Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời và có lẽ là độc nhất vô nhị mà tôi có vinh dự thưởng thức và ngắm nghía vẻ đẹp phồn thịnh của kinh thành Thăng Long bằng chính đôi mắt của mình. Từ lúc trên đường bắt đầu về kinh tôi đã mường tượng ra hàng nghìn khung cảnh khác nhau của cái đất ngàn năm văn hiến này rồi nhưng thực sự nhìn thấy, tôi mới nhận ra rằng cái nghèo và di tích Thăng Long đã hạn chế sự tưởng tượng phong phú của tôi. Có lẽ di tích Thăng Long mà tôi từng đi cũng chỉ bằng 1/10 cái chốn phồn hoa đô hội này. Một tòa thành cổ xưa, âm trầm lại kín đáo theo trí nhớ của tôi lại là nơi buôn bán vô cùng náo nhiệt, với những viên mái ngói cong âm - dương hoặc kiểu mái phẳng như ngói mũi nhọn hay tròn với hàng tá chi tiết, phù điêu gợi lên nét đẹp bình dị trong cuộc sống sinh hoạt của con người nơi đây. Trên con đường đá trải dài từ phía ngoài cổng La thành đã tấp nập người thương nhân buôn bán với loại các mặt hàng đa dạng, phong phú khác nhau. Cư dân phần lớn sống giữa ở giữa lớp La Thành và Hoàng Thành. Dân ở đất kinh thành này đều khá ấm no và đủ đẩy cả về vật chất lẫn tinh thần được khắc họa qua những đường nét hoa văn mềm mại, uyển chuyển về cuộc sống sung túc, sinh hoạt tiện nghi và đủ đầy trên các món đồ gia dụng, trống, vải vóc,.... Lầu son gác tía phần phật bao lá cờ sắc tươi nhảy nhót trong gió, lụa là gấm hoa, những món đồ thủ công mỹ nghệ hay ti tỉ quán nước chè giải khát, quán bánh rán ăn nhẹ được bày biện trên mọi ngóc ngách của đường phố và cả trong chợ - một nét đặc trưng tiêu biểu nhất của ngành thương nghiệp thời trung đại. Tuy không nắm chắc lắm về các triều đại phong kiến nhưng tôi cá đây chính là một trong ba thời đại thịnh trị nhất đất Đại Việt. Có lẽ là Bách Niên thịnh thế của nhà Lý, nhưng cũng có thể là Anh Minh thịnh thế thời Trần hay Hồng Đức thịnh trị của triều Lê sơ. “Mà khoan, mình cũng có thể hỏi mà, hỏi năm thì có gì lạ?”
Bình luận
- Này cho tôi hỏi, năm nay là năm bao nhiêu thế? - Tôi hỏi một người hầu, mặc dù không chắc lắm với kiến thức ít ỏi của mình nhưng ít ra nếu không phải như dự đoán thì khi trở về tôi cũng sẽ dành chút thời gian để tìm hiểu.
Bình luận
Bình luận
- Tôi đã nói là đừng có gọi tôi là cô, gọi là gì thì tùy cậu nhưng đừng gọi tôi là cô nhé… Khoan, anh vừa nói năm nay là năm bao nhiêu cơ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ôi, tạ trời tạ đất, không ngờ con có thể tận mắt nhìn thấy Đại Việt dưới đời vua Thánh Tông Lê Tư Thành, cái người đã biến Đại Việt này thành một quốc gia cường thịnh về mọi mặt, từ chính trị, quân sự, kinh tế lẫn ngoại giao đây sao. Đây ắt là phúc ba đời, à không, phải mười đời của cả gia tộc tôi ấy chứ.
Bình luận
Thôi được rồi, bỏ qua chuyện cưới xin ăn hỏi hay lo sợ về việc tôi quá khác lạ đi, cứ nghĩ rằng đây là một chuyến du lịch đầy hứa hẹn về thời hoàng kim triều Lê của tôi đi, cơ hội vạn năm nên tôi phải tận hưởng cái khung cảnh thịnh vượng dưới thời vị vua tôi yêu thích một cách trọn vẹn mới được.
