Edward nằm ngửa ra sau, để cơ thể chìm hoàn toàn vào trong đệm ghế lười mềm mại như bông. Cậu liếc nhìn Edwin đang làm việc bên cạnh, khẽ thở dài.
Bình luận
Edward nằm ngửa ra sau, để cơ thể chìm hoàn toàn vào trong đệm ghế lười mềm mại như bông. Cậu liếc nhìn Edwin đang làm việc bên cạnh, khẽ thở dài.
Bình luận
Edwin quả thực cũng nhớ ra được vài ký ức tủn mủn nhưng sâu thẳm trong anh vẫn còn quá nhiều khoảng trống. Dù bác sĩ cũng từng nói rằng không cần quá cố chấp với việc nhớ lại mọi thứ và nên học cách sống mà không có khoảng ký ức kia, vì cuộc sống không chỉ có những khoảnh khắc đó là đáng kể, nhưng cậu biết thừa Edwin còn lâu mới chịu để một sự xáo trộn nhường ấy xảy ra. Chính anh cũng từng nói rằng mất trí nhớ chỉ là việc của mình anh, dù thế nào anh cũng sẽ tiếp tục sống và gánh vác những trách nhiệm với mọi người xung quanh, bao gồm cả cậu. Edward nhắm mắt lại, chìm vào suy tư. Mọi thứ cứ như đi vào ngõ cụt vậy, chính cậu cũng không rõ nên làm gì để Edwin chịu buông bỏ những gánh nặng không cần thiết trên vai xuống.
Bình luận
Edwin quả thực cũng nhớ ra được vài ký ức tủn mủn nhưng sâu thẳm trong anh vẫn còn quá nhiều khoảng trống. Dù bác sĩ cũng từng nói rằng không cần quá cố chấp với việc nhớ lại mọi thứ và nên học cách sống mà không có khoảng ký ức kia, vì cuộc sống không chỉ có những khoảnh khắc đó là đáng kể, nhưng cậu biết thừa Edwin còn lâu mới chịu để một sự xáo trộn nhường ấy xảy ra. Chính anh cũng từng nói rằng mất trí nhớ chỉ là việc của mình anh, dù thế nào anh cũng sẽ tiếp tục sống và gánh vác những trách nhiệm với mọi người xung quanh, bao gồm cả cậu. Edward nhắm mắt lại, chìm vào suy tư. Mọi thứ cứ như đi vào ngõ cụt vậy, chính cậu cũng không rõ nên làm gì để Edwin chịu buông bỏ những gánh nặng không cần thiết trên vai xuống.
Bình luận
Anh đã quá quen với việc gánh vác đủ mọi loại trách nhiệm, cũng quen với việc trở thành một trụ cột mẫu mực trong cả tập thể lớn cũng như gia đình. Niềm tin chắc rằng anh là một nhân tố không thể thay thế đã được củng cố đến mức rắn chắc không tài nào phá được. Edwin liệu có nhận ra rằng kể cả khi anh gục ngã, mọi người vẫn có thể sống tốt, thậm chí sẵn sàng đưa tay đỡ anh dậy, rằng thật ra anh không cần làm đến mức ấy hay không? Có lẽ là trong một thoáng chốc, anh cũng từng nghĩ đến nhưng cuối cùng đã bị sự kiêu ngạo và cảm giác trách nhiệm lấn át. Anh thà rằng ép mình mạnh mẽ đến cùng chứ nhất định không chịu buông gánh nặng trên vai xuống.
Bình luận
Anh đã quá quen với việc gánh vác đủ mọi loại trách nhiệm, cũng quen với việc trở thành một trụ cột mẫu mực trong cả tập thể lớn cũng như gia đình. Niềm tin chắc rằng anh là một nhân tố không thể thay thế đã được củng cố đến mức rắn chắc không tài nào phá được. Edwin liệu có nhận ra rằng kể cả khi anh gục ngã, mọi người vẫn có thể sống tốt, thậm chí sẵn sàng đưa tay đỡ anh dậy, rằng thật ra anh không cần làm đến mức ấy hay không? Có lẽ là trong một thoáng chốc, anh cũng từng nghĩ đến nhưng cuối cùng đã bị sự kiêu ngạo và cảm giác trách nhiệm lấn át. Anh thà rằng ép mình mạnh mẽ đến cùng chứ nhất định không chịu buông gánh nặng trên vai xuống.
Bình luận
Ngoài cậu ra, chỉ có ông Edgar là biết về việc Edwin mất trí nhớ. Cả cậu và Edwin vốn không muốn tiết lộ điều gì, nhưng với ông thì khó mà giấu được, vả lại, cậu cũng không muốn giấu, vì dù sao ông cũng là một người thân quan trọng với Edwin.
Bình luận
Ngoài cậu ra, chỉ có ông Edgar là biết về việc Edwin mất trí nhớ. Cả cậu và Edwin vốn không muốn tiết lộ điều gì, nhưng với ông thì khó mà giấu được, vả lại, cậu cũng không muốn giấu, vì dù sao ông cũng là một người thân quan trọng với Edwin.
Bình luận
Trái với dự đoán của cậu, ông Edgar không có vẻ gì là quá hoảng hốt, hoặc là ông đã kịp thời kiềm lại để cậu có thể bình tĩnh kể hết tất cả mọi việc. Khi nghe đến đoạn Edwin chỉ mất đi ký ức từ khoảng tám tháng đổ lại, ông bật cười. Tiếng cười đó dường như chỉ có nửa là trào phúng, nửa là chua xót.
