Trường mới, lớp mới, hành trình mới


Học sinh cấp 3 là ở độ tuổi lưng chừng, không thể coi chúng là con nít mà rèn giũa, cũng chẳng thể coi chúng là người lớn mà lơ là. Nhưng trong cái lưng chừng ấy, bao sự đẹp đẽ được kết tinh, thứ mà mãi sau này khi nhớ lại, chúng ta vẫn giữ được nụ cười trên môi. Đám nhóc lớp 11A3 này cũng trong cái lưng chừng ấy. Bọn chúng là hình ảnh của một lớp học cá biệt tiêu biểu. Ồn, lì, nhây, quậy.

Bình luận

Học sinh cấp 3 là ở độ tuổi lưng chừng, không thể coi chúng là con nít mà rèn giũa, cũng chẳng thể coi chúng là người lớn mà lơ là. Nhưng trong cái lưng chừng ấy, bao sự đẹp đẽ được kết tinh, thứ mà mãi sau này khi nhớ lại, chúng ta vẫn giữ được nụ cười trên môi. Đám nhóc lớp 11A3 này cũng trong cái lưng chừng ấy. Bọn chúng là hình ảnh của một lớp học cá biệt tiêu biểu. Ồn, lì, nhây, quậy.

Nhìn cái cảnh cô giáo chủ nhiệm bất lực giới thiệu học sinh mới, cả lớp chẳng ai đoái hoài, túm tụm làm việc riêng, thầy giám thị ngứa hết cả mắt. Thầy mở cửa, đi vào lớp, đứng khoanh tay, hét to: “Cái lớp hay cái chợ? Muốn dọn dẹp nhà vệ sinh không hả?”

Bình luận

Nhìn cái cảnh cô giáo chủ nhiệm bất lực giới thiệu học sinh mới, cả lớp chẳng ai đoái hoài, túm tụm làm việc riêng, thầy giám thị ngứa hết cả mắt. Thầy mở cửa, đi vào lớp, đứng khoanh tay, hét to: “Cái lớp hay cái chợ? Muốn dọn dẹp nhà vệ sinh không hả?”

Tới đây, lớp mới yên ắng một chút. Cô Hoàng Yến cười, cảm ơn thầy và bắt đầu giới thiệu lại: “Đây là bạn Lê Giai Mỹ, chuyển đến từ trường THPT Thực Nghiệm. Bạn sẽ đồng hành cùng lớp chúng ta trong năm học này. Cả lớp cho bạn tràng pháo tay nào!”

Bình luận

Tới đây, lớp mới yên ắng một chút. Cô Hoàng Yến cười, cảm ơn thầy và bắt đầu giới thiệu lại: “Đây là bạn Lê Giai Mỹ, chuyển đến từ trường THPT Thực Nghiệm. Bạn sẽ đồng hành cùng lớp chúng ta trong năm học này. Cả lớp cho bạn tràng pháo tay nào!”

Cả lớp lại ầm vang vỗ tay, đập bàn, huýt sáo chào đón bạn học mới. Giai Mỹ cũng cúi chào mọi người rồi quay sang hỏi cô giáo: “Em sẽ ngồi ở vị trí nào ạ?”

Bình luận

Cả lớp lại ầm vang vỗ tay, đập bàn, huýt sáo chào đón bạn học mới. Giai Mỹ cũng cúi chào mọi người rồi quay sang hỏi cô giáo: “Em sẽ ngồi ở vị trí nào ạ?”

“Em ngồi bên cạnh Hạo Nghiêm nha, bàn cuối của tổ 4 đó.”

Bình luận

“Em ngồi bên cạnh Hạo Nghiêm nha, bàn cuối của tổ 4 đó.”

Không khí bắt đầu trầm lắng. 

Bình luận

Không khí bắt đầu trầm lắng. 

Giai Mỹ xuống chỗ ngồi được chỉ định, thấy bạn cùng bàn ngủ ngon, xung quanh bày bừa đủ thứ. Cô lịch sự lên tiếng:

Bình luận

Giai Mỹ xuống chỗ ngồi được chỉ định, thấy bạn cùng bàn ngủ ngon, xung quanh bày bừa đủ thứ. Cô lịch sự lên tiếng:

“Bạn Hạo Nghiêm dọn đồ ra khỏi ghế cho mình ngồi với nhé!”

