A đi theo gã trên tinh thần tự nguyện nhưng giờ đây lại có chút không bằng lòng. Cả hai đang đứng trước một con hẻm, lúc này bóng của A lại phủ trùm lên người gã xám ngoét. Gã quay đầu nhìn A, bấy giờ anh mới có cơ hội quan sát gã sâu hơn. Khuôn mặt gã vờ như được ai đó trang điểm hết sức diêm dúa, dù vậy những nét mệt mỏi trên gương mặt xương xẩu cũng không mất đi. Hai gò má gã hóp lại nhọn hoắt và cái làm A có hơi giật mình chính là đôi mắt bé tí tẹo. Hốc mắt gã sâu hoắm, ở khoảng giữa nơi tiếp nối của hai phần chỉ là một quầng thâm màu đen, đen hơn bất cứ thứ gì anh từng thấy qua. A bằng một cách suy nghĩ ngớ ngẩn nào đấy mà khẳng định gã không nhìn mình, mí mắt của gã sụp xuống trầm trọng làm anh chẳng thể phân biệt hướng gã nhìn. A quay đầu cố tưởng tượng ra nơi đã đang trông vào, nhưng phía sau A không có gì hết, chỉ là vài ngôi nhà tương tự nhau và một cây đèn đường sáng vào ban ngày. Đậu ở trên đó là một con quạ đen kịt, A liên tưởng con quạ kia mới chính là bản thể thực. Đôi chân dài của gã như được hóa phép chui lọt vào cái quần tây ngắn cụt ngủn, dường như các đường may sẽ bung ra nếu vận động mạnh.
Bình luận
Bình luận
- Có vấn đề gì sao ông A? - Giọng gã như phát từ bên đầu kia con hẻm, trầm dễ nghe và không lẫn tạp âm.
Bình luận
- Đây đâu phải đường đến bệnh viện. Ta đi sai hướng rồi. - A hơi xấu hổ khi nói. - Con hẻm này dẫn đến đâu? Tôi chưa từng thấy qua nó trước đây.
Bình luận
- Đi qua đó sẽ tới bệnh viện, bệnh viện nơi vợ ông qua đời. - Gã chìa cánh tay gầy guộc vỗ vai A để trấn an. - Hết giờ rồi, ta nên khẩn trương.
Bình luận
A thoả hiệp đi theo gã, khi bắt đầu bị con hẻm nuốt trọn, cả Anh và gã đều mất bóng như nhau, chẳng ai đè nặng lên ai cái gì. Đôi chân dài của gã bước những bước nhỏ và ngắn một cách kỳ cục, cảm giác như gã đã nói dối A điều gì đó. Con hẻm tối và chật hẹp, dưới mặt đất vương vãi những mẫu rác vô chủ, A phải liên tục chú ý để tránh dẫm phải, còn gã thì vô tư đạp lên làm chất bẩn bắn khắp nơi. Hai bên bức tường chứa đầy cạm bẫy, đôi khi là một cánh cửa sổ được ai đó mở ra ngẫu nhiên hoặc một cái bật lửa từ trên trời rơi xuống, thi thoảng lại là bì ni lông, non nước rỗng. Có lần rơi vào đầu A là thứ chất nhầy màu trắng đục, anh tức giận nhìn lên trên nhưng không thấy gì, chỉ có đống dây điện giăng chằng chịt trên cao vẫn uống lượng nếu cố tình giỏi theo. A nhận ra thứ rơi vào đầu mình là tinh dịch bắt nguồn từ cái bao cao su bên cạnh, anh la lên chửi bới.
Bình luận
Bình luận
- Ông định nghĩ ở giữa chừng tại nơi này sao? Tôi đồ rằng đó chẳng phải ý hay, mà là ông nên học cách chấp nhận mọi sự. - Gã nói vậy, tuy nhiên sợi dây thừng lại được nới lỏng và cả hai bắt đầu đi chậm hơn. Vốn dĩ Gã đã đi chậm rồi, giờ đây A đang đi ở phía trước, gã mặc anh kéo mình theo.
Bình luận
- Chấp nhận một cái bao cao su chứa đầy tinh dịch rơi vào đầu à? Tôi không mệt, hăng hái là đằng khác, như cậu đã thấy. - Nói rồi A kéo sợi dây căng hơn. - Ta cần một chủ đề. Cái gì cũng được hết, miễn là nó giúp ta thoát khỏi cảnh buồn chán này. Ví dụ như gia đình của cậu hay cái gì đó tương tự.
Bình luận
- Tôi không có gia đình. - Lần nữa giọng nói lại truyền từ bên kia con hẻm, nhưng đồng thời cũng phát ra từ lối vào.
Bình luận
Bình luận
- Vậy chắc cậu được sinh ra từ mấy con quạ. - A nói nửa đùa nửa thật, anh thấy mình đã không còn để tâm đến những mẫu rác bên dưới nữa.
Bình luận
Bình luận
A thấy rùng mình trước lời gã nói, lần nữa nhìn lên trời anh phát hiện ra vô số cặp mắt như đang quan sát mình từ bên trên. Vừa lúc cả hai đi qua một ngôi nhà với cái cửa rộng đến phi lý, gần bằng chiều rộng căn nhà, bên trong bày bừa khắp nơi là đồ cúng tế, bùa chú đủ thứ ngôn ngữ. A đứng lại rồi chỉ tay vào cái đầu lắc lư của thần tài, mắt Anh đảo theo nhịp lắc của nó như bị thôi miêng. Tay hộ tống chẳng nói năng gì, gã vẫn thư thả theo sau A, gióng tai nghe bài kinh được phát ra từ miệng một lão già gầy nhom, râu tóc bạc phơ.
