Chương 68: Đồng ý (END)


“Hôm nay là buổi học cuối cùng rồi phải không?” Lưu Thiên Lãng đưa cô chiếc bánh bao và chai sữa ngô, hỏi.

Bình luận

“Hôm nay là buổi học cuối cùng rồi phải không?” Lưu Thiên Lãng đưa cô chiếc bánh bao và chai sữa ngô, hỏi.

“Ừ.”

Bình luận

“Ừ.”

Tô Đông An mở chai sữa ngô, uống ngụm. Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà bọn họ sắp thi đại học rồi. Kể từ ngày hôm ấy, Lưu Thiên Lãng giữ đúng lời hứa của mình, mọi thứ trở về trạng thái thường ngày. Thi thoảng, cậu lại làm một vài hành động thân mật nhưng vẫn trong giới hạn... chấp nhận được.

Bình luận

Tô Đông An mở chai sữa ngô, uống ngụm. Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà bọn họ sắp thi đại học rồi. Kể từ ngày hôm ấy, Lưu Thiên Lãng giữ đúng lời hứa của mình, mọi thứ trở về trạng thái thường ngày. Thi thoảng, cậu lại làm một vài hành động thân mật nhưng vẫn trong giới hạn... chấp nhận được.

"Nhìn kìa, kia có phải là Hoàng Bách không?" Đi đến đoạn ngã tư, cô bật thốt khi thấy bóng dáng thiếu niên nọ phía bên kia đường.

Bình luận

"Nhìn kìa, kia có phải là Hoàng Bách không?" Đi đến đoạn ngã tư, cô bật thốt khi thấy bóng dáng thiếu niên nọ phía bên kia đường.

"Chắc thế."

Bình luận

"Chắc thế."

Trong lúc chờ đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Tô Đông An gặm chiếc bánh bao, nhìn Hoàng Bách đang cự cãi với người đàn ông trung niên có ngoại hình khá giống cậu ta. Không biết hai người họ nói gì mà tình hình trông có vẻ căng thẳng. Lời qua tiếng lại đôi câu, người đàn ông kia vung tay "tặng" Hoàng Bách một bạt tai, nhìn thôi Tô Đông An cũng cảm thấy đau thay cho cậu ta.

Bình luận

Trong lúc chờ đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Tô Đông An gặm chiếc bánh bao, nhìn Hoàng Bách đang cự cãi với người đàn ông trung niên có ngoại hình khá giống cậu ta. Không biết hai người họ nói gì mà tình hình trông có vẻ căng thẳng. Lời qua tiếng lại đôi câu, người đàn ông kia vung tay "tặng" Hoàng Bách một bạt tai, nhìn thôi Tô Đông An cũng cảm thấy đau thay cho cậu ta.

Sau cú tát ấy, mặt Hoàng Bách lệch hẳn sang một bên, vừa hay đúng hướng bọn cô đang đứng. Thấy cô, cậu ta sững người trong giây lát rồi đanh mặt bỏ đi.

Bình luận

Sau cú tát ấy, mặt Hoàng Bách lệch hẳn sang một bên, vừa hay đúng hướng bọn cô đang đứng. Thấy cô, cậu ta sững người trong giây lát rồi đanh mặt bỏ đi.

Không nghĩ Hoàng Bách sẽ lờ mình đi như vậy nên ông ta chửi đổng lên, ba chữ "thằng mất dạy" to đến mức, người đứng bên kia đường là cô cũng nghe rõ mồn một. Lúc này, cô không giấu nổi tò mò mà hỏi Lưu Thiên Lãng:

Bình luận

Không nghĩ Hoàng Bách sẽ lờ mình đi như vậy nên ông ta chửi đổng lên, ba chữ "thằng mất dạy" to đến mức, người đứng bên kia đường là cô cũng nghe rõ mồn một. Lúc này, cô không giấu nổi tò mò mà hỏi Lưu Thiên Lãng:

“Này, cậu có biết người đàn ông kia là ai không?”

Bình luận

“Này, cậu có biết người đàn ông kia là ai không?”

“Tò mò à?”

Bình luận

“Tò mò à?”

Cô gật đầu.

Bình luận

Cô gật đầu.

“Bố cậu ta đấy.”

Bình luận

“Bố cậu ta đấy.”

“Quan hệ giữa hai người họ trông có vẻ căng thẳng nhỉ?”

Bình luận

“Quan hệ giữa hai người họ trông có vẻ căng thẳng nhỉ?”