Bình luận
Trái với dự đoán của cậu, ông Edgar không có vẻ gì là quá hoảng hốt, hoặc là ông đã kịp thời kiềm lại để cậu có thể bình tĩnh kể hết tất cả mọi việc. Khi nghe đến đoạn Edwin chỉ mất đi ký ức từ khoảng tám tháng đổ lại, ông bật cười. Tiếng cười đó dường như chỉ có nửa là trào phúng, nửa là chua xót.
Bình luận
“Khéo thật đấy, người không nên quên nhất thì nó quên sạch chẳng chừa một mảnh vụn nào. Sao cứ nhất định phải là tám tháng đó?”
Bình luận
“Khéo thật đấy, người không nên quên nhất thì nó quên sạch chẳng chừa một mảnh vụn nào. Sao cứ nhất định phải là tám tháng đó?”
Bình luận
Edward không dám nói gì, cậu biết lúc này ông đang cần vài giây im lặng, cũng như khi mới biết tin Edwin mất trí nhớ.
Bình luận
Edward không dám nói gì, cậu biết lúc này ông đang cần vài giây im lặng, cũng như khi mới biết tin Edwin mất trí nhớ.
Bình luận
Một lúc sau, ông mới trả lời với chất giọng dịu đi nhiều:
Bình luận
Một lúc sau, ông mới trả lời với chất giọng dịu đi nhiều:
Bình luận
“Cảm ơn Eddie vì đã nói cho bác nhé. Không có cháu thì bác chẳng biết được chuyện gì cả. Hy vọng gì ở thằng nhóc kia chứ, chuyện vui thì nó nói không sót lời nào, chuyện không vui thì nó ngậm kín miệng như hến.”
Bình luận
“Cảm ơn Eddie vì đã nói cho bác nhé. Không có cháu thì bác chẳng biết được chuyện gì cả. Hy vọng gì ở thằng nhóc kia chứ, chuyện vui thì nó nói không sót lời nào, chuyện không vui thì nó ngậm kín miệng như hến.”
Bình luận
Ngần ngừ một lúc, ông nói tiếp:
Bình luận
Ngần ngừ một lúc, ông nói tiếp:
Bình luận
“Eddie này. Hiện giờ chỉ có cháu ở cạnh nó thôi, coi như bác nhờ cháu, nếu Edwin có việc gì, nhất định cháu phải nói với bác nhé, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Bình luận
“Eddie này. Hiện giờ chỉ có cháu ở cạnh nó thôi, coi như bác nhờ cháu, nếu Edwin có việc gì, nhất định cháu phải nói với bác nhé, như vậy sẽ yên tâm hơn.”
Bình luận
“Anh ấy sẽ giận cháu lắm đấy bác ạ.” Edward muốn cười lên nhưng khóe miệng cậu nặng như đeo chì.
Bình luận
“Anh ấy sẽ giận cháu lắm đấy bác ạ.” Edward muốn cười lên nhưng khóe miệng cậu nặng như đeo chì.
Bình luận
“Phải nhỉ, thế thì làm khó cháu quá.” Đầu dây bên kia thoáng một tiếng thở dài, “Edwin mà biết bên cạnh nó có nội gián thì chắc chắn nó cũng giấu chuyện với cháu thôi. Đằng nào cũng khó thật. Mà bác sĩ bảo là cũng phải tầm một tháng nó mới nhớ lại hết được thật à cháu?”
Bình luận
“Phải nhỉ, thế thì làm khó cháu quá.” Đầu dây bên kia thoáng một tiếng thở dài, “Edwin mà biết bên cạnh nó có nội gián thì chắc chắn nó cũng giấu chuyện với cháu thôi. Đằng nào cũng khó thật. Mà bác sĩ bảo là cũng phải tầm một tháng nó mới nhớ lại hết được thật à cháu?”
Bình luận
“Đúng đấy ạ, bác sĩ còn nói là..” Nói đến đây, bỗng dưng bao nhiêu lời muốn giãi bày bỗng nghẹn lại trong cổ họng cậu.
Bình luận
“Đúng đấy ạ, bác sĩ còn nói là..” Nói đến đây, bỗng dưng bao nhiêu lời muốn giãi bày bỗng nghẹn lại trong cổ họng cậu.
Bình luận
Dù vậy, ông Edgar vẫn đoán được:
Bình luận
Dù vậy, ông Edgar vẫn đoán được:
Bình luận
“Nó có thể vĩnh viễn không nhớ lại được, phải không?”
Bình luận
“Nó có thể vĩnh viễn không nhớ lại được, phải không?”
Bình luận
“À, vâng ạ.” Những ngón tay đang đặt trên bàn của Edward khẽ miết xuống mặt gỗ
Bình luận
“À, vâng ạ.” Những ngón tay đang đặt trên bàn của Edward khẽ miết xuống mặt gỗ
Bình luận
Cả hai bên đều không hẹn mà cùng chìm vào im lặng. Mãi đến một lúc sau, ông Edgar mới cất tiếng:
Bình luận
Cả hai bên đều không hẹn mà cùng chìm vào im lặng. Mãi đến một lúc sau, ông Edgar mới cất tiếng:
Bình luận
“Thực ra thì xác suất cũng không cao lắm đâu, biết đâu một thời gian nữa nó sẽ nhớ ra thôi. Kể cả nhớ không ra thì nó vẫn biết cách để sống tiếp tục như chưa từng có chuyện gì, mọi người xung quanh cũng chắc chắn không đoán ra được đâu, phải vậy không?”
