Cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Sau khi trả tiền cho tài xế, Đức Duy và Quang Hùng vội vàng đưa Quang Anh vào bên trong.
Sau khi trả tiền cho tài xế, Đức Duy và Quang Hùng vội vàng đưa Quang Anh vào bên trong.
Đức Duy tận mắt chứng kiến cô y tá đặt chai thuốc cho anh, lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Đức Duy tận mắt chứng kiến cô y tá đặt chai thuốc cho anh, lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Quang Hùng chế nhạo: "Có thể khiến bạn thân anh ngất xỉu hai lần, em đúng là có tài năng."
Quang Hùng chế nhạo: "Có thể khiến bạn thân anh ngất xỉu hai lần, em đúng là có tài năng."
Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: "Em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy..."
Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: "Em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy..."
Trước mắt anh, thiếu niên đang cúi đầu, đôi lông mi cụp xuống che khuất ánh mắt, phần tóc mái trắng bạch kim tạo thành cái bóng đen trên trán.
Trước mắt anh, thiếu niên đang cúi đầu, đôi lông mi cụp xuống che khuất ánh mắt, phần tóc mái trắng bạch kim tạo thành cái bóng đen trên trán.
Sao cảm giác giống như anh đang ức hiếp trẻ con vậy?
Sao cảm giác giống như anh đang ức hiếp trẻ con vậy?
Nếu như biết thì có chết Đức Duy cũng không làm.
Nếu như biết thì có chết Đức Duy cũng không làm.
Trong lòng cậu đều là cảm giác tội lỗi.
Trong lòng cậu đều là cảm giác tội lỗi.
Đức Duy mím chặt miệng, phải cố lắm mới không bật khóc.
Đức Duy mím chặt miệng, phải cố lắm mới không bật khóc.
Quang Hùng cũng không đành lòng.
Quang Hùng cũng không đành lòng.
"Được rồi, đừng khóc, Quang Anh rất dễ tức giận nhưng cũng quên nhanh lắm, mấy ngày nữa chắc sẽ không nhớ gì nữa đâu."
"Được rồi, đừng khóc, Quang Anh rất dễ tức giận nhưng cũng quên nhanh lắm, mấy ngày nữa chắc sẽ không nhớ gì nữa đâu."
Quang Hùng định trả lời, nhưng điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
Quang Hùng định trả lời, nhưng điện thoại trong túi đột ngột vang lên.
Sau khi nghe máy, biểu cảm của anh thay đổi, anh vội vàng đứng dậy rồi nói với cậu:
Sau khi nghe máy, biểu cảm của anh thay đổi, anh vội vàng đứng dậy rồi nói với cậu:
"Mèo con anh với thằng Sơn cùng phòng nuôi trong ký túc xá bị giám thị phát hiện, anh phải về đây."
"Mèo con anh với thằng Sơn cùng phòng nuôi trong ký túc xá bị giám thị phát hiện, anh phải về đây."
"Vậy anh mau trở về đi, em trông chừng ở đây là được."
"Vậy anh mau trở về đi, em trông chừng ở đây là được."
Quang Hùng vội vàng rời đi.
Quang Hùng vội vàng rời đi.
Nhưng chỉ một lúc sau thì quay lại, vẻ mặt anh lo lắng rồi cảnh cáo cậu: "Đừng có phá hoại thêm nữa."
Nhưng chỉ một lúc sau thì quay lại, vẻ mặt anh lo lắng rồi cảnh cáo cậu: "Đừng có phá hoại thêm nữa."
Hic, cậu chẳng có chút uy tín nào đối với bạn cùng phòng của Quang Anh cả.
Hic, cậu chẳng có chút uy tín nào đối với bạn cùng phòng của Quang Anh cả.
Mà cũng không nhắc đến Quang Anh. Theo đuổi người ta mà tiễn người ta vào bệnh viện như thế này, đúng là thân bại danh liệt.
Mà cũng không nhắc đến Quang Anh. Theo đuổi người ta mà tiễn người ta vào bệnh viện như thế này, đúng là thân bại danh liệt.
Đức Duy ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh, nhìn Quang Anh mà khóc không ra nước mắt.
Đức Duy ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường bệnh, nhìn Quang Anh mà khóc không ra nước mắt.
Phải thừa dịp bây giờ để nhìn anh kỹ hơn một chút.
Phải thừa dịp bây giờ để nhìn anh kỹ hơn một chút.
Sau này có khi sẽ không được gần gũi như vậy đâu.
Sau này có khi sẽ không được gần gũi như vậy đâu.
Anh vẫn đang ngủ, hơi thở còn ổn định.
Anh vẫn đang ngủ, hơi thở còn ổn định.
Đôi mắt luôn tràn đầy kiêu ngạo của anh nhắm chặt, đuôi mắt hơi nhếch lên, cực kỳ dễ nhìn.
Đôi mắt luôn tràn đầy kiêu ngạo của anh nhắm chặt, đuôi mắt hơi nhếch lên, cực kỳ dễ nhìn.
Bàn tay đang truyền dịch nổi lên đường gân xanh.
Bàn tay đang truyền dịch nổi lên đường gân xanh.
Có lẽ y tá đã chọc nhầm ven, khiến mu bàn tay của Quang Anh tím bầm.
Có lẽ y tá đã chọc nhầm ven, khiến mu bàn tay của Quang Anh tím bầm.
'Người được theo đuổi' đang phải chịu khổ.
'Người được theo đuổi' đang phải chịu khổ.
'Người theo đuổi' sao có thể chỉ sung sướng thân mình.
'Người theo đuổi' sao có thể chỉ sung sướng thân mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên kiên định, Đức Duy kiên quyết đứng dậy bước ra ngoài:
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên kiên định, Đức Duy kiên quyết đứng dậy bước ra ngoài:
"Y tá ơi, chị cũng chọc cho em một nhát với."
"Y tá ơi, chị cũng chọc cho em một nhát với."