Bình luận
Tháng ba đã đến. Thời tiết vẫn se lạnh. Tôi ngồi trong phòng đội tuyển, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa, mặc cho cô đang say sưa giảng bài trên bảng.
Bình luận
Sân trường vắng vẻ, yên tĩnh cùng với bầu trời xanh và mây trắng lại khiến tôi chỉ muốn thả trôi tâm hồn mình theo những áng mây kia.
Bình luận
Mí mắt tôi nặng trĩu, muốn gục xuống bàn ngay bây giờ. Nhưng... tôi không thể. Thứ nhất là do tôi đang học, thứ hai là do cô quá khó tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhưng thật sự đấy!! Tôi rất buồn ngủ. Ngay lúc này đây tôi chỉ muốn cô cho giải lao, để xuống dưới rửa mặt cho tỉnh táo chút.
Bình luận
Ngồi được thêm tầm ba mươi phút thì cuối cùng cô cũng cho nghỉ giải lao để đi vệ sinh và đi uống nước. Tôi lao ngay xuống chỗ bồn rửa tay ở khu vệ sinh để rửa mặt. Cởi kính ra, tạt nước lạnh lên mặt, tôi dần trở nên tỉnh táo hơn. Tôi lấy tay áo lau qua mặt rồi đeo kính lại và quay ra nhìn khoảng sân cỏ sau trường vắng chỉ có mấy đứa đội Lý bọn tôi đang đứng trò chuyện, lòng tôi chợt khựng lại, ngẫm nghĩ xem mình còn có thể ngắm khung cảnh này bao lần nữa. Rồi có một cơn gió lạnh vụt qua, tôi bất giác rùng mình. Tôi chỉ mặc mỗi cái áo trắng đồng phục, cái áo mỏng này sao có thể che chắn cho tôi được.
Bình luận
Đang đứng đó nhìn trời nhìn đất thì bọn kia nhắc tôi đã đến lúc phải quay lại phòng để học. Tôi nuối tiếc, ngậm ngùi quay về phòng để học tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngồi tập trung được gần một tiếng thì tôi lại bắt đầu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa. Trời đã sầm tối. Cơn buồn ngủ của tôi lại kéo tới rồi. Giờ tôi chỉ muốn cô mau mau giảng xong bài này để tôi đi về ngủ một giấc.
Bình luận
"Thôi. Bài này làm như này nhé. Về nhà xem kĩ lại bài này rồi làm tiếp mười bài trong tờ ôn tập với làm một đề thi thử cô mới phát sáng nay. Mai ra chơi tiết hai mang xuống phòng hội đồng nộp cho cô. Nghỉ đi."
Bình luận
Aaaa, cuối cùng cũng được nghỉ rồi!!! Tôi vội vàng thu dọn sách vở, bút viết nhét vào cặp, mặc áo khoác rồi nhanh chóng ra về.
Bình luận
Trên đường, những ánh đèn đường chiếu xuống. Nó không chỉ chiếu sáng cả con đường tối mà còn chiếu sáng cả tâm hồn tôi. Cảm giác đi một mình về nhà, nghe tiếng còi xe của những người vừa tan ca, tiếng đài phát thanh xã, tôi thấy quen thuộc và yên bình đến lạ.
Bình luận
Cuối cùng thì tôi cũng đã về đến nhà. Tôi cởi dép, lao ngay vào trong phòng, cởi bỏ cái cặp nặng chịch đeo trên vai rồi nằm ngay lên giường. Vừa mới nằm xuống giường thôi là cơn buồn ngủ ùa đến, cuốn tôi theo. Sắp chìm vào giấc ngủ thì bỗng dưng tiếng mẹ tôi ở trong bếp vọng ra: "Mới về mà đã nằm ngay xuống giường được. Đi tắm đi rồi ăn cơm."