Bình luận
Nàng hất mạnh chai rượu vang nó mới mua xuống sàn. Lênh láng rượu vang chảy trên nền cẩm thạch, đỏ đọc màu máu. Cả những chiếc ly thủy tinh, cả bình hoa trên bàn, nàng đều hất đổ. Charles thờ ơ nhìn Alice làm loạn trong căn nhà của hai đứa. Nàng lại thế, cứ lồng lên và lặp đi lặp lại lời chửi bới và hành động phá hoại nhạt nhẽo. Phát tiết cũng được, đồ đạc vỡ rồi thì có thể mua thứ mới. Mất kiểm soát cũng được, miễn là điều đó giúp nàng giải tỏa tâm tình.
Bình luận
Nhưng tại sao Alice lại chửi mắng nó? Tất cả những gì nó làm là đăng một tấm ảnh thân mật của hai đứa lên X, và rồi đột nhiên Alice nổi trận lôi đình. Hai đứa đã công khai từ lâu, thi thoảng nó lại đăng ảnh chụp cả hai lên mạng. Tất nhiên là việc công khai đồng nghĩa với đối diện với sự soi mói của công chúng, nhưng đã nhiều năm, đáng lẽ nàng phải quá quen rồi kia chứ?
Bình luận
"Mình đừng đặt nặng mấy lời vớ vẩn trên mạng, Alice.” Charles hất mảnh chai sang một bên, tránh cho chúng đâm vào chân Alice. “Nó đâu ảnh hưởng đến hiện tại của chúng mình?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Đúng, cậu chẳng làm gì cả!” Giọng nàng giễu nhại, "Cậu đâu biết tôi đã trải qua những gì? Cậu đâu quan tâm? Tất cả những gì cậu làm là ở đó quan sát tôi chật vật xoay xở giữa cái đống bầy nhầy gọi tên 'cuộc sống’, con mẹ nó! Cậu vẫn nghĩ vấn đề của tôi chẳng liên quan gì đến cậu ấy nhỉ? Hay cậu quá đỗi thích thú khi thấy tôi khốn khổ, lạc lối thế này?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Mình vào phòng nghỉ đi, tôi ngủ sofa. Còn đống này,” Nó liếc bãi chiến trường trong phòng khách. "Cứ để đó. Mai tôi gọi người dọn.”
Bình luận
Khoảng lặng ngột ngạt cô đặc bầu không khí căn phòng. Đôi môi Alice run run. Nàng cắn răng, không nói một lời mà quay ngoắt về phòng. Nhìn cửa phòng đóng sập lại, Charles cứ tưởng mọi chuyện đã êm thấm.
Bình luận
Nhưng không. Từ ngữ ấy (êm-thấm) chưa bao giờ xuất hiện trong cuốn từ điển cuộc đời nó. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ.
Bình luận
Vừa mới ngửi thấy mùi khét phảng phất, Charles đã thấy Alice mở toang cửa phòng, ném xuống trước mặt nó một cuốn sách cháy dở. Dòng chữ "Alice ở Xứ sở Thần tiên” thếp vàng loang loáng qua thấu kính, đoạn Xứ-sở Thần-tiên bị đốt rụi, chỉ còn độc chữ "Alice” hừng hực trong ngọn lửa.
Bình luận
Charles há miệng, nhưng nó còn chưa kịp nói gì, Alice lại vào phòng lấy một cuốn sổ con, hằn học xé từng trang và châm lửa đốt trước mặt nó.
Bình luận
"Cậu thích thế, phải không?” Alice cười cợt, "Khu vườn của Hoàng hậu Đỏ nên bị thiêu cháy, và trận croke ngu muội sẽ kết thúc bằng một cuộc hành hình tập thể. Cậu khơi mào tất cả chỉ để thấy người ta chém đầu tôi thôi!”
