• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:55:08 AM
  • 0
  • 0

Chương 64


“À, cảm ơn cậu..” Edwin cầm lấy miếng cam, “..vì đã bóc cam cho tôi..” Anh nhìn xuống cây đàn, “..và cả vì đã mang cho tôi đàn.”

Bình luận

“À, cảm ơn cậu..” Edwin cầm lấy miếng cam, “..vì đã bóc cam cho tôi..” Anh nhìn xuống cây đàn, “..và cả vì đã mang cho tôi đàn.”

Bình luận

“Tôi biết anh sẽ thích nó mà.” Edward nhét vỏ cam vào thùng rác, “Ngày nào anh cũng lôi ra một lần.”

Bình luận

“Tôi biết anh sẽ thích nó mà.” Edward nhét vỏ cam vào thùng rác, “Ngày nào anh cũng lôi ra một lần.”

Bình luận

Edwin im lặng mân mê hàng dây đàn, ánh mắt nhìn về xa xăm. Có thứ gì đó đã gợn lên trong tâm trí anh, giống như hòn sỏi bị ném vào hồ nước tạo ra những vòng sóng rộng. Anh khẽ nhíu mày, muốn thử bắt lấy hòn sỏi ấy, nhưng chỉ thoáng chốc nó đã vụt đi, để lại trên mặt hồ vài gợn lăn tăn như những dấu vết mờ nhạt. Những gợn sóng ấy là những giai điệu quen thuộc vào những buổi tối quen thuộc lạ lùng, buổi tối mà anh kéo đàn, còn người đang ngồi bên cây dương cầm đệm cho anh, hoặc anh buông đàn nghe độc tấu. Rõ ràng không phải vị nhạc trưởng người yêu cũ của anh, nhưng người đó chắc chắn là nam, vậy là Edward.

Bình luận

Edwin im lặng mân mê hàng dây đàn, ánh mắt nhìn về xa xăm. Có thứ gì đó đã gợn lên trong tâm trí anh, giống như hòn sỏi bị ném vào hồ nước tạo ra những vòng sóng rộng. Anh khẽ nhíu mày, muốn thử bắt lấy hòn sỏi ấy, nhưng chỉ thoáng chốc nó đã vụt đi, để lại trên mặt hồ vài gợn lăn tăn như những dấu vết mờ nhạt. Những gợn sóng ấy là những giai điệu quen thuộc vào những buổi tối quen thuộc lạ lùng, buổi tối mà anh kéo đàn, còn người đang ngồi bên cây dương cầm đệm cho anh, hoặc anh buông đàn nghe độc tấu. Rõ ràng không phải vị nhạc trưởng người yêu cũ của anh, nhưng người đó chắc chắn là nam, vậy là Edward.

Bình luận

“Cậu biết chơi đàn không, Edward?” Edwin khe khẽ hỏi

Bình luận

“Cậu biết chơi đàn không, Edward?” Edwin khe khẽ hỏi

Bình luận

“À, có chứ. Tôi còn quay video đăng lên mạng đấy. Hình như anh biết tài khoản của tôi mà.” Edward hơi giật mình, vì trước giờ Edwin ít khi gọi tên riêng của cậu, nhưng cậu cũng nhanh chóng trả lời.

Bình luận

“À, có chứ. Tôi còn quay video đăng lên mạng đấy. Hình như anh biết tài khoản của tôi mà.” Edward hơi giật mình, vì trước giờ Edwin ít khi gọi tên riêng của cậu, nhưng cậu cũng nhanh chóng trả lời.

Bình luận

“Có vẻ Edwin đã nhớ lại được gì đó.” Cậu đoán.

Bình luận

“Có vẻ Edwin đã nhớ lại được gì đó.” Cậu đoán.

Bình luận

Cậu mở điện thoại, vào một app dành riêng cho cộng đồng những người yêu nhạc, gõ tên rồi chỉ cho anh xem:

Bình luận

Cậu mở điện thoại, vào một app dành riêng cho cộng đồng những người yêu nhạc, gõ tên rồi chỉ cho anh xem:

Bình luận

“Anh từng kể là rất thích nghe tôi đàn mà.”

Bình luận

“Anh từng kể là rất thích nghe tôi đàn mà.”

Bình luận

Edwin nhìn ảnh đại diện tài khoản. Đó là một dãy những con búp bê xinh xắn được xếp trên hộp đàn dương cầm. Có đủ loại búp bê, từ vải, gỗ, giấy bồi, thậm chí là sứ. Con búp bê nào cũng được mặc một bộ quần áo được khâu tinh tế vô cùng, có thể là do chính chủ nhân may vì không phải tiệm may nào ở London cũng có tay nghề tốt như vậy, nhất là không phải tiệm nào cũng nhận may loại quần áo như loại cho búp bê.

Bình luận

Edwin nhìn ảnh đại diện tài khoản. Đó là một dãy những con búp bê xinh xắn được xếp trên hộp đàn dương cầm. Có đủ loại búp bê, từ vải, gỗ, giấy bồi, thậm chí là sứ. Con búp bê nào cũng được mặc một bộ quần áo được khâu tinh tế vô cùng, có thể là do chính chủ nhân may vì không phải tiệm may nào ở London cũng có tay nghề tốt như vậy, nhất là không phải tiệm nào cũng nhận may loại quần áo như loại cho búp bê.

