• LoveLove
  • Im_a_Holmesian
  • 9/7/2024 6:54:11 AM
  • 0
  • 0

Chương 62


”Chào ngài” ư? Chúng ta thực sự bắt đầu cuộc trò chuyện như vậy đấy à?” Trên mặt Edwin lộ ra vẻ hứng thú.

Bình luận

”Chào ngài” ư? Chúng ta thực sự bắt đầu cuộc trò chuyện như vậy đấy à?” Trên mặt Edwin lộ ra vẻ hứng thú.

Bình luận

“Vâng, đúng vậy đó. Nghe hơi nhạt nhẽo phải không?”

Bình luận

“Vâng, đúng vậy đó. Nghe hơi nhạt nhẽo phải không?”

Bình luận

“Tôi thấy cũng rất dễ thương mà. Rất giống những gì cậu sẽ nói đấy chứ.”

Bình luận

“Tôi thấy cũng rất dễ thương mà. Rất giống những gì cậu sẽ nói đấy chứ.”

Bình luận

“Sao lại nói vậy?” Edward nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu

Bình luận

“Sao lại nói vậy?” Edward nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu

Bình luận

“Vì tôi cảm thấy cách cậu cư xử chẳng giống mấy đứa trẻ tầm tuổi cậu gì cả, hệt như một ông cụ non.” Edwin chống cằm nhìn Edward đầy trìu mến. Ánh trăng vương trên khoé mắt và nụ cười của anh từng khiến Edward xao xuyến, nhưng thực tình thì bây giờ cậu thấy nó gợi đòn hơn là gợi cảm.

Bình luận

“Vì tôi cảm thấy cách cậu cư xử chẳng giống mấy đứa trẻ tầm tuổi cậu gì cả, hệt như một ông cụ non.” Edwin chống cằm nhìn Edward đầy trìu mến. Ánh trăng vương trên khoé mắt và nụ cười của anh từng khiến Edward xao xuyến, nhưng thực tình thì bây giờ cậu thấy nó gợi đòn hơn là gợi cảm.

Bình luận

“Anh hẳn đang nghĩ nói tôi là ông cụ non thì tôi sẽ cảm thấy đó là một lời khen đấy hả?” Cậu mím môi nhìn Edwin đầy khiêu khích, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ánh nhìn mà thôi, vì ngay sau đó, giọng cậu lại trở nên dịu dàng, “Bình thường anh cũng hay trêu chọc tôi như vậy, lợi dụng anh lớn hơn tôi nhiều tuổi mà đối xử với tôi như một đứa con nít ấy.”

Bình luận

“Anh hẳn đang nghĩ nói tôi là ông cụ non thì tôi sẽ cảm thấy đó là một lời khen đấy hả?” Cậu mím môi nhìn Edwin đầy khiêu khích, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ánh nhìn mà thôi, vì ngay sau đó, giọng cậu lại trở nên dịu dàng, “Bình thường anh cũng hay trêu chọc tôi như vậy, lợi dụng anh lớn hơn tôi nhiều tuổi mà đối xử với tôi như một đứa con nít ấy.”

Bình luận

“Nhưng quả thực là đối với tôi thì cậu chính xác là một đứa con nít còn gì. Cậu không nên mang dáng vẻ của những người sắp già như tôi ở cái độ tuổi còn thanh xuân phơi phới đó chứ.”

Bình luận

“Nhưng quả thực là đối với tôi thì cậu chính xác là một đứa con nít còn gì. Cậu không nên mang dáng vẻ của những người sắp già như tôi ở cái độ tuổi còn thanh xuân phơi phới đó chứ.”

Bình luận

“Thật tiếc quá, thanh xuân của tôi trôi qua cũng lâu rồi. Để khi khác tôi kể cho anh nghe kĩ hơn về tôi nhé, rồi anh sẽ thấy là tôi không sống già hơn tuổi sao được.” Edward thả hai chân xuống sàn. Vì ghế thấp, hoặc là vì chân cậu khá dài nên dù để chân xuống sàn, cậu vẫn không thể duỗi chúng một cách thoải mái mà phải gập lại. Nhưng cũng vì vậy mà cậu lại tiến càng gần tới Edwin.

Bình luận

“Thật tiếc quá, thanh xuân của tôi trôi qua cũng lâu rồi. Để khi khác tôi kể cho anh nghe kĩ hơn về tôi nhé, rồi anh sẽ thấy là tôi không sống già hơn tuổi sao được.” Edward thả hai chân xuống sàn. Vì ghế thấp, hoặc là vì chân cậu khá dài nên dù để chân xuống sàn, cậu vẫn không thể duỗi chúng một cách thoải mái mà phải gập lại. Nhưng cũng vì vậy mà cậu lại tiến càng gần tới Edwin.

Bình luận

Anh ngắm nhìn khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng một nửa của Edward, hơi ngẩn người. Đôi mắt cậu dịu dàng và trong vắt lạ lùng, giống như bầu trời đêm, cũng giống như hồ nước phẳng lặng sâu thẳm. Dưới ánh trăng lành lạnh, đôi mắt đó giống như trở nên trong suốt, khiến hình ảnh phản chiếu của anh trong đó trở nên rõ nét lạ lùng. Edwin muốn thử chạm tay vào đó, anh muốn đào ra từ mặt hồ sâu thẳm ấy những thứ gì khác mà anh không biết, giống như điều đó là chìa khóa để anh tìm lại những ký ức đã bị thất lạc.

