Dù nhờ Edward đến để “đỡ” nếu có đứt hơi, nhưng suốt buổi diễn, Edwin trông chẳng hề có một chút xíu mệt mỏi nào. Chiều theo ý bọn trẻ, anh chơi hết tất cả những bản nhạc thiếu nhi vui nhộn nhất, rồi lại chuyển sang những bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng cho mấy bệnh nhân tuổi đã cao. Thậm chí anh còn có hứng đàn thêm vài bài cho các y tá và bác sĩ. Trông anh vui vẻ một cách lạ kì, Edward nhận thấy được điều đó khi quan sát anh. Dù còn hơi nghi ngờ, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui lây, đến mức quên đi cảm giác hơi tê trên những ngón tay. Buổi diễn kéo dài đến hơn ba giờ chiều, và chỉ kết thúc khi các bệnh nhân phải rời đi để làm trị liệu, hoặc đơn giản là về nghỉ ngơi.
Bình luận
Dù nhờ Edward đến để “đỡ” nếu có đứt hơi, nhưng suốt buổi diễn, Edwin trông chẳng hề có một chút xíu mệt mỏi nào. Chiều theo ý bọn trẻ, anh chơi hết tất cả những bản nhạc thiếu nhi vui nhộn nhất, rồi lại chuyển sang những bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng cho mấy bệnh nhân tuổi đã cao. Thậm chí anh còn có hứng đàn thêm vài bài cho các y tá và bác sĩ. Trông anh vui vẻ một cách lạ kì, Edward nhận thấy được điều đó khi quan sát anh. Dù còn hơi nghi ngờ, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui lây, đến mức quên đi cảm giác hơi tê trên những ngón tay. Buổi diễn kéo dài đến hơn ba giờ chiều, và chỉ kết thúc khi các bệnh nhân phải rời đi để làm trị liệu, hoặc đơn giản là về nghỉ ngơi.
Bình luận
Edward đóng nắp đàn, nhìn về phía Edwin, mà trùng hợp là anh cũng đang ngẩng lên nhìn cậu. Dưới ánh nắng không quá gắt, nước da của cậu trông đỡ nhợt nhạt hơn nhiều, đôi mắt trong trẻo và khoé môi thấm đẫm ý cười khiến cậu như trở về đúng với dáng vẻ mà độ tuổi của cậu nên có. Edwin ngẩn người, nhận ra nhịp tim mình đang loạn cả lên. Một tia ký ức thoáng vụt qua đầu anh, dường như anh cũng từng ngơ ngác như thế này khi được chứng kiến khoảnh khắc cậu ngoái đầu lại. Hai khung cảnh mới và cũ chồng lên nhau, chập chờn và vô thực đến mức khiến anh buột miệng:
Bình luận
Edward đóng nắp đàn, nhìn về phía Edwin, mà trùng hợp là anh cũng đang ngẩng lên nhìn cậu. Dưới ánh nắng không quá gắt, nước da của cậu trông đỡ nhợt nhạt hơn nhiều, đôi mắt trong trẻo và khoé môi thấm đẫm ý cười khiến cậu như trở về đúng với dáng vẻ mà độ tuổi của cậu nên có. Edwin ngẩn người, nhận ra nhịp tim mình đang loạn cả lên. Một tia ký ức thoáng vụt qua đầu anh, dường như anh cũng từng ngơ ngác như thế này khi được chứng kiến khoảnh khắc cậu ngoái đầu lại. Hai khung cảnh mới và cũ chồng lên nhau, chập chờn và vô thực đến mức khiến anh buột miệng:
Bình luận
“Là “Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai” ư?”
Bình luận
“Là “Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai” ư?”
Bình luận
Edward cũng ngẩn người khi nghe anh nói vậy. Trong một thoáng chốc, cậu đã nghĩ rằng Edwin có thể nhớ lại mọi thứ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, chút vui mừng vừa mới được khơi lên liền biến thành hụt hẫng:
Bình luận
Edward cũng ngẩn người khi nghe anh nói vậy. Trong một thoáng chốc, cậu đã nghĩ rằng Edwin có thể nhớ lại mọi thứ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, chút vui mừng vừa mới được khơi lên liền biến thành hụt hẫng:
Bình luận
“Không, đó là mẹ tôi.”
Bình luận
“Không, đó là mẹ tôi.”
Bình luận
Edwin từng được xem tấm ảnh chụp mẹ cậu với khăn xếp và đôi hoa tai ngọc đang quay đầu lại mỉm cười cho giống với bức tranh mẫu “Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai”. Chính anh cũng thừa nhận rằng khi cậu ngoảnh mặt nhìn lại dưới ánh nắng, trông cậu giống mẹ đến lạ lùng, giống đến mức khiến anh tưởng như người phụ nữ bất hạnh ấy đã sống lại với nụ cười ngọt như mật trên môi. Có lẽ hiện giờ Edwin đã thoáng nhớ ra lúc ấy, nhưng cũng chỉ nhớ được lờ mờ vài chi tiết mà thôi.
