[“Hừng đông không bao giờ tắt ở bờ Đông” là cách nhiều người gọi thành phố New York. Dẫu đêm đen đã về nơi đây rồi, nhưng sự xa hoa, tráng lệ, ánh đèn rực rỡ muôn sắc màu sẽ chiếu rọi thành phố thay cho vầng dương cháy rạng. Và thứ ánh sáng ấy hắt lên đường chân trời, hệt như rạng đông.] - Cảnh sắc chưa bao giờ nhàm chán trong mắt Jimi. Buổi tối đẹp như thế này mà thiếu mùi gió sân thượng lành lạnh và điếu thuốc thì quả là phí phạm. Tàn thuốc cháy đỏ trở thành nguồn sáng nhỏ nhoi giữa khoảng lặng của đêm dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Hi. - Vị khách có quả đầu xù như quả bông pom-pom vàng của cổ động viên giơ tay chào, ánh mắt lộ rõ vẻ vừa ngại ngùng vừa ngưỡng mộ. - Kurt đây.
Bình luận
Bình luận
- Ồ… chào Kurt. - Jimi ngoái đầu, nhận ra bóng người quen thuộc, cũng vẫy tay chào đáp lễ, gương mặt cũng ngại ngùng không kém cạnh gì đối phương. Khoảng lặng kéo dài tưởng chừng như bất tận, ngỡ như lũ chim đã di cư đủ một vòng quanh thế giới. Cả hai cứ đứng đực như vậy, dẫu tất cả những người khác đã chìm vào giấc ngủ say. Cứ thế, không một ai hé răng lấy nửa lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bỗng có tiếng vọng bất chợt từ sau cửa sân thượng khiến cả hai giật nảy người, rồi đồng loạt hướng về phía cánh cửa ấy và chỉ biết cười trừ cho qua. Chợt, Jimi hỏi Kurt:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Ms. Honda sao? Tôi nhờ cô ấy chỉ đường cho tôi lên sân thượng. Cô ấy còn nói anh rất hay lên sân thượng hóng gió.
Bình luận
Bình luận
Jimi gật gù vì đúng quả thật như thế. Có gì đó ở tầng thượng khiến Jimi thư thái lạ, có lẽ đó là bầu trời đầy mây nhưng vẫn rộng mở trước mắt, một nơi cao xa với sắc xanh sẫm như màu của đáy nước sâu vạn dặm. Jimi thở phà, làn khói thuốc bay lên, chưa chạm được đến nơi cao xa kia mà đã tan mất dạng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kurt gật đầu, ánh mắt hơi đờ đẫn cứ mải hướng về Jimi trong vô thức. Không ai có dấu hiệu buồn ngủ cả. Đêm thì dài, mà cứ yên lặng như thế này thì chán chết mất thôi. Và gã tài xế la lối om sòm ngoài đường đã nảy cho Jimi một ý tưởng vô cùng hay ho.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kurt chưa kịp hiểu ý Jimi thì Jimi đã nhảy từ tầng thượng, lao vút như một mũi tên và nhẹ nhàng đáp lên mui xe taxi của gã đàn ông nóng tính vô danh. Khoa học chẳng là gì với thực thể nằm ngoài giới hạn hiểu biết của khoa học cả. Jimi hiệu cho Kurt nhảy xuống cùng:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kurt bật cười bật nhảy. Kurt ngỡ như sau lưng mình là đôi cánh chim nhạn, và khoảng trời trước mắt nằm gọn trong chiếc vỏ con hàu*, cứ như thể khoảnh khắc tự do này là điều không tưởng với vật chủ Crossroad . Kurt thả mình vào khoảng không, chẳng nghĩ gì về guitar, âm nhạc hay thậm chí là anh bạn Ford, rồi nhẹ nhàng đáp đất, phủi quần áo phẳng phiu cho có lệ. Bàn tay Kurt nắm lấy tay Jimi, sau đó Jimi kéo Kurt leo lên chiếc taxi chuẩn bị chạy kia.
Bình luận
Bình luận
Tay tài xế xỉn quắc cần câu băng băng trên những cung đường vắng lặng của New York, vết bánh xe hằn in trên nền nhựa đường vừa đẹp vừa ảo diệu như cách hoạt hình những năm 60 vẽ nên đường cong của người phụ nữ. Trên nóc xe, có hai kẻ điên đang ngồi trên đấy và cười ngặt nghẽo như được mùa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kurt bật cười khoái chí, rồi cứ thế cùng Jimi tận hưởng làn gió thổi qua mái tóc dài chấm vai và những cú cua mượt đến văng cả tâm trí bản thân vào hư vô.
