Edward ngả người về phía trước, chăm chú nhìn ngắm Edwin đang chơi đàn, ngón tay thậm chí còn gõ theo nhịp. Những người không biết thì còn tưởng cậu đang chìm đắm vào âm nhạc, nhưng thực ra cậu đang chìm đắm vào Edwin. Anh giống như quên đi mọi thứ rắc rối xung quanh, chỉ tập trung biểu diễn tốt nhất có thể, có lẽ anh đang nhân cơ hội này để giải tỏa chỗ cảm xúc tích tụ, cậu nghĩ vậy rồi thở dài. Rõ ràng có thể nói nhưng không chịu nói, nhất định phải chọn cách đi đường vòng, giải quyết vấn đề tâm lý bằng những cách thức gián tiếp rồi tự lừa mình dối mình rằng mọi chuyện vẫn ổn, Edward ngẫm nghĩ, người trưởng thành nào rồi cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này, nhưng người ta thì chủ động tìm cách giải quyết, còn Edwin thì cứ để im cho nó thành bệnh mãn tính, đến mức khó mà xử lý dứt điểm.
Bình luận
Edward ngả người về phía trước, chăm chú nhìn ngắm Edwin đang chơi đàn, ngón tay thậm chí còn gõ theo nhịp. Những người không biết thì còn tưởng cậu đang chìm đắm vào âm nhạc, nhưng thực ra cậu đang chìm đắm vào Edwin. Anh giống như quên đi mọi thứ rắc rối xung quanh, chỉ tập trung biểu diễn tốt nhất có thể, có lẽ anh đang nhân cơ hội này để giải tỏa chỗ cảm xúc tích tụ, cậu nghĩ vậy rồi thở dài. Rõ ràng có thể nói nhưng không chịu nói, nhất định phải chọn cách đi đường vòng, giải quyết vấn đề tâm lý bằng những cách thức gián tiếp rồi tự lừa mình dối mình rằng mọi chuyện vẫn ổn, Edward ngẫm nghĩ, người trưởng thành nào rồi cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này, nhưng người ta thì chủ động tìm cách giải quyết, còn Edwin thì cứ để im cho nó thành bệnh mãn tính, đến mức khó mà xử lý dứt điểm.
Bình luận
Thậm chí anh ấy còn không nghĩ đây là vấn đề, cậu thở dài.
Bình luận
Thậm chí anh ấy còn không nghĩ đây là vấn đề, cậu thở dài.
Bình luận
Giống như khi gặp một đề bài khó mà chưa giải được, cậu cứ luôn nghĩ đến vấn đề này bất cứ lúc nào có dịp dù mãi chẳng có thêm bước tiến đột phá nào. Càng tin là mình giúp được Edwin thì cậu càng suy nghĩ nhiều, mà khi không tìm ra được cách gì thì cậu lại càng thêm bực mình và bất lực. Edward vùi mặt vào lòng bàn tay, cố xua cảm giác khó chịu muốn buông xuôi đó đi.
Bình luận
Giống như khi gặp một đề bài khó mà chưa giải được, cậu cứ luôn nghĩ đến vấn đề này bất cứ lúc nào có dịp dù mãi chẳng có thêm bước tiến đột phá nào. Càng tin là mình giúp được Edwin thì cậu càng suy nghĩ nhiều, mà khi không tìm ra được cách gì thì cậu lại càng thêm bực mình và bất lực. Edward vùi mặt vào lòng bàn tay, cố xua cảm giác khó chịu muốn buông xuôi đó đi.
Bình luận
Cậu chọn ở lại bên cạnh Edwin là vì thích anh, yêu anh, muốn giúp Edwin thoát khỏi nỗi ám ảnh với việc gánh vác trách nhiệm là vì cậu không đành lòng nhìn anh mệt mỏi, Edwin đau khổ, cậu cũng sẽ buồn theo. Cậu không sinh ra để “cứu vớt” Edwin, thậm chí kể cả không có cậu, Edwin vẫn có thể sống tốt, vẫn sẽ có người yêu thương anh thật lòng. Nhưng nếu cậu rời đi, cậu sẽ thực sự cảm thấy yên lòng chứ? Đáp án tất nhiên là không phải, cậu chắc chắn sẽ còn canh cánh mãi một nỗi lo, vậy nên lựa chọn ở lại bên Edwin là vì cậu muốn thế, không phải anh cần. Cậu không thể buông xuôi lúc này được, không phải là vì Edwin hay ai cả, là vì chính cậu.
Bình luận
Cậu chọn ở lại bên cạnh Edwin là vì thích anh, yêu anh, muốn giúp Edwin thoát khỏi nỗi ám ảnh với việc gánh vác trách nhiệm là vì cậu không đành lòng nhìn anh mệt mỏi, Edwin đau khổ, cậu cũng sẽ buồn theo. Cậu không sinh ra để “cứu vớt” Edwin, thậm chí kể cả không có cậu, Edwin vẫn có thể sống tốt, vẫn sẽ có người yêu thương anh thật lòng. Nhưng nếu cậu rời đi, cậu sẽ thực sự cảm thấy yên lòng chứ? Đáp án tất nhiên là không phải, cậu chắc chắn sẽ còn canh cánh mãi một nỗi lo, vậy nên lựa chọn ở lại bên Edwin là vì cậu muốn thế, không phải anh cần. Cậu không thể buông xuôi lúc này được, không phải là vì Edwin hay ai cả, là vì chính cậu.
Bình luận
Cậu cần Edwin, nên mới chọn đưa tay ra để anh nắm lấy mà thôi.
Bình luận
Cậu cần Edwin, nên mới chọn đưa tay ra để anh nắm lấy mà thôi.
