Chương 65: Điên vì tình


Tiếng trống vừa vang, mọi người ùa ra, chuẩn bị đi ăn trưa thì Nguyễn Huệ Lan lại xách túi đi về, lòng bực bội nghĩ thầm. Điên mất thôi! Tại sao đến giờ này mà bài đăng vẫn không có động tĩnh gì?

Bình luận

Tiếng trống vừa vang, mọi người ùa ra, chuẩn bị đi ăn trưa thì Nguyễn Huệ Lan lại xách túi đi về, lòng bực bội nghĩ thầm. Điên mất thôi! Tại sao đến giờ này mà bài đăng vẫn không có động tĩnh gì?

Cũng tại con nhỏ đáng ghét kia. Nhân cơ hội cô ta giằng co với Nguyễn Tuệ Nghi mà lẻn vào phòng, đổ cả cốc nước xuống máy tính, khiến cô ta mất mấy tiếng ngồi ngoài quán sửa nhưng vẫn không khôi phục được dữ liệu. May mắn, trước đó cô ta sao lưu vào usb nên giờ mới có cái để dùng.

Bình luận

Cũng tại con nhỏ đáng ghét kia. Nhân cơ hội cô ta giằng co với Nguyễn Tuệ Nghi mà lẻn vào phòng, đổ cả cốc nước xuống máy tính, khiến cô ta mất mấy tiếng ngồi ngoài quán sửa nhưng vẫn không khôi phục được dữ liệu. May mắn, trước đó cô ta sao lưu vào usb nên giờ mới có cái để dùng.

Chỉ là, điện thoại bị lấy mất, máy tính cũng hỏng khiến cô ta chưa kịp thay mật khẩu các tài khoản. Những tin nhắn quan trọng kia sớm muộn gì cũng bị bọn họ tìm và đọc được. Dù cô ta có dừng tay thì Tô Đông An cũng không tha cho cô ta. Nghĩ vậy, Nguyễn Huệ Lan quyết tung đoạn video đó lên mạng xã hội. Được ăn cả, ngã về không.

Bình luận

Chỉ là, điện thoại bị lấy mất, máy tính cũng hỏng khiến cô ta chưa kịp thay mật khẩu các tài khoản. Những tin nhắn quan trọng kia sớm muộn gì cũng bị bọn họ tìm và đọc được. Dù cô ta có dừng tay thì Tô Đông An cũng không tha cho cô ta. Nghĩ vậy, Nguyễn Huệ Lan quyết tung đoạn video đó lên mạng xã hội. Được ăn cả, ngã về không.

Nhưng rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, vậy mà không biết vụ yêu đương của người nổi tiếng kia bỗng từ đâu xuất hiện, lại đăng sau cô ta vài phút. Báo chí đưa tin ầm ầm khiến bài viết của cô ta chìm nghỉm, chẳng ai quan tâm làm mọi thứ đi lệch quỹ đạo đã dự đoán từ trước.

Bình luận

Nhưng rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, vậy mà không biết vụ yêu đương của người nổi tiếng kia bỗng từ đâu xuất hiện, lại đăng sau cô ta vài phút. Báo chí đưa tin ầm ầm khiến bài viết của cô ta chìm nghỉm, chẳng ai quan tâm làm mọi thứ đi lệch quỹ đạo đã dự đoán từ trước.

Chẳng lẽ cô ta phải chịu thua trong ấm ức thế này ư? Không được, phải đi tìm Phan Thanh Mai thôi. Dụ nó đứng ra tố cáo Tô Đông An!

Bình luận

Chẳng lẽ cô ta phải chịu thua trong ấm ức thế này ư? Không được, phải đi tìm Phan Thanh Mai thôi. Dụ nó đứng ra tố cáo Tô Đông An!

Vì mải suy nghĩ nên Nguyễn Huệ Lan không để ý đường đi, cứ thế đâm sầm vào người trước mặt. Cô ta cố nén bực bội, tính tỏ vẻ hỏi han người trước mặt đôi câu thì giật mình khi nhìn thấy gương mặt của Phan Thanh Mai.

Bình luận

Vì mải suy nghĩ nên Nguyễn Huệ Lan không để ý đường đi, cứ thế đâm sầm vào người trước mặt. Cô ta cố nén bực bội, tính tỏ vẻ hỏi han người trước mặt đôi câu thì giật mình khi nhìn thấy gương mặt của Phan Thanh Mai.