“Là rất căng thẳng mới đúng. Có lẽ, ông ta thấy Hoàng Bách đủ tuổi thừa kế tài sản rồi nên quay lại đây tính dùng thân phận để ràng buộc cậu ta.” Lưu Thiên Lãng mỉm cười khi nhìn thấy sự hiếu kì lóe lên trong mắt Tô Đông An. “Ăn đi rồi tớ kể.”

Bình luận

“Là rất căng thẳng mới đúng. Có lẽ, ông ta thấy Hoàng Bách đủ tuổi thừa kế tài sản rồi nên quay lại đây tính dùng thân phận để ràng buộc cậu ta.” Lưu Thiên Lãng mỉm cười khi nhìn thấy sự hiếu kì lóe lên trong mắt Tô Đông An. “Ăn đi rồi tớ kể.”

Lưu Thiên Lãng bắt đầu kể từ thời mẹ Hoàng Bách còn là thiếu nữ. Hồi còn trẻ, bà ấy yêu bố Hoàng Bách say đắm đến mức từ mặt gia đình, theo ông ta đến nơi đất khách quê người lập nghiệp. Đáng tiếc, bà ấy đã dựa sai người. Ông ta chỉ là một kẻ bất tài, vô dụng.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng bắt đầu kể từ thời mẹ Hoàng Bách còn là thiếu nữ. Hồi còn trẻ, bà ấy yêu bố Hoàng Bách say đắm đến mức từ mặt gia đình, theo ông ta đến nơi đất khách quê người lập nghiệp. Đáng tiếc, bà ấy đã dựa sai người. Ông ta chỉ là một kẻ bất tài, vô dụng.

Sau khi mẹ Hoàng Bách lập nghiệp thành công, để ông ta làm giám đốc còn mình thì lui về sau. Nhưng... thứ gì có được quá dễ dàng người ta lại thường không biết trân trọng. Có danh tiếng, có tiền bạc, có địa vị, ông ta bắt đầu bộc lộ bản chất của mình. Che mắt mẹ Hoàng Bách, đùn công việc xuống cho cấp dưới, còn bản thân dùng tiền công ty hưởng lạc, cặp kè với cô thư ký dưới trướng mình. Đến khi bà ấy phát hiện, ông ta quỳ gối xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Vì yêu, cũng không muốn thừa nhận sự lựa chọn ngày xưa của bản thân là sai lầm nên bà ấy đã quyết định cho ông ta một cơ hội.

Bình luận

Sau khi mẹ Hoàng Bách lập nghiệp thành công, để ông ta làm giám đốc còn mình thì lui về sau. Nhưng... thứ gì có được quá dễ dàng người ta lại thường không biết trân trọng. Có danh tiếng, có tiền bạc, có địa vị, ông ta bắt đầu bộc lộ bản chất của mình. Che mắt mẹ Hoàng Bách, đùn công việc xuống cho cấp dưới, còn bản thân dùng tiền công ty hưởng lạc, cặp kè với cô thư ký dưới trướng mình. Đến khi bà ấy phát hiện, ông ta quỳ gối xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Vì yêu, cũng không muốn thừa nhận sự lựa chọn ngày xưa của bản thân là sai lầm nên bà ấy đã quyết định cho ông ta một cơ hội.

Nhưng ông ta vẫn chứng nào tật nấy, không chỉ trong khoảng thời gian mẹ Hoàng Bách mang thai mà khi cậu ta đã đi học mẫu giáo, vẫn tiếp tục qua lại với cô bồ cũ, cho Hoàng Bách một người em trai cùng cha khác mẹ kém mình hai tuổi. Trơ tráo ở chỗ, ông ta đã từng đưa Hoàng Bách đi chơi với mẹ con kia rất nhiều lần. Đến khi mẹ Hoàng Bách biết chuyện, còn xúi giục Hoàng Bách nói đỡ cho mình.

Bình luận

Nhưng ông ta vẫn chứng nào tật nấy, không chỉ trong khoảng thời gian mẹ Hoàng Bách mang thai mà khi cậu ta đã đi học mẫu giáo, vẫn tiếp tục qua lại với cô bồ cũ, cho Hoàng Bách một người em trai cùng cha khác mẹ kém mình hai tuổi. Trơ tráo ở chỗ, ông ta đã từng đưa Hoàng Bách đi chơi với mẹ con kia rất nhiều lần. Đến khi mẹ Hoàng Bách biết chuyện, còn xúi giục Hoàng Bách nói đỡ cho mình.

