Chương 69: Ngoại truyện: Cốt truyện gốc (2)


Sau một ngày chuẩn bị cho buổi cầu hôn lần thứ ba, Lưu Thiên Lãng mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi. Vừa chìm vào giấc ngủ thì cậu bắt đầu mơ.

Bình luận

Sau một ngày chuẩn bị cho buổi cầu hôn lần thứ ba, Lưu Thiên Lãng mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi. Vừa chìm vào giấc ngủ thì cậu bắt đầu mơ.

Trong cơn mơ, cậu thấy bản thân đang đứng trước cổng trường cấp ba, nơi cậu và Tô Đông An theo học. Nhớ lại khoảng thời gian cuối cấp, vừa phải "chứng minh" cho cô xem, vừa phải cảnh giác với những nữ sinh nhìn qua có vẻ mờ ám, Lưu Thiên Lãng không khỏi bật cười. Cũng may, kết thúc là trái ngọt.

Bình luận

Trong cơn mơ, cậu thấy bản thân đang đứng trước cổng trường cấp ba, nơi cậu và Tô Đông An theo học. Nhớ lại khoảng thời gian cuối cấp, vừa phải "chứng minh" cho cô xem, vừa phải cảnh giác với những nữ sinh nhìn qua có vẻ mờ ám, Lưu Thiên Lãng không khỏi bật cười. Cũng may, kết thúc là trái ngọt.

Nghĩ tới đây, cậu chợt nhớ Tô Đông An trong bộ đồng phục học sinh ghê gớm. Ngày đó, cô lạnh lùng thật đấy, giờ thì đỡ hơn nhiều.

Bình luận

Nghĩ tới đây, cậu chợt nhớ Tô Đông An trong bộ đồng phục học sinh ghê gớm. Ngày đó, cô lạnh lùng thật đấy, giờ thì đỡ hơn nhiều.

Học sinh bắt đầu đến trường, Lưu Thiên Lãng đứng gọn sang một bên, tựa lưng vào khu trực của bác bảo vệ, tính "canh" ở đây để gặp Tô Đông An. Chờ một lúc thì người cuối cùng cũng tới. Vẫn bóng dáng ấy nhưng nay lại để tóc dài. Mái tóc đen nhánh, suôn mượt bay bay trong gió. Tô Đông An cụp mắt, lầm lũi bước vào cổng trường.

Bình luận

Học sinh bắt đầu đến trường, Lưu Thiên Lãng đứng gọn sang một bên, tựa lưng vào khu trực của bác bảo vệ, tính "canh" ở đây để gặp Tô Đông An. Chờ một lúc thì người cuối cùng cũng tới. Vẫn bóng dáng ấy nhưng nay lại để tóc dài. Mái tóc đen nhánh, suôn mượt bay bay trong gió. Tô Đông An cụp mắt, lầm lũi bước vào cổng trường.

Vừa nhìn thấy cô, cậu vui vẻ tiến tới, tính bắt chuyện nhưng cô cứ vậy mà đi lướt qua. Lưu Thiên Lãng sững người, chợt nhận ra bản thân đang ở trong mơ nên làm sao mà Tô Đông An quen cậu được, có khi chẳng nhìn thấy cũng nên. Nghĩ thế, cậu xoay người, tiếp tục theo chân cô.

Bình luận

Vừa nhìn thấy cô, cậu vui vẻ tiến tới, tính bắt chuyện nhưng cô cứ vậy mà đi lướt qua. Lưu Thiên Lãng sững người, chợt nhận ra bản thân đang ở trong mơ nên làm sao mà Tô Đông An quen cậu được, có khi chẳng nhìn thấy cũng nên. Nghĩ thế, cậu xoay người, tiếp tục theo chân cô.

Từ lúc vào cổng trường tới giờ, Tô Đông An vẫn trong trạng thái căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt quai cặp, đôi mắt to tròn thi thoảng liếc nhìn mọi người xung quanh rồi nhanh chóng cụp xuống. Trông chẳng khác gì mấy nữ sinh cấp ba trong ngày đầu tiên nhập học cả, rụt rè, lo lắng và cả háo hức với ngôi trường mới.

Bình luận

Từ lúc vào cổng trường tới giờ, Tô Đông An vẫn trong trạng thái căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt quai cặp, đôi mắt to tròn thi thoảng liếc nhìn mọi người xung quanh rồi nhanh chóng cụp xuống. Trông chẳng khác gì mấy nữ sinh cấp ba trong ngày đầu tiên nhập học cả, rụt rè, lo lắng và cả háo hức với ngôi trường mới.

