Chương 4. Lửa trần


Câu chuyện được viết ra hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của tác giả, không có ý kích động, đối địch hay công kích chính sử, không có giá trị tham khảo. Câu chuyện về đồng tính luyến ái, cân nhắc trước khi xem. Cảm ơn.

Bình luận

Câu chuyện được viết ra hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của tác giả, không có ý kích động, đối địch hay công kích chính sử, không có giá trị tham khảo. Câu chuyện về đồng tính luyến ái, cân nhắc trước khi xem. Cảm ơn.

Bình luận

Bình luận

Chương 4: Lửa trần.

Bình luận

Chương 4: Lửa trần.

Bình luận

Bình luận

Bình luận

Trời chiều như vỡ vụn thành ngàn mảnh tơ đào, chảy qua từng kẽ mái ngói lưu ly mà nhuộm đỏ một góc trời Vân Triều. Ánh hoàng hôn rải nhẹ lên nền đá xanh ngọc, tựa như ai vừa thắp lên một ngọn lửa mộng mơ giữa cõi đời lạnh lẽo.

Bình luận

Trời chiều như vỡ vụn thành ngàn mảnh tơ đào, chảy qua từng kẽ mái ngói lưu ly mà nhuộm đỏ một góc trời Vân Triều. Ánh hoàng hôn rải nhẹ lên nền đá xanh ngọc, tựa như ai vừa thắp lên một ngọn lửa mộng mơ giữa cõi đời lạnh lẽo.

Bình luận

Sở Vân đứng đó, không ngước nhìn sắc trời.

Bình luận

Sở Vân đứng đó, không ngước nhìn sắc trời.

Bình luận

Y chỉ nhìn về phía cửa điện Càn Thanh, nơi đang khép kín. Sau lớp cánh cửa được chạm khắc bằng gỗ trầm quý hiếm kia là hoàng đế—một đứa trẻ mảnh khảnh đang đọc lại từng dòng kinh điển dưới ánh đèn lồng và sự giám sát của đại học sĩ.

Bình luận

Y chỉ nhìn về phía cửa điện Càn Thanh, nơi đang khép kín. Sau lớp cánh cửa được chạm khắc bằng gỗ trầm quý hiếm kia là hoàng đế—một đứa trẻ mảnh khảnh đang đọc lại từng dòng kinh điển dưới ánh đèn lồng và sự giám sát của đại học sĩ.

Bình luận

Tám tuổi.

Bình luận

Tám tuổi.

Bình luận

Ở cái tuổi mà người ta đáng lý đang đuổi bắt cánh chuồn chuồn trên đồng nội, Triệu Dạ đã phải mang giang sơn trên vai.

Bình luận

Ở cái tuổi mà người ta đáng lý đang đuổi bắt cánh chuồn chuồn trên đồng nội, Triệu Dạ đã phải mang giang sơn trên vai.

Bình luận

Không được sai.

Bình luận

Không được sai.

Bình luận

Không được mệt.

Bình luận

Không được mệt.

Bình luận

Không được là một đứa trẻ.

Bình luận

Không được là một đứa trẻ.

Bình luận

Một bước chệch là muôn trượng vực sâu. Dưới lớp hoàng bào là lưỡi đao vô hình mà kẻ thiên tử buộc phải quen.

Bình luận

Một bước chệch là muôn trượng vực sâu. Dưới lớp hoàng bào là lưỡi đao vô hình mà kẻ thiên tử buộc phải quen.

Bình luận

Sở Vân không cần ai nói, bởi chính y là người hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ kẻ nào khác.

Bình luận

Sở Vân không cần ai nói, bởi chính y là người hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ kẻ nào khác.

Bình luận

Từ khi nào y trở thành người che gió chắn mưa cho vị hoàng đế nhỏ ấy?

Bình luận

Từ khi nào y trở thành người che gió chắn mưa cho vị hoàng đế nhỏ ấy?

Bình luận

Phải chăng từ khoảnh khắc Lý Dật, người đã từng gọi y là tri kỷ, cất giọng khàn khàn trong đêm cuối cùng:

Bình luận

Phải chăng từ khoảnh khắc Lý Dật, người đã từng gọi y là tri kỷ, cất giọng khàn khàn trong đêm cuối cùng:

Bình luận

“Nếu một ngày ta rời khỏi cõi đời, xin giao con ta cho khanh.”

Bình luận

“Nếu một ngày ta rời khỏi cõi đời, xin giao con ta cho khanh.”

Bình luận

Nhưng liệu chỉ vì một lời hứa mà y ở lại?

Bình luận

Nhưng liệu chỉ vì một lời hứa mà y ở lại?

Bình luận

Không. Y biết rõ lòng mình hơn thế.

Bình luận

Không. Y biết rõ lòng mình hơn thế.

