thấy người đứng trên bục giảng , tim cô như hụt một nhịp . Người đang đứng trước mặt cô bây giờ không phải là bóng hình xa lạ mà lại là Minh Bảo - người đã bỏ rơi cô vào 6 năm trước . Anh Thư hơi hoảng nhưng cố giữ bình tĩnh để không lao lên tra hỏi cậu .
Bình luận
Minh bảo nhìn thấy cô thì đứng sững người , ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh . Trong mắt cậu , Anh Thư vẫn đẹp như ngày nào , ánh mắt vẫn trong veo nhưng pha thêm một chút trưởng thành và kiên định .
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Buổi gặp mặt diễn ra nhanh chóng . Anh Thư lắng nghe cậu nói về tình hình học tập của em gái với thái độ nghiêm túc . Cô chỉ hỏi một vài câu , không nhìn thẳng vào mắt cậu .
Bình luận
Mỗi khi cô quay mặt đi , Minh Bảo lại cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lồng ngực . Cậu cố gắng kiểm soát giọng nói của mình , cố gắng tập trung vào công việc , nhưng trái tim cậu thì không ngừng gào thét tên cô.
Bình luận
Khi buổi gặp kết thúc , Anh Thư đứng lên , lịch sự chào cậu rồi quay lưng bước đi . Minh Bảo không thể để cô đi như thế . Cậu vội vã gọi theo .
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Anh Thư không nói gì , chỉ thở dài . Có lẽ cô đã hiểu được sự kiên quyết trong ánh mắt của cậu . Cuối cùng, cô gật đầu.