Bình luận
Tiếng gió biển thổi rít tai, sóng biển lại vỗ rì rào. Hai đứa trẻ đang chơi một cách ngây ngô, đứa thì xây lâu đài cát, đứa thì đãi cát tìm vỏ sò. Tất cả đều là những hoạt động mà những đứa trẻ nào cũng từng chơi qua. Nhìn hai đứa trẻ đó thì ai cũng nghĩ rằng tương lai của chúng sẽ trải hoa hồng, cho đến khi...
Bình luận
Bình luận
Giọng nói sợ sệt run rẩy của một chàng trai vang lên. Nó bỏ hết tất cả đồ đạc mà chạy về nhà, chẳng màn tới cô bé đang đi cùng mình. Cô gái nhỏ chẳng hiểu chuyện gì vội vàng chạy theo cậu bé đó.
Bình luận
Cậu bé chạy vội về nhà, khuôn mặt xanh xao, dường như chính mắt cậu đã thấy điều gì đó - điều mà một người thường không nên thấy. Hai hàng nước mắt bỗng chốc rỉ ra đầy tội nghiệp, thằng bé vừa về tới nhà thì ào thẳng vào phòng, đóng cửa kéo rèm rồi lao đến một góc ngồi co ro. Nhỏ bạn của nó chạy theo mà cũng chẳng biết chuyện gì, gia đình thấy thế liền có ý hỏi thăm. Mẹ nó thấy thế liền hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
"Dạ vẫn bình thường, nhưng mà đang chơi thì thằng Liêu nhìn ra ngoài khơi xong nó chạy về ấy cô ạ..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Lúc này, một người đàn ông bước tới, ông ta trong cường tráng, khỏe khoắn lắm. Trên người còn có vài vết rám nắng in hằn theo thời gian, không ai khác là ông Tài - ba của thằng Liêu, ông nói:
Bình luận
Bình luận
Bà Thắm buồn rầu, thở dài: "Em biết, cũng không cho thằng Liêu đi chơi nhiều, được buổi sáng cũng cho nó vận động đôi chút, ai ngờ cũng gặp phải...thiệt là...". Nói dứt đoạn, mẹ của thằng Liêu ngó sang Mẫn Thanh nói: "Thanh này, con về trước đi, có gì tí nữa Liêu nó ổn, cô kêu sang con chơi nhé."
Bình luận
Nhỏ Thanh thấy về cũng gật đầu rồi đi về. Lúc Mẫn Thanh vừa khuất bóng, Gia Liêu mới chịu hé cửa bước ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ngôi làng mà Gia Liêu đang ở chính là làng Dĩ Sơn, cách trung tâm thành phố Hải Yên tầm 50 ki-lô-mét đi xe, cũng vì quá xa thành phố mà hầu như mọi nguồn cung ở đây đều hạn chế, đa phần dân làng tự cung tự cấp. Nghề nghiệp chính của người dân là đan lưới, đánh bắt cá, làm nông, chăn nuôi. Nói chung, để kiếm sống, họ làm gì cũng được.
Bình luận
Tiết trời tháng 7 ảm đạm vô cùng, không khí cũng có phần se lạnh. Một người đàn ông, tay cầm cuốc, tay cầm xẻng đang đào bới một thứ gì đó, ông ta cứ điên cuồng đào, đào liên tục, chẳng biết tìm thứ gì.
Bình luận
Bình luận
Tiếng kim loại vang lên, dường như ông ấy đã tìm được gì đó. Người đàn ông mặc một bộ đồ rách rưới khom người lọ mọ tìm cái thứ gã vừa đào, gã moi lên một cái hộp sắt, nó không khóa, chiếc hộp hơi móp méo do tiếng vang vừa nãy. Gã mỉm cười rồi ôm lấy chiếc hộp đó mà rời đi.
Bình luận
"Kính thưa dân làng, vào thời khắc quan trọng nhất, ta phải dân cho thần biển một thứ quan trọng để cầu mong mọi sự bình yên, thuận buồm xuôi gió, ra khơi dễ dàng."
Bình luận
Giọng của một người đàn ông có tuổi vang lên - là ông Xuân, vị trưởng làng của ngôi làng này. Ông là một trong những người có uy tín và sức ảnh hưởng trong làng cũng bởi vì ông là người tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người trong làng. Cha ông được ca tụng là thầy pháp giỏi nhất trong vùng ngày trước, nhưng đến thời của ông, ông không chọn làm thầy giống cha mình mà chọn làm một người bình thường bởi vì ông sợ "nghiệp chồng nghiệp".
Bình luận
Hằng năm, cứ mỗi tháng 7, người dân lại tất bật để cúng kiến, cầu an, người ta gọi nghi thức đó là "tế lễ khơi xa". Quan niệm của người làng Dĩ Sơn cho rằng, tháng 7 là tháng mà phần âm mạnh nhất, đó là lúc yêu ma quỷ quái quấy phá rất nhiều, cho nên người phải "tế lễ" hòng chúng đừng quấy nhiễu sự an yên.
Bình luận
Tiếng kèn trống vang lên trong không gian tối sầm, trải dài trên bờ biển là dòng người đổ xô đi "tế lễ", người hát, người nhảy múa, người cười giỡn. Nếu nhìn sơ qua thì tưởng làm tiệc tùng, nhưng chẳng ai biết, cứ mỗi bước chân người dương thì bước chân người âm lại theo sau đó.
Bình luận
Bình luận
Tiếng Gia Liêu cất lên. Mẹ của nó, bà Thắm lắc đầu:"Má e là không được, con cũng biết tình trạng của con rồi. Với lại đang tháng 7 nữa, Gia Liêu ngoan hạn chế ra ngoài vào buổi đêm nhé ? Má với ba đi một chút rồi về."
Bình luận
Nghe má nói vậy, Gia Liêu cũng chẳng buồn mà đòi hỏi thêm điều gì, sở dĩ nó cũng biết mình hiện đang nhìn thấy những điều không nên thấy mà. Đợi ba và má đi khuất bóng, nó đóng cửa lại rồi vào trong phòng chơi đồ chơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ở lễ hội, mọi người đang nâng chén với nhau, cùng ăn uống với nhau vui vẻ. Bà Thắm thấy má của nhỏ Thanh là bà Liên liền hỏi: "Nhỏ Thanh đâu ? Sao không kêu nó ra đây ?"
Bình luận
Bình luận
- À nhỏ Thanh ấy hả, nó đi với ba nó lên huyện mua chút đồ về bán rồi ấy mà. Dạo này nhà thiếu đồ nên sẵn tiện có việc lên đó mua luôn. À thế con bà đâu, thằng Liêu ấy?
Bình luận
Bà Thắm vừa nói vừa thở dài:"Thú thật, thằng Liêu nó có bệnh nên tôi không dám cho nó ra ngoài buổi đêm. Ngoài đây gió độc, không khéo kẻo nặng như chơi."
Bình luận
Bình luận
- Ấy chết, tí tôi ghé qua nhé? Hôm trước nhỏ Thanh bệnh thì Liêu nó cũng ghé qua hỏi thăm suốt. Bất cẩn quá !