Có một điều mà xã hội hiếm ai chối cãi, rằng: người đàn ông luôn trao những thứ quý giá nhất cho người anh ta yêu. Đó là tiền của kẻ nghèo, thời gian của người giàu, sự mạnh mẽ của tên thư sinh, và sự duy nhất của một kẻ hào hoa.
Bình luận
Bình luận
Gã bước về nhà trong bộ cánh lịch sự, chút hương hoa phảng phất trên người. Ngày hôm nay thật bận rộn. Mớ tài liệu chất chồng trên bàn giấy, tiếng gõ cửa e thẹn của mấy cô nhân viên cảm mến gã, và cả những phút giây hào sảng với đồng nghiệp, chúng ôm lấy tâm trí gã như đám mây đen mịt mù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Vợ gã đã ngồi sẵn bên bàn ăn. Vợ gã đẹp, phong thái trang nhã, kể ra cũng là con cái nhà quyền quý. Nhưng gã chỉ lạnh nhạt đáp lời mà tiến về phía bàn ăn, như một con thây ma trong dáng vẻ phong độ thời trai trẻ.
Bình luận
Bình luận
"Cơm vợ nấu ngon thật." Gã lấy từ trong cặp sách một hộp quà nhỏ, trông mới như vừa đóng gói ngoài tiệm về, đặt lên bàn và đẩy nhẹ về phía vợ. "Chúc mừng sinh nhật em."
Bình luận
Bình luận
Người vợ kêu lên sung sướng. Cô hân hoan đến nỗi đứng bật ra khỏi ghế, cầm lấy món quà nhỏ xinh mà nhảy tưng tưng trên sàn. Còn gã, gã nhìn cô vợ trẻ trong niềm hạnh phúc nhỏ nhặt này. Gã mệt và chỉ muốn ngồi ăn, nhưng gã không nói lời nào phá bĩnh sự phấn khích của người con gái ngây thơ ấy, chỉ mỉm cười chung vui.
Bình luận
Bình luận
Gã vẫn luôn tinh tế, luôn ưu tiên, luôn coi cô là người đặc biệt nhất. Có thể với người ngoài, gã hào phóng và là kẻ đào hoa cư xử lịch thiệp. Nhưng chỉ duy nhất một người có được sự quan tâm của gã, được gã đề cao lên hàng đầu - vợ.
Bình luận
Bình luận
Chẳng rõ là vì yêu hay vì nghĩa vụ, hay là do trong con người gã vốn tồn tại một sự tử tế cho người thân, mà gã chẳng muốn vợ phiền lòng. Cãi vã có, nhưng người chồng luôn là người xin lỗi trước, dù điều đó buộc gã vứt bỏ lòng tự trọng, cái tôi, để ở bên cô.
Bình luận
Bình luận
Ai nhớ nổi lý do mà gã cưới nàng tiểu thư này? Gã chẳng biết năm ấy gã yêu cô thật lòng hay không nữa.
Bình luận
Bình luận
Nhưng gã biết rằng gã nên trân quý cô, vì dù ngoài kia có vô số phụ nữ mến thương gã, sẽ mãi mãi chỉ có vợ gã luôn ở bên lúc hoạn nạn thôi. Gã được dạy phải luôn tử tế, nên dù gã không rõ tình yêu có đang tồn tại giữa đôi vợ chồng hay không, gã vẫn đối xử tốt, vẫn ưu tiên vợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Đêm ấy, gã xin phép vợ làm việc tại phòng giấy và ngủ luôn tại đó. Bên phòng ngủ, người vợ nằm một mình trên chiếc giường đôi.
Bình luận
Bình luận
Cô bắt đầu rơi những giọt lệ buồn rầu khó tả. Cô yêu gã. Cô đã có được thể xác gã, có được sự ưu tiên của kẻ hào hoa. Ngày gã còn là chàng thư sinh ngờ nghệch, gã đã bảo vệ cô trước những tên lưu manh, dù năm ấy gã gầy guộc quá thể. Cô cũng ở bên gã những năm tháng khốn khó, mặc cho sự thiếu "môn đăng hộ đối", vẫn được gã gửi trao những gì gã trân quý nhất - những món quà bằng tiền tiêu vặt cả tháng.
Bình luận
Bình luận
Nhưng sao bây giờ lại như thế này? Một hạnh phúc giả tạo, cô không rõ gã có yêu cô không. Tên chồng trời đánh ấy bây giờ đã là một anh sếp trẻ trên cơ quan. Gã đào hoa hơn, gã thăng tiến nhanh như nước đun trong bình siêu tốc, lòng giờ đang sôi sục ý chí và ấm nóng các thành tựu.
Bình luận
Bình luận
Cô nghĩ gã không còn yêu cô, chồng cô chỉ đang giữ lấy cái đạo vốn có của người đàn ông trong gia đình. Họ "yêu nhau" bằng xiềng xích, bằng kỷ luật, nghĩa vụ, chứ đã lâu không có lấy một hơi ấm nồng.
Bình luận
Bình luận
Cho đến một ngày nọ, cô đặt lên bàn làm việc của gã giấy ly hôn. Cô sẽ rời bỏ người chồng tử tế của mình, về căn biệt thự sống với cha mẹ và kiếm tìm cuộc sống mới. Cô còn trẻ, mới hai lăm, hai sáu tuổi, còn xanh mơn mởn những ước mơ về một tình yêu ngọt ngào. Sóng đời có đánh, có vùi dập, có khiến cô gục ngã, cô cũng không ngại đứng dậy, vững tin vào lý tưởng ấy.
Bình luận
Bình luận
Còn chồng cô? Gã đeo kính, thân xác bơ phờ trong áo quần bảnh bao, nhìn vào tờ giấy ký tên sẵn mà ngước lên ánh mắt vợ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Anh tin em." Gã ký cái rẹt tờ giấy trên bàn, nhẹ nhàng đưa nó cho cô, rồi lúi húi bên trong cặp sách một thứ gì đó. Vợ gã nhìn dáng vẻ lúng túng ấy, cô lại nhớ về bóng hình xưa, bóng hình của thằng thư sinh khờ học yêu.
Bình luận
Bình luận
"Món quà cuối này, anh tặng em. Thật tiếc vì anh không cảm nhận được tình yêu, anh quý em nhưng chẳng thấy tim mình rung động. Nó từng loạn nhịp vì em, nhưng giờ anh thấy mọi thứ thật vô vị..."
Bình luận
Bình luận
Gã đưa cho cô một đoá hoa làm bằng kẹo ngọt. Đó là điều gã hứa tặng cô mỗi khi gã muốn gặp mặt, cái thời tình cảm còn trong sáng như đôi chim cu. Còn bây giờ, tên thư sinh năm ấy lạnh lẽo, gã mất đi xúc cảm với tất thảy. Gã là một người máy học yêu.
Bình luận
Bình luận
Giây phút quay lưng bước qua cánh cửa, cô còn nghĩ, còn thấy một lòng hoài niệm. Nhưng bước ra tới sảnh, cô không giấu nổi niềm vui. Cô nghĩ thầm trong bụng một lời chúc cho anh, để rồi cất bước lên chiếc xe đón cô về nhà.
Bình luận
Bình luận
"Anh thật hào hoa và tử tế, anh lịch thiệp với cả nỗi buồn. Sớm thôi, anh sẽ biết cách làm con tim ấm lại. Cầu Chúa phù hộ cho chồng em."