Trời mưa không phải kiểu thời tiết thích hợp cho ngày chung kết thể thao. Những đám mây xám xịt vây kín trời, râm ran tiếng mưa phùn và cái lạnh chớm đông đang đến.
Bình luận
Nhạc Lan kéo áo hoodi sát người sau khi hắt xì, khịt mũi và nhận khăn giấy từ Văn Đồng. Hôm nay không nhiều người đến cổ vũ, một phần cũng vì nhóm cá độ nhi đồng đã bị bắt và ăn cảnh cáo từ đoàn trường, vậy nên Văn Đồng cũng chán không buồn hô phong trào.
Bình luận
“Đã bảo là đừng đến rồi.” - Cậu trút cái áo khoác gió lên người Nhạc Lan, càu nhàu - “Ngồi nhà xem livestream thì nó làm sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Mặc dù bực mình nhưng Văn Đồng vẫn nhường áo khoác cho cô. Nhạc Lan cảm nhận được một tầng hơi ấm và hương thơm nhè nhẹ vây lấy mình, cả người thoải mái lên không ít.
Bình luận
Trạng thái ra sân của Minh Lương hôm nay rất tốt, vì trận bán kết đối với anh gần như là trận chung kết sớm. Đối thủ lần này là một cặp đôi năm nhất không mang đến nhiều sức ép.
Bình luận
Thời thế khó đoán, hai người kia vậy mà đánh với nhau rất ăn ý, khiến Minh Lương và Kiều Thanh Trúc phải chật vật chống trả. Mặc dù anh có kĩ năng, thế nhưng phối hợp với bạn cặp lại không bằng đối thủ. Mà phía bên kia cũng rất tinh ý, sau khi đánh nửa hiệp đầu đã hoàn toàn chuyển qua tấn công vào vị trí của Kiều Thanh Trúc.
Bình luận
Trận đấu kéo dài đến hiệp ba, giằng co không ngừng, cuối cùng vì một lần lơ đãng đã khiến Minh Lương rời bỏ vị trí vô địch, chỉ kém đối thủ hai điểm cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Kết quả chung cuộc đã có, MC hô vang tên đội thắng cuộc, tiếng pháo và tiếng hò reo không ngừng hướng về nhà vô địch. Đằng sau hào quang rợp trời ấy, Minh Lương đang thu dọn đồ đạc lui vào phòng nghỉ, bóng lưng đầy mệt mỏi và không cam tâm.
Bình luận
Camera lia khắp chốn để ghi lại muôn vàn biểu cảm, người vui kẻ buồn giữa tiếng đời ồn ã. Đúng lúc lướt qua Kiều Thanh Trúc, màn hình đột nhiên ngừng lại, giống như cảm thán nhan sắc liễu rủ mong manh của cô. Toàn khán đài đều đồng lòng ồ lên một tiếng thật lớn, khi ấy Kiều Thanh Trúc đang ngoái đầu nhìn lên khu vực cổ vũ của lớp. Nước mắt phủ lên con ngươi một tầng ánh sáng yếu ớt nhưng lại không rơi ra một giọt lệ nào, trông vừa mạnh mẽ lại vừa ai oán khiến người ta tiếc thương.
Bình luận
Chỉ bằng một giọt nước mắt, Kiều Thanh Trúc đã khiến toàn bộ khán đài quên đi nhà vô địch đang nâng cúp. Có một số người tuy không phải người xinh đẹp nhất, nhưng một khi khóc lại khiến người ta cảm thấy cả thế giới này đều có tội.
Bình luận
Minh Lương phủ áo khoác lên vai cô, giống như một vệ sĩ trung thành, hộ tống Kiều Thanh Trúc vào khán đài.
Bình luận
Bình luận
Cô vội chạy vào phòng nghỉ phía sau nhà thi đấu, Văn Đồng cũng vội vã đứng lên hét với theo: “Này! Cậu đi đây vậy? Chờ tớ với!”