Bình luận

Anh ngắm nhìn khuôn mặt được ánh trăng chiếu sáng một nửa của Edward, hơi ngẩn người. Đôi mắt cậu dịu dàng và trong vắt lạ lùng, giống như bầu trời đêm, cũng giống như hồ nước phẳng lặng sâu thẳm. Dưới ánh trăng lành lạnh, đôi mắt đó giống như trở nên trong suốt, khiến hình ảnh phản chiếu của anh trong đó trở nên rõ nét lạ lùng. Edwin muốn thử chạm tay vào đó, anh muốn đào ra từ mặt hồ sâu thẳm ấy những thứ gì khác mà anh không biết, giống như điều đó là chìa khóa để anh tìm lại những ký ức đã bị thất lạc.

Bình luận

Kỳ thực, anh còn muốn lưu giữ nó thật cẩn thận ở một nơi nào đó trong lòng, dù sao thì ai có thể không xiêu lòng khi lòng hồ sâu thẳm và trong veo ấy lại chỉ in hình bóng của chính mình chứ?

Bình luận

Kỳ thực, anh còn muốn lưu giữ nó thật cẩn thận ở một nơi nào đó trong lòng, dù sao thì ai có thể không xiêu lòng khi lòng hồ sâu thẳm và trong veo ấy lại chỉ in hình bóng của chính mình chứ?

Bình luận

Nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ cúi xuống, nói với Edward bằng một giọng dịu dàng đến chính anh cũng không ngờ:

Bình luận

Nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ cúi xuống, nói với Edward bằng một giọng dịu dàng đến chính anh cũng không ngờ:

Bình luận

“Sao lại không phải là bây giờ nhỉ? Tôi cũng muốn biết những chuyện liên quan đến cậu mà? Vì chúng ta sống chung cũng được một thời gian rồi nên ắt hẳn tôi phải có nhiều ký ức liên quan đến cuộc sống trước đây của cậu chứ.”

Bình luận

“Sao lại không phải là bây giờ nhỉ? Tôi cũng muốn biết những chuyện liên quan đến cậu mà? Vì chúng ta sống chung cũng được một thời gian rồi nên ắt hẳn tôi phải có nhiều ký ức liên quan đến cuộc sống trước đây của cậu chứ.”

Bình luận

Edward định đưa tay đẩy Edwin ra xa, nhưng vừa chạm tay vào lồng ngực anh, cậu đã cảm thấy có gì đấy không ổn, dù vậy cậu cũng không định dừng lại. Trước ánh mắt khó hiểu của Edwin, cậu vỗ nhẹ vai anh:

Bình luận

Edward định đưa tay đẩy Edwin ra xa, nhưng vừa chạm tay vào lồng ngực anh, cậu đã cảm thấy có gì đấy không ổn, dù vậy cậu cũng không định dừng lại. Trước ánh mắt khó hiểu của Edwin, cậu vỗ nhẹ vai anh:

Bình luận

“Vì anh phải đi ngủ rồi, Edwin ạ. Tin tôi đi, nếu đêm nay tôi thức trắng để kể chuyện cho anh nghe thì chỉ cần đến sáng mai thôi, anh sẽ thù tôi lắm đấy. Thức khuya thế này là đủ rồi, quý ngài đáng kính ạ.”

Bình luận

“Vì anh phải đi ngủ rồi, Edwin ạ. Tin tôi đi, nếu đêm nay tôi thức trắng để kể chuyện cho anh nghe thì chỉ cần đến sáng mai thôi, anh sẽ thù tôi lắm đấy. Thức khuya thế này là đủ rồi, quý ngài đáng kính ạ.”

Bình luận

Edwin hơi ngẩn người như vừa nhớ ra điều gì:

Bình luận

Edwin hơi ngẩn người như vừa nhớ ra điều gì:

Bình luận

“Phải rồi nhỉ, thật xin lỗi cậu.” Nhưng ngay sau đó, anh lại nở một nụ cười vui vẻ, “Rõ ràng cậu không phải người thích nói chuyện theo kiểu trang trọng, nhưng sao tôi thấy cậu luôn thích nói chuyện với tôi như vậy thế?”

Bình luận

“Phải rồi nhỉ, thật xin lỗi cậu.” Nhưng ngay sau đó, anh lại nở một nụ cười vui vẻ, “Rõ ràng cậu không phải người thích nói chuyện theo kiểu trang trọng, nhưng sao tôi thấy cậu luôn thích nói chuyện với tôi như vậy thế?”

Bình luận

Anh có thể dễ dàng nhận ra sự khiêu khích và trào phúng nhè nhẹ trong thái độ của Edward, tuy vậy anh cũng kéo chăn và nằm xuống theo lời cậu, thậm chí còn không từ chối khi Edward đưa tay đỡ anh:

Bình luận

Anh có thể dễ dàng nhận ra sự khiêu khích và trào phúng nhè nhẹ trong thái độ của Edward, tuy vậy anh cũng kéo chăn và nằm xuống theo lời cậu, thậm chí còn không từ chối khi Edward đưa tay đỡ anh:

Bình luận

“Tôi đã làm gì có lỗi với cậu rồi sao?”

Bình luận

“Tôi đã làm gì có lỗi với cậu rồi sao?”

Bình luận

“Không có, mau đi ngủ đi Edwin, khuya rồi.” Edward kéo rèm cửa, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Bình luận

“Không có, mau đi ngủ đi Edwin, khuya rồi.” Edward kéo rèm cửa, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Bình luận

Ánh trăng biến mất khiến đôi mắt Edward không còn trong suốt như mặt gương, nhưng Edwin vẫn thích nhìn theo mặt hồ phẳng lặng ấy. Anh vừa kéo chăn lên ngang cổ vừa hỏi thêm:

Bình luận

Ánh trăng biến mất khiến đôi mắt Edward không còn trong suốt như mặt gương, nhưng Edwin vẫn thích nhìn theo mặt hồ phẳng lặng ấy. Anh vừa kéo chăn lên ngang cổ vừa hỏi thêm:

Bình luận

“Nằm ghế gấp như vậy thì có ổn không? Cậu sẽ bị đau lưng đấy, bác sĩ Watson ạ.” Một câu đùa chợt nhảy ra khỏi miệng anh, “Giá mà có một chiếc sofa thật lớn ở đây nhỉ, cả cây đàn của tôi nữa, như thế thì tôi có thể giúp cậu ngủ thật ngon. Nhưng mà tiếc thật, hiện giờ tôi chẳng có gì cả.”