Bình luận

“Tôi nhớ ra rồi, cậu là búp bê nhỏ nhỉ?” Edwin ngước lên nhìn cậu

Bình luận

“Tôi nhớ ra rồi, cậu là búp bê nhỏ nhỉ?” Edwin ngước lên nhìn cậu

Bình luận

“Này, đừng tùy tiện gọi cái tên đó ra.” Edward liếc xéo anh để che dấu đi vẻ ngượng ngùng

Bình luận

“Này, đừng tùy tiện gọi cái tên đó ra.” Edward liếc xéo anh để che dấu đi vẻ ngượng ngùng

Bình luận

“Nhưng đây là tên tài khoản của cậu mà, đáng yêu đấy chứ.” Edwin nhìn con búp bê ở trung tâm bức ảnh, đó là một con búp bê bằng sứ trắng tuyệt đẹp với mái tóc đen óng và đôi mắt xanh to tròn. Dù nó có dáng vẻ của một cô công chúa đài các khi mái tóc đen được vấn gọn bằng trang sức và trên người khoác bộ váy xòe thời Victoria với thiết kế phức tạp, anh vẫn cảm thấy nó rất giống Edward.

Bình luận

“Nhưng đây là tên tài khoản của cậu mà, đáng yêu đấy chứ.” Edwin nhìn con búp bê ở trung tâm bức ảnh, đó là một con búp bê bằng sứ trắng tuyệt đẹp với mái tóc đen óng và đôi mắt xanh to tròn. Dù nó có dáng vẻ của một cô công chúa đài các khi mái tóc đen được vấn gọn bằng trang sức và trên người khoác bộ váy xòe thời Victoria với thiết kế phức tạp, anh vẫn cảm thấy nó rất giống Edward.

Bình luận

Tự dưng anh thấy không vui lắm:

Bình luận

Tự dưng anh thấy không vui lắm:

Bình luận

“Con búp bê sứ này là cậu mua à?”

Bình luận

“Con búp bê sứ này là cậu mua à?”

Bình luận

“Đúng vậy, tôi thấy nó xinh quá.” Edward gật đầu trong nghi hoặc, dường như giọng Edwin hơi gắt thì phải.

Bình luận

“Đúng vậy, tôi thấy nó xinh quá.” Edward gật đầu trong nghi hoặc, dường như giọng Edwin hơi gắt thì phải.

Bình luận

“Trông giống cậu lắm đấy. Phải rồi, hồi trước chúng ta đã chơi nhập vai bao giờ chưa nhỉ? Cậu mặc chiếc váy công chúa này đẹp lắm.” Ngữ điệu của Edwin ngập tràn ý định đùa giỡn, khiến cho Edward hoài nghi không biết có phải tiếng thở phào cậu nghe được là nhầm không.

Bình luận

“Trông giống cậu lắm đấy. Phải rồi, hồi trước chúng ta đã chơi nhập vai bao giờ chưa nhỉ? Cậu mặc chiếc váy công chúa này đẹp lắm.” Ngữ điệu của Edwin ngập tràn ý định đùa giỡn, khiến cho Edward hoài nghi không biết có phải tiếng thở phào cậu nghe được là nhầm không.

Bình luận

“Thôi ngay nhé Edwin.”

Bình luận

“Thôi ngay nhé Edwin.”

Bình luận

“Cậu không thích mặc chúng thì thôi vậy. Nhưng phải nói thật là cậu hợp lắm đấy.” Edwin lướt lướt phần tiểu sử, “Tôi vẫn luôn nghĩ cậu là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp cơ, không ngờ cậu lại là pháp y.” 

Bình luận

“Cậu không thích mặc chúng thì thôi vậy. Nhưng phải nói thật là cậu hợp lắm đấy.” Edwin lướt lướt phần tiểu sử, “Tôi vẫn luôn nghĩ cậu là một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp cơ, không ngờ cậu lại là pháp y.” 

Bình luận

Anh dừng lại ở đoạn video Edward chơi bản nhạc “Trascendental Etude” số mười của Liszt:

Bình luận

Anh dừng lại ở đoạn video Edward chơi bản nhạc “Trascendental Etude” số mười của Liszt:

Bình luận

“Khi cậu quyết định học pháp y, e là giới âm nhạc đã mất một tài năng hiếm có rồi.”

Bình luận

“Khi cậu quyết định học pháp y, e là giới âm nhạc đã mất một tài năng hiếm có rồi.”

Bình luận

Kỳ thực không chỉ có âm nhạc, các giáo sư từ đủ mọi khoa cũng từng ra sức lôi kéo cậu, nhất là khoa Nội và khoa Ngoại, bọn họ tranh cậu đến mức chuẩn bị sứt mẻ tình cảm đồng nghiệp tới nơi, ai ngờ đâu cậu lại chọn làm pháp y chứ. Edward thoáng nhớ lại thời đại học, nhưng cậu không kể cho Edwin nghe, chỉ cười trừ:

Bình luận

Kỳ thực không chỉ có âm nhạc, các giáo sư từ đủ mọi khoa cũng từng ra sức lôi kéo cậu, nhất là khoa Nội và khoa Ngoại, bọn họ tranh cậu đến mức chuẩn bị sứt mẻ tình cảm đồng nghiệp tới nơi, ai ngờ đâu cậu lại chọn làm pháp y chứ. Edward thoáng nhớ lại thời đại học, nhưng cậu không kể cho Edwin nghe, chỉ cười trừ:

Bình luận

“Tôi chỉ là người chơi đàn mà thôi, không thể viết những bản nhạc hay để đời được. Huống hồ tôi còn yêu nghề lắm.”