"Mai? Sao cậu lại ở đây? Cậu đến thăm tớ ư?"

Bình luận

"Mai? Sao cậu lại ở đây? Cậu đến thăm tớ ư?"

Phan Thanh Mai mím môi, không nói không rằng vung tay, giáng một cái tát thật mạnh vào má trái của cô ta. Đám học sinh xung quanh thấy có xung đột, cũng ngoảnh lại quan sát tình hình.

Bình luận

Phan Thanh Mai mím môi, không nói không rằng vung tay, giáng một cái tát thật mạnh vào má trái của cô ta. Đám học sinh xung quanh thấy có xung đột, cũng ngoảnh lại quan sát tình hình.

Nguyễn Huệ Lan ôm má, ứa nước mắt mà hỏi: "Cậu… cậu đánh tớ?"

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan ôm má, ứa nước mắt mà hỏi: "Cậu… cậu đánh tớ?"

“Đúng! Tao đánh mày đấy! Vì mày xứng đáng bị ăn tát!”

Bình luận

“Đúng! Tao đánh mày đấy! Vì mày xứng đáng bị ăn tát!”

“Cậu sao thế? Gặp chuyện gì bực bội à?” Nguyễn Huệ Lan níu tay Phan Thanh Mai. “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé?”

Bình luận

“Cậu sao thế? Gặp chuyện gì bực bội à?” Nguyễn Huệ Lan níu tay Phan Thanh Mai. “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé?”

Cô ta hất tay Nguyễn Huệ Lan, cười khẩy: “Sao? Mày sợ những chuyện mày làm bị lộ à?”

Bình luận

Cô ta hất tay Nguyễn Huệ Lan, cười khẩy: “Sao? Mày sợ những chuyện mày làm bị lộ à?”

Thấy có biến, mọi người giả bộ quay mặt sang hướng khác, đi đi lại lại tỏ vẻ bận rộn, nhưng thực chất là đang tìm cơ hội đến gần chỗ hai người kia để nghe rõ cuộc nói chuyện hơn.

Bình luận

Thấy có biến, mọi người giả bộ quay mặt sang hướng khác, đi đi lại lại tỏ vẻ bận rộn, nhưng thực chất là đang tìm cơ hội đến gần chỗ hai người kia để nghe rõ cuộc nói chuyện hơn.

Nguyễn Huệ Lan cắn môi, không khỏi hậm hực trong lòng: “Cậu làm tớ buồn đấy! Tớ còn chưa trách cậu không nói không rằng mà tát tớ thì thôi. Cậu cứ vậy là tớ không thèm quan tâm cậu đâu.”

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan cắn môi, không khỏi hậm hực trong lòng: “Cậu làm tớ buồn đấy! Tớ còn chưa trách cậu không nói không rằng mà tát tớ thì thôi. Cậu cứ vậy là tớ không thèm quan tâm cậu đâu.”

“Ha! Mày lại ước được mặc kệ tao quá ấy!” Phan Thanh Mai chống nạnh, gằn giọng đáp: “Bớt giả nai trước mặt tao đi! Ngày xưa tao có mắt như mù mới tin lời mày. Giờ mày định giải thích sao về việc mày thuê người đánh tao ở trường mới?”

Bình luận

“Ha! Mày lại ước được mặc kệ tao quá ấy!” Phan Thanh Mai chống nạnh, gằn giọng đáp: “Bớt giả nai trước mặt tao đi! Ngày xưa tao có mắt như mù mới tin lời mày. Giờ mày định giải thích sao về việc mày thuê người đánh tao ở trường mới?”

Nguyễn Huệ Lan như không tin vào tai mình, cô ta ngỡ ngàng lùi về sau, đau lòng hỏi:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan như không tin vào tai mình, cô ta ngỡ ngàng lùi về sau, đau lòng hỏi:

“Cậu nghĩ, là tớ làm sao? Tớ tưởng… chúng ta là bạn thân cơ mà? Sao cậu có thể nghi ngờ tớ chứ! Việc cậu phá màu của An, chính tớ, chính tớ là người đã cầu xin An nương tay cho cậu. Còn bỏ tiền túi của mình ra đền số màu đã hỏng ấy. Cậu quên hết rồi sao? Tại sao chỉ vì vài ba câu nói của người ngoài mà cậu lại nghĩ tớ là con người xấu xa như vậy!”