Bình luận
Những phụ huynh khác có vẻ cũng chú ý tới cậu, dù sao thì không ai đang nghe nhạc bình thường lại có tư thế đó cả. Người mẹ trẻ khi nãy vỗ nhẹ vai cậu, lịch sự hỏi thăm:
Bình luận
Những phụ huynh khác có vẻ cũng chú ý tới cậu, dù sao thì không ai đang nghe nhạc bình thường lại có tư thế đó cả. Người mẹ trẻ khi nãy vỗ nhẹ vai cậu, lịch sự hỏi thăm:
Bình luận
“Cậu à, còn ổn chứ?”
Bình luận
“Cậu à, còn ổn chứ?”
Bình luận
Edward ngẩng đầu dậy, thấy tất cả những người ngồi cùng dãy ghế đang nhìn cậu với vẻ lo lắng thì ngại ngùng điều chỉnh lại biểu cảm cho bình thường rồi đáp lại:
Bình luận
Edward ngẩng đầu dậy, thấy tất cả những người ngồi cùng dãy ghế đang nhìn cậu với vẻ lo lắng thì ngại ngùng điều chỉnh lại biểu cảm cho bình thường rồi đáp lại:
Bình luận
“À, không sao đâu ạ. Tôi vẫn ổn lắm, cảm ơn mọi người nhiều.”
Bình luận
“À, không sao đâu ạ. Tôi vẫn ổn lắm, cảm ơn mọi người nhiều.”
Bình luận
“Cậu hẳn là đang rất lo lắng cho cậu nhạc công kia nhỉ? Chúng tôi cũng hiểu mà. Ai ở trong tình trạng này cũng thấy như vậy hết.” Một người đàn ông khác ân cần vỗ vai cậu, “Lúc con gái tôi mới nhập viện tôi cũng hoảng sợ lắm, nhưng rồi phải quen thôi. Chính mình còn như vậy thì làm sao người thân của mình yên tâm dưỡng bệnh được, phải vậy không?”
Bình luận
“Cậu hẳn là đang rất lo lắng cho cậu nhạc công kia nhỉ? Chúng tôi cũng hiểu mà. Ai ở trong tình trạng này cũng thấy như vậy hết.” Một người đàn ông khác ân cần vỗ vai cậu, “Lúc con gái tôi mới nhập viện tôi cũng hoảng sợ lắm, nhưng rồi phải quen thôi. Chính mình còn như vậy thì làm sao người thân của mình yên tâm dưỡng bệnh được, phải vậy không?”
Bình luận
“À vâng ạ, cảm ơn lời khuyên của anh.” Edward cười trừ.
Bình luận
“À vâng ạ, cảm ơn lời khuyên của anh.” Edward cười trừ.
Bình luận
“Thôi nào, các con đang vui vẻ, chúng ta cũng không thể tiếp tục mấy chủ đề bi quan này được.” Một ông cụ ngồi cách cậu hai dãy ghế chủ động lái câu chuyện sang hướng tích cực hơn, nhìn phản ứng của mọi người, có vẻ ông là người chuyên pha trò để làm dịu bầu không khí, “Chồng cậu chơi nhạc hay lắm đấy, là nhạc công trong dàn nhạc nào thế?”
Bình luận
“Thôi nào, các con đang vui vẻ, chúng ta cũng không thể tiếp tục mấy chủ đề bi quan này được.” Một ông cụ ngồi cách cậu hai dãy ghế chủ động lái câu chuyện sang hướng tích cực hơn, nhìn phản ứng của mọi người, có vẻ ông là người chuyên pha trò để làm dịu bầu không khí, “Chồng cậu chơi nhạc hay lắm đấy, là nhạc công trong dàn nhạc nào thế?”
Bình luận
Ông còn mỉm cười bổ sung thêm:
Bình luận
Ông còn mỉm cười bổ sung thêm:
Bình luận
“Hồi trẻ tôi cũng là nhạc trưởng đấy. Nếu như lúc đó gặp được người như chồng cậu, chắc chắn tôi sẽ ra sức chiêu mộ về.”
Bình luận
“Hồi trẻ tôi cũng là nhạc trưởng đấy. Nếu như lúc đó gặp được người như chồng cậu, chắc chắn tôi sẽ ra sức chiêu mộ về.”
Bình luận
“Thực ra anh ấy không phải là nghệ sĩ chuyên nghiệp đâu ạ. Nghề nghiệp của anh ấy là doanh nhân cơ.” Đến nước này thì Edward đành phải giải thích, “Chơi đàn với anh ấy chỉ là sở thích thôi.”
Bình luận
“Thực ra anh ấy không phải là nghệ sĩ chuyên nghiệp đâu ạ. Nghề nghiệp của anh ấy là doanh nhân cơ.” Đến nước này thì Edward đành phải giải thích, “Chơi đàn với anh ấy chỉ là sở thích thôi.”
Bình luận
“Chỉ là sở thích thôi mà có thể rèn luyện đến thuần thục vậy sao?” Một bà mẹ khác tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Con tôi cũng học đàn, nhưng nó chỉ học chơi chơi vậy thôi. Tôi cũng bảo nó cố luyện thêm cho giỏi rồi vào dàn nhạc của trường, nhưng mà nó chẳng thèm để vào tai, chỉ thích ngồi trong phòng tự chơi đàn một mình mà thôi.”
Bình luận
“Chỉ là sở thích thôi mà có thể rèn luyện đến thuần thục vậy sao?” Một bà mẹ khác tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Con tôi cũng học đàn, nhưng nó chỉ học chơi chơi vậy thôi. Tôi cũng bảo nó cố luyện thêm cho giỏi rồi vào dàn nhạc của trường, nhưng mà nó chẳng thèm để vào tai, chỉ thích ngồi trong phòng tự chơi đàn một mình mà thôi.”
