• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:54:40 AM
  • 0
  • 0

Chương 63


Không hề biết một mảy may đến tâm trạng rối tinh rối mù của Edward, Edwin có vẻ hứng khởi chào đón ngày mới hơn nhiều. Anh vừa cầm cốc nước lọc còn bốc hơi ấm mà Edward đun cho vừa tựa người vào bục cửa sổ ngắm quang cảnh. May mắn là cửa sổ phòng bệnh của Edwin hướng ra khu vườn cách đó không xa, lá cây xanh mướt bao trùm phần lớn khung cảnh khiến người ta có cảm giác êm dịu kì lạ. Thậm chí, từ đây còn có thể trông thấy những người bệnh hoặc đi bộ hoặc ngồi xe lăn để hóng gió, ai nấy đều trông thoải mái và thư giãn, dù không biết bệnh tình còn có thể hồi phục hay không.

Bình luận

Không hề biết một mảy may đến tâm trạng rối tinh rối mù của Edward, Edwin có vẻ hứng khởi chào đón ngày mới hơn nhiều. Anh vừa cầm cốc nước lọc còn bốc hơi ấm mà Edward đun cho vừa tựa người vào bục cửa sổ ngắm quang cảnh. May mắn là cửa sổ phòng bệnh của Edwin hướng ra khu vườn cách đó không xa, lá cây xanh mướt bao trùm phần lớn khung cảnh khiến người ta có cảm giác êm dịu kì lạ. Thậm chí, từ đây còn có thể trông thấy những người bệnh hoặc đi bộ hoặc ngồi xe lăn để hóng gió, ai nấy đều trông thoải mái và thư giãn, dù không biết bệnh tình còn có thể hồi phục hay không.

Bình luận

Đúng là khung cảnh tiêu chuẩn mà một cửa sổ bệnh viện nên hướng ra, cả Edward và Edwin đều nghĩ như vậy.

Bình luận

Đúng là khung cảnh tiêu chuẩn mà một cửa sổ bệnh viện nên hướng ra, cả Edward và Edwin đều nghĩ như vậy.

Bình luận

Nhưng tầm mắt của Edward còn đang bận hướng về nơi khác ngoài quang cảnh hệt như thiên đường dưới trần gian ấy, đó là Edwin. Cách anh tựa người vào cửa sổ khiến người ta liên tưởng đến một quý ông tắm mình trong giàu sang đang phơi nắng dù trên đầu anh đang quấn kín băng, thậm chí cốc nước trắng trong tay anh cũng trông như một ly rượu thượng hạng. Tâm trạng Edwin trông có vẻ tốt đến mức Edward cảm thấy thật đáng quan ngại, vì từ khi biết Edwin luôn cố ý tỏ ra mình ổn, cậu đã không thể nào cảm thấy thực sự yên tâm trước những vẻ mặt vui tươi của anh.

Bình luận

Nhưng tầm mắt của Edward còn đang bận hướng về nơi khác ngoài quang cảnh hệt như thiên đường dưới trần gian ấy, đó là Edwin. Cách anh tựa người vào cửa sổ khiến người ta liên tưởng đến một quý ông tắm mình trong giàu sang đang phơi nắng dù trên đầu anh đang quấn kín băng, thậm chí cốc nước trắng trong tay anh cũng trông như một ly rượu thượng hạng. Tâm trạng Edwin trông có vẻ tốt đến mức Edward cảm thấy thật đáng quan ngại, vì từ khi biết Edwin luôn cố ý tỏ ra mình ổn, cậu đã không thể nào cảm thấy thực sự yên tâm trước những vẻ mặt vui tươi của anh.

Bình luận

Việc Edwin bị mất trí nhớ khiến cậu thấy mọi thứ bỗng trở nên khó tin một cách buồn cười như tình tiết trong những cuốn tiểu thuyết diễm tình của mấy đứa trẻ choai choai bày đặt viết chơi. Cậu từng cảm thấy chúng thật khôi hài, nhưng giờ thì chỉ thấy cáu kỉnh vì mọi thứ trở nên rối tung hết cả. Edwin đối mặt với chứng rối loạn lo âu còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ vận mệnh còn có sở thích vờn lòng tự tôn và cảm xúc của anh như cách con mèo Hippocrates của cậu đùa nghịch cuộn len, tức là vờn đi vờn lại cho tới khi sợi len đáng thương bết hết vào nhau trông thê thảm không thể tả.

Bình luận

Việc Edwin bị mất trí nhớ khiến cậu thấy mọi thứ bỗng trở nên khó tin một cách buồn cười như tình tiết trong những cuốn tiểu thuyết diễm tình của mấy đứa trẻ choai choai bày đặt viết chơi. Cậu từng cảm thấy chúng thật khôi hài, nhưng giờ thì chỉ thấy cáu kỉnh vì mọi thứ trở nên rối tung hết cả. Edwin đối mặt với chứng rối loạn lo âu còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ vận mệnh còn có sở thích vờn lòng tự tôn và cảm xúc của anh như cách con mèo Hippocrates của cậu đùa nghịch cuộn len, tức là vờn đi vờn lại cho tới khi sợi len đáng thương bết hết vào nhau trông thê thảm không thể tả.

Bình luận

Buồn cười hơn nữa là người phải đi gỡ những cuộn len nát bét đó là cậu, người giúp chải thẳng và nối lại những sợi ký ức đã văng ra do xe đụng của Edwin cũng là cậu nốt.

Bình luận

Buồn cười hơn nữa là người phải đi gỡ những cuộn len nát bét đó là cậu, người giúp chải thẳng và nối lại những sợi ký ức đã văng ra do xe đụng của Edwin cũng là cậu nốt.

Bình luận

Edwin vốn đã không thể vui nổi từ khi bà Louise qua đời, lại thêm những xúc cảm tiêu cực dồn nén từ trước đến nay chen chúc nhau hòng đè anh bẹp dúm dó nữa, cậu không chắc lần này anh còn có thể vượt qua được nữa không. Mất đi một phần ký ức có lẽ còn khiến người ta khó chịu hơn cả khi bị xẻ đi một miếng thịt, vì nó giống như bị bỏ lại ở một nơi nào đó trong khứ, cô độc và đầy bối rối. Với Edwin, điều này sẽ không dừng lại ở việc cảm thấy lạc lõng, nó càng giống như đánh mất đi quyền kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống, điều mà anh luôn cố gắng thực hiện từ trước đến nay. 