Công ty gặp trục trặc, chồng ngoại tình có con riêng, đến đứa con trai đứt ruột đẻ ra cũng đứng về phía người đàn ông bội bạc kia làm lòng bà ấy đau như cắt. Tâm bệnh từ lúc lấy chồng, bỏ nhà ra đi đến giờ bộc phát khiến bà nghĩ quẩn, đưa đến quyết định dại dột.

Bình luận

Công ty gặp trục trặc, chồng ngoại tình có con riêng, đến đứa con trai đứt ruột đẻ ra cũng đứng về phía người đàn ông bội bạc kia làm lòng bà ấy đau như cắt. Tâm bệnh từ lúc lấy chồng, bỏ nhà ra đi đến giờ bộc phát khiến bà nghĩ quẩn, đưa đến quyết định dại dột.

“Người ta nói, cậu ta là người đầu tiên nhìn thấy...”

Bình luận

“Người ta nói, cậu ta là người đầu tiên nhìn thấy...”

“...”

Bình luận

“...”

Hóa ra là thế. Thảo nào ngày ấy khi chất vấn cô, Hoàng Bách lại làm biểu cảm đau khổ đến thế. Tựa như ngày đó cậu ta muốn dùng cô, nói cho tỏ nỗi lòng mình.

Bình luận

Hóa ra là thế. Thảo nào ngày ấy khi chất vấn cô, Hoàng Bách lại làm biểu cảm đau khổ đến thế. Tựa như ngày đó cậu ta muốn dùng cô, nói cho tỏ nỗi lòng mình.

“Mà sao cậu biết rõ vậy?”

Bình luận

“Mà sao cậu biết rõ vậy?”

“Vì khoảng thời gian ấy, mẹ tớ chơi khá thân với mẹ cậu ta." Lưu Thiên Lãng im lặng một chút rồi lên tiếng. “Hiện tại, Hoàng Bách theo họ mẹ. Tài sản mà cô Mai để lại đang được bố Hoàng Thanh Nam quản lý, đợi đến khi cậu ta đủ mười tám tuổi sẽ giao quyền cho cậu ta.”

Bình luận

“Vì khoảng thời gian ấy, mẹ tớ chơi khá thân với mẹ cậu ta." Lưu Thiên Lãng im lặng một chút rồi lên tiếng. “Hiện tại, Hoàng Bách theo họ mẹ. Tài sản mà cô Mai để lại đang được bố Hoàng Thanh Nam quản lý, đợi đến khi cậu ta đủ mười tám tuổi sẽ giao quyền cho cậu ta.”

"Hóa ra là vậy." Tô Đông An lẩm bẩm. "Thảo nào bố cậu ta lại xuất hiện."

Bình luận

"Hóa ra là vậy." Tô Đông An lẩm bẩm. "Thảo nào bố cậu ta lại xuất hiện."

Nhìn mẩu bánh dính trên khóe môi Tô Đông An, cậu chợt nhớ tới hai lần Bùi Nguyên Vũ từng lau miệng cho cô. Cậu vô thức vươn tay, nắm cằm cô, dùng ngón cái lau đi.

Bình luận

Nhìn mẩu bánh dính trên khóe môi Tô Đông An, cậu chợt nhớ tới hai lần Bùi Nguyên Vũ từng lau miệng cho cô. Cậu vô thức vươn tay, nắm cằm cô, dùng ngón cái lau đi.

Tô Đông An giật mình, nghiêng đầu né tránh, mặt bắt đầu nóng ran. Cô vừa lau lại khóe môi vừa nói: "Cậu làm gì thế? Chẳng phải đã nói không được làm những hành động như vậy rồi còn gì!"

Bình luận

Tô Đông An giật mình, nghiêng đầu né tránh, mặt bắt đầu nóng ran. Cô vừa lau lại khóe môi vừa nói: "Cậu làm gì thế? Chẳng phải đã nói không được làm những hành động như vậy rồi còn gì!"

“Tớ xin lỗi. Thấy vụn bánh nên không nhịn được mà lau đi. Nhưng sao mặt cậu đỏ vậy?”

Bình luận

“Tớ xin lỗi. Thấy vụn bánh nên không nhịn được mà lau đi. Nhưng sao mặt cậu đỏ vậy?”

Lưu Thiên Lãng cúi người, dí sát mặt mình vào mặt cô, đôi mắt xanh thẫm chứa đầy ý cười mà hỏi: “Đỏ thế này, là vì tớ hả?”

