Chương 66: Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của bọn họ


Từ đầu năm học, Nguyễn Huệ Lan đã bắt đầu báo cáo hành động của cô cho Ngô Bảo Nhi. Dựa vào thông tin này, cô ta mới có thể dẫn Dương Minh Huỳnh đến tìm cô mỗi khi cô rảnh. Cốt để cô thấy phiền, lơ là mà lộ nhược điểm.

Bình luận

Từ đầu năm học, Nguyễn Huệ Lan đã bắt đầu báo cáo hành động của cô cho Ngô Bảo Nhi. Dựa vào thông tin này, cô ta mới có thể dẫn Dương Minh Huỳnh đến tìm cô mỗi khi cô rảnh. Cốt để cô thấy phiền, lơ là mà lộ nhược điểm.

Khi biết thói quen hàng ngày là thường kiểm tra hạn sử dụng trước khi ăn, uống. Cô ta đã lập kế hoạch, cùng Nguyễn Huệ Lan phân công vị trí, dẫn tới các sự việc về sau. Và cô, đã hành động đúng như những gì Ngô Bảo Nhi mong muốn.

Bình luận

Khi biết thói quen hàng ngày là thường kiểm tra hạn sử dụng trước khi ăn, uống. Cô ta đã lập kế hoạch, cùng Nguyễn Huệ Lan phân công vị trí, dẫn tới các sự việc về sau. Và cô, đã hành động đúng như những gì Ngô Bảo Nhi mong muốn.

Thực sự, cô ta chỉ cần ngồi yên cũng đạt được mục đích, bởi cô không có ý định làm bạn với Dương Minh Huỳnh. Nhưng có lẽ tính cô ta đa nghi nên phải làm tới nước này mới có thể "an tâm".

Bình luận

Thực sự, cô ta chỉ cần ngồi yên cũng đạt được mục đích, bởi cô không có ý định làm bạn với Dương Minh Huỳnh. Nhưng có lẽ tính cô ta đa nghi nên phải làm tới nước này mới có thể "an tâm".

"Bọn họ đã vượt quá giới hạn nên tớ không thể nương tay được nữa, cũng không muốn nương tay.”

Bình luận

"Bọn họ đã vượt quá giới hạn nên tớ không thể nương tay được nữa, cũng không muốn nương tay.”

Cô ghét bọn họ. Ghét cái sự vì dục vọng của bản thân mà khiến quãng thời gian qua của cô trở thành mớ bòng bong. Vậy nên cô quyết định, sẽ làm bọn họ phải hối hận với những gì mình đã lựa chọn.

Bình luận

Cô ghét bọn họ. Ghét cái sự vì dục vọng của bản thân mà khiến quãng thời gian qua của cô trở thành mớ bòng bong. Vậy nên cô quyết định, sẽ làm bọn họ phải hối hận với những gì mình đã lựa chọn.

"Thế nên, tớ sẽ phá hủy mong ước của bọn họ. Tớ... chính là con người như vậy đấy!"

Bình luận

"Thế nên, tớ sẽ phá hủy mong ước của bọn họ. Tớ... chính là con người như vậy đấy!"

Tô Đông An nhìn Lưu Thiên Lãng, cũng chẳng biết sao bản thân lại nói mấy lời này. Tựa như muốn cho cậu biết rõ con người thật của cô chăng? Biết tâm tính cô rồi, liệu cậu có còn bảo vệ cô như trước nữa hay không?

Bình luận

Tô Đông An nhìn Lưu Thiên Lãng, cũng chẳng biết sao bản thân lại nói mấy lời này. Tựa như muốn cho cậu biết rõ con người thật của cô chăng? Biết tâm tính cô rồi, liệu cậu có còn bảo vệ cô như trước nữa hay không?

Lưu Thiên Lãng ngỡ ngàng. Cậu nhìn cô, chỉ thấy trong đôi mắt ấy là một mảng xám xịt, gió không nổi, nhưng cũng chẳng bình lặng như đã tưởng. Chẳng lẽ cô nghĩ cậu sẽ để tâm đến mấy thứ đó ư?

Bình luận

Lưu Thiên Lãng ngỡ ngàng. Cậu nhìn cô, chỉ thấy trong đôi mắt ấy là một mảng xám xịt, gió không nổi, nhưng cũng chẳng bình lặng như đã tưởng. Chẳng lẽ cô nghĩ cậu sẽ để tâm đến mấy thứ đó ư?