Bình luận

“Bạn Hạo Nghiêm dọn đồ ra khỏi ghế cho mình ngồi với nhé!”

Không có động tĩnh gì.

Bình luận

Không có động tĩnh gì.

“Bạn ơi!”

Bình luận

“Bạn ơi!”

Vẫn không có động tĩnh gì

Bình luận

Vẫn không có động tĩnh gì

Có người đứng dậy, định ngăn cản Giai Mỹ gọi nữa thì người kia cũng đã bật dậy, xoa mắt. Hạo Nghiêm quay sang nhìn thấy gương mặt lạ, ánh mắt như đang hỏi “Ai đây?”.

Bình luận

Có người đứng dậy, định ngăn cản Giai Mỹ gọi nữa thì người kia cũng đã bật dậy, xoa mắt. Hạo Nghiêm quay sang nhìn thấy gương mặt lạ, ánh mắt như đang hỏi “Ai đây?”.

Cô giáo bực bội: “Sao lúc nào lên lớp em cũng ngủ hết vậy? Cô và bạn đứng giới thiệu nãy giờ trên đây, cả lớp ai cũng vỗ tay chào mừng bạn, em thì ngủ. Cuối giờ lên phòng giáo viên gặp tôi.”

Bình luận

Cô giáo bực bội: “Sao lúc nào lên lớp em cũng ngủ hết vậy? Cô và bạn đứng giới thiệu nãy giờ trên đây, cả lớp ai cũng vỗ tay chào mừng bạn, em thì ngủ. Cuối giờ lên phòng giáo viên gặp tôi.”

Hạo Nghiêm không quan tâm, nhìn cô gái đứng cạnh bên bàn mình. Giai Mỹ giới thiệu lại: “Mình tên Giai Mỹ, bạn cùng bàn với Hạo Nghiêm. Hạo Nghiêm dọn đồ khỏi ghế cho Giai Mỹ ngồi cùng nhé!”

Bình luận

Hạo Nghiêm không quan tâm, nhìn cô gái đứng cạnh bên bàn mình. Giai Mỹ giới thiệu lại: “Mình tên Giai Mỹ, bạn cùng bàn với Hạo Nghiêm. Hạo Nghiêm dọn đồ khỏi ghế cho Giai Mỹ ngồi cùng nhé!”

Hạo Nghiêm phì cười, đẩy quả bóng từ ghế bên cạnh xuống, cầm áo khoác trên bàn treo tùy ý phía sau ghế: “Lần đầu thấy có người nói chuyện hoạt họa vậy đấy! Giả tạo thật.”

Bình luận

Hạo Nghiêm phì cười, đẩy quả bóng từ ghế bên cạnh xuống, cầm áo khoác trên bàn treo tùy ý phía sau ghế: “Lần đầu thấy có người nói chuyện hoạt họa vậy đấy! Giả tạo thật.”

“Vậy sau này mình sẽ hạn chế nói chuyện với bạn.” 

Bình luận

“Vậy sau này mình sẽ hạn chế nói chuyện với bạn.” 

“Tốt nhất là vậy.”

Bình luận

“Tốt nhất là vậy.”

Cái chợ 11A3 hôm nay bẽn lẽn đến lạ, thay vì cười cợt xôn xao thì xì xầm to nhỏ:

Bình luận

Cái chợ 11A3 hôm nay bẽn lẽn đến lạ, thay vì cười cợt xôn xao thì xì xầm to nhỏ:

“Nhỏ mới chuyển đến trông xinh ha?”

Bình luận

“Nhỏ mới chuyển đến trông xinh ha?”

“Chứ sao. Dáng cũng siêu chuẩn. Mà anh Nghiêm không rung động hả? Gặp lần đầu mà chê người ta giả tạo. Mới thấy.”

Bình luận

“Chứ sao. Dáng cũng siêu chuẩn. Mà anh Nghiêm không rung động hả? Gặp lần đầu mà chê người ta giả tạo. Mới thấy.”

“Ổng mỏ hỗn đó giờ mà, khéo sau này lại mê ấy.”

Bình luận

“Ổng mỏ hỗn đó giờ mà, khéo sau này lại mê ấy.”

“Không có đâu nha. Nhỏ này tao thấy không vừa đâu. Không phải gu anh Nghiêm.”

