Ngày nằm viện cuối cùng của Edwin trôi qua một cách yên bình như thể anh đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải là chữa thương. Thậm chí anh còn có tâm trạng để dậy sớm ngắm bình minh. Edward vốn đã ngủ rất nông nên cũng bị tiếng loạt xoạt bên cạnh đánh thức, nhưng thấy anh có vẻ không đáng ngại lắm nên cậu cũng để mặc anh rồi kéo áo ngủ tiếp. Dạo gần đây, dù có ngắt quãng nhưng thời gian thức khuya của cậu vẫn rất nhiều, cộng thêm tâm trạng căng thẳng nên hai quầng thâm có làm thế nào cũng không tan đi được, thậm chí còn mọc thêm mấy cục mụn. Edwin thấy vậy thì rất áy náy, nhưng anh biết không thể nào khuyên cậu đừng lo. Cách tốt nhất bây giờ là chóng khoẻ lại, chỉ có vậy thôi.
Bình luận
Ngày nằm viện cuối cùng của Edwin trôi qua một cách yên bình như thể anh đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải là chữa thương. Thậm chí anh còn có tâm trạng để dậy sớm ngắm bình minh. Edward vốn đã ngủ rất nông nên cũng bị tiếng loạt xoạt bên cạnh đánh thức, nhưng thấy anh có vẻ không đáng ngại lắm nên cậu cũng để mặc anh rồi kéo áo ngủ tiếp. Dạo gần đây, dù có ngắt quãng nhưng thời gian thức khuya của cậu vẫn rất nhiều, cộng thêm tâm trạng căng thẳng nên hai quầng thâm có làm thế nào cũng không tan đi được, thậm chí còn mọc thêm mấy cục mụn. Edwin thấy vậy thì rất áy náy, nhưng anh biết không thể nào khuyên cậu đừng lo. Cách tốt nhất bây giờ là chóng khoẻ lại, chỉ có vậy thôi.
Bình luận
Ngay cả khi kiểm tra cho Edwin, bác sĩ phụ trách cũng phải lải nhải với Edward vài câu:
Bình luận
Ngay cả khi kiểm tra cho Edwin, bác sĩ phụ trách cũng phải lải nhải với Edward vài câu:
Bình luận
“Bây giờ thì cậu trông giống ma cà rồng lắm rồi đấy, quý ông trẻ tuổi ạ. Lúc chồng cậu lành lặn rồi thì chắc là đến lượt cậu lăn ra ốm nhỉ? Cái gia đình này sao mà buồn cười thế.”
Bình luận
“Bây giờ thì cậu trông giống ma cà rồng lắm rồi đấy, quý ông trẻ tuổi ạ. Lúc chồng cậu lành lặn rồi thì chắc là đến lượt cậu lăn ra ốm nhỉ? Cái gia đình này sao mà buồn cười thế.”
Bình luận
Edward chỉ biết cười trừ, còn Edwin thì phải cố nén để không trêu chọc cậu thêm.
Bình luận
Edward chỉ biết cười trừ, còn Edwin thì phải cố nén để không trêu chọc cậu thêm.
Bình luận
Vị bác sĩ kia vẫn hồn nhiên ghi chép tình hình, còn tiện thể bồi thêm một câu:
Bình luận
Vị bác sĩ kia vẫn hồn nhiên ghi chép tình hình, còn tiện thể bồi thêm một câu:
Bình luận
“Tình hình của chồng cậu khả quan đấy. Rất có thể không lâu nữa là cậu ấy sẽ nhớ lại được mọi chuyện thôi, thông thường thì bệnh nhân sẽ nhớ lại trong khoảng một tuần đến hơn một tháng sau…” Ông quay sang Edward với vẻ hóm hỉnh, “Mong rằng cậu đừng đổ bệnh trước lúc đó nhé.”
Bình luận
“Tình hình của chồng cậu khả quan đấy. Rất có thể không lâu nữa là cậu ấy sẽ nhớ lại được mọi chuyện thôi, thông thường thì bệnh nhân sẽ nhớ lại trong khoảng một tuần đến hơn một tháng sau…” Ông quay sang Edward với vẻ hóm hỉnh, “Mong rằng cậu đừng đổ bệnh trước lúc đó nhé.”
Bình luận
“Cảm ơn bác sĩ ạ.” Edward chỉ biết cúi đầu, Edwin phía sau nhịn cười muốn đứt cơ bụng
Bình luận
“Cảm ơn bác sĩ ạ.” Edward chỉ biết cúi đầu, Edwin phía sau nhịn cười muốn đứt cơ bụng
Bình luận
“Phải rồi, tôi cũng sẽ kê thêm ít thuốc giảm đau, nhưng nhớ là chỉ khi bệnh nhân rất đau, đến mức không chịu nổi thì cậu mới được cho cậu ấy uống. Thuốc giảm đau dùng nhiều sẽ gây nghiện đấy, nhất định phải dùng cẩn thận.” Ông kẹp tập hồ sơ lại, “Còn một việc nữa, lần trước tôi đã nói rồi nhưng vẫn phải nhắc lại cho chắc ăn. Cậu nhất định phải thật bình tĩnh và kiên nhẫn, không được gây áp lực cho bệnh nhân, cậu ấy mất nhiều thời gian nhớ lại mọi thứ cũng là chuyện thường tình, cậu hiểu chứ?”