Cậu tiến tới, nắm tay Tô Đông An. Gương mặt dịu dàng nhưng giọng nói lại kiên định khác thường:

Bình luận

Cậu tiến tới, nắm tay Tô Đông An. Gương mặt dịu dàng nhưng giọng nói lại kiên định khác thường:

“Cậu là nạn nhân, cậu có quyền đáp trả theo cách cậu muốn, không ai có tư cách phán xét cả.”

Bình luận

“Cậu là nạn nhân, cậu có quyền đáp trả theo cách cậu muốn, không ai có tư cách phán xét cả.”

Cô ngước mắt lên nhìn cậu, không đáp.

Bình luận

Cô ngước mắt lên nhìn cậu, không đáp.

"Tớ đã luôn day dứt, vì không thể ngăn cản Nguyễn Huệ Lan sớm hơn..."

Bình luận

"Tớ đã luôn day dứt, vì không thể ngăn cản Nguyễn Huệ Lan sớm hơn..."

Cô biết cậu là nguyên nhân khiến Nguyễn Huệ Lan nhằm vào cô nhưng chưa hề oán trách cậu nửa lời. Cậu... sao nỡ vì mấy người xa lạ mà nói những lời làm tổn thương cô chứ!

Bình luận

Cô biết cậu là nguyên nhân khiến Nguyễn Huệ Lan nhằm vào cô nhưng chưa hề oán trách cậu nửa lời. Cậu... sao nỡ vì mấy người xa lạ mà nói những lời làm tổn thương cô chứ!

***

Bình luận

***

Ngô Bảo Nhi chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn một màn “tương tàn” dưới sân trường, lắc đầu cảm thán. Nguyễn Huệ Lan trông vậy mà ác độc ghê! Hợp tác với cô ta, lợi dụng bạn mình như quân cờ. Đã vậy, lúc nghe lén được việc Lưu Thiên Lãng sẽ chuyển Phan Thanh Mai lên lớp chọn, lại tỏ ra không cam lòng.

Bình luận

Ngô Bảo Nhi chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn một màn “tương tàn” dưới sân trường, lắc đầu cảm thán. Nguyễn Huệ Lan trông vậy mà ác độc ghê! Hợp tác với cô ta, lợi dụng bạn mình như quân cờ. Đã vậy, lúc nghe lén được việc Lưu Thiên Lãng sẽ chuyển Phan Thanh Mai lên lớp chọn, lại tỏ ra không cam lòng.

Tuy nhiên, việc Nguyễn Huệ Lan tung đoạn video đó lên trang trường khiến Lê Bá Gia biết tin tìm tới rất hợp ý cô ta. Nên cô ta tốt bụng, cho Nguyễn Huệ Lan chút lời khuyên.

Bình luận

Tuy nhiên, việc Nguyễn Huệ Lan tung đoạn video đó lên trang trường khiến Lê Bá Gia biết tin tìm tới rất hợp ý cô ta. Nên cô ta tốt bụng, cho Nguyễn Huệ Lan chút lời khuyên.

Nói cho vui ai ngờ Nguyễn Huệ Lan lại làm thật, còn thuê cả người bắt nạt Phan Thanh Mai nữa chứ. Tưởng hai người họ thân thiết thế nào. Hóa ra cũng chỉ đến thế!

Bình luận

Nói cho vui ai ngờ Nguyễn Huệ Lan lại làm thật, còn thuê cả người bắt nạt Phan Thanh Mai nữa chứ. Tưởng hai người họ thân thiết thế nào. Hóa ra cũng chỉ đến thế!

Ngô Bảo Nhi chống cằm, than thở: "Ui cha. Không nghĩ Nguyễn Huệ Lan lại là con người như vậy. Đáng sợ thật! Mấy cậu có thấy thế không?"

Bình luận

Ngô Bảo Nhi chống cằm, than thở: "Ui cha. Không nghĩ Nguyễn Huệ Lan lại là con người như vậy. Đáng sợ thật! Mấy cậu có thấy thế không?"

Chờ một lúc không thấy có ai lên tiếng hùa theo. Ngô Bảo Nhi khó hiểu quay đầu: “Mọi người sao thế?”

Bình luận

Chờ một lúc không thấy có ai lên tiếng hùa theo. Ngô Bảo Nhi khó hiểu quay đầu: “Mọi người sao thế?”