Bình luận

Edwin vốn đã không thể vui nổi từ khi bà Louise qua đời, lại thêm những xúc cảm tiêu cực dồn nén từ trước đến nay chen chúc nhau hòng đè anh bẹp dúm dó nữa, cậu không chắc lần này anh còn có thể vượt qua được nữa không. Mất đi một phần ký ức có lẽ còn khiến người ta khó chịu hơn cả khi bị xẻ đi một miếng thịt, vì nó giống như bị bỏ lại ở một nơi nào đó trong khứ, cô độc và đầy bối rối. Với Edwin, điều này sẽ không dừng lại ở việc cảm thấy lạc lõng, nó càng giống như đánh mất đi quyền kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống, điều mà anh luôn cố gắng thực hiện từ trước đến nay. 

Bình luận

Kỳ thực mọi thứ đã bung bét từ trước đó rồi, dù không biết, Edwin vẫn sẽ phải đối mặt với đống cảm xúc lộn xộn dồn nén trong lòng anh nhiều năm, cộng thêm cả lần bị mất trí nhớ này nữa. Chỉ vì không muốn ai phải lo lắng mà Edwin vẫn luôn cố gắng nén chúng lại, dù rằng anh có thể thoải mái vứt chúng đi nếu anh chịu nói ra. Giờ thì hay rồi, không biết khi đối mặt với đống cảm xúc tiêu cực cả tồn kho cả mới nguyên ấy, sắc mặt anh có thể đặc sắc đến mức nào.

Bình luận

Kỳ thực mọi thứ đã bung bét từ trước đó rồi, dù không biết, Edwin vẫn sẽ phải đối mặt với đống cảm xúc lộn xộn dồn nén trong lòng anh nhiều năm, cộng thêm cả lần bị mất trí nhớ này nữa. Chỉ vì không muốn ai phải lo lắng mà Edwin vẫn luôn cố gắng nén chúng lại, dù rằng anh có thể thoải mái vứt chúng đi nếu anh chịu nói ra. Giờ thì hay rồi, không biết khi đối mặt với đống cảm xúc tiêu cực cả tồn kho cả mới nguyên ấy, sắc mặt anh có thể đặc sắc đến mức nào.

Bình luận

Edward chẳng buồn dành ra một tích tắc nào để tán thưởng phép so sánh và liên tưởng độc đáo cậu vừa nghĩ ra, vì cậu còn bận bóp đầu để giảm bớt cơn đau nhức. Edwin đang uống nước thấy thế, vội đặt cốc xuống chạy lại gần cậu:

Bình luận

Edward chẳng buồn dành ra một tích tắc nào để tán thưởng phép so sánh và liên tưởng độc đáo cậu vừa nghĩ ra, vì cậu còn bận bóp đầu để giảm bớt cơn đau nhức. Edwin đang uống nước thấy thế, vội đặt cốc xuống chạy lại gần cậu:

Bình luận

“Làm sao vậy? Có phải do cậu thức khuya quá lâu không? Hay là ngủ một chút cho đỡ mệt nhé?”

Bình luận

“Làm sao vậy? Có phải do cậu thức khuya quá lâu không? Hay là ngủ một chút cho đỡ mệt nhé?”

Bình luận

Edward ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, thầm nghĩ:

Bình luận

Edward ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, thầm nghĩ:

Bình luận

“Được lắm, người cần chăm sóc giờ lại phải lo lắng cho người chăm sóc.”

Bình luận

“Được lắm, người cần chăm sóc giờ lại phải lo lắng cho người chăm sóc.”

Bình luận

Cậu lắc đầu:

Bình luận

Cậu lắc đầu:

Bình luận

“Thôi khỏi đi, trước hết thì chúng ta đi ăn sáng đã nhé.”

Bình luận

“Thôi khỏi đi, trước hết thì chúng ta đi ăn sáng đã nhé.”

Bình luận

“Vậy đi thôi.” Edwin ngồi bên mép giường chờ cậu đứng lên.

Bình luận

“Vậy đi thôi.” Edwin ngồi bên mép giường chờ cậu đứng lên.

Bình luận

Sau đó, trong phòng ăn bệnh viện, người ta phải bật cười trước một cảnh tượng ngộ nghĩnh: một bệnh nhân cao lớn còn quấn băng kín đầu lại hăng hái đi xếp hàng gọi đồ ăn, thậm chí còn cố ý gọi một phần thật lớn cho người chăm sóc, vừa bưng khay vừa lải nhải nhắc người ta ăn nhiều hơn.

Bình luận

Sau đó, trong phòng ăn bệnh viện, người ta phải bật cười trước một cảnh tượng ngộ nghĩnh: một bệnh nhân cao lớn còn quấn băng kín đầu lại hăng hái đi xếp hàng gọi đồ ăn, thậm chí còn cố ý gọi một phần thật lớn cho người chăm sóc, vừa bưng khay vừa lải nhải nhắc người ta ăn nhiều hơn.

Bình luận

Edward không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cậu bóp trán, nhưng Edwin thì không bị ảnh hưởng lắm, anh vừa đặt khay đồ ăn xuống bàn, vừa kéo ghế cho cậu:

Bình luận

Edward không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cậu bóp trán, nhưng Edwin thì không bị ảnh hưởng lắm, anh vừa đặt khay đồ ăn xuống bàn, vừa kéo ghế cho cậu:

Bình luận

“Lại nhức đầu nữa à? Tôi lấy Paracetamol cho cậu nhé?”

Bình luận

“Lại nhức đầu nữa à? Tôi lấy Paracetamol cho cậu nhé?”

