Buổi sáng sau khi sự thật về chiếc vòng được phơi bày, xóm tôi không còn cái không khí vui vẻ như mọi ngày nữa. Khải và Hương, vốn là cặp đôi được cả nhóm ngưỡng mộ, giờ đây lại đứng trước quyết định khó khăn. Buổi tối hôm đó, cả hai gặp nhau ở góc sân sau, nơi từng là chỗ hẹn hò quen thuộc của họ.
Bình luận
Buổi sáng sau khi sự thật về chiếc vòng được phơi bày, xóm tôi không còn cái không khí vui vẻ như mọi ngày nữa. Khải và Hương, vốn là cặp đôi được cả nhóm ngưỡng mộ, giờ đây lại đứng trước quyết định khó khăn. Buổi tối hôm đó, cả hai gặp nhau ở góc sân sau, nơi từng là chỗ hẹn hò quen thuộc của họ.
Hương cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy buồn bã: “Mình nghĩ… chúng ta nên dừng lại, Khải.”
Bình luận
Hương cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy buồn bã: “Mình nghĩ… chúng ta nên dừng lại, Khải.”
Khải im lặng, lòng cậu nặng trĩu khi nghe những lời đó. Cậu biết rằng chuyện chiếc vòng đã khiến Hương tổn thương nhiều hơn cậu tưởng. “Hương, mình xin lỗi vì đã không hiểu hết mọi chuyện. Nhưng thật sự mình không muốn mất cậu.”
Bình luận
Khải im lặng, lòng cậu nặng trĩu khi nghe những lời đó. Cậu biết rằng chuyện chiếc vòng đã khiến Hương tổn thương nhiều hơn cậu tưởng. “Hương, mình xin lỗi vì đã không hiểu hết mọi chuyện. Nhưng thật sự mình không muốn mất cậu.”
Hương mỉm cười buồn: “Mình biết cậu không cố ý. Nhưng chuyện này… nó khiến mình nhận ra rằng giữa chúng ta đã có một khoảng cách mà cả hai không nhận thấy.”
Bình luận
Hương mỉm cười buồn: “Mình biết cậu không cố ý. Nhưng chuyện này… nó khiến mình nhận ra rằng giữa chúng ta đã có một khoảng cách mà cả hai không nhận thấy.”
Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang lên trong đêm. Cuối cùng, Khải thở dài, chấp nhận sự thật: “Nếu đó là điều cậu muốn… thì mình tôn trọng quyết định của cậu. Mình chỉ mong… chúng ta vẫn là bạn.”
Bình luận
Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang lên trong đêm. Cuối cùng, Khải thở dài, chấp nhận sự thật: “Nếu đó là điều cậu muốn… thì mình tôn trọng quyết định của cậu. Mình chỉ mong… chúng ta vẫn là bạn.”
Hương gật đầu, mắt cô hơi ướt: “Tất nhiên rồi. Mình sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có.”
Bình luận
Hương gật đầu, mắt cô hơi ướt: “Tất nhiên rồi. Mình sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp mà chúng ta đã có.”
Khải cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại mang theo nhiều đau đớn. Cậu nhìn Hương lần cuối trước khi quay lưng bước đi. Hương đứng lặng nhìn theo, nước mắt rơi nhẹ trên má.
Bình luận
Khải cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại mang theo nhiều đau đớn. Cậu nhìn Hương lần cuối trước khi quay lưng bước đi. Hương đứng lặng nhìn theo, nước mắt rơi nhẹ trên má.
Ngày hôm sau, cả xóm tôi đều biết chuyện Khải và Hương đã chia tay. Không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, dù cả hai đều cố gắng giữ bình tĩnh và cư xử như trước. Nhóm bạn trong xóm thấy vậy, quyết tâm không để chuyện này kéo dài. Cả đám tụ tập lại trong một kế hoạch “phục hồi tinh thần” cho Hương.
Bình luận
Ngày hôm sau, cả xóm tôi đều biết chuyện Khải và Hương đã chia tay. Không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, dù cả hai đều cố gắng giữ bình tĩnh và cư xử như trước. Nhóm bạn trong xóm thấy vậy, quyết tâm không để chuyện này kéo dài. Cả đám tụ tập lại trong một kế hoạch “phục hồi tinh thần” cho Hương.