Bình thường hùa theo nhanh lắm mà nhỉ?

Bình luận

Bình thường hùa theo nhanh lắm mà nhỉ?

Song, vẫn không có ai đáp lời cô ta. Mọi người nhìn vào màn hình điện thoại của mình, rồi ngẩng đầu nhìn cô ta đầy e ngại.

Bình luận

Song, vẫn không có ai đáp lời cô ta. Mọi người nhìn vào màn hình điện thoại của mình, rồi ngẩng đầu nhìn cô ta đầy e ngại.

“Gì vậy?” Ngô Bảo Nhi cười gượng. “Sao các cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó?”

Bình luận

“Gì vậy?” Ngô Bảo Nhi cười gượng. “Sao các cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó?”

Một nữ sinh đứng gần chỗ Ngô Bảo Nhi nhất, dè dặt lên tiếng: “Cậu đã xem bài viết mới nhất trên trang trường chưa?”

Bình luận

Một nữ sinh đứng gần chỗ Ngô Bảo Nhi nhất, dè dặt lên tiếng: “Cậu đã xem bài viết mới nhất trên trang trường chưa?”

Ngô Bảo Nhi vừa mở điện thoại vừa càu nhàu: “Có tin động trời khác nữa à?”

Bình luận

Ngô Bảo Nhi vừa mở điện thoại vừa càu nhàu: “Có tin động trời khác nữa à?”

Nhìn bài viết mới nhất, Ngô Bảo Nhi dường như không tin nổi vào mắt mình. Đoạn tin nhắn trao đổi giữa cô ta và Nguyễn Huệ Lan đều bị tung lên trên trang trường. Cả việc cô ta gợi ý Nguyễn Huệ Lan khuyên Phan Thanh Mai chuyển trường cũng chiễm chệ một ảnh. Chẳng phải cô ta đã dặn Nguyễn Huệ Lan phải xóa hết rồi sao?

Bình luận

Nhìn bài viết mới nhất, Ngô Bảo Nhi dường như không tin nổi vào mắt mình. Đoạn tin nhắn trao đổi giữa cô ta và Nguyễn Huệ Lan đều bị tung lên trên trang trường. Cả việc cô ta gợi ý Nguyễn Huệ Lan khuyên Phan Thanh Mai chuyển trường cũng chiễm chệ một ảnh. Chẳng phải cô ta đã dặn Nguyễn Huệ Lan phải xóa hết rồi sao?

Mặt Ngô Bảo Nhi nhanh chóng tái đi, cô ta từ từ ngẩng đầu, nhìn mọi người thanh minh:

Bình luận

Mặt Ngô Bảo Nhi nhanh chóng tái đi, cô ta từ từ ngẩng đầu, nhìn mọi người thanh minh:

“Ha… ha. Không phải như bọn cậu nghĩ đâu.”

Bình luận

“Ha… ha. Không phải như bọn cậu nghĩ đâu.”

Nhìn biểu hiện của cô ta, đoán chắc đây là sự thật. Mọi người bắt đầu kiêng dè, nhỏ giọng bàn tán.

Bình luận

Nhìn biểu hiện của cô ta, đoán chắc đây là sự thật. Mọi người bắt đầu kiêng dè, nhỏ giọng bàn tán.

“Vậy là đúng rồi. Cậu ta là người đứng sau mọi chuyện.”

Bình luận

“Vậy là đúng rồi. Cậu ta là người đứng sau mọi chuyện.”

“Trời ơi! Không ngờ chúng ta lại chung lớp với kẻ nham hiểm như cậu ta.”

Bình luận

“Trời ơi! Không ngờ chúng ta lại chung lớp với kẻ nham hiểm như cậu ta.”

“Bẫy đến mức này thì Tô Đông An rơi vào tròng cũng phải. Tự dưng tớ thấy tội lỗi quá! Hồi đó tớ hùa theo mọi người, chửi cậu ấy chứ.”

Bình luận

“Bẫy đến mức này thì Tô Đông An rơi vào tròng cũng phải. Tự dưng tớ thấy tội lỗi quá! Hồi đó tớ hùa theo mọi người, chửi cậu ấy chứ.”

“Không chỉ mình cậu. Tô Đông An còn bị Lê Bá Gia bắt nạt giữa sân trường kìa. Đáng thương thật!”

