Bình luận
Bình luận
Cyclone muốn nói tiếp, nhưng cậu không thể. Vết thương trên bụng cậu không ngừng chảy máu, dù nó đã được che bởi bàn tay của Thunderstorm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Một người nghiêm túc như Thunderstorm khóc. Đó là điều mà mọi người hiếm khi thấy trên mặt người con trai mắt đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đau khi nhìn cậu bị thương. Đau khi nhìn cậu cố chấp lấy thân mình bảo vệ họ, còn họ chỉ biết trơ mắt nhìn cậu bị những mũi tên lao vào thân ảnh nhỏ bé đó. Đau khi nhìn thấy cậu vẫn cười, dù vết thương không hề nhẹ chút nào.
Bình luận
Bình luận
Điều đó khiến họ cảm thấy mình thật vô dụng vì không đủ mạnh mẽ để đánh bại kẻ thù, rồi nhìn cậu bị thương như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thấy mọi người im lặng không nói gì, thậm chí Thorn và Blaze còn sụt sịt khóc. Cậu thật sự thấy đau lòng và có lỗi khi thấy họ khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm lại ngắt lời cậu. Những giọt lệ từ cặp mắt sắc đỏ như tia chớp của anh rơi xuống gương mặt trắng lem luốc bụi và máu, xóa nhòa đi vệt máu trên gò má của cậu. Giọng anh khàn khàn, đôi mắt màu Ruby giờ đây chỉ phản chiếu mình cậu.
Bình luận
Bình luận
“Tại sao… tại sao lại làm thế hả? Tại sao lại đứng chắn cho tớ? Cậu có biết làm thế là rất nguy hiểm không?”
Bình luận
Bình luận
Đáp lại những lời trách móc đó là nụ cười của cậu. Đôi mắt xanh như biển cả rưng rưng nước mắt, Cyclone chầm chậm đưa bàn tay dính máu áp vào má Thunderstorm.
Bình luận
Bình luận
“Thundy ngốc… Sao lại hỏi thế? Tớ làm vậy… khụ… vì tớ yêu cậu… khụ khụ… tớ không thể… nhìn cậu… khụ… bị thương… được...”
Bình luận
Bình luận
Cyclone trả lời, câu từ ngắt quãng. Cậu không ngừng ho, chất lỏng đỏ sậm chảy ra từ khóe miệng của thiếu niên mắt xanh ngày một nhiều.
Bình luận
Bình luận
Vết thương dù đã được bàn tay người kia cầm máu, nhưng thực sự cậu trai Gió muốn nhăn mặt lại, muốn gào khóc vì cậu vốn chưa từng phải chịu sự đau đớn như thế này, nó như đang xé cậu ra làm đôi vậy.
Bình luận
Bình luận
Nhưng cậu không thể. Cậu không thể để nước mắt rơi trước mặt người yêu. Như vậy anh sẽ càng đau lòng hơn.
Bình luận
Bình luận
Cậu không muốn điều đó xảy ra chút nào. Vì vậy cậu vẫn cười, dù các tế bào đang gào lên vì đau đớn, cậu không muốn anh đau lòng thêm nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ, biết rõ bản thân không thể đánh lại kẻ kia mà vẫn cứng đầu bảo vệ anh, để rồi bị thương nặng như này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm định ngăn cậu không nói nữa, nhưng Earthquake lên tiếng ngăn anh lại. Earthquake quỳ một chân xuống cạnh hai người, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ xanh biển của Cyclone. Anh mỉm cười, hiền hòa tựa như anh lớn chăm sóc đứa em nhỏ đáng yêu của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Âm thanh trầm ấm mà dịu dàng, lời nói ngắn gọn nhưng đầy sự tin tưởng, từng từ từng câu làm cậu trai bị thương nặng cảm thấy an tâm hơn, tâm trí rối loạn trở nên yên bình đến lạ.