Bình luận
“Con tôi cũng thế này. Tôi bảo nó tập đàn đi cho đỡ buồn, tiện phục hồi chức năng luôn. Nhưng mà nó chỉ ngồi chơi được một lúc là lại chạy đi đan len. Lắm lúc tôi cũng không hiểu sao nó đan lắm thế, số khăn nó đan sắp bằng số tuổi của tôi rồi.” Một vị phụ huynh khác cũng phàn nàn
Bình luận
“Con tôi cũng thế này. Tôi bảo nó tập đàn đi cho đỡ buồn, tiện phục hồi chức năng luôn. Nhưng mà nó chỉ ngồi chơi được một lúc là lại chạy đi đan len. Lắm lúc tôi cũng không hiểu sao nó đan lắm thế, số khăn nó đan sắp bằng số tuổi của tôi rồi.” Một vị phụ huynh khác cũng phàn nàn
Bình luận
Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, đặt câu nói này vào hoàn cảnh bình thường thì ai cũng thấy khôi hài, nhưng với những người ở đây thì đều hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Bình luận
Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo, đặt câu nói này vào hoàn cảnh bình thường thì ai cũng thấy khôi hài, nhưng với những người ở đây thì đều hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Bình luận
Nhận ra mình vừa gợi lên không khí đau buồn, vị phụ huynh kia vội vàng chữa cháy:
Bình luận
Nhận ra mình vừa gợi lên không khí đau buồn, vị phụ huynh kia vội vàng chữa cháy:
Bình luận
“Phải rồi, cậu thanh niên này..”
Bình luận
“Phải rồi, cậu thanh niên này..”
Bình luận
“Watson ạ.” Edward quyết định giới thiệu tên họ.
Bình luận
“Watson ạ.” Edward quyết định giới thiệu tên họ.
Bình luận
“Xin lỗi, cậu Watson này, nhắc đến chuyện con cái tôi mới nhớ, các cậu có ý định có con không?”
Bình luận
“Xin lỗi, cậu Watson này, nhắc đến chuyện con cái tôi mới nhớ, các cậu có ý định có con không?”
Bình luận
Dù gì Edward và Edwin cũng là cặp đôi đồng tính duy nhất ở đây, nên mọi người không khỏi có chút tò mò:
Bình luận
Dù gì Edward và Edwin cũng là cặp đôi đồng tính duy nhất ở đây, nên mọi người không khỏi có chút tò mò:
Bình luận
“Phải rồi nhỉ, hai cậu có vẻ đã kết hôn một thời gian rồi, có lên kế hoạch có con chưa? Đừng ngại gì cả, chúng tôi không kì thị đâu.”
Bình luận
“Phải rồi nhỉ, hai cậu có vẻ đã kết hôn một thời gian rồi, có lên kế hoạch có con chưa? Đừng ngại gì cả, chúng tôi không kì thị đâu.”
Bình luận
“Nghe nói bây giờ có thể nhờ mang thai hộ hoặc nhận nuôi đấy. Không chung huyết thống cũng không vấn đề gì, cậu cứ nuôi nấng đứa trẻ cẩn thận là sẽ tốt thôi.”
Bình luận
“Nghe nói bây giờ có thể nhờ mang thai hộ hoặc nhận nuôi đấy. Không chung huyết thống cũng không vấn đề gì, cậu cứ nuôi nấng đứa trẻ cẩn thận là sẽ tốt thôi.”
Bình luận
Edward cười trừ đính chính:
Bình luận
Edward cười trừ đính chính:
Bình luận
“Không phải như mọi người nghĩ đâu ạ, chúng tôi còn chưa kết hôn nữa.”
Bình luận
“Không phải như mọi người nghĩ đâu ạ, chúng tôi còn chưa kết hôn nữa.”
Bình luận
“Vậy là mới đính hôn thôi ư? Đã lên kế hoạch làm đám cưới chưa thế?”
Bình luận
“Vậy là mới đính hôn thôi ư? Đã lên kế hoạch làm đám cưới chưa thế?”
Bình luận
Edward gãi đầu, đây là lần hiếm hoi cậu bị bối rối:
Bình luận
Edward gãi đầu, đây là lần hiếm hoi cậu bị bối rối:
Bình luận
“Cũng không phải ạ, chúng tôi còn chưa cầu hôn.”
Bình luận
“Cũng không phải ạ, chúng tôi còn chưa cầu hôn.”
Bình luận
“Vậy là vẫn đang hẹn hò à? Xin lỗi nha, tôi cảm thấy hai cậu như thể là bạn đời lâu năm ấy.” Dù có hơi bất ngờ với tin tức này nhưng cũng không ai cảm thấy mất hứng, “Trông đẹp đôi lắm đó.”
Bình luận
“Vậy là vẫn đang hẹn hò à? Xin lỗi nha, tôi cảm thấy hai cậu như thể là bạn đời lâu năm ấy.” Dù có hơi bất ngờ với tin tức này nhưng cũng không ai cảm thấy mất hứng, “Trông đẹp đôi lắm đó.”
Bình luận
“Cảm ơn mọi người ạ.” Edward đưa tay chỉnh lại cổ áo để che giấu đi sự bối rối
Bình luận
“Cảm ơn mọi người ạ.” Edward đưa tay chỉnh lại cổ áo để che giấu đi sự bối rối
Bình luận
Tiếng nói chuyện rôm rả cũng khiến Edwin đang chơi đàn chú ý đến. Anh nhìn về phía Edward, thấy cậu đang bị sự nhiệt tình của những phụ huynh bên cạnh làm cho lúng túng thì mỉm cười.