Bình luận

“Không có đâu nha. Nhỏ này tao thấy không vừa đâu. Không phải gu anh Nghiêm.”

“Ý mày là mấy con nhỏ thợ hát trong quán bar bủng đồ hả?”

Bình luận

“Ý mày là mấy con nhỏ thợ hát trong quán bar bủng đồ hả?”

Cuộc bàn luận này kéo dài cho tới khi thầy Hùng dạy Toán vào lớp thì mới thôi. Không phải họ thôi là im luôn, mà họ chuyển sang chủ đề mới để trêu thầy.

Bình luận

Cuộc bàn luận này kéo dài cho tới khi thầy Hùng dạy Toán vào lớp thì mới thôi. Không phải họ thôi là im luôn, mà họ chuyển sang chủ đề mới để trêu thầy.

Bộ mắc nói lắm hả?

Bình luận

Bộ mắc nói lắm hả?

Cả ngày hôm đó, Giai Mỹ duy trì khuôn mặt lạnh, không trò chuyện cùng ai đến khi về nhà. Ngồi trong phòng ngủ, chọn vài tấm hình đã chỉnh sửa rồi gửi cho thương hiệu đồ thể thao.

Bình luận

Cả ngày hôm đó, Giai Mỹ duy trì khuôn mặt lạnh, không trò chuyện cùng ai đến khi về nhà. Ngồi trong phòng ngủ, chọn vài tấm hình đã chỉnh sửa rồi gửi cho thương hiệu đồ thể thao.

Bà ngoại mở cửa phòng, giọng quạu quọ: “Sao bà kêu mãi mà mày không lên tiếng? Lớn rồi, xem thường bà già này phải không?”

Bình luận

Bà ngoại mở cửa phòng, giọng quạu quọ: “Sao bà kêu mãi mà mày không lên tiếng? Lớn rồi, xem thường bà già này phải không?”

Trời ơi, thật sự là nãy giờ cô chẳng hề nghe gì cả. Hậu quả của ô nhiễm tiếng ồn vào sáng nay sao?

Bình luận

Trời ơi, thật sự là nãy giờ cô chẳng hề nghe gì cả. Hậu quả của ô nhiễm tiếng ồn vào sáng nay sao?

“Con xin lỗi mà, con mải mê chơi máy tính nên quên mất.” Giai Mỹ buông chuột máy tính, khoác vai, ấp má với bà, giọng nịnh nọt: “Bà kêu con chi ạ?”

Bình luận

“Con xin lỗi mà, con mải mê chơi máy tính nên quên mất.” Giai Mỹ buông chuột máy tính, khoác vai, ấp má với bà, giọng nịnh nọt: “Bà kêu con chi ạ?”

“Mời mày ra ăn cơm chứ chi.”

Bình luận

“Mời mày ra ăn cơm chứ chi.”

“Nay ăn gì vậy Ngoại?”

Bình luận

“Nay ăn gì vậy Ngoại?”

“Canh bí với cá lóc kho tiêu.”

Bình luận

“Canh bí với cá lóc kho tiêu.”

“Wow, Ngoại ai đỉnh quá vậy ta?”

Bình luận

“Wow, Ngoại ai đỉnh quá vậy ta?”

“Ngoại của em Nâu.”

Bình luận

“Ngoại của em Nâu.”

Em Nâu nghe thấy tên mình, chạy toán loạn quay nhà bếp rồi nhảy lên đòi Ngoại bế.

Bình luận

Em Nâu nghe thấy tên mình, chạy toán loạn quay nhà bếp rồi nhảy lên đòi Ngoại bế.

“Eo ôi, cháu yêu của Ngoại béo chưa này, gãy lưng Ngoại mất!” Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn đều đặn vuốt ve em Nâu.

Bình luận

“Eo ôi, cháu yêu của Ngoại béo chưa này, gãy lưng Ngoại mất!” Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn đều đặn vuốt ve em Nâu.

Đôi khi mình thấy Ngoại như bà tiên vậy, chuyên cưu mang và tạo cho kẻ bị bỏ rơi một mái ấm đầy tình thương, cả em Nâu lẫn mình. Không biết Ngoại còn có thể sống với mình và em đến bao giờ, mình thật sự sợ ngày ấy sẽ đến, dù chỉ trong suy nghĩ.