Bình luận

Lưu Thiên Lãng cúi người, dí sát mặt mình vào mặt cô, đôi mắt xanh thẫm chứa đầy ý cười mà hỏi: “Đỏ thế này, là vì tớ hả?”

Đồ mặt dày!

Bình luận

Đồ mặt dày!

Tô Đông An “hừ” một tiếng, quay đầu đi, khẽ liếc nhìn Phạm Minh Nhất đang đứng cách đó không xa.

Bình luận

Tô Đông An “hừ” một tiếng, quay đầu đi, khẽ liếc nhìn Phạm Minh Nhất đang đứng cách đó không xa.

Thấy vậy, Lưu Thiên Lãng đáp: “Nhất không để ý đâu. Cậu ấy bận ngắm trăng rồi.”

Bình luận

Thấy vậy, Lưu Thiên Lãng đáp: “Nhất không để ý đâu. Cậu ấy bận ngắm trăng rồi.”

Phạm Minh Nhất: “...”

Bình luận

Phạm Minh Nhất: “...”

Tự dưng cậu ta muốn chuyển vị trí công tác quá! Chứ kiểu này sao sống nổi!

Bình luận

Tự dưng cậu ta muốn chuyển vị trí công tác quá! Chứ kiểu này sao sống nổi!

***

Bình luận

***

Cuối cùng, kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh cũng đã đến.

Bình luận

Cuối cùng, kỳ thi quan trọng nhất của đời học sinh cũng đã đến.

Từ sáng sớm, gia đình Tô Đông An đã xáo xào hết cả lên. Ông anh trai - Tô Đông Lâm gọi hết bạn học này đến bạn học kia hỏi những điều cần chú ý. Còn bố liên hệ với nhà nghỉ gần địa điểm thi để xác định phòng mà ông đặt vẫn còn. Mẹ thì lại bận túi bụi với đống đồ đạc cần mang theo. Nào là chứng minh thư, thẻ dự thi, dụng cụ học tập, nước uống, đồng hồ… Sau khi kiểm tra một lượt, bà vẫn không yên tâm, quyết soát lại lần hai.

Bình luận

Từ sáng sớm, gia đình Tô Đông An đã xáo xào hết cả lên. Ông anh trai - Tô Đông Lâm gọi hết bạn học này đến bạn học kia hỏi những điều cần chú ý. Còn bố liên hệ với nhà nghỉ gần địa điểm thi để xác định phòng mà ông đặt vẫn còn. Mẹ thì lại bận túi bụi với đống đồ đạc cần mang theo. Nào là chứng minh thư, thẻ dự thi, dụng cụ học tập, nước uống, đồng hồ… Sau khi kiểm tra một lượt, bà vẫn không yên tâm, quyết soát lại lần hai.

Tô Đông An ngồi đó ăn sáng, nhìn cả nhà đi qua đi lại mà không biết phải khuyên nhủ thế nào, đành mặc kệ. Vì nếu không làm gì, mọi người lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Bình luận

Tô Đông An ngồi đó ăn sáng, nhìn cả nhà đi qua đi lại mà không biết phải khuyên nhủ thế nào, đành mặc kệ. Vì nếu không làm gì, mọi người lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Gọi xong, ông Toàn tắt máy, cùng bà Hương kiểm tra đồ trong cặp cô một lần nữa. Ông cầm chai nước, nói:

Bình luận

Gọi xong, ông Toàn tắt máy, cùng bà Hương kiểm tra đồ trong cặp cô một lần nữa. Ông cầm chai nước, nói:

“Em chưa lột bao bì này.”*

Bình luận

“Em chưa lột bao bì này.”*

“Ấy chết, em quên mất.”

Bình luận

“Ấy chết, em quên mất.”

Ông Toàn vội an ủi: “Không sao. Không sao.”

Bình luận

Ông Toàn vội an ủi: “Không sao. Không sao.”

“Bố, mẹ đi thôi. Sắp đến giờ rồi.” Tô Đông Lâm mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe nói.

Bình luận

“Bố, mẹ đi thôi. Sắp đến giờ rồi.” Tô Đông Lâm mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe nói.

Cả nhà bốn người lên chiếc ô tô con đi đến địa điểm thi. Ông anh trai cầm lái còn mẹ ngồi phía sau xe cùng cô, nhắn nhủ không ngừng:

Bình luận

Cả nhà bốn người lên chiếc ô tô con đi đến địa điểm thi. Ông anh trai cầm lái còn mẹ ngồi phía sau xe cùng cô, nhắn nhủ không ngừng:

“Lúc thi phải thật bình tĩnh, trước khi nộp bài, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa. Và còn…” Bà Hương ngập ngừng, nhìn kính chiếu hậu hỏi con trai. “Và còn gì con nhỉ?”