Bình luận

“Tôi chỉ là người chơi đàn mà thôi, không thể viết những bản nhạc hay để đời được. Huống hồ tôi còn yêu nghề lắm.”

Bình luận

“Nhìn cái cách cậu không ngần ngại nói xấu tổ nghề là biết.” Edwin nở một nụ cười trào phúng

Bình luận

“Nhìn cái cách cậu không ngần ngại nói xấu tổ nghề là biết.” Edwin nở một nụ cười trào phúng

Bình luận

“Không hề, đó là tôi đang thể hiện niềm tin với phẩm hạnh của bậc tiền bối.” Edward nhún vai, lấy lại điện thoại, trong mắt Edwin, hành động đó y như đang giận dỗi.

Bình luận

“Không hề, đó là tôi đang thể hiện niềm tin với phẩm hạnh của bậc tiền bối.” Edward nhún vai, lấy lại điện thoại, trong mắt Edwin, hành động đó y như đang giận dỗi.

Bình luận

Mà trông cậu càng có vẻ ngúng nguẩy, anh lại càng muốn chọc:

Bình luận

Mà trông cậu càng có vẻ ngúng nguẩy, anh lại càng muốn chọc:

Bình luận

“Thật vậy ư?”

Bình luận

“Thật vậy ư?”

Bình luận

“Thật mà. Tôi yêu mèo, nên đặt tên mèo là Hippocrates cũng có nghĩa là tôi quý ông ấy còn gì. Nhưng sao anh có vẻ thích chủ đề này thế, trước giờ anh đâu có hứng thú?” Edward tắt điện thoại để sang một bên rồi ngước lên nhìn anh.

Bình luận

“Thật mà. Tôi yêu mèo, nên đặt tên mèo là Hippocrates cũng có nghĩa là tôi quý ông ấy còn gì. Nhưng sao anh có vẻ thích chủ đề này thế, trước giờ anh đâu có hứng thú?” Edward tắt điện thoại để sang một bên rồi ngước lên nhìn anh.

Bình luận

“À không, tôi hứng thú với nghề nghiệp của cậu thôi.” Edwin trả lời một cách mượt mà, dù sao cũng không thể nói thật cho cậu biết là anh rất thích trêu chọc cậu được.

Bình luận

“À không, tôi hứng thú với nghề nghiệp của cậu thôi.” Edwin trả lời một cách mượt mà, dù sao cũng không thể nói thật cho cậu biết là anh rất thích trêu chọc cậu được.

Bình luận

“Đâu có gì đáng để hứng thú đâu.” Edward nhún vai, không định vạch trần lời nói dối của Edwin, cậu lái sang chủ đề khác, “Mà hôm nay anh không bị đau đầu đấy chứ?”

Bình luận

“Đâu có gì đáng để hứng thú đâu.” Edward nhún vai, không định vạch trần lời nói dối của Edwin, cậu lái sang chủ đề khác, “Mà hôm nay anh không bị đau đầu đấy chứ?”

Bình luận

“Không, mọi thứ vẫn ổn mà. Cậu trông tôi thoải mái thế này cơ mà.” Edwin tựa lưng vào chiếc gối phía sau, đặt đàn và cây vĩ vào hộp, “Chưa kể vỉ thuốc giảm đau vẫn còn nguyên nữa.”

Bình luận

“Không, mọi thứ vẫn ổn mà. Cậu trông tôi thoải mái thế này cơ mà.” Edwin tựa lưng vào chiếc gối phía sau, đặt đàn và cây vĩ vào hộp, “Chưa kể vỉ thuốc giảm đau vẫn còn nguyên nữa.”

Bình luận

“Đấy là do anh chưa đau đến mức không chịu được thôi, nếu anh không nói thì làm sao tôi biết được.” Edward cũng ngả người xuống lưng ghế, “Chuyện này thực sự nghiêm trọng Edwin à, anh không tự mình giải quyết được đâu. Có gì thì nói với tôi ngay đấy nhé, không thì tôi sẽ rất hối hận vì đã không kè kè bên anh cả ngày đấy.”

Bình luận

“Đấy là do anh chưa đau đến mức không chịu được thôi, nếu anh không nói thì làm sao tôi biết được.” Edward cũng ngả người xuống lưng ghế, “Chuyện này thực sự nghiêm trọng Edwin à, anh không tự mình giải quyết được đâu. Có gì thì nói với tôi ngay đấy nhé, không thì tôi sẽ rất hối hận vì đã không kè kè bên anh cả ngày đấy.”

Bình luận

Dù đã nhắc lại điều này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần với một ngữ điệu khác nhau nhưng Edward vẫn cảm thấy đau lòng.

Bình luận

Dù đã nhắc lại điều này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần với một ngữ điệu khác nhau nhưng Edward vẫn cảm thấy đau lòng.

Bình luận

“Tôi hiểu rồi.” Edwin khẽ gật đầu.

Bình luận

“Tôi hiểu rồi.” Edwin khẽ gật đầu.

Bình luận

Anh định im lặng nghỉ ngơi nhưng cơn tò mò và cảm giác gì đó không tốt lắm đã thôi thúc anh ghé lại gần cậu và hỏi cho ra chuyện mà anh đã thắc mắc từ hôm qua tới giờ:

Bình luận

Anh định im lặng nghỉ ngơi nhưng cơn tò mò và cảm giác gì đó không tốt lắm đã thôi thúc anh ghé lại gần cậu và hỏi cho ra chuyện mà anh đã thắc mắc từ hôm qua tới giờ:

Bình luận

“Edward này, có phải trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì không vui không? Tôi thấy dường như cậu không dám hoàn toàn tin vào bất cứ biểu hiện nào của tôi, vả lại cậu nhắc tôi câu đó mấy lần rồi.”