Bình luận

“Không chỉ mình cậu. Tô Đông An còn bị Lê Bá Gia bắt nạt giữa sân trường kìa. Đáng thương thật!”

“Tớ… tớ đã nói không phải như các cậu nghĩ mà. Có ai đó cố tình đổ lỗi cho tớ. Đúng rồi, là Nguyễn Huệ Lan. Cô ta muốn thoát tội nên đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tớ đó mọi người.”

Bình luận

“Tớ… tớ đã nói không phải như các cậu nghĩ mà. Có ai đó cố tình đổ lỗi cho tớ. Đúng rồi, là Nguyễn Huệ Lan. Cô ta muốn thoát tội nên đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tớ đó mọi người.”

Ngô Bảo Nhi vội vàng thanh minh. Cô ta chẳng làm gì cả ngoài việc đưa hộp sữa hết hạn sử dụng cho Dương Minh Huỳnh hết.

Bình luận

Ngô Bảo Nhi vội vàng thanh minh. Cô ta chẳng làm gì cả ngoài việc đưa hộp sữa hết hạn sử dụng cho Dương Minh Huỳnh hết.

Đúng rồi! Dương Minh Huỳnh! Không biết cô ấy đã đọc được tin tức này chưa? Phải tìm cách để cô ấy tin lời cô ta mới được.

Bình luận

Đúng rồi! Dương Minh Huỳnh! Không biết cô ấy đã đọc được tin tức này chưa? Phải tìm cách để cô ấy tin lời cô ta mới được.

Vừa mới nghĩ tới thì người đã xuất hiện. Dương Minh Huỳnh bước phăng phăng về lớp với gương mặt tức giận. Nhìn thấy Ngô Bảo Nhi, cô ấy vung tay tát một cái:

Bình luận

Vừa mới nghĩ tới thì người đã xuất hiện. Dương Minh Huỳnh bước phăng phăng về lớp với gương mặt tức giận. Nhìn thấy Ngô Bảo Nhi, cô ấy vung tay tát một cái:

“Tôi và cậu, từ nay không còn bạn bè gì nữa.”

Bình luận

“Tôi và cậu, từ nay không còn bạn bè gì nữa.”

Dương Minh Huỳnh thất vọng nhìn cô ta. Người mà cô ấy tin tưởng, hóa ra lại là người khiến cô ấy và Tô Đông An ra nông nỗi này. Lúc này, Dương Minh Huỳnh chỉ biết trách bản thân không có mắt nhìn người. Sau bao lần, cô ấy vẫn ngu muội như vậy.

Bình luận

Dương Minh Huỳnh thất vọng nhìn cô ta. Người mà cô ấy tin tưởng, hóa ra lại là người khiến cô ấy và Tô Đông An ra nông nỗi này. Lúc này, Dương Minh Huỳnh chỉ biết trách bản thân không có mắt nhìn người. Sau bao lần, cô ấy vẫn ngu muội như vậy.

“Huỳnh, nghe tớ nói. Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…” Ngô Bảo Nhi ôm má, định đuổi theo Dương Minh Huỳnh giải thích nhưng bị Bùi Nguyên Vũ cản lại.

Bình luận

“Huỳnh, nghe tớ nói. Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu…” Ngô Bảo Nhi ôm má, định đuổi theo Dương Minh Huỳnh giải thích nhưng bị Bùi Nguyên Vũ cản lại.

“Kể từ ngày hôm nay, tập đoàn Hằng Hà sẽ rút vốn khỏi công ty Minh Trí. Những thứ cô được lợi từ Huỳnh, tôi sẽ chậm rãi rút về toàn bộ.”

Bình luận

“Kể từ ngày hôm nay, tập đoàn Hằng Hà sẽ rút vốn khỏi công ty Minh Trí. Những thứ cô được lợi từ Huỳnh, tôi sẽ chậm rãi rút về toàn bộ.”

Cậu ta sẽ không tha thứ cho những kẻ dám lợi dụng lòng tin của Dương Minh Huỳnh. Nói rồi, Bùi Nguyễn Vũ xoay người, đuổi theo cô ấy.

Bình luận

Cậu ta sẽ không tha thứ cho những kẻ dám lợi dụng lòng tin của Dương Minh Huỳnh. Nói rồi, Bùi Nguyễn Vũ xoay người, đuổi theo cô ấy.