Bình luận

“Nằm ghế gấp như vậy thì có ổn không? Cậu sẽ bị đau lưng đấy, bác sĩ Watson ạ.” Một câu đùa chợt nhảy ra khỏi miệng anh, “Giá mà có một chiếc sofa thật lớn ở đây nhỉ, cả cây đàn của tôi nữa, như thế thì tôi có thể giúp cậu ngủ thật ngon. Nhưng mà tiếc thật, hiện giờ tôi chẳng có gì cả.”

Bình luận

Anh dịch người sang một bên, để chừa một chỗ trống bên cạnh, cũng may tuy giường hơi hẹp, nhưng chỗ trống đó vẫn đủ để một người có thân hình mảnh dẻ như Edward nằm thoải mái:

Bình luận

Anh dịch người sang một bên, để chừa một chỗ trống bên cạnh, cũng may tuy giường hơi hẹp, nhưng chỗ trống đó vẫn đủ để một người có thân hình mảnh dẻ như Edward nằm thoải mái:

Bình luận

“Nếu cậu không chê, thì hãy nằm lên giường ngủ nhé? Hoặc chúng ta có thể lấy thêm một chiếc giường gấp.”

Bình luận

“Nếu cậu không chê, thì hãy nằm lên giường ngủ nhé? Hoặc chúng ta có thể lấy thêm một chiếc giường gấp.”

Bình luận

“Edwin này, anh có thể dễ dàng đồng ý nằm cùng giường với người lạ hả?” Edward vừa trải áo khoác lên mặt ghế vừa hỏi.

Bình luận

“Edwin này, anh có thể dễ dàng đồng ý nằm cùng giường với người lạ hả?” Edward vừa trải áo khoác lên mặt ghế vừa hỏi.

Bình luận

“Không, nhưng cậu đâu phải người lạ? Cậu đã nói với tôi là chúng ta đang hẹn hò mà, thậm chí còn đăng ký sống chung.” Edwin kéo chăn lên cao hơn một chút, hai mắt anh như thể nhìn vào một điểm nào đó trong khoảng không vô định, “Tôi không thể nhớ ra được những chuyện trước đây của chúng ta, nhưng điều đó không thể là cớ để phủi hết những trách nhiệm của tôi với vai trò là “partner” của cậu. Quên đi những chuyện trước đây, khiến cậu lo lắng là lỗi của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm cậu tổn thương.”

Bình luận

“Không, nhưng cậu đâu phải người lạ? Cậu đã nói với tôi là chúng ta đang hẹn hò mà, thậm chí còn đăng ký sống chung.” Edwin kéo chăn lên cao hơn một chút, hai mắt anh như thể nhìn vào một điểm nào đó trong khoảng không vô định, “Tôi không thể nhớ ra được những chuyện trước đây của chúng ta, nhưng điều đó không thể là cớ để phủi hết những trách nhiệm của tôi với vai trò là “partner” của cậu. Quên đi những chuyện trước đây, khiến cậu lo lắng là lỗi của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm cậu tổn thương.”

Bình luận

Chưa định dứt lời, anh còn quay sang nhìn cậu với ánh mắt trìu mến:

Bình luận

Chưa định dứt lời, anh còn quay sang nhìn cậu với ánh mắt trìu mến:

Bình luận

“Đừng lo lắng quá cho tôi, nhóc con ạ.”

Bình luận

“Đừng lo lắng quá cho tôi, nhóc con ạ.”

Bình luận

“Ai là nhóc con chứ.” Bàn tay đang vuốt phẳng áo khoác của Edward chợt khựng lại vài giây. Cậu hơi làm ra vẻ cáu kỉnh để che giấu đi cảm giác khó chịu trong lòng.

Bình luận

“Ai là nhóc con chứ.” Bàn tay đang vuốt phẳng áo khoác của Edward chợt khựng lại vài giây. Cậu hơi làm ra vẻ cáu kỉnh để che giấu đi cảm giác khó chịu trong lòng.

Bình luận

Quả nhiên Edwin vẫn là Edwin, dù mất đi một vài ký ức thì bản tính cố chấp ôm đồm trách nhiệm và giấu biệt những xúc cảm tiêu cực chẳng hề thay đổi chút nào. 

Bình luận

Quả nhiên Edwin vẫn là Edwin, dù mất đi một vài ký ức thì bản tính cố chấp ôm đồm trách nhiệm và giấu biệt những xúc cảm tiêu cực chẳng hề thay đổi chút nào. 

Bình luận

Nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt, như vậy chứng tỏ tình trạng của anh không nặng lắm, Edward tự an ủi như vậy.

Bình luận

Nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt, như vậy chứng tỏ tình trạng của anh không nặng lắm, Edward tự an ủi như vậy.

Bình luận

Đến khi nằm lên ghế rồi, cậu còn ra vẻ thần bí:

Bình luận

Đến khi nằm lên ghế rồi, cậu còn ra vẻ thần bí:

Bình luận

“Nằm trên ghế gấp cũng khá thoải mái mà, chưa kể còn có nhiều công dụng khác nữa cơ.”