Bình luận
Bình luận
Không ngoài dự đoán của Jimi, chiếc taxi đâm sầm vào cây cột điện, còn Kurt lại đoán xe sẽ đâm vào trụ cứu hoả. Jimi và Kurt đã kịp đào thoát trước khi có ai đó chặn họ lại, mà họ quên mất có ai chặn nổi hồn ma đâu!
Bình luận
Bình luận
Sau một hồi lang thang, cả hai dừng chân tại một tiệm pizza mở xuyên đêm. Già trẻ lớn bé, ai cũng đều mê mệt pizza, càng không thể không yêu một lát pizza New York với lớp vỏ bánh mỏng giòn rụm, càng nhai càng thấy bột có độ đàn hồi tốt, lớp sốt cà chua đậm đà thơm lừng, thêm vài lát pepperoni mặn nữa là hết sảy. Có lẽ họ vì làm con quỷ trong khế ước của Crossroad, có những người quên cả cội nguồn như Kurt, hoặc sống trong tuổi thơ chẳng có lấy một bữa ăn ngon, vậy nên họ thèm những món xoa dịu tâm hồn, ấm áp như nụ cười của các mẹ. Thân làm ma, họ chẳng được nếm món ngon nào nữa, chỉ biết nhìn mà thèm thôi chứ làm gì hơn được nữa đâu?
Bình luận
Bình luận
Vị khách duy nhất trong tiệm pizza đó tình cờ thay lại là một tài xế taxi. Jimi và Kurt nhìn nhau, rồi lại bất giác nhoẻn miệng cười gian đầy đắc ý.
Bình luận
Bình luận
Chiếc taxi bị hai gã hồn ma “lạ mặt” đi quỵt như đúng rồi, chẳng biết vô tình hay cố ý dừng chân trước một live house dưới tầng hầm. Đôi môi Jimi khẽ cong lên thành nét cười, bởi rõ ràng là ý của ông trời sắp đặt cho những kẻ sống chết vì âm nhạc phải gắn liền với live house, studio và nhạc cụ.
Bình luận
Bình luận
- Đúng là sự sắp đặt của vị thần âm nhạc có khác. - Kurt nhìn Jimi, đôi mắt xanh hơi thâm quầng nhưng lại sáng lên thấy rõ. Jimi hiểu ý Kurt, bèn ngay lập tức bật cười. Cái nét cười của Jimi trong sáng đến lạ, tưởng chừng như thứ tạp chất Jimi ngỡ nó đã vấy bẩn tâm hồn bản thân đục ngầu ấy chưa từng tồn tại vậy.
Bình luận
Bình luận
Họ cứ thế tiến vào live house, bước xuyên qua dàn bảo an, không quên vờn nghịch họ một chút cho vui, dù gì thì họ cũng không cảm thấy gì mà, nhỉ? Vả lại, bình thường họ cũng ít khi đến live house nhỏ với tư cách khán giả vì ngại ban nhạc trên đó nhận ra, từ đó mà trình diễn không nên hồn, vấy bẩn đôi tai khán giả. Buổi diễn tệ đi chỉ vì sự hiện diện của bản thân, đó là điều mà cả Jimi lẫn Kurt đều không muốn.
Bình luận
Bình luận
Live house khá nhỏ nhưng không đông người mấy, có lẽ do hôm nay là ngày trong tuần. Những khung giờ này thường bị đẩy cho những ban nhạc vô danh, lẫn có phần bất tài. Âm nhạc của họ vừa tràn đầy sự chán nản, chưa được mài dũa nên quá thô ráp sắc cạnh, nghe như đang muốn chém nát màng nhĩ người nghe. Đến độ lão chủ live house phát chán, buông ly whiskey uống dở mà nằm gục xuống. Số khán giả ít ỏi trong live house cũng chẳng mặn mà với ban nhạc trên sân khấu nữa, đắm chìm vào câu chuyện riêng tư, mặc cho band kia có đang gào thét câu chuyện còn chưa có chương mở đầu đến khàn cả giọng.
Bình luận
Bình luận
Và Kurt rất đồng cảm với họ, vì chính anh cũng từng viết câu chuyện của band Nirvana bằng bút mực tàng hình, đó là cho đến khi thời đại đem “Smell Like Teen Spirits” nhúng xuống nước, cứ như đó chính là tờ tiền trôi dạt trong bể nước trên bìa album làm nên tên tuổi của Nirvana.
Bình luận
Bình luận
Hợp âm cuối cùng trong bài hát vang lên, và rồi cả ban nhạc như thể đã buông bỏ tất thảy nhạc cụ. “Đây là buổi diễn cuối cùng của chúng tôi ngày hôm nay…” Tay ca sĩ chính của ban nhạc tựa trán lên mic mà nức nở, sau đó anh ngẩng đầu và nhận ra sự thật phũ phàng.