Bình luận

“Lúc thi phải thật bình tĩnh, trước khi nộp bài, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa. Và còn…” Bà Hương ngập ngừng, nhìn kính chiếu hậu hỏi con trai. “Và còn gì con nhỉ?”

“Tin tưởng chính mình. Thi không được thì về anh nuôi.”

Bình luận

“Tin tưởng chính mình. Thi không được thì về anh nuôi.”

“Cái thằng này!” Bà đập vào ghế lái một cái, cằn nhằn. “Con cứ thoải mái, cố gắng hết sức là được rồi. Đừng quan trọng kết quả.”

Bình luận

“Cái thằng này!” Bà đập vào ghế lái một cái, cằn nhằn. “Con cứ thoải mái, cố gắng hết sức là được rồi. Đừng quan trọng kết quả.”

Tô Đông An mỉm cười: “Dạ.”

Bình luận

Tô Đông An mỉm cười: “Dạ.”

Môn đầu tiên trong kỳ thi là môn Ngữ Văn, Tô Đông An hoàn thành khá tốt. Cả nhà cùng nhau đi ăn, mọi người hào hứng gắp cho cô thật nhiều món ngon nhưng tuyệt nhiên không ai đề cập đến chuyện thi cử. Sau khi nghỉ trưa ở nhà nghỉ mà ông Toàn đã đặt, Tô Đông An tiếp tục thi môn thứ hai. Cứ như vậy, cũng đến môn cuối cùng. Lúc ra khỏi phòng thi, cô thở phào nhẹ nhõm, mới bước xuống sân trường thì bắt gặp ngay bóng dáng hai ngày nay cô chưa từng chạm mặt.

Bình luận

Môn đầu tiên trong kỳ thi là môn Ngữ Văn, Tô Đông An hoàn thành khá tốt. Cả nhà cùng nhau đi ăn, mọi người hào hứng gắp cho cô thật nhiều món ngon nhưng tuyệt nhiên không ai đề cập đến chuyện thi cử. Sau khi nghỉ trưa ở nhà nghỉ mà ông Toàn đã đặt, Tô Đông An tiếp tục thi môn thứ hai. Cứ như vậy, cũng đến môn cuối cùng. Lúc ra khỏi phòng thi, cô thở phào nhẹ nhõm, mới bước xuống sân trường thì bắt gặp ngay bóng dáng hai ngày nay cô chưa từng chạm mặt.

Lưu Thiên Lãng tiến tới, cúi đầu hỏi cô: “Cậu thi được không?”

Bình luận

Lưu Thiên Lãng tiến tới, cúi đầu hỏi cô: “Cậu thi được không?”

Tô Đông An gật đầu.

Bình luận

Tô Đông An gật đầu.

“Còn thi vẽ nữa nhỉ?”

Bình luận

“Còn thi vẽ nữa nhỉ?”

“Ừ.” Cô ngước mắt lên nhìn cậu. “Gần cuối tháng sẽ thi vẽ. Có lẽ lúc đó tớ phải nhờ cậu đưa đi rồi.”

Bình luận

“Ừ.” Cô ngước mắt lên nhìn cậu. “Gần cuối tháng sẽ thi vẽ. Có lẽ lúc đó tớ phải nhờ cậu đưa đi rồi.”

Lưu Thiên Lãng ngẩn người, siết chặt hai tay, hồi hộp hỏi tiếp: “Cậu, cậu định thi trường nào?”

Bình luận

Lưu Thiên Lãng ngẩn người, siết chặt hai tay, hồi hộp hỏi tiếp: “Cậu, cậu định thi trường nào?”

Cô mỉm cười: “Trường Đại học Mỹ thuật B.”

Bình luận

Cô mỉm cười: “Trường Đại học Mỹ thuật B.”

Trường Đại học Mỹ thuật B, chẳng phải là nằm ở thành phố B hay sao? Ở đây cũng có trường Mỹ thuật chất lượng, nhưng Tô Đông An lại chọn trường Đại học Mỹ thuật B. Có lẽ nào… đây là câu trả lời gián tiếp dành cho cậu ư?