Bình luận
“Thực ra thì xác suất cũng không cao lắm đâu, biết đâu một thời gian nữa nó sẽ nhớ ra thôi. Kể cả nhớ không ra thì nó vẫn biết cách để sống tiếp tục như chưa từng có chuyện gì, mọi người xung quanh cũng chắc chắn không đoán ra được đâu, phải vậy không?”
Bình luận
“Vâng ạ.”
Bình luận
“Vâng ạ.”
Bình luận
“Biết ngay mà, bác đoán có sai bao giờ đâu. Nhưng Eddie này, thôi thì không thể lúc nào cũng thông báo mọi sự cho bác cũng không sao, nhưng bác nhờ cháu để mắt đến nó thật kỹ vậy nhé, nếu có dấu hiệu tồi tệ đi thì hãy ngăn chặn kịp thời, dùng mấy biện pháp mạnh cũng được.”
Bình luận
“Biết ngay mà, bác đoán có sai bao giờ đâu. Nhưng Eddie này, thôi thì không thể lúc nào cũng thông báo mọi sự cho bác cũng không sao, nhưng bác nhờ cháu để mắt đến nó thật kỹ vậy nhé, nếu có dấu hiệu tồi tệ đi thì hãy ngăn chặn kịp thời, dùng mấy biện pháp mạnh cũng được.”
Bình luận
Edward suýt nữa buột miệng hỏi vì sao ông không sang chỗ Edwin luôn nhưng may mắn kìm lại được. Cậu gật gật đầu:
Bình luận
Edward suýt nữa buột miệng hỏi vì sao ông không sang chỗ Edwin luôn nhưng may mắn kìm lại được. Cậu gật gật đầu:
Bình luận
“Cháu hiểu rồi.”
Bình luận
“Cháu hiểu rồi.”
Bình luận
Đầu dây bên kia lại phát ra tiếng thở dài:
Bình luận
Đầu dây bên kia lại phát ra tiếng thở dài:
Bình luận
“Thực ra bác cũng muốn đến bên cạnh nó lắm. Dùng mắt thường thôi bác cũng biết là nó sẽ không chịu được lâu, người làm cha mẹ sao có thể bỏ rơi nó được. Nhưng mà Eddie à, bác đã không còn có khả năng tác động đến nó nữa rồi. Ý bác là dù bác có ở đó, cũng khó mà thay đổi được điều gì, thậm chí còn có thể khiến Edwin càng cảm thấy không thoải mái, rồi mọi chuyện lại càng tệ đi thôi.”
Bình luận
“Thực ra bác cũng muốn đến bên cạnh nó lắm. Dùng mắt thường thôi bác cũng biết là nó sẽ không chịu được lâu, người làm cha mẹ sao có thể bỏ rơi nó được. Nhưng mà Eddie à, bác đã không còn có khả năng tác động đến nó nữa rồi. Ý bác là dù bác có ở đó, cũng khó mà thay đổi được điều gì, thậm chí còn có thể khiến Edwin càng cảm thấy không thoải mái, rồi mọi chuyện lại càng tệ đi thôi.”
Bình luận
Edward lặng im không nói tiếng nào
Bình luận
Edward lặng im không nói tiếng nào
Bình luận
Tiếng ông Edgar tiếp tục vang lên bên tai cậu:
Bình luận
Tiếng ông Edgar tiếp tục vang lên bên tai cậu:
Bình luận
“Thực ra vị trí của cháu trong lòng Edwin cũng quan trọng lắm đấy, Eddie à, dù đôi khi nó có thể khiến cháu cảm thấy nghi ngờ, hoặc là phiền toái. Nó vốn đã không biết tự lượng sức mình rồi, nên là, đành nhờ cháu kiên nhẫn ở bên nó thêm một chút vậy nhé.”
Bình luận
“Thực ra vị trí của cháu trong lòng Edwin cũng quan trọng lắm đấy, Eddie à, dù đôi khi nó có thể khiến cháu cảm thấy nghi ngờ, hoặc là phiền toái. Nó vốn đã không biết tự lượng sức mình rồi, nên là, đành nhờ cháu kiên nhẫn ở bên nó thêm một chút vậy nhé.”
Bình luận
Edward dựa người vào tường, ông Edgar đã cúp máy được một lúc lâu. Cậu nhìn về phía phòng bếp, nơi Edwin đang pha món gì đó để hai người uống chung, lẩm nhẩm trong lòng:
Bình luận
Edward dựa người vào tường, ông Edgar đã cúp máy được một lúc lâu. Cậu nhìn về phía phòng bếp, nơi Edwin đang pha món gì đó để hai người uống chung, lẩm nhẩm trong lòng:
Bình luận
“Kể cả bác không nói thì cháu vẫn sẽ lựa chọn ở lại bên anh ấy mà.”
Bình luận
“Kể cả bác không nói thì cháu vẫn sẽ lựa chọn ở lại bên anh ấy mà.”
Bình luận
Cuộc trò chuyện với ông Edgar lại được tái hiện trong đầu cậu thêm một lần. Edward đưa tay vuốt ve Hippocrates đang nằm trên vai, lại lật thêm một trang tạp chí. Hiện giờ cũng may Edwin vẫn chưa đến nỗi nào, cậu vừa nhìn sang bên anh vừa nghĩ, nhưng không gì khó chịu hơn cảm giác bất lực khi thấy anh sống một cuộc sống như vậy. Cậu tha thiết muốn nói cho anh hiểu, muốn thuyết phục anh đừng cố chấp như vậy, nhưng rốt cuộc thì bức tường trong lòng anh vẫn quá lớn.