Bình luận
Con hẻm kết thúc đột ngột mà chẳng có gì báo trước, quả thực A đang đứng trên một con đường lớn dẫn đến bệnh viện, loại đường mà xe khách và xe bán tải có thể chạy vào. Hai bên đường vẫn là những ngôi nhà tương tự nhau, thành phố chia đều từng tốp người một, phân công họ ngồi chờ chết và học cách chờ chết, phục vụ cho họ là các hàng quán kinh doanh lề đường - họ bắt đầu từ việc ngồi nhiều hơn mức cần thiết.
Bình luận
Gã lại dắt A đi tiếp một đoạn, anh có thể thấy rõ cổng bệnh viện tại đây, nhưng rồi gã lại rẽ tiếp hướng đến một con hẻm còn hẹp hơn lúc ban đầu. Gã phải lách người để đi vào, song lại thả đầu sợi dây thừng ra, như hiểu ý anh chạy đến lối vào nhìn xem có ai theo sau hay không. Từ góc độ này con hẻm tương tự con hẻm trước, chỉ khác mỗi cây đèn đường là không còn sáng nữa. Thi thoảng A vẫn ngoái đầu trông lại xem nó có bất ngờ sáng hay chăng, nhưng nó vẫn im lìm đứng đó, vài con se sẻ đậu trên miệt mài với mớ rơm cỏ gom nhặt được.
Bình luận
Chỉ có bóng tối hun hút, nơi mà A phải ép sát thân mình chui vào, anh bỗng nghĩ rằng sẽ thật tự nhiên nếu có một chiếc xe máy từ đằng sau chạy đến và lối ra của con hẻm không còn là nơi vợ mình qua đời nữa.
Bình luận
- Thưa cậu, tôi cần phải được ăn gì đó. - A nói, mắt nhìn đôi chân gã bị cái quần tây bó sát đầy khó chịu.
Bình luận
Tôi không có tiền thưa ông, họ không trả lương cho tôi. - Lần này giọng gã phát ra từ trên đầu, vang vọng đến khác thường. A có thể nghe thấy nó lặp lại đến mấy lần, với mỗi lần lặp lại giọng ông ta biểu lộ cũng khác nhau. Ban đầu là buồn tủi, nó dần chuyển thành hả hê, cợt nhả.
Bình luận
Con hẻm đột ngột nở ra. Từ đó thụt vào một khoảng lớn, cùng mùi hôi thối nồng nặc, chất thải chảy từ các ống nhựa tìm đường gộp lại với nhau thành máng xối. Gã dắt A theo vào trong, anh bất ngờ phát hiện đó là một thế giới khác. Cái xe đẩy hàng cũ kỹ chở theo nồi nước lèo nóng hổi, người ta tụ tập cùng nhau ăn uống tại đây, trên những khuôn mặt vô diện chẳng ai biểu lộ điều gì. Chung quanh bức tường được gắn thêm hai tấm gương khổng lồ, nó giúp nhân gấp bội số người bên trong, con hẻm cũng vì vậy mà nở ra đến vô tận. Bóng họ phản chiếu qua lại đến mức bị bẻ cong, nó phủ tần tầng lớp lớp bóng tối lên dãy người khiến cho chính họ trở thành cái bóng, một cái bóng biết di động.
Bình luận
A bắt đầu lo sợ, anh sợ mình chẳng đủ khả năng chi trả cho bữa ăn này, nhưng tay hộ tống lại kéo anh ngồi xuống rồi gọi bà chủ quán cho hai phần ăn. “Hắn nói vợ mình ngoại tình và bản thân núp trong cái tủ” Sau lưng A vang lên tiếng cười khanh khách, nghe không rõ của bao nhiêu người nhưng anh cảm thấy như bị chế nhạo. Từ trước đó tay hộ tống cởi trói cho A đồng thời yêu cầu anh trói lại gã, song cơn tức giận vẫn trào dâng; đục ngầu và đen ngòm.
Bình luận
Bình luận
- Nhưng còn đồ ăn? Ông vẫn phải trả tiền cho hai phần mà chưa hề đụng tới. - Gã gãi má phàn nàn một cách uể oải.
Bình luận
- Không! Tôi sẽ không chi trả cho bất cứ thứ gì hết. - A hét lên, xung quanh người ta cũng dừng việc ăn lại nghe anh nói.
Bình luận
Bình luận
- Cô ấy không ngoại tình với tay bác sĩ. - A nói như sắp khóc. - Vợ tôi… cô ấy tên là gì? Tên của các người nữa, không ai có nổi một cái tên cho mình sao? - Giọng anh lạc đi, hòa vào tiếng bước chân đồng nhịp của họ.
Bình luận
Bắt đầu từ tay hộ tống, gã túm chặt A xuống đất, tiếp đến là bà chủ quán, họ lần lượt ngồi lên người anh rồi thọc tay vào cơ thể để dò xét. “Thấy rồi, bức ảnh nó ở đây” A gồng mình, cựa quậy đầu nhưng vô dụng, cảm giác như bản thân sắp bị cắt tiết anh hét lên gọi tên bà trợ lý cứu mình.
Bình luận
Sau khi lật nghiêng, lật úp tấm hình họ bắt đầu đốt nó, A có thể thấy lờ mờ mặt sau của bức ảnh có vài dòng chữ mờ nhạt; ai đó đang dí lưỡi dao vào cổ anh.
Bình luận
Bình luận
Nước từ cái máng xối đang dâng lên, sẽ nhanh tôi cất cả sẽ bị nhấn chìm. Đó là suy nghĩ cuối cùng của A trước khi mất ý thức.