Bình luận
Bình luận
“Vậy các cậu… hứa với tớ, sau này… dù có... chuyện gì xảy ra, hãy cười lên. Tớ chỉ mong… các cậu sẽ luôn… vui vẻ và hạnh phúc, luôn mỉm cười… khụ khụ khụ...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Earthquake áp một tay vào má Cyclone, khẽ mỉm cười. Nụ cười của anh hiền như Đất mẹ, sáng như tia nắng buổi sớm. Cặp mắt vàng ánh kim rưng rưng giọt nước trong suốt, nhưng rất nhanh anh đã gạt nó đi.
Bình luận
Bình luận
“Cyclone, tớ hứa, à không, chúng tớ hứa với cậu, rằng dù chuyện gì xảy ra, chúng tớ sẽ không quên cậu và, sẽ luôn cười, sẽ hạnh phúc thay cậu.”
Bình luận
Bình luận
“Quake nói đúng. Chúng tớ sẽ không quên cậu đâu. Chắc chắn chúng tớ sẽ vui vẻ giống như cậu vậy Cy.”
Bình luận
Bình luận
Blaze, cộng sự quậy phá của cậu, nhe răng cười dù nước mắt còn đọng lại trên đôi mắt màu đá Carnelian.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nghe các bạn nói vậy, Cyclone an tâm phần nào. Nước mắt chảy ướt gò má, nụ cười vẫn hiện hữu trên đôi môi cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhìn cậu vẫn cười dù đau đớn khiến người con trai mắt đỏ không khỏi đau xót. Thực sự anh không muốn điều này xảy ra với người anh yêu chút nào cả.
Bình luận
Bình luận
Chợt, cậu trai mắt xanh Sapphire cảm thấy tầm nhìn của mình mờ dần, hơi thở cậu ngày một ngắt quãng, đầu óc cậu mất dần sự tỉnh táo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thiếu niên nhìn lên người con trai mắt đỏ vẫn không ngừng khóc, một nụ cười vẽ lên trên gương mặt non nớt, đồng tử lam ngọc cong thành một vòng cung như trăng lưỡi liềm, nhỏ giọng với người đang ôm chặt mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cyclone nói xong điều mà cậu muốn nói cũng là lúc cậu trút hơi thở cuối cùng. Đôi mắt xanh Sapphire khép lại, cánh tay trắng rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Trên đôi môi thiếu niên là nụ cười mỉm nhẹ nhàng vừa thổ lộ hết lòng mình với anh vậy.
Bình luận
Bình luận
Đôi mắt đỏ mở to, gương mặt Thunderstorm hoảng hốt xen lẫn lo sợ khi nhìn người yêu bé bỏng nhắm mắt lại. Anh lay lay cơ thể bất động nay không còn hơi thở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm gào tên cậu. Âm thanh vang khắp không gian mịt mù khói bụi, vang đến cả bầu trời âm u không một tia sáng. Tất cả mọi người đều nghe thấy sự đau đớn và tuyệt vọng trong giọng nói đấy.
Bình luận
Bình luận
Đừng bỏ tớ mà, Cyclone. Tớ còn chưa đáp lại, rằng tớ yêu cậu rất nhiều. Sao cậu nhẫn tâm bỏ tớ lại một mình chứ, tại sao. Nếu như cậu không còn, thì cuộc sống của tớ đâu còn ý nghĩa gì nữa, thì tớ sẽ không thể cười nếu không còn có cậu nữa…
Bình luận
Bình luận
Cơ thể Cyclone dần dần tan biến, thành những đốm sáng xanh biển giống như sức mạnh của cậu, bay lên cao, cao nữa, giống như Cyclone đang lướt ván bay bay lên trời, tươi cười nhìn mọi người đang ngẩn ngơ nhìn theo những đốm sáng xanh ở dưới mặt đất vậy.
Bình luận
Bình luận
Các nguyên tố còn lại không ai nói gì. Nhưng trong lòng họ là nỗi đau thấu tâm can khi chứng kiến người bạn, người anh em thân thiết của mình ra đi.