Bình luận

“Nằm trên ghế gấp cũng khá thoải mái mà, chưa kể còn có nhiều công dụng khác nữa cơ.”

Bình luận

Edwin không hỏi “công dụng thần bí” đó là gì, anh chỉ nở một nụ cười coi như phản hồi:

Bình luận

Edwin không hỏi “công dụng thần bí” đó là gì, anh chỉ nở một nụ cười coi như phản hồi:

Bình luận

“Được rồi, vậy chúc cậu ngủ ngon nhé.”

Bình luận

“Được rồi, vậy chúc cậu ngủ ngon nhé.”

Bình luận

“Ngủ ngon, Edwin.” Nói rồi cậu kéo chiếc áo khoác cho sát vào người rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

“Ngủ ngon, Edwin.” Nói rồi cậu kéo chiếc áo khoác cho sát vào người rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Phòng bệnh lại trở về trạng thái im ắng không một tiếng động. Edwin chưa ngủ được ngay, nhưng cũng không muốn đánh thức Edward nên đành nhìn ngắm xung quanh phòng rồi cố gắng lần theo những gì Edward vừa kể để nhớ lại mọi chuyện. Buồn cười là chỉ một lúc sau, rốt cuộc tất cả những gì anh có thể nhớ là cảm giác buồn ngủ đến díu mắt hoà lẫn trong cơn choáng nhẹ. Anh ngủ quên lúc nào không hay.

Bình luận

Phòng bệnh lại trở về trạng thái im ắng không một tiếng động. Edwin chưa ngủ được ngay, nhưng cũng không muốn đánh thức Edward nên đành nhìn ngắm xung quanh phòng rồi cố gắng lần theo những gì Edward vừa kể để nhớ lại mọi chuyện. Buồn cười là chỉ một lúc sau, rốt cuộc tất cả những gì anh có thể nhớ là cảm giác buồn ngủ đến díu mắt hoà lẫn trong cơn choáng nhẹ. Anh ngủ quên lúc nào không hay.

Bình luận

Edwin cũng không ngờ mình biết được “công dụng thần kì” của việc ngủ trên ghế gấp sớm như vậy. Vài tiếng sau khi ngủ quên, anh lại bị đánh thức bởi một cơn đau nhói chạy qua đầu. Cảm giác đau đớn không quá dữ dội kéo anh vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Edwin khẽ cựa quậy, muốn chống tay ngồi dậy cho tỉnh táo hẳn nhưng không những không dựng người lên được mà còn ngã xuống giường, lưng đập vào mặt đệm tạo thành một tiếng động nhỏ như thả hạt bụi xuống khoảng không im lặng. Hơi khó chịu, anh vừa chống tay định ngồi dậy lần nữa vừa cố mở mắt để thoát khỏi cảm giác toàn thân nặng nề như thể bị vướng trong một cơn ác mộng dai dẳng.

Bình luận

Edwin cũng không ngờ mình biết được “công dụng thần kì” của việc ngủ trên ghế gấp sớm như vậy. Vài tiếng sau khi ngủ quên, anh lại bị đánh thức bởi một cơn đau nhói chạy qua đầu. Cảm giác đau đớn không quá dữ dội kéo anh vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Edwin khẽ cựa quậy, muốn chống tay ngồi dậy cho tỉnh táo hẳn nhưng không những không dựng người lên được mà còn ngã xuống giường, lưng đập vào mặt đệm tạo thành một tiếng động nhỏ như thả hạt bụi xuống khoảng không im lặng. Hơi khó chịu, anh vừa chống tay định ngồi dậy lần nữa vừa cố mở mắt để thoát khỏi cảm giác toàn thân nặng nề như thể bị vướng trong một cơn ác mộng dai dẳng.

Bình luận

Không biết từ đâu, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy anh, để anh tựa lên chiếc gối mềm. Có thứ gì đó như thể khăn ẩm đắp lên trán anh, toả ra hơi mát dễ chịu. Cơn đau dịu bớt đi, anh nghe thấy tiếng Edward gọi khẽ:

Bình luận

Không biết từ đâu, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy anh, để anh tựa lên chiếc gối mềm. Có thứ gì đó như thể khăn ẩm đắp lên trán anh, toả ra hơi mát dễ chịu. Cơn đau dịu bớt đi, anh nghe thấy tiếng Edward gọi khẽ:

Bình luận

“Edwin, Edwin, này, anh có nghe thấy không?”

Bình luận

“Edwin, Edwin, này, anh có nghe thấy không?”

Bình luận

“Có chứ.” Cuối cùng anh cũng mở được mắt. Edward đang nhìn anh đầy lo lắng.

Bình luận

“Có chứ.” Cuối cùng anh cũng mở được mắt. Edward đang nhìn anh đầy lo lắng.

Bình luận

“Anh có đau lắm không? Uống ngụm nước trước đã nhé?” Edward vừa cầm chiếc khăn ẩm lau phần trán không bị băng bó của anh vừa kiểm tra xem chỗ vết thương có bị chảy máu không.

Bình luận

“Anh có đau lắm không? Uống ngụm nước trước đã nhé?” Edward vừa cầm chiếc khăn ẩm lau phần trán không bị băng bó của anh vừa kiểm tra xem chỗ vết thương có bị chảy máu không.

Bình luận

“Cảm ơn.” Edwin định đưa tay bóp trán nhưng đã bị ngăn lại.

Bình luận

“Cảm ơn.” Edwin định đưa tay bóp trán nhưng đã bị ngăn lại.

Bình luận

Edward kề miệng cốc nước lên môi anh, dốc nhẹ để nước không bị tràn ra, tuy vậy, Edwin vẫn cảm thấy không ổn lắm nên đưa tay chạm vào thân cốc, muốn ra hiệu để anh tự cầm, song lại cầm vào tay Edward. 

