"Nhưng không chết người trai khói lửa, mà chết người gái nhỏ hậu phương, mà chết người em gái tôi thương".
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Lan ra đi, tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau và cũng là khởi đầu cho câu chuyện tình thời chiến đau thương.
Bình luận
Bình luận
Cuộc đời tôi đã chứng kiến không biết bao lần những cảnh tượng chia ly khốc liệt mà chiến tranh mang lại, nhưng với tôi, không gì có thể sánh được với nỗi đau mất em.
Bình luận
Bình luận
Tôi là một thanh niên gốc miền Trung, tuổi thơ gắn liền bên những cánh đồng lúa trải dài bất tận. Trước khi chiến tranh xảy ra, cuộc sống của tôi chỉ đơn giản là chăn trâu, làm ruộng, chăm sóc em út, đỡ đần cha má và làm trụ cột trong nhà.
Bình luận
Bình luận
Nhưng rồi, giặc đã tràn đến và tôi không thể ngồi yên, tôi nghe theo tiếng gọi của Tổ Quốc. Giống như bao trai làng khác, tôi lên đường nhập ngũ, gác lại sau lưng những ngày tháng bình yên khoác lên màu áo lính cùng chiếc khăn rằn ri.
Bình luận
Bình luận
Tôi rời khỏi quê hương để đến chiến khu, nơi mà bom đạn rực cháy giữa trời đêm, em đến với tôi như một làn gió nhẹ giữa những bom bão.
Bình luận
Bình luận
Chúng tôi gặp nhau lần đầu trên một tuyến đường bị bom đạn tàn phá. Khi đó, tôi đang là tài xế chở lương thực ra tiền tuyến, còn Lan là một thanh niên xung phong cùng các đồng đội sửa đường, vá lại những đoạn bị bom đánh sập.
Bình luận
Bình luận
Em là một cô ấy nhỏ nhắn với hai chiếc răng khểnh xinh xinh, khi cười sẽ lộ lúm đồng tiền, đôi mắt em trong veo như làn nước mùa thu dưới vành mũ tai bèo, dù khói bụi chiến tranh bủa vây tứ phía.
Bình luận
Bình luận
Tôi không nhớ chính xác chúng tôi đã nói gì với nhau lần đầu, có lẽ chỉ là vài câu hỏi han về công việc, nhưng ánh mắt của em đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Tôi và em không thời gian để trò chuyện nhiều, nhưng từ giây phút ấy, tôi biết mình đã yêu.
Bình luận
Bình luận
Những lần gặp sau đó dần trở thành điều mà tôi mong đợi nhất, mỗi khi đoàn xe của tôi đi ngang qua khu vực của Lan, tôi luôn tìm cách chạy chậm một chút, chỉ đơn giản là được nhìn thấy em, được nghe giọng em cười.
Bình luận
Bình luận
Chúng tôi trao cho nhau những món quà bé nhỏ, vụn vặt, chẳng hạn như một nhành hoa sim tôi hái ven đường rồi cài lên mái tóc em, hay chiếc khăn em tự tay thêu và tặng cho tôi. Những thứ ấy không giá trị là bao, nhưng giữa khung cảnh mưa bom bão đạn, chúng lại mang ý nghĩa vô cùng vô giá với tôi.
Bình luận
Bình luận
Chiến tranh ngày càng ác liệt, tình thế bắt buộc tôi và em phải tạm rời xa nhau, những lá thư trở thành sợi dây kết nối duy nhất giữa chúng tôi, em thường kể cho tôi về cuộc sống ở hậu phương, về những khó khăn mà em và đồng đội phải đối mặt.
Bình luận
Bình luận
Tôi cũng kể với em về những trận đánh cam go và những người đồng đội đã ngã xuống, hi sinh vì đất nước. Dòng cuối của mỗi lá thư, tôi luôn hứa với em sẽ trở về toàn mạng sau khi đất nước hoà bình.
Bình luận
Bình luận
Em luôn là nguồn động lực giúp tôi vượt qua những tháng ngày gian khổ, trong lòng tôi luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó, tôi sẽ trở về, và chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm nơi quê nhà. Nhưng tôi đã không biết rằng, người không thể giữ lời hứa, lại là em.
Bình luận
Bình luận
Một ngày nọ, sau một trận đánh lớn, tôi nhận được tin từ đồng đội rằng em đã mắc phải một căn bệnh nặng, căn bệnh này tiến triển nhanh chóng do em phải làm việc trong môi trường khắc nghiệt, chịu ảnh hưởng của chất độc hóa học.
Bình luận
Bình luận
Tôi đã viết thư ngay cho em, muốn biết tình hình cụ thể, nhưng em không hề nhắc đến căn bệnh mà chỉ nhắc nhở tôi cẩn thận. Những lá thư sau đó vẫn đầy ắp những lời động viên, những mơ mộng về tương lai mà chúng tôi đã vẽ ra từ trước, em không muốn tôi lo lắng, không muốn tôi bị phân tâm khi đang phải đối mặt với chiến trường đầy hiểm nguy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Gửi Trọng xa nhớ, em xin lỗi vì không thể giữ lời hứa chờ anh trở về, em biết thời gian của mình có hạn, nhưng em sẽ luôn ở bên anh, dù em có ở nơi đâu, ở bất kỳ hình hài nào, em cũng sẽ mãi thương anh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trái tim tôi như vỡ ra, tan tành. Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ là người đối diện với cái chết giữa chiến trường, nhưng hóa ra lại là Lan, người con gái nhỏ bé nơi hậu phương, đã âm thầm hy sinh cho lý tưởng cao cả.
Bình luận
Bình luận
Tôi không thể tin rằng em đã ra đi, rằng chúng tôi sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau, không thể cùng nhau thực hiện lời hứa về hạnh phúc lứa đôi nữa.
Bình luận
Bình luận
Khi chiến tranh kết thúc, tôi trở về quê hương, nhưng không còn em đợi tôi. Tôi đã sống mà không còn ước mơ, vì ước mơ của tôi đã bị vùi chôn cùng em rồi, những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quen thuộc, tất cả đều trở nên trống rỗng khi thiếu vắng bóng hình em.
Bình luận
Bình luận
Chiều tối, tôi thường ngồi bên bờ sông, nơi em từng ngồi cùng tôi viết lên những lời hứa hẹn. Cơn gió dìu dịu thổi ngang qua, tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của em, như thể em vẫn ở bên cạnh tôi, vẫn mỉm cười và động viên tôi bước tiếp.