Bình luận
Bình luận
Chẳng có một tràng vỗ tay hay giọt nước mắt nào rơi xuống, chỉ có hồn blues trong những đôi mắt cá chết, một ban nhạc đã lụi tàn kéo cái xác không hồn của nhau giã từ sân khấu trong sự thinh lặng của tất thảy khán giả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thiết nghĩ, nếu thành viên ban nhạc đó là trở thành quỷ trong Crossroad, họ ắt sẽ bị người đời lãng quên, chìm trong bóng tối vĩnh viễn và tuyệt nhiên không một ai nhớ tên, huống hồ chi là xứng với danh xưng “huyền thoại”.
Bình luận
Bình luận
Jimi không nói gì, chỉ lặng nhìn cái bóng của ban nhạc đã từng bùng cháy trên sân khấu ấy, điếu thuốc vẫn còn ánh lửa. Trong mắt Jimi, họ như một ngọn lửa không màu, khói bốc lên nghi ngút và bốc mùi khó chịu. “Tại sao không ai chú ý đến chúng tôi?” - có lẽ họ đã tìm câu trả lời cho câu này suốt mấy năm ròng. Thật khác, thật khác với “God see you again”. Thần linh đã cho Kurt, Jimi, Jim, Janis, Brian được đắm mình vào âm nhạc thêm một lần nữa, thế nhưng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Câu hỏi lấp lửng khiến Kurt chột dạ, muốn gặng hỏi thêm nhưng lại “sợ” câu nói chưa từng thốt ra thành lời.
Bình luận
Bình luận
Một Jimi đầy đức tin lần đầu phải nghĩ rằng: “Sẽ thế nào nếu thần linh chẳng nghe lời chúng ta thỉnh cầu, huống chi là có lần sau nữa?”
Bình luận
Bình luận
Phrase nhạc chạy luẩn quẩn trong đầu Jimi đang kể về một câu chuyện khác so với “God see you again”. Về những đoá hoa mọc ở nơi hoang tàn không bóng người, về những vì sao cách chúng ta đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Vạn vật bùng cháy trong biển lửa, trớ trêu thay, người đời lại nhắm mắt, bỏ hết ngoài tai.
Bình luận
Bình luận
Jimi không thể chịu được nữa, hát lên từng nốt nhạc bằng tất cả những gì mình có. Giá mà có một cây guitar ở đây! Giá mà được jack in với cô nhóc kia, có lẽ Jimi đã không phải kìm nén linh hồn blues đang tìm cách gào thét lên khúc ca đương ấp ủ trong lòng này!
Bình luận
Bình luận
Kurt bắt được tần số của Jimi, ngân nga giai điệu cho đoạn vocal hoà âm, thế mà hợp rơ với đoạn phrase hát chay của Jimi đến lạ. Jimi ngạc nhiên, nhìn cậu trai trẻ trước mặt mình bằng ánh nhìn khác. “Thiên tài”, Jimi chỉ biết thốt lên hai từ đó mà thôi. Người ta nói “thời thế tạo anh hùng” nhưng Jimi lại nghĩ khác, mùa nào cũng sẽ có hoa nở, không loài này thì giống khác, và nhân gian sẽ luôn đẹp đẽ đến nhường này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Con chữ nảy trong đầu Kurt như những nụ hoa bén rễ trên linh hồn blues bung nở rực rỡ như pháo hoa trong ngày Độc lập. Kurt cất tiếng ca, chất giọng khàn đục như thổi lửa vào từng con chữ. Trong đêm, giữa livehouse chỉ có hai người, giọng hát của Kurt như ngọn lửa trại thiêu đốt tâm hồn dính chặt với chiếc guitar, lạc lối giữa đồng không mông quạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Jimi nhắm nghiền đôi mắt, thả hồn blues vào ngọn lửa đương cháy rực, cảm nhận sức nóng thiêu đốt bản thân từ tận đáy sâu tâm hồn. Một câu tựa hạt nước rơi, tiếng “xèo” nhỏ chen vào khúc ca của lửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Kurt nghe thấy lời Jimi đáp lại, mẩm rằng: “Quả là một lời đề hoàn hảo.” Trong suy nghĩ của Jimi chợt dấy lên nhiều hoài niệm về ngày xưa, chỉ có Jimi và âm nhạc, đôi khi là linh hồn blues khóc than vì tổn thương và đau đớn, nhưng sau cùng thì những người bạn cùng chí hướng sẽ luôn ở đó để góp hồn blues vào bữa tiệc âm nhạc tràn đầy sức sống. Lắm khi Jimi quên mất Kurt trẻ hơn mình những phần tư thế kỷ, và , nhưng chỉ cần linh hồn của họ có chung tiếng nói dù chỉ trong khoảnh khắc, Jimi, và cả Kurt, đều coi nhau là tri kỷ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngỡ như cả bầu không gian trong live house đang bị giọng hát đau đớn kia bóp nghẹt và xoay chuyển. Kurt dường như có thể nghe thấy tất cả, từ sự thinh lặng của đám đông khi chơi những bài hát Nirvana tự sáng tác, phrase nhạc Kurt ngỡ như là có sức gây nghiện bậc nhất, để rồi đáp lại cả band là ánh mắt thờ ơ. Tay ca sĩ nhụt chí, rụt rè thông báo qua mic rằng ban nhạc sẽ diễn những bài hát kinh điển hơn.