Bình luận

“Anh trật tự và ngồi ăn thì sẽ tốt hơn đấy Edwin ạ. Sao anh có vẻ tưng tửng thế nhỉ? Bình thường anh đâu có như vậy?”

Bình luận

“Anh trật tự và ngồi ăn thì sẽ tốt hơn đấy Edwin ạ. Sao anh có vẻ tưng tửng thế nhỉ? Bình thường anh đâu có như vậy?”

Bình luận

“Vì tôi muốn cậu vui mà. Trông tôi dễ chịu thế này hẳn là cậu sẽ đỡ lo chứ?” Edwin đưa cậu con dao ăn mà anh vừa lấy giấy lau sạch

Bình luận

“Vì tôi muốn cậu vui mà. Trông tôi dễ chịu thế này hẳn là cậu sẽ đỡ lo chứ?” Edwin đưa cậu con dao ăn mà anh vừa lấy giấy lau sạch

Bình luận

“Nói thật với anh là bây giờ anh có nhảy samba trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ lo lắng cả thôi.” Edward nhún vai cầm lấy dao và nĩa. Thấy cốc cà phê còn đang nghi ngút khói của Edwin, cậu đổi lại cho anh cốc nước cam của mình, “Khi nãy anh gọi nhanh quá nên tôi không kịp nhắc, bây giờ anh nên uống ít mấy thứ như cà phê với rượu thôi. Nếu vẫn thèm thì đổi sang loại decaf nhé.”

Bình luận

“Nói thật với anh là bây giờ anh có nhảy samba trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ lo lắng cả thôi.” Edward nhún vai cầm lấy dao và nĩa. Thấy cốc cà phê còn đang nghi ngút khói của Edwin, cậu đổi lại cho anh cốc nước cam của mình, “Khi nãy anh gọi nhanh quá nên tôi không kịp nhắc, bây giờ anh nên uống ít mấy thứ như cà phê với rượu thôi. Nếu vẫn thèm thì đổi sang loại decaf nhé.”

Bình luận

0Thế thì buồn quá nhỉ, tôi thích cà phê lắm. - Edwin múc một thìa canh hầm.”

Bình luận

0Thế thì buồn quá nhỉ, tôi thích cà phê lắm. - Edwin múc một thìa canh hầm.”

Bình luận

“À phải rồi, mấy món nhiều mỡ anh cũng đừng ăn nhé. Những ngày tới đây tôi sẽ cố gắng nấu những món thanh đạm nhất có thể cho anh.” Edward nhìn theo thìa canh còn bốc mùi thơm của sườn hầm

Bình luận

“À phải rồi, mấy món nhiều mỡ anh cũng đừng ăn nhé. Những ngày tới đây tôi sẽ cố gắng nấu những món thanh đạm nhất có thể cho anh.” Edward nhìn theo thìa canh còn bốc mùi thơm của sườn hầm

Bình luận

“Tôi sẽ nghe theo cậu mà.” Edwin cười - Nhưng sao cậu lại cảm thấy không vui kể cả khi tôi nhảy samba cho cậu xem thế? Tôi nhảy tệ vậy ư?

Bình luận

“Tôi sẽ nghe theo cậu mà.” Edwin cười - Nhưng sao cậu lại cảm thấy không vui kể cả khi tôi nhảy samba cho cậu xem thế? Tôi nhảy tệ vậy ư?

Bình luận

“Tôi xin anh đấy, trọng điểm có nằm ở việc nhảy đâu? Ý tôi là anh cứ như bình thường là được, không cần tỏ ra như thế nào cả chỉ vì muốn tôi vui, được không?” Edward đặt dao xuống, nhìn thẳng vào anh

Bình luận

“Tôi xin anh đấy, trọng điểm có nằm ở việc nhảy đâu? Ý tôi là anh cứ như bình thường là được, không cần tỏ ra như thế nào cả chỉ vì muốn tôi vui, được không?” Edward đặt dao xuống, nhìn thẳng vào anh

Bình luận

Nhận ra Edward không vui, Edwin cũng không cố ý giỡn nữa:

Bình luận

Nhận ra Edward không vui, Edwin cũng không cố ý giỡn nữa:

Bình luận

“Xin lỗi nhé, tôi lại không biết cậu sẽ cảm thấy khó chịu. Tôi sẽ không đùa như vậy nữa.”

Bình luận

“Xin lỗi nhé, tôi lại không biết cậu sẽ cảm thấy khó chịu. Tôi sẽ không đùa như vậy nữa.”

Bình luận

“Không phải lỗi của anh.” Edward vội hướng mắt đi chỗ khác

Bình luận

“Không phải lỗi của anh.” Edward vội hướng mắt đi chỗ khác

Bình luận

“Nhưng này, có phải trước đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì không vui không? Tôi có dự cảm như vậy.”

Bình luận

“Nhưng này, có phải trước đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì không vui không? Tôi có dự cảm như vậy.”

Bình luận

“À, cũng có.” Sắc mặt Edward đã trở lại bình thường, cậu nhún vai, “Để lúc khác tôi kể cho anh nghe, giờ thì anh phải ăn đã.”

Bình luận

“À, cũng có.” Sắc mặt Edward đã trở lại bình thường, cậu nhún vai, “Để lúc khác tôi kể cho anh nghe, giờ thì anh phải ăn đã.”

Bình luận

“Chúc ngon miệng.” Edwin dịu dàng gật đầu

Bình luận

“Chúc ngon miệng.” Edwin dịu dàng gật đầu

Bình luận

Bữa sáng trôi qua trong im lặng, dù Edward không biểu lộ ra bất kỳ điều gì nhưng Edwin vẫn cảm nhận được cậu đang không thoải mái một chút nào, đặc biệt là sự khó chịu này không hoàn toàn là vì anh bị mất trí nhớ. Bỗng dưng Edwin cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc thì trước đó chuyện không vui gì đã xảy ra giữa bọn họ nhỉ?

Bình luận

Bữa sáng trôi qua trong im lặng, dù Edward không biểu lộ ra bất kỳ điều gì nhưng Edwin vẫn cảm nhận được cậu đang không thoải mái một chút nào, đặc biệt là sự khó chịu này không hoàn toàn là vì anh bị mất trí nhớ. Bỗng dưng Edwin cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc thì trước đó chuyện không vui gì đã xảy ra giữa bọn họ nhỉ?