Bình luận

“Edward này, có phải trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì không vui không? Tôi thấy dường như cậu không dám hoàn toàn tin vào bất cứ biểu hiện nào của tôi, vả lại cậu nhắc tôi câu đó mấy lần rồi.”

Bình luận

Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp:

Bình luận

Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp:

Bình luận

“Thực sự là tôi rất thắc mắc đấy, và cả lo lắng nữa. Nhưng nếu nói ra quá khó với cậu thì cậu kể một ít thôi cũng được.”

Bình luận

“Thực sự là tôi rất thắc mắc đấy, và cả lo lắng nữa. Nhưng nếu nói ra quá khó với cậu thì cậu kể một ít thôi cũng được.”

Bình luận

Đáp lại anh là một tiếng cười nhạt:

Bình luận

Đáp lại anh là một tiếng cười nhạt:

Bình luận

“Anh mà cũng có thể bảo là “nếu nói ra quá khó thì kể một ít” ấy hả?”

Bình luận

“Anh mà cũng có thể bảo là “nếu nói ra quá khó thì kể một ít” ấy hả?”

Bình luận

Edwin hơi chưng hửng. Nhận ra giọng điệu của mình không quá thích hợp để nói chuyện với bệnh nhân, Edward khẽ hắng giọng:

Bình luận

Edwin hơi chưng hửng. Nhận ra giọng điệu của mình không quá thích hợp để nói chuyện với bệnh nhân, Edward khẽ hắng giọng:

Bình luận

“Có một số thôi. Tôi chưa kể là vì muốn anh vừa nghỉ ngơi vừa từ từ tìm lại, nếu cứ nói hết thì anh sẽ lại kiệt sức vì cố nhét hết chúng vào đầu và phát điên đấy.”

Bình luận

“Có một số thôi. Tôi chưa kể là vì muốn anh vừa nghỉ ngơi vừa từ từ tìm lại, nếu cứ nói hết thì anh sẽ lại kiệt sức vì cố nhét hết chúng vào đầu và phát điên đấy.”

Bình luận

“Thật thế à?” Edwin mỉm cười, nhưng lòng khẽ gợn sóng, đó quả đúng là những gì anh sẽ làm khi nghe hết những sự kiện xảy ra vào khoảng thời gian mất đi khỏi ký ức, tất nhiên là phải bỏ vế “phát điên” đi. Edward vẫn hiểu anh hơn cậu tưởng.

Bình luận

“Thật thế à?” Edwin mỉm cười, nhưng lòng khẽ gợn sóng, đó quả đúng là những gì anh sẽ làm khi nghe hết những sự kiện xảy ra vào khoảng thời gian mất đi khỏi ký ức, tất nhiên là phải bỏ vế “phát điên” đi. Edward vẫn hiểu anh hơn cậu tưởng.

Bình luận

“Tôi đâu lạ gì.” Edward cũng cười, nhưng là nụ cười bất lực, “Cơ mà anh tò mò đến vậy thì tôi sẽ kể thôi, dù sao thì cũng tốt hơn là để anh tự mò mẫm nhớ lại rồi stress vì không tìm được cái gì.”

Bình luận

“Tôi đâu lạ gì.” Edward cũng cười, nhưng là nụ cười bất lực, “Cơ mà anh tò mò đến vậy thì tôi sẽ kể thôi, dù sao thì cũng tốt hơn là để anh tự mò mẫm nhớ lại rồi stress vì không tìm được cái gì.”

Bình luận

“Sao cậu bi quan thế?” Edwin dựng lại cái gối cho cao lên rồi tiếp tục dựa vào, “Tôi thấy mình cũng tích cực lắm mà.”

Bình luận

“Sao cậu bi quan thế?” Edwin dựng lại cái gối cho cao lên rồi tiếp tục dựa vào, “Tôi thấy mình cũng tích cực lắm mà.”

Bình luận

Edward không đáp lại câu hỏi của anh, cậu trầm mặc mấy giây rồi bắt đầu kể lại câu chuyện khiến cậu cảm thấy cực kỳ tổn thương.

Bình luận

Edward không đáp lại câu hỏi của anh, cậu trầm mặc mấy giây rồi bắt đầu kể lại câu chuyện khiến cậu cảm thấy cực kỳ tổn thương.

Bình luận

Edwin vốn đang cười đầy dịu dàng, nhưng sau khi nghe kể lại thì nụ cười ấy bớt tươi đi nhiều, đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được. Anh không nói một lời nào, ngón tay khẽ miết nhẹ mép chăn. Edward nhìn anh, có chút lo lắng nhưng trực giác mách bảo rằng cậu tốt hơn là nên im lặng.

Bình luận

Edwin vốn đang cười đầy dịu dàng, nhưng sau khi nghe kể lại thì nụ cười ấy bớt tươi đi nhiều, đến mức mắt thường cũng nhìn thấy được. Anh không nói một lời nào, ngón tay khẽ miết nhẹ mép chăn. Edward nhìn anh, có chút lo lắng nhưng trực giác mách bảo rằng cậu tốt hơn là nên im lặng.

Bình luận

Một lúc sau, Edwin ngẩng đầu lên, vẻ trầm tư đã biết mất. Anh thả tấm chăn trong tay xuống rồi nhìn thẳng vào cậu:

Bình luận

Một lúc sau, Edwin ngẩng đầu lên, vẻ trầm tư đã biết mất. Anh thả tấm chăn trong tay xuống rồi nhìn thẳng vào cậu:

Bình luận

“Hẳn là cậu đã rất buồn nhỉ? Tôi đúng là tệ thật.”

