Lúc Quang Anh tỉnh lại, Đức Duy đang nhàm chán đếm từng giọt nước ở ống truyền dịch bên trên:
Lúc Quang Anh tỉnh lại, Đức Duy đang nhàm chán đếm từng giọt nước ở ống truyền dịch bên trên:
Giọng nói của Quang Anh khiến cho Đức Duy giật mình.
Giọng nói của Quang Anh khiến cho Đức Duy giật mình.
Cậu giật nảy lên một cái, cây kim trên mu bàn tay bị lệch khiến cho cậu "Oái" lên vì đau.
Cậu giật nảy lên một cái, cây kim trên mu bàn tay bị lệch khiến cho cậu "Oái" lên vì đau.
"Nhóc ăn gì mà khôn thế?"
"Nhóc ăn gì mà khôn thế?"
Đức Duy không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì cậu cũng hơi đần thật.
Đức Duy không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì cậu cũng hơi đần thật.
Thế là cậu quyết định trả lời câu hỏi trước đó.
Thế là cậu quyết định trả lời câu hỏi trước đó.
"Quản lý ký túc phát hiện anh ấy nuôi mèo, anh ấy về trước rồi."
"Quản lý ký túc phát hiện anh ấy nuôi mèo, anh ấy về trước rồi."
"Vậy sao nhóc lại truyền dịch?"
"Vậy sao nhóc lại truyền dịch?"
"Em thấy anh nằm ở đây, cảm thấy rất áy náy, cho nên..."
"Em thấy anh nằm ở đây, cảm thấy rất áy náy, cho nên..."
Quang Anh trả lời: "Nên cậu cũng truyền glucozo luôn à?"
Quang Anh trả lời: "Nên cậu cũng truyền glucozo luôn à?"
"Ừ cũng được, bổ sung năng lượng đi, sau này có sức mà chọc giận cho anh hẹo luôn nữa."
"Ừ cũng được, bổ sung năng lượng đi, sau này có sức mà chọc giận cho anh hẹo luôn nữa."
Đức Duy cúi đầu nhìn xuống đất, giọng điệu cực kỳ chân thành:
Đức Duy cúi đầu nhìn xuống đất, giọng điệu cực kỳ chân thành:
"Em không biết chuyện sẽ như thế này, em thực lòng xin lỗi anh."
"Em không biết chuyện sẽ như thế này, em thực lòng xin lỗi anh."
Giọng nhè nhẹ như đang van lơn, cũng tựa như chịu thua mà khẩn cầu.
Giọng nhè nhẹ như đang van lơn, cũng tựa như chịu thua mà khẩn cầu.
Quang Anh ngồi dậy, một tay chống đỡ cơ thể, anh dựa vào đầu giường và nheo mắt nhìn Đức Duy.
Quang Anh ngồi dậy, một tay chống đỡ cơ thể, anh dựa vào đầu giường và nheo mắt nhìn Đức Duy.
"Sau này nhóc bớt làm chuyện xấu hổ đi!"
"Sau này nhóc bớt làm chuyện xấu hổ đi!"
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng, bầu không khí ngượng ngùng khiến Đức Duy mấy lần muốn chạy trối chết.
Phòng bệnh lại chìm vào im lặng, bầu không khí ngượng ngùng khiến Đức Duy mấy lần muốn chạy trối chết.
Nhưng cuối cùng cậu cũng kìm lại. Bình thường đâu có ai được ở cùng phòng với nam thần chứ.
Nhưng cuối cùng cậu cũng kìm lại. Bình thường đâu có ai được ở cùng phòng với nam thần chứ.
Thời gian trôi qua một lúc.
Thời gian trôi qua một lúc.
Quang Anh đột ngột đứng dậy và chuẩn bị rút kim ra.
Quang Anh đột ngột đứng dậy và chuẩn bị rút kim ra.
Đức Duy vội vàng nhảy dựng lên rồi ngăn anh lại.
Đức Duy vội vàng nhảy dựng lên rồi ngăn anh lại.
Đức Duy nhìn chai truyền dịch của Quang Anh chỉ còn lại một nửa, nếu bây giờ rút ra, khi trở lại thì anh sẽ bị đâm thêm lần nữa.
Đức Duy nhìn chai truyền dịch của Quang Anh chỉ còn lại một nửa, nếu bây giờ rút ra, khi trở lại thì anh sẽ bị đâm thêm lần nữa.
Đức Duy suy nghĩ một chút và quyết định đưa ra lựa chọn.
Đức Duy suy nghĩ một chút và quyết định đưa ra lựa chọn.
Cậu rút cây kim trên mu bàn tay mình ra, sau đó cầm lấy cái bình truyền dịch của Quang Anh.
Cậu rút cây kim trên mu bàn tay mình ra, sau đó cầm lấy cái bình truyền dịch của Quang Anh.
"Em đi cùng anh, chờ anh ở bên ngoài."
"Em đi cùng anh, chờ anh ở bên ngoài."