Bình luận

Trường Đại học Mỹ thuật B, chẳng phải là nằm ở thành phố B hay sao? Ở đây cũng có trường Mỹ thuật chất lượng, nhưng Tô Đông An lại chọn trường Đại học Mỹ thuật B. Có lẽ nào… đây là câu trả lời gián tiếp dành cho cậu ư?

Nghĩ tới đây, cả người cậu rạo rực, nhịn không được mà cúi xuống, thơm trộm má cô một cái.

Bình luận

Nghĩ tới đây, cả người cậu rạo rực, nhịn không được mà cúi xuống, thơm trộm má cô một cái.

Tiếng "chụt" rõ to vang lên. Tô Đông An ngẩn người, còn chưa kịp nói câu gì thì cậu đã chạy biến đi như sợ bị cô đánh. Chạy được một đoạn, cậu quay đầu, hét lên:

Bình luận

Tiếng "chụt" rõ to vang lên. Tô Đông An ngẩn người, còn chưa kịp nói câu gì thì cậu đã chạy biến đi như sợ bị cô đánh. Chạy được một đoạn, cậu quay đầu, hét lên:

“Cậu nhớ đó. Không cho đổi ý! Đến ngày tớ sẽ tới đón cậu.”

Bình luận

“Cậu nhớ đó. Không cho đổi ý! Đến ngày tớ sẽ tới đón cậu.”

Tô Đông An phì cười, nheo mắt nhìn theo bóng lưng phấn khích của Lưu Thiên Lãng, lẩm bẩm.

Bình luận

Tô Đông An phì cười, nheo mắt nhìn theo bóng lưng phấn khích của Lưu Thiên Lãng, lẩm bẩm.

Đồ ngốc!

Bình luận

Đồ ngốc!

***

Bình luận

***

Ngoại truyện nhỏ 8:

Bình luận

Ngoại truyện nhỏ 8:

Em gái có bạn trai! Em gái dễ thương của anh có bạn trai! Lại còn vì tên đó mà thi vào trường Đại học Mỹ thuật B. Cái thằng chết tiệt nào dám cướp em gái từ tay anh? Anh phải tìm hiểu mới được!

Bình luận

Em gái có bạn trai! Em gái dễ thương của anh có bạn trai! Lại còn vì tên đó mà thi vào trường Đại học Mỹ thuật B. Cái thằng chết tiệt nào dám cướp em gái từ tay anh? Anh phải tìm hiểu mới được!

Tô Đông Lâm hậm hực đi qua đi lại trong phòng khách, thi thoảng ngó xem Tô Đông An đang làm gì. Thấy cô đang kiểm tra lại giấy tờ, đồ dùng hàng ngày, anh bước tới, hỏi:

Bình luận

Tô Đông Lâm hậm hực đi qua đi lại trong phòng khách, thi thoảng ngó xem Tô Đông An đang làm gì. Thấy cô đang kiểm tra lại giấy tờ, đồ dùng hàng ngày, anh bước tới, hỏi:

“Thật sự không cần anh đưa đi à?”

Bình luận

“Thật sự không cần anh đưa đi à?”

“Không cần. Em đi với bạn.”

Bình luận

“Không cần. Em đi với bạn.”

Tô Đông Lâm lo lắng: “Mấy đứa mới có tí tuổi, đi xa như thế lại không có người lớn theo cùng, nguy hiểm lắm!”

Bình luận

Tô Đông Lâm lo lắng: “Mấy đứa mới có tí tuổi, đi xa như thế lại không có người lớn theo cùng, nguy hiểm lắm!”

“Bạn em quê ở đó mà, anh yên tâm.” Nghe thấy có tiếng chuông cửa, cô xách valy, chào Tô Đông Lâm.

Bình luận

“Bạn em quê ở đó mà, anh yên tâm.” Nghe thấy có tiếng chuông cửa, cô xách valy, chào Tô Đông Lâm.

Tô Đông Lâm cũng lò dò theo sau, thấy người đứng ngoài là một thanh niên vô cùng điển trai, ăn mặc bóng bẩy, vừa nhìn thấy em gái anh thì hai mắt sáng lấp lánh. Không khí màu hồng bao trùm hai đứa nó khiến một người đã trải qua hai mươi hai cái xuân xanh nhưng chưa từng có bạn gái như anh rùng mình một cái. Anh bước tới, khoác vai em gái, nhìn người đối diện:

Bình luận

Tô Đông Lâm cũng lò dò theo sau, thấy người đứng ngoài là một thanh niên vô cùng điển trai, ăn mặc bóng bẩy, vừa nhìn thấy em gái anh thì hai mắt sáng lấp lánh. Không khí màu hồng bao trùm hai đứa nó khiến một người đã trải qua hai mươi hai cái xuân xanh nhưng chưa từng có bạn gái như anh rùng mình một cái. Anh bước tới, khoác vai em gái, nhìn người đối diện:

“Thằng này là thằng nào?”