Bình luận

Edward kề miệng cốc nước lên môi anh, dốc nhẹ để nước không bị tràn ra, tuy vậy, Edwin vẫn cảm thấy không ổn lắm nên đưa tay chạm vào thân cốc, muốn ra hiệu để anh tự cầm, song lại cầm vào tay Edward. 

Bình luận

Cả hai bên đều khựng lại vài giây, cuối cùng Edwin cứ tay trong tay với Edward như vậy mà uống hết cốc nước. Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ngại ngùng.

Bình luận

Cả hai bên đều khựng lại vài giây, cuối cùng Edwin cứ tay trong tay với Edward như vậy mà uống hết cốc nước. Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ngại ngùng.

Bình luận

Edwin là người phá vỡ im lặng trước, anh ngẩng đầu nhìn Edward đang gấp lại chiếc khăn mặt:

Bình luận

Edwin là người phá vỡ im lặng trước, anh ngẩng đầu nhìn Edward đang gấp lại chiếc khăn mặt:

Bình luận

“Làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi.”

Bình luận

“Làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi.”

Bình luận

“Không phiền.” Edward đặt tấm khăn lên trán anh, “Anh cảm thấy thế nào rồi? Giờ này tôi không đi mua đá viên được nên dùng đỡ khăn mặt nhé?”

Bình luận

“Không phiền.” Edward đặt tấm khăn lên trán anh, “Anh cảm thấy thế nào rồi? Giờ này tôi không đi mua đá viên được nên dùng đỡ khăn mặt nhé?”

Bình luận

“Tôi ổn mà, hơi đau chút thôi.”

Bình luận

“Tôi ổn mà, hơi đau chút thôi.”

Bình luận

“Anh có khó chịu lắm không? Hay là uống ít thuốc giảm đau nhé? Y tá có để lại một vỉ.”

Bình luận

“Anh có khó chịu lắm không? Hay là uống ít thuốc giảm đau nhé? Y tá có để lại một vỉ.”

Bình luận

“Ổn mà, thực sự rất ổn.” Edwin nở một nụ cười bất lực, anh nhìn về phía chiếc ghế gấp, tấm áo khoác đang nằm chênh vênh như thể sắp rơi từ mép ghế xuống sàn nhà, “Nhưng này, cậu cũng nhanh thật đấy. Tôi còn chưa làm gì thì cậu đã giặt xong khăn rồi.”

Bình luận

“Ổn mà, thực sự rất ổn.” Edwin nở một nụ cười bất lực, anh nhìn về phía chiếc ghế gấp, tấm áo khoác đang nằm chênh vênh như thể sắp rơi từ mép ghế xuống sàn nhà, “Nhưng này, cậu cũng nhanh thật đấy. Tôi còn chưa làm gì thì cậu đã giặt xong khăn rồi.”

Bình luận

“À, không phải đâu, từ lúc anh bắt đầu cảm thấy khó chịu là tôi đã dậy rồi. Tôi ngủ nông lắm. Anh động đậy gì tôi cũng biết hết đấy.” Edward nhún vai.

Bình luận

“À, không phải đâu, từ lúc anh bắt đầu cảm thấy khó chịu là tôi đã dậy rồi. Tôi ngủ nông lắm. Anh động đậy gì tôi cũng biết hết đấy.” Edward nhún vai.

Bình luận

Ánh nhìn của Edwin lại hướng về chiếc ghế gấp:

Bình luận

Ánh nhìn của Edwin lại hướng về chiếc ghế gấp:

Bình luận

“Thực tình thì tôi không nghĩ sẽ có người ngủ ngon khi nằm cái ghế đó.” Anh nhìn lại Edward, “Công dụng thần kỳ đấy à?”

Bình luận

“Thực tình thì tôi không nghĩ sẽ có người ngủ ngon khi nằm cái ghế đó.” Anh nhìn lại Edward, “Công dụng thần kỳ đấy à?”

Bình luận

“Anh hiểu như vậy cũng được đi.” Edward cầm khăn trên trán Edwin lên, lật lại mặt còn hơi mát. Không hiểu vì sao mà Edwin cảm thấy cậu như đang lảng đi.

Bình luận

“Anh hiểu như vậy cũng được đi.” Edward cầm khăn trên trán Edwin lên, lật lại mặt còn hơi mát. Không hiểu vì sao mà Edwin cảm thấy cậu như đang lảng đi.

Bình luận

Một tia ký ức loé qua đầu anh, dường như trong quá khứ, khi anh phải nhập viện, cũng có một người dù cho bị lạnh đến cứng đờ vẫn cố chấp nghỉ trên ghế, chỉ để ép bản thân luôn trong trạng thái sẵn sàng đối mặt nếu tình trạng của anh chuyển biến xấu. Edwin khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì với Edward, chút ký ức quá nhỏ không đảm bảo được điều gì, chỉ sợ cậu sẽ thất vọng mà thôi. Nhưng dù mãi mãi không thể lấy lại ký ức thì anh cũng có thể tạo ra những ký ức khác tốt đẹp hơn với cậu.

Bình luận

Một tia ký ức loé qua đầu anh, dường như trong quá khứ, khi anh phải nhập viện, cũng có một người dù cho bị lạnh đến cứng đờ vẫn cố chấp nghỉ trên ghế, chỉ để ép bản thân luôn trong trạng thái sẵn sàng đối mặt nếu tình trạng của anh chuyển biến xấu. Edwin khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì với Edward, chút ký ức quá nhỏ không đảm bảo được điều gì, chỉ sợ cậu sẽ thất vọng mà thôi. Nhưng dù mãi mãi không thể lấy lại ký ức thì anh cũng có thể tạo ra những ký ức khác tốt đẹp hơn với cậu.