Bình luận

Lý Dật là minh quân, còn Triệu Dạ—là một câu hỏi không lời giải. Một tiểu quân vương chưa từng than khóc, nhưng ánh mắt luôn ánh lên những tầng sâu mà người khác không dám chạm đến.

Bình luận

Lý Dật là minh quân, còn Triệu Dạ—là một câu hỏi không lời giải. Một tiểu quân vương chưa từng than khóc, nhưng ánh mắt luôn ánh lên những tầng sâu mà người khác không dám chạm đến.

Bình luận

Một lần y vô tình thấy Triệu Dạ gục đầu ngủ khi vẫn còn cầm bút. Ngài không buông tay, cũng chẳng dựa người, như thể ngay cả trong mộng, vẫn gồng mình giữ lấy chữ “vương”.

Bình luận

Một lần y vô tình thấy Triệu Dạ gục đầu ngủ khi vẫn còn cầm bút. Ngài không buông tay, cũng chẳng dựa người, như thể ngay cả trong mộng, vẫn gồng mình giữ lấy chữ “vương”.

Bình luận

Đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió đập vào song cửa.

Bình luận

Đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió đập vào song cửa.

Bình luận

Chẳng ai hay biết, nhưng y biết.

Bình luận

Chẳng ai hay biết, nhưng y biết.

Bình luận

Triệu Dạ chưa từng oán than.

Bình luận

Triệu Dạ chưa từng oán than.

Bình luận

Nhưng giữa từng hơi thở lặng lẽ ấy là một cơn thổn thức không lời.

Bình luận

Nhưng giữa từng hơi thở lặng lẽ ấy là một cơn thổn thức không lời.

Bình luận

“Vi quân giả, tắc dĩ thân hành đạo, dĩ tâm dưỡng dân, dĩ chí vi thiên.”

Bình luận

“Vi quân giả, tắc dĩ thân hành đạo, dĩ tâm dưỡng dân, dĩ chí vi thiên.”

(Làm vua là đem thân hành đạo, lấy tâm dưỡng dân, lấy chí làm trời. — Trích "Lễ ký")

Bình luận

(Làm vua là đem thân hành đạo, lấy tâm dưỡng dân, lấy chí làm trời. — Trích "Lễ ký")

Bình luận

Cửa điện khẽ mở, ánh đèn lồng lung linh hắt bóng người nhỏ nhắn bước ra. Triệu Dạ nhíu mày, có lẽ ánh sách đã khiến mắt ngài đau nhức. Nhưng vẫn giữ dáng đi trầm ổn, khí độ không khác bậc trưởng giả.

Bình luận

Cửa điện khẽ mở, ánh đèn lồng lung linh hắt bóng người nhỏ nhắn bước ra. Triệu Dạ nhíu mày, có lẽ ánh sách đã khiến mắt ngài đau nhức. Nhưng vẫn giữ dáng đi trầm ổn, khí độ không khác bậc trưởng giả.

Bình luận

“Ngài không vào sao, Sở Vân?”

Bình luận

“Ngài không vào sao, Sở Vân?”

Bình luận

Giọng nói có chút khàn, nhưng đầy kiềm chế.

Bình luận

Giọng nói có chút khàn, nhưng đầy kiềm chế.

Bình luận

Y cúi mình, đáp chậm: “Thần không dám quấy nhiễu bệ hạ học tập.”

Bình luận

Y cúi mình, đáp chậm: “Thần không dám quấy nhiễu bệ hạ học tập.”

Bình luận

Triệu Dạ lặng một lúc, rồi thì thầm: “Nhưng trẫm muốn ngài vào.”

Bình luận

Triệu Dạ lặng một lúc, rồi thì thầm: “Nhưng trẫm muốn ngài vào.”

Bình luận

Sở Vân im lặng, đoạn bước đến, sánh vai hoàng đế vào trong điện.

Bình luận

Sở Vân im lặng, đoạn bước đến, sánh vai hoàng đế vào trong điện.

Bình luận

Gió lùa qua song, hương hoa quế chạm nhẹ vào đáy tim. Đêm buông, ánh nến đung đưa, hắt lên vách điện hai chiếc bóng—một cao lớn trầm lặng, một nhỏ bé uy nghi.

Bình luận

Gió lùa qua song, hương hoa quế chạm nhẹ vào đáy tim. Đêm buông, ánh nến đung đưa, hắt lên vách điện hai chiếc bóng—một cao lớn trầm lặng, một nhỏ bé uy nghi.

Bình luận

Triệu Dạ ngồi trên bệ cửa sổ, đôi chân đung đưa như một đứa trẻ thường làm. Nhưng ánh mắt lại như xuyên qua màn đêm để tìm lấy điều gì vĩnh cửu hơn cả ngai vàng.

Bình luận

Triệu Dạ ngồi trên bệ cửa sổ, đôi chân đung đưa như một đứa trẻ thường làm. Nhưng ánh mắt lại như xuyên qua màn đêm để tìm lấy điều gì vĩnh cửu hơn cả ngai vàng.