Bình luận
Cuộc trò chuyện với ông Edgar lại được tái hiện trong đầu cậu thêm một lần. Edward đưa tay vuốt ve Hippocrates đang nằm trên vai, lại lật thêm một trang tạp chí. Hiện giờ cũng may Edwin vẫn chưa đến nỗi nào, cậu vừa nhìn sang bên anh vừa nghĩ, nhưng không gì khó chịu hơn cảm giác bất lực khi thấy anh sống một cuộc sống như vậy. Cậu tha thiết muốn nói cho anh hiểu, muốn thuyết phục anh đừng cố chấp như vậy, nhưng rốt cuộc thì bức tường trong lòng anh vẫn quá lớn.
Bình luận
Thôi thì vẫn phải kiên nhẫn vậy.
Bình luận
Thôi thì vẫn phải kiên nhẫn vậy.
Bình luận
Edwin cảm nhận được ánh mắt đang quan sát mình chăm chú, anh ngừng đọc tài liệu để xem giờ, rồi dứt khoát tắt máy tính và nhìn sang Edward:
Bình luận
Edwin cảm nhận được ánh mắt đang quan sát mình chăm chú, anh ngừng đọc tài liệu để xem giờ, rồi dứt khoát tắt máy tính và nhìn sang Edward:
Bình luận
“Cũng khuya rồi đấy nhỉ, chúng ta đi ngủ nhé, không thì quầng thâm của cậu bao giờ mới tan được.”
Bình luận
“Cũng khuya rồi đấy nhỉ, chúng ta đi ngủ nhé, không thì quầng thâm của cậu bao giờ mới tan được.”
Bình luận
“Ít nhất phải hơn một tháng ăn ngủ điều độ cơ, quầng thâm này mãn tính rồi.” Edward hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ khi bị chính chủ bắt gặp đang nhìn lén, cậu cũng đóng tạp chí lại rồi cất vào giá để, “Đi ngủ thôi.”
Bình luận
“Ít nhất phải hơn một tháng ăn ngủ điều độ cơ, quầng thâm này mãn tính rồi.” Edward hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ khi bị chính chủ bắt gặp đang nhìn lén, cậu cũng đóng tạp chí lại rồi cất vào giá để, “Đi ngủ thôi.”
Bình luận
Khi ở bệnh viện, cậu còn có thể ngủ ghế gấp nhưng ở nhà rồi thì không thể tiếp tục ngủ vạ vật như vậy. Xét lợi ích giữa việc ngủ chung với Edwin và ngủ dưới phòng khách, cậu đương nhiên sẽ chọn vế đầu, dù sao thì việc để mắt đến Edwin vẫn quan trọng hơn cả.
Bình luận
Khi ở bệnh viện, cậu còn có thể ngủ ghế gấp nhưng ở nhà rồi thì không thể tiếp tục ngủ vạ vật như vậy. Xét lợi ích giữa việc ngủ chung với Edwin và ngủ dưới phòng khách, cậu đương nhiên sẽ chọn vế đầu, dù sao thì việc để mắt đến Edwin vẫn quan trọng hơn cả.
Bình luận
Edwin thì không hề có một chút xíu khó chịu nào khi có người ngủ chung, chỉ sau vài ngày, anh đã quen với việc có một người khác nằm bên cạnh, thậm chí, ban đầu anh còn là người đề nghị Edward ngủ chung.
Bình luận
Edwin thì không hề có một chút xíu khó chịu nào khi có người ngủ chung, chỉ sau vài ngày, anh đã quen với việc có một người khác nằm bên cạnh, thậm chí, ban đầu anh còn là người đề nghị Edward ngủ chung.
Bình luận
“Chúng ta chưa chính thức chia tay mà phải không? Hơn nữa cậu định để mắt đến tôi bằng cách nào khi nằm cách một tầng, cậu vốn có phải ninja đâu.” Edwin đã nói như vậy.
Bình luận
“Chúng ta chưa chính thức chia tay mà phải không? Hơn nữa cậu định để mắt đến tôi bằng cách nào khi nằm cách một tầng, cậu vốn có phải ninja đâu.” Edwin đã nói như vậy.
Bình luận
Vậy là trên giường phòng ngủ chính lại có thêm một chiếc gối nữa đặt cạnh chiếc gối khổng lồ vốn nằm đó đã lâu. Lúc trước khi Edwin mất trí nhớ, một cái gối to là đủ để bọn họ nằm, nhưng hiện tại thì Edward cảm thấy không thể làm như vậy được, quá thiệt thòi cho anh.
Bình luận
Vậy là trên giường phòng ngủ chính lại có thêm một chiếc gối nữa đặt cạnh chiếc gối khổng lồ vốn nằm đó đã lâu. Lúc trước khi Edwin mất trí nhớ, một cái gối to là đủ để bọn họ nằm, nhưng hiện tại thì Edward cảm thấy không thể làm như vậy được, quá thiệt thòi cho anh.