Bình luận

Tài liệu bị xoá rồi thì làm lại thôi, cũng không phải anh chưa từng gặp những trường hợp đó.

Bình luận

Tài liệu bị xoá rồi thì làm lại thôi, cũng không phải anh chưa từng gặp những trường hợp đó.

Bình luận

Edward không biết những suy nghĩ trong đầu Edwin, sau khi chườm hết những mặt khăn còn vương hơi mát, cậu nhấc nó lên rồi đem đi giặt. Edwin nhìn theo bóng dáng bận rộn của cậu, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp lạ lùng.

Bình luận

Edward không biết những suy nghĩ trong đầu Edwin, sau khi chườm hết những mặt khăn còn vương hơi mát, cậu nhấc nó lên rồi đem đi giặt. Edwin nhìn theo bóng dáng bận rộn của cậu, trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp lạ lùng.

Bình luận

“Ngủ thôi Edwin, trông anh mệt lắm rồi đấy.” Edward vừa đỡ anh nằm xuống giường vừa nhẹ giọng, nghe như thể dỗ dành.

Bình luận

“Ngủ thôi Edwin, trông anh mệt lắm rồi đấy.” Edward vừa đỡ anh nằm xuống giường vừa nhẹ giọng, nghe như thể dỗ dành.

Bình luận

“Được rồi, vậy ngủ ngon nhé.” Edwin cảm thấy không thoải mái lắm với ý dỗ dành của cậu nhưng cũng không nói gì thêm. Anh nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

“Được rồi, vậy ngủ ngon nhé.” Edwin cảm thấy không thoải mái lắm với ý dỗ dành của cậu nhưng cũng không nói gì thêm. Anh nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

May mắn là sau đó anh quả thực đã ngủ rất ngon, không còn bị cơn đau nào quấy nhiễu nữa. Nhưng chính vì vậy mà anh không hề biết rằng, cứ cách mười lăm phút, Edward lại tỉnh dậy gấp lại khăn hoặc đi giặt lại một lần, cứ như thế đến hết cả đêm.

Bình luận

May mắn là sau đó anh quả thực đã ngủ rất ngon, không còn bị cơn đau nào quấy nhiễu nữa. Nhưng chính vì vậy mà anh không hề biết rằng, cứ cách mười lăm phút, Edward lại tỉnh dậy gấp lại khăn hoặc đi giặt lại một lần, cứ như thế đến hết cả đêm.

Bình luận

“Anh ấy ngủ ngon như vậy thật tốt.” Edward vừa giặt khăn vừa tự nhủ.

Bình luận

“Anh ấy ngủ ngon như vậy thật tốt.” Edward vừa giặt khăn vừa tự nhủ.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

.

Bình luận

Bình luận

Bảy rưỡi sáng hôm sau, Edwin đã tỉnh giấc, anh khẽ nheo mắt trước vài tia nắng xuyên qua kẽ hở dưới rèm. Phòng tắm vang lên tiếng nước, xem ra là Edward còn đang ở trong đó. Ngay lúc ấy, cửa phòng tắm bật mở, Edward bước ra ngoài với tay áo sơ mi được xắn lên và cầm theo khăn mặt vừa mới giặt xong. Trông thấy Edwin đã tỉnh ngủ, cậu vội chạy lại:

Bình luận

Bảy rưỡi sáng hôm sau, Edwin đã tỉnh giấc, anh khẽ nheo mắt trước vài tia nắng xuyên qua kẽ hở dưới rèm. Phòng tắm vang lên tiếng nước, xem ra là Edward còn đang ở trong đó. Ngay lúc ấy, cửa phòng tắm bật mở, Edward bước ra ngoài với tay áo sơ mi được xắn lên và cầm theo khăn mặt vừa mới giặt xong. Trông thấy Edwin đã tỉnh ngủ, cậu vội chạy lại:

Bình luận

“Anh dậy rồi à, sao sớm thế? Tiếng nước ồn làm anh tỉnh sao?”

Bình luận

“Anh dậy rồi à, sao sớm thế? Tiếng nước ồn làm anh tỉnh sao?”

Bình luận

“Không đâu, là tôi tự tỉnh thôi.” Edwin chống tay ngồi dậy khỏi giường, Edward nhanh chóng kê gối sau lưng anh.

Bình luận

“Không đâu, là tôi tự tỉnh thôi.” Edwin chống tay ngồi dậy khỏi giường, Edward nhanh chóng kê gối sau lưng anh.

Bình luận

“Anh cảm thấy thế nào rồi? Có thấy chóng mặt hay buồn nôn không?” Edward ngồi bên mép giường, vừa rót nước vừa hỏi

Bình luận

“Anh cảm thấy thế nào rồi? Có thấy chóng mặt hay buồn nôn không?” Edward ngồi bên mép giường, vừa rót nước vừa hỏi

Bình luận

“Tôi không. Thực tình thì bây giờ tôi đang rất ổn. Cậu đang lấy nước đấy à?”

Bình luận

“Tôi không. Thực tình thì bây giờ tôi đang rất ổn. Cậu đang lấy nước đấy à?”

Bình luận

“Uống một ngụm cho đỡ đắng miệng nhé.” Edward đặt bình nước xuống bàn, đưa cốc cho anh. Nước vẫn bốc hơi nhè nhẹ, nhưng không nóng đến mức gây bỏng. Hơi nước phả vào mặt khiến Edwin cảm thấy dễ chịu hẳn.