Bình luận
“Phải rồi, tôi cũng sẽ kê thêm ít thuốc giảm đau, nhưng nhớ là chỉ khi bệnh nhân rất đau, đến mức không chịu nổi thì cậu mới được cho cậu ấy uống. Thuốc giảm đau dùng nhiều sẽ gây nghiện đấy, nhất định phải dùng cẩn thận.” Ông kẹp tập hồ sơ lại, “Còn một việc nữa, lần trước tôi đã nói rồi nhưng vẫn phải nhắc lại cho chắc ăn. Cậu nhất định phải thật bình tĩnh và kiên nhẫn, không được gây áp lực cho bệnh nhân, cậu ấy mất nhiều thời gian nhớ lại mọi thứ cũng là chuyện thường tình, cậu hiểu chứ?”
Bình luận
Edward gật đầu:
Bình luận
Edward gật đầu:
Bình luận
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Bình luận
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Bình luận
Kỳ thực cậu không phải không biết những điều này, thậm chí cậu cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho trường hợp Edwin không bao giờ nhớ lại được. Điều duy nhất cậu lo lắng là Edwin không chờ được, hoặc là không chấp nhận được việc anh bị khuyết mất một mảng ký ức. Đối với người luôn cố chấp vác lên vai trách nhiệm như Edwin mà nói, việc này giống như tước đi từ anh phần lớn sức mạnh. Edwin lúc bình thường chưa chắc đã chịu nổi, huống chi là lúc anh còn đeo thêm chứng rối loạn lo âu như bây giờ.
Bình luận
Kỳ thực cậu không phải không biết những điều này, thậm chí cậu cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho trường hợp Edwin không bao giờ nhớ lại được. Điều duy nhất cậu lo lắng là Edwin không chờ được, hoặc là không chấp nhận được việc anh bị khuyết mất một mảng ký ức. Đối với người luôn cố chấp vác lên vai trách nhiệm như Edwin mà nói, việc này giống như tước đi từ anh phần lớn sức mạnh. Edwin lúc bình thường chưa chắc đã chịu nổi, huống chi là lúc anh còn đeo thêm chứng rối loạn lo âu như bây giờ.
Bình luận
Ngần ngừ một lúc, bác sĩ cũng nói thêm:
Bình luận
Ngần ngừ một lúc, bác sĩ cũng nói thêm:
Bình luận
“Những kí ức dù có đau thương hay vui vẻ cũng đều rất quan trọng đối với một người, nhưng đó không phải tất cả lẽ sống. Cậu ấy còn khoẻ mạnh, còn đủ nhận thức cũng rất may mắn rồi. Mất đi thì tìm, mà không tìm được thì cũng có thể tạo ra những kí ức mới tốt đẹp hơn, cậu hiểu không? Trong khoảng thời gian này hai cậu có thể học thêm mấy môn thư giãn đầu óc như ngồi thiền, yoga hoặc là mấy môn nghệ thuật thi ca nhạc hoạ gì đó, cũng coi như là thanh lọc tâm hồn đi. Cậu có lo lắng, có gây áp lực cho cả hai bên nữa thì cũng không đẩy nhanh quá trình lành bệnh của cậu ấy được. Nghĩ thoáng lên, không được căng thẳng cũng đừng sợ hãi, được không?”
Bình luận
“Những kí ức dù có đau thương hay vui vẻ cũng đều rất quan trọng đối với một người, nhưng đó không phải tất cả lẽ sống. Cậu ấy còn khoẻ mạnh, còn đủ nhận thức cũng rất may mắn rồi. Mất đi thì tìm, mà không tìm được thì cũng có thể tạo ra những kí ức mới tốt đẹp hơn, cậu hiểu không? Trong khoảng thời gian này hai cậu có thể học thêm mấy môn thư giãn đầu óc như ngồi thiền, yoga hoặc là mấy môn nghệ thuật thi ca nhạc hoạ gì đó, cũng coi như là thanh lọc tâm hồn đi. Cậu có lo lắng, có gây áp lực cho cả hai bên nữa thì cũng không đẩy nhanh quá trình lành bệnh của cậu ấy được. Nghĩ thoáng lên, không được căng thẳng cũng đừng sợ hãi, được không?”
Bình luận
“Tôi sẽ thử ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Bình luận
“Tôi sẽ thử ạ, cảm ơn bác sĩ.”
Bình luận
“Thế nhé, trong hôm nay là bệnh nhân xuất viện về nhà tĩnh dưỡng được rồi. Về chế độ ăn thì y tá có nói với cậu chưa? Có thắc mắc gì không?”
Bình luận
“Thế nhé, trong hôm nay là bệnh nhân xuất viện về nhà tĩnh dưỡng được rồi. Về chế độ ăn thì y tá có nói với cậu chưa? Có thắc mắc gì không?”
Bình luận
“Tôi đã hỏi kỹ rồi, cũng không có gì thắc mắc đâu ạ. Chào bác sĩ.” Edward cúi đầu khi vị bác sĩ phụ trách Edwin ra khỏi cửa. Cho đến khi ông đã đi một đoạn xa đủ để không nghe được tiếng gì từ phòng bệnh, cậu mới sập cửa lại.
Bình luận
“Tôi đã hỏi kỹ rồi, cũng không có gì thắc mắc đâu ạ. Chào bác sĩ.” Edward cúi đầu khi vị bác sĩ phụ trách Edwin ra khỏi cửa. Cho đến khi ông đã đi một đoạn xa đủ để không nghe được tiếng gì từ phòng bệnh, cậu mới sập cửa lại.