Bình luận
Từ nhỏ Minh Lương đã được tạo điều kiện học bất cứ thứ gì anh muốn, từ bóng bàn, tenis hay bơi, anh vốn là kiểu công tử giỏi toàn diện được bạn bè ngưỡng mộ, được thầy cô tán thưởng. Trong cuộc sống của anh rất ít khi xuất hiện hai từ thất bại. Còn nhớ có lần anh thua trong giải giao lưu bóng đá, anh thậm chí đã cắt đứt liên hệ với bạn bè và biến mất trong một thời gian. Khi ấy anh nói với cô rằng anh đã đi phượt, đến một nơi thật xa và tự mình gặm nhấm vấn đề của bản thân. Nhạc Lan hỏi tại sao, anh chỉ đùa rằng đó là cách các quý ông thường làm.
Bình luận
Mãi sau này, khi cô lì lợm chen vào mọi ngõ ngách trong cuộc sống của Minh Lương, anh đôi khi sẽ chấp nhận cho cô nghe một hai câu chuyện về mình. Anh kể rằng anh hay đến một công viên cũ đã bỏ hoang gần căn nhà anh từng ở trước khi chuyển đến thành phố, nơi anh gieo giấc mộng tương tư cho Nhạc Lan. Minh Lương thích ngồi nghỉ dưới chân cây bằng lăng, ngắm cảnh xưa, nhớ người cũ.
Bình luận
Sẽ có một vài lúc anh ngồi nghỉ dưới ghế đá cạnh cây bằng lăng trong trường cấp ba, Nhạc Lan sẽ luôn ngồi bên cạnh và đọc một cuốn sách khảo cổ nào đó, để gió nhè nhẹ thổi vào lòng cả hai những giây phút bình yên thực sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Trời bắt đầu mưa lớn hơn, mưa tầm tã dội thẳng vào lòng Nhạc Lan hình ảnh Minh Lương ôm Kiều Thanh Trúc trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô như đang dỗ trẻ con nín khóc. Kiều Thanh Trúc nấc lên từng hồi khiến bờ vai nhỏ run run trong lòng anh, bởi vì tiếng mưa khiến Nhạc Lan không nghe thấy hai người nói gì với nhau, nhưng cô chưa từng thấy Minh Lương nhìn ai ân cần đến thế.
Bình luận
Bình luận
Không phải thua Kiều Thanh Trúc hay bất kì người con gái nào khác, là thua cho tình cảm cô dành cho anh suốt bấy nhiêu năm, cuối cùng vẫn không bằng một ánh nhìn anh dành cho người khác.
Bình luận
Văn Đồng lúc sau mới chạy đến, nhưng nhìn qua cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tóc mai Nhạc Lan ướt nhẹp, áo khoác của cậu cũng không khá hơn, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt đang đọng trên má.
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan chỉ kịp nhớ rằng mình đã chạy đi hèn mọn đến mức nào. Cô không đủ can đảm để nhìn hay nghe thêm về câu chuyện tình yêu thần tiên này nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Ai mà chẳng tự tin mình là nhân vật chính trong vọng tưởng bản thân luôn mơ, cho đến khi sự thật nói rằng nhà ngươi chỉ là kẻ thừa thãi.
Bình luận
Cho đến lúc Nhạc Lan thực sự ý thức được vấn đề là khi cô rét run lên vì lạnh sau khi dầm mưa về nhà. Cô hắt xì không ngừng, chẳng biết là vì ốm hay Văn Đồng nhắc đến cô nhiều quá vì cô lỡ cuỗm mất cái áo khoác gió của cậu. Nhạc Lan tự nhủ mình sẽ giặt sạch và trả lại áo khoác cho cậu sau.