Bình luận
Tiếng nói chuyện rôm rả cũng khiến Edwin đang chơi đàn chú ý đến. Anh nhìn về phía Edward, thấy cậu đang bị sự nhiệt tình của những phụ huynh bên cạnh làm cho lúng túng thì mỉm cười.
Bình luận
“Sao tự nhiên chú lại cười ạ?” Cậu bé con đứng cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Bình luận
“Sao tự nhiên chú lại cười ạ?” Cậu bé con đứng cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Bình luận
“Không, chú không hề cười mà.” Edwin lảng sang chuyện khác, “Mấy đứa muốn nghe gì tiếp nào?”
Bình luận
“Không, chú không hề cười mà.” Edwin lảng sang chuyện khác, “Mấy đứa muốn nghe gì tiếp nào?”
Bình luận
Câu trả lời lạc đề của Edwin tất nhiên là chẳng được lòng đứa trẻ nào cả, bọn nhỏ vẫn tò mò hỏi:
Bình luận
Câu trả lời lạc đề của Edwin tất nhiên là chẳng được lòng đứa trẻ nào cả, bọn nhỏ vẫn tò mò hỏi:
Bình luận
“Có, chú cười mà, cháu thấy chú vừa nhìn chú kia vừa cười. Chú ấy vừa làm gì ạ.”
Bình luận
“Có, chú cười mà, cháu thấy chú vừa nhìn chú kia vừa cười. Chú ấy vừa làm gì ạ.”
Bình luận
“Suỵt, đừng hỏi nữa nào.” Cô bé lớn tuổi nhất ngăn cả bọn lại. Cô nhỏ giọng giải thích cho đám em út hiếu kỳ của mình, “Đó là chồng chú ấy, bọn họ nhìn nhau cười như thế là chuyện bình thường, sau này mấy đứa sẽ hiểu thôi.”
Bình luận
“Suỵt, đừng hỏi nữa nào.” Cô bé lớn tuổi nhất ngăn cả bọn lại. Cô nhỏ giọng giải thích cho đám em út hiếu kỳ của mình, “Đó là chồng chú ấy, bọn họ nhìn nhau cười như thế là chuyện bình thường, sau này mấy đứa sẽ hiểu thôi.”
Bình luận
“Nhưng bọn họ đều là con trai mà.” Một đứa nhóc khác vẫn hiếu kỳ.
Bình luận
“Nhưng bọn họ đều là con trai mà.” Một đứa nhóc khác vẫn hiếu kỳ.
Bình luận
Cô bé kia ngay lập tức đưa tay bịt miệng đứa nhỏ lại, nhìn về phía Edwin như muốn nói xin lỗi. Anh cũng nở một nụ cười để bày tỏ là không vấn đề gì rồi nhấc cây vĩ lên. Thấy Edwin không để bụng, cô nhóc mới nói thật khẽ:
Bình luận
Cô bé kia ngay lập tức đưa tay bịt miệng đứa nhỏ lại, nhìn về phía Edwin như muốn nói xin lỗi. Anh cũng nở một nụ cười để bày tỏ là không vấn đề gì rồi nhấc cây vĩ lên. Thấy Edwin không để bụng, cô nhóc mới nói thật khẽ:
Bình luận
“Con trai vẫn có thể kết hôn với nhau được, nhớ chưa? Em hỏi như thế là bất lịch sự với chú ấy đấy.”
Bình luận
“Con trai vẫn có thể kết hôn với nhau được, nhớ chưa? Em hỏi như thế là bất lịch sự với chú ấy đấy.”
Bình luận
Dù vẫn còn hơi tò mò, nhưng dưới sự nghiêm khắc của chị lớn, cậu nhóc gật đầu “vâng” một tiếng rồi thôi.
Bình luận
Dù vẫn còn hơi tò mò, nhưng dưới sự nghiêm khắc của chị lớn, cậu nhóc gật đầu “vâng” một tiếng rồi thôi.
Bình luận
Nghe được cuộc trò chuyện ấy, Edwin nở một nụ cười đầy bất lực rồi nhanh chóng kéo bản nhạc tiếp theo trước khi bị hỏi thêm bất cứ một câu nào.
Bình luận
Nghe được cuộc trò chuyện ấy, Edwin nở một nụ cười đầy bất lực rồi nhanh chóng kéo bản nhạc tiếp theo trước khi bị hỏi thêm bất cứ một câu nào.
Bình luận
Anh cứ kéo hết bản này đến bản khác cho đến hơn chín giờ rưỡi, khi bọn trẻ phải đi ngủ thì mới dừng lại. Lúc rời đi, có mấy đứa trẻ còn ngoái đầu lại vẫy tay chào anh rồi vùi mặt vào lòng người thân. Edwin nhìn theo đến khi họ rời đi, khoé môi còn hơi nhếch lên mang theo ý cười rất nhạt. Thấy vậy, Edward vỗ nhẹ vai anh:
Bình luận
Anh cứ kéo hết bản này đến bản khác cho đến hơn chín giờ rưỡi, khi bọn trẻ phải đi ngủ thì mới dừng lại. Lúc rời đi, có mấy đứa trẻ còn ngoái đầu lại vẫy tay chào anh rồi vùi mặt vào lòng người thân. Edwin nhìn theo đến khi họ rời đi, khoé môi còn hơi nhếch lên mang theo ý cười rất nhạt. Thấy vậy, Edward vỗ nhẹ vai anh:
Bình luận
“Chúng ta cũng về thôi chứ?”
Bình luận
“Chúng ta cũng về thôi chứ?”
Bình luận
“Đi thôi.” Không để Edward xách hộp đàn, anh dứt khoát tự cầm lấy rồi bước đi bên cạnh cậu. Dưới ánh đèn, cái bóng to lớn của anh như bao trùm lên Edward.