Bình luận
Edwin vẫn đang thong thả ngồi bên giường thư giãn, anh nhìn ngắm lọ hoa trên bàn nhỏ một cách hứng thú. Đó là một bó hoa Linh Lan trắng muốt, dù được cắm trong chiếc lọ không đẹp lắm, chúng trông vẫn cứ đáng yêu và thuần khiết lạ kỳ. Theo lời Edward, đó là bó hoa anh đặt mua từ trước, nhưng trên đường đi lấy thì bất ngờ gặp tai nạn nên không kịp cầm về. May mắn là người chủ tiệm chăm sóc chúng rất tốt, Edward phải đến mấy hôm sau mới ghé lấy mà chúng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ héo tàn.
Bình luận
Edwin vẫn đang thong thả ngồi bên giường thư giãn, anh nhìn ngắm lọ hoa trên bàn nhỏ một cách hứng thú. Đó là một bó hoa Linh Lan trắng muốt, dù được cắm trong chiếc lọ không đẹp lắm, chúng trông vẫn cứ đáng yêu và thuần khiết lạ kỳ. Theo lời Edward, đó là bó hoa anh đặt mua từ trước, nhưng trên đường đi lấy thì bất ngờ gặp tai nạn nên không kịp cầm về. May mắn là người chủ tiệm chăm sóc chúng rất tốt, Edward phải đến mấy hôm sau mới ghé lấy mà chúng vẫn chưa có dấu hiệu sẽ héo tàn.
Bình luận
Những bông hoa trông như quả chuông nhỏ trắng ngần, dưới ánh nắng dìu dịu trông càng long lanh, tựa như những thiên sứ nhỏ khiến người ta cảm thấy vui lòng. Tuy vậy, Edwin cũng khó mà vui được lâu vì còn phải để tâm đến ý nghĩa đằng sau của chúng. Hoa Linh Lan trắng tượng trưng cho lời xin lỗi và mong muốn bắt đầu lại, không biết là vô tình hay cố ý mà trước đó anh lại chọn loại hoa này nhưng xét tình hình thì có vẻ chỗ hoa này là để làm dịu sự căng thẳng giữa hai bên.
Bình luận
Những bông hoa trông như quả chuông nhỏ trắng ngần, dưới ánh nắng dìu dịu trông càng long lanh, tựa như những thiên sứ nhỏ khiến người ta cảm thấy vui lòng. Tuy vậy, Edwin cũng khó mà vui được lâu vì còn phải để tâm đến ý nghĩa đằng sau của chúng. Hoa Linh Lan trắng tượng trưng cho lời xin lỗi và mong muốn bắt đầu lại, không biết là vô tình hay cố ý mà trước đó anh lại chọn loại hoa này nhưng xét tình hình thì có vẻ chỗ hoa này là để làm dịu sự căng thẳng giữa hai bên.
Bình luận
Edwin đang chăm chú ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh ấy thì một sắc xám nhạt lọt vào tầm mắt anh, đó là màu áo sơ mi của Edward. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, cầm một quả cam lên để gọt. Có vẻ như cậu đã bị ám ảnh bởi lời khuyên ăn uống thanh đạm, bổ dưỡng và dùng thêm hoa quả từ bác sĩ nên chỉ trong vòng gần hai ngày, túi cam, táo mà cậu mang đi từ nhà đã cạn tới đáy. Trong trí nhớ của Edwin, đĩa hoa quả trên bàn chưa bao giờ để trống, cứ hết lại đầy. Dù vậy, anh cũng không cảm thấy ngán vì chỗ hoa quả đó thực sự rất ngon, chắc chắn đã được Edward chọn lựa rất kỹ càng.
Bình luận
Edwin đang chăm chú ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh ấy thì một sắc xám nhạt lọt vào tầm mắt anh, đó là màu áo sơ mi của Edward. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, cầm một quả cam lên để gọt. Có vẻ như cậu đã bị ám ảnh bởi lời khuyên ăn uống thanh đạm, bổ dưỡng và dùng thêm hoa quả từ bác sĩ nên chỉ trong vòng gần hai ngày, túi cam, táo mà cậu mang đi từ nhà đã cạn tới đáy. Trong trí nhớ của Edwin, đĩa hoa quả trên bàn chưa bao giờ để trống, cứ hết lại đầy. Dù vậy, anh cũng không cảm thấy ngán vì chỗ hoa quả đó thực sự rất ngon, chắc chắn đã được Edward chọn lựa rất kỹ càng.
Bình luận
Anh cầm lên một múi cam chưa tách màng, dùng tăm cẩn thận rạch những xơ trắng rồi chọc nhẹ lên gò má của người đang chăm chú gọt vỏ cam:
Bình luận
Anh cầm lên một múi cam chưa tách màng, dùng tăm cẩn thận rạch những xơ trắng rồi chọc nhẹ lên gò má của người đang chăm chú gọt vỏ cam:
Bình luận
“Cậu cũng ăn một miếng nhé?”
Bình luận
“Cậu cũng ăn một miếng nhé?”
Bình luận
“Hả? À vâng, cảm ơn anh.” Edward ngừng tay dao, cầm lấy miếng cam được tách xơ mịn màng kia, “Anh cũng ăn đi, để lâu nó khô với đắng lắm.”
Bình luận
“Hả? À vâng, cảm ơn anh.” Edward ngừng tay dao, cầm lấy miếng cam được tách xơ mịn màng kia, “Anh cũng ăn đi, để lâu nó khô với đắng lắm.”
