Truyện ngắn ở đây


Sáng nay, mùa đông đột nhiên đến, chẳng báo trước. Mới hôm qua thôi, trời còn nắng ấm, cái nắng cuối tháng mười làm đất ruộng nứt nẻ hết. Hưng và chị Ngọc vẫn còn chơi cỏ gà ngoài đồng, nóng đến mức mồ hôi rịn đầy trán.

Bình luận

Sáng nay, mùa đông đột nhiên đến, chẳng báo trước. Mới hôm qua thôi, trời còn nắng ấm, cái nắng cuối tháng mười làm đất ruộng nứt nẻ hết. Hưng và chị Ngọc vẫn còn chơi cỏ gà ngoài đồng, nóng đến mức mồ hôi rịn đầy trán.

Vậy mà chỉ qua một đêm mưa rào, gió bấc đã kéo về, lạnh buốt như giữa mùa đông. Hưng nằm co ro trong chăn, không vội rời giường như mọi ngày, chỉ ngồi thu mình lại, cạnh đứa em nhỏ vẫn đang say ngủ. Ngoài hiên, mẹ và chị Ngọc đang quạt than pha nước chè, cả hai đều đã mặc áo rét từ sớm.

Bình luận

Vậy mà chỉ qua một đêm mưa rào, gió bấc đã kéo về, lạnh buốt như giữa mùa đông. Hưng nằm co ro trong chăn, không vội rời giường như mọi ngày, chỉ ngồi thu mình lại, cạnh đứa em nhỏ vẫn đang say ngủ. Ngoài hiên, mẹ và chị Ngọc đang quạt than pha nước chè, cả hai đều đã mặc áo rét từ sớm.

Nhìn ra sân, Hưng thấy đất trắng khô, những cơn gió không ngừng cuốn bụi mờ và lá rụng bay lả tả. Trời không u ám nhưng toàn một màu trắng nhợt nhạt. Những chậu cây lan bên hiên, lá rung lên và trông như se sắc lại vì rét.

Bình luận

Nhìn ra sân, Hưng thấy đất trắng khô, những cơn gió không ngừng cuốn bụi mờ và lá rụng bay lả tả. Trời không u ám nhưng toàn một màu trắng nhợt nhạt. Những chậu cây lan bên hiên, lá rung lên và trông như se sắc lại vì rét.

Hưng rúc đầu vào chăn, gọi chị Ngọc. Nghe tiếng, mẹ Hưng nói vọng vào:

Bình luận

Hưng rúc đầu vào chăn, gọi chị Ngọc. Nghe tiếng, mẹ Hưng nói vọng vào:

• Ngọc, con vào buồng lấy thúng áo ra đây để mẹ mặc áo rét cho em.

Bình luận

• Ngọc, con vào buồng lấy thúng áo ra đây để mẹ mặc áo rét cho em.

Hưng chậm rãi rời giường, khoác tạm cái chăn rồi đến ngồi bên khay nước. Mẹ rót cho cậu một chén trà nóng. Hưng cầm lấy chén trà, áp vào má, vào mặt, rồi ghé miệng hít hơi nóng bốc lên, đúng như mẹ từng dặn: “Làm thế cho tỉnh mắt.”

Bình luận

Hưng chậm rãi rời giường, khoác tạm cái chăn rồi đến ngồi bên khay nước. Mẹ rót cho cậu một chén trà nóng. Hưng cầm lấy chén trà, áp vào má, vào mặt, rồi ghé miệng hít hơi nóng bốc lên, đúng như mẹ từng dặn: “Làm thế cho tỉnh mắt.”

Bà Lụa, người giúp việc già, bước vào với siêu nước trên tay, vừa xuýt xoa:

Bình luận

Bà Lụa, người giúp việc già, bước vào với siêu nước trên tay, vừa xuýt xoa:

• Rét quá! Xách nước mà buốt đến tận xương.

Bình luận

• Rét quá! Xách nước mà buốt đến tận xương.

Mẹ Hưng hỏi:

Bình luận

Mẹ Hưng hỏi:

• Năm nay rét đến sớm quá, bà nhỉ?

