chapter 15


Sáng hôm sau, tôi và Tân quyết định gặp Khải để nói rõ mọi chuyện. Khải nghe xong câu chuyện về chiếc vòng, mặt cậu tái đi, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh. Khải nhìn tôi và Tân, trong ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm: “Tao phải hỏi rõ Hương về chuyện này.”

Bình luận

Sáng hôm sau, tôi và Tân quyết định gặp Khải để nói rõ mọi chuyện. Khải nghe xong câu chuyện về chiếc vòng, mặt cậu tái đi, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh. Khải nhìn tôi và Tân, trong ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm: “Tao phải hỏi rõ Hương về chuyện này.”

Tôi và Tân gật đầu, đồng ý cùng Khải đối mặt với Hương. Cả ba đứa cùng đến nhà Hương, tâm trạng vừa căng thẳng vừa lo lắng.

Bình luận

Tôi và Tân gật đầu, đồng ý cùng Khải đối mặt với Hương. Cả ba đứa cùng đến nhà Hương, tâm trạng vừa căng thẳng vừa lo lắng.

Khi Hương mở cửa, cô nhìn thấy cả ba bọn tôi, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. "Có chuyện gì vậy? Sao mọi người đến sớm thế?"

Bình luận

Khi Hương mở cửa, cô nhìn thấy cả ba bọn tôi, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. "Có chuyện gì vậy? Sao mọi người đến sớm thế?"

Khải nhìn thẳng vào mắt Hương, không vòng vo: "Hương, mình cần nói chuyện với cậu. Về cái vòng mà cậu nói là mất."

Bình luận

Khải nhìn thẳng vào mắt Hương, không vòng vo: "Hương, mình cần nói chuyện với cậu. Về cái vòng mà cậu nói là mất."

Hương chớp mắt, cố giữ bình tĩnh. "Sao vậy Khải? Mình đã nói rồi, cái vòng đó mình làm mất khi đi dạo ở bờ sông."

Bình luận

Hương chớp mắt, cố giữ bình tĩnh. "Sao vậy Khải? Mình đã nói rồi, cái vòng đó mình làm mất khi đi dạo ở bờ sông."

Khải lắc đầu, giọng cậu trầm xuống: "Không, Hương. Mình biết sự thật rồi. Cái vòng mà mình nhặt được... là của Ngọc, phải không?"

Bình luận

Khải lắc đầu, giọng cậu trầm xuống: "Không, Hương. Mình biết sự thật rồi. Cái vòng mà mình nhặt được... là của Ngọc, phải không?"

Mặt Hương tái đi, cô im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Tôi bước lên, cố gắng nhẹ nhàng: "Hương, bọn mình không đến đây để trách móc cậu. Nhưng mà chuyện này cần phải rõ ràng. Cậu không cần phải nói dối để gặp Khải."

Bình luận

Mặt Hương tái đi, cô im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Tôi bước lên, cố gắng nhẹ nhàng: "Hương, bọn mình không đến đây để trách móc cậu. Nhưng mà chuyện này cần phải rõ ràng. Cậu không cần phải nói dối để gặp Khải."

Hương cúi đầu, mắt cô bắt đầu ngấn nước. "Mình... mình xin lỗi. Mình không biết phải làm sao nữa. Khi mình thấy cái vòng đó, tất cả kỷ niệm với Ngọc lại ùa về. Mình chỉ muốn giữ lại một chút gì đó của Ngọc... Và Khải, mình... mình muốn gặp cậu để nói chuyện, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu."

Bình luận

Hương cúi đầu, mắt cô bắt đầu ngấn nước. "Mình... mình xin lỗi. Mình không biết phải làm sao nữa. Khi mình thấy cái vòng đó, tất cả kỷ niệm với Ngọc lại ùa về. Mình chỉ muốn giữ lại một chút gì đó của Ngọc... Và Khải, mình... mình muốn gặp cậu để nói chuyện, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu."

Khải thở dài, ánh mắt dịu lại. "Hương, mình hiểu. Ngọc là một phần quan trọng trong cuộc đời cậu, và mình tôn trọng điều đó. Nhưng mà... cậu không cần phải nói dối. Chúng ta là bạn bè, cậu có thể nói thật với mình."

Bình luận

Khải thở dài, ánh mắt dịu lại. "Hương, mình hiểu. Ngọc là một phần quan trọng trong cuộc đời cậu, và mình tôn trọng điều đó. Nhưng mà... cậu không cần phải nói dối. Chúng ta là bạn bè, cậu có thể nói thật với mình."

Hương nhìn Khải, nước mắt chảy dài trên má. "Mình xin lỗi, Khải. Mình thực sự xin lỗi. Mình không muốn lừa dối cậu, nhưng mình sợ rằng nếu mình nói thật, cậu sẽ nghĩ mình còn bị ám ảnh bởi quá khứ."

Bình luận

Hương nhìn Khải, nước mắt chảy dài trên má. "Mình xin lỗi, Khải. Mình thực sự xin lỗi. Mình không muốn lừa dối cậu, nhưng mình sợ rằng nếu mình nói thật, cậu sẽ nghĩ mình còn bị ám ảnh bởi quá khứ."

Khải tiến lên một bước, đặt tay lên vai Hương, nói với giọng ấm áp: "Ai cũng có những nỗi đau của riêng mình. Nhưng mình ở đây để chia sẻ với cậu, không phải để cậu gánh chịu một mình."

Bình luận

Khải tiến lên một bước, đặt tay lên vai Hương, nói với giọng ấm áp: "Ai cũng có những nỗi đau của riêng mình. Nhưng mình ở đây để chia sẻ với cậu, không phải để cậu gánh chịu một mình."

Hương khẽ gật đầu, nức nở: "Cảm ơn Khải... Cảm ơn vì cậu đã hiểu cho mình."

Bình luận

Hương khẽ gật đầu, nức nở: "Cảm ơn Khải... Cảm ơn vì cậu đã hiểu cho mình."

Tôi và Tân đứng im lặng, không nói gì, nhưng trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn. Dù mọi chuyện chưa hẳn đã dễ dàng, nhưng ít nhất bọn tôi đã giúp Khải và Hương đối mặt với sự thật và tìm lại sự bình yên trong lòng.

Bình luận

Tôi và Tân đứng im lặng, không nói gì, nhưng trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn. Dù mọi chuyện chưa hẳn đã dễ dàng, nhưng ít nhất bọn tôi đã giúp Khải và Hương đối mặt với sự thật và tìm lại sự bình yên trong lòng.

Tụi nó xin lỗi nhau 2 lần.

Bình luận

Tụi nó xin lỗi nhau 2 lần.


Truyện tương tự

Bình luận