Bình luận
Edwin chiều theo ý cậu mà cầm lên một múi cam, nhưng chưa ăn ngay:
Bình luận
Edwin chiều theo ý cậu mà cầm lên một múi cam, nhưng chưa ăn ngay:
Bình luận
“Cậu gọt từ từ thôi, tôi chưa kịp nhai thì cậu đã lại gọt thêm một quả nữa rồi.”
Bình luận
“Cậu gọt từ từ thôi, tôi chưa kịp nhai thì cậu đã lại gọt thêm một quả nữa rồi.”
Bình luận
“Không sao đâu, anh ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, đừng cố.” Edward bật cười, nhưng động tác gọt vỏ cũng chậm lại, “Chỗ hoa quả chưa ăn hết tôi cũng mang về nhà được mà.”
Bình luận
“Không sao đâu, anh ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, đừng cố.” Edward bật cười, nhưng động tác gọt vỏ cũng chậm lại, “Chỗ hoa quả chưa ăn hết tôi cũng mang về nhà được mà.”
Bình luận
Edward định cầm thêm một quả cam nhưng rồi lại đặt xuống bàn, lật áo khoác lên để tìm thứ gì đó. Sau khi lục hết mấy túi áo, cậu mới lấy ra một chiếc điện thoại có vài vết xước trên màn hình.
Bình luận
Edward định cầm thêm một quả cam nhưng rồi lại đặt xuống bàn, lật áo khoác lên để tìm thứ gì đó. Sau khi lục hết mấy túi áo, cậu mới lấy ra một chiếc điện thoại có vài vết xước trên màn hình.
Bình luận
“Tôi quên khuấy đi mất, điện thoại của anh này, Edwin.”
Bình luận
“Tôi quên khuấy đi mất, điện thoại của anh này, Edwin.”
Bình luận
“Cảm ơn cậu nhé.” Edwin đưa tay nhận lấy. Trải qua va đập mạnh, chiếc điện thoại lành lặn giờ đây không chỗ nào là không có vết xước. May mắn là khi anh thử khởi động lại, màn hình vẫn sáng lên, “Hình như cái này gần đây tôi mới mua.”
Bình luận
“Cảm ơn cậu nhé.” Edwin đưa tay nhận lấy. Trải qua va đập mạnh, chiếc điện thoại lành lặn giờ đây không chỗ nào là không có vết xước. May mắn là khi anh thử khởi động lại, màn hình vẫn sáng lên, “Hình như cái này gần đây tôi mới mua.”
Bình luận
Edward đang dọn vỏ cam thì nghe thấy Edwin thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên xen lẫn hào hứng. Cậu tò mò ngẩng đầu lên:
Bình luận
Edward đang dọn vỏ cam thì nghe thấy Edwin thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên xen lẫn hào hứng. Cậu tò mò ngẩng đầu lên:
Bình luận
“Gì thế Edwin?”
Bình luận
“Gì thế Edwin?”
Bình luận
“Xem này.” Edwin chìa cho cậu xem hình nền điện thoại. Thấy khuôn mặt vốn điềm tĩnh của cậu thoáng cứng đờ rồi ửng đỏ, ý cười trên khóe môi anh lại càng đậm hơn.
Bình luận
“Xem này.” Edwin chìa cho cậu xem hình nền điện thoại. Thấy khuôn mặt vốn điềm tĩnh của cậu thoáng cứng đờ rồi ửng đỏ, ý cười trên khóe môi anh lại càng đậm hơn.
Bình luận
Hình nền khoá điện thoại của Edwin không ngờ lại là một bức ảnh chụp đúng lúc cậu đang nấu cơm. Có lẽ khi đó vì quá tập trung nên cậu không hề biết rằng Edwin đang chụp hình. Dù là chụp lén, nhưng quả thật đó vẫn là tấm ảnh đẹp không gì để bắt lỗi từ bố cục hay căn góc chụp. Edward ngoài mặt bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong lòng cậu đang nung nấu một ý định, rằng khi Edwin nhớ lại cậu sẽ bắt anh giao nộp tất cả ảnh chụp và tranh vẽ cậu vào lúc cậu không để ý, cũng như nói chuyện rõ ràng về việc nên đặt cái gì làm màn hình khoá.
Bình luận
Hình nền khoá điện thoại của Edwin không ngờ lại là một bức ảnh chụp đúng lúc cậu đang nấu cơm. Có lẽ khi đó vì quá tập trung nên cậu không hề biết rằng Edwin đang chụp hình. Dù là chụp lén, nhưng quả thật đó vẫn là tấm ảnh đẹp không gì để bắt lỗi từ bố cục hay căn góc chụp. Edward ngoài mặt bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong lòng cậu đang nung nấu một ý định, rằng khi Edwin nhớ lại cậu sẽ bắt anh giao nộp tất cả ảnh chụp và tranh vẽ cậu vào lúc cậu không để ý, cũng như nói chuyện rõ ràng về việc nên đặt cái gì làm màn hình khoá.
Bình luận
Kỳ thực tấm ảnh chụp này vẫn còn khá bình thường so với tấm ảnh mà Edwin cài làm hình nền trước đây. Anh từng để một tấm ảnh chụp cậu đang ngủ lên màn hình khoá nhưng sau khi suy tính một cách cẩn thận, anh mới quyết định đổi sang một tấm khác. Nếu thấy ảnh cũ, có lẽ Edward chưa chắc đã giữ được bình tĩnh.