Bình luận

Dùng bữa xong rồi trở lại phòng bệnh, Edward cẩn thận sắp xếp căn phòng. Cậu đặt thuốc giảm đau ở gần bàn đầu giường, nơi Edwin có thể dễ dàng lấy được và chỉ để lại một viên. Edwin khó hiểu nhìn theo cậu:

Bình luận

Dùng bữa xong rồi trở lại phòng bệnh, Edward cẩn thận sắp xếp căn phòng. Cậu đặt thuốc giảm đau ở gần bàn đầu giường, nơi Edwin có thể dễ dàng lấy được và chỉ để lại một viên. Edwin khó hiểu nhìn theo cậu:

Bình luận

“Cậu có việc phải đi đâu à?”

Bình luận

“Cậu có việc phải đi đâu à?”

Bình luận

“Đúng vậy, tôi phải về nhà một lúc.Hình như tôi chưa kể nhỉ, nhà mình nuôi mèo. Yên tâm, tôi chỉ về cho nó ăn với dọn dẹp một chút thôi rồi quay lại ngay.” Cậu chỉ vào thuốc giảm đau trên bàn, “Đau quá không chịu được thì mới uống đấy. Có gì anh gọi y tá ngay nhé, nút gọi ngay đầu giường thôi.”

Bình luận

“Đúng vậy, tôi phải về nhà một lúc.Hình như tôi chưa kể nhỉ, nhà mình nuôi mèo. Yên tâm, tôi chỉ về cho nó ăn với dọn dẹp một chút thôi rồi quay lại ngay.” Cậu chỉ vào thuốc giảm đau trên bàn, “Đau quá không chịu được thì mới uống đấy. Có gì anh gọi y tá ngay nhé, nút gọi ngay đầu giường thôi.”

Bình luận

“Tôi biết rồi mà, đừng lo. Cậu cứ về cho mèo ăn đi, mà tên nó là gì vậy?”

Bình luận

“Tôi biết rồi mà, đừng lo. Cậu cứ về cho mèo ăn đi, mà tên nó là gì vậy?”

Bình luận

“Hippocrates.”

Bình luận

“Hippocrates.”

Bình luận

“Nghe hơi mê tín nhưng cậu chắc chắn vị tổ ngành y phương Tây đáng kính đó không đội mồ dậy vì bực mình chứ?”

Bình luận

“Nghe hơi mê tín nhưng cậu chắc chắn vị tổ ngành y phương Tây đáng kính đó không đội mồ dậy vì bực mình chứ?”

Bình luận

“Không đâu, ông ấy không biết đâu, bình thường tôi hay gọi tắt tên nó là Hippie. Mà trước giờ tôi hành nghề vẫn đúng quy trình, đã trái lời thề bao giờ đâu.” Cậu khoác áo khoác lên vai, “Nếu ông ấy có tức giận thì là do ông ấy nhỏ nhen, không phải tại tôi.”

Bình luận

“Không đâu, ông ấy không biết đâu, bình thường tôi hay gọi tắt tên nó là Hippie. Mà trước giờ tôi hành nghề vẫn đúng quy trình, đã trái lời thề bao giờ đâu.” Cậu khoác áo khoác lên vai, “Nếu ông ấy có tức giận thì là do ông ấy nhỏ nhen, không phải tại tôi.”

Bình luận

“Cậu không dám nói câu đó trước mặt ông ấy đâu nhỉ?” Edwin tựa người vào chiếc gối mà Edward đã kê sẵn trên đầu giường.

Bình luận

“Cậu không dám nói câu đó trước mặt ông ấy đâu nhỉ?” Edwin tựa người vào chiếc gối mà Edward đã kê sẵn trên đầu giường.

Bình luận

Edward đang kéo vạt áo khẽ khựng lại vài giây rồi lại thong thả tiếp lời:

Bình luận

Edward đang kéo vạt áo khẽ khựng lại vài giây rồi lại thong thả tiếp lời:

Bình luận

“Chắc chắn là không rồi. Trần đời này học sinh nào cũng sẽ có những bình luận về thầy cô mà không muốn họ biết thôi.”

Bình luận

“Chắc chắn là không rồi. Trần đời này học sinh nào cũng sẽ có những bình luận về thầy cô mà không muốn họ biết thôi.”

Bình luận

“Tôi tưởng cậu sẽ nói là dám.” Edwin chống cằm cười.

Bình luận

“Tôi tưởng cậu sẽ nói là dám.” Edwin chống cằm cười.

Bình luận

“Tôi vẫn tôn kính ông ấy lắm. Được rồi, tôi đi đây. Có gì nhớ phải gọi y tá đấy, khoảng tiếng rưỡi nữa tôi quay lại.”

Bình luận

“Tôi vẫn tôn kính ông ấy lắm. Được rồi, tôi đi đây. Có gì nhớ phải gọi y tá đấy, khoảng tiếng rưỡi nữa tôi quay lại.”

Bình luận

“Đi đường cẩn thận!” Edwin nói với theo, anh nhìn chằm chằm bóng lưng Edward cho đến khi cậu khuất tầm mắt anh.

Bình luận

“Đi đường cẩn thận!” Edwin nói với theo, anh nhìn chằm chằm bóng lưng Edward cho đến khi cậu khuất tầm mắt anh.

Bình luận

Căn phòng lại trở nên im ắng, đúng như bầu không khí thường thấy trong phòng bệnh. Edwin thu lại nụ cười tươi đến tận mang tai, nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Đúng với những gì Edward suy nghĩ, anh đang cảm thấy cực kỳ khó chịu. Những điều Edward kể cho anh nghe đến bây giờ vẫn cực kỳ xa lạ, gần như chưa từng có trong ký ức của anh vậy. Thế nhưng Edward vẫn còn đây, quyển lịch trên bàn cũng lật đến ngày tháng mà anh không hề biết, ai cũng từng trải qua những khoảng thời gian ấy, chỉ có anh là đứng lại, rồi bị kéo hẳn tới thời điểm xa lạ này. Chuyện xảy ra trước đó ai cũng biết, chỉ có anh là không.