Bình luận
“Đi thôi.” Không để Edward xách hộp đàn, anh dứt khoát tự cầm lấy rồi bước đi bên cạnh cậu. Dưới ánh đèn, cái bóng to lớn của anh như bao trùm lên Edward.
Bình luận
Hai người cứ đi cạnh nhau như vậy, không một ai nói điều gì, đôi bên đều chìm đắm trong những cảm xúc riêng. Chỉ khi về đến phòng, Edwin mới bất ngờ phá vỡ bầu không khí im lặng:
Bình luận
Hai người cứ đi cạnh nhau như vậy, không một ai nói điều gì, đôi bên đều chìm đắm trong những cảm xúc riêng. Chỉ khi về đến phòng, Edwin mới bất ngờ phá vỡ bầu không khí im lặng:
Bình luận
“Cảm ơn cậu, Edward.”
Bình luận
“Cảm ơn cậu, Edward.”
Bình luận
Dừng lại một chút, anh mới tiếp tục:
Bình luận
Dừng lại một chút, anh mới tiếp tục:
Bình luận
“Hôm nay tôi thực sự rất vui đấy.”
Bình luận
“Hôm nay tôi thực sự rất vui đấy.”
Bình luận
Edward ngước nhìn anh, nửa bên mặt của Edwin được ánh trăng lành lạnh ngoài cửa sổ hắt vào khiến ánh mắt và ý cười nơi khoé môi trông càng dịu dàng. Bất giác, cậu cũng mỉm cười đáp lại một cách ngọt ngào đến mức chính cậu cũng chẳng hề nhận ra:
Bình luận
Edward ngước nhìn anh, nửa bên mặt của Edwin được ánh trăng lành lạnh ngoài cửa sổ hắt vào khiến ánh mắt và ý cười nơi khoé môi trông càng dịu dàng. Bất giác, cậu cũng mỉm cười đáp lại một cách ngọt ngào đến mức chính cậu cũng chẳng hề nhận ra:
Bình luận
“Anh vui là tốt rồi. Tôi cũng chỉ mong vậy thôi.”
Bình luận
“Anh vui là tốt rồi. Tôi cũng chỉ mong vậy thôi.”
Bình luận
Một cảm giác rùng mình chạy dọc qua các khớp xương của Edwin, anh cảm thấy lâng lâng hơi men, mặc dù trong người không có lấy một giọt rượu. Giọng nói ngọt ngào của Edward quanh quẩn bên tai anh, hòa cùng tiếng nhạc mà anh chưa dứt ra được khiến tay chân anh bủn rủn như thể sắp ngã xuống lòng hồ sâu thẳm trước mắt. Dù vậy, anh vẫn đứng vững vàng, còn có thể cúi xuống hỏi cậu:
Bình luận
Một cảm giác rùng mình chạy dọc qua các khớp xương của Edwin, anh cảm thấy lâng lâng hơi men, mặc dù trong người không có lấy một giọt rượu. Giọng nói ngọt ngào của Edward quanh quẩn bên tai anh, hòa cùng tiếng nhạc mà anh chưa dứt ra được khiến tay chân anh bủn rủn như thể sắp ngã xuống lòng hồ sâu thẳm trước mắt. Dù vậy, anh vẫn đứng vững vàng, còn có thể cúi xuống hỏi cậu:
Bình luận
“Vậy cậu có vui không?”
Bình luận
“Vậy cậu có vui không?”
Bình luận
Edward không hiểu lắm nhưng cũng cười cười đáp lại:
Bình luận
Edward không hiểu lắm nhưng cũng cười cười đáp lại:
Bình luận
“Có chứ, anh vui thì tôi cũng vui.”
Bình luận
“Có chứ, anh vui thì tôi cũng vui.”
Bình luận
Cậu đẩy nhẹ Edwin ra:
Bình luận
Cậu đẩy nhẹ Edwin ra:
Bình luận
“Yên để tôi bật đèn lên nào, còn phải dọn dẹp nữa.”
Bình luận
“Yên để tôi bật đèn lên nào, còn phải dọn dẹp nữa.”
Bình luận
Edwin đứng tựa vào cửa, vẫn cố hỏi với theo:
Bình luận
Edwin đứng tựa vào cửa, vẫn cố hỏi với theo:
Bình luận
“Vì sao vậy?”
Bình luận
“Vì sao vậy?”
Bình luận
Edward khựng lại vài giây rồi mới quay đầu lại nhìn anh:
Bình luận
Edward khựng lại vài giây rồi mới quay đầu lại nhìn anh:
Bình luận
“Vì tôi yêu anh, Edwin ạ. Tôi thực sự rất yêu anh đấy.”
Bình luận
“Vì tôi yêu anh, Edwin ạ. Tôi thực sự rất yêu anh đấy.”
Bình luận
Edwin ngẩn người ngắm nhìn ánh sáng long lanh nơi đáy mắt cậu. Trong lòng anh gợn lên một cảm xúc không thể nói thành lời.
Bình luận
Edwin ngẩn người ngắm nhìn ánh sáng long lanh nơi đáy mắt cậu. Trong lòng anh gợn lên một cảm xúc không thể nói thành lời.
Bình luận
Đến khi nằm xuống bên giường rồi, Edwin mới ngập ngừng gọi Edward - lúc này đang trải áo lên ghế:
Bình luận
Đến khi nằm xuống bên giường rồi, Edwin mới ngập ngừng gọi Edward - lúc này đang trải áo lên ghế:
Bình luận
“Edward này…”
Bình luận
“Edward này…”
Bình luận
“Sao vậy?” Bàn tay đang vuốt phẳng những nếp áo của cậu ngừng lại
Bình luận
“Sao vậy?” Bàn tay đang vuốt phẳng những nếp áo của cậu ngừng lại
Bình luận
“Cậu biết chuyện về mẹ tôi chứ? Ý tôi là chúng ta sống chung với nhau mà, ắt hẳn tôi đã từng kể cho cậu nghe chuyện gia đình tôi.”
