chapter 9


Bình luận

Khi “xóm trên” bước ra sân khấu, không khí tràn đầy tự tin. Như liếc nhìn các bạn mình, nụ cười tươi rạng rỡ:

Bình luận

Khi “xóm trên” bước ra sân khấu, không khí tràn đầy tự tin. Như liếc nhìn các bạn mình, nụ cười tươi rạng rỡ:

“Mọi người sẵn sàng chưa? Chúng ta phải làm bùng nổ đêm nay!”

Bình luận

“Mọi người sẵn sàng chưa? Chúng ta phải làm bùng nổ đêm nay!”

Xuân, với năng lượng dồi dào, vỗ vai Tân rồi nói đùa:

Bình luận

Xuân, với năng lượng dồi dào, vỗ vai Tân rồi nói đùa:

“Cậu đừng có mà căng thẳng quá, cứ thả lỏng đi! Hát thôi ấy mà, có gì đâu mà sợ.”

Bình luận

“Cậu đừng có mà căng thẳng quá, cứ thả lỏng đi! Hát thôi ấy mà, có gì đâu mà sợ.”

Tân mỉm cười, nhưng trong mắt không giấu được chút lo lắng:

Bình luận

Tân mỉm cười, nhưng trong mắt không giấu được chút lo lắng:

“Ừ, mình biết mà. Chỉ cần mình không lạc nhịp là ổn rồi.”

Bình luận

“Ừ, mình biết mà. Chỉ cần mình không lạc nhịp là ổn rồi.”

Diệu, đang chỉnh lại chiếc nơ trên tóc, nháy mắt với Long:

Bình luận

Diệu, đang chỉnh lại chiếc nơ trên tóc, nháy mắt với Long:

“Cậu nhớ bước nhảy cuối đấy nhé, đừng có làm rối cả nhóm.”

Bình luận

“Cậu nhớ bước nhảy cuối đấy nhé, đừng có làm rối cả nhóm.”

Long giả vờ nghiêm trọng, đáp lại:

Bình luận

Long giả vờ nghiêm trọng, đáp lại:

“Yên tâm, mình là vũ công số một mà. Không ai làm rối được mình đâu!”

Bình luận

“Yên tâm, mình là vũ công số một mà. Không ai làm rối được mình đâu!”

Diệu cười khúc khích: “Số một… trăm thì có.”

Bình luận

Diệu cười khúc khích: “Số một… trăm thì có.”

Tiếng nhạc vang lên, cả nhóm bắt đầu trình diễn với sự phối hợp nhịp nhàng và hoàn hảo. Khi màn trình diễn kết thúc, Khoa cúi đầu chào khán giả, thở phào nhẹ nhõm:

Bình luận

Tiếng nhạc vang lên, cả nhóm bắt đầu trình diễn với sự phối hợp nhịp nhàng và hoàn hảo. Khi màn trình diễn kết thúc, Khoa cúi đầu chào khán giả, thở phào nhẹ nhõm:

“Tốt lắm mọi người, chúng ta làm được rồi!”

Bình luận

“Tốt lắm mọi người, chúng ta làm được rồi!”

Đến lượt “xóm tôi” bước lên sân khấu. Khải nhìn quanh, cố gắng giữ bình tĩnh:

Bình luận

Đến lượt “xóm tôi” bước lên sân khấu. Khải nhìn quanh, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Đây là cơ hội của chúng ta. Không cần phải hoàn hảo, chỉ cần thật lòng thôi.”

Bình luận

“Đây là cơ hội của chúng ta. Không cần phải hoàn hảo, chỉ cần thật lòng thôi.”

Tôi nằm lười biếng ở phía sau, không quên châm chọc:

Bình luận

Tôi nằm lười biếng ở phía sau, không quên châm chọc:

“Cơ hội mày chọc con Huyền à?”

Bình luận

“Cơ hội mày chọc con Huyền à?”

Khải lại lấy băng keo dán miệng tôi, như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng dù sao tôi chỉ chỉnh âm thanh, thế nào về cũng gỡ được.

Bình luận

Khải lại lấy băng keo dán miệng tôi, như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng dù sao tôi chỉ chỉnh âm thanh, thế nào về cũng gỡ được.

Huyền gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng:

Bình luận

Huyền gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Mình cũng nghĩ vậy. Cứ hát bằng cả trái tim, khán giả sẽ cảm nhận được.”

Bình luận

“Mình cũng nghĩ vậy. Cứ hát bằng cả trái tim, khán giả sẽ cảm nhận được.”