Bình luận

“Uống một ngụm cho đỡ đắng miệng nhé.” Edward đặt bình nước xuống bàn, đưa cốc cho anh. Nước vẫn bốc hơi nhè nhẹ, nhưng không nóng đến mức gây bỏng. Hơi nước phả vào mặt khiến Edwin cảm thấy dễ chịu hẳn.

Bình luận

“Cảm ơn cậu.” Edwin nhận lấy cốc nước, “Cậu vừa đun à?”

Bình luận

“Cảm ơn cậu.” Edwin nhận lấy cốc nước, “Cậu vừa đun à?”

Bình luận

“Vâng, nước trong bình lạnh quá nên tôi phải đun thêm một chút. Uống nước ấm tốt cho anh hơn.” Edward xoa nhẹ thái dương, cũng may là gần đây cậu được nghỉ ngơi đầy đủ nên lấy lại được sức lực, nếu không thì có lẽ cậu đã không thể thức suốt một đêm như vậy.

Bình luận

“Vâng, nước trong bình lạnh quá nên tôi phải đun thêm một chút. Uống nước ấm tốt cho anh hơn.” Edward xoa nhẹ thái dương, cũng may là gần đây cậu được nghỉ ngơi đầy đủ nên lấy lại được sức lực, nếu không thì có lẽ cậu đã không thể thức suốt một đêm như vậy.

Bình luận

Cậu đứng lên gấp lại áo khoác đặt trên ghế rồi hỏi Edwin:

Bình luận

Cậu đứng lên gấp lại áo khoác đặt trên ghế rồi hỏi Edwin:

Bình luận

“Anh đói chưa? Tôi mua đồ ăn nhé?”

Bình luận

“Anh đói chưa? Tôi mua đồ ăn nhé?”

Bình luận

“Để lát nữa đi, tôi cũng không đói lắm.” Edwin khẽ lắc đầu. Vết thương khiến anh vẫn cảm thấy hơi mệt, cũng không có tâm trạng ăn uống, “Cậu cứ đi ăn trước đi, tôi không sao đâu.”

Bình luận

“Để lát nữa đi, tôi cũng không đói lắm.” Edwin khẽ lắc đầu. Vết thương khiến anh vẫn cảm thấy hơi mệt, cũng không có tâm trạng ăn uống, “Cậu cứ đi ăn trước đi, tôi không sao đâu.”

Bình luận

“Thôi, tôi cũng không đói mà.” Edward ngồi xuống ghế. Nói không đói là nói dối nhưng quả thực cậu không muốn ăn chút nào. Tất cả những gì cậu cần bây giờ chỉ là một ấm trà pha thật đặc.

Bình luận

“Thôi, tôi cũng không đói mà.” Edward ngồi xuống ghế. Nói không đói là nói dối nhưng quả thực cậu không muốn ăn chút nào. Tất cả những gì cậu cần bây giờ chỉ là một ấm trà pha thật đặc.

Bình luận

Quầng thâm mắt của Edward vốn đã dày nên không nói lên được điều gì, nhưng Edwin vẫn lờ mờ đoán được cả tối qua cậu đã không được ngủ một giấc trọn vẹn, thậm chí có thể nói là thức trắng đêm. Anh cảm thấy áy náy, nhưng cũng biết không thể dùng lời mà thuyết phục cậu dành thêm thời gian nghỉ ngơi, cách tốt nhất là anh sớm khoẻ lại thôi.

Bình luận

Quầng thâm mắt của Edward vốn đã dày nên không nói lên được điều gì, nhưng Edwin vẫn lờ mờ đoán được cả tối qua cậu đã không được ngủ một giấc trọn vẹn, thậm chí có thể nói là thức trắng đêm. Anh cảm thấy áy náy, nhưng cũng biết không thể dùng lời mà thuyết phục cậu dành thêm thời gian nghỉ ngơi, cách tốt nhất là anh sớm khoẻ lại thôi.

Bình luận

Dù vậy, anh vẫn tiến ra mép giường cho gần với chỗ Edward ngồi, nói gần như dỗ dành:

Bình luận

Dù vậy, anh vẫn tiến ra mép giường cho gần với chỗ Edward ngồi, nói gần như dỗ dành:

Bình luận

“Hay là cậu ngủ một lúc đi? Trông cậu mệt mỏi quá. Tôi không sao đâu mà, có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu, được chứ?”

Bình luận

“Hay là cậu ngủ một lúc đi? Trông cậu mệt mỏi quá. Tôi không sao đâu mà, có chuyện gì tôi sẽ gọi cậu, được chứ?”

Bình luận

Edward mở to mắt, không ngờ cậu còn có thể nghe Edwin nói như vậy. Cậu khẽ mỉm cười:

Bình luận

Edward mở to mắt, không ngờ cậu còn có thể nghe Edwin nói như vậy. Cậu khẽ mỉm cười:

Bình luận

“Cũng không mệt lắm đâu, tôi thức khuya quen rồi mà, nghề của tôi là vậy.” Cậu cúi xuống nhìn mu bàn tay mình, ngâm nước nhiều đã khiến đầu ngón tay hơi nhăn lại. Những mạch máu nổi lên khiến da trông càng xanh xao, “Nhưng mà có thể tôi sẽ ngủ một lúc vậy.”

Bình luận

“Cũng không mệt lắm đâu, tôi thức khuya quen rồi mà, nghề của tôi là vậy.” Cậu cúi xuống nhìn mu bàn tay mình, ngâm nước nhiều đã khiến đầu ngón tay hơi nhăn lại. Những mạch máu nổi lên khiến da trông càng xanh xao, “Nhưng mà có thể tôi sẽ ngủ một lúc vậy.”

Bình luận

“Nên vậy đấy, cậu sẽ không chịu nổi đâu.”

Bình luận

“Nên vậy đấy, cậu sẽ không chịu nổi đâu.”