Bình luận
“Cậu biết chuyện về mẹ tôi chứ? Ý tôi là chúng ta sống chung với nhau mà, ắt hẳn tôi đã từng kể cho cậu nghe chuyện gia đình tôi.”
Bình luận
Nghe đến chữ “mẹ tôi”, biểu cảm trên mặt Edward thoáng đông cứng lại nhưng cậu ngay lập tức lấy lại bình tĩnh:
Bình luận
Nghe đến chữ “mẹ tôi”, biểu cảm trên mặt Edward thoáng đông cứng lại nhưng cậu ngay lập tức lấy lại bình tĩnh:
Bình luận
“Tôi biết chứ. Anh muốn hỏi chuyện gì à?”
Bình luận
“Tôi biết chứ. Anh muốn hỏi chuyện gì à?”
Bình luận
Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng sự gượng gạo của cậu vẫn được Edwin thu vào trong ánh mắt. Vậy là rất có thể mẹ anh đã qua đời. Edwin hướng mắt ra chỗ khác một lúc rồi mới nhìn lại về phía cậu:
Bình luận
Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng sự gượng gạo của cậu vẫn được Edwin thu vào trong ánh mắt. Vậy là rất có thể mẹ anh đã qua đời. Edwin hướng mắt ra chỗ khác một lúc rồi mới nhìn lại về phía cậu:
Bình luận
“Cũng không phải chuyện lớn gì. Tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình mẹ tôi một chút thôi.”
Bình luận
“Cũng không phải chuyện lớn gì. Tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình mẹ tôi một chút thôi.”
Bình luận
“Là vậy à..” Dù biết sớm muộn gì Edwin cũng sẽ hỏi nhưng cậu cũng không tránh khỏi ngập ngừng. Sự ra đi của bà Louise không chỉ làm tan nát cõi lòng gia đình bà mà còn để lại cho cậu một sự mất mát lớn, “Bác ấy..”
Bình luận
“Là vậy à..” Dù biết sớm muộn gì Edwin cũng sẽ hỏi nhưng cậu cũng không tránh khỏi ngập ngừng. Sự ra đi của bà Louise không chỉ làm tan nát cõi lòng gia đình bà mà còn để lại cho cậu một sự mất mát lớn, “Bác ấy..”
Bình luận
Chưa để cậu nói hết câu, Edwin đã tự đoán ra:
Bình luận
Chưa để cậu nói hết câu, Edwin đã tự đoán ra:
Bình luận
“Mẹ tôi qua đời rồi, phải vậy không?”
Bình luận
“Mẹ tôi qua đời rồi, phải vậy không?”
Bình luận
“Phải.” Edward nhìn anh, thấy sự vụn vỡ ánh lên trong đôi mắt vốn còn tia sáng, cậu càng cảm thấy đau lòng, vội nói thêm, “Bác ấy ra đi rất thanh thản. Chắc anh không tin đâu, bác Louise còn bảo tôi là bác rất tự hào về anh và cô Catherine, cũng rất hạnh phúc trong những khoảnh khắc cuối cùng.”
Bình luận
“Phải.” Edward nhìn anh, thấy sự vụn vỡ ánh lên trong đôi mắt vốn còn tia sáng, cậu càng cảm thấy đau lòng, vội nói thêm, “Bác ấy ra đi rất thanh thản. Chắc anh không tin đâu, bác Louise còn bảo tôi là bác rất tự hào về anh và cô Catherine, cũng rất hạnh phúc trong những khoảnh khắc cuối cùng.”
Bình luận
“Tôi có được gặp mặt mẹ lần cuối không? Bà ấy còn nói gì nữa?” Edwin vội hỏi
Bình luận
“Tôi có được gặp mặt mẹ lần cuối không? Bà ấy còn nói gì nữa?” Edwin vội hỏi
Bình luận
“Chuyện đó tôi cũng không chắc chắn lắm. Ý tôi là tôi không ở đó khi bác ấy ra đi. Hôm ấy trên đường đi công tác về anh nối chuyến tới Paris luôn vì bác Edgar gọi. Tôi chỉ biết là anh đã kịp vào bệnh viện, nhưng chi tiết thì không rõ thế nào. Anh..đành phải cố nhớ lại thôi, Edwin.” Ánh mắt hụt hẫng của anh khiến Edward cảm thấy trong lòng mình như bị khoét một dao. Cậu rất muốn làm gì đó để giúp anh đỡ buồn, nhưng rốt cuộc thì cậu chẳng thể làm được gì.
Bình luận
“Chuyện đó tôi cũng không chắc chắn lắm. Ý tôi là tôi không ở đó khi bác ấy ra đi. Hôm ấy trên đường đi công tác về anh nối chuyến tới Paris luôn vì bác Edgar gọi. Tôi chỉ biết là anh đã kịp vào bệnh viện, nhưng chi tiết thì không rõ thế nào. Anh..đành phải cố nhớ lại thôi, Edwin.” Ánh mắt hụt hẫng của anh khiến Edward cảm thấy trong lòng mình như bị khoét một dao. Cậu rất muốn làm gì đó để giúp anh đỡ buồn, nhưng rốt cuộc thì cậu chẳng thể làm được gì.