Bình luận
Edwin từng được xem tấm ảnh chụp mẹ cậu với khăn xếp và đôi hoa tai ngọc đang quay đầu lại mỉm cười cho giống với bức tranh mẫu “Thiếu nữ đeo hoa tai ngọc trai”. Chính anh cũng thừa nhận rằng khi cậu ngoảnh mặt nhìn lại dưới ánh nắng, trông cậu giống mẹ đến lạ lùng, giống đến mức khiến anh tưởng như người phụ nữ bất hạnh ấy đã sống lại với nụ cười ngọt như mật trên môi. Có lẽ hiện giờ Edwin đã thoáng nhớ ra lúc ấy, nhưng cũng chỉ nhớ được lờ mờ vài chi tiết mà thôi.
Bình luận
“Là vậy à? Quả thật là tôi đã nhớ ra gì đó, nhưng mà nó thực sự mông lung quá, tôi cũng không biết nữa.” Edwin mân mê rãnh chữ F trên mặt đàn, ánh mắt vẫn dừng lại trên sườn mặt được ánh nắng chiếu sáng của Edward. Anh nở một nụ cười ngọt ngào mà chính anh cũng không nhận ra, “Cậu nên ra nắng nhiều hơn Edward à. Trông cậu đẹp lắm, nhưng cứ trong suốt như thể sắp tan biến ấy. Người ta có bao giờ bảo cậu trông như một vampire không?”
Bình luận
“Là vậy à? Quả thật là tôi đã nhớ ra gì đó, nhưng mà nó thực sự mông lung quá, tôi cũng không biết nữa.” Edwin mân mê rãnh chữ F trên mặt đàn, ánh mắt vẫn dừng lại trên sườn mặt được ánh nắng chiếu sáng của Edward. Anh nở một nụ cười ngọt ngào mà chính anh cũng không nhận ra, “Cậu nên ra nắng nhiều hơn Edward à. Trông cậu đẹp lắm, nhưng cứ trong suốt như thể sắp tan biến ấy. Người ta có bao giờ bảo cậu trông như một vampire không?”
Bình luận
Ngừng một chút, anh còn bổ sung thêm:
Bình luận
Ngừng một chút, anh còn bổ sung thêm:
Bình luận
“Ý tôi là vampire tên Edward Cullen trong bộ tiểu thuyết “Chạng vạng” ấy chứ không phải vị bá tước có sở thích xiên que người khác đâu.”
Bình luận
“Ý tôi là vampire tên Edward Cullen trong bộ tiểu thuyết “Chạng vạng” ấy chứ không phải vị bá tước có sở thích xiên que người khác đâu.”
Bình luận
“À, cũng nhiều người bảo tôi như vậy lắm, nhưng mà không ai bảo tôi giống Edward Cullen cả.” Edward cầm giúp anh hộp đàn, “Mà sao anh biết tôi thích Robert Pattinson để mà khen thế?”
Bình luận
“À, cũng nhiều người bảo tôi như vậy lắm, nhưng mà không ai bảo tôi giống Edward Cullen cả.” Edward cầm giúp anh hộp đàn, “Mà sao anh biết tôi thích Robert Pattinson để mà khen thế?”
Bình luận
“Tôi có biết gì đâu, cậu đẹp thì tôi khen thôi.” Edwin cũng đứng lên, cầm lấy hộp đàn từ tay Edward trước khi cậu có cơ hội ngăn cản, “Nhưng cậu thích Robert thật hả?”
Bình luận
“Tôi có biết gì đâu, cậu đẹp thì tôi khen thôi.” Edwin cũng đứng lên, cầm lấy hộp đàn từ tay Edward trước khi cậu có cơ hội ngăn cản, “Nhưng cậu thích Robert thật hả?”
Bình luận
“Đúng rồi?” Edward hỏi lại với vẻ mặt hoài nghi, “Anh ấy rất giỏi mà, cũng đẹp trai nữa.”
Bình luận
“Đúng rồi?” Edward hỏi lại với vẻ mặt hoài nghi, “Anh ấy rất giỏi mà, cũng đẹp trai nữa.”
Bình luận
“Không có gì, tôi hỏi vậy thôi.” Edwin nhìn sang hướng khác.
Bình luận
“Không có gì, tôi hỏi vậy thôi.” Edwin nhìn sang hướng khác.
Bình luận
Dù vẫn còn cảm thấy khó hiểu nhưng Edward cũng không nói gì thêm về chủ đề này nữa. Cậu giúp nhân viên bệnh viện chuyển cây đàn một quãng đường nhỏ rồi nhanh chóng quay lại bên Edwin đang đứng chờ.
Bình luận
Dù vẫn còn cảm thấy khó hiểu nhưng Edward cũng không nói gì thêm về chủ đề này nữa. Cậu giúp nhân viên bệnh viện chuyển cây đàn một quãng đường nhỏ rồi nhanh chóng quay lại bên Edwin đang đứng chờ.