Bình luận
Bình luận
Cuối hè ở kinh thành Thăng Long mang một vẻ đặc trưng, rất dễ nhận ra với thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn, ánh triêu dương ấm áp khẽ khàng nhảy múa trên những tán lá ngả vàng, già cỗi và sắp rụng. Không những vậy, chúng còn chiếu rọi qua khung cửa sổ một cách nhẹ nhàng làm bật nên vẻ đẹp tuyệt mỹ của con người và sự vật nơi đây. Mùa hè dần nhường chỗ cho mùa thu, tạo nên một không gian thư giãn và quyến rũ. Với thời tiết của thế kỉ XV này thì vào mùa thu trời đã se se lạnh, chỉ chực như đang đông tới vậy. Đã qua 4 ngày trôi qua kể từ khi tôi đặt chân tới Thăng Long và ở nhà của Thanh Tuấn, đúng hơn là quan phủ. Bởi vì là ở nhờ, vả lại tôi cũng phải cố gắng trở nên dịu dàng thục nữ nhất có thể nên tôi chỉ dám loanh quanh ở khu nhà mình ở chứ không dám đi đâu. Lúc đầu mới tới thì tôi cũng hào hứng lắm, phải nhất quyết tận hưởng cho hết mọi thứ nhưng có vẻ kế hoạch đó không được thành công lắm bởi tôi chợt nhận ra rằng dù ở bất kỳ thời nào đi chăng nữa thì bắt buộc phải có tiền mới có thể tận hưởng mọi thứ. Mà có đủ tiền để mà tận hưởng với tôi bây giờ không khác gì một điều xa xỉ khó với tới. Bây giờ ra đường tôi cũng lớ ngớ lắm, bị làm sao thì lại chả biết kêu ai nữa. Nhưng kể ra trời mấy nay cuối hè mát mẻ ra phết, cho dù có tiền thì nó cũng không kéo tôi ra khỏi sự lôi kéo của chăn ấm và giấc ngủ được. Sáng hôm nay ngày thứ 5, tôi vẫn đang mắt díu mắt mở ngồi ở đầu hè. Mấy ngày trước sáng tôi phải ngủ tới 9-10h mới dậy, hình như theo cách tính của nơi đây là khoảng canh 8, tức canh Tị. Riêng chỉ hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi khi, đúng hơn là bị lôi dậy bởi Mùi- một cô bé chạc tuổi 15 được giao việc chăm sóc, hầu hạ tôi và cũng được coi là người bạn tôi mới quen được gần đây, tuy mới nói chuyện được dăm ba ngày nhưng hai cô tớ chúng tôi lại hợp nhau ra trò, chí ít Mùi vẫn chưa nhận ra sự khác biệt về lối suy nghĩ và sự hiểu biết có hạn của tôi.
Bình luận
- Cô Vi suốt ngày ngủ như thế, không sợ cậu cả chê cười sao ạ? - Mùi hỏi, tay vẫn khéo léo chải và búi gọn tóc lên cho tôi.
Bình luận
- À thì… Chị cũng không lo lắm. Vả lại em cũng đừng gọi chị là cô nữa, gọi là chị ấy, chúng ta cách nhau cũng có vài ba tuổi chứ mấy. Đừng để chị nhắc lại nhé, chị nhắc nhiều rồi đó.
Bình luận
- Dạ… c... chị Vi. Tí chị sẽ gặp ông bà, chị đã chuẩn bị cái gì chưa? Chẳng hạn như hỏi cái gì, tặng cái gì làm quà gặp mặt ý ạ, nếu chị cần giúp thì chị cứ nói em nhé.
Bình luận
- À, trước cậu Tuấn có đưa cho chị ít tiền bảo nếu đi đường thích gì có thể mua, ta chắc phu nhân sẽ thích những đồ thêu tay nên đã mua đôi chút chỉ thêu, cũng đã xong rồi nên không cần em giúp gì đâu, nào có chuyện gì chị nhờ em sau nhé. - Tôi ngáp ngắn ngáp dài, sửa sang lại đồ một chút, tính bảo Mùi kiếm đại một bông hoa cúc nào đó để cài lên tóc sao cho trông lịch sự đôi chút.