Bình luận
Kỳ thực tấm ảnh chụp này vẫn còn khá bình thường so với tấm ảnh mà Edwin cài làm hình nền trước đây. Anh từng để một tấm ảnh chụp cậu đang ngủ lên màn hình khoá nhưng sau khi suy tính một cách cẩn thận, anh mới quyết định đổi sang một tấm khác. Nếu thấy ảnh cũ, có lẽ Edward chưa chắc đã giữ được bình tĩnh.
Bình luận
Edwin thì có vẻ hào hứng hơn nhiều, anh nhìn ngắm bức ảnh chăm chú, còn tiện thể trêu cậu:
Bình luận
Edwin thì có vẻ hào hứng hơn nhiều, anh nhìn ngắm bức ảnh chăm chú, còn tiện thể trêu cậu:
Bình luận
“Đẹp đấy chứ. Cậu thực sự ăn ảnh lắm đấy.”
Bình luận
“Đẹp đấy chứ. Cậu thực sự ăn ảnh lắm đấy.”
Bình luận
“Không thể nói vậy được. Anh căn góc chụp cũng khéo lắm.” Edward nguýt anh một cái
Bình luận
“Không thể nói vậy được. Anh căn góc chụp cũng khéo lắm.” Edward nguýt anh một cái
Bình luận
“Cậu lại khiêm tốn rồi. Góc nào của cậu chẳng đẹp.” Edwin nhận ra ý mỉa mai của Edward nhưng làm như không rõ. Anh định mở khoá để kiểm tra dữ liệu bên trong. Đáng lẽ có thể quét vân tay nhưng anh lại muốn thử mật khẩu, “Này nhóc, ngày sinh của cậu là ngày nào?”
Bình luận
“Cậu lại khiêm tốn rồi. Góc nào của cậu chẳng đẹp.” Edwin nhận ra ý mỉa mai của Edward nhưng làm như không rõ. Anh định mở khoá để kiểm tra dữ liệu bên trong. Đáng lẽ có thể quét vân tay nhưng anh lại muốn thử mật khẩu, “Này nhóc, ngày sinh của cậu là ngày nào?”
Bình luận
“Ngày hai mươi mốt tháng sáu, có chuyện gì vậy?” Edward đã dọn xong chỗ vỏ hoa quả, chuyển sang dọn quần áo và mấy món đồ lặt vặt mang từ nhà đi.
Bình luận
“Ngày hai mươi mốt tháng sáu, có chuyện gì vậy?” Edward đã dọn xong chỗ vỏ hoa quả, chuyển sang dọn quần áo và mấy món đồ lặt vặt mang từ nhà đi.
Bình luận
Edwin thử nhập một dãy số, ngay lập tức điện thoại được mở khoá:
Bình luận
Edwin thử nhập một dãy số, ngay lập tức điện thoại được mở khoá:
Bình luận
“Không có gì, tôi hỏi để nhập mật khẩu thôi.”
Bình luận
“Không có gì, tôi hỏi để nhập mật khẩu thôi.”
Bình luận
Edward cất gọn hộp đàn vĩ cầm của Edwin lại rồi đặt bên cạnh anh một bộ quần áo còn thoang thoảng hương thơm. Lúc cúi xuống cậu tranh thủ liếc qua xem rốt cuộc anh đã cài ảnh gì làm màn hình chính:
Bình luận
Edward cất gọn hộp đàn vĩ cầm của Edwin lại rồi đặt bên cạnh anh một bộ quần áo còn thoang thoảng hương thơm. Lúc cúi xuống cậu tranh thủ liếc qua xem rốt cuộc anh đã cài ảnh gì làm màn hình chính:
Bình luận
“Mà sao anh biết ngày sinh của tôi là mật khẩu?”
Bình luận
“Mà sao anh biết ngày sinh của tôi là mật khẩu?”
Bình luận
“Tôi đoán thế. Nếu ngày sinh của cậu không phải thì có lẽ sẽ là thứ tự của từng chữ cái đầu tên cậu trong bảng chữ cái thôi. Thậm chí không phải tiếng Anh thì sẽ là tiếng La tinh.” Edwin nhún vai. Mấy ngày này điện thoại của anh có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nhưng cũng không có việc gì đáng ngại lắm, “Cậu giúp tôi liên lạc với thư ký riêng đấy à? Nếu không cô ả đã gọi cháy sim điện thoại.”
Bình luận
“Tôi đoán thế. Nếu ngày sinh của cậu không phải thì có lẽ sẽ là thứ tự của từng chữ cái đầu tên cậu trong bảng chữ cái thôi. Thậm chí không phải tiếng Anh thì sẽ là tiếng La tinh.” Edwin nhún vai. Mấy ngày này điện thoại của anh có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nhưng cũng không có việc gì đáng ngại lắm, “Cậu giúp tôi liên lạc với thư ký riêng đấy à? Nếu không cô ả đã gọi cháy sim điện thoại.”
Bình luận
“Đúng vậy. Ngay hôm sau không thấy anh cô ấy đã gọi cho tôi rồi.” Edward đặt mấy chiếc túi vào cùng một chỗ, “May cho anh đấy Edwin, hiện giờ công ty anh vẫn đang vận hành bình thường, chưa có việc hệ trọng gì cần anh trực tiếp điều hành cả.”
Bình luận
“Đúng vậy. Ngay hôm sau không thấy anh cô ấy đã gọi cho tôi rồi.” Edward đặt mấy chiếc túi vào cùng một chỗ, “May cho anh đấy Edwin, hiện giờ công ty anh vẫn đang vận hành bình thường, chưa có việc hệ trọng gì cần anh trực tiếp điều hành cả.”
Bình luận
“Cậu xin nghỉ phép hộ tôi mấy ngày đấy?”