Hương đứng bên cạnh Khải, mỉm cười động viên:

Bình luận

Hương đứng bên cạnh Khải, mỉm cười động viên:

“Khải hát trước đi, tụi mình sẽ theo sau.”

Bình luận

“Khải hát trước đi, tụi mình sẽ theo sau.”

Khải hít một hơi sâu, bắt đầu bài ballad bằng giọng hát đầy cảm xúc. Tân ngồi đệm đàn, mỉm cười nhìn bạn mình:

Bình luận

Khải hít một hơi sâu, bắt đầu bài ballad bằng giọng hát đầy cảm xúc. Tân ngồi đệm đàn, mỉm cười nhìn bạn mình:

“Cậu làm tốt lắm, cứ tiếp tục nhé.”

Bình luận

“Cậu làm tốt lắm, cứ tiếp tục nhé.”

Khi Huyền và Hương cùng bước ra, Khải liếc nhìn Hương một cách khéo léo, giọng cậu trầm ấm:

Bình luận

Khi Huyền và Hương cùng bước ra, Khải liếc nhìn Hương một cách khéo léo, giọng cậu trầm ấm:

“Cậu có cảm nhận được không? Nhịp điệu này là dành cho cậu đấy.”

Bình luận

“Cậu có cảm nhận được không? Nhịp điệu này là dành cho cậu đấy.”

Hương mỉm cười nhẹ, đáp lại bằng một cái gật đầu tinh tế:

Bình luận

Hương mỉm cười nhẹ, đáp lại bằng một cái gật đầu tinh tế:

“Mình cảm nhận được, Khải à.”

Bình luận

“Mình cảm nhận được, Khải à.”

Huyền cũng không chịu kém, cô đáp lại trong đoạn điệp khúc:

Bình luận

Huyền cũng không chịu kém, cô đáp lại trong đoạn điệp khúc:

“Nhịp điệu này không chỉ dành cho một người đâu, phải không?”

Bình luận

“Nhịp điệu này không chỉ dành cho một người đâu, phải không?”

Cả nhóm cười vui vẻ, không khí trên sân khấu trở nên ấm áp và chân thành. Khi bài hát kết thúc, Khải cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cậu biết rằng dù kết quả ra sao, cậu đã truyền tải được tình cảm của mình qua bài hát.

Bình luận

Cả nhóm cười vui vẻ, không khí trên sân khấu trở nên ấm áp và chân thành. Khi bài hát kết thúc, Khải cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Cậu biết rằng dù kết quả ra sao, cậu đã truyền tải được tình cảm của mình qua bài hát.

Sau màn trình diễn, Như từ “xóm trên” tiến tới bắt tay Khải:

Bình luận

Sau màn trình diễn, Như từ “xóm trên” tiến tới bắt tay Khải:

“Các cậu làm tốt lắm! Mình rất thích phần biểu diễn của các cậu.”

Bình luận

“Các cậu làm tốt lắm! Mình rất thích phần biểu diễn của các cậu.”

Khải mỉm cười đáp lại:

Bình luận

Khải mỉm cười đáp lại:

“Cảm ơn các bạn. Cũng nhờ các bạn mà chúng mình có thêm động lực.”

Bình luận

“Cảm ơn các bạn. Cũng nhờ các bạn mà chúng mình có thêm động lực.”

Tân nhìn Long, đùa:

Bình luận

Tân nhìn Long, đùa:

“Thấy chưa? Nhảy cũng không tệ mà. Chúng ta không chỉ là đối thủ, mà còn là bạn bè.”

Bình luận

“Thấy chưa? Nhảy cũng không tệ mà. Chúng ta không chỉ là đối thủ, mà còn là bạn bè.”

Long cười lớn:

Bình luận

Long cười lớn:

“Phải rồi, cuối cùng thì mọi người đều đã làm tốt. Đêm nay là của chúng ta!”

Bình luận

“Phải rồi, cuối cùng thì mọi người đều đã làm tốt. Đêm nay là của chúng ta!”

Cả hai xóm cùng cười nói vui vẻ, không còn khoảng cách hay sự cạnh tranh. Tất cả những gì còn lại là tình bạn và những kỷ niệm đáng nhớ từ đại nhạc hội này.

Bình luận

Cả hai xóm cùng cười nói vui vẻ, không còn khoảng cách hay sự cạnh tranh. Tất cả những gì còn lại là tình bạn và những kỷ niệm đáng nhớ từ đại nhạc hội này.


Truyện tương tự

Bình luận