Bình luận
- Không ngờ nàng biết thêu thùa cơ đấy, chả lẽ nàng cũng là một tiểu thư trong gia đình khá giả sao? - Bỗng một giọng nói trầm ổn vọng vào, không hiểu sao tôi lại giật bắn mình, tim đập thình thịch lên mặc dù bản thân tôi không làm gì sai cả. Ngay tức khắc tôi quay ngoắt đầu lại, mắt chạm mắt với người con trai đứng phía xa. Cậu ta cười một cách dịu dàng, đôi mắt như biết nói, trong veo có vẻ đang… chăm chú nhìn tôi. Bộ đồ cậu ta mặc có màu lam nhạt, tóc búi bằng vải đỏ tía, từng cử chỉ như hòa vào trong gió với đôi ba cọng tóc mai bay sượt qua khuôn mặt thanh tú hồng hào. Khẽ gợn thêm vài bông hoa sữa mùa thu càng làm cho người thanh niên ấy trông hệt như bước ra từ trong tranh vẽ.
Bình luận
- Cũng không hẳn là khá giả, mà sao nay Tuấn lại tới đây thế? - Tôi hốt hoảng trả lời, tay theo bản năng nắm lấy góc váy khiến nó nhăn nhúm lại. Có vẻ biểu cảm của tôi quá lộ liễu hay do bản tính trời sinh biết quan tâm người khác mà cậu đã nhận ra và đánh trống lảng chuyển chủ đề ngay sau đó.
Bình luận
- Nàng quên rồi hay sao, ta tới để cùng nàng đi thưa chuyện với thầy u đây. Nàng cứ chuẩn bị thong thả đi, không cần hấp tấp đâu. Cứ từ từ nhưng chẳng phải lo lắng làm gì, đằng nào trước sau gì chúng ta chả là người một nhà? - Thanh Tuấn cười, mắt ánh lên chút tia vui vẻ, ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tiết trời mùa thu Bắc Bộ luôn làm người ta nhớ nhung bởi cái không khí trong lành, hơi hơi ẩm, vấn vít qua từng làn gió se sẽ lạnh buổi đầu sáng sớm. Sương muối đã tan dần khi trời hửng nắng nhẹ, chỉ còn đọng lại trên tán lá xanh rì đang chập ngả vàng vì nàng Thu vẫy gọi. Ba người chúng tôi - Tôi, Thanh Tuấn và Mùi đi đằng sau - rảo bước trên con đường nhỏ lát gạch ven khu vườn cơ man loại hoa sắc màu đầy tươi vui nhưng cũng đã ảnh hưởng đôi chút bởi không khí mùa thu mà hệt như chèn thêm vài phần tâm trạng u buồn, ảo não. Có thể cảnh sắc nơi đây vốn ít người nên đem đến cho người ta cảm giác ấy nhưng có thể là do tâm trạng vừa lo lắng vừa hồi hộp khi chuẩn bị phải đối đầu với cảnh mẹ chồng nàng dâu nên mới có suy nghĩ rệu rã như vậy. Hazzz, đúng là " Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ".
Bình luận
Bình luận
- Vậy sao, vẫn phiền cậu cả dẫn trước chỉ đường mất rồi. - Tôi cười một cách cực kỳ công nghiệp, điềm nhiên đáp lại câu nói bâng quơ chỉ để phá tan bầu không khí ngượng ngùng của cậu.