Lưu Thiên Lãng không khỏi ngỡ ngàng, mặc dù cậu cũng muốn nhìn thấy Tô Đông An trong mái tóc dài một lần, nhưng thật sự... hình ảnh này khác quá xa so với thực tại. Lạnh lùng, lý trí, lại có chút tà mị, là những từ để chỉ Tô Đông An ngày ấy. Vậy mà giờ đây, chúng lại chẳng có chút liên quan nào tới người trước mặt cậu.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng không khỏi ngỡ ngàng, mặc dù cậu cũng muốn nhìn thấy Tô Đông An trong mái tóc dài một lần, nhưng thật sự... hình ảnh này khác quá xa so với thực tại. Lạnh lùng, lý trí, lại có chút tà mị, là những từ để chỉ Tô Đông An ngày ấy. Vậy mà giờ đây, chúng lại chẳng có chút liên quan nào tới người trước mặt cậu.

Đến khi Tô Đông An theo chân thầy vào lớp thì Lưu Thiên Lãng có thể khẳng định, đây không phải là Tô Đông An mà cậu quen. Tô Đông An không bao giờ e thẹn đến thế, không tự ti và cũng chẳng muốn kết bạn mà không dám. Cũng chưa từng, chỉ vì cậu cười với cô mà mặt mũi đỏ ửng. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có Tô Đông An là khác đi? Chẳng lẽ do ước muốn của cậu nên giấc mơ mới đi theo chiều hướng này? Rất nhanh sau đó, Lưu Thiên Lãng mới biết mình đoán sai rồi.

Bình luận

Đến khi Tô Đông An theo chân thầy vào lớp thì Lưu Thiên Lãng có thể khẳng định, đây không phải là Tô Đông An mà cậu quen. Tô Đông An không bao giờ e thẹn đến thế, không tự ti và cũng chẳng muốn kết bạn mà không dám. Cũng chưa từng, chỉ vì cậu cười với cô mà mặt mũi đỏ ửng. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có Tô Đông An là khác đi? Chẳng lẽ do ước muốn của cậu nên giấc mơ mới đi theo chiều hướng này? Rất nhanh sau đó, Lưu Thiên Lãng mới biết mình đoán sai rồi.

Sau khi nhận ra bản thân ở dạng linh hồn, không ai nhìn thấy cậu nên cậu đã ngang nhiên theo sát “Tô Đông An” mọi lúc mọi nơi. Cũng chứng kiến cảnh mà ở thực tại, cậu đã bỏ lỡ. Lúc “Tô Đông An” tái phát “bệnh cũ”, "cô" rời khỏi sân bóng, men theo con đường nhỏ trở về lớp học. Tại đây, “cô” có một cuộc xung đột với Đỗ Văn Lợi. Ở thực tại, vì đánh Đỗ Văn Lợi nên "cô" mới bị ngất, không biết trong mơ, “Tô Đông An” sẽ hành xử thế nào?

Bình luận

Sau khi nhận ra bản thân ở dạng linh hồn, không ai nhìn thấy cậu nên cậu đã ngang nhiên theo sát “Tô Đông An” mọi lúc mọi nơi. Cũng chứng kiến cảnh mà ở thực tại, cậu đã bỏ lỡ. Lúc “Tô Đông An” tái phát “bệnh cũ”, "cô" rời khỏi sân bóng, men theo con đường nhỏ trở về lớp học. Tại đây, “cô” có một cuộc xung đột với Đỗ Văn Lợi. Ở thực tại, vì đánh Đỗ Văn Lợi nên "cô" mới bị ngất, không biết trong mơ, “Tô Đông An” sẽ hành xử thế nào?

Trái với sự mong đợi của cậu, "Tô Đông An" yếu ớt kia mới bị Đỗ Văn Lợi dọa đôi câu đã run rẩy không ngừng. Sợ là thế, vậy mà vẫn cố gắng bảo vệ Dương Minh Huỳnh để rồi... bị Đỗ Văn Lợi đẩy ngã. Chứng kiến cảnh này, Lưu Thiên Lãng tức khắc xông tới đỡ "cô", nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể bất lực nhìn "cô" xuyên qua cơ thể mình, ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá, máu từ sau gáy bắt đầu chảy ra.