Bình luận
Edwin rất muốn bày tỏ rằng anh cảm thấy cái gối đó đủ cho hai người nằm, vả lại kể cả không nhớ nhiều thứ, nhưng việc anh không bài xích tiếp xúc thân mật với cậu là sự thật. Dù vậy, anh biết kể cả có nói thì Edward cũng sẽ nghĩ anh đang cố tình nói dối để cậu vui, nên thà cứ để cậu mang thêm một cái gối cũng được.
Bình luận
Edwin rất muốn bày tỏ rằng anh cảm thấy cái gối đó đủ cho hai người nằm, vả lại kể cả không nhớ nhiều thứ, nhưng việc anh không bài xích tiếp xúc thân mật với cậu là sự thật. Dù vậy, anh biết kể cả có nói thì Edward cũng sẽ nghĩ anh đang cố tình nói dối để cậu vui, nên thà cứ để cậu mang thêm một cái gối cũng được.
Bình luận
Kỳ thực vẫn còn một lý do khác nữa, Edwin có thể dễ dàng nhận ra tình ý trong mắt cậu, cũng như thừa hiểu rằng cậu nói chia tay cũng chỉ là nhất thời cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi, không có nghĩa là cậu thực sự muốn rời đi. Và việc cậu cố tình giữ khoảng cách với anh cũng không có nghĩa là cậu sẽ không cảm thấy chạnh lòng.
Bình luận
Kỳ thực vẫn còn một lý do khác nữa, Edwin có thể dễ dàng nhận ra tình ý trong mắt cậu, cũng như thừa hiểu rằng cậu nói chia tay cũng chỉ là nhất thời cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi, không có nghĩa là cậu thực sự muốn rời đi. Và việc cậu cố tình giữ khoảng cách với anh cũng không có nghĩa là cậu sẽ không cảm thấy chạnh lòng.
Bình luận
Trong những đêm trằn trọc, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn sang Edward. Quả thật lời cậu nói khi ở bệnh viện không hề sai, khi nằm trên giường cậu sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều. Anh nhìn quầng thâm mắt đã hơi mờ dần của cậu, thở dài trong lòng. Edward đáng ra không cần phải lo lắng cho anh nhiều đến vậy.
Bình luận
Trong những đêm trằn trọc, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn sang Edward. Quả thật lời cậu nói khi ở bệnh viện không hề sai, khi nằm trên giường cậu sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều. Anh nhìn quầng thâm mắt đã hơi mờ dần của cậu, thở dài trong lòng. Edward đáng ra không cần phải lo lắng cho anh nhiều đến vậy.
Bình luận
Đêm càng về khuya, nhưng Edwin vẫn không thể nào ngủ được, hoặc nên nói là ngủ được một lúc lại tỉnh dậy vì những giấc mơ khó hiểu cứ chập chờn mãi. Chúng có thể là phần ký ức đã mất của anh, nhưng không theo một thứ tự trước sau nào cả và mỗi khi anh có ý định bắt lấy, chúng lại trôi đi như những hạt cát chảy khỏi kẽ tay, và chỉ để lại trong anh một mớ cảm xúc hỗn độn. Edwin không thể gọi tên chúng, anh chỉ cảm thấy chúng hình như là hỗn hợp của một chút sợ hãi, một chút lo lắng, bồn chồn và bực tức.
Bình luận
Đêm càng về khuya, nhưng Edwin vẫn không thể nào ngủ được, hoặc nên nói là ngủ được một lúc lại tỉnh dậy vì những giấc mơ khó hiểu cứ chập chờn mãi. Chúng có thể là phần ký ức đã mất của anh, nhưng không theo một thứ tự trước sau nào cả và mỗi khi anh có ý định bắt lấy, chúng lại trôi đi như những hạt cát chảy khỏi kẽ tay, và chỉ để lại trong anh một mớ cảm xúc hỗn độn. Edwin không thể gọi tên chúng, anh chỉ cảm thấy chúng hình như là hỗn hợp của một chút sợ hãi, một chút lo lắng, bồn chồn và bực tức.
Bình luận
Edward từng nói với anh trước đó rằng anh đang được chẩn đoán là rối loạn lo âu mức độ nhẹ, nên anh cũng đồng ý để cậu đặt một chai tinh dầu có tác dụng an thần trong phòng. Nhưng với tình trạng này, anh cảm thấy mùi cam chanh dễ chịu bên cạnh cũng không thể làm dịu đi những cảm xúc hỗn loạn đang chực nuốt chửng lấy anh.
Bình luận
Edward từng nói với anh trước đó rằng anh đang được chẩn đoán là rối loạn lo âu mức độ nhẹ, nên anh cũng đồng ý để cậu đặt một chai tinh dầu có tác dụng an thần trong phòng. Nhưng với tình trạng này, anh cảm thấy mùi cam chanh dễ chịu bên cạnh cũng không thể làm dịu đi những cảm xúc hỗn loạn đang chực nuốt chửng lấy anh.
Bình luận
Anh dứt khoát lật chăn xuống giường, nói là dứt khoát nhưng thực ra anh đã nhấc tấm chăn nhẹ hết mức có thể để không tạo ra tiếng động nào. Màn đêm yên tĩnh đến mức thả cây kim xuống sàn cũng tạo thành tiếng động, anh nhón chân bước ra cửa, cố gắng hết sức để không tạo ra âm thanh gì đáng kể. Dù vậy, Edward vẫn mở mắt, cậu chống tay ngồi dậy:
Bình luận
Anh dứt khoát lật chăn xuống giường, nói là dứt khoát nhưng thực ra anh đã nhấc tấm chăn nhẹ hết mức có thể để không tạo ra tiếng động nào. Màn đêm yên tĩnh đến mức thả cây kim xuống sàn cũng tạo thành tiếng động, anh nhón chân bước ra cửa, cố gắng hết sức để không tạo ra âm thanh gì đáng kể. Dù vậy, Edward vẫn mở mắt, cậu chống tay ngồi dậy:
Bình luận
“Anh đi đâu vậy?”