Bình luận

Căn phòng lại trở nên im ắng, đúng như bầu không khí thường thấy trong phòng bệnh. Edwin thu lại nụ cười tươi đến tận mang tai, nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Đúng với những gì Edward suy nghĩ, anh đang cảm thấy cực kỳ khó chịu. Những điều Edward kể cho anh nghe đến bây giờ vẫn cực kỳ xa lạ, gần như chưa từng có trong ký ức của anh vậy. Thế nhưng Edward vẫn còn đây, quyển lịch trên bàn cũng lật đến ngày tháng mà anh không hề biết, ai cũng từng trải qua những khoảng thời gian ấy, chỉ có anh là đứng lại, rồi bị kéo hẳn tới thời điểm xa lạ này. Chuyện xảy ra trước đó ai cũng biết, chỉ có anh là không.

Bình luận

Edwin bất chợt nhận ra một điều, nếu Edward đã sống chung với anh thời gian gần đây, vậy hẳn là cậu sẽ biết chuyện về bà Louise chứ? Đã hơn mười năm kể từ khi bệnh tình của mẹ anh được chẩn đoán là vô phương cứu chữa, tính đến hiện tại, vậy hẳn là thời gian sống của bà chỉ còn tính bằng ngày.

Bình luận

Edwin bất chợt nhận ra một điều, nếu Edward đã sống chung với anh thời gian gần đây, vậy hẳn là cậu sẽ biết chuyện về bà Louise chứ? Đã hơn mười năm kể từ khi bệnh tình của mẹ anh được chẩn đoán là vô phương cứu chữa, tính đến hiện tại, vậy hẳn là thời gian sống của bà chỉ còn tính bằng ngày.

Bình luận

Hoặc là bà đã ra đi từ lâu.

Bình luận

Hoặc là bà đã ra đi từ lâu.

Bình luận

Dù biết kết quả đã định sẵn, trong lòng anh vẫn trào dâng một cảm giác buồn bã và khó chịu. Căn bệnh của mẹ anh cứ như treo trên đầu anh một cây dao vậy, khiến anh lúc nào cũng phải sống trong sự lo lắng và dày vò. Edwin từng ước gì thần chết đừng đùa giỡn mãi với sinh mạng của mẹ, thà rằng cứ nhanh chóng làm việc đi cho xong, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được rằng vì thói xấu đáng ghét đó mà mẹ anh có cơ hội chuẩn bị trước một cách cẩn thận cho hành trình sang thế giới bên kia. 

Bình luận

Dù biết kết quả đã định sẵn, trong lòng anh vẫn trào dâng một cảm giác buồn bã và khó chịu. Căn bệnh của mẹ anh cứ như treo trên đầu anh một cây dao vậy, khiến anh lúc nào cũng phải sống trong sự lo lắng và dày vò. Edwin từng ước gì thần chết đừng đùa giỡn mãi với sinh mạng của mẹ, thà rằng cứ nhanh chóng làm việc đi cho xong, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được rằng vì thói xấu đáng ghét đó mà mẹ anh có cơ hội chuẩn bị trước một cách cẩn thận cho hành trình sang thế giới bên kia. 

Bình luận

Edwin hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những áng mây trắng muốt như kẹo bông đang lãng đãng trôi, thầm cầu mong rằng mẹ anh vẫn còn đang sống trên đời. Ít nhất thì cũng phải kịp tới dự đám cưới của Catherine chứ? Anh nghĩ vậy.

Bình luận

Edwin hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn những áng mây trắng muốt như kẹo bông đang lãng đãng trôi, thầm cầu mong rằng mẹ anh vẫn còn đang sống trên đời. Ít nhất thì cũng phải kịp tới dự đám cưới của Catherine chứ? Anh nghĩ vậy.

Bình luận

Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khoé môi Edwin, chỉ mất đi mấy đoạn ký ức thôi mà anh trở nên bị động hẳn đi. Đến chuyện quan trọng như sống chết của mẹ mà anh còn mơ hồ, vậy những việc khác thì thế nào nữa?

Bình luận

Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khoé môi Edwin, chỉ mất đi mấy đoạn ký ức thôi mà anh trở nên bị động hẳn đi. Đến chuyện quan trọng như sống chết của mẹ mà anh còn mơ hồ, vậy những việc khác thì thế nào nữa?

Bình luận

Nếu đã không biết, thì còn đi tiếp thế nào đây? Không thể nắm chắc thứ gì cả, thì còn có thể bảo vệ được ai?

Bình luận

Nếu đã không biết, thì còn đi tiếp thế nào đây? Không thể nắm chắc thứ gì cả, thì còn có thể bảo vệ được ai?

Bình luận

Edwin co người lại, vùi đầu vào hai cánh tay, vai khẽ run nhẹ. Bất cứ y tá nào nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ nghĩ rằng anh đang bị cơn nhức nhối từ vết thương hành hạ rồi nhét cho anh một liều giảm đau cực lớn. Anh siết chặt những ngón tay, cửa phòng vẫn đóng chặt, sẽ không có y tá nào đưa cho anh một viên thuốc giảm đau cùng với một cốc nước ấm cả.

Bình luận

Edwin co người lại, vùi đầu vào hai cánh tay, vai khẽ run nhẹ. Bất cứ y tá nào nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ nghĩ rằng anh đang bị cơn nhức nhối từ vết thương hành hạ rồi nhét cho anh một liều giảm đau cực lớn. Anh siết chặt những ngón tay, cửa phòng vẫn đóng chặt, sẽ không có y tá nào đưa cho anh một viên thuốc giảm đau cùng với một cốc nước ấm cả.

Bình luận

Thực ra thì cơn đau của anh cũng không thể thuyên giảm nhờ thuốc giảm đau.