Bình luận
Bình luận
Thorn rúc vào lồng ngực Solar òa khóc như một đứa trẻ, Solar thấy vậy cũng chỉ biết đau lòng mà ôm lại bé Gai mà vỗ về cậu. Blaze, Ice và Earthquake quay mặt đi, nhưng nước mắt không ngừng chảy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trong không gian tăm tối đó, duy nhất ánh sáng đỏ có hình dáng những tia chớp trên bộ đồ của người đứng quay lưng với cánh cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người kia không nói gì. Đôi mắt đỏ liếc qua bóng người ngược sáng phía cánh cửa rất nhanh rồi quay lại bức tường chằng chịt vết chém.
Bình luận
Bình luận
“Thunder. Cậu định thế này đến bao giờ hả? Cyclone cậu ấy... đã không còn nữa. Cậu đừng tự hành hạ mình nữa được không? Cyclone sẽ...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm cắt ngang lời Earthquake. Chợt anh lấy trong áo ra một thứ gì đó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, như thể sợ rằng nếu mình mạnh tay thì nó sẽ hỏng mất.
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm đứng quay lưng với Earthquake khiến anh không thể nhìn thấy người kia đang cầm cái gì, nhưng anh biết Thunderstorm đang cầm thứ gì trong tay. Đó là bức ảnh anh chụp Thunderstorm và Cyclone trong một lần đi dã ngoại ở Palau Rintis. Trong tấm hình đó là hình ảnh hai cậu trai một xanh trắng một đỏ đen, cậu trai mắt xanh cười rạng rỡ, còn người mắt đỏ hơi nhếch mép cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Sau cái chết của Cyclone, Thunderstorm là người bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Anh không còn là chính mình nữa, không còn là Thunderstorm mà mọi người biết. Anh trở nên lạnh lùng hơn, tàn độc hơn, đồng tử đỏ lạnh lùng khát máu khiến ai nhìn vào cảm thấy không rét mà run.
Bình luận
Bình luận
Không ít lần mọi người chật vật ngăn cản anh không giết chết đối phương, và cũng không ít lần anh làm tổn thương chính bạn bè của mình.
Bình luận
Bình luận
Vì an toàn của mọi người, cũng như an toàn của Thunderstorm, mọi người đều nhất trí giam anh trong buồng giam đặc biệt. Buồng giam này bên trong không khác một căn phòng bình thường là bao, nhưng nó có khả năng phản lại những đòn đánh từ anh, khiến anh không ít lần bị thương bởi sức mạnh của mình mỗi khi anh cố trốn thoát ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Chuyện này đã diễn ra suốt một tháng trời. Ai nấy cũng đều mệt mỏi mỗi lần anh trốn thoát khỏi căn phòng đó. Nhưng những gì họ làm chỉ có thể ngăn anh lại trước khi anh ra khỏi phi thuyền giết ai đó để vơi đi nỗi nhớ người yêu. Vì họ biết, anh đang đau khổ, anh đang tức giận, nhưng họ không thể để mặc anh giết người vô tội vạ được.
Bình luận
Bình luận
Earthquake với tay đến công tắc đèn bật lên. Ánh sáng bao trùm toàn bộ căn phòng dày đặc những vết chém trên tường, đẩy lùi bóng tối lạnh lẽo ban nãy. Đôi mắt vàng kim liếc một lượt khắp căn phòng, bức tường không có bất kỳ vết chém mới nào, đồ đạc trong phòng cũng không ngổn ngang như lúc Thunderstorm mới bị đưa vào đây.
Bình luận
Bình luận
Bản thân quen thích nghi với bóng tối, đột nhiên ánh sáng xuất hiện khiến chàng trai Chớp đỏ có chút không quen. Anh hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn kẻ ép anh bước ra khỏi bóng tối đang dọn đồ ăn ra bàn nhỏ gần anh, rồi thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, điềm tĩnh mặt đối mặt với biểu cảm lạnh lùng của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm nhìn Earthquake một lúc lâu, đôi mắt màu đá Ruby như dò xét đối phương muốn gì, rồi cất tấm ảnh vào túi áo, chậm rãi bước đến ngồi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mấy ngày gần đây Thunderstorm không còn chống lại mọi người nữa, có vẻ như anh từ bỏ ý định trốn thoát ra ngoài. Điều này như là một điều an ủi nhỏ với tất cả mọi người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm không còn bị kích động mỗi khi có người đến gần, nhưng thay vào đó anh gần như không nói gì cả. Nếu không ai nhắc đến cái tên “Cyclone” thì anh sẽ không hé răng nửa lời, dù mỗi lần nhắc đến cái tên đó, vết đau lòng tưởng như sắp lành nay lại đau âm ỉ thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Thunder, chuyện xảy ra đã được một tháng rồi. Đã đến lúc cậu phải vượt qua chuyện này và đi tiếp. Nếu cậu cứ tiếp tục thế này, Cy mà biết sẽ rất buồn đó.”