Bình luận
“Anh đi đâu vậy?”
Bình luận
“Tôi xuống lấy nước thôi. Tự dưng miệng tôi khô quá.” Edwin nhanh chóng nghĩ ra một câu trả lời
Bình luận
“Tôi xuống lấy nước thôi. Tự dưng miệng tôi khô quá.” Edwin nhanh chóng nghĩ ra một câu trả lời
Bình luận
“Vậy để tôi lấy cho.” Edward lật chăn, định bước xuống giường nhưng đã bị ngăn lại.
Bình luận
“Vậy để tôi lấy cho.” Edward lật chăn, định bước xuống giường nhưng đã bị ngăn lại.
Bình luận
Edwin vỗ nhẹ vai cậu:
Bình luận
Edwin vỗ nhẹ vai cậu:
Bình luận
“Không cần đâu, tôi tự làm được mà.” Chưa để Edward có cơ hội phản ứng, anh đã ấn cậu xuống giường, nhẹ giọng như đang dỗ dành, “Không sao đâu mà, ngủ đi, ngoan.”
Bình luận
“Không cần đâu, tôi tự làm được mà.” Chưa để Edward có cơ hội phản ứng, anh đã ấn cậu xuống giường, nhẹ giọng như đang dỗ dành, “Không sao đâu mà, ngủ đi, ngoan.”
Bình luận
Thấy anh có vẻ bình thường, Edward cũng không ngăn anh nữa, cậu kéo chăn đắp, dặn thêm một câu trước khi ngủ:
Bình luận
Thấy anh có vẻ bình thường, Edward cũng không ngăn anh nữa, cậu kéo chăn đắp, dặn thêm một câu trước khi ngủ:
Bình luận
“Ban đêm không khí ẩm, uống nước nhanh rồi về giường luôn nhé.”
Bình luận
“Ban đêm không khí ẩm, uống nước nhanh rồi về giường luôn nhé.”
Bình luận
“Tôi nhớ rồi.” Edwin cẩn thận đóng cửa lại
Bình luận
“Tôi nhớ rồi.” Edwin cẩn thận đóng cửa lại
Bình luận
Bên ngoài phòng ngủ không bật đèn, hành lang tối om như mực, chỉ có chút ít ánh sáng hắt ra từ khe cửa. Edwin đứng bần thần một lúc, kỳ thực anh xuống giường chỉ là vì không muốn nằm thêm, chứ chính anh cũng không biết nên đi đâu. Nhớ đến cái cớ vừa nói đại ra với Edward, anh nhún vai, vậy thì đi uống nước thôi.
Bình luận
Bên ngoài phòng ngủ không bật đèn, hành lang tối om như mực, chỉ có chút ít ánh sáng hắt ra từ khe cửa. Edwin đứng bần thần một lúc, kỳ thực anh xuống giường chỉ là vì không muốn nằm thêm, chứ chính anh cũng không biết nên đi đâu. Nhớ đến cái cớ vừa nói đại ra với Edward, anh nhún vai, vậy thì đi uống nước thôi.
Bình luận
May thay trong ấm nước vẫn còn nước nóng, Edwin rót một ít vào cốc rồi pha thêm nước nguội vào, nhấp từng ngụm nhỏ. Nước ấm trôi xuống làm dịu cổ họng khô rang, tuy vậy, Edwin vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh úp cốc vào giá đỡ rồi tắt đèn phòng bếp.
Bình luận
May thay trong ấm nước vẫn còn nước nóng, Edwin rót một ít vào cốc rồi pha thêm nước nguội vào, nhấp từng ngụm nhỏ. Nước ấm trôi xuống làm dịu cổ họng khô rang, tuy vậy, Edwin vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Anh úp cốc vào giá đỡ rồi tắt đèn phòng bếp.
Bình luận
Hippocrates đang ngủ say sưa trong chiếc ổ yêu thích thì bị ánh đèn vàng làm tỉnh giấc, nó ngơ ngác nhìn Edwin bước vào rồi ngồi xuống cái ghế lười to đùng ở góc phòng. Dù hơi khó chịu, nhưng nó cũng quen với việc thỉnh thoảng Edwin sẽ xuống đây ngồi vào đêm khuya nên không quậy phá gì mà im lặng đổi một tư thế khác để tiếp tục giấc ngủ.
Bình luận
Hippocrates đang ngủ say sưa trong chiếc ổ yêu thích thì bị ánh đèn vàng làm tỉnh giấc, nó ngơ ngác nhìn Edwin bước vào rồi ngồi xuống cái ghế lười to đùng ở góc phòng. Dù hơi khó chịu, nhưng nó cũng quen với việc thỉnh thoảng Edwin sẽ xuống đây ngồi vào đêm khuya nên không quậy phá gì mà im lặng đổi một tư thế khác để tiếp tục giấc ngủ.