Bình luận
Năng lượng của Edwin đến nhanh mà hết cũng nhanh, Edward cất hộp đàn xong đã thấy anh nằm dài trên giường, mắt lim dim như thể đang ngủ. Trông hệt như một con búp bê bơm hơi bị xẹp, suy nghĩ thoáng qua đầu đó đã khiến Edward phải bật cười. Dù ánh nắng chiều không quá chói, cậu vẫn kéo một lớp rèm cửa lại để Edwin ngủ ngon. Căn phòng vốn không bật đèn giờ thiếu ánh sáng tự nhiên trở nên tranh tối tranh sáng, kết hợp với mùi hương đặc trưng của bệnh viện tạo cho cậu một cảm giác man mác buồn mà không rõ lý do. Edward ngồi xuống ghế, cầm bó hoa bằng vỏ cam mà Edwin làm lúc trưa lên ngắm nhìn.
Bình luận
Năng lượng của Edwin đến nhanh mà hết cũng nhanh, Edward cất hộp đàn xong đã thấy anh nằm dài trên giường, mắt lim dim như thể đang ngủ. Trông hệt như một con búp bê bơm hơi bị xẹp, suy nghĩ thoáng qua đầu đó đã khiến Edward phải bật cười. Dù ánh nắng chiều không quá chói, cậu vẫn kéo một lớp rèm cửa lại để Edwin ngủ ngon. Căn phòng vốn không bật đèn giờ thiếu ánh sáng tự nhiên trở nên tranh tối tranh sáng, kết hợp với mùi hương đặc trưng của bệnh viện tạo cho cậu một cảm giác man mác buồn mà không rõ lý do. Edward ngồi xuống ghế, cầm bó hoa bằng vỏ cam mà Edwin làm lúc trưa lên ngắm nhìn.
Bình luận
Không thể phủ nhận là bó hoa ấy được làm rất khéo léo, thậm chí Edwin còn tận dụng cả phần xơ của quả cam để làm nhụy hoa. Phần cánh hoa còn được tỉa mỏng đến mức cậu không dám chạm tay vào, thế nhưng vẫn có một sức hút nào đấy dụ dỗ cậu miết nhẹ dải vỏ cam còn toả ra mùi thơm thoang thoảng. Vỏ cam hơi sần, khiến đầu ngón tay còn tê của cậu run run, Edward quyết định không nghịch bó hoa ấy nữa mà cẩn thận cắm nó vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn.
Bình luận
Không thể phủ nhận là bó hoa ấy được làm rất khéo léo, thậm chí Edwin còn tận dụng cả phần xơ của quả cam để làm nhụy hoa. Phần cánh hoa còn được tỉa mỏng đến mức cậu không dám chạm tay vào, thế nhưng vẫn có một sức hút nào đấy dụ dỗ cậu miết nhẹ dải vỏ cam còn toả ra mùi thơm thoang thoảng. Vỏ cam hơi sần, khiến đầu ngón tay còn tê của cậu run run, Edward quyết định không nghịch bó hoa ấy nữa mà cẩn thận cắm nó vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn.
Bình luận
Cậu tựa đầu xuống ghế, để cho ánh mắt tùy ý chạy theo những đốm nắng trên giường bệnh. Căn phòng yên ắng không một tiếng động, ánh sáng nhập nhằng, lại thêm cả khoảng thời gian buổi chiều khiến cậu cũng cảm thấy toàn thân như nhũn ra và hoà tan vào một xúc cảm buồn buồn khó nói thành lời. Edward cau mày, dứt khoát nhắm mắt lại để xua đi những suy tư nhân lúc tâm trí cậu đã thoát khỏi sự lâng lâng của âm nhạc mà ập đến.
Bình luận
Cậu tựa đầu xuống ghế, để cho ánh mắt tùy ý chạy theo những đốm nắng trên giường bệnh. Căn phòng yên ắng không một tiếng động, ánh sáng nhập nhằng, lại thêm cả khoảng thời gian buổi chiều khiến cậu cũng cảm thấy toàn thân như nhũn ra và hoà tan vào một xúc cảm buồn buồn khó nói thành lời. Edward cau mày, dứt khoát nhắm mắt lại để xua đi những suy tư nhân lúc tâm trí cậu đã thoát khỏi sự lâng lâng của âm nhạc mà ập đến.
Bình luận
Một lúc sau, Edward cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bình luận
Một lúc sau, Edward cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Bình luận
Có lẽ là vì quá mệt mỏi mà cậu đã ngủ một giấc thật ngon, chẳng gặp một cơn ác mộng nào, đến mức khi cậu khoan khoái mở mắt ra thì bầu trời bên ngoài đã chuyển màu đậm và đèn đường cũng bắt đầu được bật lên.
Bình luận
Có lẽ là vì quá mệt mỏi mà cậu đã ngủ một giấc thật ngon, chẳng gặp một cơn ác mộng nào, đến mức khi cậu khoan khoái mở mắt ra thì bầu trời bên ngoài đã chuyển màu đậm và đèn đường cũng bắt đầu được bật lên.