Bình luận
Từng trang sách hóa thành tro trước mặt mày cùng với gương mặt đẫm lệ, u uất của Alice. Rồi vẻ u uất ấy tiêu biến trong lửa. Alice bỗng dưng hóa thành Hoàng hậu Đỏ, méo mó trong cơn thịnh nộ rút trời. Nàng rút cây gậy đánh gôn ra khỏi bao, xăng xăng mở cửa nhà. Charles đuổi theo, thấy nàng bỏ qua chiếc xe đỗ ngay trước sân mà mở gara. Đèn mờ chiếu lên chiếc xe thể thao thời thượng với những đường cong uốn lượn. Alice cầm gậy đánh gôn đến trước mui xe.
Bình luận
Bình luận
Phải tích cóp mấy năm Alice mới mua được chiếc xe ấy. Thường ngày nàng gìn giữ nó như chăm đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Nó không hiểu tại sao nàng lại mặc nhiên hủy hoại cả thứ nàng yêu thích tột cùng.
Bình luận
Vung tay, Alice nhằm thẳng gậy vào đèn pha, quật mạnh. Tiếng "choang” sắc lẻm vọng âm khắp gara. Lồng ngực phập phồng, nàng chỉ nghỉ đúng nửa giây trước khi tiếp tục vung tay phá nốt chiếc đèn pha còn lại. Chỉ đứng nhìn cũng đủ để Charles thâu trọn vẹn vẻ điên cuồng hiện hữu trên gương mặt nàng. Hủy hết hai bên đèn pha, Alice bắt đầu quy trình phá hoại chiếc xe: kính vỡ, mui xe dập bẹp, thân xe lồi lõm lỗ chỗ. Bắp tay nàng run lên, mồ hôi chảy dọc, lẫn vào cái lành lạnh của thềm trời. Charles phả làn khói mỏng, cảm tưởng như nó đang quan sát một quá trình bản thể hoại thư.
Bình luận
Có lẽ nó biết chuyện gì đang diễn ra. Cheshire ranh mãnh luôn biết có bao nhiêu người điên trong một vùng đất. Dễ nhận thấy như bông hoa hồng trắng muốt giữa vườn hoa hồng đỏ. Sắc trắng tinh khiết, lạc loài ấy sẽ không bị khỏa lấp bởi thứ sơn nhòe nhoẹt, chói ngắt.
Bình luận
Bình luận
Những thanh âm đinh tai nhức óc ngớt dần. Không khí hồi quy vẻ cô đặc, tịch nhiên vốn có. Alice buông thõng tay. Chiếc gậy đánh gôn méo xẹo rơi phịch xuống đất. Ánh đèn bảng lảng rọi xuống mái tóc rũ rượi và gương mặt nhợt nhạt của nàng. Nàng nhìn nó chằm chằm, biểu cảm khác xa Alice cả ngàn dặm Anh.
Bình luận
Bình luận
Đây không phải Alice của nó. Charles chẳng hiểu nổi rốt cuộc thứ gì đã khiến nàng biến dạng đến thế?
Bình luận
Bình luận
“Ừm, bây giờ.” Alice chán chường đá chiếc gậy gôn xuống gầm chiếc xe bẹp dí, “Xe em thế này rồi, mình đi bằng xe anh đi.”
Bình luận
Thông thường, Charles sẽ thích thú khi chứng kiến người khác lái xe sau một hồi làm loạn điên cuồng. Sẽ có rất nhiều điều kỳ thú xảy đến. Nhưng Alice không phải kẻ điên. Nàng không nên, đáng lẽ không nên.
Bình luận
Đương khi Alice toan trèo lên ghế lái, chẳng hiểu sao Charles bỗng vươn tay, ngăn nàng chạm vào vô lăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Ôi, không được.” Như sực nhớ ra điều gì, khóe miệng Alice khẽ nhếch, “Giờ anh đang là tiền vệ siêu sao của PXG. Tự tử vì tình sẽ gây ra bê bối...”
Bình luận
“Nếu mình muốn lái đến thế,” Charles ngắt lời nàng, vừa nói lớn vừa buông tay khỏi vô lăng, “Thế thì đây, tôi trao mạng sống vào tay mình.”
Bình luận
“Tôi đùa thôi, mình lái đi Charles.” Alice nhéo má nó rồi trèo sang ghế phụ lái, thắt dây an toàn. “Tôi không đùa cợt với mạng sống của mình đâu.”