Bình luận
“Cậu xin nghỉ phép hộ tôi mấy ngày đấy?”
Bình luận
“Năm ngày thôi.” Edward nhún vai, “Nghỉ nhiều quá tôi sợ anh mọc nấm mốc.”
Bình luận
“Năm ngày thôi.” Edward nhún vai, “Nghỉ nhiều quá tôi sợ anh mọc nấm mốc.”
Bình luận
Nói rồi, cậu vặn tay nắm cửa, dặn dò anh mấy câu trước khi đi:
Bình luận
Nói rồi, cậu vặn tay nắm cửa, dặn dò anh mấy câu trước khi đi:
Bình luận
“Tôi đi làm thủ tục xuất viện đây. Anh thay quần áo đi rồi bọn mình về nhà.”
Bình luận
“Tôi đi làm thủ tục xuất viện đây. Anh thay quần áo đi rồi bọn mình về nhà.”
Bình luận
Edwin nhìn bộ quần áo được giặt sạch sẽ và gấp vuông vắn trên giường, bỗng dưng cảm thấy không nỡ cầm lên chút nào. Vải áo có chút sờn nhưng trông vẫn rất tinh tươm, thậm chí cổ áo vẫn còn cứng như thể mới được hồ từ hôm qua, hoàn toàn không có dấu vết quăn queo. Ngón tay anh lướt nhẹ trên mặt vải, Edward gấp quần áo vuông vắn đến mức người ta sẽ cảm thấy tội lỗi khi mở chúng ra. Dù vậy, anh cũng nhanh chóng cởi áo bệnh nhân ra để lại bên giường rồi thay áo mới vào.
Bình luận
Edwin nhìn bộ quần áo được giặt sạch sẽ và gấp vuông vắn trên giường, bỗng dưng cảm thấy không nỡ cầm lên chút nào. Vải áo có chút sờn nhưng trông vẫn rất tinh tươm, thậm chí cổ áo vẫn còn cứng như thể mới được hồ từ hôm qua, hoàn toàn không có dấu vết quăn queo. Ngón tay anh lướt nhẹ trên mặt vải, Edward gấp quần áo vuông vắn đến mức người ta sẽ cảm thấy tội lỗi khi mở chúng ra. Dù vậy, anh cũng nhanh chóng cởi áo bệnh nhân ra để lại bên giường rồi thay áo mới vào.
Bình luận
Mùi hương thơm mát nhè nhẹ cứ thoảng quanh mũi khi Edwin khoác áo lên người. Anh hít thêm mấy hơi, cố nhớ ra loại nước giặt có mùi hương tương tự nhưng cũng đành bó tay. Có lẽ Edward đã dùng túi hương để xông quần áo chứ không phải nước xả vải. Mùi bạc hà man mát khiến anh bỗng cảm thấy bình yên đến lạ. Edwin cài nốt khuy cuối cùng rồi nhanh nhẹn thu dọn những thứ còn lại, anh đang cảm thấy thực sự vô cùng hứng thú và tò mò về cuộc sống của hai người họ trước đây.
Bình luận
Mùi hương thơm mát nhè nhẹ cứ thoảng quanh mũi khi Edwin khoác áo lên người. Anh hít thêm mấy hơi, cố nhớ ra loại nước giặt có mùi hương tương tự nhưng cũng đành bó tay. Có lẽ Edward đã dùng túi hương để xông quần áo chứ không phải nước xả vải. Mùi bạc hà man mát khiến anh bỗng cảm thấy bình yên đến lạ. Edwin cài nốt khuy cuối cùng rồi nhanh nhẹn thu dọn những thứ còn lại, anh đang cảm thấy thực sự vô cùng hứng thú và tò mò về cuộc sống của hai người họ trước đây.
Bình luận
Vì vết thương trên đầu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Edwin đành ngồi ghế phó lái để Edward cầm vô lăng. Chiếc xe anh quen đi đã bị hỏng khá nặng sau vụ tai nạn nên hiện giờ đành phải dùng tạm chiếc dự phòng vốn có kích cỡ to hơn và thường chỉ được đem ra khi đi công tác xa hoặc đi cắm trại với bạn bè. Edwin nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế, chăm chú nhìn ngắm xâu vỏ sò trang trí dưới gương sau.
Bình luận
Vì vết thương trên đầu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên Edwin đành ngồi ghế phó lái để Edward cầm vô lăng. Chiếc xe anh quen đi đã bị hỏng khá nặng sau vụ tai nạn nên hiện giờ đành phải dùng tạm chiếc dự phòng vốn có kích cỡ to hơn và thường chỉ được đem ra khi đi công tác xa hoặc đi cắm trại với bạn bè. Edwin nhẹ nhàng tựa đầu vào ghế, chăm chú nhìn ngắm xâu vỏ sò trang trí dưới gương sau.
Bình luận
Những miếng vỏ sò treo trên đó đều có màu xanh, chỉ khác là có chiếc màu da trời, cũng có chiếc màu trong như ngọc. Mỗi khi đung đưa chúng sẽ tạo thành âm thanh trong trẻo vui tai. Nhưng theo như những gì anh nhớ thì anh chưa từng thấy chuỗi trang trí này trên xe bao giờ, vậy thì nó được thêm vào khi anh và Edward quen nhau.
Bình luận
Những miếng vỏ sò treo trên đó đều có màu xanh, chỉ khác là có chiếc màu da trời, cũng có chiếc màu trong như ngọc. Mỗi khi đung đưa chúng sẽ tạo thành âm thanh trong trẻo vui tai. Nhưng theo như những gì anh nhớ thì anh chưa từng thấy chuỗi trang trí này trên xe bao giờ, vậy thì nó được thêm vào khi anh và Edward quen nhau.