Bình luận
Edward chớp chớp mắt, cảm thấy có chút không muốn tỉnh dậy, những thớ cơ của cậu chỉ là được thả lỏng mấy tiếng mà đã thực tủy biết vị, vẫn đang mở cuộc đình công. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng bỏ qua những cám dỗ ấy để chống tay ngồi dậy.
Bình luận
Edward chớp chớp mắt, cảm thấy có chút không muốn tỉnh dậy, những thớ cơ của cậu chỉ là được thả lỏng mấy tiếng mà đã thực tủy biết vị, vẫn đang mở cuộc đình công. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng bỏ qua những cám dỗ ấy để chống tay ngồi dậy.
Bình luận
Khoan đã, chống tay ư?
Bình luận
Khoan đã, chống tay ư?
Bình luận
Đến bây giờ cậu mới nhận ra là mình không còn ngồi trên ghế gấp nữa mà là thoải mái duỗi chân nằm trong chăn ấm đệm êm. Căn phòng được bật đèn sáng nhưng Edwin thì không thấy đâu cả, cậu hoảng hốt bật dậy.
Bình luận
Đến bây giờ cậu mới nhận ra là mình không còn ngồi trên ghế gấp nữa mà là thoải mái duỗi chân nằm trong chăn ấm đệm êm. Căn phòng được bật đèn sáng nhưng Edwin thì không thấy đâu cả, cậu hoảng hốt bật dậy.
Bình luận
Đúng lúc ấy, cửa bật mở, Edwin bước vào, trong tay anh còn xách theo hộp đồ ăn có logo bệnh viện, có lẽ anh vừa trở về từ nhà ăn. Thấy Edward đang lo lắng nhìn xung quanh, anh đặt chiếc hộp giấy xuống bàn rồi mỉm cười trấn an:
Bình luận
Đúng lúc ấy, cửa bật mở, Edwin bước vào, trong tay anh còn xách theo hộp đồ ăn có logo bệnh viện, có lẽ anh vừa trở về từ nhà ăn. Thấy Edward đang lo lắng nhìn xung quanh, anh đặt chiếc hộp giấy xuống bàn rồi mỉm cười trấn an:
Bình luận
“Tôi ở ngay đây thôi. Đừng sợ.”
Bình luận
“Tôi ở ngay đây thôi. Đừng sợ.”
Bình luận
“Anh làm tôi lo quá.” Edward nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng chưa kịp thở xong thì con số sáu trên đồng hồ đã lọt vào mắt cậu.
Bình luận
“Anh làm tôi lo quá.” Edward nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng chưa kịp thở xong thì con số sáu trên đồng hồ đã lọt vào mắt cậu.
Bình luận
Cậu nhìn Edwin với vẻ hốt hoảng:
Bình luận
Cậu nhìn Edwin với vẻ hốt hoảng:
Bình luận
“Đã sáu rưỡi tối rồi ư? Sao anh không gọi tôi?”
Bình luận
“Đã sáu rưỡi tối rồi ư? Sao anh không gọi tôi?”
Bình luận
“Cậu ngủ say quá, tôi không nỡ.” Edwin ngồi xuống bên cậu cất giọng làm lành, anh còn đưa cho cậu hộp đồ ăn, “Tôi mua cả bữa tối cho cậu này.”
Bình luận
“Cậu ngủ say quá, tôi không nỡ.” Edwin ngồi xuống bên cậu cất giọng làm lành, anh còn đưa cho cậu hộp đồ ăn, “Tôi mua cả bữa tối cho cậu này.”
Bình luận
“Được rồi, nhưng mà vì sao tôi lại nằm trên giường? Tôi nhớ là lúc ngủ quên tôi vẫn đang nằm ghế mà?” Edward cầm hộp thức ăn nhưng ánh mắt thì hướng ra tấm chăn trên người cậu
Bình luận
“Được rồi, nhưng mà vì sao tôi lại nằm trên giường? Tôi nhớ là lúc ngủ quên tôi vẫn đang nằm ghế mà?” Edward cầm hộp thức ăn nhưng ánh mắt thì hướng ra tấm chăn trên người cậu
Bình luận
“Do tôi đặt cậu lên đấy. Trông cái dáng ngủ của cậu mệt mỏi quá. Cậu xem, tôi đã bảo là cậu nên nghỉ ngơi nhiều vào mà.” Edwin xé bọc giấy, đưa cho cậu thìa và nĩa dùng một lần, tự anh cũng cầm hộp đồ ăn của mình lên, “Bác sĩ cũng bảo cậu phải ăn uống đầy đủ mà. Cố gắng ăn hết chỗ đấy nhé.”
Bình luận
“Do tôi đặt cậu lên đấy. Trông cái dáng ngủ của cậu mệt mỏi quá. Cậu xem, tôi đã bảo là cậu nên nghỉ ngơi nhiều vào mà.” Edwin xé bọc giấy, đưa cho cậu thìa và nĩa dùng một lần, tự anh cũng cầm hộp đồ ăn của mình lên, “Bác sĩ cũng bảo cậu phải ăn uống đầy đủ mà. Cố gắng ăn hết chỗ đấy nhé.”