Bình luận
Tuy chúng tôi được coi là đi ngang hàng nhưng trông cậu ta vẫn đi trước tôi vài bước, tay chắp sau lưng, cử chỉ khoan thai, hệt như một thư sinh nho nhã hoặc nói đúng hơn là phú nhị đại đất kinh đô. Trước một con người cao quý như kia, dù tự hào tới đâu vì trời phú cho "mặt tiền" nổi bật như tôi cũng phải e dè, bước đi khúm núm sau cậu ấy. Tôi mặc một bộ giao lĩnh màu xanh lá, điểm xuyến đâu đó vài bông hoa cúc trường thọ cỡ chục cánh được thêu nổi ở phần cổ, ống tay và đai hông với nền màu vàng nhạt và đỏ tươi. Tuy không rõ các cô gái thời ăn mặc thế nào nhưng đối với tôi nó đã rất sang và cảm giác ... như những tiểu thư đài cát. Có thể nói đây là một đãi ngộ cực kì tốt đối với một cô gái ở nhờ chưa vào cửa như tôi vậy, nhưng cũng khá hợp lý với một ân nhân cứu mạng cậu cả nhà ông quan lớn đâu nhỉ.
Bình luận
Mải mê với vô vàn suy tư cứ từ đâu lọt ra trong đầu mà thoáng cái đã đến gian nhà chính mà thầy u Thanh Tuấn ngồi đợi. Chúng tôi cùng nhau tiến vào chắp tay cung kính hành lễ.
Bình luận
- Thưa thầy, u. Đây là Khả Vi, là ân nhân cứu mạng con trên đường về kinh, cũng là vị tiểu thư con có ý lấy về làm vợ. Ý của thầy u thế nào ạ ?
Bình luận
- Hà hà, cuối cùng con cũng chịu thành gia lập thất, chắc chắn ta phải hoan nghênh ủng hộ mối hôn sự này rồi, sao có thể từ chối chứ.
Bình luận
Nào, hai đứa cùng ngồi đi. - Thầy của Thanh Tuấn, tôi nghe Mùi kể tên là Thanh Từ lên tiếng mời ngồi.
Bình luận
- Ôi chà, con dâu tương lai của ta, đừng căng thẳng gì nhé, đây chỉ là một buổi chuyện trò vui vẻ thôi, con thử món bánh hoa quế này đi, ta vừa làm xong đấy. - Tiếp lời quan lớn là phu nhân, bà tên Minh Nguyệt. Phu nhân có khuôn mặt phúc hậu, tóc màu muối tiêu, áng chừng gần độ tứ tuần.
Bình luận
- Vâng. - Tôi đáp lời hai vị, từ từ ngồi xuống ghế mà Mùi dẫn đến và nở một nụ cười thật tươi mang kiểu cách không thể công nghiệp hơn. Chà, nghĩ đến việc phải giữ nụ cười này suốt từ đầu đến cuối buổi ra mắt " gia đình trai" nghe cũng oải lắm chứ. Tuy nhiên, ấy không phải vấn đề chính, điều tôi quan tâm là những câu hỏi của mẹ chồng tương lai hơn.
Bình luận
Trộm vía mọi câu hỏi tôi đều trả lời vài phần ưng ý với phu nhân, đôi lúc còn khá rộn ràng và vui vẻ, thoải mái với nhiều câu bông đùa của Tuấn và sự phóng khoáng của phu nhân. Sau một lúc trò chuyện, tôi nhờ Mùi dâng tặng cho phu nhân một chiếc khăn thêu tay hình hoa cúc và chim vàng anh. Thật may mắn vì trước đó tôi đã được học trên lớp về các kỹ năng và đường thêu từ cơ bản đến hơi nâng cao. Không chắc nó có đẹp và chuẩn mực với thẩm mỹ nơi đây nhưng trông nét mặt của phu nhân và mọi người xung quanh đều khá hài lòng khen ngợi, nhờ vậy mà tôi có chút an lòng. Cuối buổi, thầy Tuấn còn mời tôi ở lại cùng ăn trưa, hàn huyên tiếp. Bởi đã quen với bầu không khí đầm ấm cũng như sự tiếp đón nhiệt tình của gia đình quan lớn mà tôi đã mở lòng và tự nhiên hơn, có vài lần xém nói hớ chuyện của bản thân.
Bình luận
" Có phải cốt truyện cuộc đời của mình quá may mắn và trơn tru như thế không ? " Ông bà ông vải nhà tôi hình như quá nuông chiều tôi rồi ~