Bình luận
Nhận ra thắc mắc của anh, Edward nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang giải thích:
Bình luận
Nhận ra thắc mắc của anh, Edward nhân lúc dừng đèn đỏ quay sang giải thích:
Bình luận
“Chuỗi vỏ sò đó mua lúc bọn mình đi dạo bờ biển, cũng được mấy tháng rồi.”
Bình luận
“Chuỗi vỏ sò đó mua lúc bọn mình đi dạo bờ biển, cũng được mấy tháng rồi.”
Bình luận
Cậu cẩn thận giữ vô lăng cho đến khi vào phần đường không quá đông đúc rồi mới kể tiếp:
Bình luận
Cậu cẩn thận giữ vô lăng cho đến khi vào phần đường không quá đông đúc rồi mới kể tiếp:
Bình luận
“Hôm ấy tự dưng anh hứng chí đi du lịch, thế là nhân lúc nghỉ phép lái xe đi luôn.” Sực nhớ ra chuyện gì đó, Edward khẽ cười, “Anh lái một mạch hơn năm tiếng đồng hồ mà khí thế vẫn cứ hừng hực, làm tôi sợ là lúc ở với nhau anh bị tù túng quá.”
Bình luận
“Hôm ấy tự dưng anh hứng chí đi du lịch, thế là nhân lúc nghỉ phép lái xe đi luôn.” Sực nhớ ra chuyện gì đó, Edward khẽ cười, “Anh lái một mạch hơn năm tiếng đồng hồ mà khí thế vẫn cứ hừng hực, làm tôi sợ là lúc ở với nhau anh bị tù túng quá.”
Bình luận
Chuỗi vỏ sò lại đung đưa tạo thành những âm thanh vui vui, Edwin nhìn theo sắc xanh mềm mại của chúng, thử tưởng tượng ra một chuyến đi với Edward:
Bình luận
Chuỗi vỏ sò lại đung đưa tạo thành những âm thanh vui vui, Edwin nhìn theo sắc xanh mềm mại của chúng, thử tưởng tượng ra một chuyến đi với Edward:
Bình luận
“Chúng ta tới đâu thế.”
Bình luận
“Chúng ta tới đâu thế.”
Bình luận
“Vịnh Barafundle.” Edward xoay vô lăng, “Anh thì muốn đi biển chơi nhưng mà tôi lại ngại bơi lội, chọn tới chọn lui mới được một chỗ vừa có núi vừa có biển, mà vừa được chèo thuyền.”
Bình luận
“Vịnh Barafundle.” Edward xoay vô lăng, “Anh thì muốn đi biển chơi nhưng mà tôi lại ngại bơi lội, chọn tới chọn lui mới được một chỗ vừa có núi vừa có biển, mà vừa được chèo thuyền.”
Bình luận
“Thế là cậu chèo còn tôi bơi theo à? Được bao nhiêu dặm thế.” Edwin quay sang hỏi rồi tự bật cười vì sự ngờ nghệch trong đó.
Bình luận
“Thế là cậu chèo còn tôi bơi theo à? Được bao nhiêu dặm thế.” Edwin quay sang hỏi rồi tự bật cười vì sự ngờ nghệch trong đó.
Bình luận
“Xa phết đấy.” Edward cũng cười cười hùa theo - Đùa thôi, anh xuống bơi còn tôi ngủ trên bờ cả buổi. Sau đó bọn mình mới đi chèo thuyền với đi dạo ngắm cảnh.
Bình luận
“Xa phết đấy.” Edward cũng cười cười hùa theo - Đùa thôi, anh xuống bơi còn tôi ngủ trên bờ cả buổi. Sau đó bọn mình mới đi chèo thuyền với đi dạo ngắm cảnh.
Bình luận
“Cậu ngủ trên bờ cả buổi thật á?” Edwin tỏ vẻ ngạc nhiên, “Biển đẹp thế mà cậu không xuống à? Hơn nữa ngủ như vậy có an toàn đâu.”
Bình luận
“Cậu ngủ trên bờ cả buổi thật á?” Edwin tỏ vẻ ngạc nhiên, “Biển đẹp thế mà cậu không xuống à? Hơn nữa ngủ như vậy có an toàn đâu.”
Bình luận
“Lúc đấy anh bảo tôi cứ ngủ thoải mái, có gì anh để ý giúp cho mà.” Edward nhìn anh như thể đó là chuyện đương nhiên, “Gió trên bờ mát lắm, mà cũng yên tĩnh. Tiếng sóng thì cứ như hát ru ấy. Tôi xuống bơi còn sợ chết đuối vì ngủ quên.”
Bình luận
“Lúc đấy anh bảo tôi cứ ngủ thoải mái, có gì anh để ý giúp cho mà.” Edward nhìn anh như thể đó là chuyện đương nhiên, “Gió trên bờ mát lắm, mà cũng yên tĩnh. Tiếng sóng thì cứ như hát ru ấy. Tôi xuống bơi còn sợ chết đuối vì ngủ quên.”
Bình luận
Cậu bật cười trước ý nghĩ vừa nảy ra:
Bình luận
Cậu bật cười trước ý nghĩ vừa nảy ra:
Bình luận
“Thực ra cũng tại vì mấy hôm trước tôi thức khuya nhiều quá nên chỉ nghĩ đến việc ngủ. Nói nghe hơi ngại chứ hôm đó tôi ngủ say như chết ấy.”