Bình luận
Edward mở nắp hộp thức ăn, mùi thơm ngào ngạt bốc ra bao trùm lấy khứu giác của cậu. Không biết là vô tình hay cố ý mà Edwin mua cho cậu cơm cà ri, cũng là một trong những món mà cậu yêu thích. Cố gạt đi những gợn sóng trong lòng, cậu múc một thìa ăn thử. Quả thật là dù ẩm thực bản địa hơi khó miêu tả nhưng vì đây là món nước ngoài, cộng thêm đầu bếp khá có tâm nên thìa cơm cà ri cũng cho cậu một ấn tượng ban đầu rất tốt. Thấy cậu có vẻ hài lòng, Edwin mới bắt đầu bữa tối.
Bình luận
Edward mở nắp hộp thức ăn, mùi thơm ngào ngạt bốc ra bao trùm lấy khứu giác của cậu. Không biết là vô tình hay cố ý mà Edwin mua cho cậu cơm cà ri, cũng là một trong những món mà cậu yêu thích. Cố gạt đi những gợn sóng trong lòng, cậu múc một thìa ăn thử. Quả thật là dù ẩm thực bản địa hơi khó miêu tả nhưng vì đây là món nước ngoài, cộng thêm đầu bếp khá có tâm nên thìa cơm cà ri cũng cho cậu một ấn tượng ban đầu rất tốt. Thấy cậu có vẻ hài lòng, Edwin mới bắt đầu bữa tối.
Bình luận
Dường như vết thương cũng ảnh hưởng nhiều đến khẩu vị, Edwin chọn một món không có chút xíu mỡ nào. Hộp đồ ăn thanh đạm của anh đặt bên cạnh cơm cà ri của Edward trông khác nhau một trời một vực. Tuy vậy, anh vẫn xiên từng miếng rau củ ăn ngon lành.
Bình luận
Dường như vết thương cũng ảnh hưởng nhiều đến khẩu vị, Edwin chọn một món không có chút xíu mỡ nào. Hộp đồ ăn thanh đạm của anh đặt bên cạnh cơm cà ri của Edward trông khác nhau một trời một vực. Tuy vậy, anh vẫn xiên từng miếng rau củ ăn ngon lành.
Bình luận
Xuyên suốt bữa cơm, dù cả hai đều im lặng không nói lời nào thì bầu không khí cũng không trở nên gượng gạo. Giữa hai bên có một sự ăn ý đến kỳ lạ, tạo cho Edward cảm giác quen thuộc như trước đây, khi mà Edwin vẫn chưa mất trí nhớ. Cậu chầm chậm múc từng thìa cơm, khẽ thở dài.
Bình luận
Xuyên suốt bữa cơm, dù cả hai đều im lặng không nói lời nào thì bầu không khí cũng không trở nên gượng gạo. Giữa hai bên có một sự ăn ý đến kỳ lạ, tạo cho Edward cảm giác quen thuộc như trước đây, khi mà Edwin vẫn chưa mất trí nhớ. Cậu chầm chậm múc từng thìa cơm, khẽ thở dài.
Bình luận
Sự chu đáo của Edwin đúng là đã lên đến tầm cao mà cậu khó có thể hiểu được. Dù chỉ thông qua lời kể của cậu và vài ký ức mông lung, anh vẫn có thể cho cậu cảm giác rằng anh chẳng hề thay đổi gì cả. Giống như anh từng nói, mất đi trí nhớ thì anh vẫn là anh, không thể vì quên mà đối xử với cậu như một người xa lạ. Đến bây giờ cậu mới ý thức được rằng Edwin luôn mang trong mình sự cố chấp đến cùng với những thứ trách nhiệm, cố chấp gánh vác mọi sự mà không để ý rằng mình đã rệu rã đến thế nào.
Bình luận
Sự chu đáo của Edwin đúng là đã lên đến tầm cao mà cậu khó có thể hiểu được. Dù chỉ thông qua lời kể của cậu và vài ký ức mông lung, anh vẫn có thể cho cậu cảm giác rằng anh chẳng hề thay đổi gì cả. Giống như anh từng nói, mất đi trí nhớ thì anh vẫn là anh, không thể vì quên mà đối xử với cậu như một người xa lạ. Đến bây giờ cậu mới ý thức được rằng Edwin luôn mang trong mình sự cố chấp đến cùng với những thứ trách nhiệm, cố chấp gánh vác mọi sự mà không để ý rằng mình đã rệu rã đến thế nào.
Bình luận
Cậu thoáng nhớ lại những gì ông Edgar nói, có lẽ với Edwin, việc thừa nhận rằng mình mệt mỏi là điều gì xấu hổ lắm, vậy nên dù thế nào, anh cũng cố gắng nuốt hết những đau đớn vào sâu trong lòng, trở nên thật mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm và bảo vệ thật tốt những người mà anh yêu thương. Nhìn sang Edwin vẫn đang ăn một cách ngon lành, cậu lại càng cảm thấy đau lòng. Muốn vai anh được nhẹ gánh, nhưng cũng biết gỡ xuống thế nào, vì gỡ xuống rồi anh cũng sẽ lại vác chúng lên thôi.