Bình luận
Bình luận
“Buồn? Sao cậu ấy có thể buồn được? Cậu ấy không bao giờ biết buồn là gì đâu. Cậu quên rồi sao, Cy là con người vui vẻ. Buồn không có trong từ điển của cậu ấy đâu.”
Bình luận
Bình luận
Thiếu niên mắt đỏ nhếch mép cười khẩy, cái nhìn lạnh lùng phảng phất chết chóc, nhưng nó không khiến người ngồi đối diện sợ hãi mà chỉ buồn phiền thêm.
Bình luận
Bình luận
“Tất nhiên là cậu ấy biết buồn chứ. Cyclone cũng là một Boboiboy, đương nhiên là phải biết vui, biết buồn rồi.”
Bình luận
Bình luận
“Không! Cậu ấy được sinh ra từ niềm vui và hạnh phúc. Cậu ấy không giống chúng ta. Cậu đừng có viện cớ vì chúng ta là một người!”
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm, đứng dậy, lớn tiếng giận dữ với Earthquake, trên tay anh xuất hiện vài tia điện đỏ chúng bắt đầu lan ra khắp cơ thể anh, đồng tử đỏ thẫm hằn tơ máu, như thể sẵn sàng gây chiến với chàng trai Đất bất cứ lúc nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đôi mắt màu đá Citrine buồn bã nhìn người sắp mất kiểm soát. Thunderstorm khựng lại, như hiểu ra gì đó, im lặng ngồi xuống, những tia điện biến mất dần với động tác kéo mũ xuống che đi nửa khuôn mặt.
Bình luận
Bình luận
“Ngày hôm đó, tớ hiểu cậu là người đau buồn nhất, nhưng cậu nghĩ chúng tớ không biết đau sao. Cậu nghĩ vì cậu là người gần gũi với Cyclone nhất nên cậu cho rằng chỉ có mình cậu biết đau thôi sao. Cậu quên rằng chúng ta cùng là một người sao? Cậu đau, chúng tớ cũng đau. Cậu giận, chúng tớ cũng giận. Thunder, tớ biết, cậu vẫn còn tình cảm với Cyclone. Tớ không bắt cậu phải quên đi Cyclone. Cậu ấy, là một phần của chúng ta. Trước đây cũng vậy, sau này hay bây giờ cũng thế. Con người không thể sống mãi trong quá khứ được. Thunder, có thể cậu không sống vì cậu, nhưng còn Cy, còn mọi người? Cậu cũng phải nghĩ đến mọi người đang cố gắng vì cậu chứ.”
Bình luận
Bình luận
Earthquake xả một tràng dài. Giọng anh không nhanh, không giận dữ, cũng không có sự bắt ép. Anh chỉ mong người ngồi trước mặt mình sẽ quay lại làm một Thunderstorm lạnh lùng nhưng đầy trách nhiệm và quan tâm bạn bè.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm sau khi nghe bạn mình nói không phản ứng gì. Rất lâu sau, anh lại lôi tấm ảnh ra, ngắm nghía một hồi, ngẩng mặt lên nhìn Earthquake.
Bình luận
Bình luận
“Cyclone… đã không còn nữa. Giờ tớ sống cũng chả có ý nghĩa gì. Cậu nói, đến lúc phải bước qua quá khứ để đi tiếp, nhưng không có quá khứ thì không có hiện tại, cũng như tương lai. Cyclone là của quá khứ, cậu ấy không ở hiện tại nữa. Không có cậu ấy, Thunderstorm này cũng chả thiết sống nữa...”