Bình luận

“Cậu nghĩ, là tớ làm sao? Tớ tưởng… chúng ta là bạn thân cơ mà? Sao cậu có thể nghi ngờ tớ chứ! Việc cậu phá màu của An, chính tớ, chính tớ là người đã cầu xin An nương tay cho cậu. Còn bỏ tiền túi của mình ra đền số màu đã hỏng ấy. Cậu quên hết rồi sao? Tại sao chỉ vì vài ba câu nói của người ngoài mà cậu lại nghĩ tớ là con người xấu xa như vậy!”

Phan Thanh Mai nghe xong có hơi dao động, nhưng nghĩ tới những gì mình đã trải qua, cô ta hỏi tiếp:

Bình luận

Phan Thanh Mai nghe xong có hơi dao động, nhưng nghĩ tới những gì mình đã trải qua, cô ta hỏi tiếp:

“Vậy mày giải thích sao về việc mày bảo bạn Lãng ép tao chuyển trường?”

Bình luận

“Vậy mày giải thích sao về việc mày bảo bạn Lãng ép tao chuyển trường?”

“Tớ… tớ có nói vậy à? Tớ chỉ bảo, có thể là cậu ấy sẽ không tha cho cậu thôi. Vì hộp màu đó Lãng tặng cho An mà.”

Bình luận

“Tớ… tớ có nói vậy à? Tớ chỉ bảo, có thể là cậu ấy sẽ không tha cho cậu thôi. Vì hộp màu đó Lãng tặng cho An mà.”

“Mẹ kiếp!” Phan Thanh Mai tức điên người, cô ta nắm vai Nguyễn Huệ Lan mà lắc: “Sau khi biến tao thành thế này mà mày vẫn còn dám nói thế hả? Tất cả là do ai? Chính mày là người gợi ý tao phá màu của con An cơ mà!”

Bình luận

“Mẹ kiếp!” Phan Thanh Mai tức điên người, cô ta nắm vai Nguyễn Huệ Lan mà lắc: “Sau khi biến tao thành thế này mà mày vẫn còn dám nói thế hả? Tất cả là do ai? Chính mày là người gợi ý tao phá màu của con An cơ mà!”

“Sao cơ?”

Bình luận

“Sao cơ?”

“Sau cái vụ bắt gặp con An giúp cái Như tỏ tình với bạn Lãng ở vườn cây phía sau tòa nhà. Ngày nào mày cũng rỉ vào tai tao về hộp màu của mày, về hộp màu của con An. Gieo rắc vào đầu tao hộp màu ấy quý giá với con An đến nhường nào, không phải à?"

Bình luận

“Sau cái vụ bắt gặp con An giúp cái Như tỏ tình với bạn Lãng ở vườn cây phía sau tòa nhà. Ngày nào mày cũng rỉ vào tai tao về hộp màu của mày, về hộp màu của con An. Gieo rắc vào đầu tao hộp màu ấy quý giá với con An đến nhường nào, không phải à?"

"Tớ... tớ không nghĩ cậu lại suy nghĩ sâu xa vậy đấy? Tớ chỉ muốn bày tỏ bản thân cũng muốn có hộp màu như An thôi mà."

Bình luận

"Tớ... tớ không nghĩ cậu lại suy nghĩ sâu xa vậy đấy? Tớ chỉ muốn bày tỏ bản thân cũng muốn có hộp màu như An thôi mà."

“Tao nghĩ nhiều?” Phan Thanh Mai nghiến răng kèn kẹt. Cô ta giật tóc Nguyễn Huệ Lan mà hét: “Vậy không đúng ý mày à? Khiến tao đối đầu với con An, xong còn bẫy tao chuyển trường, trở thành công cụ để mày hãm hại nó. Làm tao bỏ lỡ cơ hội được vào lớp chọn. Mày biết hoàn cảnh tao thế nào mà vẫn làm thế. Mày có còn là con người không hả Lan?”