Bình luận

“Thằng này là thằng nào?”

Tô Đông An bình tĩnh đáp: “Bạn trai em.”

Bình luận

Tô Đông An bình tĩnh đáp: “Bạn trai em.”

Thấy cô gọi mình như thế, Lưu Thiên Lãng vui vẻ trong lòng. Cậu lịch sự chào hỏi Tô Đông Lâm: “Chào anh, em là Lưu Thiên Lãng.”

Bình luận

Thấy cô gọi mình như thế, Lưu Thiên Lãng vui vẻ trong lòng. Cậu lịch sự chào hỏi Tô Đông Lâm: “Chào anh, em là Lưu Thiên Lãng.”

Lưu Thiên Lãng? À, là cái thằng hay "đưa đón" em gái anh mỗi khi tan học đây mà. Hóa ra nó để ý em gái anh từ lâu. Khá lắm! Còn lừa được cả bố mẹ anh cho nó đưa em gái đi thi.

Bình luận

Lưu Thiên Lãng? À, là cái thằng hay "đưa đón" em gái anh mỗi khi tan học đây mà. Hóa ra nó để ý em gái anh từ lâu. Khá lắm! Còn lừa được cả bố mẹ anh cho nó đưa em gái đi thi.

Tô Đông Lâm liếc nhìn Lưu Thiên Lãng từ trên xuống dưới một lượt. Càng nhìn càng thấy không ưng, càng nhìn càng thấy đáng ghét. Từ quần áo cho đến khí chất đều lộ ra bốn chữ “trâm anh thế phiệt”, gương mặt thì… chuyên đi gieo tương tư cho các thiếu nữ, là kiểu người không tạo cảm giác an toàn cho người khác. Chắc chắn bố mẹ bị tên nhóc này bỏ bùa rồi! Sao có thể tin tưởng nó đến thế cơ chứ! Có khi nào... em gái anh cũng bị gương mặt này lừa không? Anh ôm chặt em gái, nhìn Lưu Thiên Lãng với ánh mắt đề phòng:

Bình luận

Tô Đông Lâm liếc nhìn Lưu Thiên Lãng từ trên xuống dưới một lượt. Càng nhìn càng thấy không ưng, càng nhìn càng thấy đáng ghét. Từ quần áo cho đến khí chất đều lộ ra bốn chữ “trâm anh thế phiệt”, gương mặt thì… chuyên đi gieo tương tư cho các thiếu nữ, là kiểu người không tạo cảm giác an toàn cho người khác. Chắc chắn bố mẹ bị tên nhóc này bỏ bùa rồi! Sao có thể tin tưởng nó đến thế cơ chứ! Có khi nào... em gái anh cũng bị gương mặt này lừa không? Anh ôm chặt em gái, nhìn Lưu Thiên Lãng với ánh mắt đề phòng:

“Anh đi cùng nữa.”

Bình luận

“Anh đi cùng nữa.”

Tô Đông An nghiêng đầu, gỡ tay Tô Đông Lâm ra khỏi cổ mình: “Chẳng phải vừa nãy em đã nói với anh là nhà cậu ấy ở đấy mà?”

Bình luận

Tô Đông An nghiêng đầu, gỡ tay Tô Đông Lâm ra khỏi cổ mình: “Chẳng phải vừa nãy em đã nói với anh là nhà cậu ấy ở đấy mà?”

“Thì sao?” Tô Đông Lâm rầu rĩ nhìn cô. “ Cậu ta cũng chỉ là người ngoài thôi, anh không yên tâm.”

Bình luận

“Thì sao?” Tô Đông Lâm rầu rĩ nhìn cô. “ Cậu ta cũng chỉ là người ngoài thôi, anh không yên tâm.”

Tô Đông An mủi lòng, đáp: “Vậy... cùng đi đi.”

Bình luận

Tô Đông An mủi lòng, đáp: “Vậy... cùng đi đi.”

Nghe được câu trả lời, anh đắc ý nhìn Lưu Thiên Lãng. Còn Lưu Thiên Lãng trong lòng buồn nhiều chút nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười, sợ hình tượng của mình trong mắt Tô Đông Lâm sẽ ngày một tệ đi.