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm bỏ lửng câu nói cuối cùng rồi chìm vào suy nghĩ của mình, không quan tâm Earthquake nói gì hay làm gì.
Bình luận
Bình luận
Earthquake không nói gì, nhưng nỗi buồn và sự thất vọng hiện rõ trên mặt anh. Anh lặng lẽ đứng dậy ra ngoài, để lại Thunderstorm vùi mình vào thế giới ngày xưa một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ánh sáng vừa chói vừa gắt khiến người con trai khẽ nhíu mày. Anh từ từ mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên ngọn đồi phủ sắc xanh. Màu xanh tràn đầy sức sống của bãi cỏ, màu xanh đại dương của hoa lưu ly. Những ngọn cỏ lay động cùng những chùm hoa, cùng nhau nhảy múa dưới ánh nắng.
Bình luận
Bình luận
Người con trai thấy vô cùng khó hiểu. Quái lạ, rõ ràng anh đang chiến đấu với quái vật ba mắt xấu xí ở trong một hang động ẩm thấp tối tăm, sao mình lại ở một nơi yên bình tràn đầy ánh sáng và hương thơm hoa cỏ này chứ!
Bình luận
Bình luận
Từ từ ngồi dậy, đồng tử đỏ thẫm ngó nghiêng xung quanh, chợt khựng lại trước thân hình nhỏ bé rất đỗi thân quen.
Bình luận
Bình luận
Đó là một thiếu niên đội mũ xanh trắng lệch bên phải, áo phông trắng trong áo khoác màu đại dương. Người đó ngồi chống hai tay sau lưng, đôi mắt xanh sáng như ngọc Sapphire nhìn ra xa, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Bình luận
Bình luận
Thiếu niên mắt đỏ sững sờ, cơ thể không nhúc nhích, chỉ sợ rằng nếu mình động đậy, người kia liền biến mất.
Bình luận
Bình luận
Người kia như cảm nhận được mình bị ai đó theo dõi liền quay sang. Nét ngạc nhiên thoáng qua trên mặt, và một nụ cười rạng rỡ như tia nắng bao quanh cậu khiến người con trai ngây ngẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người kia nghe vậy khẽ bật cười. Đoạn, cậu đứng dậy, len qua hàng hoa lưu ly tiến về phía người con trai mắt đỏ, ngồi xuống cạnh anh, híp mắt cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Người con trai mắt đỏ đưa tay chạm khuôn mặt quen thuộc khiến anh mong nhớ ngày đêm. Giọt nước mắt nóng chảy dài trên mặt anh, Thunderstorm ôm chầm lấy người kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cyclone bị ôm đột ngột có chút bất ngờ. Khẽ mỉm cười, cậu vòng tay ôm lại anh, vỗ về anh đang khóc như một đứa trẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm đã ôm Cyclone rất lâu, nếu Cyclone không kêu khó thở chắc không bao giờ anh sẽ bỏ cậu ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Cậu không thấy sao? Nơi này vừa yên tĩnh, vừa có gió mát, vừa có hương thơm của hoa cỏ nữa. Ice mà ở đây chắc cậu ấy sẽ vui lắm đây, vì cậu ấy thích những nơi yên tĩnh như này mà. Cả Blaze và Thorn nữa, nơi này vừa thoáng đãng, lại có cỏ cây, chắc chắn cả hai cực kỳ thích. À đúng rồi, nơi này làm tớ nhớ hồi chúng ta cắm trại ở Palau Rintis ghê. Hồi đó thật sự rất vui...”