Nghe tới câu rút vốn khỏi công ty, Ngô Bảo Nhi bần thần ngồi phịch xuống ghế. Hết rồi, mất hết rồi! Nếu bị rút vốn, công ty nhà cô ta sẽ rơi vào tình trạng phá sản mất!

Bình luận

Nghe tới câu rút vốn khỏi công ty, Ngô Bảo Nhi bần thần ngồi phịch xuống ghế. Hết rồi, mất hết rồi! Nếu bị rút vốn, công ty nhà cô ta sẽ rơi vào tình trạng phá sản mất!

***

Bình luận

***

Sau hôm ấy, Phạm Minh Nhất báo tin, Lưu Thiên Lãng đổ bệnh.

Bình luận

Sau hôm ấy, Phạm Minh Nhất báo tin, Lưu Thiên Lãng đổ bệnh.

Cô nhắn tin cho cậu ta, nói bản thân đang trên đường tới thăm thì chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Cô theo bản năng quay đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Bùi Hằng Anh từ trong cửa hàng xe đạp điện gần đó chạy tới.

Bình luận

Cô nhắn tin cho cậu ta, nói bản thân đang trên đường tới thăm thì chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Cô theo bản năng quay đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Bùi Hằng Anh từ trong cửa hàng xe đạp điện gần đó chạy tới.

“Cậu đi đâu đấy?”

Bình luận

“Cậu đi đâu đấy?”

“Lãng ốm nên tớ đang trên đường tới thăm cậu ấy.”

Bình luận

“Lãng ốm nên tớ đang trên đường tới thăm cậu ấy.”

“Vậy hả? Xe tớ thay ổ khóa sắp xong rồi, cậu vào đây ngồi đợi xíu rồi tớ đưa cậu đi nhé?”

Bình luận

“Vậy hả? Xe tớ thay ổ khóa sắp xong rồi, cậu vào đây ngồi đợi xíu rồi tớ đưa cậu đi nhé?”

Tô Đông An gật đầu, theo chân cậu ấy vào cửa hàng sửa xe.

Bình luận

Tô Đông An gật đầu, theo chân cậu ấy vào cửa hàng sửa xe.

Ngồi một xíu thì có anh nhân viên bước tới, đưa cho Bùi Hằng Anh chiếc chìa khóa mới rồi dặn dò. Tô Đông An thấy Bùi Hằng Anh chăm chú lắng nghe, nhưng con mắt có vẻ… hơi đờ đẫn. Sau, cô thấy cậu ấy tháo chìa khóa cũ ra khỏi móc khóa, đưa lại cho anh nhân viên.

Bình luận

Ngồi một xíu thì có anh nhân viên bước tới, đưa cho Bùi Hằng Anh chiếc chìa khóa mới rồi dặn dò. Tô Đông An thấy Bùi Hằng Anh chăm chú lắng nghe, nhưng con mắt có vẻ… hơi đờ đẫn. Sau, cô thấy cậu ấy tháo chìa khóa cũ ra khỏi móc khóa, đưa lại cho anh nhân viên.

“Em gửi anh.”

Bình luận

“Em gửi anh.”

Tô Đông An: “...”

Bình luận

Tô Đông An: “...”

Anh nhân viên: “...”

Bình luận

Anh nhân viên: “...”

Phải mất vài giây anh nhân viên mới lấy lại được thái độ chuyên nghiệp. Anh đưa lại chìa khóa cũ cho Bùi Hằng Anh, dặn dò cẩn thận một lần nữa.

Bình luận

Phải mất vài giây anh nhân viên mới lấy lại được thái độ chuyên nghiệp. Anh đưa lại chìa khóa cũ cho Bùi Hằng Anh, dặn dò cẩn thận một lần nữa.

“Ổ khóa phía sau không thay nên chìa khóa cũ để mở cốp xe, còn chìa khóa mới thì khởi động xe đi. Cả hai chìa khóa đều cần nhé."

Bình luận

“Ổ khóa phía sau không thay nên chìa khóa cũ để mở cốp xe, còn chìa khóa mới thì khởi động xe đi. Cả hai chìa khóa đều cần nhé."