Bình luận
Bình luận
Cuối cùng họ cũng có được sự chú ý, nhưng cái giá phải trả từng ngày từng giờ huỷ diệt cái tôi của Nirvana nói chung, và nói riêng cho
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Giọng hát mỗi lúc một đau đớn, như thể cơn nghiện đã luôn giày vò Kurt mỗi ngày sống lại trong linh hồn người chết vậy.
Bình luận
Bình luận
Lại một lần nữa, giọng hát của Kurt vang lên, nhưng nỗi đau anh gói vào trong câu ca lời hát sao mà dịu dàng, ngỡ đâu Kurt đang tặng đoá hoa sau cùng cho ban nhạc đã chết trên sân khấu vô danh, vây quanh là những đứa trẻ vô tri.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nụ cười mãn nguyện trên môi Kurt trông y hệt lúc Kurt gặp lại Jimi lần đầu tiên, được jam với Jimi và nghe Jimi chơi bài “Smells like Teen Spirit” trứ danh của Nirvana. Cảm giác như mới trải qua cơn phê nhạc, cơn sung sướng đến run người chỉ có kẻ say đắm nghệ thuật mới hiểu. Cơn rùng mình bất chợt lan khắp người Kurt khiến kẻ mới nãy còn dõng dạc hát câu chuyện của mình cho huyền thoại guitar nghe phải lắp bắp không nên lời:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bỗng, tiếng mở cửa live house đùng đoàng làm cả hai giật nảy mình, và kẻ lao đến từ đằng xa và đang cuống quýt tay chân không là ai khác ngoài Ford, theo đuôi là Shiori và… gã chủ tịch Nhật Bản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Jimi chào Ford một kiểu căn bản như lẽ hiển nhiên, làm bộ như không hề có gì nghiêm trọng. Còn Kurt lại nhìn kỹ biểu cảm hốt hoảng của Ford, cảm thấy thực sự lo lắng cho homie của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Hai người có biết ở đây cách khách sạn bao xa không vậy? - Shiori rụt rè chen ngang. - Hơn hai mươi cây số đấy trời ạ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Shiori bật bản đồ GPS có hiển thị đường đi lên và dí vào mặt Jimi, thế mà Jimi chỉ mở to mắt và “Ồ” một tiếng thật bình thường. Chủ tịch Katahira và thư ký đứng đằng sau xem màn cãi cọ với hư không của Shiori và Ford, bản thân vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng kỳ quái, nhưng chỉ biết thầm cảm thán mà thôi.
Bình luận
Bình luận
- Mr.Katahira phải phái xe đi tìm hai người đấy. Ông ấy còn muốn phái cả đoàn xe chứ không chỉ ba chiếc thôi đâu. - Ford lắc đầu, thở dài. - Mà tìm khắp tất cả live house ở New York không dễ chút nào, nhất là hai người còn đi tới cái live house khỉ ho cò gáy này nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trái tim Kurt sững đi một nhịp, vô cùng cảm động trước tấm chân tình của hai vật chủ dành cho mình. Giữa bầu không khí hường phấn ấy, Jimi đột ngột cắt ngang bằng một câu hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
- Janis cười to lắm. Jim và Brian thì kệ xác luôn, còn bảo kiểu gì mọi người cũng không tìm được đường về. - Shiori trả lời.
Bình luận
Bình luận
Jimi và Kurt nhìn nhau rồi cười phá lên. Dù họ bị Shiori và Ford túm cổ áo lôi đi vì chủ tịch Katahira đã bắt đầu mất kiên nhẫn, họ vẫn cười và thi nhau bắt chước biểu cảm (đoán chắc thế) của những người còn lại trong ban nhạc 27club. Sau cùng, họ lại được thêm trận cười nữa khi Jimi đoán trúng phóc biểu cảm của từng người một.
Bình luận
Bình luận
Mặc kệ người đời có cười cợt họ hay không, hai cậu trai lạc trong Neverland đó vẫn sẽ nô đùa và ngân nga bài “God see you again” chưa hoàn chỉnh.