Bình luận
Nàng nói xong thì hoàn toàn yên vị. Charles tra khóa xe, nổ máy, thẳng tiến trên con đường điêu linh. Alice ngồi im ru như một con ma-cơ-canh đẹp đẽ (một cách tàn tạ). Có phải tự dưng nó yêu phong cách hippie không nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Biển đêm lại là một quang cảnh khác.” Nó lấp liếm. “Không giống như biển ban ngày. Không phải cùng một nơi.”
Bình luận
Alice “ừm” khe khẽ rồi lại im lặng. Đêm dằng dặc trên quốc lộ. Từng chiếc cột đèn đều tăm tắp vụt qua thấu kính, Charles gai mắt vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Lắm lúc em ngỡ anh chỉ là ảo ảnh sót lại từ tuổi thơ em. Em ngỡ anh vô thực. Anh luôn ở bên em nhưng em chẳng bao giờ nắm bắt được anh. Anh siêu thực như những bức tranh của Dali và em thì… em thì trầy trụa trong cái thực tại khủng khiếp này!”
Bình luận
Nàng vò mái tóc rối bù, rền rĩ, "Chúa ơi! Charles, làm ơn chỉ em một con đường. Tại sao mọi thứ cứ ngày càng rối tung lên và em luôn thấy mình phát điên khi ở bên cạnh anh?”
Bình luận
Giọng Alice nghẹn ngào, run run. Charles câm lặng trong mớ cảm xúc rối ren của nàng. Nó không biết phải làm gì để Alice bình tĩnh hơn. Đó giờ nó chỉ giỏi gây rối chứ nào có từng dọn dẹp hậu quả. Luôn là Alice dọn giúp nó. Alice luôn luôn…
Bình luận
Bình luận
Charles bấm còi. Quốc lộ vắng lặng, chẳng có bóng xe nào. Nhưng nó cứ bấm còi liên tục cho đến khi Alice bịt tai lại và hét vào mặt nó, “Thôi đi!”
Bình luận
Nó ngừng lại, im lặng trong tiếng thở dốc hoảng loạn của Alice. Đôi tay trượt từ vành tai xuống gò má, nàng rúc mặt vào lòng bàn tay, rấm rứt, “Em đau đầu quá, Charles. Em đau quá, đau quá…”
Bình luận
Bình luận
Đêm ấy, họ đi mãi cũng chẳng đến bờ biển. Bóng tối kéo lê đằng đẵng và con đường quốc lộ thẳng tắp tưởng như vô tận. Tờ mờ sáng, Charles lần nữa khởi động xe, quyết tâm đưa Alice đến biển Monaco. Biết đâu, nó nghĩ, biết đâu trở lại bờ biển năm xưa, nó và Alice sẽ quay về thời khắc đê mê, chếnh choáng ấy, cái khoảnh khắc môi nàng vẫn treo nét cười rạng rỡ, hân hoan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Charles chưa bao giờ nghĩ một người như nó sẽ quên đường. Đôi mắt nó - thấu kính mà nó luôn tự hào - vào thời khắc ấy hoàn toàn vô hiệu. Lòng vòng mãi, đến tận hừng đông nó vẫn chẳng trông thấy bãi biển nào. Một đêm không ngủ, gương mặt rệu rã của nó và Alice phơi bày dưới ánh ban mai. Đầu óc Charles bùng nhùng và khi nó bắt đầu nghĩ nó nên tấp vào hàng tiện lợi ven đường nào đó để nốc một lon cà phê, Alice chợt gọi nó:
Bình luận
Bình luận
Nàng nhoài người về phía nó, bất chợt vươn tay, túm vào chỗ trống ngay trên vai nó. Thần kinh phản xạ chậm, Charles không hiểu Alice vừa mới làm gì, bèn hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình minh lên, Charles trông thấy ánh nắng xuyên qua mặt kính xe hơi, phản chiếu lên đôi mắt biêng biếc ao thu của nàng.
Bình luận
Bình luận
Sáng ấy, chiếc xe dừng lại giữa đường, nhưng dường như Charles đã trông thấy điểm ngã ngũ. Rằng, những kỷ niệm ban sơ giữa nó và nàng đã vĩnh viễn nằm lại đáy biển kia.