Bình luận

Thực ra thì cơn đau của anh cũng không thể thuyên giảm nhờ thuốc giảm đau.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

Edward lùi xe vào vị trí đỗ xong thì lập tức chạy về nhà, vừa chạy vừa lo lắng cho căn nhà bởi Hippocrates ắt hẳn đã đói meo và hoảng loạn cực kỳ. Cậu lấy chìa khóa trong túi áo, nhanh chóng chọn ra chiếc chìa đúng rồi tra vào ổ khóa. Một tiếng “cạch” vang lên, cậu vặn tay nắm rồi đẩy cửa vào. Trái với những gì cậu lo sợ, Hippocrates không hề quậy phá gì mà chỉ nằm ườn trên tủ giày như thể chờ cậu về. Cảm giác áy náy trào dâng trong lòng, Edward nhẹ nhàng bế nó lên:

Bình luận

Edward lùi xe vào vị trí đỗ xong thì lập tức chạy về nhà, vừa chạy vừa lo lắng cho căn nhà bởi Hippocrates ắt hẳn đã đói meo và hoảng loạn cực kỳ. Cậu lấy chìa khóa trong túi áo, nhanh chóng chọn ra chiếc chìa đúng rồi tra vào ổ khóa. Một tiếng “cạch” vang lên, cậu vặn tay nắm rồi đẩy cửa vào. Trái với những gì cậu lo sợ, Hippocrates không hề quậy phá gì mà chỉ nằm ườn trên tủ giày như thể chờ cậu về. Cảm giác áy náy trào dâng trong lòng, Edward nhẹ nhàng bế nó lên:

Bình luận

“Xin lỗi con nhé Hippie. Có phải con rất đói rồi không? Hôm qua ba đi vội quá. Để ba nấu cái gì thật ngon cho con ăn nha.”

Bình luận

“Xin lỗi con nhé Hippie. Có phải con rất đói rồi không? Hôm qua ba đi vội quá. Để ba nấu cái gì thật ngon cho con ăn nha.”

Bình luận

Hippocrates được bao bọc trong mùi hương quen thuộc, lại nghe thấy “ăn” thì vui vẻ “mieo” một tiếng, dụi đầu vào tay Edward.

Bình luận

Hippocrates được bao bọc trong mùi hương quen thuộc, lại nghe thấy “ăn” thì vui vẻ “mieo” một tiếng, dụi đầu vào tay Edward.

Bình luận

Phòng khách to lớn cũng còn nguyên vẹn không bị rơi vỡ bất cứ một món đồ nào, Edward chỉ liếc mắt kiểm tra sơ qua rồi vào bếp ngay. Vừa mở cửa, cậu đã thấy ngay một hộp đồ ăn mèo rơi trên sàn. Cậu thả Hippocrates xuống để nhặt hộp hạt lên. Vỏ hộp không có vết rách do móng mèo, gói hạt bằng giấy bên trong cũng đã được cắt ra từ trước, cậu cúi xuống nhìn quanh sàn nhà, cũng không có hạt rơi vãi. Đưa tay xoa đầu Hippocrates, cậu hài lòng nói:

Bình luận

Phòng khách to lớn cũng còn nguyên vẹn không bị rơi vỡ bất cứ một món đồ nào, Edward chỉ liếc mắt kiểm tra sơ qua rồi vào bếp ngay. Vừa mở cửa, cậu đã thấy ngay một hộp đồ ăn mèo rơi trên sàn. Cậu thả Hippocrates xuống để nhặt hộp hạt lên. Vỏ hộp không có vết rách do móng mèo, gói hạt bằng giấy bên trong cũng đã được cắt ra từ trước, cậu cúi xuống nhìn quanh sàn nhà, cũng không có hạt rơi vãi. Đưa tay xoa đầu Hippocrates, cậu hài lòng nói:

Bình luận

“Khéo đấy Hippie, chọn đúng hộp đang ăn dở.”

Bình luận

“Khéo đấy Hippie, chọn đúng hộp đang ăn dở.”

Bình luận

“Mieo.” Hippocrates không hiểu lắm, chỉ biết là Edward đang khen nó nên hí hửng đáp lại.

Bình luận

“Mieo.” Hippocrates không hiểu lắm, chỉ biết là Edward đang khen nó nên hí hửng đáp lại.

Bình luận

“Nhưng bằng này hạt thì cũng không đủ nhỉ?” Edward nhìn số lượng hạt thức ăn còn lại trong hộp rồi đi mở tủ lạnh, “Để xem có món gì cho con ăn không.

Bình luận

“Nhưng bằng này hạt thì cũng không đủ nhỉ?” Edward nhìn số lượng hạt thức ăn còn lại trong hộp rồi đi mở tủ lạnh, “Để xem có món gì cho con ăn không.

Bình luận

Căn bếp lạnh tanh lại có hơi ấm của lửa, vang lên tiếng xong chảo va chạm lanh canh và hương thơm ngào ngạt lại toả ra trong không khí. Vài phút sau, Hippocrates hí hửng ngồi bên bát thức ăn nhìn Edward trút xuống từng món một. Cậu bỏ vào một ít thịt gà xé sợi, lòng đỏ trứng được dầm nhuyễn, mấy thìa súp, hạt và cuối cùng là món pa tê mà Hippocrates yêu thích. Nó liếm liếm chỗ thức ăn một cách vui sướng rồi cắm đầu vào “xực” chúng ngon lành. Edward mỉm cười dịu dàng, cậu đặt bên cạnh nó thêm một bát nước.

Bình luận

Căn bếp lạnh tanh lại có hơi ấm của lửa, vang lên tiếng xong chảo va chạm lanh canh và hương thơm ngào ngạt lại toả ra trong không khí. Vài phút sau, Hippocrates hí hửng ngồi bên bát thức ăn nhìn Edward trút xuống từng món một. Cậu bỏ vào một ít thịt gà xé sợi, lòng đỏ trứng được dầm nhuyễn, mấy thìa súp, hạt và cuối cùng là món pa tê mà Hippocrates yêu thích. Nó liếm liếm chỗ thức ăn một cách vui sướng rồi cắm đầu vào “xực” chúng ngon lành. Edward mỉm cười dịu dàng, cậu đặt bên cạnh nó thêm một bát nước.