“Tụi mình cần phải làm gì đó cho con Hương vui lên,” tôi nói, giọng đầy quyết tâm. “Tụi nó chia tay rồi, nhưng không thể để không khí này đè nặng lên tất cả được.”
Bình luận
“Tụi mình cần phải làm gì đó cho con Hương vui lên,” tôi nói, giọng đầy quyết tâm. “Tụi nó chia tay rồi, nhưng không thể để không khí này đè nặng lên tất cả được.”
Tân gật gù, nhíu mày suy nghĩ: “Hay là làm một buổi tiệc bất ngờ? Mình có thể chuẩn bị vài trò chơi, rồi kéo cả đám vào cùng tham gia. Biết đâu làm cho nó vui lên.”
Bình luận
Tân gật gù, nhíu mày suy nghĩ: “Hay là làm một buổi tiệc bất ngờ? Mình có thể chuẩn bị vài trò chơi, rồi kéo cả đám vào cùng tham gia. Biết đâu làm cho nó vui lên.”
“Ý kiến hay đó! Nhưng mà phải có gì đặc biệt hơn mới được. Không thể chỉ dừng lại ở mấy trò chơi được,” Diệu góp ý. “Mình có ý này...”
Bình luận
“Ý kiến hay đó! Nhưng mà phải có gì đặc biệt hơn mới được. Không thể chỉ dừng lại ở mấy trò chơi được,” Diệu góp ý. “Mình có ý này...”
Cả nhóm hùa vào, bàn tán sôi nổi. Cuối cùng, kế hoạch cũng được hoàn tất.
Bình luận
Cả nhóm hùa vào, bàn tán sôi nổi. Cuối cùng, kế hoạch cũng được hoàn tất.
Buổi chiều hôm ấy, nhóm bạn kéo Hương ra một quán cà phê nhỏ ven sông, nơi mà Khải đã từng hẹn hò với cô. Hương ngỡ ngàng: “Sao tự nhiên tụi bây kéo mình ra đây?”
Bình luận
Buổi chiều hôm ấy, nhóm bạn kéo Hương ra một quán cà phê nhỏ ven sông, nơi mà Khải đã từng hẹn hò với cô. Hương ngỡ ngàng: “Sao tự nhiên tụi bây kéo mình ra đây?”
Long cười toe toét: “Tụi mình nghĩ là cậu cần phải thư giãn một chút. Cà phê ngon, không khí trong lành, có tụi mình bầu bạn, cậu sẽ thấy thoải mái hơn.”
Bình luận
Long cười toe toét: “Tụi mình nghĩ là cậu cần phải thư giãn một chút. Cà phê ngon, không khí trong lành, có tụi mình bầu bạn, cậu sẽ thấy thoải mái hơn.”
Hương cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn: “Ừm... cảm ơn tụi bây. Nhưng mà… mình không muốn nói về chuyện đó nữa đâu.”
Bình luận
Hương cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn: “Ừm... cảm ơn tụi bây. Nhưng mà… mình không muốn nói về chuyện đó nữa đâu.”
Diệu nháy mắt, lém lỉnh: “Ai nói là tụi mình sẽ nhắc đến chuyện đó? Nào, uống đi, cười lên, quên hết đi. Hôm nay là để vui vẻ thôi.”
Bình luận
Diệu nháy mắt, lém lỉnh: “Ai nói là tụi mình sẽ nhắc đến chuyện đó? Nào, uống đi, cười lên, quên hết đi. Hôm nay là để vui vẻ thôi.”
Hương cố gắng cười, nhưng nụ cười vẫn có chút gượng gạo. Tân, với bản tính hề hước, không thể để yên như vậy. Cậu đứng dậy, bắt đầu kể một câu chuyện cười ngớ ngẩn mà chỉ cậu mới nghĩ ra: “Này tụi bây, biết tại sao con gà băng qua đường không?”