Bình luận
Cậu thoáng nhớ lại những gì ông Edgar nói, có lẽ với Edwin, việc thừa nhận rằng mình mệt mỏi là điều gì xấu hổ lắm, vậy nên dù thế nào, anh cũng cố gắng nuốt hết những đau đớn vào sâu trong lòng, trở nên thật mạnh mẽ để gánh vác trách nhiệm và bảo vệ thật tốt những người mà anh yêu thương. Nhìn sang Edwin vẫn đang ăn một cách ngon lành, cậu lại càng cảm thấy đau lòng. Muốn vai anh được nhẹ gánh, nhưng cũng biết gỡ xuống thế nào, vì gỡ xuống rồi anh cũng sẽ lại vác chúng lên thôi.
Bình luận
Edwin cảm nhận được tâm trạng không vui lắm của Edward, anh đặt nĩa xuống rồi quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Thời gian ở chung không dài nhưng anh có thể dễ dàng thấy được trong lòng cậu luôn canh cánh một nỗi lo, đến mức cậu không thể nào yên tâm khi rời anh ra nửa phút. Cách Edward đối với anh như thể anh sắp vỡ vậy, anh rất muốn nói với cậu rằng không cần quá lo lắng, bởi kể cả bị rối loạn lo âu hay nặng hơn nữa thì anh cũng sẽ không quá mức bỏ bê cơ thể, nhưng anh biết Edward cũng chẳng tin được.
Bình luận
Edwin cảm nhận được tâm trạng không vui lắm của Edward, anh đặt nĩa xuống rồi quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng. Thời gian ở chung không dài nhưng anh có thể dễ dàng thấy được trong lòng cậu luôn canh cánh một nỗi lo, đến mức cậu không thể nào yên tâm khi rời anh ra nửa phút. Cách Edward đối với anh như thể anh sắp vỡ vậy, anh rất muốn nói với cậu rằng không cần quá lo lắng, bởi kể cả bị rối loạn lo âu hay nặng hơn nữa thì anh cũng sẽ không quá mức bỏ bê cơ thể, nhưng anh biết Edward cũng chẳng tin được.
Bình luận
Anh thực sự rất muốn trách chính bản thân mình trong quá khứ vì đã khiến Edward mất niềm tin tới mức độ này, rồi mọi chuyện lại đến tay anh giải quyết.
Bình luận
Anh thực sự rất muốn trách chính bản thân mình trong quá khứ vì đã khiến Edward mất niềm tin tới mức độ này, rồi mọi chuyện lại đến tay anh giải quyết.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
.
Bình luận
Bình luận
Buổi tối hôm đó Edwin còn dành thêm một ít thời gian chơi đàn dưới khu vui chơi cho bệnh nhi, vì khi biết chỉ còn một ngày nữa là anh xuất viện, mấy đứa trẻ đã tha thiết xin anh đàn thêm vài lần nữa. Dù biết anh sẽ mệt nhưng nhớ lại ánh mắt đong đầy vui thích của anh khi kéo đàn, Edward cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Nhìn Edwin vui vẻ kéo đàn, bên cạnh là mấy đứa nhỏ tay chân còn bó bột hoặc quấn kim truyền dịch, cậu cảm thấy mình đã hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của những người nhà bệnh nhân đang ngồi xem từ một hàng ghế gần đó.
Bình luận
Buổi tối hôm đó Edwin còn dành thêm một ít thời gian chơi đàn dưới khu vui chơi cho bệnh nhi, vì khi biết chỉ còn một ngày nữa là anh xuất viện, mấy đứa trẻ đã tha thiết xin anh đàn thêm vài lần nữa. Dù biết anh sẽ mệt nhưng nhớ lại ánh mắt đong đầy vui thích của anh khi kéo đàn, Edward cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Nhìn Edwin vui vẻ kéo đàn, bên cạnh là mấy đứa nhỏ tay chân còn bó bột hoặc quấn kim truyền dịch, cậu cảm thấy mình đã hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của những người nhà bệnh nhân đang ngồi xem từ một hàng ghế gần đó.
Bình luận
Trong khu vui chơi rộng lớn hầu như chỉ có tiếng đàn khi trầm khi bổng của Edwin, vì mấy đứa trẻ còn đang bận chăm chú ngắm nhìn những ngón tay điêu luyện và ngẩn người để tâm trí trôi theo từng giai điệu. Edward nhìn bọn trẻ, trong lòng gợn lên một cảm xúc khó có thể miêu tả bằng lời. Dù khuôn mặt còn nhợt nhạt và mệt mỏi, đôi mắt chúng vẫn nhen nhóm ánh sáng và hồn nhiên, linh động lạ lùng.
Bình luận
Trong khu vui chơi rộng lớn hầu như chỉ có tiếng đàn khi trầm khi bổng của Edwin, vì mấy đứa trẻ còn đang bận chăm chú ngắm nhìn những ngón tay điêu luyện và ngẩn người để tâm trí trôi theo từng giai điệu. Edward nhìn bọn trẻ, trong lòng gợn lên một cảm xúc khó có thể miêu tả bằng lời. Dù khuôn mặt còn nhợt nhạt và mệt mỏi, đôi mắt chúng vẫn nhen nhóm ánh sáng và hồn nhiên, linh động lạ lùng.