Bình luận

“Tao nghĩ nhiều?” Phan Thanh Mai nghiến răng kèn kẹt. Cô ta giật tóc Nguyễn Huệ Lan mà hét: “Vậy không đúng ý mày à? Khiến tao đối đầu với con An, xong còn bẫy tao chuyển trường, trở thành công cụ để mày hãm hại nó. Làm tao bỏ lỡ cơ hội được vào lớp chọn. Mày biết hoàn cảnh tao thế nào mà vẫn làm thế. Mày có còn là con người không hả Lan?”

Nguyễn Huệ Lan đau đớn giữ tóc, cầu cứu người xung quanh nhưng không ai đứng ra can ngăn, bởi họ đang mải tiêu hóa những thứ bản thân vừa nghe được.

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan đau đớn giữ tóc, cầu cứu người xung quanh nhưng không ai đứng ra can ngăn, bởi họ đang mải tiêu hóa những thứ bản thân vừa nghe được.

“Cậu. Cậu bình tĩnh đi Mai!”

Bình luận

“Cậu. Cậu bình tĩnh đi Mai!”

Phải vất vả lắm Nguyễn Huệ Lan mới thoát khỏi móng vuốt của Phan Thanh Mai. Cô ta lùi về sau vài bước, tầm mắt chợt va phải bóng dáng Tô Đông An đang đứng cách đó không xa. Bên cạnh cô còn có Lưu Thiên Lãng.

Bình luận

Phải vất vả lắm Nguyễn Huệ Lan mới thoát khỏi móng vuốt của Phan Thanh Mai. Cô ta lùi về sau vài bước, tầm mắt chợt va phải bóng dáng Tô Đông An đang đứng cách đó không xa. Bên cạnh cô còn có Lưu Thiên Lãng.

Nhìn người mình dùng mọi cách cũng không thể có được, lại nghiễm nhiên trở thành người của Tô Đông An. Còn cùng nhau chứng kiến bộ dạng thảm hại của cô ta, Nguyễn Huệ Lan lúc này cũng muốn phát điên lên rồi. Cô ta xông tới chỗ Tô Đông An, gào thét:

Bình luận

Nhìn người mình dùng mọi cách cũng không thể có được, lại nghiễm nhiên trở thành người của Tô Đông An. Còn cùng nhau chứng kiến bộ dạng thảm hại của cô ta, Nguyễn Huệ Lan lúc này cũng muốn phát điên lên rồi. Cô ta xông tới chỗ Tô Đông An, gào thét:

“Mày, tất cả là tại mày. Chính mày đã dựng lên mọi chuyện để Mai hiểu lầm tao phải không? Con khốn xấu xa!”

Bình luận

“Mày, tất cả là tại mày. Chính mày đã dựng lên mọi chuyện để Mai hiểu lầm tao phải không? Con khốn xấu xa!”

Nguyễn Huệ Lan mới đi được vài bước đã bị Phan Thanh Mai giữ lại, cô ta gằn giọng nói: “Người mày cần phải giải quyết là tao mới phải!”

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan mới đi được vài bước đã bị Phan Thanh Mai giữ lại, cô ta gằn giọng nói: “Người mày cần phải giải quyết là tao mới phải!”

Nguyễn Huệ Lan lắc đầu lia lịa:

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan lắc đầu lia lịa:

“Không, không phải. Tất cả là tại con An mà! Tại sao cậu không nghe tớ hả? Chính con An đã cướp tất cả mọi thứ của tớ, chỉ cần loại bỏ được nó, những thứ tớ muốn sẽ nằm trong tay tớ. Chính nó đã ép tớ phải làm như vậy! Cậu chỉ cần giữ im lặng thôi mà. Chỉ cần giữ im lặng thêm một thời gian nữa là đã giúp tớ loại bỏ được nó rồi. Chỉ còn một chút nữa là tớ thành công rồi. Cậu là bạn thân của tớ, tại sao cậu lại không giúp tớ cơ chứ!”

Bình luận

“Không, không phải. Tất cả là tại con An mà! Tại sao cậu không nghe tớ hả? Chính con An đã cướp tất cả mọi thứ của tớ, chỉ cần loại bỏ được nó, những thứ tớ muốn sẽ nằm trong tay tớ. Chính nó đã ép tớ phải làm như vậy! Cậu chỉ cần giữ im lặng thôi mà. Chỉ cần giữ im lặng thêm một thời gian nữa là đã giúp tớ loại bỏ được nó rồi. Chỉ còn một chút nữa là tớ thành công rồi. Cậu là bạn thân của tớ, tại sao cậu lại không giúp tớ cơ chứ!”