Bình luận
Hương cố gắng cười, nhưng nụ cười vẫn có chút gượng gạo. Tân, với bản tính hề hước, không thể để yên như vậy. Cậu đứng dậy, bắt đầu kể một câu chuyện cười ngớ ngẩn mà chỉ cậu mới nghĩ ra: “Này tụi bây, biết tại sao con gà băng qua đường không?”
Cả nhóm đồng loạt lắc đầu, dù đã nghe câu chuyện này không biết bao nhiêu lần: “Tại sao?”
Bình luận
Cả nhóm đồng loạt lắc đầu, dù đã nghe câu chuyện này không biết bao nhiêu lần: “Tại sao?”
Tân nở nụ cười tinh quái: “Vì bên kia đường có con vịt đang đợi nó! Chuyện tình cảm động quá mà!”
Bình luận
Tân nở nụ cười tinh quái: “Vì bên kia đường có con vịt đang đợi nó! Chuyện tình cảm động quá mà!”
Hương phá lên cười, tiếng cười của cô như giải tỏa được phần nào nỗi buồn. Nhìn thấy Hương cười, cả nhóm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Huyền, người vẫn im lặng nãy giờ, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Mình biết tụi bây đang cố gắng làm mình vui. Cảm ơn tụi bây nhiều lắm. Mình sẽ ổn mà.”
Bình luận
Hương phá lên cười, tiếng cười của cô như giải tỏa được phần nào nỗi buồn. Nhìn thấy Hương cười, cả nhóm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Huyền, người vẫn im lặng nãy giờ, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Mình biết tụi bây đang cố gắng làm mình vui. Cảm ơn tụi bây nhiều lắm. Mình sẽ ổn mà.”
Khi cả đám bạn kéo nhau đi dạo bên bờ sông, Hương lại cảm thấy lòng mình trống trải hơn bao giờ hết. Cô nhớ về Khải, về những kỷ niệm đẹp mà cả hai đã có, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng đôi khi, những kỷ niệm đó chỉ làm cho nỗi đau thêm sâu sắc.
Bình luận
Khi cả đám bạn kéo nhau đi dạo bên bờ sông, Hương lại cảm thấy lòng mình trống trải hơn bao giờ hết. Cô nhớ về Khải, về những kỷ niệm đẹp mà cả hai đã có, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng đôi khi, những kỷ niệm đó chỉ làm cho nỗi đau thêm sâu sắc.
Huyền bước chậm lại, đứng cạnh Hương, thì thầm: “Hương này, mình không biết nói thế nào… nhưng mình luôn ở đây nếu cậu cần ai đó để tâm sự.”
Bình luận
Huyền bước chậm lại, đứng cạnh Hương, thì thầm: “Hương này, mình không biết nói thế nào… nhưng mình luôn ở đây nếu cậu cần ai đó để tâm sự.”
Huyền cũng cười, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác lạ lẫm, khó tả. Cảm giác mà cô chưa từng trải qua. Khi nhìn thấy Khải và Hương chia tay, Huyền không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có một sự mâu thuẫn bên trong cô, mà chính cô cũng chưa thể hiểu hết.
Bình luận
Huyền cũng cười, nhưng trong lòng cô lại có một cảm giác lạ lẫm, khó tả. Cảm giác mà cô chưa từng trải qua. Khi nhìn thấy Khải và Hương chia tay, Huyền không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có một sự mâu thuẫn bên trong cô, mà chính cô cũng chưa thể hiểu hết.
Cả nhóm tiếp tục đi dạo, tiếng cười nói vang lên, hòa vào tiếng sóng nhẹ nhàng của dòng sông. Họ biết rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, và mỗi người sẽ lại tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng ngày hôm đó, họ đã cùng nhau chia sẻ và gắn kết, để nỗi buồn không còn là gánh nặng riêng của ai nữa.
Bình luận
Cả nhóm tiếp tục đi dạo, tiếng cười nói vang lên, hòa vào tiếng sóng nhẹ nhàng của dòng sông. Họ biết rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, và mỗi người sẽ lại tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng ngày hôm đó, họ đã cùng nhau chia sẻ và gắn kết, để nỗi buồn không còn là gánh nặng riêng của ai nữa.