Bình luận
Bình luận
Nghe những lời đó từ cậu trai mắt xanh, chàng trai mắt đỏ nhìn quanh. Quả thật nó giống như những gì cậu ấy nói. Yên lặng, hoa cỏ lay động theo chiều gió, và cả…
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cyclone vươn tay ngắt một bông hoa xanh như màu mắt của cậu. Bông hoa xòe năm cánh, chính giữa là nhụy hoa vàng nhạt như tia nắng ban mai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Đây là hoa lưu ly. Tên tiếng anh của nó là Forget me not, có nghĩa là “Xin đừng quên tôi”. Thunder, tớ có thể không còn bên cạnh cậu nữa, nhưng tớ vẫn luôn ở đây, ngay tại nơi này.”, vừa nói, cậu áp bàn tay mình vào ngực trái Thunderstorm, nơi phát ra nhịp đập của trái tim anh. “Vậy nên, cậu đừng vì tớ mà quá đau buồn, được chứ? Hãy cười lên. Không là tớ sẽ buồn lắm đó.”
Bình luận
Bình luận
Cyclone cười, một nụ cười nửa vui nửa buồn. Vui vì cậu có thể được gặp lại anh lần nữa, buồn vì cậu mà anh thay đổi theo chiều hướng tiêu cực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm quay mặt đi chỗ khác. Sau cái chết của cậu, anh chẳng khác nào mũi tên bay không có phương hướng. Giờ cậu muốn anh vui vẻ trở lại khác nào đâm dao vào trái tim lạnh lẽo này chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lần này, Cyclone nói nhẹ hơn hẳn lần trước, đôi mắt xanh híp lại thành một đường cong, tiếng cười khe khẽ như có như không dưới ánh nắng dịu dàng và tiếng thì thầm của gió, nhưng lại khiến mọi bức tường mà Thunderstorm xây nên ngăn cách anh với mọi người đều sụp đổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cyclone nghe vậy cười rạng rỡ hơn. Rồi cậu bỏ chiếc mũ ký hiệu tia chớp đỏ ra, thơm nhẹ lên trán anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm khó nhọc mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là những gương mặt thân quen. Là các bạn, biểu cảm của họ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Âm thanh líu lo của hai chú chim kiếm mồi cho đàn con đang chờ trên cây. Những tia nắng vàng nhạt dịu dàng rơi trên người con trai ngồi kế bên bục cửa sổ. Người đó tay cầm một quyển sách, nhưng lại không để tâm vào nội dung quyển sách đó mà nhìn ra bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm nhìn xuống dưới sân, nơi mà Blaze và Thorn đang truyền nhau lọ thí nghiệm màu tím, còn Solar thì vừa đuổi theo vừa gào tên hai người kia dừng lại. Earthquake và Ice mỗi người xách hai túi đồ từ cổng vào nhà nhìn cảnh tượng một trắng rượt một đỏ một xanh lá chỉ biết thở dài.
Bình luận
Bình luận
Chợt, Earthquake ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ thẫm của ai kia. Hai người cùng chạm mặt nhau, cùng khẽ mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Thunderstorm ngước mắt lên bầu trời xanh rộng lớn, những đám mây trắng như bông gòn lượn lờ theo chiều gió. Đâu đó trên khoảng trời kia, anh thấy có một người con trai mắt xanh đại dương, đầu đội chiếc mũ xanh viền trắng có biểu tượng lốc xoáy vàng, một tay chống cằm, trên gương mặt đáng yêu đó là nụ cười hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Cyclone, em có đang theo dõi tôi không? Xin lỗi em, vì tôi đã không thể đáp lại câu nói đó, xin lỗi em, vì tôi đã không thể bảo vệ được em, xin lỗi em, vì tôi đã để mất em.
Bình luận
Bình luận
Em muốn tôi và mọi người hạnh phúc, nhưng tôi lại không làm thế. Tôi đã tự hành hạ bản thân mình, không chỉ vậy mà còn làm bạn bè chúng ta bị thương nữa. Chắc em giận tôi lắm nhỉ? Xin lỗi em nhé, vì tôi đã không thực hiện lời hứa cuối cùng của em, tôi… thật là một kẻ ích kỷ.
Bình luận
Bình luận
… Vậy nên, tôi sẽ sống thật hạnh phúc. Tôi sẽ hạnh phúc cả phần của em. Cyclone, nếu em có đang dõi theo tôi, hãy cười lên nhé. Vì tôi sẽ cười như em đã từng nói với chúng tôi, vì đó là món quà vô giá mà em để lại