Cô ta sững người, không nghĩ Nguyễn Huệ Lan lại trơ trẽn đến thế.

Bình luận

Cô ta sững người, không nghĩ Nguyễn Huệ Lan lại trơ trẽn đến thế.

“Vì tình yêu, vì một thằng con trai mà mày bất chấp tất cả, có đáng hay không?”

Bình luận

“Vì tình yêu, vì một thằng con trai mà mày bất chấp tất cả, có đáng hay không?”

Nguyễn Huệ Lan kiên định đáp: “Đáng! Sao lại không đáng?”

Bình luận

Nguyễn Huệ Lan kiên định đáp: “Đáng! Sao lại không đáng?”

Phan Thanh Mai thất vọng vô cùng:

Bình luận

Phan Thanh Mai thất vọng vô cùng:

“Tao cứ ngỡ mày khác, nhưng không, mày giống y hệt con mẹ mày. Mẹ mày nhân lúc người ta bầu bí mà hí húi với chồng họ rồi sinh ra mày. Đạp lên người bị trầm cảm sau sinh để trở thành chính thất. Còn mày, biết rõ bạn Lãng không thích mày nhưng vẫn bất chấp thủ đoạn để có được người ta. Mày quên rằng tao chính là người đã giúp mày, từ một con nhãi bị mọi người khinh thường trở thành người được yêu quý, ngưỡng mộ rồi sao?”

Bình luận

“Tao cứ ngỡ mày khác, nhưng không, mày giống y hệt con mẹ mày. Mẹ mày nhân lúc người ta bầu bí mà hí húi với chồng họ rồi sinh ra mày. Đạp lên người bị trầm cảm sau sinh để trở thành chính thất. Còn mày, biết rõ bạn Lãng không thích mày nhưng vẫn bất chấp thủ đoạn để có được người ta. Mày quên rằng tao chính là người đã giúp mày, từ một con nhãi bị mọi người khinh thường trở thành người được yêu quý, ngưỡng mộ rồi sao?”

Nghe Phan Thanh Mai nhắc tới mẹ mình, chê trách tình yêu của cô ta. Nguyễn Huệ Lan nhào tới, dùng móng tay, cào liên tiếp vào mặt Phan Thanh Mai:

Bình luận

Nghe Phan Thanh Mai nhắc tới mẹ mình, chê trách tình yêu của cô ta. Nguyễn Huệ Lan nhào tới, dùng móng tay, cào liên tiếp vào mặt Phan Thanh Mai:

“Không cho phép mày nói mẹ tao như thế! Tao chỉ cố gắng hết sức để có được tình yêu cũng là sai sao? Là sai sao hả?”

Bình luận

“Không cho phép mày nói mẹ tao như thế! Tao chỉ cố gắng hết sức để có được tình yêu cũng là sai sao? Là sai sao hả?”

“Ha!” Dùng một tay giữ chặt hai tay của Nguyễn Huệ Lan, Phan Thanh Mai tát liên tiếp vào mặt cô ta để xả nỗi hận trong lòng. “Đúng là con gái của kẻ thứ ba. Trơ tráo thực sự! Bố mẹ mày không dạy nổi mày thì để tao dạy mày!”

Bình luận

“Ha!” Dùng một tay giữ chặt hai tay của Nguyễn Huệ Lan, Phan Thanh Mai tát liên tiếp vào mặt cô ta để xả nỗi hận trong lòng. “Đúng là con gái của kẻ thứ ba. Trơ tráo thực sự! Bố mẹ mày không dạy nổi mày thì để tao dạy mày!”

“Còn mày thì là đồ ngu! Đồ óc chó mới bị tao lừa như chong chóng.”

Bình luận

“Còn mày thì là đồ ngu! Đồ óc chó mới bị tao lừa như chong chóng.”

"Mẹ kiếp! Nếu ở đây có nước phấn, nước cống thì tao đã cho mày thưởng thức rồi chứ không phải đánh chay như này!"