Bình luận

“Hẳn là cậu đã rất buồn nhỉ? Tôi đúng là tệ thật.”

Bình luận

“Anh đừng nói như thể anh trước khi mất trí nhớ là một người khác thế.”

Bình luận

“Anh đừng nói như thể anh trước khi mất trí nhớ là một người khác thế.”

Bình luận

“Thì cũng giống mà. Tôi của hôm nay và hôm qua đã khác nhau rồi.”

Bình luận

“Thì cũng giống mà. Tôi của hôm nay và hôm qua đã khác nhau rồi.”

Bình luận

“Ý tôi không phải vậy, nhưng thôi được rồi.” Edward đưa tay bóp trán, “Thế đấy, nên nói chung là tôi thực sự gặp vấn đề trong việc tin tưởng anh. Mỗi lần anh bảo anh cảm thấy ổn là tôi lại nghĩ anh nói dối.”

Bình luận

“Ý tôi không phải vậy, nhưng thôi được rồi.” Edward đưa tay bóp trán, “Thế đấy, nên nói chung là tôi thực sự gặp vấn đề trong việc tin tưởng anh. Mỗi lần anh bảo anh cảm thấy ổn là tôi lại nghĩ anh nói dối.”

Bình luận

Edwin lặng người, giờ thì anh cũng không còn tâm trạng nào để nói giỡn nữa. Anh nhích người lại gần Edward, đưa tay định ôm vai cậu nhưng rồi cũng chỉ đặt nhẹ lên:

Bình luận

Edwin lặng người, giờ thì anh cũng không còn tâm trạng nào để nói giỡn nữa. Anh nhích người lại gần Edward, đưa tay định ôm vai cậu nhưng rồi cũng chỉ đặt nhẹ lên:

Bình luận

“Xin lỗi vì chuyện đó, Edward à.”

Bình luận

“Xin lỗi vì chuyện đó, Edward à.”

Bình luận

“Được rồi, đừng xin lỗi nữa, từ bây giờ anh thành thật khai báo tình hình thì tôi còn có thể tin tưởng anh phần nào, chuyện trước kia thì để khi nào anh nhớ ra hết rồi tính sau vậy.” Edward gạt nhẹ tay Edwin ra dù không muốn lắm. Đối với Edwin hiện tại, cậu vẫn là một người xa lạ, vậy nên những hành động thân mật của anh chỉ khiến cậu cảm thấy anh như thể đang diễn kịch.

Bình luận

“Được rồi, đừng xin lỗi nữa, từ bây giờ anh thành thật khai báo tình hình thì tôi còn có thể tin tưởng anh phần nào, chuyện trước kia thì để khi nào anh nhớ ra hết rồi tính sau vậy.” Edward gạt nhẹ tay Edwin ra dù không muốn lắm. Đối với Edwin hiện tại, cậu vẫn là một người xa lạ, vậy nên những hành động thân mật của anh chỉ khiến cậu cảm thấy anh như thể đang diễn kịch.

Bình luận

Edwin cũng đoán được phần nào điều đó, anh ngập ngừng thu tay lại, ngón tay đặt trên đùi hơi xiết:

Bình luận

Edwin cũng đoán được phần nào điều đó, anh ngập ngừng thu tay lại, ngón tay đặt trên đùi hơi xiết:

Bình luận

“Thế thì đành để tôi cố nhớ ra vậy, thiệt thòi cho cậu rồi.”

Bình luận

“Thế thì đành để tôi cố nhớ ra vậy, thiệt thòi cho cậu rồi.”

Bình luận

Một cảm giác cáu kỉnh và khó chịu lại gợn lên trong lòng Edward. Cậu định đáp lại một câu gì đó để che giấu nhưng lại thôi, chỉ im lặng cầm con dao lên gọt thêm một quả cam. Edwin cũng biết tâm trạng cậu đang rất tệ nên cũng không pha trò nữa mà chỉ nằm xuống bên giường nhìn theo những ngón tay thoăn thoắt của cậu. Edward vừa tách xong mấy múi cam, nhìn thấy vậy thì luồn tay xuống gối đẩy nhẹ lên:

Bình luận

Một cảm giác cáu kỉnh và khó chịu lại gợn lên trong lòng Edward. Cậu định đáp lại một câu gì đó để che giấu nhưng lại thôi, chỉ im lặng cầm con dao lên gọt thêm một quả cam. Edwin cũng biết tâm trạng cậu đang rất tệ nên cũng không pha trò nữa mà chỉ nằm xuống bên giường nhìn theo những ngón tay thoăn thoắt của cậu. Edward vừa tách xong mấy múi cam, nhìn thấy vậy thì luồn tay xuống gối đẩy nhẹ lên:

Bình luận

“Nhấc đầu lên một lúc để tôi kê cao gối lên cho anh. Nằm mà ăn cam là sặc đấy.”

Bình luận

“Nhấc đầu lên một lúc để tôi kê cao gối lên cho anh. Nằm mà ăn cam là sặc đấy.”