Bình luận

Trái với sự mong đợi của cậu, "Tô Đông An" yếu ớt kia mới bị Đỗ Văn Lợi dọa đôi câu đã run rẩy không ngừng. Sợ là thế, vậy mà vẫn cố gắng bảo vệ Dương Minh Huỳnh để rồi... bị Đỗ Văn Lợi đẩy ngã. Chứng kiến cảnh này, Lưu Thiên Lãng tức khắc xông tới đỡ "cô", nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể bất lực nhìn "cô" xuyên qua cơ thể mình, ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá, máu từ sau gáy bắt đầu chảy ra.

Xung quanh dần trở nên hỗn loạn, mọi người đưa "Tô Đông An" rời đi, chỉ còn lại cậu cùng vũng máu. Lưu Thiên Lãng ôm đầu, chẳng hiểu sao bản thân lại phải chứng kiến cảnh này. Tuy biết đó không phải là Tô Đông An cậu quen, nhưng lòng cậu vẫn quặn thắt lại, đau đến khó thở.

Bình luận

Xung quanh dần trở nên hỗn loạn, mọi người đưa "Tô Đông An" rời đi, chỉ còn lại cậu cùng vũng máu. Lưu Thiên Lãng ôm đầu, chẳng hiểu sao bản thân lại phải chứng kiến cảnh này. Tuy biết đó không phải là Tô Đông An cậu quen, nhưng lòng cậu vẫn quặn thắt lại, đau đến khó thở.

Ngày tổ chức đám tang cho “Tô Đông An”, Lưu Thiên Lãng nhìn thấy bản thân giống như những bạn học khác, theo chân mọi người đến phúng viếng. Không chút tình cảm, chỉ là bạn học bình thường, tỏ chút thương xót cho cô bạn xấu số.

Bình luận

Ngày tổ chức đám tang cho “Tô Đông An”, Lưu Thiên Lãng nhìn thấy bản thân giống như những bạn học khác, theo chân mọi người đến phúng viếng. Không chút tình cảm, chỉ là bạn học bình thường, tỏ chút thương xót cho cô bạn xấu số.

Trong lúc quanh quẩn ở nhà "Tô Đông An", cậu chứng kiến linh hồn "cô" đứng ở góc phòng, khóc nức nở xin lỗi mẹ cha. Chứng kiến sự sụp đổ từng ngày của một gia đình ấm êm, sự tuyệt vọng của bậc sinh thành khi việc đòi lại công bằng cho con gái giờ thành công cốc. Sau tất cả, Đỗ Văn Lợi chỉ bị phạt cải tạo không giam giữ một năm, còn Dương Minh Huỳnh...

Bình luận

Trong lúc quanh quẩn ở nhà "Tô Đông An", cậu chứng kiến linh hồn "cô" đứng ở góc phòng, khóc nức nở xin lỗi mẹ cha. Chứng kiến sự sụp đổ từng ngày của một gia đình ấm êm, sự tuyệt vọng của bậc sinh thành khi việc đòi lại công bằng cho con gái giờ thành công cốc. Sau tất cả, Đỗ Văn Lợi chỉ bị phạt cải tạo không giam giữ một năm, còn Dương Minh Huỳnh...

Dương Minh Huỳnh đã có thể vượt qua nỗi đau, cảm giác tự trách khi bản thân khiến một người đang còn sống trở về đất mẹ bằng câu thần chú của Bùi Nguyên Vũ. Đúng vậy, mấu chốt của câu thần chú đó nằm ở cơ thể ốm yếu của "Tô Đông An".

Bình luận

Dương Minh Huỳnh đã có thể vượt qua nỗi đau, cảm giác tự trách khi bản thân khiến một người đang còn sống trở về đất mẹ bằng câu thần chú của Bùi Nguyên Vũ. Đúng vậy, mấu chốt của câu thần chú đó nằm ở cơ thể ốm yếu của "Tô Đông An".

Vì “Tô Đông An” chỉ sống được thêm hai năm nữa nên cũng không tính là Dương Minh Huỳnh cướp đi cả cuộc đời của "cô". Cậu ta nói, “Tô Đông An” rất quý cô ấy, bất chấp cả an nguy để giúp nên Dương Minh Huỳnh phải biết trân trọng, sống thật tốt để xứng đáng với những gì mà "cô" hy sinh. Và Dương Minh Huỳnh thực sự tin lời nói đó, vì cô ấy đâu thấy linh hồn “Tô Đông An” đang hối hận từng ngày bởi hành động bồng bột của mình.