Bình luận

Edwin vừa nói dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, thì ra là bác sĩ tới thăm khám. Nhìn Edwin tuy còn hơi mệt nhưng tinh thần vẫn khá thoải mái, ông mỉm cười:

Bình luận

Edwin vừa nói dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, thì ra là bác sĩ tới thăm khám. Nhìn Edwin tuy còn hơi mệt nhưng tinh thần vẫn khá thoải mái, ông mỉm cười:

Bình luận

“Chào buổi sáng, hai quý ông. Đêm qua hẳn là một đêm ngon giấc.” Ông nhìn quầng thâm trên mắt Edward, “À, với quý ông này thì chắc là không đâu nhỉ?”

Bình luận

“Chào buổi sáng, hai quý ông. Đêm qua hẳn là một đêm ngon giấc.” Ông nhìn quầng thâm trên mắt Edward, “À, với quý ông này thì chắc là không đâu nhỉ?”

Bình luận

“Chào buổi sáng bác sĩ. Anh ấy giờ ổn hơn rồi.” Edward đứng lên kéo ghế nhường chỗ cho vị bác sĩ.

Bình luận

“Chào buổi sáng bác sĩ. Anh ấy giờ ổn hơn rồi.” Edward đứng lên kéo ghế nhường chỗ cho vị bác sĩ.

Bình luận

“Đúng là ổn hơn thật. Ít nhất là tinh thần thoải mái ra phết đấy.” Vị bác sĩ nháy mắt tinh nghịch.

Bình luận

“Đúng là ổn hơn thật. Ít nhất là tinh thần thoải mái ra phết đấy.” Vị bác sĩ nháy mắt tinh nghịch.

Bình luận

Một lúc sau, ông kéo ống nghe xuống, quay sang Edward:

Bình luận

Một lúc sau, ông kéo ống nghe xuống, quay sang Edward:

Bình luận

“Tình trạng tốt đấy. Không có dấu hiệu gì cho thấy cậu ấy cần phải nhận trị liệu đặc biệt, nhưng cũng vẫn cần quan sát thêm. Trong hai ngày tới đừng rời bệnh nhân ra nhé, hơn nữa cũng cần để cậu ấy cảm thấy thoải mái, có như vậy thì mới mau hồi phục.”

Bình luận

“Tình trạng tốt đấy. Không có dấu hiệu gì cho thấy cậu ấy cần phải nhận trị liệu đặc biệt, nhưng cũng vẫn cần quan sát thêm. Trong hai ngày tới đừng rời bệnh nhân ra nhé, hơn nữa cũng cần để cậu ấy cảm thấy thoải mái, có như vậy thì mới mau hồi phục.”

Bình luận

“Tôi hiểu rồi ạ.” Edward khẽ cúi đầu

Bình luận

“Tôi hiểu rồi ạ.” Edward khẽ cúi đầu

Bình luận

Vị bác sĩ nói thêm mấy câu về tình trạng của Edwin rồi mới rời đi. Trước khi ra khỏi cửa ông còn ngoái đầu lại nói với Edward:

Bình luận

Vị bác sĩ nói thêm mấy câu về tình trạng của Edwin rồi mới rời đi. Trước khi ra khỏi cửa ông còn ngoái đầu lại nói với Edward:

Bình luận

“Cậu cũng cần chú ý nghỉ ngơi đấy nhé. Trông cậu xanh xao quá, cứ thế này thì bệnh nhân chưa kịp khỏi thì cậu đã lăn ra ốm rồi, như vậy đâu có được.”

Bình luận

“Cậu cũng cần chú ý nghỉ ngơi đấy nhé. Trông cậu xanh xao quá, cứ thế này thì bệnh nhân chưa kịp khỏi thì cậu đã lăn ra ốm rồi, như vậy đâu có được.”

Bình luận

“Cảm ơn bác sĩ quan tâm ạ.” Edward cúi đầu càng sâu hơn

Bình luận

“Cảm ơn bác sĩ quan tâm ạ.” Edward cúi đầu càng sâu hơn

Bình luận

Đến khi vị bác sĩ kia đi rồi, Edwin mới chống cằm vừa cười vừa trêu cậu:

Bình luận

Đến khi vị bác sĩ kia đi rồi, Edwin mới chống cằm vừa cười vừa trêu cậu:

Bình luận

“Hẳn là vị bác sĩ đó không biết cậu là pháp y đâu nhỉ, bác sĩ Watson, không thì cậu đã bị mắng nặng hơn rồi. Bác sĩ gì mà đến sức khỏe của mình cũng không biết chăm.”

Bình luận

“Hẳn là vị bác sĩ đó không biết cậu là pháp y đâu nhỉ, bác sĩ Watson, không thì cậu đã bị mắng nặng hơn rồi. Bác sĩ gì mà đến sức khỏe của mình cũng không biết chăm.”

Bình luận

“Phiền anh im lặng một chút, Edwin.” Edward liếc xéo anh, nhưng trong lòng khẽ gợn.

Bình luận

“Phiền anh im lặng một chút, Edwin.” Edward liếc xéo anh, nhưng trong lòng khẽ gợn.

Bình luận

Dù chỉ là trùng hợp, nhưng trước đây Edwin cũng hay trêu cậu như vậy.

Bình luận

Dù chỉ là trùng hợp, nhưng trước đây Edwin cũng hay trêu cậu như vậy.

Bình luận

Edward thầm mắng trong lòng:

Bình luận

Edward thầm mắng trong lòng:

Bình luận

“Anh thì biết chăm sóc bản thân mình lắm đấy.”

Bình luận

“Anh thì biết chăm sóc bản thân mình lắm đấy.”


Truyện tương tự

Bình luận