Bình luận

Trong khi Hippocrates thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, cậu tranh thủ dọn dẹp ổ mèo, thay cát mèo và lôi ra một chiếc máy cho ăn tự động, đổ đầy hạt rồi hẹn giờ. Xong xuôi bên Hippocrates, cậu mới có thời giờ nhìn ngắm chỗ tài liệu trên bàn ở phòng đọc sách. Lúc nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, cậu hộc tốc đi ngay nên chưa xếp gọn mà để chúng bừa ra phủ kín một mặt bàn. Những tiêu đề trên đó khiến lòng cậu lắng lại, nhắc cậu rằng mọi chuyện vẫn còn dang dở. Edward cầm từng xấp giấy, xếp lại gọn gàng cho đến khi mặt bàn lại rộng rãi như ban đầu. Đặt xấp giấy cuối lên trên cùng của chồng giấy, cậu khẽ thở dài rồi ngẩn người nghĩ vu vơ. Rốt cuộc thì bao giờ Edwin và cậu mới thoát khỏi mớ bòng bong này?

Bình luận

Trong khi Hippocrates thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, cậu tranh thủ dọn dẹp ổ mèo, thay cát mèo và lôi ra một chiếc máy cho ăn tự động, đổ đầy hạt rồi hẹn giờ. Xong xuôi bên Hippocrates, cậu mới có thời giờ nhìn ngắm chỗ tài liệu trên bàn ở phòng đọc sách. Lúc nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, cậu hộc tốc đi ngay nên chưa xếp gọn mà để chúng bừa ra phủ kín một mặt bàn. Những tiêu đề trên đó khiến lòng cậu lắng lại, nhắc cậu rằng mọi chuyện vẫn còn dang dở. Edward cầm từng xấp giấy, xếp lại gọn gàng cho đến khi mặt bàn lại rộng rãi như ban đầu. Đặt xấp giấy cuối lên trên cùng của chồng giấy, cậu khẽ thở dài rồi ngẩn người nghĩ vu vơ. Rốt cuộc thì bao giờ Edwin và cậu mới thoát khỏi mớ bòng bong này?

Bình luận

Edward gục mặt xuống bàn.

Bình luận

Edward gục mặt xuống bàn.

Bình luận

Một lát sau, khi đã tắm rửa qua và thay quần áo, cậu vuốt ve Hippocrates rồi thủ thỉ:

Bình luận

Một lát sau, khi đã tắm rửa qua và thay quần áo, cậu vuốt ve Hippocrates rồi thủ thỉ:

Bình luận

“Chú Edwin và ba sẽ vắng nhà một vài hôm Hippie à. Ở nhà ngoan con nhé, đừng sợ. Đồ ăn có sẵn trong này rồi.” Cậu chỉ chiếc máy cho ăn tự động được đổ đầy hạt và cả máy lọc nước, “Chỗ này đủ cho con ăn uống mấy ngày đấy. Nếu ba không thể về sớm hơn thì ba sẽ nhờ người đến chăm con.”

Bình luận

“Chú Edwin và ba sẽ vắng nhà một vài hôm Hippie à. Ở nhà ngoan con nhé, đừng sợ. Đồ ăn có sẵn trong này rồi.” Cậu chỉ chiếc máy cho ăn tự động được đổ đầy hạt và cả máy lọc nước, “Chỗ này đủ cho con ăn uống mấy ngày đấy. Nếu ba không thể về sớm hơn thì ba sẽ nhờ người đến chăm con.”

Bình luận

Nói dứt lời, cậu hôn nhẹ nó một cái. Hippocrates cũng hiểu rằng Edward lại sắp đi, nó gừ gừ trong cổ họng một cách khó chịu, đưa chân níu lấy áo cậu.

Bình luận

Nói dứt lời, cậu hôn nhẹ nó một cái. Hippocrates cũng hiểu rằng Edward lại sắp đi, nó gừ gừ trong cổ họng một cách khó chịu, đưa chân níu lấy áo cậu.

Bình luận

“Nào, hỏng áo đấy Hippie, ba sẽ về mà.” Edward nhẹ nhàng gỡ móng vuốt của Hippocrates để nó không bị thương, nhét chìa khóa vào túi áo rồi xách theo mấy túi đồ, trong đó có cả cây đàn vĩ cầm của Edwin.

Bình luận

“Nào, hỏng áo đấy Hippie, ba sẽ về mà.” Edward nhẹ nhàng gỡ móng vuốt của Hippocrates để nó không bị thương, nhét chìa khóa vào túi áo rồi xách theo mấy túi đồ, trong đó có cả cây đàn vĩ cầm của Edwin.

Bình luận

Cậu vốn chỉ định mang theo một ít hoa quả và quần áo cho Edwin, nhưng khi thấy túi đàn nằm chỏng chơ trong góc phòng, cậu lại muốn cầm theo. Edwin rất thích cây đàn này, có lẽ mang đi thì anh sẽ có thể giải toả tâm trạng phần nào.

Bình luận

Cậu vốn chỉ định mang theo một ít hoa quả và quần áo cho Edwin, nhưng khi thấy túi đàn nằm chỏng chơ trong góc phòng, cậu lại muốn cầm theo. Edwin rất thích cây đàn này, có lẽ mang đi thì anh sẽ có thể giải toả tâm trạng phần nào.

Bình luận

Chuyển hết tất cả các túi đồ sang một bên tay để khoá cửa, Edward khẽ nghiến răng vặn chìa. Cậu cố chịu đựng cảm giác ran rát của quai túi ma sát với ngón tay để khoá nốt cả cổng nhà rồi mới chạy ra bãi đỗ xe. Không biết Edwin thế nào, cậu có chút lo lắng vặn chìa khóa xe, gạt cần số rồi xoay vô lăng lái đến bệnh viện.