Bình luận

Vì “Tô Đông An” chỉ sống được thêm hai năm nữa nên cũng không tính là Dương Minh Huỳnh cướp đi cả cuộc đời của "cô". Cậu ta nói, “Tô Đông An” rất quý cô ấy, bất chấp cả an nguy để giúp nên Dương Minh Huỳnh phải biết trân trọng, sống thật tốt để xứng đáng với những gì mà "cô" hy sinh. Và Dương Minh Huỳnh thực sự tin lời nói đó, vì cô ấy đâu thấy linh hồn “Tô Đông An” đang hối hận từng ngày bởi hành động bồng bột của mình.

Có lẽ, dù biết sớm muộn gì mình cũng sẽ chết, nhưng "Tô Đông An" vẫn không muốn phải ra đi một cách tức tưởi như vậy. Bởi cái chết ấy sẽ để lại nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng người thân của "cô".

Bình luận

Có lẽ, dù biết sớm muộn gì mình cũng sẽ chết, nhưng "Tô Đông An" vẫn không muốn phải ra đi một cách tức tưởi như vậy. Bởi cái chết ấy sẽ để lại nỗi đau không thể xóa nhòa trong lòng người thân của "cô".

Sau chuyện của "Tô Đông An", Bùi Nguyên Vũ vẫn không thể tìm được "con tốt" phù hợp cho kế hoạch của mình nên nghiễm nhiên, mấy tội danh mà gia đình cậu ta thu thập được không đủ để hủy hoại con đường sự nghiệp của bố Nguyễn Ngọc Anh. Và người ngồi lên chức chủ tịch thành phố A lần này là bố cô ta chứ không phải Bùi Hằng Quyết - bố của Bùi Hằng Anh. Nguyễn Ngọc Anh được "thả" ngay sau đó, bắt đầu chuyển sang công khai đeo bám Bùi Nguyên Vũ.

Bình luận

Sau chuyện của "Tô Đông An", Bùi Nguyên Vũ vẫn không thể tìm được "con tốt" phù hợp cho kế hoạch của mình nên nghiễm nhiên, mấy tội danh mà gia đình cậu ta thu thập được không đủ để hủy hoại con đường sự nghiệp của bố Nguyễn Ngọc Anh. Và người ngồi lên chức chủ tịch thành phố A lần này là bố cô ta chứ không phải Bùi Hằng Quyết - bố của Bùi Hằng Anh. Nguyễn Ngọc Anh được "thả" ngay sau đó, bắt đầu chuyển sang công khai đeo bám Bùi Nguyên Vũ.

Còn "cậu", có lẽ ở đây chẳng còn gì lưu luyến nữa nên sau khi học xong lớp 10, "cậu" cùng Phạm Minh Nhất trở về thành phố B. Cuộc đời này của "cậu" cũng không xuất hiện người nào tên Nguyễn Huệ Lan cả.

Bình luận

Còn "cậu", có lẽ ở đây chẳng còn gì lưu luyến nữa nên sau khi học xong lớp 10, "cậu" cùng Phạm Minh Nhất trở về thành phố B. Cuộc đời này của "cậu" cũng không xuất hiện người nào tên Nguyễn Huệ Lan cả.

Sau vài năm, hai người Huỳnh, Vũ đến thăm gia đình "Tô Đông An" ngày một thưa dần rồi dừng hẳn. Ba người bọn họ vẫn dây dưa với nhau, bên cạnh Dương Minh Huỳnh chẳng còn cô bạn "thân" nào. Rồi cô ấy lựa chọn rời đi, du học ở phương trời xa, thành phố A chỉ còn lại Bùi Nguyên Vũ và Nguyễn Ngọc Anh.

Bình luận

Sau vài năm, hai người Huỳnh, Vũ đến thăm gia đình "Tô Đông An" ngày một thưa dần rồi dừng hẳn. Ba người bọn họ vẫn dây dưa với nhau, bên cạnh Dương Minh Huỳnh chẳng còn cô bạn "thân" nào. Rồi cô ấy lựa chọn rời đi, du học ở phương trời xa, thành phố A chỉ còn lại Bùi Nguyên Vũ và Nguyễn Ngọc Anh.

Giấc mơ này giống như đang tái hiện lại cuộc đời của tất cả bọn họ, rất chân thực. Chân thực đến mức, tựa như mọi chuyện đã từng xảy ra như thế, nhưng ở chiều không gian khác, nơi không có sự hiện diện của Tô Đông An mà cậu quen.

Bình luận

Giấc mơ này giống như đang tái hiện lại cuộc đời của tất cả bọn họ, rất chân thực. Chân thực đến mức, tựa như mọi chuyện đã từng xảy ra như thế, nhưng ở chiều không gian khác, nơi không có sự hiện diện của Tô Đông An mà cậu quen.


Truyện tương tự

Bình luận