Bình luận
“Thực ra cũng tại vì mấy hôm trước tôi thức khuya nhiều quá nên chỉ nghĩ đến việc ngủ. Nói nghe hơi ngại chứ hôm đó tôi ngủ say như chết ấy.”
Bình luận
“Kể ra thì cậu cũng tài thật đấy. Ngộ nhỡ có ai thấy cậu quyến rũ quá rồi nhặt cậu đi mất thì tôi có tìm đằng trời. Tiếng sóng thì to còn cậu thì ngủ không biết gì.” Edwin đưa tay gẩy gẩy chuỗi vỏ sò
Bình luận
“Kể ra thì cậu cũng tài thật đấy. Ngộ nhỡ có ai thấy cậu quyến rũ quá rồi nhặt cậu đi mất thì tôi có tìm đằng trời. Tiếng sóng thì to còn cậu thì ngủ không biết gì.” Edwin đưa tay gẩy gẩy chuỗi vỏ sò
Bình luận
“Thế mà bây giờ tôi vẫn bình yên vô sự này, có nghĩa là tôi không đủ quyến rũ à.” Edward bật cười đáp lại. Nhưng nhận ra mình có vẻ đang cạnh khoé lời khen thiện ý của Edwin, cậu sửa lại, “Thực ra tôi vẫn cảnh giác mà, có người nhấc lên là tôi biết ngay.”
Bình luận
“Thế mà bây giờ tôi vẫn bình yên vô sự này, có nghĩa là tôi không đủ quyến rũ à.” Edward bật cười đáp lại. Nhưng nhận ra mình có vẻ đang cạnh khoé lời khen thiện ý của Edwin, cậu sửa lại, “Thực ra tôi vẫn cảnh giác mà, có người nhấc lên là tôi biết ngay.”
Bình luận
Cậu lái câu chuyện đi hướng khác:
Bình luận
Cậu lái câu chuyện đi hướng khác:
Bình luận
“Nhìn kìa Edwin, sắp về đến nhà rồi.”
Bình luận
“Nhìn kìa Edwin, sắp về đến nhà rồi.”
Bình luận
Quả vậy, chiếc xe đã vào đến gần chỗ gửi. Sau khi đỗ vào vị trí cố định, Edward tắt máy rồi nhanh chóng xuống mở cửa cho Edwin, tiếc là khi cậu chạy sang cửa bên kia thì anh đã xuống xe, còn tiện thể mở cửa sau lấy mấy túi đồ. Edward cười trừ, cậu đáng lẽ không nên hi vọng rằng Edwin sẽ ngồi yên trên xe chờ cậu mở hộ cửa.
Bình luận
Quả vậy, chiếc xe đã vào đến gần chỗ gửi. Sau khi đỗ vào vị trí cố định, Edward tắt máy rồi nhanh chóng xuống mở cửa cho Edwin, tiếc là khi cậu chạy sang cửa bên kia thì anh đã xuống xe, còn tiện thể mở cửa sau lấy mấy túi đồ. Edward cười trừ, cậu đáng lẽ không nên hi vọng rằng Edwin sẽ ngồi yên trên xe chờ cậu mở hộ cửa.
Bình luận
Suốt cả quãng đường từ bãi đỗ xe về đến nhà, Edwin kiên quyết xách hết tất cả hành lí dù Edward đã ngỏ lời bảo anh đưa bớt sang cho cậu. Nhìn theo bóng người cao lớn, đầu cuốn băng nhưng tay xách nách mang còn nhiều hơn cả cậu, Edward chỉ thở dài rồi cầm chắc bó hoa Linh Lan trong tay.
Bình luận
Suốt cả quãng đường từ bãi đỗ xe về đến nhà, Edwin kiên quyết xách hết tất cả hành lí dù Edward đã ngỏ lời bảo anh đưa bớt sang cho cậu. Nhìn theo bóng người cao lớn, đầu cuốn băng nhưng tay xách nách mang còn nhiều hơn cả cậu, Edward chỉ thở dài rồi cầm chắc bó hoa Linh Lan trong tay.
Bình luận
Hippocrates có vẻ mong nhớ lâu lắm rồi. Cửa vừa bật mở, nó đã ló đầu ra rồi kêu liên hồi khi thấy hai bóng dáng quen thuộc. Dù đã nghe kể từ trước, Edwin vẫn cảm thấy nhóc mèo này ngộ nghĩnh đến kỳ cục.
Bình luận
Hippocrates có vẻ mong nhớ lâu lắm rồi. Cửa vừa bật mở, nó đã ló đầu ra rồi kêu liên hồi khi thấy hai bóng dáng quen thuộc. Dù đã nghe kể từ trước, Edwin vẫn cảm thấy nhóc mèo này ngộ nghĩnh đến kỳ cục.
Bình luận
Anh chuyển chỗ túi sang một bên tay, tay còn lại bế Hippocrates lên. Con mèo mun nằm vừa đủ trong tay anh, nó híp mắt gầm gừ đầy thoả mãn. Edwin đưa mắt nhìn quanh nhà, trong đầu chợt thoáng một cảm nghĩ.
Bình luận
Anh chuyển chỗ túi sang một bên tay, tay còn lại bế Hippocrates lên. Con mèo mun nằm vừa đủ trong tay anh, nó híp mắt gầm gừ đầy thoả mãn. Edwin đưa mắt nhìn quanh nhà, trong đầu chợt thoáng một cảm nghĩ.