Bình luận
Hôm nay Giang Linh lại không có nhà, gần đây cô ấy rất hay ra ngoài mấy ngày liền, nguyên nhân có lẽ từ chuyện tình cảm nên Nhạc Lan không muốn đào sâu, đợi đến khi nào muốn Giang Linh sẽ tự kể.
Bình luận
Tắm nước nóng thực sự khiến cô dễ chịu hơn, nhưng tắm xong thì đúng là ác mộng. Đầu Nhạc Lan ong lên không ngừng, thậm chí cô còn cảm nhận được giây thần kinh trong đầu nhói lên từng nhịp theo bước chân cô di chuyển và tiếng tim đập trong lồng ngực. May thay, cô vẫn kịp uống hai viên kháng sinh trước khi ngủ li bì đến quên cả ăn.
Bình luận
Đêm đến, chính xác là khoảng hơn 8 giờ tối, trời tạnh mưa và quang đãng, ánh sáng le lói từ đèn đường vọng vào từ cửa sổ khiến cô choàng tỉnh, một phần cũng vì bụng đói cồn cào. Nhạc Lan vơ vội điện thoại, nhìn vào giờ hiện trên màn hình khóa cô mới nhận ra mình đã ngủ lâu đến mức nào.
Bình luận
Bình luận
Đột nhiên tiếng chuôn tin nhắn đặc thù khiến cô tỉnh người, tin nhắn từ Minh Lương luôn được đặt riêng bằng một âm báo khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
[Anh muốn đi dạo một lúc cho khuây khỏa.] - Tin nhắn ngừng một lúc, rồi lại nhắn thêm - [Có được không?]
Bình luận
Nhạc Lan khựng lại trong chốc lát, mới đây thôi cô đã tự nhủ phải buông tay anh, thế nhưng từng hành động của Minh Lương lại không để trái tim cô được nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Nhạc Lan khoác vội chiếc áo măng tô mỏng, bước ra cửa đã thấy anh đứng đợi. Ánh đèn vàng khiến ngũ quan của anh dịu dàng hơn, trông giống một người bạn trai ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Cô muốn nói rằng mình vừa ngủ quên cả cơm tối nhưng lại sợ anh hỏi nguyên nhân, cô muốn trốn tránh những gì mình vừa thấy trong hôm nay, coi nó chỉ như một cơn ác mộng.
Bình luận
Bình luận
“Em không biết nữa.” - Nhạc Lan trả lời, cổ họng khô khốc và đắng chát. Cô không có tâm trạng ăn uống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận
Bình luận
“Chỉ là ăn mừng kết thúc giải đấu với bạn bè thôi, không ăn được nhiều. Anh cũng muốn kiếm gì đó bỏ bụng nữa.”
Bình luận
Bình luận
“Con nhóc này, một giải đấu thôi mà.” - Minh Lương cười xuề xòa, vươn tay xoa đầu cô, lòng bàn tay anh ấm đến mức khiến đầu cô nóng ran, hai tai cũng đỏ bừng. Nhạc Lan khi đi cùng anh chẳng khác nào cái cột thu lôi, bất cứ hành động nào của Minh Lương cũng dễ dàng khiến cô loạn cào cào trong lòng. Đặc biệt khi hai người chạm vào nhau, Nhạc Lan thấy mình như bị điện giật.
Bình luận
Cô rất muốn hỏi, nếu như anh đã gặp được định mệnh trong lòng, tại sao còn muốn gặp cô. Đáng lẽ giờ này đi bên anh nên là Kiều Thanh Trúc, và sẽ là Kiều Thanh Trúc. Nhưng sau cùng cô không dám hỏi, vì Nhạc Lan rất sợ câu trả lời. Cô giống như kẻ si mộng cũ, bởi vì cố chấp tìm kiếm bóng trăng dưới nước mà nhất quyết không chịu lên bờ. Dù biết ánh trăng kia ở xa tít tắp trên trời, dù biết mình với mãi chẳng đến, vẫn nguyện si đắm trong nước tự lừa dối chính mình.