Bình luận

"Mẹ kiếp! Nếu ở đây có nước phấn, nước cống thì tao đã cho mày thưởng thức rồi chứ không phải đánh chay như này!"

"Gì chứ! Sao mày độc ác hết phần người khác thế? Tao chỉ bảo bọn nó bắt nạt mày có một tí mà mày tính đổ mấy thứ nước dơ bẩn đó vào người tao hả?"

Bình luận

"Gì chứ! Sao mày độc ác hết phần người khác thế? Tao chỉ bảo bọn nó bắt nạt mày có một tí mà mày tính đổ mấy thứ nước dơ bẩn đó vào người tao hả?"

"Độc ác? Đấy chính xác là những gì tao đã trải qua đấy! Con khốn ạ!"

Bình luận

"Độc ác? Đấy chính xác là những gì tao đã trải qua đấy! Con khốn ạ!"

Nhìn bọn họ không giữ hình tượng, chỉ cố hết sức để làm đối phương bị thương nhằm trút nỗi oán hận bấy lâu nay ra ngoài. Tô Đông An cúi đầu, nhìn mũi giày.

Bình luận

Nhìn bọn họ không giữ hình tượng, chỉ cố hết sức để làm đối phương bị thương nhằm trút nỗi oán hận bấy lâu nay ra ngoài. Tô Đông An cúi đầu, nhìn mũi giày.

Sai lầm của Nguyễn Huệ Lan là đi thuê đám chuyên bắt nạt người khác để bạo lực Phan Thanh Mai. Thử hỏi, dù cho cô ta có thực sự kêu bọn họ giả bộ đánh Phan Thanh Mai đi nữa, bọn họ sẽ làm theo hay không?

Bình luận

Sai lầm của Nguyễn Huệ Lan là đi thuê đám chuyên bắt nạt người khác để bạo lực Phan Thanh Mai. Thử hỏi, dù cho cô ta có thực sự kêu bọn họ giả bộ đánh Phan Thanh Mai đi nữa, bọn họ sẽ làm theo hay không?

Đương nhiên là không! Vì cái thói chèn ép người khác đã ăn sâu vào máu chúng rồi.

Bình luận

Đương nhiên là không! Vì cái thói chèn ép người khác đã ăn sâu vào máu chúng rồi.

Và kết quả là, bọn họ nhận tiền của cô ta nhưng sau lưng lại bắt nạt Phan Thanh Mai ngày một dã man hơn.

Bình luận

Và kết quả là, bọn họ nhận tiền của cô ta nhưng sau lưng lại bắt nạt Phan Thanh Mai ngày một dã man hơn.

“Vẫn còn một kẻ nữa.” Tô Đông An nói khá nhỏ nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe thấy.

Bình luận

“Vẫn còn một kẻ nữa.” Tô Đông An nói khá nhỏ nhưng vẫn đủ để người bên cạnh nghe thấy.

“Người nữa là sao?” Lưu Thiên Lãng khó hiểu hỏi.

Bình luận

“Người nữa là sao?” Lưu Thiên Lãng khó hiểu hỏi.

“Cậu mở điện thoại lên xem đi.”

Bình luận

“Cậu mở điện thoại lên xem đi.”

Bài viết của Tô Đông An không có tiêu đề, chỉ đính kèm rất nhiều ảnh. Là đoạn tin nhắn giữa Nguyễn Huệ Lan và… Ngô Bảo Nhi? Lưu Thiên Lãng nghi ngờ nhìn người bên cạnh, mở từng ảnh ra xem. Dòng sự kiện bắt đầu từ đầu năm học cho tới gần đây nhất là tầm một tháng trước.

Bình luận

Bài viết của Tô Đông An không có tiêu đề, chỉ đính kèm rất nhiều ảnh. Là đoạn tin nhắn giữa Nguyễn Huệ Lan và… Ngô Bảo Nhi? Lưu Thiên Lãng nghi ngờ nhìn người bên cạnh, mở từng ảnh ra xem. Dòng sự kiện bắt đầu từ đầu năm học cho tới gần đây nhất là tầm một tháng trước.

***

Bình luận

***

[Nhi dễ thương: Này, cậu tìm cách làm cho con An tức đến mức mất lý trí đi.]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Này, cậu tìm cách làm cho con An tức đến mức mất lý trí đi.]

