Cuối giờ chiều, Ryusei phóng xe chở mày ra biển Madrid Río. Đã chuyển tới Tây Ban Nha mấy mùa và rồi mày vẫn chưa ghé qua bất cứ bãi biển nào. Mày không thích ngắm biển lắm. Cũng chỉ là một vùng nước mênh mang với những con sóng đều đặn. Tiếp tục là một sự đều đặn nhàm chán.
Bình luận
"Thế, cái bệnh mà chú mày nói, Alice gì gì đó ấy.” Ryusei mở đầu câu chuyện, "Là sao? Di chấn chấn thương sọ não hả?”
Bình luận
Bình luận
"Anh mày quan tâm bao giờ mày ra sân thôi nhé.” Ryusei ỷ vào chế độ tự động lái, ngoảnh ra sau cười ngả ngớn. "Này, hay để tao tìm cô bác sĩ nào ngon ngon ‘chữa bệnh’ cho mày?”
Bình luận
Bình luận
"Lì lợm thật.” Ryusei ngoảnh lại, vừa mở radio lên vừa lẩm bẩm, "Hay chú mày vẫn chưa quên được người cũ?”
Bình luận
Bình luận
"Mấy cô nàng vài tuần tầm phào kia không tính. Cái người bên chú mày lâu nhất, tình đầu của chú mày đó… tên là gì nhỉ? Alice?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mày không biết Ryusei có ý gì khi nói thế. Bộ não chập mạch của hắn cũng khó đoán y như mày. Mày chẳng còn nhớ rõ mình đã kể những gì về Alice với tên này. Khó nhớ quá. Dạo này mày thường có những giấc mơ siêu thực trong những bức tranh ngẫu nhiên. Hết Dali rồi đến Van Gogh, giờ thì là Picasso. Trí nhớ mày cũng giảm sút trầm trọng. Thi thoảng nhắm mắt, mày lại quay mòng mòng trong một hồi ức nhập nhằng nào đó. Mày ghét mỗi khi mày mắc kẹt trong quá khứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Phải, đối với mày thì bất thường mới là bình thường, còn bình thường là bất thường.” Ryusei cười khẩy, "Giờ thì mày mắc một căn bệnh bất thường, nhưng mày lại trở nên quá bình thường.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Mày ù lì, cục mịch, ít nói cười, lúc nào trông cũng chán chường và đéo thèm hứng thú với con mẹ gì nữa.” Quý ngài Sâu Bướm bắt đầu lôi thuốc ra hút, thở than những làn khói suy tư, "Thế giờ, mày còn nhớ mày là ai không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau câu nói ấy, ai đứa mày không ai ho he thêm gì. Trong xe chỉ còn tiếng phát nhạc từ radio, một khúc dân ca Anh mà thi thoảng Alice ngâm nga khi chúng mày cùng nhau dùng trà chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Nói thật nhé,” Mày cất lời, phá tan sự im lặng chốc lát. Tay chống lên cằm, máy hướng thấu kính về bãi biển ngả nghiêng, méo mó.