Bình luận

• Năm nay rét đến sớm quá, bà nhỉ?

Bà Lụa vừa hơ tay trên lò than vừa đáp:

Bình luận

Bà Lụa vừa hơ tay trên lò than vừa đáp:

• Cũng không lạnh bằng cái năm bà đi chợ bên Sông đâu. Lúc ấy trời rét cắt da, cắt thịt. Tôi sáng đi chợ mà run lập cập.

Bình luận

• Cũng không lạnh bằng cái năm bà đi chợ bên Sông đâu. Lúc ấy trời rét cắt da, cắt thịt. Tôi sáng đi chợ mà run lập cập.

Chị Ngọc từ trong buồng bước ra, ôm theo thúng quần áo rét. Mẹ Hưng bắt đầu lục thúng, lấy ra những chiếc áo cũ. Hưng nhận ra cái áo dạ khâu chỉ đỏ và chiếc áo vệ sinh năm ngoái cậu vẫn mặc. Mẹ Hưng cầm lên một chiếc áo bông nhỏ, nói:

Bình luận

Chị Ngọc từ trong buồng bước ra, ôm theo thúng quần áo rét. Mẹ Hưng bắt đầu lục thúng, lấy ra những chiếc áo cũ. Hưng nhận ra cái áo dạ khâu chỉ đỏ và chiếc áo vệ sinh năm ngoái cậu vẫn mặc. Mẹ Hưng cầm lên một chiếc áo bông nhỏ, nói:

• Đây là áo của em Duyên ngày trước.

Bình luận

• Đây là áo của em Duyên ngày trước.

Duyên, em gái út của Hưng, đã mất từ khi còn bé. Lời mẹ làm Hưng chạnh lòng nhớ em. Bà Lụa cũng cầm chiếc áo lên, lật qua lật lại, ngắm nghía, tay mân mê đường chỉ:

Bình luận

Duyên, em gái út của Hưng, đã mất từ khi còn bé. Lời mẹ làm Hưng chạnh lòng nhớ em. Bà Lụa cũng cầm chiếc áo lên, lật qua lật lại, ngắm nghía, tay mân mê đường chỉ:

• Nếu con Duyên còn sống thì giờ mặc vừa cái áo này đẹp lắm.

Bình luận

• Nếu con Duyên còn sống thì giờ mặc vừa cái áo này đẹp lắm.

Mẹ Hưng lặng thinh, nhưng đôi mắt như ướt nước.

Bình luận

Mẹ Hưng lặng thinh, nhưng đôi mắt như ướt nước.

Sau khi mặc thêm áo ấm, Hưng và chị Ngọc cùng nhau ra chợ chơi. Chợ ngày thường vắng vẻ, vài cái quán lác đác, gió lộng làm lá cây rụng đầy sân. Cuối chợ, lũ trẻ con đang chơi đùa, áo quần chúng bạc phếch và rách vá, da thịt tím tái vì lạnh. Một đứa tò mò đến chạm vào áo của Hưng, xuýt xoa:

Bình luận

Sau khi mặc thêm áo ấm, Hưng và chị Ngọc cùng nhau ra chợ chơi. Chợ ngày thường vắng vẻ, vài cái quán lác đác, gió lộng làm lá cây rụng đầy sân. Cuối chợ, lũ trẻ con đang chơi đùa, áo quần chúng bạc phếch và rách vá, da thịt tím tái vì lạnh. Một đứa tò mò đến chạm vào áo của Hưng, xuýt xoa:

• Cái áo này chắc đắt lắm.

Bình luận

• Cái áo này chắc đắt lắm.

Hưng ưỡn ngực khoe:

Bình luận

Hưng ưỡn ngực khoe:

• Ừ, mẹ tớ còn hứa mua cho tớ áo len đẹp hơn nữa cơ!

Bình luận

• Ừ, mẹ tớ còn hứa mua cho tớ áo len đẹp hơn nữa cơ!