Bình luận

Đôi khi mình thấy Ngoại như bà tiên vậy, chuyên cưu mang và tạo cho kẻ bị bỏ rơi một mái ấm đầy tình thương, cả em Nâu lẫn mình. Không biết Ngoại còn có thể sống với mình và em đến bao giờ, mình thật sự sợ ngày ấy sẽ đến, dù chỉ trong suy nghĩ.

Trên bàn ăn, bà thấy cô cháu gái ngoan ngoãn xới cơm, bà hỏi: “Hôm nay Su của bà đi học vui không? Học ở trường đắt tiền chắc không ai mất dạy đâu ha?”

Bình luận

Trên bàn ăn, bà thấy cô cháu gái ngoan ngoãn xới cơm, bà hỏi: “Hôm nay Su của bà đi học vui không? Học ở trường đắt tiền chắc không ai mất dạy đâu ha?”

Giai Mỹ tên ở nhà là Su. Cô nghe bà Ngoại hỏi, biết ngay là bà để bụng chuyện ở trường cũ. Vết bầm ở xương sườn và bả lưng, vết sẹo trong lòng bàn tay đến nay vẫn đau âm ỉ. Dù bạn cùng bàn có vẻ khó chịu, lớp có ồn ào thì thoát được địa ngục và có cơ hội được đi học, đối với cô, như vậy đã là quá đủ. Cô cười trấn an bà: “Chứ sao. Một tháng tốn của bà mấy triệu lận mà.”

Bình luận

Giai Mỹ tên ở nhà là Su. Cô nghe bà Ngoại hỏi, biết ngay là bà để bụng chuyện ở trường cũ. Vết bầm ở xương sườn và bả lưng, vết sẹo trong lòng bàn tay đến nay vẫn đau âm ỉ. Dù bạn cùng bàn có vẻ khó chịu, lớp có ồn ào thì thoát được địa ngục và có cơ hội được đi học, đối với cô, như vậy đã là quá đủ. Cô cười trấn an bà: “Chứ sao. Một tháng tốn của bà mấy triệu lận mà.”

“Vậy thì tốt.” Bà gắp thịt bỏ vào chén cho Giai Mỹ: “Ăn nhiều vô, có chút da thịt thì lên hình mới đẹp được.”

Bình luận

“Vậy thì tốt.” Bà gắp thịt bỏ vào chén cho Giai Mỹ: “Ăn nhiều vô, có chút da thịt thì lên hình mới đẹp được.”

Cô không sống cùng cha mẹ. Bà là chỗ dựa duy nhất cho đứa trẻ đang lớn đó. Cô chưa bao giờ phải tủi thân. Nhìn ra ngoài kia xã hội, còn hơn cả nghìn, cả vạn người không may mắn bằng mình. Cô có một mái nhà để che nắng, trú mưa; cô có người thân để yêu thương và được yêu thương; cô có công việc có thể kiếm ra tiền. Như vậy đã là may mắn lắm rồi. Và cô luôn tự hào về những gì mình đang có.

Bình luận

Cô không sống cùng cha mẹ. Bà là chỗ dựa duy nhất cho đứa trẻ đang lớn đó. Cô chưa bao giờ phải tủi thân. Nhìn ra ngoài kia xã hội, còn hơn cả nghìn, cả vạn người không may mắn bằng mình. Cô có một mái nhà để che nắng, trú mưa; cô có người thân để yêu thương và được yêu thương; cô có công việc có thể kiếm ra tiền. Như vậy đã là may mắn lắm rồi. Và cô luôn tự hào về những gì mình đang có.

Một cô gái 16, 17 tuổi bị vùi dập để chìm trong đống bùn lầy lại có thể mạnh mẽ, nhơ nhuốc bước ra khỏi đó. Nghĩ tới thôi đã thấy bản thân đã giỏi như thế nào. Trong hành trình mới này, không biết có thử thách nào không đây...

Bình luận

Một cô gái 16, 17 tuổi bị vùi dập để chìm trong đống bùn lầy lại có thể mạnh mẽ, nhơ nhuốc bước ra khỏi đó. Nghĩ tới thôi đã thấy bản thân đã giỏi như thế nào. Trong hành trình mới này, không biết có thử thách nào không đây...


Truyện tương tự

Bình luận