Bình luận
Chiếc ghế lười này quả thực là rất xốp mềm, đến mức khiến người ta có cảm giác lênh đênh như nằm trên mây. Edwin cũng suýt thì ngã vì mất trọng tâm, anh loạng choạng một lúc mới điều chỉnh được tư thế cho thoải mái rồi lấy tập giấy vẽ đặt trên giá xuống. Anh muốn thử vẽ lại vài khung cảnh thoáng qua trong đầu rồi sắp xếp chúng thành một chuỗi thay vì để chúng lộn xộn thành một mớ hổ lốn trong đầu.
Bình luận
Chiếc ghế lười này quả thực là rất xốp mềm, đến mức khiến người ta có cảm giác lênh đênh như nằm trên mây. Edwin cũng suýt thì ngã vì mất trọng tâm, anh loạng choạng một lúc mới điều chỉnh được tư thế cho thoải mái rồi lấy tập giấy vẽ đặt trên giá xuống. Anh muốn thử vẽ lại vài khung cảnh thoáng qua trong đầu rồi sắp xếp chúng thành một chuỗi thay vì để chúng lộn xộn thành một mớ hổ lốn trong đầu.
Bình luận
“Edward chắc sẽ không tỉnh lại nhanh đâu.” Edwin tự nói với mình. Ngòi bút của anh nhanh chóng vạch trên giấy những nét dứt khoát, chỉ một thoáng chốc, chúng biến thành hình hài hoàn chỉnh. Giấy vẽ kín đặc nét bút rơi bên cạnh anh ngày càng nhiều, nhưng ngón tay của anh lại chậm dần rồi dừng hẳn.
Bình luận
“Edward chắc sẽ không tỉnh lại nhanh đâu.” Edwin tự nói với mình. Ngòi bút của anh nhanh chóng vạch trên giấy những nét dứt khoát, chỉ một thoáng chốc, chúng biến thành hình hài hoàn chỉnh. Giấy vẽ kín đặc nét bút rơi bên cạnh anh ngày càng nhiều, nhưng ngón tay của anh lại chậm dần rồi dừng hẳn.
Bình luận
Càng cố vẽ ra, những khoảnh khắc ấy lại càng tan nhanh, rốt cuộc thì anh không thể tái hiện lại được bất kỳ điều gì cả. Mọi thứ vẫn rối tung lên và để lại trong anh càng nhiều những giằng xé khó mà gọi tên. Edwin cau mày, tìm cách kiềm chế chúng lại, những đường gân trên trán cũng nổi lên. Anh thấy đầu mình tưởng như bị bổ ra, không thể phân biệt nổi cơn đau nào với cơn đau nào. Ngón tay anh thậm chí còn không giữ nổi tập giấy và bút, chúng đập xuống sàn tạo thành âm thanh khiến Hippocrates giật mình, rồi hoảng sợ.
Bình luận
Càng cố vẽ ra, những khoảnh khắc ấy lại càng tan nhanh, rốt cuộc thì anh không thể tái hiện lại được bất kỳ điều gì cả. Mọi thứ vẫn rối tung lên và để lại trong anh càng nhiều những giằng xé khó mà gọi tên. Edwin cau mày, tìm cách kiềm chế chúng lại, những đường gân trên trán cũng nổi lên. Anh thấy đầu mình tưởng như bị bổ ra, không thể phân biệt nổi cơn đau nào với cơn đau nào. Ngón tay anh thậm chí còn không giữ nổi tập giấy và bút, chúng đập xuống sàn tạo thành âm thanh khiến Hippocrates giật mình, rồi hoảng sợ.
Bình luận
Cơn đau phong bế tri giác của Edwin, khiến anh quên cả thời gian. Ngay cả tiếng mở cửa vội vàng của Edward cũng như thể vang lên từ đâu đó xa lắm. Dường như có một bàn tay chạm nhẹ vào vùng trán anh, muốn xem xét vết thương nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, sau đó, bàn tay ấy vỗ vỗ vai anh, tiếng Edward gọi anh nghe đầy hoảng hốt:
Bình luận
Cơn đau phong bế tri giác của Edwin, khiến anh quên cả thời gian. Ngay cả tiếng mở cửa vội vàng của Edward cũng như thể vang lên từ đâu đó xa lắm. Dường như có một bàn tay chạm nhẹ vào vùng trán anh, muốn xem xét vết thương nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, sau đó, bàn tay ấy vỗ vỗ vai anh, tiếng Edward gọi anh nghe đầy hoảng hốt:
Bình luận
“Edwin, Edwin ơi. Anh có nghe thấy gì không? Edwin?”
Bình luận
“Edwin, Edwin ơi. Anh có nghe thấy gì không? Edwin?”
Bình luận
Anh khẽ mở mắt, khuôn mặt lo lắng của cậu chiếm trọn cả tầm nhìn. Ánh mắt cậu chỉ còn lại sự sợ hãi khiến Edwin dù đang không tỉnh táo lắm cũng cảm thấy bất an theo. Bỗng dưng, hình bóng cậu trở nên chập chờn dần rồi nhoè với hàng chục những khung cảnh quá khứ, Edwin khẽ thì thầm:
Bình luận
Anh khẽ mở mắt, khuôn mặt lo lắng của cậu chiếm trọn cả tầm nhìn. Ánh mắt cậu chỉ còn lại sự sợ hãi khiến Edwin dù đang không tỉnh táo lắm cũng cảm thấy bất an theo. Bỗng dưng, hình bóng cậu trở nên chập chờn dần rồi nhoè với hàng chục những khung cảnh quá khứ, Edwin khẽ thì thầm:
Bình luận
“Thật sự xin lỗi..” Chính anh cũng không chắc anh đang nói với “Edward” nào, hoặc có thể là tất cả. Dù sao thì cũng đều là Edward mà anh đã từng làm tổn thương. Quả thật cậu nên được nhận một lời xin lỗi.