Lúc này Bùi Hằng Anh mới gật gù ra chiều đã hiểu. Cậu ấy trả tiền, cảm ơn anh nhân viên rồi dắt xe xuống lề đường. Vừa ra khỏi cửa, Tô Đông An nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Cô vừa lau nước mắt vừa nói:

Bình luận

Lúc này Bùi Hằng Anh mới gật gù ra chiều đã hiểu. Cậu ấy trả tiền, cảm ơn anh nhân viên rồi dắt xe xuống lề đường. Vừa ra khỏi cửa, Tô Đông An nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Cô vừa lau nước mắt vừa nói:

“Cậu thú vị thật đấy!”

Bình luận

“Cậu thú vị thật đấy!”

Mỗi lần cậu ấy làm điều ngốc nghếch là Tô Đông An lại nói câu này. Sau vài lần như vậy, nay Bùi Hằng Anh quyết hỏi:

Bình luận

Mỗi lần cậu ấy làm điều ngốc nghếch là Tô Đông An lại nói câu này. Sau vài lần như vậy, nay Bùi Hằng Anh quyết hỏi:

“Sao mỗi lần tớ làm điều gì ngốc nghếch là cậu lại bảo tớ thú vị thế?”

Bình luận

“Sao mỗi lần tớ làm điều gì ngốc nghếch là cậu lại bảo tớ thú vị thế?”

Cô nhìn cậu ấy, đáp: “Đấy là điều mà cả tớ và cậu đều hiểu. Nhưng khi tớ nói, cậu thật thú vị thì cậu vẫn cảm thấy vui hơn phải không?”

Bình luận

Cô nhìn cậu ấy, đáp: “Đấy là điều mà cả tớ và cậu đều hiểu. Nhưng khi tớ nói, cậu thật thú vị thì cậu vẫn cảm thấy vui hơn phải không?”

Chỉ là một câu khích lệ đơn giản, nhưng cậu ấy lại cảm thấy ấm lòng vô cùng. Bùi Hằng Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, khẽ cười:

Bình luận

Chỉ là một câu khích lệ đơn giản, nhưng cậu ấy lại cảm thấy ấm lòng vô cùng. Bùi Hằng Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, khẽ cười:

"Ừ."

Bình luận

"Ừ."

Hai người vừa lên đến nơi thì Phạm Minh Nhất đã đứng sẵn ở cửa. Như chỉ chờ Tô Đông An bước tới, cậu ta nhét khay thuốc vào tay cô, giục:

Bình luận

Hai người vừa lên đến nơi thì Phạm Minh Nhất đã đứng sẵn ở cửa. Như chỉ chờ Tô Đông An bước tới, cậu ta nhét khay thuốc vào tay cô, giục:

“Từ nãy tới giờ Lãng không chịu uống thuốc. Cậu thử vào bảo cậu ấy uống đi.”

Bình luận

“Từ nãy tới giờ Lãng không chịu uống thuốc. Cậu thử vào bảo cậu ấy uống đi.”

Mỗi lần ốm là Lãng lại trở nên khó ở khiến cậu ta cũng hết cách.

Bình luận

Mỗi lần ốm là Lãng lại trở nên khó ở khiến cậu ta cũng hết cách.

Tô Đông An cầm khay thuốc, lên tầng hai, gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào.

Bình luận

Tô Đông An cầm khay thuốc, lên tầng hai, gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào.

“Tớ vào đây.”

Bình luận

“Tớ vào đây.”

Lưu Thiên Lãng hé mắt: “An à? Tớ khó chịu quá!”

Bình luận

Lưu Thiên Lãng hé mắt: “An à? Tớ khó chịu quá!”

“Khó chịu sao không uống thuốc?”

Bình luận

“Khó chịu sao không uống thuốc?”

“Không thích…”

Bình luận

“Không thích…”

“...”

Bình luận

“...”

Cậu ho một tiếng, nói tiếp: “Nhưng nếu cậu giúp thì tớ sẽ uống.”

Bình luận

Cậu ho một tiếng, nói tiếp: “Nhưng nếu cậu giúp thì tớ sẽ uống.”

Tô Đông An cạn lời bước tới, đỡ Lưu Thiên Lãng ngồi dậy, càu nhàu: “Mau uống đi. Tớ còn chưa ốm thì thôi này.”

Bình luận

Tô Đông An cạn lời bước tới, đỡ Lưu Thiên Lãng ngồi dậy, càu nhàu: “Mau uống đi. Tớ còn chưa ốm thì thôi này.”