Bình luận
“Bọn trẻ trông hạnh phúc quá. Mới buổi chiều còn khóc la inh ỏi vì phải tiêm, đến tối nghe nhạc đã vui ngay được.”
Bình luận
“Bọn trẻ trông hạnh phúc quá. Mới buổi chiều còn khóc la inh ỏi vì phải tiêm, đến tối nghe nhạc đã vui ngay được.”
Bình luận
Edward quay sang, tiếng nói phát ra từ một người phụ nữ ngồi ngay cạnh cậu. Đó là một bà mẹ còn khá trẻ, chỉ búi tạm tóc một cách qua loa và mặc bộ quần áo giản dị, khuôn mặt còn vương nét mệt mỏi. Thấy cậu quay sang nhìn, cô cũng nở một nụ cười lịch sự:
Bình luận
Edward quay sang, tiếng nói phát ra từ một người phụ nữ ngồi ngay cạnh cậu. Đó là một bà mẹ còn khá trẻ, chỉ búi tạm tóc một cách qua loa và mặc bộ quần áo giản dị, khuôn mặt còn vương nét mệt mỏi. Thấy cậu quay sang nhìn, cô cũng nở một nụ cười lịch sự:
Bình luận
“Anh nhạc công đó là chồng cậu nhỉ? Đó quả là một nhạc công rất có tài đấy. Con trai tôi bên kia kìa”, Cô chỉ vào đứa bé con tay còn mang kim truyền dịch đang đứng bên trái Edwin, “Thằng bé bị ung thư, mà mới có hơn hai tuổi đầu, biết thế nào được. Cứ hôm nào phải thay kim hoặc tiêm thuốc là nó khóc nức nở cả buổi, khóc xong thì xụ mặt mãi mới dỗ được.”
Bình luận
“Anh nhạc công đó là chồng cậu nhỉ? Đó quả là một nhạc công rất có tài đấy. Con trai tôi bên kia kìa”, Cô chỉ vào đứa bé con tay còn mang kim truyền dịch đang đứng bên trái Edwin, “Thằng bé bị ung thư, mà mới có hơn hai tuổi đầu, biết thế nào được. Cứ hôm nào phải thay kim hoặc tiêm thuốc là nó khóc nức nở cả buổi, khóc xong thì xụ mặt mãi mới dỗ được.”
Bình luận
Ánh mắt người mẹ trẻ như dán chặt vào con, đứa bé bật cười thì cô cũng cười theo.
Bình luận
Ánh mắt người mẹ trẻ như dán chặt vào con, đứa bé bật cười thì cô cũng cười theo.
Bình luận
Edward định đính chính lại rằng Edwin không phải chồng cậu nhưng rồi lại im lặng vì dù sao cũng chẳng cần thiết. Cậu nhìn theo người mẹ kia, rồi nhìn lại những người khác đang ngồi xung quanh. Niềm vui sướng nhen nhóm trên khuôn mặt vốn mệt mỏi và lo lắng của họ khiến cậu ngẩn người.
Bình luận
Edward định đính chính lại rằng Edwin không phải chồng cậu nhưng rồi lại im lặng vì dù sao cũng chẳng cần thiết. Cậu nhìn theo người mẹ kia, rồi nhìn lại những người khác đang ngồi xung quanh. Niềm vui sướng nhen nhóm trên khuôn mặt vốn mệt mỏi và lo lắng của họ khiến cậu ngẩn người.
Bình luận
Giống như một đốm lửa trong ngày đông lạnh lẽo, một cơn gió thoảng giữa sa mạc mênh mông và nóng như chảo lửa, nụ cười ấy thật đẹp, thật khiến người ta tràn trề niềm tin, nhưng Edward biết chỉ sau khi buổi diễn bất đắc dĩ này kết thúc, tia hi vọng ấy cũng phải tắt ngúm để nhường chỗ cho sự lo lắng và căng thẳng. Bất giác, cậu muốn làm một điều gì đó hơn thế, một điều gì có thể giữ cho họ luôn hạnh phúc, bởi cậu không muốn những nụ cười ấy biến mất đi trên khuôn mặt họ.
Bình luận
Giống như một đốm lửa trong ngày đông lạnh lẽo, một cơn gió thoảng giữa sa mạc mênh mông và nóng như chảo lửa, nụ cười ấy thật đẹp, thật khiến người ta tràn trề niềm tin, nhưng Edward biết chỉ sau khi buổi diễn bất đắc dĩ này kết thúc, tia hi vọng ấy cũng phải tắt ngúm để nhường chỗ cho sự lo lắng và căng thẳng. Bất giác, cậu muốn làm một điều gì đó hơn thế, một điều gì có thể giữ cho họ luôn hạnh phúc, bởi cậu không muốn những nụ cười ấy biến mất đi trên khuôn mặt họ.