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

Không thể phủ nhận là Edwin luôn mang trong mình một loại sức hút kì lạ, sức hút của một nghệ sĩ thuộc về sân khấu mặc dù tầng lớp và địa vị xã hội của anh không liên quan nhiều. Từ khi biết tiếng đàn vĩ cầm phát ra từ phòng anh, phải tới vài y tá ngỏ ý rủ anh xuống dưới quảng trường của bệnh viện để biểu diễn. Ban đầu, cả Edwin và Edward đều không quan tâm lắm nhưng sau vài lần nghe những lời nài nỉ như thể vắt kiệt tâm can, hai người đều chặc lưỡi:

Bình luận

Không thể phủ nhận là Edwin luôn mang trong mình một loại sức hút kì lạ, sức hút của một nghệ sĩ thuộc về sân khấu mặc dù tầng lớp và địa vị xã hội của anh không liên quan nhiều. Từ khi biết tiếng đàn vĩ cầm phát ra từ phòng anh, phải tới vài y tá ngỏ ý rủ anh xuống dưới quảng trường của bệnh viện để biểu diễn. Ban đầu, cả Edwin và Edward đều không quan tâm lắm nhưng sau vài lần nghe những lời nài nỉ như thể vắt kiệt tâm can, hai người đều chặc lưỡi:

Bình luận

“Thôi thì xuống một lúc cũng chẳng sao.”

Bình luận

“Thôi thì xuống một lúc cũng chẳng sao.”

Bình luận

Điều khiến Edward bất ngờ là sau khi thông báo là sẽ đồng ý biểu diễn một lúc sau bữa trưa, Edwin còn nhân tiện hỏi thêm:

Bình luận

Điều khiến Edward bất ngờ là sau khi thông báo là sẽ đồng ý biểu diễn một lúc sau bữa trưa, Edwin còn nhân tiện hỏi thêm:

Bình luận

“Nơi này có cây đàn dương cầm nào không nhỉ? Kiểu đàn năm chân thì tốt nhất, nhưng không thì loại đàn đứng thôi cũng được.”

Bình luận

“Nơi này có cây đàn dương cầm nào không nhỉ? Kiểu đàn năm chân thì tốt nhất, nhưng không thì loại đàn đứng thôi cũng được.”

Bình luận

“Để tôi nhớ xem nào.” Cô y tá đưa tay đẩy gọng kính lên trên mũi. Đó là một thực tập sinh còn trẻ măng, có lẽ chỉ lớn hơn Edward một chút, trên mặt vẫn vương nét hồn nhiên và tràn trề nhiệt huyết với nghề. Sau khi lục lọi trong trí nhớ, cô hào hứng gật đầu, “May quá, có một chiếc ở khu vui chơi cho bệnh nhi, nhưng mà cây đàn đó là đàn đứng, hơn nữa cũng cũ rồi. Anh muốn đàn cả dương cầm à?”

Bình luận

“Để tôi nhớ xem nào.” Cô y tá đưa tay đẩy gọng kính lên trên mũi. Đó là một thực tập sinh còn trẻ măng, có lẽ chỉ lớn hơn Edward một chút, trên mặt vẫn vương nét hồn nhiên và tràn trề nhiệt huyết với nghề. Sau khi lục lọi trong trí nhớ, cô hào hứng gật đầu, “May quá, có một chiếc ở khu vui chơi cho bệnh nhi, nhưng mà cây đàn đó là đàn đứng, hơn nữa cũng cũ rồi. Anh muốn đàn cả dương cầm à?”

Bình luận

“Không phải tôi.” Edwin chỉ Edward đang đứng ngay cạnh, “Cậu ấy cơ.”

Bình luận

“Không phải tôi.” Edwin chỉ Edward đang đứng ngay cạnh, “Cậu ấy cơ.”

Bình luận

Edward ngơ ngác:

Bình luận

Edward ngơ ngác:

Bình luận

“Là sao vậy anh?”

Bình luận

“Là sao vậy anh?”

Bình luận

“Cậu cũng thích đàn mà. Nếu hôm nay tôi mới đàn một bài thôi mà đã đứt hơi thì cậu giúp tôi nốt phần còn lại nhé?”

Bình luận

“Cậu cũng thích đàn mà. Nếu hôm nay tôi mới đàn một bài thôi mà đã đứt hơi thì cậu giúp tôi nốt phần còn lại nhé?”

Bình luận

Cô y tá nhìn qua nhìn lại cả Edward và Edwin, nụ cười vốn đã rất tươi giờ lại càng tươi hơn nữa, đến mức hai mắt híp lại như vầng trăng khuyết:

Bình luận

Cô y tá nhìn qua nhìn lại cả Edward và Edwin, nụ cười vốn đã rất tươi giờ lại càng tươi hơn nữa, đến mức hai mắt híp lại như vầng trăng khuyết:

Bình luận

“Vậy tôi sẽ nhờ người mang cả cây đàn đó ra ngoài, tiện lên lại dây luôn để chơi cho thoải mái nhé.”

Bình luận

“Vậy tôi sẽ nhờ người mang cả cây đàn đó ra ngoài, tiện lên lại dây luôn để chơi cho thoải mái nhé.”

Bình luận

Nhìn theo bóng dáng năng động của cô gái rồi nhìn lại Edward đang trầm ngâm ngắm cửa sổ, Edwin khẽ cười:

Bình luận

Nhìn theo bóng dáng năng động của cô gái rồi nhìn lại Edward đang trầm ngâm ngắm cửa sổ, Edwin khẽ cười:

Bình luận

“Cậu xem, tầm tuổi cậu đáng lẽ phải tung tăng như vậy chứ.”

Bình luận

“Cậu xem, tầm tuổi cậu đáng lẽ phải tung tăng như vậy chứ.”