Sau khi uống xong, Lưu Thiên Lãng nằm xuống. Cậu nhìn cô với chiếc má hây hây đỏ và đôi mắt mơ màng: “Cậu ngồi đây thêm xíu nữa được không An?”

Bình luận

Sau khi uống xong, Lưu Thiên Lãng nằm xuống. Cậu nhìn cô với chiếc má hây hây đỏ và đôi mắt mơ màng: “Cậu ngồi đây thêm xíu nữa được không An?”

Nhìn cậu như thế nên Tô Đông An không tiện từ chối. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lấy một quyển sách gần đó, nói: “Tớ biết rồi. Cậu nghỉ đi.”

Bình luận

Nhìn cậu như thế nên Tô Đông An không tiện từ chối. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lấy một quyển sách gần đó, nói: “Tớ biết rồi. Cậu nghỉ đi.”

“Ừm.” Lưu Thiên Lãng nhìn cô, an tâm thiếp đi.

Bình luận

“Ừm.” Lưu Thiên Lãng nhìn cô, an tâm thiếp đi.

Đợi đến khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu, Tô Đông An mới đứng dậy, vặn người, nhìn quanh phòng một lượt. Phòng cậu rất rộng, từ đồ đạc đến màu sắc đều theo phong cách tối giản. Duy chỉ có hộp trang sức tinh xảo để trên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ là lạc quẻ so với mọi thứ xung quanh.

Bình luận

Đợi đến khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu, Tô Đông An mới đứng dậy, vặn người, nhìn quanh phòng một lượt. Phòng cậu rất rộng, từ đồ đạc đến màu sắc đều theo phong cách tối giản. Duy chỉ có hộp trang sức tinh xảo để trên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ là lạc quẻ so với mọi thứ xung quanh.

Chiếc hộp màu trắng sữa có hình thù giống như viên đá khổng lồ. Phần núm cầm được tạo thành từ hai viên giả đá màu vàng, đen. Thấy hộp đang mở lắp, Tô Đông An tò mò bước tới, tính ngó một cái xem thứ gì quý giá đến mức Lưu Thiên Lãng phải để vào một nơi như này. Nhưng khi nhìn thấy thứ đồ bên trong, Tô Đông An không khỏi bàng hoàng.

Bình luận

Chiếc hộp màu trắng sữa có hình thù giống như viên đá khổng lồ. Phần núm cầm được tạo thành từ hai viên giả đá màu vàng, đen. Thấy hộp đang mở lắp, Tô Đông An tò mò bước tới, tính ngó một cái xem thứ gì quý giá đến mức Lưu Thiên Lãng phải để vào một nơi như này. Nhưng khi nhìn thấy thứ đồ bên trong, Tô Đông An không khỏi bàng hoàng.

Trong đó chẳng có gì ngoài mấy món đồ cô tặng cho cậu. Tất cả được đánh số cụ thể, kèm theo lý do được tặng. Bên trong góc hộp còn có một sấp ảnh chụp trộm hai người ở mọi nơi. Nhớ tới vụ Hoàng Minh Trang hồi trước, chẳng lẽ số ảnh này, Lưu Thiên Lãng lấy từ chỗ cô bé ấy?

Bình luận

Trong đó chẳng có gì ngoài mấy món đồ cô tặng cho cậu. Tất cả được đánh số cụ thể, kèm theo lý do được tặng. Bên trong góc hộp còn có một sấp ảnh chụp trộm hai người ở mọi nơi. Nhớ tới vụ Hoàng Minh Trang hồi trước, chẳng lẽ số ảnh này, Lưu Thiên Lãng lấy từ chỗ cô bé ấy?

Chẳng lẽ bấy lâu nay, cô đã bị lừa? Không phải cậu không thích cô, mà chỉ là giấu tình cảm ấy đi?

Bình luận

Chẳng lẽ bấy lâu nay, cô đã bị lừa? Không phải cậu không thích cô, mà chỉ là giấu tình cảm ấy đi?

Nghĩ tới đây, không biết sao mặt Tô Đông An nóng ran, cô lùi về sau vài bước rồi chạy một mạch ra khỏi căn hộ trước sự ngỡ ngàng của hai người ngoài kia.

Bình luận

Nghĩ tới đây, không biết sao mặt Tô Đông An nóng ran, cô lùi về sau vài bước rồi chạy một mạch ra khỏi căn hộ trước sự ngỡ ngàng của hai người ngoài kia.


Truyện tương tự

Bình luận