[Lan Nguyễn: Để làm gì?]

Bình luận

[Lan Nguyễn: Để làm gì?]

[Nhi dễ thương: Tôi vừa biết được thứ này. Nếu cậu làm theo sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thú vị đấy!]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Tôi vừa biết được thứ này. Nếu cậu làm theo sẽ được chứng kiến một cảnh tượng thú vị đấy!]

[Lan Nguyễn: OK!]

Bình luận

[Lan Nguyễn: OK!]

Bình luận

16:00, 16/10/20xx

Bình luận

16:00, 16/10/20xx

[Nhi dễ thương: Gửi một video.]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Gửi một video.]

[Lan Nguyễn: ???]

Bình luận

[Lan Nguyễn: ???]

[Lan Nguyễn: Cậu làm thế nào mà khiến con An tức giận hay vậy? Hồi trước tôi cố ý phá comm vẽ của nó mà cũng không thấy nó khó chịu như này.]

Bình luận

[Lan Nguyễn: Cậu làm thế nào mà khiến con An tức giận hay vậy? Hồi trước tôi cố ý phá comm vẽ của nó mà cũng không thấy nó khó chịu như này.]

[Nhi dễ thương: Công của cậu hết đấy!]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Công của cậu hết đấy!]

[Lan Nguyễn: ?]

Bình luận

[Lan Nguyễn: ?]

[Nhi dễ thương: Cậu bảo cái Mai đi phá hộp màu nó thích. Việc tôi làm chỉ là dẫn Dương Minh Huỳnh đến trước mặt nó, nhét hộp sữa đã hết hạn sử dụng vào tay cậu ấy để cậu ấy tặng cho nó mà thôi.]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Cậu bảo cái Mai đi phá hộp màu nó thích. Việc tôi làm chỉ là dẫn Dương Minh Huỳnh đến trước mặt nó, nhét hộp sữa đã hết hạn sử dụng vào tay cậu ấy để cậu ấy tặng cho nó mà thôi.]

[Lan Nguyễn: …Tính ra cậu thâm hơn tôi nhiều. Bái phục. Hóa ra bấy lâu nay cậu kéo Dương Minh Huỳnh đến làm phiền con An để tìm hiểu thói quen hàng ngày của nó.]

Bình luận

[Lan Nguyễn: …Tính ra cậu thâm hơn tôi nhiều. Bái phục. Hóa ra bấy lâu nay cậu kéo Dương Minh Huỳnh đến làm phiền con An để tìm hiểu thói quen hàng ngày của nó.]

[Nhi dễ thương: Chứ còn sao nữa. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Chứ còn sao nữa. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.]

[Lan Nguyễn: Đoạn video này, tôi có thể lấy dùng được không?]

Bình luận

[Lan Nguyễn: Đoạn video này, tôi có thể lấy dùng được không?]

[Nhi dễ thương: Cứ tự nhiên.]

Bình luận

[Nhi dễ thương: Cứ tự nhiên.]

***

Bình luận

***

“Cái này…” Lưu Thiên Lãng ngỡ ngàng nhìn cô.

Bình luận

“Cái này…” Lưu Thiên Lãng ngỡ ngàng nhìn cô.

Tô Đông An xoay người nhìn cậu, gật đầu:

Bình luận

Tô Đông An xoay người nhìn cậu, gật đầu:

“Đúng như cậu nghĩ. Bọn họ đã giăng bẫy tớ từ lâu. Cô ta lấy Dương Minh Huỳnh làm lá chắn, tiếp cận tớ, tìm hiểu thói quen hàng ngày của tớ để cùng Nguyễn Huệ Lan thực hiện lên chiêu trò này.”

Bình luận

“Đúng như cậu nghĩ. Bọn họ đã giăng bẫy tớ từ lâu. Cô ta lấy Dương Minh Huỳnh làm lá chắn, tiếp cận tớ, tìm hiểu thói quen hàng ngày của tớ để cùng Nguyễn Huệ Lan thực hiện lên chiêu trò này.”

Đáng buồn ở chỗ, cô bị bẫy mà còn chẳng biết bản thân bị bẫy.

Bình luận

Đáng buồn ở chỗ, cô bị bẫy mà còn chẳng biết bản thân bị bẫy.


Truyện tương tự

Bình luận