Tôi đứng nhìn cô gái nằm trên đất. Ngoài mặt mũi lấm lem, quần áo có chút bẩn thì nhìn qua không thấy có vết thương gì. Toàn bộ phục sức trên người cô ấy là đồ tốt. Đầu cài trâm ngọc, chắc chắn có tính năng bảo hộ, vòng cổ bằng bạc, chắc cũng là pháp khi gì đấy, hai tay đeo vòng vàng nhìn qua có cơ quan phóng ám khí. Đều là đồ quý, nhưng đi với nhau thì hơi tục. À xin lỗi, không nên nói con gái nhà người ta như thế. Mấy món đồ đó từng món đều vừa đẹp vừa quý nhưng gom vào một chỗ thì không ăn nhập với nhau, khiến cho cô gái có vẻ giàu xổi thích khoe khoang rất tầm thường, mặc dù cô ấy mặc y phục bằng tơ sống, khoác áo gấm bên ngoài. Chậc! Bộ đồ này bị bẩn thì khó giặt lắm đây. Thật đáng tiếc.
Bình luận
Đứng nhìn mỏi quá, tôi bèn ngồi xổm xuống. Í, sao cô gái này giật giật mắt, chắc chốc lát nữa sẽ tỉnh lại. Chà, nhìn gần thì không xinh đẹp như các sư tỉ trong tông môn. Thanh Linh tông này nghèo rớt mồng tơi, nhưng là nơi tụ hợp của người đẹp, nhan sắc của ai cũng tuyệt trần, mỗi người một vẻ, không ai lấn át ai. Tôi đoán tông môn này chắc chắn là nơi quần long hội tụ, toàn là những nhân vật quan trọng, hoặc không thì cũng là dàn hậu cũng của nam chính hoặc nữ chính. Nếu tác giả lí trí hơn thì chắc mọi người trong tông môn đều là trợ thủ đắc lực của nam nữ chính. Nhìn mĩ nữ quen rồi, hôm nay nhìn thấy cô gái này thì tôi thấy cũng bình thường thôi. Môi trái tim không đẹp bằng thất sư tỉ, lại còn bị tật giật giật nữa. Đặc biệt là mặt còn bị muỗi rừng đốt mấy nốt sưng to nữa. Ồ, cô ấy cựa quậy kìa, chắc sắp tỉnh lại rồi.
Bình luận
Bình luận
Tôi quay người lại. Hải Đường không còn ngự kiếm nữa mà đang đứng cách một khoảng nhìn tôi, đúng vị trí khi nãy tôi nghe được tiếng kêu cứu. Thật là trùng hợp! Nhưng tam sư tỉ thân mến à, cửu sư muội đây đã dây phải mớ rắc rối này thì tỉ cũng không được phép thoát. Tôi đưa tay vẫy vẫy Hải Đường. Sắc mặt của cô ấy thoáng sầm đi. Dẫu cô ấy không thèm che giấu nét cự tuyệt nhưng vẫn nhấc chân đi về phía tôi. Thấy chưa! Tam sư tỉ yêu dấu đúng là người tốt, sợ tôi bị ám toán nên dù tâm không cam, lòng không nguyện, vẫn không nỡ bỏ rơi tôi bên người lạ.
Bình luận
Bình luận
“Không biết,” tôi đáp, “Ban nãy, cô ấy kêu cứu. Xui cho cô ấy là gặp phải kẻ vô dụng muội đây. May mà tỉ đến rồi, tỉ xem thử đi.
Bình luận
Tôi đứng dậy, lùi lại một bước, nhường chỗ cho Hải Đường. Hải Đường nhìn qua một lượt, không thấy máu thì ngồi xuống vươn tay ra.
Bình luận
“Ấy! Tỉ khoan động vào. Biết đâu được cô ấy gãy tay hay gãy chân thì sao. Tuỳ tiện di chuyển cô ấy thì sẽ khiến vết thương nặng hơn đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Oan cho tôi quá! Đã ai làm gì đâu! Đã ai động vào đâu! Tôi đưa tay kéo Hải Đường đứng dậy rồi nói nhỏ với tỉ ấy.
Bình luận
“Tam sư tỉ. Muội thấy không có ngoại thương. Hơn nữa, hơi thở người này bình thường, hít sâu thở đều, rất mạnh mẽ.” Như phối hợp với lời của tôi, tiếng hít thở của người đang nằm dưới đất vang lên rõ ràng hơn. “Đấy thấy chưa! Muội chỉ sợ cô ta nhiễm độc, nhiễm cổ, hoặc mắc bệnh kín nào đó. Tỉ động vào mà bị lây thì biết làm sao?”
Bình luận
Hải Đường tròn mắt nhìn tôi. Nhưng cô ấy chưa kịp đáp lời thì có tiếng nói vang từ sau đến cắt ngang chúng tôi.
Bình luận
Bình luận
Đó là giọng nam khoẻ khoắn, rõ ràng,... à hết rồi. Giọng không cao, cũng không trầm, càng chẳng có lực gì cả. Tôi quay lại nhìn, nhưng người đó bước vài bước vượt qua trước mặt hai cô gái chúng tôi.
Bình luận
Bình luận
Người đàn ông kia gật nhẹ đầu, quỳ một chân xuống, đưa tay dò xét hơi thở của cô gái đang nằm trên mặt đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Khoan đã!” Tôi nhanh chóng lên tiếng ngăn lại. “Chỗ này nằm sâu trong tông môn. Theo lí thì không thể nào có người ngoài nào đi lạc vào đến tận đây được. Cô gái này nằm ở đây ắt hẳn đã có chuyện lớn xảy ra, không yếm thì trá. Chúng ta không thể không cẩn thận được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lần này, đại sư huynh nào đó không thèm trả lời mà thi pháp nhảy lên kiếm bay đi. Đúng là đàn ông! Nhìn thấy gái là mất não.