Bình luận
“Thật sự xin lỗi..” Chính anh cũng không chắc anh đang nói với “Edward” nào, hoặc có thể là tất cả. Dù sao thì cũng đều là Edward mà anh đã từng làm tổn thương. Quả thật cậu nên được nhận một lời xin lỗi.
Bình luận
Không quá khó để tưởng tượng ra được rằng Edward đã hốt hoảng nhường nào khi thấy Edwin ôm đầu run bần bật trong phòng. Không còn vẻ điềm tĩnh, trên mặt anh chỉ còn lại cơn đau như búa bổ, đau xé ruột gan, đến mức không còn phân biệt được mọi thứ xung quanh nữa. Sực nhớ ra điều gì, cậu vỗ nhẹ vai anh trấn an “Chờ chút nhé” rồi chạy một mạch về phía tủ thuốc bên ngoài.
Bình luận
Không quá khó để tưởng tượng ra được rằng Edward đã hốt hoảng nhường nào khi thấy Edwin ôm đầu run bần bật trong phòng. Không còn vẻ điềm tĩnh, trên mặt anh chỉ còn lại cơn đau như búa bổ, đau xé ruột gan, đến mức không còn phân biệt được mọi thứ xung quanh nữa. Sực nhớ ra điều gì, cậu vỗ nhẹ vai anh trấn an “Chờ chút nhé” rồi chạy một mạch về phía tủ thuốc bên ngoài.
Bình luận
Vài giây sau, cậu đã quay lại với cốc nước với viên giảm đau còn đang sủi bọt lăn tăn. Lắc nhẹ cho thuốc tan hết, cậu vỗ vai Edwin:
Bình luận
Vài giây sau, cậu đã quay lại với cốc nước với viên giảm đau còn đang sủi bọt lăn tăn. Lắc nhẹ cho thuốc tan hết, cậu vỗ vai Edwin:
Bình luận
“Edwin, Edwin à, tôi mang thuốc giảm đau đây.”
Bình luận
“Edwin, Edwin à, tôi mang thuốc giảm đau đây.”
Bình luận
Bàn tay đang bóp trán của anh hơi thả lỏng, Edwin vẫn chưa bất tỉnh. Nhận ra thành cốc đang kề trên môi, anh đưa tay tỏ ý muốn tự cầm, nhưng nhìn ngón tay còn hơi run rẩy của anh, Edward cảm thấy cậu vẫn nên cầm chắc thân cốc thì hơn. Vậy nên rốt cuộc thứ Edwin thực sự “cầm” được là tay cậu.
Bình luận
Bàn tay đang bóp trán của anh hơi thả lỏng, Edwin vẫn chưa bất tỉnh. Nhận ra thành cốc đang kề trên môi, anh đưa tay tỏ ý muốn tự cầm, nhưng nhìn ngón tay còn hơi run rẩy của anh, Edward cảm thấy cậu vẫn nên cầm chắc thân cốc thì hơn. Vậy nên rốt cuộc thứ Edwin thực sự “cầm” được là tay cậu.
Bình luận
Nếu là trước đây, anh sẽ cố kiềm chế để không làm đau bàn tay thon nhỏ mà anh đang nắm lấy, nhưng hiện tại, Edward khẽ nhíu mày, tay cậu hình như cũng mất cảm giác rồi.
Bình luận
Nếu là trước đây, anh sẽ cố kiềm chế để không làm đau bàn tay thon nhỏ mà anh đang nắm lấy, nhưng hiện tại, Edward khẽ nhíu mày, tay cậu hình như cũng mất cảm giác rồi.
Bình luận
Cốc thuốc giảm đau cạn sạch được đặt ở trên bàn, cách xa Edwin để phòng trừ trường hợp anh gạt phải. Thuốc có tác dụng khá nhanh, chẳng mấy chốc nét mặt đau đớn của anh đã dãn ra, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự. Edward nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm trạng cũng không còn căng như dây đàn. Cậu vuốt nhẹ mớ tóc nâu mềm của Edwin, thủ thỉ vừa như để trấn an anh, vừa như tự nói với chính mình:
Bình luận
Cốc thuốc giảm đau cạn sạch được đặt ở trên bàn, cách xa Edwin để phòng trừ trường hợp anh gạt phải. Thuốc có tác dụng khá nhanh, chẳng mấy chốc nét mặt đau đớn của anh đã dãn ra, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự. Edward nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm trạng cũng không còn căng như dây đàn. Cậu vuốt nhẹ mớ tóc nâu mềm của Edwin, thủ thỉ vừa như để trấn an anh, vừa như tự nói với chính mình:
Bình luận
“Không sao rồi, tốt rồi…”
Bình luận
“Không sao rồi, tốt rồi…”
Bình luận
Edwin định nói gì đó, nhưng tầm mắt anh bỗng dưng bị màu xám sáng của lớp áo ngủ che mất, quanh mũi cũng chỉ còn lại mùi bạc hà man mát.
Bình luận
Edwin định nói gì đó, nhưng tầm mắt anh bỗng dưng bị màu xám sáng của lớp áo ngủ che mất, quanh mũi cũng chỉ còn lại mùi bạc hà man mát.