Bình luận

“Ngài thấy bầu trời... có lạ không, Sở Vân?”

Bình luận

“Ngài thấy bầu trời... có lạ không, Sở Vân?”

Bình luận

Y nhìn lên bầu trời đêm—vô biên, lặng lẽ, sâu thẳm đến độ khiến người ta muốn hỏi “nó dẫn đi đâu?”

Bình luận

Y nhìn lên bầu trời đêm—vô biên, lặng lẽ, sâu thẳm đến độ khiến người ta muốn hỏi “nó dẫn đi đâu?”

Bình luận

“Nếu bệ hạ hỏi về bầu trời của lý số, thần không dám lạm bàn,” y đáp, “nhưng nếu hỏi về lòng người... thì có lẽ là vì trời quá cao, quá xa, nên mới khiến người dưới trần sinh lòng đơn độc.”

Bình luận

“Nếu bệ hạ hỏi về bầu trời của lý số, thần không dám lạm bàn,” y đáp, “nhưng nếu hỏi về lòng người... thì có lẽ là vì trời quá cao, quá xa, nên mới khiến người dưới trần sinh lòng đơn độc.”

Bình luận

Triệu Dạ thì thầm:

Bình luận

Triệu Dạ thì thầm:

Bình luận

“Trẫm có cả thiên hạ… mà vì sao vẫn thấy nó xa đến thế?”

Bình luận

“Trẫm có cả thiên hạ… mà vì sao vẫn thấy nó xa đến thế?”

Bình luận

Sở Vân trầm mặc một thoáng, đoạn cất lời:

Bình luận

Sở Vân trầm mặc một thoáng, đoạn cất lời:

Bình luận

“Nhạn quá trường không, ảnh trầm hàn thủy;

Bình luận

“Nhạn quá trường không, ảnh trầm hàn thủy;

Nhạn vô di tích chi ý, thủy vô lưu ảnh chi tâm.”

Bình luận

Nhạn vô di tích chi ý, thủy vô lưu ảnh chi tâm.”

Bình luận

(Chim nhạn bay qua trời, bóng rơi xuống nước lạnh;

Bình luận

(Chim nhạn bay qua trời, bóng rơi xuống nước lạnh;

Nhạn không để lại dấu, nước chẳng giữ bóng bao giờ.)

Bình luận

Nhạn không để lại dấu, nước chẳng giữ bóng bao giờ.)

Bình luận

“Trời cao vì không giữ ai. Cũng như chim bay qua không lưu bóng, nước trôi không cất dấu. Làm hoàng đế, có thể vạn người triều bái, nhưng không ai có thể lấp đầy khoảng lặng trong lòng nếu chính mình không giữ lấy một ánh lửa.”

Bình luận

“Trời cao vì không giữ ai. Cũng như chim bay qua không lưu bóng, nước trôi không cất dấu. Làm hoàng đế, có thể vạn người triều bái, nhưng không ai có thể lấp đầy khoảng lặng trong lòng nếu chính mình không giữ lấy một ánh lửa.”

Bình luận

Triệu Dạ im lặng hồi lâu. Ánh mắt ngài chùng xuống, như nhìn thấy chính mình đang trôi dạt giữa tầng không vô tận.

Bình luận

Triệu Dạ im lặng hồi lâu. Ánh mắt ngài chùng xuống, như nhìn thấy chính mình đang trôi dạt giữa tầng không vô tận.

Bình luận

“Vậy ánh lửa đó là gì?”

Bình luận

“Vậy ánh lửa đó là gì?”

Bình luận

Sở Vân khẽ cúi đầu:

Bình luận

Sở Vân khẽ cúi đầu:

Bình luận

“Là niềm tin.”

Bình luận

“Là niềm tin.”

Bình luận

“Bệ hạ không cần phải với tới bầu trời. Hãy là ánh lửa nơi nhân gian. Trời không chạm tới được, nhưng ánh lửa... có thể sưởi ấm.”

Bình luận

“Bệ hạ không cần phải với tới bầu trời. Hãy là ánh lửa nơi nhân gian. Trời không chạm tới được, nhưng ánh lửa... có thể sưởi ấm.”

Bình luận

Triệu Dạ ngước nhìn bàn tay nhỏ của mình, lòng không rõ là đang ấm lên hay đang run rẩy.

Bình luận

Triệu Dạ ngước nhìn bàn tay nhỏ của mình, lòng không rõ là đang ấm lên hay đang run rẩy.

Bình luận

Ngọn lửa.

Bình luận

Ngọn lửa.

Bình luận

Ngài có thể là một ánh lửa.

Bình luận

Ngài có thể là một ánh lửa.

Bình luận

 

Bình luận

 

Bình luận

Bình luận


Truyện tương tự

Bình luận