Bình luận

“Tôi bó tay thôi.” Edward nhún vai, “Năng lượng của tôi đều dành cho việc khác rồi.”

Bình luận

“Tôi bó tay thôi.” Edward nhún vai, “Năng lượng của tôi đều dành cho việc khác rồi.”

Bình luận

Không cần nói Edwin cũng biết “việc khác” đó là việc gì. Anh không nói thêm gì về tuổi tâm hồn của Edward nữa mà cúi xuống chỉnh lại dây đàn. Một lúc sau anh mới ngẩng lên:

Bình luận

Không cần nói Edwin cũng biết “việc khác” đó là việc gì. Anh không nói thêm gì về tuổi tâm hồn của Edward nữa mà cúi xuống chỉnh lại dây đàn. Một lúc sau anh mới ngẩng lên:

Bình luận

“Cậu sẽ đàn bản nào thế?”

Bình luận

“Cậu sẽ đàn bản nào thế?”

Bình luận

“Bản nào vui một tí.” Edward kéo rèm cửa sổ lại cho đỡ nắng, “Có thể là William Tell Overture, hoặc mấy bản nhạc hiện đại cho bọn trẻ, kiểu như Twinkle Twinkle Little Star hoặc Mary Had A Little Lamb.”

Bình luận

“Bản nào vui một tí.” Edward kéo rèm cửa sổ lại cho đỡ nắng, “Có thể là William Tell Overture, hoặc mấy bản nhạc hiện đại cho bọn trẻ, kiểu như Twinkle Twinkle Little Star hoặc Mary Had A Little Lamb.”

Bình luận

Cậu vỗ nhẹ vai Edwin, dừng chủ đề vừa mới được khơi lên vài giây này lại:

Bình luận

Cậu vỗ nhẹ vai Edwin, dừng chủ đề vừa mới được khơi lên vài giây này lại:

Bình luận

“Mà trước hết thì anh phải đi ăn trưa đã chứ.”

Bình luận

“Mà trước hết thì anh phải đi ăn trưa đã chứ.”

Bình luận

Trước quầy đồ ăn, người ta lại được chứng kiến khung cảnh ngộ nghĩnh hồi sáng thêm một lần. Mặc cho Edward từ chối, Edwin vẫn bưng khay của cả hai, thậm chí còn tiện tay lấy thêm một cốc chanh cho cậu. Thấy anh có vẻ kiên quyết, cậu cũng đành thôi không nói gì nữa. Nhưng thực ra cậu cũng không thấy cáu kỉnh chút nào.

Bình luận

Trước quầy đồ ăn, người ta lại được chứng kiến khung cảnh ngộ nghĩnh hồi sáng thêm một lần. Mặc cho Edward từ chối, Edwin vẫn bưng khay của cả hai, thậm chí còn tiện tay lấy thêm một cốc chanh cho cậu. Thấy anh có vẻ kiên quyết, cậu cũng đành thôi không nói gì nữa. Nhưng thực ra cậu cũng không thấy cáu kỉnh chút nào.

Bình luận

Bữa trưa hôm đó trôi qua dễ chịu hơn bữa sáng nhiều, chủ yếu là vì Edwin không còn cố tình tỏ ra mình đang rất vui vẻ nữa. Anh vừa cắt một miệng cà rốt vừa nhìn ngắm Edward, cậu đang chậm rãi múc từng thìa súp. Dường như cậu rất có thiện cảm với những món dùng nước hầm như canh hoặc súp, và đặc biệt yêu thích những gia vị nồng, anh âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bình luận

Bữa trưa hôm đó trôi qua dễ chịu hơn bữa sáng nhiều, chủ yếu là vì Edwin không còn cố tình tỏ ra mình đang rất vui vẻ nữa. Anh vừa cắt một miệng cà rốt vừa nhìn ngắm Edward, cậu đang chậm rãi múc từng thìa súp. Dường như cậu rất có thiện cảm với những món dùng nước hầm như canh hoặc súp, và đặc biệt yêu thích những gia vị nồng, anh âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bình luận

Sau bữa trưa chính là giờ nghỉ trưa kéo dài chừng một tiếng. Kì thực người cần nghỉ trưa là Edward, còn Edwin thì chỉ cần nhắm mắt chừng mười lăm phút đã là cực hạn. Trong lúc Edward ngủ bù, anh giết thời gian bằng cách ngồi đọc mấy cuốn tạp chí mà cậu mang cho và cuộn vỏ quả cam thành những bông hoa. Nhìn bó hoa đủ loại màu cam xen lẫn với trắng, chính anh cũng cảm thấy khó hiểu về sự dư thừa năng lượng của mình.

Bình luận

Sau bữa trưa chính là giờ nghỉ trưa kéo dài chừng một tiếng. Kì thực người cần nghỉ trưa là Edward, còn Edwin thì chỉ cần nhắm mắt chừng mười lăm phút đã là cực hạn. Trong lúc Edward ngủ bù, anh giết thời gian bằng cách ngồi đọc mấy cuốn tạp chí mà cậu mang cho và cuộn vỏ quả cam thành những bông hoa. Nhìn bó hoa đủ loại màu cam xen lẫn với trắng, chính anh cũng cảm thấy khó hiểu về sự dư thừa năng lượng của mình.

