Bình luận
Bình luận
"Cô ấy kể khá nhiều thứ, đặc biệt, cô ấy thường xuyên đề cập đến một đối tượng mà cô ấy gọi là 'Cheshire’. Khi ấy tôi cho rằng đối tượng đó là hệ quả đến từ tưởng tượng của cô ấy khi mắc bệnh, hóa ra…” Carroll thở dài, "Tôi không nghĩ lại trùng hợp như thế.”
Bình luận
Bình luận
"Ừ, không,... tôi chỉ đang nghĩ lại vài chuyện.” Mày ngắc ngứ. "Alice cũng mắc bệnh ư…? Vậy thì vụ tai nạn trong lúc đua thử, có phải nàng…”
Bình luận
Không phải, phải, không phải, tâm trí mày liên tục phủ định rồi lại khẳng định. Chộp lấy điện thoại, mày cuống cuồng mở phần ghi chú. Cuốn nhật ký của Alice đã bị nàng đốt rụi trước mắt mày, nhưng một phần nhật ký vẫn còn sót lại trong ghi chú của nàng - những dòng ngắn gọn, vội vã nhưng chan chứa, sâu cay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Nực cười thật, tôi luôn tận hưởng sự ghen tỵ của những cô gái ấy. Điều đó khiến tôi thấy mình có giá trị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Tôi sợ. Thực sự sợ mình sẽ bóp chết đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Nhưng tôi không nói với anh được, ánh mắt anh lấp lánh khi nói về nó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Điện thoại trên tay rơi "bộp” xuống sàn, mày chẳng buồn để ý. Gương mặt Carroll mờ nhòe trong thấu kính, tầm mắt mày phủ sương. Đám sương ấy tràn ra khỏi hốc mắt, hóa thành từng giọt mằn mặn. Nước biển ư? Mày liếc xuống, kinh ngạc khi thấy những giọt nước khổng lồ nối đuôi ồ ạt như mưa. Sàn phòng bệnh ngập trong nước biển, mày cuống quýt quệt mắt nhưng chẳng thể ngăn chúng tuôn rơi.
Bình luận
Cheshire ở khắp mọi nơi. Cheshire kỳ dị luôn thoắt ẩn thoắt hiện, như quỷ quái, yêu tinh. Alice chỉ là người phàm. Nàng sẽ bối rối, mệt mỏi khi chẳng tìm thấy lối đi trong khu rừng tăm tối. Alice trưởng thành và dần nhận ra Xứ sở Diệu kỳ đã vời xa nàng biết mấy. Sự hỗn loạn của Cheshire ám ảnh nàng; còn thực tại tù túng bòn rút sinh mệnh nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lần nữa đối diện với đôi mắt sắc lạnh sau cặp kính, mày biết mình vừa mới kết thúc chuyến hành trình phi lý nhất đời. Nhưng đây chẳng phải Xứ sở Diệu kỳ.