Bình luận

Nghe được câu trả lời, anh đắc ý nhìn Lưu Thiên Lãng. Còn Lưu Thiên Lãng trong lòng buồn nhiều chút nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười, sợ hình tượng của mình trong mắt Tô Đông Lâm sẽ ngày một tệ đi.

***

Bình luận

***

Ngoại truyện nhỏ 9:

Bình luận

Ngoại truyện nhỏ 9:

Sau khi hai người chính thức yêu đương. Lưu Thiên Lãng rất hay nhớ lại những chuyện ngày xưa. Tựa như muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình vậy.

Bình luận

Sau khi hai người chính thức yêu đương. Lưu Thiên Lãng rất hay nhớ lại những chuyện ngày xưa. Tựa như muốn đòi lại công bằng cho bản thân mình vậy.

Cậu chợt nhớ tới đợt đi dã ngoại hồi lớp 10, trong lúc say, Tô Đông An có gọi cậu là cậu nhóc xinh trai. Cái xưng hô khiến cậu canh cánh trong lòng đã lâu nên nay cậu quyết định sử dụng phiếu nợ*, bắt Tô Đông An phải gọi cậu một tiếng “anh.”

Bình luận

Cậu chợt nhớ tới đợt đi dã ngoại hồi lớp 10, trong lúc say, Tô Đông An có gọi cậu là cậu nhóc xinh trai. Cái xưng hô khiến cậu canh cánh trong lòng đã lâu nên nay cậu quyết định sử dụng phiếu nợ*, bắt Tô Đông An phải gọi cậu một tiếng “anh.”

“Cái này… hơi khó.” Tất nhiên là Tô Đông An không cam lòng gọi Lưu Thiên Lãng là anh rồi. “Đổi cái khác được không?”

Bình luận

“Cái này… hơi khó.” Tất nhiên là Tô Đông An không cam lòng gọi Lưu Thiên Lãng là anh rồi. “Đổi cái khác được không?”

“Không!” Cậu kiên định trả lời, “Cậu chỉ cần gọi một tiếng là xong rồi. Có gì khó đâu. Cậu phải thực hiện lời hứa của mình chứ?”

Bình luận

“Không!” Cậu kiên định trả lời, “Cậu chỉ cần gọi một tiếng là xong rồi. Có gì khó đâu. Cậu phải thực hiện lời hứa của mình chứ?”

“...”

Bình luận

“...”

“Gọi đi.”

Bình luận

“Gọi đi.”

Tô Đông An mấp máy môi vài lần mà vẫn không thể thốt ra thành lời.

Bình luận

Tô Đông An mấp máy môi vài lần mà vẫn không thể thốt ra thành lời.

Lưu Thiên Lãng lại tiếp tục dụ dỗ: “Dễ mà, để tớ chỉ cậu. Cậu chỉ cần nói “Anh Lãng” là xong rồi. Đơn giản đúng không?"

Bình luận

Lưu Thiên Lãng lại tiếp tục dụ dỗ: “Dễ mà, để tớ chỉ cậu. Cậu chỉ cần nói “Anh Lãng” là xong rồi. Đơn giản đúng không?"

Tô Đông An há miệng mấy lần mới thốt ra được hai chữ “Anh Lãng” đầy khô khốc rồi vùi mặt vào gối tựa sofa giả chết, mặc cho Lưu Thiên Lãng làm gì cô cũng không thèm trả lời.

Bình luận

Tô Đông An há miệng mấy lần mới thốt ra được hai chữ “Anh Lãng” đầy khô khốc rồi vùi mặt vào gối tựa sofa giả chết, mặc cho Lưu Thiên Lãng làm gì cô cũng không thèm trả lời.

***

Bình luận

***

* Các chai nước khoáng mang vào phòng thi đều phải lột bao bì để tránh tình trạng gian lận trong thi cử.

Bình luận

* Các chai nước khoáng mang vào phòng thi đều phải lột bao bì để tránh tình trạng gian lận trong thi cử.

* Phiếu nợ: Được nhắc tới ở chương 33. Những lần Tô Đông An mắc nợ Lưu Thiên Lãng nhưng chưa trả.

Bình luận

* Phiếu nợ: Được nhắc tới ở chương 33. Những lần Tô Đông An mắc nợ Lưu Thiên Lãng nhưng chưa trả.


Truyện tương tự

Bình luận