Bình luận

Chỉ cho đến khi cầm theo cây đàn đứng trước những bệnh nhân đủ mọi lứa tuổi, anh mới biết thực ra anh không phải dư thừa năng lượng, chỉ là bản năng nghệ sĩ thôi thúc anh mà thôi. Biết anh bị chấn thương vùng đầu, những y tá còn chu đáo chuẩn bị thêm cho anh một chiếc ghế, đồng thời cũng kê đàn của Edward lại gần để anh dễ quan sát. Edwin lấy đàn ra, đặt tay vào nút vặn, anh ngước lên nhìn Edward ra hiệu.

Bình luận

Chỉ cho đến khi cầm theo cây đàn đứng trước những bệnh nhân đủ mọi lứa tuổi, anh mới biết thực ra anh không phải dư thừa năng lượng, chỉ là bản năng nghệ sĩ thôi thúc anh mà thôi. Biết anh bị chấn thương vùng đầu, những y tá còn chu đáo chuẩn bị thêm cho anh một chiếc ghế, đồng thời cũng kê đàn của Edward lại gần để anh dễ quan sát. Edwin lấy đàn ra, đặt tay vào nút vặn, anh ngước lên nhìn Edward ra hiệu.

Bình luận

Cậu khẽ gật đầu, nhấn vào một âm cơ bản tiêu chuẩn. Edwin hơi nhắm mắt lại, lắng tai nghe rồi vặn dây A lên, sau đó điều chỉnh nốt các dây còn lại cho đúng. Còn Edward, vì lâu không chơi đàn nên còn mất thêm vài giây khởi động,cậu lướt nhẹ ngón tay trên mặt đàn,tạo thành âm thanh mượt mà êm dịu. “Đúng là hơi cũ thật, nhưng vẫn dùng rất tốt”, cậu nghĩ. Đến khi những ngón tay khéo léo của cậu dừng lại, Edwin mới đặt cây vĩ lên:

Bình luận

Cậu khẽ gật đầu, nhấn vào một âm cơ bản tiêu chuẩn. Edwin hơi nhắm mắt lại, lắng tai nghe rồi vặn dây A lên, sau đó điều chỉnh nốt các dây còn lại cho đúng. Còn Edward, vì lâu không chơi đàn nên còn mất thêm vài giây khởi động,cậu lướt nhẹ ngón tay trên mặt đàn,tạo thành âm thanh mượt mà êm dịu. “Đúng là hơi cũ thật, nhưng vẫn dùng rất tốt”, cậu nghĩ. Đến khi những ngón tay khéo léo của cậu dừng lại, Edwin mới đặt cây vĩ lên:

Bình luận

“Love Story nhé?”

Bình luận

“Love Story nhé?”

Bình luận

“Vâng.”

Bình luận

“Vâng.”

Bình luận

Cậu vừa dứt lời, Edwin đã kéo cây vĩ, giống như đã chờ rất lâu vậy. Khẽ mỉm cười, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo tiết tấu để đệm cho anh. Mặc dù mất đi trí nhớ nhưng Edwin và cậu vẫn ăn ý một cách kỳ lạ, lại thêm trình độ ngang bằng khiến khúc nhạc trôi chảy và mượt mà đến hoàn hảo. Trong lúc đàn, Edward có liếc qua Edwin một chút, anh dường như đã đắm chìm hoàn toàn vào những giai điệu da diết.

Bình luận

Cậu vừa dứt lời, Edwin đã kéo cây vĩ, giống như đã chờ rất lâu vậy. Khẽ mỉm cười, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo tiết tấu để đệm cho anh. Mặc dù mất đi trí nhớ nhưng Edwin và cậu vẫn ăn ý một cách kỳ lạ, lại thêm trình độ ngang bằng khiến khúc nhạc trôi chảy và mượt mà đến hoàn hảo. Trong lúc đàn, Edward có liếc qua Edwin một chút, anh dường như đã đắm chìm hoàn toàn vào những giai điệu da diết.

Bình luận

“Giống như được giải thoát vậy.” Dòng suy nghĩ lướt qua đầu cậu, nhắc cho cậu nhớ về bản nhạc “Now we are free” mà Edwin đàn khi sáng. Cậu khẽ lắc đầu, gạt những suy nghĩ rối rắm sang một bên để tập trung đệm cho anh.

Bình luận

“Giống như được giải thoát vậy.” Dòng suy nghĩ lướt qua đầu cậu, nhắc cho cậu nhớ về bản nhạc “Now we are free” mà Edwin đàn khi sáng. Cậu khẽ lắc đầu, gạt những suy nghĩ rối rắm sang một bên để tập trung đệm cho anh.

Bình luận

Ngay khi Edwin nhấc cây vĩ lên, tai anh đã nghe dồn dập những tràng pháo tay. Anh ngẩng đầu nhìn khán giả của mình, rồi khựng lại khi thấy ánh sáng nhen lên trong mắt họ. Một bệnh nhân nhỏ tuổi thậm chí còn cầm theo giỏ hoa nhựa được y tá nào đó nhét cho, bước thấp bước cao chạy đến đưa cho anh. Nhìn Edwin bối rối cầm giỏ trong tràng pháo tay của mọi người, Edward không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Bình luận

Ngay khi Edwin nhấc cây vĩ lên, tai anh đã nghe dồn dập những tràng pháo tay. Anh ngẩng đầu nhìn khán giả của mình, rồi khựng lại khi thấy ánh sáng nhen lên trong mắt họ. Một bệnh nhân nhỏ tuổi thậm chí còn cầm theo giỏ hoa nhựa được y tá nào đó nhét cho, bước thấp bước cao chạy đến đưa cho anh. Nhìn Edwin bối rối cầm giỏ trong tràng pháo tay của mọi người, Edward không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ nhõm.


Truyện tương tự

Bình luận