Bình luận
Tiếng đàn êm tai và sắc mặt tươi roi rói của mọi người xung quanh đã khơi lên trong lòng cậu khí thế hừng hực, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi vì ngay lập tức, bản năng nhà nghề đã kéo cậu lại. Edward còn nhớ rất rõ lý do cậu không chọn làm bác sĩ mà chọn trở thành giám định viên pháp y, ngoài việc pháp y là niềm đam mê, thì cậu còn sợ rằng cậu sẽ không thể đối mặt với cái chết của bệnh nhân. Cậu từng chứng kiến nhiều bạn học sau khi thực tập đã không thể trụ lại nghề, không phải vì thiếu kỹ năng hay kiến thức, mà là vì không thể chịu được việc phải nhìn thấy bệnh nhân ra đi ngay trước mắt mà không thể cứu. Họ bị cuốn theo ánh mắt tin tưởng của bệnh nhân, quên đi rào cản lớn nhất là cái chết mà cho rằng mình có thể đạt được kì tích. Chỉ là, cuộc đời làm gì có nhiều kì tích như vậy.
Bình luận
Tiếng đàn êm tai và sắc mặt tươi roi rói của mọi người xung quanh đã khơi lên trong lòng cậu khí thế hừng hực, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc thôi vì ngay lập tức, bản năng nhà nghề đã kéo cậu lại. Edward còn nhớ rất rõ lý do cậu không chọn làm bác sĩ mà chọn trở thành giám định viên pháp y, ngoài việc pháp y là niềm đam mê, thì cậu còn sợ rằng cậu sẽ không thể đối mặt với cái chết của bệnh nhân. Cậu từng chứng kiến nhiều bạn học sau khi thực tập đã không thể trụ lại nghề, không phải vì thiếu kỹ năng hay kiến thức, mà là vì không thể chịu được việc phải nhìn thấy bệnh nhân ra đi ngay trước mắt mà không thể cứu. Họ bị cuốn theo ánh mắt tin tưởng của bệnh nhân, quên đi rào cản lớn nhất là cái chết mà cho rằng mình có thể đạt được kì tích. Chỉ là, cuộc đời làm gì có nhiều kì tích như vậy.
Bình luận
Không cứu được bệnh nhân không phải lỗi của họ, chỉ là họ đã bắt mình phải gánh lên vai kì vọng không cần thiết, xem trọng vai trò của mình với bệnh nhân, với nghề mà thôi. Edward khẽ thở dài, suýt chút nữa cậu cũng tin rằng mình thực sự có thể làm gì đó để giúp những bệnh nhi trước bắt cậu cải thiện tình hình.
Bình luận
Không cứu được bệnh nhân không phải lỗi của họ, chỉ là họ đã bắt mình phải gánh lên vai kì vọng không cần thiết, xem trọng vai trò của mình với bệnh nhân, với nghề mà thôi. Edward khẽ thở dài, suýt chút nữa cậu cũng tin rằng mình thực sự có thể làm gì đó để giúp những bệnh nhi trước bắt cậu cải thiện tình hình.
Bình luận
Edwin vẫn đang kéo đàn, thể theo nguyện vọng của một cô bé trung học, anh kéo một khúc nhạc hiện đại, có thể là nhạc nền của một bộ phim lãng mạn nào đó. Cô bé con được nghe trực tiếp bản nhạc yêu thích thì cười đến là vui vẻ, trong một chốc lát, có lẽ cô bé đã quên đi căn bệnh đau đớn đang giày vò cô mỗi ngày.
Bình luận
Edwin vẫn đang kéo đàn, thể theo nguyện vọng của một cô bé trung học, anh kéo một khúc nhạc hiện đại, có thể là nhạc nền của một bộ phim lãng mạn nào đó. Cô bé con được nghe trực tiếp bản nhạc yêu thích thì cười đến là vui vẻ, trong một chốc lát, có lẽ cô bé đã quên đi căn bệnh đau đớn đang giày vò cô mỗi ngày.
Bình luận
Dù đã biết trước, nhưng Edward vẫn cảm thấy đến tận bây giờ cậu mới hiểu được nguyên do Edwin luôn cố chấp với việc gánh tất cả trách nhiệm lên trên vai. Có lẽ trước nụ cười hạnh phúc của những người mà anh yêu mến, Edwin đã bị kéo theo, để rồi tin rằng anh thực sự có khả năng bảo vệ niềm hạnh phúc ấy cho họ. Nhưng sự thực là anh chẳng hề toàn năng đến thế.
Bình luận
Dù đã biết trước, nhưng Edward vẫn cảm thấy đến tận bây giờ cậu mới hiểu được nguyên do Edwin luôn cố chấp với việc gánh tất cả trách nhiệm lên trên vai. Có lẽ trước nụ cười hạnh phúc của những người mà anh yêu mến, Edwin đã bị kéo theo, để rồi tin rằng anh thực sự có khả năng bảo vệ niềm hạnh phúc ấy cho họ. Nhưng sự thực là anh chẳng hề toàn năng đến thế.