Chị Ngọc bỗng nhận ra Xuân, cô bé nhà bên, đứng thu mình ở góc quán. Chị đến gần hỏi:

Bình luận

Chị Ngọc bỗng nhận ra Xuân, cô bé nhà bên, đứng thu mình ở góc quán. Chị đến gần hỏi:

• Xuân, sao em không mặc áo lành?

Bình luận

• Xuân, sao em không mặc áo lành?

Xuân cúi đầu đáp nhỏ:

Bình luận

Xuân cúi đầu đáp nhỏ:

• Nhà em nghèo, chỉ có cái này thôi.

Bình luận

• Nhà em nghèo, chỉ có cái này thôi.

Nghe vậy, Hưng nhớ tới em Duyên và bỗng thương Xuân vô cùng. Cậu ghé tai chị Ngọc nói nhỏ:

Bình luận

Nghe vậy, Hưng nhớ tới em Duyên và bỗng thương Xuân vô cùng. Cậu ghé tai chị Ngọc nói nhỏ:

• Chị, hay mình đem cái áo bông cũ cho Xuân đi.

Bình luận

• Chị, hay mình đem cái áo bông cũ cho Xuân đi.

• Được, để chị về lấy.

Bình luận

• Được, để chị về lấy.

Chị Ngọc hăm hở chạy về nhà, nhưng chưa kịp đưa áo thì mẹ Hưng đã biết chuyện. Bà nghiêm giọng hỏi khi thấy áo biến mất:

Bình luận

Chị Ngọc hăm hở chạy về nhà, nhưng chưa kịp đưa áo thì mẹ Hưng đã biết chuyện. Bà nghiêm giọng hỏi khi thấy áo biến mất:

• Các con tự tiện lấy áo của mẹ đem cho ai, hả??

Bình luận

• Các con tự tiện lấy áo của mẹ đem cho ai, hả??

Cả Hưng và chị Ngọc cúi đầu im lặng. Đúng lúc ấy, mẹ Xuân từ ngoài bước vào, tay cầm chiếc áo bông cũ, nói với mẹ Hưng:

Bình luận

Cả Hưng và chị Ngọc cúi đầu im lặng. Đúng lúc ấy, mẹ Xuân từ ngoài bước vào, tay cầm chiếc áo bông cũ, nói với mẹ Hưng:

• Tôi thấy con Xuân mặc cái áo này, hỏi ra mới biết chị Ngọc đem cho. Tôi phải mang trả lại, sợ chị trách phạt các cháu.

Bình luận

• Tôi thấy con Xuân mặc cái áo này, hỏi ra mới biết chị Ngọc đem cho. Tôi phải mang trả lại, sợ chị trách phạt các cháu.

Mẹ Hưng nhìn mẹ Xuân, khẽ thở dài rồi hỏi:

Bình luận

Mẹ Hưng nhìn mẹ Xuân, khẽ thở dài rồi hỏi:

• Nhà chị khó khăn lắm sao?

Bình luận

• Nhà chị khó khăn lắm sao?

Mẹ Xuân gật đầu:

Bình luận

Mẹ Xuân gật đầu:

• Vâng, mấy tháng nay khốn đốn quá, không sắm nổi áo rét cho con.

Bình luận

• Vâng, mấy tháng nay khốn đốn quá, không sắm nổi áo rét cho con.

Mẹ Hưng mở túi, lấy ra mấy đồng bạc đưa cho mẹ Xuân:

Bình luận

Mẹ Hưng mở túi, lấy ra mấy đồng bạc đưa cho mẹ Xuân:

• Chị cầm lấy, may cho Xuân cái áo mới.

Bình luận

• Chị cầm lấy, may cho Xuân cái áo mới.

Sau khi mẹ Xuân rời đi, mẹ Hưng quay lại, nhẹ nhàng ôm hai con vào lòng, nói:

Bình luận

Sau khi mẹ Xuân rời đi, mẹ Hưng quay lại, nhẹ nhàng ôm hai con vào lòng, nói:

• Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?

Bình luận

• Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?


Truyện tương tự

Bình luận