Charles ghé qua tiệm bánh nhà Marie sau trận giao hữu trên sân nhà. Nàng hào phóng giới thiệu nó với bố mình - ông Henry, và người đàn ông hàm hậu ấy cũng mở rộng cửa tiệm, ấm áp chào đón nó.
Bình luận
Người ta hay nói về Paris như một kinh đô thời trang và ẩm thực, nổi danh trong cả bảy môn nghệ thuật. Nơi đây là xứ sở đồ ngọt (diệu kỳ!). Crème brulée, brioche, canelé, nhiều không đếm xuể, nhưng nó yêu nhất vẫn là những chiếc macaron sặc sỡ. Mùi thơm ngọt của đường và béo ngậy của sữa luôn quanh quẩn trong tiệm bánh, thứ mùi thơm ma thuật mà Marie yêu vô cùng. Chiều hôm ấy, nó và Marie ngồi thưởng trà, mừng ngày "không phải sinh nhật” của hai đứa. Nàng thích dùng trà chiều, khoảng thời gian hiếm hoi trong ngày mà nàng có thể thong thả ngắm nghía người qua kẻ lại trên phố, nghe tiếng chuông nguyện nhà thờ vào giờ chiều nhàn tản.
Bình luận
Charles không lúc nào ở yên một chỗ. Dùng trà và bánh xong, Marie đi dạo cùng nó. Charles khá hoạt ngôn, dẫu vậy, mỗi lúc ở bên Marie nó thường thích nghe nàng nói hơn.
Bình luận
"Cậu biết đó, mình đang phụ việc ở gara của chú, thú vị lắm.” Thanh âm nàng sống động bên tai nó, “Mình mới nhận được giấy báo rồi, sau hè này sẽ nhập học, biết trường gì không?”
Bình luận
Bình luận
Marie cười nghiêng ngả, sửa lời nó, “Mỏ Paris, Chúa ơi, Charles! Đó là trường về Khoa học Công nghệ đó!”
Bình luận
Ngừng lại một chút, nàng mỉm cười, giọng xa xăm hơn, “Mình muốn trở thành một ingénieur. Mình muốn làm kỹ sư xe đua.”
Bình luận
Bình luận
Marie xem chừng hơi ngạc nhiên như thể nó vừa mới thốt ra điều gì rất lạ. Ồ! Nó thích thế. Nó thích những khi người ta nhìn nó một cách lạ lùng.
Bình luận
Trong mắt Marie, có vẻ như đó là một điều lạ lùng tích cực. Nàng bật cười khúc khích. Đan tay ra sau lưng, nàng nghiêng đầu, lém lỉnh nhìn nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhiều năm sau Charles chợt nhận ra, vào thời khắc ấy, một lần nữa - nó đã được “Alice” của nó định danh.