Bình luận
Đây là điều Edward đã dự liệu từ trước, thế nào anh cũng phải trải qua nỗi đau mất đi người thân thêm một lần. Cậu im lặng nhìn Edwin quay đi hướng khác để cố kiềm chế biểu cảm đau thương và vụn vỡ trên mặt, đây cũng là khung cảnh mà cậu từng tưởng tượng qua. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ không nỡ, thậm chí thoáng hối hận vì đã nói cho anh.
Bình luận
Đây là điều Edward đã dự liệu từ trước, thế nào anh cũng phải trải qua nỗi đau mất đi người thân thêm một lần. Cậu im lặng nhìn Edwin quay đi hướng khác để cố kiềm chế biểu cảm đau thương và vụn vỡ trên mặt, đây cũng là khung cảnh mà cậu từng tưởng tượng qua. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ không nỡ, thậm chí thoáng hối hận vì đã nói cho anh.
Bình luận
Dường như Edwin cũng nhận ra cảm xúc rối rắm của người trước mặt. Anh ngập ngừng một chút rồi thận trọng đặt tay lên vai cậu:
Bình luận
Dường như Edwin cũng nhận ra cảm xúc rối rắm của người trước mặt. Anh ngập ngừng một chút rồi thận trọng đặt tay lên vai cậu:
Bình luận
“Không cần áy náy như vậy đâu, đây là chuyện sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết. Cậu không nói, chẳng lẽ tôi còn không tự tìm được sao?” Anh gượng cười, “Đừng lo lắng cho tôi, rồi tôi cũng sẽ ổn thôi. Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.”
Bình luận
“Không cần áy náy như vậy đâu, đây là chuyện sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết. Cậu không nói, chẳng lẽ tôi còn không tự tìm được sao?” Anh gượng cười, “Đừng lo lắng cho tôi, rồi tôi cũng sẽ ổn thôi. Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.”
Bình luận
Anh nhẹ nhàng đẩy Edward dựa lưng xuống ghế, nhanh chóng kéo áo đắp cho cậu trước khi cậu có cơ hội từ chối:
Bình luận
Anh nhẹ nhàng đẩy Edward dựa lưng xuống ghế, nhanh chóng kéo áo đắp cho cậu trước khi cậu có cơ hội từ chối:
Bình luận
“Hơn nữa tôi vẫn phải cảm ơn cậu nhiều đấy, để tôi suy nghĩ mãi có mà mệt chết.”
Bình luận
“Hơn nữa tôi vẫn phải cảm ơn cậu nhiều đấy, để tôi suy nghĩ mãi có mà mệt chết.”
Bình luận
“Anh cũng biết là nghĩ nhiều sẽ mệt chết cơ à.” Nụ cười mang đầy trào phúng lại xuất hiện trên môi Edward nhưng cách cậu nhấc bàn tay Edwin đang đặt trên vai mình làm giảm hẳn sự sắc bén của nét cười đó đi.
Bình luận
“Anh cũng biết là nghĩ nhiều sẽ mệt chết cơ à.” Nụ cười mang đầy trào phúng lại xuất hiện trên môi Edward nhưng cách cậu nhấc bàn tay Edwin đang đặt trên vai mình làm giảm hẳn sự sắc bén của nét cười đó đi.
Bình luận
Da tay của Edward hơi thô ráp, nhưng Edwin vẫn cảm thấy chúng thật mềm mại làm sao, giống như đệm thịt của đám mèo vậy. Anh ngước nhìn Edward, thiếu chút nữa thì bật cười vì ý nghĩ rằng cậu hệt như một chú mèo xù lông. Dù muốn, nhưng anh cũng biết là không thể nói ra điều này được, vì Edward sẽ biến hình thành quả cầu nhím đầy gai ngay tức khắc.
Bình luận
Da tay của Edward hơi thô ráp, nhưng Edwin vẫn cảm thấy chúng thật mềm mại làm sao, giống như đệm thịt của đám mèo vậy. Anh ngước nhìn Edward, thiếu chút nữa thì bật cười vì ý nghĩ rằng cậu hệt như một chú mèo xù lông. Dù muốn, nhưng anh cũng biết là không thể nói ra điều này được, vì Edward sẽ biến hình thành quả cầu nhím đầy gai ngay tức khắc.
Bình luận
“Cậu vẫn nhất định không chịu nằm trên giường à?” Edwin thử đổi chủ đề khác. Anh vẫn muốn nói chuyện thêm một lúc chứ chưa định ngủ ngay.
Bình luận
“Cậu vẫn nhất định không chịu nằm trên giường à?” Edwin thử đổi chủ đề khác. Anh vẫn muốn nói chuyện thêm một lúc chứ chưa định ngủ ngay.
Bình luận
“Tôi bảo anh rồi mà, đặt lưng lên giường thì tôi sẽ ngủ không biết trời trăng gì cả.” Edward kéo sát chiếc áo khoác vào người cho ấm, “Mà anh thì thấy đau cũng không dám gọi tôi.”
Bình luận
“Tôi bảo anh rồi mà, đặt lưng lên giường thì tôi sẽ ngủ không biết trời trăng gì cả.” Edward kéo sát chiếc áo khoác vào người cho ấm, “Mà anh thì thấy đau cũng không dám gọi tôi.”
Bình luận
“Ai bị thương ở đầu mà không đau chứ? Gọi nhiều lần cậu sẽ rất mệt.” Edwin ngồi dậy với lấy cây đàn vĩ cầm, “Vậy cậu có muốn nghe một đoạn nhạc cho dễ ngủ không?”
Bình luận
“Ai bị thương ở đầu mà không đau chứ? Gọi nhiều lần cậu sẽ rất mệt.” Edwin ngồi dậy với lấy cây đàn vĩ cầm, “Vậy cậu có muốn nghe một đoạn nhạc cho dễ ngủ không?”