Bình luận

Chuyển hết tất cả các túi đồ sang một bên tay để khoá cửa, Edward khẽ nghiến răng vặn chìa. Cậu cố chịu đựng cảm giác ran rát của quai túi ma sát với ngón tay để khoá nốt cả cổng nhà rồi mới chạy ra bãi đỗ xe. Không biết Edwin thế nào, cậu có chút lo lắng vặn chìa khóa xe, gạt cần số rồi xoay vô lăng lái đến bệnh viện.

Bình luận

Trên hành lang bệnh viện, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn Edward bởi hộp đàn vĩ cầm treo bên vai cậu quá nổi bật. Dù sao thì thật khó có thể tưởng tượng được một người dù đang nằm viện nhưng vẫn muốn chơi đàn.

Bình luận

Trên hành lang bệnh viện, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn Edward bởi hộp đàn vĩ cầm treo bên vai cậu quá nổi bật. Dù sao thì thật khó có thể tưởng tượng được một người dù đang nằm viện nhưng vẫn muốn chơi đàn.

Bình luận

Edward không để ý đến ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn yêu thích của những người xung quanh, cậu rảo bước đến cửa phòng bệnh của Edwin. Khẽ mở hé cửa, cậu ló đầu vào thì thấy Edwin đang thiu thiu ngủ.

Bình luận

Edward không để ý đến ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn yêu thích của những người xung quanh, cậu rảo bước đến cửa phòng bệnh của Edwin. Khẽ mở hé cửa, cậu ló đầu vào thì thấy Edwin đang thiu thiu ngủ.

Bình luận

“Mới lúc sáng còn hoạt bát, bây giờ đã mệt đến vậy rồi.” Edward khẽ thở dài bất lực. Bước chân nhẹ hẳn đi, cậu đặt đồ xuống ghế thật cẩn thận sao cho không phát ra bất kỳ tiếng động nào rồi vào nhà tắm rửa tay. Đến khi ra khỏi phòng, cậu đã thấy Edwin ngồi đầu giường đang cầm cây đàn.

Bình luận

“Mới lúc sáng còn hoạt bát, bây giờ đã mệt đến vậy rồi.” Edward khẽ thở dài bất lực. Bước chân nhẹ hẳn đi, cậu đặt đồ xuống ghế thật cẩn thận sao cho không phát ra bất kỳ tiếng động nào rồi vào nhà tắm rửa tay. Đến khi ra khỏi phòng, cậu đã thấy Edwin ngồi đầu giường đang cầm cây đàn.

Bình luận

“Cậu mới mang đến à?” Edwin ngước lên. Ánh mắt anh cho Edward biết mang đàn đi là quyết định đúng đắn.

Bình luận

“Cậu mới mang đến à?” Edwin ngước lên. Ánh mắt anh cho Edward biết mang đàn đi là quyết định đúng đắn.

Bình luận

“Còn ai vào đây nữa đâu.” Cậu sắp chỗ hoa quả vào một cái đĩa, lại gấp gọn quần áo của Edwin một lần nữa. Xong xuôi hết rồi cậu mới cầm một quả táo lên, “Anh ăn không?”

Bình luận

“Còn ai vào đây nữa đâu.” Cậu sắp chỗ hoa quả vào một cái đĩa, lại gấp gọn quần áo của Edwin một lần nữa. Xong xuôi hết rồi cậu mới cầm một quả táo lên, “Anh ăn không?”

Bình luận

“Có thể đổi thành cam được không?” Edwin vừa đáp vừa lên dây đàn

Bình luận

“Có thể đổi thành cam được không?” Edwin vừa đáp vừa lên dây đàn

Bình luận

Edward im lặng đi bóc một quả cam, nhưng chưa kịp tách múi xong, tiếng đàn đã vang lên. Cậu ngước mắt nhìn Edwin, anh dường như đã chìm hẳn vào giai điệu du dương. Ngón tay anh như thể lấy lại được sức sống, những nốt nhạc tràn ra mạnh mẽ như thác đổ, và hùng vĩ hơn thảo nguyên bạt ngàn. Edward ngẩn người, cậu tưởng như bốn bức tường phòng bệnh nhỏ bỗng rộng ra mãi, cho đến khi trở thành khán đài nhiều tầng bằng đá hoa cương và sa thạch, với bức tường thành đồ sộ còn vương nét thời gian phía sau.

Bình luận

Edward im lặng đi bóc một quả cam, nhưng chưa kịp tách múi xong, tiếng đàn đã vang lên. Cậu ngước mắt nhìn Edwin, anh dường như đã chìm hẳn vào giai điệu du dương. Ngón tay anh như thể lấy lại được sức sống, những nốt nhạc tràn ra mạnh mẽ như thác đổ, và hùng vĩ hơn thảo nguyên bạt ngàn. Edward ngẩn người, cậu tưởng như bốn bức tường phòng bệnh nhỏ bỗng rộng ra mãi, cho đến khi trở thành khán đài nhiều tầng bằng đá hoa cương và sa thạch, với bức tường thành đồ sộ còn vương nét thời gian phía sau.

Bình luận

Cây vĩ lướt trên mặt dây để những âm thanh cuối cùng của bản nhạc chảy ra. Bên tai Edward, tiếng hát “Now we are free” vẫn chưa dứt, tuy vậy, tâm trí cậu cũng đã trở về từ đấu trường La Mã. Edwin đặt đàn sang một bên, bản nhạc hùng vĩ ấy dường như đã vắt mất kha khá sức lực của anh. Anh ngẩng đầu, hé môi định nói điều gì, nhưng chưa kịp nói thì Edward đã đưa cho anh một miếng cam lớn.

Bình luận

Cây vĩ lướt trên mặt dây để những âm thanh cuối cùng của bản nhạc chảy ra. Bên tai Edward, tiếng hát “Now we are free” vẫn chưa dứt, tuy vậy, tâm trí cậu cũng đã trở về từ đấu trường La Mã. Edwin đặt đàn sang một bên, bản nhạc hùng vĩ ấy dường như đã vắt mất kha khá sức lực của anh. Anh ngẩng đầu, hé môi định nói điều gì, nhưng chưa kịp nói thì Edward đã đưa cho anh một miếng cam lớn.


Truyện tương tự

Bình luận