Bình luận
“Anh không gọi thì tôi lại càng sợ. Đằng nào cũng phải thức khuya, anh vẫn nên nói cho tôi biết chứ.” Edward khẽ thở dài rồi nhìn cây đàn trong tay anh, “Khuya rồi Edwin à. Anh chắc chắn sẽ không muốn thấy ánh mắt của các bác sĩ trực đêm khi phải ghé qua phòng chúng ta đâu.”
Bình luận
“Anh không gọi thì tôi lại càng sợ. Đằng nào cũng phải thức khuya, anh vẫn nên nói cho tôi biết chứ.” Edward khẽ thở dài rồi nhìn cây đàn trong tay anh, “Khuya rồi Edwin à. Anh chắc chắn sẽ không muốn thấy ánh mắt của các bác sĩ trực đêm khi phải ghé qua phòng chúng ta đâu.”
Bình luận
“Tôi có thể chơi rất khẽ mà, hơn nữa còn tiếng khóc lóc của bọn trẻ với tiếng xe đẩy, tiếng gọi nhân viên cấp cứu, nhiêu đó đủ để người ta lờ đi tiếng đàn rồi.” Edwin vẫn cố chấp thuyết phục cậu, “Không sao đâu.”
Bình luận
“Tôi có thể chơi rất khẽ mà, hơn nữa còn tiếng khóc lóc của bọn trẻ với tiếng xe đẩy, tiếng gọi nhân viên cấp cứu, nhiêu đó đủ để người ta lờ đi tiếng đàn rồi.” Edwin vẫn cố chấp thuyết phục cậu, “Không sao đâu.”
Bình luận
“Anh cứ như trẻ con ấy.” Edward khẽ cười, “Sao anh lại phải ngoan cố thế hả?”
Bình luận
“Anh cứ như trẻ con ấy.” Edward khẽ cười, “Sao anh lại phải ngoan cố thế hả?”
Bình luận
“Không hề, tôi chỉ là muốn đàn cho cậu nghe thôi. Hôm trước tôi cũng nói với cậu rồi mà. Cậu cứ coi như tôi đang chúc cậu ngủ ngon đi.” Thấy Edward có phần xiêu lòng, Edwin đặt cây đàn lên vai, “Không sao đâu, tội lỗi gì tôi chịu cả.”
Bình luận
“Không hề, tôi chỉ là muốn đàn cho cậu nghe thôi. Hôm trước tôi cũng nói với cậu rồi mà. Cậu cứ coi như tôi đang chúc cậu ngủ ngon đi.” Thấy Edward có phần xiêu lòng, Edwin đặt cây đàn lên vai, “Không sao đâu, tội lỗi gì tôi chịu cả.”
Bình luận
Nói rồi, anh còn nở một nụ cười hóm hỉnh.
Bình luận
Nói rồi, anh còn nở một nụ cười hóm hỉnh.
Bình luận
Edwin không hề nói đùa, anh thực sự muốn Edward ngủ một giấc thật ngon giống như hồi chiều. Quầng thâm dưới mắt cậu hai ngày rồi vẫn chưa tan biến một chút nào.
Bình luận
Edwin không hề nói đùa, anh thực sự muốn Edward ngủ một giấc thật ngon giống như hồi chiều. Quầng thâm dưới mắt cậu hai ngày rồi vẫn chưa tan biến một chút nào.
Bình luận
“Thế anh chịu thật nhé? Bác sĩ hỏi thì tôi sẽ đổ hết cho anh.” Edward cũng cười theo.
Bình luận
“Thế anh chịu thật nhé? Bác sĩ hỏi thì tôi sẽ đổ hết cho anh.” Edward cũng cười theo.
Bình luận
“Tôi nói được làm được mà.” Edwin lên dây đàn rồi cầm lấy cây vĩ, “Cậu muốn bài gì?”
Bình luận
“Tôi nói được làm được mà.” Edwin lên dây đàn rồi cầm lấy cây vĩ, “Cậu muốn bài gì?”
Bình luận
“Tôi cũng không biết nữa.” Edward ngẫm nghĩ rồi chọn một bài hát vừa thoáng qua trong đầu, “Hay là “Những ngôi sao nhỏ lấp lánh” đi?”
Bình luận
“Tôi cũng không biết nữa.” Edward ngẫm nghĩ rồi chọn một bài hát vừa thoáng qua trong đầu, “Hay là “Những ngôi sao nhỏ lấp lánh” đi?”
Bình luận
“Như cậu muốn.” Edwin mỉm cười, cây vĩ bắt đầu lướt nhẹ trên những đoạn dây căng, “Đoạn nhạc này hợp với cậu lắm.”
Bình luận
“Như cậu muốn.” Edwin mỉm cười, cây vĩ bắt đầu lướt nhẹ trên những đoạn dây căng, “Đoạn nhạc này hợp với cậu lắm.”
Bình luận
Anh nhìn theo đôi mắt trong trẻo của Edward, giờ đây lòng hồ sâu thẳm ấy lại phản chiếu đầy những ánh sao lung linh, khiến người ta không biết rốt cuộc nó là bầu trời hay mặt hồ nước. Nhưng Edwin không còn để tâm đi phân biệt nữa, vì vệt sáng lấp lánh trong mắt cậu đang gợn trong lòng anh những đợt sóng mềm mại.
Bình luận
Anh nhìn theo đôi mắt trong trẻo của Edward, giờ đây lòng hồ sâu thẳm ấy lại phản chiếu đầy những ánh sao lung linh, khiến người ta không biết rốt cuộc nó là bầu trời hay mặt hồ nước. Nhưng Edwin không còn để tâm đi phân biệt nữa, vì vệt sáng lấp lánh trong mắt cậu đang gợn trong lòng anh những đợt sóng mềm mại.